Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa dứt lời, bỗng có tiếng vó ngựa theo đường cái từ phía bắc chạy xuống, một con chạy trước, hai con chạy sau, cả thảy ba người.

Cúi đầu nhìn Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn trên mặt nguyên bản cười lạnh lại chuyển sang do dự. Nàng tất nhiên có thể đoán được Hoàng Sam nữ tử vì sao phải mất công chế trụ Võ Đang tứ hiệp. Nàng vốn là người mang thù tất báo, bây giờ vừa vặn có cơ hội bỏ đá xuống giếng, chính là cầu mà không được. Nhưng là người trong lồng ngực như cũ bộ dáng suy yếu, hiện tại nàng mang nàng ấy đi xem người khác chê cười tựa hồ không quá thích hợp.

Đúng lúc này, trên tay nhẹ bẫng, Hoàng Sam nữ tử đã đem Chu Chỉ Nhược ôm đi. Triệu Mẫn muốn đuổi theo ngăn cản, truyền đến màng nhĩ lại chỉ độc một câu: "Tổ tiên và Nga Mi có quan hệ sâu xa, Triệu cô nương hãy yên tâm! Võ Đang chư vị đại hiệp còn thỉnh cô nương chiếu cố nhiều hơn".

Lời chưa dứt, thân ảnh đã mất tăm mất tích trong rừng sâu.

Nàng biết bản thân đuổi theo không kịp, hơn nữa vừa nãy đối phương ra tay cứu giúp chưa hề lộ một tia địch ý. Triệu Mẫn buông xuống ý niệm đuổi theo, nghênh ngang đi về phía bốn người không thể động đậy kia, cằm nâng lên ẩn hàm nụ cười chẳng chút hảo ý.

Thấy nàng kiêu ngạo như vậy, bốn người nguyên bản sắc mặt xanh mét càng thêm khó coi. Dễ dàng để cho một nữ tử trẻ tuổi chế ngự vốn đã vạn phần khuất nhục, hiện giờ đối phương thế nhưng còn muốn yêu nữ "chiếu cố nhiều hơn" bọn họ, càng là bi phẫn không thôi, hận không thể cắn lưỡi tự sát. Chỉ tiếc toàn thân bị khống chế bất động, oán hận mà nhìn chằm chằm Triệu Mẫn, thầm nghĩ nếu có cơ hội nhất định phải chính tay đâm chết nàng.

Triệu Mẫn sao lại không biết bốn người bọn họ đang suy nghĩ thứ gì, nhưng mấy cái hận ý này đó đối với nàng chỉ như thứ râu ria. Vô luận là môn phái nào trong giang hồ cũng hận nàng thấu xương, hiện tại Võ Đang tứ hiệp chỉ đơn giản là đi từ hận thấu xương đến càng hận thấu xương mà thôi. Thấy bọn họ bộ dáng phẫn nộ không thể chính tay đem nàng đi lột da rút gân, rồi lại lực bất tòng tâm chẳng thể làm gì, nàng thế mà tìm về chút cảm giác vui vẻ trước đây.

  "Các ngươi hiện tại hận không thể ở trên người ta chọc mấy cái lỗ, nhưng tí nữa qua mấy khắc đại khái liền không còn tâm tình đi quản ta đâu~" Nàng cố ý dựa gần Du Liên Châu, chậm rì rì khiêu khích, nói xong còn vươn tay kéo kéo râu ông ấy.

Thấy người được xưng là lạnh diện Du Nhị hiệp bị nàng chọc cho khuôn mặt đen sì như cái bánh nướng, Triệu Mẫn nói không nên lời vui sướng.

Ngay lúc đó, con ngựa thứ nhất chỉ còn cách không bao xa, hai con ngựa chạy sau thì cách con đi đầu hai ba chục trượng. Khi con ngựa thứ nhất tới gần, người nọ mặt tựa quan ngọc, rõ ràng chính là Tống Thanh Thư. Đợi khi hắn chạy tới tảng nham thạch ẩn thân, ngựa đột nhiên thét dài, quay đầu muốn chạy ngược trở về. Hắn ta gắt gao giữ chặt dây cương cũng không thể xoay chuyển tình hình, đành phải nhấc thân nhảy xuống, tiếp tục triều hướng phía trước chạy đi. Nhưng hai con ngựa kia đã đuổi sát sau lưng, chỉ thấy hai thân ảnh bay tới, một trước một sau phong bế đường đi của Tống Thanh Thư. Hai người kia chính là Trần Hữu Lượng và Chưởng Bát long đầu của Cái Bang, bọn họ thấy ngựa của Tống Thanh Thư kinh hoảng nên đã làm ra chuẩn bị, trước một bước phi thân nhảy lên, không chút nào trì hoãn.

