Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa to cuối cùng cũng dừng lại, bầu trời không quá sáng trong, có lẽ vì thế mà người ra đường cũng thưa thớt hẳn.

Chu Chỉ Nhược mơ màng hồ đồ đi qua đường phố trống trải. Nàng không biết con đường này thông tới nơi nào, cũng không biết tiếp theo muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy trong đầu một mảng lộn xộn...

Tâm cũng là như vậy.

Kì thật nàng sáng sớm liền tỉnh. Vừa mở mắt, ánh vào đồng tử là dung nhan ngủ say của Triệu Mẫn. Nàng một phen che miệng mới ngăn được tiếng kinh hô của bản thân, rồi sau đó, bất tri bất giác phát hiện chính mình thế nhưng đang nắm chặt lấy tay nàng ấy.

Lúc uống dược nàng chỉ thấy trong phòng có Trương Vô Kỵ và Tiểu Chiêu, liền cho rằng trước khi hôn mê những cái đó mơ hồ kí ức hoàn toàn là bản thân sinh ra ảo giác, nhìn lầm rồi. Về sau lại hôn hôn trầm trầm ngủ, tuy rằng suốt đêm không có một khắc nào thanh minh, chính là sau khi tỉnh lại nàng vẫn có chút ấn tượng. Nàng nhớ mang máng rằng có người không ngừng giúp nàng lau mồ hôi, đắp chăn cho nàng, còn trông nàng cả một đêm...

Chu Chỉ Nhược cho rằng đó là Tiểu Chiêu. Nhưng vừa mở mắt liền phát hiện Triệu Mẫn nằm bên người, nàng quả thực sợ hãi, tưởng xoay người ngồi dậy, chính là lại sợ đánh thức Triệu Mẫn, nếu thế thì tình cảnh sẽ thập phần xấu hổ. Nàng nhẹ nhàng buông lỏng đôi tay, khẽ khàng xoay người, gắt gao che lại ngực ý đồ muốn áp xuống tiếng tim đập như sấm.

Không bao lâu sau Triệu Mẫn cũng tỉnh, nghe thấy nàng ấy kêu đau khiến Chu Chỉ Nhược thiếu chút nữa nhịn không được quay đầu đi xem thử. Thật vất vả dằn xuống, đột nhiên một cái tay nhỏ nhắn trơn mịn dán lên trán nàng, tức khắc thân thể cứng đờ! Tuy tay nàng ấy chỉ ngừng một thoáng nhưng nàng lại cảm thấy thời gian dài đằng đẵng như mấy mùa xuân thu. Đợi khi Triệu Mẫn rốt cục đứng dậy rời đi, lòng bàn tay của Chu Chỉ Nhược cơ hồ đã bị chính mình véo ra vết máu.

Cửa đóng được một lát Chu Chỉ Nhược mới đờ đẫn ngồi dậy, tay chạm đến vải dệt lạnh lẽo, theo bản năng mà nhặt lên.

Đây là khăn tay lúc trước nàng để quên ở chỗ Triệu Mẫn.

Thì ra nàng ấy vẫn còn giữ...

Trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác ngũ vị tạp trần, đáy mắt xẹt qua một tia chua xót, lại ức không được trái tim đập dồn dập.

  "Chu cô nương, mặt ngươi sao hồng như vậy, lại lên cơn sốt hả?" Thanh âm nôn nóng hỏi thăm truyền vào đôi tai, nàng mờ mịt chớp chớp mi mắt, nguyên lai là Tiểu Chiêu bưng dược tiến vào. Chu Chỉ Nhược lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện nhiệt độ gò má, nhanh chóng ném đi thứ như than bỏng trên tay, chật vật che che khuôn mặt, sau đó đột nhiên đứng dậy đi lấy ngoại y mặc vào.

  "Chu cô nương, ngươi nghỉ ngơi thêm đi, công tử và Triệu cô nương đang..."

Nghe được ba chữ "Triệu cô nương", Chu Chỉ Nhược cảm thấy trong đầu như có cái gì nổ tung, đáy lòng vang khởi thanh âm kêu nàng ngay lập tức rời đi, vì thế nàng chưa qua suy nghĩ liền vươn tay điểm điểm huyệt đạo của Tiểu Chiêu.

  "Tiểu Chiêu cô nương, đa tạ công tử nhà ngươi cứu giúp. Ta... ta còn có việc, đi trước một bước..." Nàng áy náy đem Tiểu Chiêu đỡ nằm lên giường, sau đó đẩy phiến cửa sổ mà nhảy ra ngoài.

Triệu Mẫn cứu nàng, Triệu Mẫn còn giữ khăn tay của nàng, Triệu Mẫn chiếu cố nàng cả đêm...

Thất hồn lạc phách mà đi về phía trước, mãn đầu óc toàn bộ là Triệu Mẫn, mỗi một câu của nàng ấy đều khiến trái tim nàng run rẩy, khóe mắt nổi lên từng trận chua xót.

Nếu như là nửa tháng trước, nàng đại để sẽ mừng rỡ như điên, nhưng hiện tại nàng chỉ mong rằng hết thảy đều là ảo giác.

Vì cái gì phải đối xử tốt với nàng như thế?

Nàng chính là muốn giết nàng ấy a!

Từng lời từng chữ của sư phụ hiện lên trước mắt nàng, Chu Chỉ Nhược cắn môi dưới càng thêm dùng sức, tựa hồ đã cắn ra máu cũng chẳng hề phát giác.

