Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Phó Minh Triết cầm hộp giữ nhiệt đi lòng vòng trong vườn hoa bệnh viện, trong lòng xoắn xuýt.

Hôm nay, anh gặp một loại cảm giác rất kỳ lạ. Cảm giác sợ mất đi thứ quan trọng.

Phó Minh Triết là một tiểu vương tử. Anh thích kiểm soát và chinh phục. Khi yêu cũng vậy, ngay cả Tần Tâm cũng nằm trong sự kiểm soát của anh.

Tần Tâm là diễn viên hạng A, xuất thân tốt, bề ngoài tốt, Phó Minh Triết và y quen biết từ lâu, cũng biết tính hướng của đối phương nên hai người đến với nhau.

Cho đến gần đây phát hiện Tần Tâm ngoại tình, còn lén trốn ra nước ngoài với tình nhân, anh chỉ cảm thấy bực bội vì bị phản bội, cũng không có một tia đau lòng nào.

Chỉ khi Phó Minh Triết thấy gương mặt trắng bệch của Y Bác Văn, anh mới biết bản thân thì ra cũng biết đau lòng. Còn có Y Bác Văn nằm trong lòng người khác, anh cảm thấy khó chịu.

Phó Minh Triết cũng là gay. Anh cảm thấy việc theo đuổi nam nam rất bình thường. Nếu huynh đệ của anh tìm được bạn tâm giao, đó là việc tốt, anh sẽ vui vẻ mà chúc phúc cho họ.

Thế nhưng đối tượng là Y Bác Văn.

Anh cảm thấy rất mâu thuẫn.

Trước giờ Y Bác Văn ngoan ngoãn mềm mại dựa dẫm, cũng luôn hoạt động trong tầm mắt Phó Minh Triết. Cảm giác chỉ cần duỗi tay ra là bắt được cậu.

Nhưng hiện tại, Y Bác Văn có đối tượng nhắm tới, Phó Minh Triết cực kỳ phiền não cảm xúc của mình lúc này. Anh khômg muốn chia sẻ Y Bác Văn cho ai cả.

Phó Minh Triết dụi thuốc, vuốt mặt, cảm thấy bản thân thật buồn cười, tâm lý giống như lo lắng cho đứa con sắp bị gả đi vậy.

Trong phòng bệnh, Hạ Chấn luôn một bước cũng không rời giường bệnh của Y Bác Văn. Cho nên khi cậu mở mắt ra đã thấy Hạ Chấn nhìn chằm chằm cậu.

"Lớp trưởng? Sao cậu lại ở đây?"

Hạ Chấn không trả lời cậu mà hỏi:

"Đã đỡ hơn chưa? Có muốn đổi phòng ký túc không?"

Hạ Chấn xuất sắc lại nghiêm túc, rất có phong thái anh trai đứng đắn, chỉ là đôi khi khiến người khác cảm thấy cậu ta rất kỳ quái.

"Người kia đối với cậu không tốt." Nếu không cậu cũng không phải bị sốt nặng như vậy mới được phát hiện.

Người kia là ai, Y Bác Văn đương nhiên biết, nhưng cậu không hiểu sao Hạ Chấn luôn gom cậu với Phó Minh Triết lại.

"Không đâu, anh ấy rất tốt mà."

Y Bác Văn thật sự thấy Phó Minh Triết ngoài vẻ mặt cao lãnh thì là một đàn anh ôn nhu lại biết săn sóc, đối xử với mình rất tốt. Thế nhưng chuyện lần trước khiến hai người có khoảng cách, lại cộng thêm việc Y Bác Văn suýt chút nữa lộ bí mật khiến cậu thật sự suy nghĩ về đề nghị chuyển ký túc của Hạ Chấn.

"Cậu nói phải chuyển thế nào?"

Hạ Chấn nhàn nhạt nói:

"Tớ sẽ sắp xếp giúp cậu, đợi cậu khoẻ lên đã."

Y Bác Văn đang muốn gật đầu thì Phó Minh Triết bước vào. Anh nhìn sắc mặt Y Bác Văn không còn nhợt nhạt như ban nãy thì thở phào. Đoạn anh khẽ khàng mở hộp giữ nhiệt:

"Em bị ốm nên ăn thanh đạm một chút."

Mùi cháo ngào ngạt cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi Y Bác Văn. Câu khó xử nhìn thìa cháo đưa đến miệng của Phó Minh Triết lại nhìn Hạ Chấn vẫn đang nhìn chằm chằm mình.

"Cảm ơn anh. Em...tự ăn là được rồi."

"Em đang ốm, anh đút cho em."