Triệu Mẫn đoán đoán, chắc hẳn Hoàng Sam nữ tử đã động tay động chân, ở trên đường rải mùi của sói hoặc hổ. Con người không ngửi thấy, nhưng ngựa lại thực mẫn cảm, cho nên vừa ngửi đến liền muốn quay đầu chạy trốn. Như thế xem ra, Hoàng Sam nữ tử sớm đã bày thiên la địa võng ở nơi này, Võ Đang tứ hiệp nói không chừng cũng do nàng ta đưa tới. Vừa nghĩ đến đây nàng liền quay đầu quan sát sắc mặt mấy người kia, quả nhiên, lực chú ý của bọn họ đã bị Tống Thanh Thư hấp dẫn. Đặc biệt là Tống Viễn Kiều, nhìn đến ái tử bị người ta truy đuổi, trong mắt khó nén nổi nôn nóng. Nếu không phải ông đang bị người điểm á huyệt, nói không chừng bây giờ đã muốn mở miệng cầu xin Triệu Mẫn trước tiên giải huyệt đạo để đi qua tương trợ.

  "Tống Đại hiệp chớ có hoảng sợ, quý công tử và mấy người này chính là bằng hữu, rất an toàn a~" Triệu Mẫn cười tủm tỉm nói. Nàng nghe được sự tình trong miếu Di Lặc, vốn tưởng ba người này cùng đi đến núi Trường Bạch tìm độc vật chế thuốc, không biết sao lại vòng vèo chạy tới nơi đây, tất nhiên muốn tra đến tận cùng. Còn nữa, Tống Thanh Thư chết hay sống cùng nàng đâu có quan hệ, vì vậy cũng sẽ không thèm để ý thần sắc cầu khẩn của Tống Viễn Kiều, ngược lại còn nhỏ giọng rải muối lên miệng vết thương của người ta: "Nhưng thật ra Võ Đang chư vị đại hiệp đều sắp chết đến nơi vẫn chưa chịu bừng tỉnh đại ngộ. Thật đáng buồn! Thật đáng buồn!"

Nghe những lời này, Tống Viễn Kiều hai mắt tối sầm, cơ hồ muốn phun ra huyết. Ông không biết ngọn nguồn gốc rễ, chỉ cho rằng yêu nữ này sắp xuống tay với Võ Đang lần nữa. Lại liếc mắt thấy Tống Thanh Thư và hai người kia bắt đầu giao thủ, vừa gấp vừa giận, hốc mắt đều đỏ bừng tựa máu.

Tống Thanh Thư hai mặt thụ địch, hơn nữa hoảng loạn ra chiêu chẳng có kết cấu, thực mau đã bị chế phục.

  "Họ Tống, ngươi trong đêm lặng lẽ đào tẩu, là có ý gì? Ngươi có phải muốn đi mật báo với phụ thân ngươi không?" Chưởng Bát long đầu nổi giận đùng đùng quát. Thanh Tử kim bát quái đao trong tay lão ta lúc ẩn lúc hiện trên đầu Tống Thanh Thư, làm bộ như định chém xuống.

  "Ai cũng do cha mẹ sinh thành, các vị nỡ lòng nào cứ bắt ép tiểu đệ làm hại phụ thân tiểu đệ? Tiểu đệ quyết không thể làm cái việc tồi tệ của loài cầm thú như vậy được." Tống Thanh Thư giọng điệu yếu ớt van xin: "Mấy hôm nay, mỗi khi chợp mắt, tiểu đệ lại thấy Mạc Thất thúc hiện ra đòi mạng, oan hồn ông ấy cứ bám theo tiểu đệ. Chưởng Bát long đầu hãy chém một đao để tiểu đệ chết quách đi cho rồi, tiểu đệ sẽ trăm vạn đa tạ đại ca!"

Bốn người Tống Viễn Kiều nghe hắn nói gì mà "hại phụ thân" đều là không hiểu ra sao. Lúc sau lại nghe được hắn đề cập Mạc Thanh Cốc, không hẹn mà cùng biểu lộ thần sắc khiếp sợ. Tống Viễn Kiều trong mắt đã tràn ngập hoảng loạn.

Thấy bọn họ như vậy Triệu Mẫn liền biết mấy người này chung quy cũng chưa phải kẻ ngu dốt đến nỗi không còn thuốc trị. Nghĩ đến hẳn là trong lòng đều đã có phỏng đoán, tuy nhiên vạn phần không dám xác định mà thôi.

  "Ngươi chính tay giết sư thúc Mạc Thanh Cốc của ngươi, Võ Đang tất nhiên không chấp nhận được ngươi, bây giờ thế nào? Ngươi muốn hắt nước bẩn lên Cái Bang ta, khiến chúng ta bất nhân bất nghĩa vi phạm đạo hiệp nghĩa trong giang hồ, nhưng thật ra bàn tính đánh không tồi đấy!" Trần Hữu Lượng trên mặt không nhiều phẫn nộ, ngược lại còn cười, một bộ dáng mọi chuyện đều đã định liệu từ trước.

  "Ta, ta chỉ là vô ý..."