Đột nhiên, một trận âm thanh truyền vào màng nhĩ. Chu Chỉ Nhược như hồi lại tinh thần, lúc này mới để ý bản thân đã ra khỏi thành từ lâu.

  "Tiền bối, xin hãy dừng tay!" Thanh âm lần này truyền đến rõ ràng hơn rất nhiều, Chu Chỉ Nhược nhưng nghe ra, đó còn không phải là giọng của Tĩnh Huyền sư tỷ sao, tựa hồ đang tức giận, có lẽ gặp phải phiền toái rồi.

Nàng có chút chần chừ mà nhìn về phương hướng nơi đó. Ngày hôm trước các vị sư tỷ dùng ánh mắt lạnh băng băng xem nàng, khiến nàng hiện tại không biết mình có còn lập trường để đi qua đấy hay không? Nhưng do dự chỉ trong một cái chớp mắt, khoảnh khắc liền biến mất không còn dấu vết.

Nàng trên tay vẫn đang mang chiếc nhẫn Chưởng môn, bây giờ môn nhân gặp nạn, nàng sao có thể chần chừ?

Dưới sự áy náy, Chu Chỉ Nhược không rảnh lo tiếp tục rối rắm, lập tức thi triển khinh công chạy qua.

Một khoảng bóng râm, lấy Tĩnh Huyền dẫn đầu, mười mấy đệ tử Nga Mi chấp kiếm hiên ngang. Cách hơn trượng là một lão phụ nhân bộ dáng còng lưng, bà ta trong tay cầm quải trượng, bên người đứng một thiếu nữ thân hình thướt tha. Bất quá cô nương này dung mạo xấu xí, chính là người đã cùng Trương Vô Kỵ bị lục đại phái bắt giữ dưới chân Quang Minh Đỉnh ngày đó.

Chu Chỉ Nhược còn nhớ rõ Trương Vô Kỵ kêu người này là "Thù Nhi". 

  "Kim Hoa bà bà, sư phụ ta nếu còn tại thế, ngươi bất quá lại thua thêm một lần nữa mà thôi, để ngươi thua đến tâm phục khẩu phục!"

Chu Chỉ Nhược từ xa nhìn đến Đinh Mẫn Quân mở miệng, từ trong lời nàng ta biết được đây là Kim Hoa bà bà, ngày xưa từng cùng sư phụ kết oán thù, trong lòng không khỏi hô to một tiếng không ổn.

  "Diệt Tuyệt sư thái, ngươi một đời anh hùng, cũng được coi là hào kiệt xuất chúng trốn võ lâm. Không nghĩ tới ngươi vừa mất, phái Nga Mi lại loạn thành như vậy, chẳng có một ai ra hồn! Trong đám đệ tử các ngươi, chẳng lẽ không có nổi một người đứng ra tiếp nhiệm Chưởng môn hay sao?" Kim Hoa bà bà vẫn chưa có bị lời này chọc giận, ho nhẹ vài tiếng, thần sắc hờ hững quét qua đám người trước mắt một lượt, lại đập đập quải trượng trên mặt đất, mới than thở nói tiếp: "Thôi, các ngươi như vậy vô dụng, chi bằng đi chỗ sư phụ các ngươi học thêm vài năm nữa đi..."

Bà ta nói đến bình bình đạm đạm, nhưng ý tứ chính là muốn đuổi tận giết tuyệt.

  "Bà bà thủ hạ lưu tình!" Mắt thấy người kia sắp ra tay, Chu Chỉ Nhược vội vàng hô lên, đồng thời dưới chân phát lực, phi thân xẹt tới, chắn ở đằng trước các vị sư tỷ.

  "Tiểu nha đầu, ngươi là..." Kim Hoa bà bà lời chưa hỏi xong, tầm mắt đụng vào tay trái Chu Chỉ Nhược, khuôn mặt vốn dĩ chẳng bao nhiêu biểu tình cũng lộ ra một nụ cười cổ quái. "Nguyên lai ngươi chính là người mà bọn họ vừa nói, tiểu sư muội bị kẻ khác bắt đi chưa rõ tung tích?"

  "Bà bà vạn phúc, Chưởng môn đời thứ tư của phái Nga Mi Chu Chỉ Nhược, hướng bà bà vấn an." Chu Chỉ Nhược tiến lên thi lễ, thần sắc tuy cung kính nhưng cũng không mất đi một tia phong độ của môn nhân đại phái.

  "Ha, cũng không thèm e lệ chút nào, mở miệng liền tự phong bản thân là Chưởng môn đời thứ tư nga?" Kim Hoa bà bà còn chưa hồi đáp, bên kia Đinh Mẫn Quân liền giành trước mở miệng. Nàng hôm qua bị Triệu Mẫn đánh cho mất hết mặt mũi, hiện giờ gặp lại, tất nhiên là muốn giận chó đánh mèo lên người Chu Chỉ Nhược. Lại thấy Chu Chỉ Nhược lẻ loi một mình nơi đó, vì vậy không nửa phân khách khí mà khai mở khiêu khích.

  "Ngươi câm miệng!" Thù Nhi trừng mắt, cười lạnh một cái: "Vị này Chu tỷ tỷ làm người thực hảo, ta ở Tây Vực nhiều ít đều nhờ nàng ấy chiếu cố chăm sóc. Nàng ấy không xứng làm Chưởng môn, ngươi thì xứng hả? Ngươi mà còn nói quấy quá trước mặt bà bà, ta sẽ thưởng cho ngươi thêm vài cái tát".