Tống Thanh Thư ngập ngừng đáp, thanh âm rành mạch truyền vào trong tai mấy người Võ Đang. Dẫu rằng không muốn tin tưởng nhưng bọn họ lại không thể không đối mặt với hiện thực này.

Triệu Mẫn cong cong khóe miệng, nàng nguyên bản còn có chút lo lắng, mấy câu nói lúc đầu quá mức hàm hồ, bọn họ không chừng sẽ cự tuyệt tiếp thu. Hiện tại hay rồi, Tống Thanh Thư đã chính miệng thừa nhận, cũng chẳng cần nàng phải tốn công tốn sức sử dụng gian kế.

Về sau Trần Hữu Lượng và Tống Thanh Thư một hỏi một đáp. Một người bức bách, một người cầu xin, nhưng thật ra đã đem chân tướng liêu tới thất thất bát bát.

Nguyên lai sau khi từ biệt ở Vạn An tự, Tống Thanh Thư đối Chu Chỉ Nhược nhớ mãi chưa quên, nhất thời bị quỷ thần sai khiến đi rình coi Nga Mi phòng ngủ, lại bị Mạc Thanh Cốc bắt được. Mạc Thanh Cốc muốn đem hắn đi tạ tội, Tống Thanh Thư lúc này mới sợ hãi, trộm chạy trốn, nhưng Mạc Thanh Cốc thà gãy chứ không chịu cong, đuổi theo cả một đường. Lúc sau trực tiếp luận khởi võ công, Tống Thanh Thư ở đây sử dụng Chấn Thiên Thiết Chưởng đánh lén hại chết ông ấy. Khi đó Trần Hữu Lượng vừa hay đi ngang, chứng kiến toàn bộ quá trình, ngay cả đoạn tranh chấp cũng nghe được rõ ràng. Hắn ta ở Linh Xà đảo thất thế, liền nhân đây áp chế Tống Thanh Thư vì Cái Bang bán mạng. Vì thế mới có đoạn sau ở miếu Di Lặc, Trần Hữu Lượng sai sử Tống Thanh Thư hạ độc Võ Đang.

Những việc này Triệu Mẫn đều đoán được tám chín phần mười, vì vậy hiện tại cũng không quá nghiêm túc lắng nghe. Lực chú ý của nàng hơn phân nửa đều tập trung trên khuôn mặt của tứ hiệp, xem bọn họ từ phẫn hận không thôi biến thành ngây ra như phỗng, chọc cho nàng muốn cười thành tiếng. Bên kia sau đó nói đến sự tình Tống Thanh Thư nhớ thương Chu Chỉ Nhược, nàng tức khắc nổi lên vài phần giận dữ, lại nghĩ tới tuy rằng hắn ái mộ sở cầu nhưng cũng chẳng buông được mặt mũi, cho nên mới làm ra hành động dám làm nhưng chưa dám nhận, vài phần tức giận nhanh chóng bị thập phần trào phúng thay thế.

Nếu là nàng, chắc chắn sẽ thoải mái hào phóng thừa nhận không phải Chu Chỉ Nhược thì không cưới. Nhìn thì như thế nào, nhận tội lại như thế nào, cho dù bị trục xuất sư môn cũng thế, hết thảy đều chẳng quan trọng bằng việc được ở bên cạnh nàng ấy. Song, Chu tỷ tỷ trước sau khúc mắt đều rất nan giải, nàng ấy thà đem tính mạng tương hộ cũng không nguyện ý bầu bạn với nàng. Tuy rằng bản thân nhất mực chân thành, nhưng cũng sắp không chịu nổi nàng ấy mềm cứng không ăn.

Một chữ tình, trong ngọt có đắng, trong đắng chứa ngọt, khiến người ta khó mà phân biệt rốt cục là đắng hay là ngọt.

Nàng trên mặt bày ra biểu cảm âm tình bất định, người không biết chắc chắn sẽ cho rằng nàng lại đang tính kế gây rối, nơi nào sẽ nghĩ đến nàng trằn trọc đều là một ít tiểu nữ nhi tâm tư.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy một tiếng va chạm, giương mắt nhìn qua, phát hiện Trần Hữu Lượng trong tay có một chiếc nhẫn, vừa mới thanh âm chính là do nó va chạm với thân kiếm gây nên.

  "Tống huynh đệ chỉ lo phụ thân, lại không để ý người trong lòng sao?" Trần Hữu Lượng vừa nói vừa đem nhẫn đặt trước mặt Tống Thanh Thư một lát, sau đó nhanh chóng thu lại.

  "Ngươi, ngươi..." Tống Thanh Thư ngữ điệu run rẩy, hắn vốn đang kinh hoảng thất thố, đầu óc nóng lên liền nhân cơ hội chạy trốn, hiện thời nghĩ tới Chu Chỉ Nhược còn ở Cái Bang, nguyên bản mặt mày chết lặng cũng hiện ra biểu tình. "Chu sư muội nàng... Ngươi muốn đối nàng ấy làm cái gì?"

Đối với liên thanh truy vấn của hắn ta, Trần Hữu Lượng lại thản nhiên coi như chẳng nghe, một cái xoay người muốn rời đi. Triệu Mẫn thấy hắn hành xử như vậy, không khỏi cảm khái hảo một chiêu lạt mềm buộc chặt. Nàng có chút hối hận ngày đó ở Linh Xà đảo vì sao không tìm cớ tước đi sinh mệnh của Trần Hữu Lượng. Người này tâm tư kín đáo, bây giờ phải cùng hắn đối địch, không biết sẽ tao ngộ bao nhiêu phiền toái nữa.

  "Trần đại ca, mau quay lại. Chu sư muội nàng ấy thế nào, nàng có khỏe không?" Tống Thanh Thư quả nhiên nóng nảy, một phen giữ chặt tay áo Trần Hữu Lượng, làm gì còn có nửa phần thà chết không chịu khuất nhục khi nãy.

  "Chu cô nương đương nhiên tốt lắm! Một giai nhân tuyệt trần như thế, có nam tử hán nào trông thấy mà không động lòng? Ta đến giờ vẫn chưa thành gia lập thất, nếu cầu xin bang chủ để Chu cô nương làm thê tử của ta, chắc chắn bang chủ sẽ ân chuẩn".

Tống Thanh Thư ậm ừ mấy tiếng, tựa hồ bị nghẹn cổ, không nói ra được.

Trần Hữu Lượng nói tiếp: "Kể ra, bậc quân tử không nên cướp đoạt thứ mà người khác yêu thích. Tống huynh đệ chính vì Chu cô nương mà gây ra chuyện tày đình, Trần Hữu Lượng ta há có thể vì sắc đẹp mà làm tổn thương nghĩa khí huynh đệ? Thế nhưng bây giờ ngươi đã thành kẻ mắc tội phản bang, hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn gì để nói với nhau nữa, phải vậy không?"

Tống Thanh Thư lại ậm ừ mấy tiếng. Triệu Mẫn dư quang liếc nhìn Tống Viễn Kiều, thấy hai dòng lệ chảy dài trên má ông, rõ ràng trong lòng ông ấy đau đớn vô cùng.

Nàng xúc cảnh sinh tình, nhớ đến phụ vương thương yêu bản thân, nơi lồng ngực đột nhiên có chút khó chịu, bỗng dưng nảy sinh tia hi vọng Tống Thanh Thư đừng có bị mê hoặc gây đau lòng phụ thân hắn.

Nhưng chung quy vẫn là chấp niệm thắng một bậc...

  "Trần đại ca, Long đầu đại ca, quả thực tiểu đệ nhất thời hồ đồ, thỉnh hai vị đại ca lượng thứ cho. Tiểu đệ xin chuộc tội với hai vị!"

Tống Thanh Thư nói lời này, hòa vào tiếng cười ha hả của Trần Hữu Lượng, đốt cho một tia ánh sáng trong mắt Tống Viễn Kiều cũng tàn diệt.

  "Có thế chứ! Có thế mới là hảo huynh đệ chứ! Chờ Võ Đang đại sự thành công, ca ca lập tức sẽ giúp ngươi làm hỉ sự, khiến ngươi vừa lòng thỏa nguyện, cả đời đều phải cảm kích Trần đại ca ta!"

Trần Hữu Lượng vỗ vỗ bả vai Tống Thanh Thư, lôi kéo hắn cùng nhau rời đi.

Đãi ba người đó đi xa, Hoàng Sam nữ tử còn chưa có trở về. Mà tứ hiệp Võ Đang đã mặt như màu đất, thật sự y đúc lời của Triệu Mẫn, bọn họ bây giờ chẳng còn tâm trạng để ý tới nàng.

Nếu là ngày thường, nàng tất nhiên lúc này sẽ muốn thốt khởi vài câu châm chọc mỉa mai, nhưng hôm nay nhân nhà người ta mà nhớ đến phụ huynh chính mình, trong lòng trào lên thổn thức, đối diện Tống Viễn Kiều thế nhưng sinh ra vài phân đồng tình. Bất quá nàng lại không có lập trường an ủi, thấy mấy người kia tức giận xanh mặt, trên tóc trên râu bị phủ một tầng tuyết dày, nàng ở bên cạnh đốt lên đống lửa, lặng yên không tiếng động chờ Hoàng Sam nữ tử trở về.

Lại qua một lúc, bốn vị bạch y thiếu nữ nhanh nhẹn đi tới, thế Võ Đang tứ hiệp giải khai huyệt vị. Bọn họ thân thể vừa động, Tống Viễn Kiều liền đưa kiếm lên cứa ngang cổ mình. Mấy sư đệ vội vàng chạy đến khuyên ngăn, lại náo loạn một phen, thật vất vả mới có thể ổn định cục diện. Bốn người nhất trí đem thi thể Mạc Thanh Cốc về Võ Đang trước, cùng sư phụ bẩm báo nguy cơ.