Đầu tiên là Triệu Mẫn, bây giờ đến Kim Hoa bà bà. Đinh Mẫn Quân luân phiên bị người khinh thường đã sớm tích lũy một bụng hỏa khí, nay còn bị cái xú nha đầu quát mắng, nhất thời giận dữ, rút kiếm liền hướng Thù Nhi đâm tới.

Thù Nhi nghiêng đi thân mình, vươn tay nhắm chuẩn đánh vào mặt Đinh Mẫn Quân. Thân pháp của nàng y hệt Kim Hoa bà bà, tuy nhiên lúc động thủ vẫn chậm hơn nửa nhịp. Đinh Mẫn Quân lập tức cúi đầu xuống tránh, đồng thời kiếm kia cũng vì thế mà không trúng Thù Nhi.

  "Con bé này, ta dạy ngươi bao nhiêu lần, cái chiêu dễ thế vẫn học chưa xong. Xem cho kĩ đây này!" Kim Hoa bà bà thấp thấp cười vài tiếng, ngữ điệu bằng phẳng giống như đang luận sự việc nhà, bất quá tốc độ ra tay lại nhanh như chớp xẹt.

Chỉ thấy bà vung tay phải ra, thuận thế tát luôn vào mặt Đinh Mẫn Quân một cái. Tiếp theo tát trái vào má bên kia, thuận chiều tát qua má phải, lại qua bên trái, bốn cái cái nào cũng nhất mực vang dội. Mỗi người nơi đây đều nhìn thấy thập phần rành mạch, nhưng Đinh Mẫn Quân lại tựa như bị ai đó dùng sức giữ chặt, chân tay không chút nào nhúc nhích. Nàng ta bị bốn chưởng hoàn toàn không né tránh được gì, cũng may Kim Hoa bà bà chưa vận nội kình, cho nên nàng ta không bị trọng thương quá nặng.

  "Bà bà, thủ pháp đó con học được rồi, nhưng chẳng đủ nội lực như bà bà thôi~ Để con thử lại!" Thù Nhi tươi cười khúc khích, vừa nói vừa động thân muốn lần nữa ra tay.

Đinh Mẫn Quân vẫn đang bị Kim Hoa bà bà kìm chặt, không thể động đậy. Mắt thấy Thù Nhi một chưởng chuẩn bị đáp trên mặt mình, nàng ta khí hỏa công tâm, mặt đã trướng đến đỏ bừng.

  "Chậm đã..." Chu Chỉ Nhược lắc thân mà đến, tay trái đánh ra, đỡ lấy chưởng của Thù Nhi. Nàng quay đầu triều hướng Kim Hoa bà bà, khảng khái nói: "Bà bà, đồng môn bản phái lúc này tuy võ học chưa tinh thâm được bằng bà bà, nhưng cũng không chịu để cho bà bà tùy ý khi dễ!"

Kim Hoa bà bà vừa rồi trở tay liền đánh bốn chưởng khiến nàng nhất thời sửng sốt chưa kịp phản ứng, hiện tại Thù Nhi muốn trò cũ trọng thi, nàng sao có thể tiếp tục trơ mắt đứng nhìn môn nhân chịu nhục. Tuy rằng Đinh Mẫn Quân luôn nhiều lần gây khó dễ với nàng, nhưng nàng trời sinh tính tình dịu ngoan không cùng người khác so đo, vả lại hoàn cảnh này cũng không phải thời gian thích hợp so đo mấy thứ đó. Môn phái gặp nạn, tất nhiên nên đồng tâm hiệp lực cùng chung kẻ địch mới đúng.

  "Này họ Đinh nữ tử mồm năm miệng mười, hở ra là không phục ngươi làm Chưởng môn, ngươi còn thế nàng ta xuất đầu?" Kim Hoa bà bà rất có hứng thú mà đánh giá Chu Chỉ Nhược, ngữ khí so với đối đáp Đinh Mẫn Quân hồi nãy muốn khách khí hơn vài lần.

  "Việc bên trong môn phái chúng ta, không liên can gì đến người ngoài. Tiểu nữ nhận di lệnh của tiên sư, tuy rằng bản lãnh thấp kém, đương nhiên cũng không để ai làm nhục đến môn nhân trong bổn phái." Chu Chỉ Nhược chắp tay thi lễ, lời nói ra lại không dung cự tuyệt.

  "Hảo, hảo hảo!" Kim Hoa bà bà hiển lộ nụ cười cổ quái quen thuộc, nói ba cái "Hảo" tự liền kịch liệt ho khan. Thù Nhi thấy vậy vội vàng đưa tới một viên thuốc, Kim Hoa bà bà tiếp nhận ăn vào, thở dốc một hồi. Đột nhiên, bà ấy hai chưởng cùng tung ra, một tay để ngay ngực Chu Chỉ Nhược, một tay đè luôn lên lưng, ép chặt thân hình nàng giữa hai bàn tay, những nơi ấn vào đều là đại huyệt chí mạng.

Một chiêu này cực kì quái dị, Chu Chỉ Nhược mặc dù võ công còn thấp nhưng cũng học được ba phần chân truyền của Diệt Tuyệt sư thái, không ngờ bị đối phương dễ dàng liền khống chế các đại huyệt nơi ngực và lưng, khiến nàng sợ đến mặt mày tái nhợt, nhất thời không nói ra được lời nào.