Hướng bạch y nữ tử cảm tạ một tiếng, đoàn người Võ Đang nhanh chân rời đi, không hề hé răng nhắc lại chuyện muốn tìm Triệu Mẫn tính sổ. Nghĩ đến hẳn bởi vì Hoàng Sam nữ tử đã bày ra ý tứ che chở nàng, hơn nữa thực lực mấy người cũng không địch nổi người ta, cộng thêm sự tình Tống Thanh Thư, hiển nhiên bây giờ không muốn nhận thêm mất mặt.

Triệu Mẫn bĩu bĩu môi, chẳng thèm để bụng, nàng nhìn ra sau lưng tứ bạch cả nửa ngày vẫn chưa tìm được người mình muốn gặp, không nhịn được nổi lên truy vấn.

  "Chủ nhân phái chúng ta đưa Triệu cô nương đến địa phương an toàn." Một người đáp như vậy.

  "Chu tỷ tỷ đâu?" Triệu Mẫn nở ra nụ cười miễn cưỡng, nhưng đáy lòng lại trồi lên dự cảm bất hảo.

  "Chu Chưởng môn có việc quan trọng, đã chào từ biệt!"

Ánh mắt tức khắc băng lạnh, Triệu Mẫn gắt gao nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng, ý đồ nhìn thấu sơ hở, nhưng là đối phương một mực bình tĩnh, không giống như đang nói dối. Đôi mày nhăn khẩn, đột nhiên tung ra một câu: "Là nàng chính mình rời đi, phải không?"

Mấy bạch y nữ tử cùng nhau trao đổi tầm mắt, khi mở miệng lại tránh không đáp, chỉ bảo rằng buổi tối rét lạnh kêu Triệu Mẫn mau mau đi theo các nàng.

Quả thực như thế...

Luận không rõ là đau đớn hay thất vọng, nỗi chua xót che trời lấp đất trào tới. Tuyết rơi trên lông mi của nàng, bị nhiệt ý hóa thành sương mù, phủ lên mắt một tầng mờ mịt.

Hao hết tâm tư đến gần lại như thế nào, người nọ một khắc đều không quên rời đi.

Nàng nhìn không tới trong mắt, một mạt tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất.

  "Triệu cô nương, thỉnh!"

  "Hảo, hảo." Triệu Mẫn hít sâu một hơi, nhấc chân tiến lên phía trước, không có nửa tia do dự, vừa đi vừa cất cao giọng: "Ta muốn đi Lư Long tìm người tính sổ, phiền toái mấy tỷ tỷ đưa ta một đoạn nha~"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Về phía Trương Vô Kỵ, hắn ở giáo chúng tìm hiểu, biết được Cái Bang đại hội tin tức liền mã bất đình đề đi Lư Long. Tới nơi tựa như ruồi bọ mất đầu loạn dạo, chưa tìm được cái manh mối gì. Có vài lần hắn bắt gặp kí hiệu đánh dấu của Minh Giáo, tưởng rằng nghĩa phụ lưu lại manh mối, nhưng không phải xông vào sòng bạc chính là đâm nhập thanh lâu, có một lần còn trực tiếp bị dẫn ra ngoại ô vài trăm dặm. Hắn nghi ngờ có người cố ý bố trận mê mắt, nhưng lo lắng nghĩa phụ, vậy nên không thể nề hà mà vẫn đi theo. Đãi khi kí hiệu hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi hắn mới tin tưởng việc mình bị chơi một vố, chỉ phải chật vật bất kham vòng vèo trở về Lư Long.

Lúc này đột nhiên nghe được tin Huyền Minh nhị lão cũng tại chỗ này.

  "Hai người đó tựa hồ giam giữ một cô nương, bây giờ đang ở khách điếm thành đông." Người đưa tin đã quan sát vài ngày, biết được thực sự kĩ càng tỉ mỉ: "Giống như còn nhắc tới Tống Thanh Thư Tống thiếu hiệp".

Huyền Minh nhị lão là thủ hạ của Triệu Mẫn, giam một cô nương trẻ tuổi, còn cùng Tống Thanh Thư có quan hệ, Trương Vô Kỵ tức khắc kích động không thôi, chắc chắn người kia chính là Chu Chỉ Nhược. Hắn cũng đã nghe kể Triệu Mẫn vài ngày trước đem theo Huyền Minh nhị lão ở miếu Di Lặc nháo sự, thuận lý thành chương mà phỏng đoán bọn họ đã bắt đi Chu Chỉ Nhược, khi màn đêm vừa buông xuống liền không đợi được lẻn vào khách điếm tìm tòi.

  "Trương Giáo chủ quả nhiên tình thâm nghĩa trọng a~"

Đãi khi hắn xâm nhập gian phòng, chỉ thấy đèn dầu rực sáng, một thiếu nữ ngồi trên ghế mộc hoa lê, nụ cười tựa tiếu phi tiếu, không phải Triệu Mẫn thì là ai.

Hắn lập tức hiểu được bản thân bị Triệu Mẫn dắt mũi, cố ý thả ra tin tức chỉ vì muốn dẫn hắn tới đây. Tức khắc tất cả dư vị đồng loạt nảy lên trong lòng, bộ dạng chết thảm của biểu muội thoáng chốc xẹt ngang đầu óc.

  "Yêu nữ! Ta phải giết ngươi báo thù cho biểu muội!" Tức giận cắn nuốt lí trí, hắn lập tức một chưởng đập tới. Huyền Minh nhị lão vội xông về phía trước bảo hộ Quận chúa, bốn chưởng xuất ra, Trương Vô Kỵ cũng không thèm để ý, dựa Cửu Dương Chân Kinh ngạnh sinh sinh mà chịu chưởng lực của bọn họ. Hoãn một lát liền đến trước mặt Triệu Mẫn, vừa cúi đầu, hắn thế nhưng đối diện với một đôi đồng tử kinh hoảng vô thố.

  "Ân cô nương... Ân cô nương làm sao vậy?"

  "Ngươi biết rõ còn cố hỏi, ngươi hạ độc chúng ta, muội ấy vốn trọng thương chưa khỏi làm sao mà chịu được!"

  "Ngươi thật sự cảm thấy việc này là ta làm sao?" Lời còn chưa dứt, đôi mắt xinh đẹp đã doanh doanh thủy quang, năm phần ủy khuất, năm phần bi thống. Thanh âm vốn dĩ mềm mại cũng nhiễm nghẹn ngào, tựa hồ chực khóc, quả thực khiến người ta thương tiếc không thôi.

Cho dù là người ý chí sắt đá cũng khó mà không dao động, huống chi là Trương Vô Kỵ.

Triệu Mẫn xưa nay trương dương ương ngạnh, hiện giờ yếu ớt như vậy, hắn thân thể cứng đờ, một chưởng kia có chút không thể hạ xuống.

  "Cũng chẳng trách ngươi muốn giết ta..." Triệu Mẫn suy sụp gục đầu, giống như từ bỏ giãy giụa. Huyền Minh nhị lão muốn mở miệng khuyên cản, bị nàng một cái phất tay chặn lại: "Chỉ cầu Trương Giáo chủ ngày sau nếu có thể phá hủy Cái Bang, nhất định phải đem đầu của tên gian tặc Trần Hữu Lượng tới tế bái ta".

Xem nàng lệ rơi đầy mặt, Trương Vô Kỵ đã sớm không đành lòng. Hiện giờ nghe nàng đề cập Cái Bang, trong đầu nảy lên một cái ý niệm.

Chẳng lẽ hết thảy là do Cái Bang đứng sau hạ thủ?

Nhớ đến Linh Xà đảo Trần Hữu Lượng các loại ám toán, sau khi trở về còn bắt giữ Tạ Tốn và Chu Chỉ Nhược, tựa hồ còn ở mưu hoa giang sơn. Tuy rằng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán là của Triệu Mẫn, nhưng tên Trần Hữu Lượng này quỷ kế đa đoan, khó mà nói hắn sẽ không từ nơi nào lừa đến. Trương Vô Kỵ vốn dĩ không muốn thừa nhận mọi sự là do Triệu Mẫn gây ra, hiện giờ được nàng đề điểm, đem đầu mâu chỉ hướng Cái Bang, thế nhưng cảm thấy càng nói càng có lý, một chưởng kia cũng dần dần buông lực.

  "Trương Giáo chủ vì sao còn chưa động thủ?" Triệu Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt còn treo một giọt lệ quang, tràn đầy bi thương lại đẹp tựa tranh họa.

  "Này, này..." Trương Vô Kỵ lắc đầu lùi xuống. "Hiện giờ Chu cô nương và nghĩa phụ còn trong tay Cái Bang, ta..."

  "Ta tìm tới ngươi, đúng là vì việc này!" Triệu Mẫn than một tiếng, chậm rãi nói. Theo sau liền thấy Trương Vô Kỵ kinh hỉ thở phào, hắn nhanh chóng tiến lên một bước liên thanh truy vấn, nàng trong lòng nhẹ nhàng thư hoãn.

Lần này, nàng vẫn là đánh cược thắng rồi.

Tạ Tốn và Thiết Chỉ Hoàn còn trong tay Cái Bang, cho nên Chu Chỉ Nhược nhất định sẽ tìm tới. Nàng chính vì thế nên mới không có một hai làm khó bốn bạch y nữ tử, mà là đi Lư Long trước, cùng Huyền Minh nhị lão bàn bạc kĩ hơn.