  "Chu cô nương..." Kim Hoa bà bà ngữ điệu âm trầm, trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn: "Ngươi là Chưởng môn nhân mà lơi lỏng vô ý như vậy à! Không lẽ tôn sư ngươi lại mang trọng nhiệm gánh vác phái Nga Mi giao cho một cái tiểu cô nương liễu yếu đào tơ như ngươi hay sao? Ta xem ra bà ta cũng là già rồi hồ đồ... ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe theo ta phân phó đi thôi".

Chu Chỉ Nhược biết lúc này Kim Hoa bà bà chỉ cần nhả nội kình nàng liền tâm mạch đứt đoạn, chết ngay tại chỗ. Nàng tuổi còn trẻ, xa chưa đến cảnh giới thấy chết không sờn. Lúc trước tuy rằng mấy phen sinh ra ý niệm tìm chết, nhưng chung quy nghĩ vẫn là nghĩ, tới lúc đang sống khỏe mạnh như hiện tại khó tránh khỏi tâm cảnh bất đồng. Nói không sợ hãi là không có khả năng, nhưng dù như vậy, ý niệm không muốn làm mất đi uy danh sư phụ vẫn chiếm cứ hết thảy đầu óc của nàng.

  "Kim Hoa bà bà." Nàng hít sâu một hơi, cố dằn xuống hàn ý trào lên, đem hết toàn lực duy trì thanh âm vững vàng: "Tiên sư tuy đã viên tịch nhưng phái Nga Mi không phải vì thế mà bị tiêu diệt. Tiểu nữ hôm nay rơi vào trong tay bà bà, muốn giết thì giết, nếu tưởng ép ta làm điều không nên không phải, vậy nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Nàng nửa đường xông vào, không biết rằng Kim Hoa bà bà ý đồ muốn làm cái gì, nhưng hiểu được mặc kệ là chuyện gì cũng không thể đáp ứng.

  "Ha hả!" Kim Hoa bà bà cười lớn, tròng mắt thế mà xẹt qua mà tia khen ngợi. "Mắt nhìn của Diệt Tuyệt sư thái cũng coi như chưa quá kém. Ngươi tiểu Chưởng môn võ công tuy nhược, nhưng tính cách lại cứng cỏi mạnh mẽ. Ân, không tồi không tồi! Võ công kém còn có thể luyện, chứ bản tính nếu xấu... vậy thì chẳng có thuốc nào chữa đâu..."

Chu Chỉ Nhược kì thực cánh tay đã muốn nhũn ra, bất quá vẫn là bướng bỉnh không chịu cúi đầu thừa nhận.

Các đồng môn phái Nga Mi vốn không coi Chu Chỉ Nhược ra gì, giờ khắc này thấy nàng không kể tư hiềm dám đứng ra bảo vệ Đinh Mẫn Quân, đến lúc bị địch uy hiếp vẫn không làm mất thanh danh bản phái, ai nấy đều mang lòng kính phục. Phất trần trên tay Tĩnh Huyền rung một cái, huýt mấy tiếng còi, Nga Mi chúng đệ tử lập tức dàn hàng, tay rút binh khí, bao vây Kim Hoa bà bà bên trong.

  "Như thế nào? Bây giờ các ngươi lại dám xuất đầu rồi?" Kim Hoa bà bà cười lạnh, lời nói thập phần khinh thường. Bà tiếp tục ho khan, một hồi lâu cũng chưa dừng, sau đó không nhanh không chậm mà tiếp tục nói: "Nhưng ở trước mặt Kim Hoa bà bà này, các ngươi cho dù nhân số nhiều thêm gấp mười, lại có cái gì khác biệt?"

Tiếng nói vừa dứt, bà ta đột nhiên buông Chu Chỉ Nhược, thân hình rung động vọt đến ngay trước mặt Tĩnh Huyền, ngón tay trỏ và ngón tay giữa đâm vào hai mắt. Tĩnh Huyền vội vàng tung phất trần lên đánh vào hai cánh tay, chỉ nghe 'hự' một tiếng, một đồng môn sư muội đứng kế bên đã ngã gục. Nguyên lai Kim Hoa bà bà giả vờ tấn công Tĩnh Huyền, kì thật chân trái đã đá trúng huyệt đạo nơi hông của một nữ đệ tử phái Nga Mi. 

Chỉ thấy thân hình bà ta bay qua bay lại thoăn thoắt dạo ngang một vòng đám người, cánh tay áo phất phới, thỉnh thoảng lại khúc khắc ho mấy cái. Trường kiếm của phái Nga Mi đâm ra nhưng không ai trúng nổi vạt áo bà ta, trong nam nữ đệ tử đã có đến bảy tám người bị đánh trúng huyệt đạo ngã xuống. Thủ pháp đả huyệt của Kim Hoa bà bà cũng thật quái dị, người trúng đòn ai nấy đều kêu rên đau đớn. Chỉ thoáng chốc, một khoảng không gian nối tiếp vang lên tiếng kêu la hết người nọ tới người kia thật ghê rợn, ai nghe thấy cũng phải rùng mình.

  "Chu cô nương, ngươi xem võ công phái Nga Mi các ngươi so với Kim Hoa bà bà thế nào?" Kim Hoa bà bà nhanh chóng trở lại bên người nàng, run rẩy ho vài tiếng, ánh mắt lạnh lẽo đánh giá những người đang nằm dưới đất.