Bằng vào võ công của Huyền Minh nhị lão, xông vào Cái Bang toàn thân mà lui không hề khó, nhưng muốn từ trong tay Trần Hữu Lượng đoạt lấy chiếc nhẫn lại là rất khó. Bấy giờ nàng nghe nói Trương Vô Kỵ cũng đang ở đây liền lóe lên cái chủ ý, nếu có thể được Trương Vô Kỵ trợ lực, chính là cho dù xông vào Cái Bang bắt cóc bang chủ cũng chỉ đương việc nhỏ chưa tốn sức.

Nàng không biết tình hình trên đảo ngày đó, nhưng tính tình Trương Vô Kỵ lại nắm tới nhất thanh nhị sở. Năm đó lục đại môn phái bức tử cha mẹ hắn, Huyền Minh nhị lão suýt chút giết chết hắn, huyết hải thâm thù như thế mà hắn cũng có thể bỏ qua, huống chi đây chỉ là một thanh đao một cái kiếm?!

Duy nhất ngoài ý muốn là sự tình Ân Ly, mới đầu nàng kinh hoảng cũng không phải giả vờ. Ở chung với nhau vài ngày không có khả năng không chút cảm tình nào, hiện tại nghe đến chuyện buồn của nàng ấy, thương cảm là khó tránh khỏi. Nhưng so với việc đó, Triệu Mẫn lại càng thêm vì Chu Chỉ Nhược mà cảm thấy khổ sở. Nguyên bản nàng chỉ cho rằng đối phương bởi vì trộm đao kiếm giá họa cho nàng mà tự trách, không nghĩ tới lại lưng đeo mạng người, chẳng sợ đây chỉ ngoài ý muốn, lấy tính tình Chu Chỉ Nhược, khẳng định sẽ mạng đền mạng.

Khiếp sợ rất nhiều, nhưng cũng thương cảm khó nén.

  "Ta, ta không biết Ân cô nương..." Lần này, ngữ điệu nghẹn ngào đã có tám phần sự thật.

Thấy Triệu Mẫn thất hồn lạc phách lẩm bẩm như thế, Trương Vô Kỵ thở dài một hơi, hoàn toàn tin nàng, suýt nữa còn ở trong lòng thề rằng về sau tuyệt đối không oan uổng nàng.

  "Triệu cô nương, có thể nói cho ta nghĩa phụ và Chu cô nương ở đâu không?" Lần thứ hai mở miệng ngữ khí đã chuyển thành khẩn cầu.

  "Ta cũng chưa rõ..." Triệu Mẫn biết Chu Chỉ Nhược không thích trương dương, nàng liền đơn giản giấu đi cuộc gặp mặt của các nàng. Huống hồ nàng bây giờ thực sự không biết nàng ấy đang ở nơi nào, cũng coi như không phải nói dối. Giương mắt thấy Trương Vô Kỵ tia kinh hoảng chợt lóe liền không lại kéo dài: "Nhưng ta biết Cái Bang tổng đà ở đâu".

-----

Đêm tối, bốn bề một mảnh tĩnh lặng, bỗng thấy ở trên một tòa lầu cao góc đông nam có ánh sáng đèn dầu, thoạt nhìn không phải nhà quan thì cũng là thương phú, cùng Cái Bang không có nửa điểm quan hệ. Bất quá Triệu Mẫn lại mang Trương Vô Kỵ tới tòa lâu này.

Trương Vô Kỵ vốn nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ thầm Triệu Mẫn cơ trí vô song, chính mình không được một phần mười nàng ấy. Hơn nữa, dẫu nàng có sử gian kế thì bằng võ công của hắn cũng dễ dàng thoát được, vì vậy liền không quá chần chừ mà đi theo tiến vào.

Hai người phi thân qua tường bao, chợt nghe có tiếng người đàm luận: "Trần trưởng lão thật nhiễu sự, rõ ràng tất cả đã ước định sẽ tụ tập ở Lão Hà Khẩu vào ngày mồng Tám tháng Giêng, đột nhiên lại báo tin cấp tốc bảo bọn ta chờ ở đây. Hắn ta đâu phải bang chủ mà nói gì là ai cũng phải nghe, thật vô lý quá chừng!"

Giọng nói sang sảng, đầy vẻ bực bội, hiển nhiên vừa nói đến chuyện nội bộ Cái Bang. Trương Vô Kỵ nghe vậy thì cả mừng, khi nhìn Triệu Mẫn đôi mắt đã ánh lên vài phần cảm kích. Người sau lại làm như không thấy, khắp nơi đánh giá tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.

Lúc sau nghe được một thanh âm vang lên đáp lời: "Trần trưởng lão tài ra phết, cái tên Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn chó đẻ ấy, hai chục năm qua biết bao nhiêu người trên giang hồ tìm kiếm lão ta, đếch ai ngửi được hơi rắm do lão ta vãi ra. Vậy mà Trần trưởng lão vừa xuất thủ đã thộp cổ lão, đừng nói trong bổn bang không ai bằng, mà khắp cả võ lâm đếch có ai làm nổi".

Trương Vô Kỵ ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ, hắn có nghe thủ hạ miêu tả bộ dáng của Cái Bang, vì vậy cũng nhận ra mấy người trong phòng kia. Chỉ thấy Sử Hỏa Long ngồi chính giữa, Truyền Công, Chấp Pháp hai trưởng lão, Chưởng Bổng long đầu và ba trưởng lão tám túi khác ngồi bên dưới. Ngoài ra còn có một người trung niên to béo ăn mặc sang trọng, y hệt kẻ giàu sang quyền quý, nhưng lại đeo sáu cái túi.

Nguyên lai có một đại tài chủ ở Lư Long là đệ tử Cái Bang. Bọn hành khất tụ tập trong nhà đại tài chủ thì có ai ngờ được kia chứ?! Nếu không phải Triệu Mẫn cho hắn tình báo, hắn chính mình tìm kiếm cho dù một năm phỏng chừng cũng không ra cái gì manh mối.

Lúc này Triệu Mẫn một ngón tay chỉ hướng tây nam, đó là hoa viên, nhưng ở cửa có sáu đệ tử Cái Bang chắp tay nghiêm đứng, bên trong càng là có mười mấy hai mươi người tay cầm binh khí tới tới lui lui canh chừng. Mà tòa lâu này chỗ nào cũng đèn đuốc sáng trưng, duy độc nơi kia tối đen như mực.

Trương Vô Kỵ không chút suy nghĩ liền mang theo Triệu Mẫn phi thân bay qua, xem ra hắn chắc chắn rằng Tạ Tốn bị nhốt ở đây. Triệu Mẫn liếc liếc hắn, đáy mắt hàm mang tia mỉa mai, bất quá cái gì cũng không lên tiếng, mặc hắn đem theo bản thân cùng nhau đáp trên mái gian phòng đó.

Một lát sau vẫn không nghe tiếng hít thở, Trương Vô Kỵ từ trên vách tường trượt xuống, chẳng tốn sức liền nhảy vào trong phòng. Triệu Mẫn vốn dĩ chưa có tính toán đi theo hắn, nàng nằm trên mái nhà chán chường đến chết mà nghịch nghịch ngón tay. Nàng lần này tới chủ yếu là vì chiếc nhẫn Chưởng môn trên người Trần Hữu Lượng, hiện giờ hắn ta không có ở đây, nàng cũng liền mất đi hứng thú tìm tòi nghiên cứu.

Nghĩ đến Trần Hữu Lượng giảo hoạt, hẳn là ý thức được bản thân sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vì vậy mới trốn đi.

Chỉ chốc lát sau Trương Vô Kỵ từ căn phòng kia đi ra, trên mặt không giấu được vui mừng, nói rằng nghĩa phụ của hắn đã đào tẩu.

Nguyên lai căn phòng kia tĩnh lặng như thế, chỉ bởi vì người bên trong đã hoàn toàn chết sạch. Trên ngực có dấu quyền đánh vào, xương gãy vụn, quyền lực uy mãnh phi phàm, vừa nhìn liền biết rằng chết dưới tay Thất Thương Quyền, lại thấy cửa sổ đã bị bẻ gãy, hẳn nhiên Tạ Tốn đã chạy trốn rồi.

  "Nhưng là cũng không biết lão nhân gia người đã đi hướng nào?"

  "Nghĩa phụ ngươi đa mưu túc trí, đương nhiên có biện pháp của mình!" Nghe phỏng đoán của hắn, Triệu Mẫn chỉ cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt như có như không.

Nguyên bản chỉ là song phương lợi dụng, nàng mới lười cùng Trương Vô Kỵ giải thích nhiều ít. Lần này tay không mà về, nàng tất nhiên sẽ không thiện bãi cam hưu.

----------

Thiện bãi cam hưu/ 善罢甘休: Cam tâm tình nguyện bỏ qua, chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.

----------

Ít ngày nữa là Cái Bang đại hội, khi đó Trần Hữu Lượng tất nhiên muốn có mặt, xem ra nàng cần phải đích thân xông vào một chuyến. Mà phương pháp 'nhờ vả' Trương Vô Kỵ, không đến một trăm cũng có vài chục, đến lúc đó nàng nhất định phải nháo cái long trời lở đất.

Hiện tại duy nhất biến số chỉ có Chu Chỉ Nhược. Triệu Mẫn biết nàng ấy nhất định sẽ hành động, chỉ là không đoán được nàng ấy sẽ từ đâu ra tay?

Nghe được Ân Ly tử nạn, Triệu Mẫn có chút chẳng rõ ràng lắm, khi nàng tái kiến nàng ấy có phải nên bày chút sắc mặt cho nàng ấy nhìn hay không?!

Nếu sớm biết có ngày rắc rối như thế này, nàng nên ngay từ lần đầu gặp mặt liền động thủ giết chết nàng ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top