  "Bổn phái võ công đương nhiên cao hơn bà bà!" Chu Chỉ Nhược nhìn những đồng môn bị thương, đáy lòng nổi lên tia không nỡ. Chính là như cũ không nghĩ chịu thua, ngữ khí vẫn lịch sự nhã nhặn, có chăng đã nhiều thêm vài phân chém đinh chặt sắt: "Năm đó bà bà thua dưới kiếm tiên sư, chẳng lẽ đã quên nhanh như vậy?"

  "Diệt tuyệt lão ni ỷ vào bảo kiếm sắc bén, này không được tính?" Lời này như chạm vào chỗ đau của Kim Hoa bà bà. Bà ta giậm thật mạnh quải trượng xuống đất, trên mặt lộ ra biểu tình phẫn nộ.

  "Bà bà cứ theo lương tâm nói một câu, nếu như tiên sư và bà bà hai người tay không đấu với nhau, thì ai thua ai thắng?"

  "Hừm..." Kim Hoa bà bà trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu: "Không biết nữa... Cuộc đời ta cùng người động thủ qua, nhưng chỉ thua dưới tay sư phụ ngươi một lần duy nhất. Chính là lúc đó không phải võ công chiêu số chưa bì kịp, mà là do không thắng nổi Ỷ Thiên kiếm sắc bén. Mấy năm gần đây ta bôn ba khắp nơi muốn tìm được thanh đao như ý để đấu với sư phụ ngươi lần nữa. Lão bà tử đã đi khắp chân trời góc biển, cuối cùng cũng không uổng công một viên khổ tâm, có vị cố nhân đã đáp ứng cho ta mượn bảo đao dùng một lát. Nguyên tưởng rằng lần này cuối cùng cũng có thể biết được đáp án ta cùng tôn sư ngươi ai mạnh ai yếu, lại không nghĩ rằng bà ta thế nhưng đi trước một bước... Ôi, Diệt Tuyệt sư thái đã viên tịch rồi, trong chốn võ lâm lại mất đi một vị cao nhân. Tre già đã tàn, măng mới lại chưa mọc, phái Nga Mi từ nay sẽ suy đồi..."

Bảy đệ tử phái Nga Mi nằm ngoài kia kêu la không ngớt càng làm chứng cho lời của Kim Hoa bà bà. Tĩnh Huyền và những đệ tử lớn tuổi cố sức xoa bóp cho bọn họ để máu huyết lưu thông nhưng không thấy công hiệu chút nào, xem ra chỉ một mình Kim Hoa bà bà mới có thể giải được.

Nghe thấy trong miệng Kim Hoa bà bà bảo đao có thể cùng Ỷ Thiên tranh đua cao thấp. Chu Chỉ Nhược tâm niệm vừa động, lại không có thời gian mà nghĩ nhiều, đồng môn thảm trạng như thế, nàng trong đầu xoay chuyển vô số biện pháp nhưng nhất thời không có lấy một cái khả thi.

  "Như vậy đi! Từ nay trở đi, Kim Hoa bà bà và đứa học trò này đi tới đâu, người của phái Nga Mi phải tránh ra tìm đường khác mà đi!" Kim Hoa bà bà nhìn ra nàng quan tâm đồng môn, cười một tiếng, mở miệng liền nói ra điều kiện.

Chu Chỉ Nhược dẫu sốt ruột cứu người, nhưng cũng biết nếu mình đáp ứng, vậy Nga Mi sau này ở trên giang hồ nhất định sẽ khó có thể dừng chân. Nàng tiến không được, thoái không xong, đầy mặt là thần sắc khó xử.

  "Ngươi không muốn thanh danh phái Nga Mi bị đắm chìm thì cũng chẳng sao, ngươi đưa thanh kiếm Ỷ Thiên cho ta dùng, ta sẽ giải cứu đồng môn của ngươi".

Ỷ Thiên kiếm đã rơi vào tay Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược nghe nhắc liền tự động nghĩ đến nàng ấy, theo đó là kí ức mà nàng đè ép cũng lần lượt hiện lên. Nàng không ức được tia sầu khổ nơi đáy mắt, trong lòng chua xót từng chút từng chút lan tràn, miệng nhấp nhấp nhưng cũng không thể phát ra âm thanh, đơn giản từ bỏ, cúi đầu xuống trầm mặc.

  "Ai..." Kim Hoa bà bà nguyên bản đã dự đoán được việc này, mượn kiếm bất quá chỉ là chút hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại. Bà thấy được phản ứng của Chu Chỉ Nhược, trên mặt vẫn xẹt qua một chút thần sắc thất vọng, thở dài một hơi sau đó ánh mắt sắc bén nói: "Ngươi muốn bảo toàn phái Nga Mi thanh danh thì không bảo vệ được tính mạng của chính mình... Đây là thuốc độc Đoạn Trường Liệt Tâm, ngươi uống, ta liền cứu bọn họ!"

Bà ta vừa nói vừa rút chiếc bình sứ nơi tay áo, từ bên trong đổ ra một viên đan.

Chu Chỉ Nhược nghĩ tới Triệu Mẫn, lại nhớ đến lời dặn dò của sư phụ mà đứt từng khúc ruột. Nàng run rẩy vươn tay tiếp nhận viên thuốc, bên cạnh Tĩnh Huyền sư tỷ vội vàng khuyên can, nàng lại dường như không nghe thấy, chỉ ngơ ngẩn mà nhìn đan dược trên tay, tâm một hoành, ngửa đầu liền nuốt xuống.

Việc đã đến nước này, nàng không nghĩ lại lừa dối bản thân. Tuy biết rõ hành động hôm nay cùng với sự kì vọng của sư phụ là hoàn toàn trái ngược, chính là sau khi biết Triệu Mẫn chiếu cố nàng cả đêm, lòng nàng vẫn nhịn không được mà nổi lên tia vui sướng, cùng lúc đó là đáy lòng trào ra vô vàn cảm giác tội lỗi.

Nàng hận, hận Triệu Mẫn hại chết sư phụ, hận bản thân năng lực hèn mọn, hận các nàng sinh ra liền định sẵn huyết hải thâm thù. Đồng thời nàng cũng minh bạch bản thân về sau vô luận thế nào cũng không thể hạ tử thủ với nàng ấy. Sống tạm bợ chịu ngày đêm tra tấn, chi bằng liền chết đi, như vậy mọi chuyện liền kết thúc, mà nàng... cũng không cần phải quản bất cứ cái gì nữa.

  "Giỏi lắm, quả là có cốt khí!" Kim Hoa bà bà tấm tắc khen ngợi. "Viên thuốc độc kia không phát tác ngay đâu... Chu cô nương, ngươi đi theo ta, ngoan ngoãn nghe lời, nếu như lão bà vui lòng, biết đâu sẽ cho ngươi thuốc giải".

Nói xong đi đến chỗ những đồng môn phái Nga Mi bị điểm huyệt, vỗ vào mỗi người mấy cái. Những người đó liền hết đau ngay, chỉ là tứ chi hãy còn tê mỏi, nhất thời chưa thể nhúc nhích. Mấy người này thấy được Chu Chỉ Nhược liều mình uống thuốc độc để đổi lấy tính mạng bọn họ, ai nấy đều vô cùng cảm kích. 

  "Đa tạ Chưởng môn nhân!" Trong đám người đột nhiên có người hô lên như thế.

Kim Hoa bà bà một cái ánh mắt cũng lười ban cho bọn họ, tay kéo lấy Chu Chỉ Nhược liền rời đi.

Chu Chỉ Nhược cảm thấy một cỗ cực đại sức lực lôi kéo thân thể, không tự chủ mà vội nhấc chân theo kịp. Tĩnh Huyền xông ra toan ngăn trở, bỗng thấy có một luồng chỉ phong đâm tới, chính là Thù Nhi ở bên cạnh dùng ngón tay tấn công. Tĩnh Huyền tay trái vung lên chặn lại, không ngờ đó là hư chiêu, chỉ nghe 'bộp' một tiếng, cái tát trúng ngay mặt Đinh Mẫn Quân, môn chỉ đông đả tây ấy chính là võ học của Kim Hoa bà bà. Thù Nhi thấy nhất chiêu đắc thủ, liền khanh khách cười không ngừng, trong tiếng cười thân ảnh đã từ từ phiêu xa.

  "Cung tiễn Chưởng môn nhân!" Vài cái bay lên nhảy xuống, ba người họ đã nhanh chóng li khai. Nhưng trong tiếng gió Chu Chỉ Nhược vẫn có thể nghe được câu nói này, chỉnh tề nhất trí, rõ ràng hữu lực.

Có lẽ là các sư tỷ đuổi không kịp, mới dùng nội lực phát ra tiếng, ý đồ tiễn đưa nàng, Chu Chỉ Nhược vì vậy mà trong lòng nổi lên một tia an ổn.

Ước chừng ba dặm, Kim Hoa bà bà đột nhiên nở rộ một nụ cười lạnh: "Nga Mi đệ tử cư nhiên còn có người lớn gan dám đuổi theo Kim Hoa bà bà ta đây, đúng là ghê gớm!" Bà ta dưới chân không nghỉ, quải trượng lại đang vận sức chờ phát động.

Chu Chỉ Nhược nghe được lời này liền không hiểu ra sao. Kim Hoa bà bà khinh công cực cao, hiện tại Nga Mi môn hạ võ công tối cao là Tĩnh Huyền sư tỷ phỏng chừng cũng chẳng thể bằng nổi một nửa của bà ta. Nãy giờ cũng đã đi được ba dặm có hơn, làm sao có khả năng còn người đuổi theo không bỏ...

  "Lưu lại Chưởng môn bổn phái!" Lúc này đột nhiên một thanh âm từ gần đó truyền tới.

Thanh âm kia không thuộc về bất cứ người nào phái Nga Mi, nhưng lại là thanh âm mà Chu Chỉ Nhược phi thường quen thuộc. Nàng thân thể chấn động, không thể tin tưởng mà quay phắt đầu nhìn.

Đập vào đồng tử đúng là thân ảnh của Triệu Mẫn.

Chỉ thấy nàng ấy nhoáng lên, xông về phía trước mấy trượng, kiếm quang trong tay thẳng hướng nơi ngực Kim Hoa bà bà đâm tới. Này một chiêu Kim Đỉnh Phật Quang, đúng là phái Nga Mi đích truyền kiếm pháp.

Chu Chỉ Nhược biết nàng ấy là học được từ nơi sư tỷ kia, nhưng vị sư tỷ này kiếm pháp thường thường, Triệu Mẫn không được chỉ dạy kĩ lưỡng càng là hóa hổ thành mèo. Mặc dù như vậy, Chu Chỉ Nhược vẫn không nhịn được cảm khái tốc độ tiếp thu của Triệu Mẫn.

Kim Hoa bà bà buông xuống cái tay giữ nàng, quay nhanh thân mà tránh đi chiêu thức.

Triệu Mẫn đuổi theo không bỏ, thủ đoạn run lên, lại một chiêu Thiên Phong Cạnh Tú được đẩy ra.

  "Ỷ Thiên kiếm?!" Kim Hoa bà bà thấy rõ binh khí trong tay Triệu Mẫn tức khắc lộ ra vui mừng sung sướng. Duỗi tay liền muốn cướp đoạt, mấy chiêu qua đi, bà ta đã đến trước người Triệu Mẫn, ngón tay vươn ra muốn đánh lên cánh tay chấp kiếm của nàng.

Chu Chỉ Nhược biết Triệu Mẫn chắc chắn không phải đối thủ của bà ta, thấy nàng ấy sắp bị bắt trụ, dưới tình thế cấp bách hoàn toàn không thèm suy nghĩ, lập tức nín thở vận khởi nội công. Nàng phát hiện thế mà nội lực chưa bị phong bế, nhanh chóng phi thân lao tới, Thù Nhi muốn ngăn nàng, bị nàng một cánh tay đẩy trở về, đồng thời tay phải hóa phách đập vào cánh tay Kim Hoa bà bà.

Này chưởng là thẳng tắp đẩy ra, không có bất luận cái gì hoa chiêu, nhưng mặt trên có ẩn chứa Nga Mi Cửu Dương Công tu vi của nàng, uy lực không lớn nhưng cũng không dung khinh thường. Kim Hoa bà bà tay muốn bắt Triệu Mẫn phải ngạnh sinh sinh đổi hướng để đỡ chưởng của Chu Chỉ Nhược, bất quá lại vẫn chưa chịu từ bỏ, tay còn lại cầm quải trượng của bà ta liền vung lên đánh úp về phía Triệu Mẫn.

Kim Hoa bà bà thấy Chu Chỉ Nhược không biết sống chết mà xông ra ứng cứu, trong lòng tất nhiên buồn bực, hạ quyết tâm muốn cho nàng nếm chút khổ sở, vì thế liền sử ba phần nội lực tấn công.

Hai chưởng tương giao, Chu Chỉ Nhược tức khắc bị đánh cho khí huyết cuồn cuộn, lui về sau vài bước mới miễn cưỡng đứng vững, tay giơ lên che ngực liền trực tiếp phun ra một ngụm máu.

  "Nữ oa nhi đừng có không biết tốt xấu!" Kim Hoa bà bà ra tay đều có đúng mực. Bà biết rằng Chu Chỉ Nhược chỉ là chịu chút thương nhẹ, cũng không đi xem, chỉ lo nhìn chằm chằm Triệu Mẫn muốn đoạt Ỷ Thiên kiếm.

Không ngờ Triệu Mẫn trường kiếm quay nhanh, dùng ra lại là kiếm pháp phái Côn Luân chiêu Thần Đà Tuấn Túc.

Kim Hoa bà bà thấy Triệu Mẫn là nữ tử nhỏ tuổi, cầm Ỷ Thiên trong tay, sử dụng lại là Nga Mi đích truyền kiếm pháp, tự nhiên nhận định nàng là đệ tử Nga Mi. Bà vì đối phó Diệt Tuyệt sư thái, đặc biệt khổ luyện nghiên cứu kiếm pháp của Nga Mi, thấy Triệu Mẫn sử ra mấy chiêu, biết rằng nàng công lực thường thường, liền chắc chắn lần này lấy được Ỷ Thiên dễ như trở bàn tay. Nào biết đối phương thế nhưng thay đổi chiêu thức, vừa ra lại là kiếm pháp phái Côn Luân?

Kim Hoa bà bà nếu không phải nhận định sai, này một chiêu cũng chẳng gây ra cái gì trở ngại. Cố tình nó không nằm trong dự liệu, bà tuy rằng võ công cao cường chăng mấy, một chiêu này cũng nhất thời phản ứng không kịp, vội vàng lăn một vòng trên đất mới tránh thoát. Bất quá ống tay áo cũng bị kiếm phong chạm tới rồi, chỉ nghe 'roẹt' một tiếng, vải dệt đã bị tước đi một mảng lớn.

Chu Chỉ Nhược nóng ruột nóng gan, nhìn thấy tình cảnh bấy giờ mới thoáng bình tĩnh. Nàng giương mắt quan sát phía Triệu Mẫn, thấy nàng ấy đồng thời đánh tới một ánh mắt, tức khắc trong lòng ngộ ra.

Kim Hoa bà bà nội lực tu vi chẳng thua gì Diệt Tuyệt sư thái, Triệu Mẫn khinh công tuy tốt, nhưng tại trước mặt cao thủ chung quy vẫn sẽ rơi xuống thế hạ phong. Nàng ấy có thể đuổi theo không bỏ, hơn nữa còn không chút mệt mỏi, khẳng định Trương Vô Kỵ cũng ẩn nấp quanh đây.

Ở khách điếm Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ liền đi cùng nhau, nàng đúng là quan tâm quá ắt rối loạn, cư nhiên quên mất chuyện này. Nghĩ như vậy cuối cùng cũng định lại tâm tư, rồi sau đó mới phản ứng mà phát hiện không ổn, trong mắt đột nhiên trào lên thê lương...

Nàng không những không có nhân cơ hội trừ khử Triệu Mẫn, ngược lại còn nghĩ cách giúp đỡ nàng ấy. Nàng bất trung bất hiếu bất nghĩa như thế, vậy mà còn vọng tưởng vâng theo sư phụ di nguyện chấn hưng Nga Mi. Tay vô thức siết chặt, trong ngực tích tụ càng thêm nồng hậu, dùng lực đến nỗi khớp xương trắng bệch cũng chẳng khiến nàng bận tâm.

Triệu Mẫn thấy được Chu Chỉ Nhược sắc mặt thay đổi, cho rằng nàng ấy bị thương không nhẹ, bất chấp nghĩ nhiều lại triều hướng Kim Hoa bà bà lao tới. Nàng vội vàng nín thở ngưng thần, không hề đi xem Chu Chỉ Nhược nữa mà tập trung đối phó với địch thủ trước mặt.

Nàng tự biết võ công bản thân kém Kim Hoa bà bà rất lớn, không dám cùng bà ta gặp chiêu phá chiêu. Chỉ có thể huy động Ỷ Thiên kiếm, tả thứ hữu phách, đông vũ tây đánh, một chốc Không Động kiếm pháp, một lát Hoa Sơn kiếm pháp, vừa sử xong chiêu Kim Đỉnh Tịch Chiếu của phái Nga Mi, theo sát là chiêu nữa của Thiếu Lâm Đạt Ma kiếm pháp Kim Châm Độ Kiếp. Nàng dùng đều là những chiêu thức tinh hoa của mỗi môn phái, uy lực cực đại, có thêm Ỷ Thiên trợ giúp, Kim Hoa bà bà nhất thời khó có thể tới gần.

Thù Nhi xem đến nóng nảy, nàng cởi xuống trường kiếm bên hông, ném tới tay Kim Hoa bà bà. Triệu Mẫn tấn công bảy tám chiêu, đến chiêu thứ chín lệnh cho Kim Hoa bà bà không thể không dùng binh khí chặn đỡ, mà ngay lúc đó, trường kiếm vừa ra cũng bị chém làm hai đoạn.

  "Tiểu cô nương, ngươi rốt cuộc là ai?" Vứt đi kiếm gãy, Kim Hoa bà bà vội vàng thối lui đến bên người Thù Nhi và Chu Chỉ Nhược, lạnh giọng truy hỏi.

  "Phái Nga Mi vô danh tiểu tốt mà thôi..." Triệu Mẫn như cố ý như vô tình mà liếc liếc Chu Chỉ Nhược. Nàng gợi lên khóe môi, lộ ra một mạt tươi cười trào phúng: "Ngươi làm sao lại không rút Đồ Long đao ra nha?"

  "Ta nếu có Đồ Long đao nơi tay, ngươi há có thể cùng ta đấu mười chiêu tám chiêu!" Kim Hoa bà bà tung hoành giang hồ mấy chục năm, nơi nào bị người vô lễ đùa cợt như vậy, giận tím mặt quát: "Ngươi dám theo ta đi thử một lần không?"

Kì thật nếu như kiên trì đấu thêm mấy chiêu, bằng võ công của Kim Hoa bà bà, nhất định có thể nhìn ra cách thức vận chiêu của Triệu Mẫn. Nhưng là, thứ nhất bà ta không biết Triệu Mẫn có chơi gian xảo gì không, thứ hai là ở Ỷ Thiên kiếm ăn mệt lúc trước để lại chướng ngại, nhất thời khó tránh khỏi có điều kiêng kị, cho nên cứ thế mà bị uy hiếp, không dám tái chiến.

  "Ngươi có thể có Đồ Long đao thì tốt rồi!" Triệu Mẫn như cũ không nóng không lạnh mà cười cười. Nàng tự nhiên biết tâm tư bà ta, bất quá có Trương Vô Kỵ ở đây nên nàng cũng chả sợ. Nàng chớp chớp mi mắt, biểu cảm thập phần khinh thường: "Ta ở Đại Đô chờ ngươi a, hôm nay liền tha ngươi một lần, mau mau đi lấy đao tới tái chiến nga~~"

Kim Hoa bà bà muốn lửa giận công tâm, nhưng lại không thể làm được cái gì. Bà mắng một tiếng liền nhanh chóng cùng Thù Nhi đưa Chu Chỉ Nhược rời đi.

Triệu Mẫn nhìn theo bóng lưng bọn họ, lúc này bên người thân hình chớp động, là Trương Vô Kỵ đem theo Tiểu Chiêu xuất hiện. Hắn trên mặt thần sắc nôn nóng, tưởng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Triệu Mẫn ngăn cản.

  "Đừng đuổi, ngươi đi theo ta, ta bảo đảm Chu cô nương sẽ bình yên vô sự. Bất quá nghĩa phụ của ngươi... ta nhưng là không có nắm chắc..."

  "Cái gì?? Ngươi biết nghĩa phụ ta ở nơi nào sao?" Trương Vô Kỵ nghe vậy liền sốt ruột chất vấn.

Triệu Mẫn lại chưa thèm để ý, xoay người bước đi, thoáng liếc thấy Trương Vô Kỵ còn ngốc tại chỗ, thở dài một hơi, không kiên nhẫn mà triều hắn vẫy vẫy tay.

  "Nhanh lên, trên đường đi ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top