"Không..không cần đâu.."

"Anh không thấy Tiểu Văn không muốn sao?" Hạ Chấn nói.

"Vậy cậu không cảm thấy bản thân ở đây rất dư thừa sao?" Phó Minh Triết nhếch mày lạnh lùng đáp.

Y Bác Văn không hiểu không khí sao lại thành như thế này. Thế nhưng cậu thấy Phó Minh Triết giận, sợ hai người mâu thuẫn đánh nhau cậu không can nổi, liền vội vã ăn thìa cháo trên tay Phó Minh Triết.

Phó Minh Triết phá lệ vui vẻ, còn khiêu khích nhìn Hạ Chấn.

"Ở đây không cần cậu. Không tiễn."

Phó Minh Triết đã nói vậy, Hạ Chấn cũng không mặt dày ở lại nữa liền dặn Y Bác Văn vài câu rồi đi luôn.

Phó Minh Triết kiên nhẫn uy Y Bác Văn ăn cháo, thấy cậu cũng no rồi liền không tiếp tục nữa. Y Bác Văn tâm tình rối ren cẩn thận ăn từng thìa cháo lại len lén nhìn Phó Minh Triết.

"Chúng ta nói chuyện một chút đi." Phó Minh Triết chân thành nói " Chuyện lần này là anh không đúng, anh không nên hung dữ với em. Là do anh bị đội nón xanh, tâm tình không tốt, nghĩ đến em cũng giấu anh nhiều chuyện liền bộc phát. Anh thật sự xin lỗi em."

Không ngờ anh ấy lại bị phản bội, khó trách không kiểm soát được tâm tình. Hơn nữa anh ấy cũng cảm thấy bản thân mình giấu nhiều chuyện cho nên mới giận.

"Em có gì muốn nói không?"

"À..không có, chỉ là trước đó em nghĩ anh cũng giấu em nhiều chuyện, em thấy em đối với anh, cũng không được coi là bạn bè..Dù gì anh và em gia cảnh khác nhau, em thấy bản thân thua kém anh.."

Y Bác Văn xấu hổ nói. Đây nhìn vào là chuyện nhỏ, nhưng thực ra liên quan đến tự tôn. Anh vừa nhìn là biết có tiền có quyền, sao hiểu được những người nghèo khổ như cậu.

Phó Minh Triết hơi kinh ngạc.

"Anh thật sự coi em là huynh đệ. Chỉ là chuyện này không tốt đẹp gì nên nghĩ không nên nói cho em. Văn Văn, em không nên đánh giá thấp bản thân như vậy."

"Được, em đã hiểu, sẽ không đâu."

"Ừ, Văn Văn, anh không có giấu em chuyện gì đâu. Sau này anh còn muốn em cùng lập công ty nữa đấy."

Thấy Phó Minh Triết cười dịu dàng, Y Bác Văn cũng thấy tốt lên nhiều. Thì ra anh Minh Triết không coi thường mình.

"Văn Văn, chuyện hôm trước, em..là bị sao vậy?"

"Cái này.." Cậu vì việc này mà bị cha mẹ ghét bỏ, cậu sợ Phó Minh Triết sẽ cảm thấy cậu kinh tởm dị dạng. Thế nhưng thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt chân thành, cậu lại muốn không kiêng dè mà nói ra, cho dù hơi sợ hãi "Anh Minh Triết, em sợ em nói rồi... anh sẽ ghét em."

"Sẽ không đâu." Phó Minh Triết dịu dàng " Anh sẽ không ghét bỏ em. Thật sự."

"Anh chắc chắn?"

"Văn Văn, ngoại trừ trộm cắp giết người, những chuyện còn lại anh đều bao dung em."

Y Bác Văn vốn tín nhiệm Phó Minh Triết, lại thấy anh thật sự chân thành đến vậy. Do dự một chút rồi nói:

"Em..em là song tính nhân."

Y Bác Văn nói nhỏ như mèo kêu, Phó Minh Triết buồn cười ghé đầu gần cậu:

"Em sao lại giống mèo nhỏ kêu vậy? Nói to một chút."

"Em là song tính nhân." Y Bác Văn ngửi thấy mùi nam tính mạnh mẽ từ Phó Minh Triết lại càng khẩn trương, cậu mặt đỏ gay, giọng lí nhí "Chính là nơi đó..cái kia cũng có..của con gái.."

"Hả?"

Phó Minh Triết sửng sốt cùng kinh ngạc. Song tính nhân hiếm có nhưng không phải không có, anh đã  từng nghe qua, vài người bạn trong giới cũng từng bao qua. Chính là hiện giờ, Y Bác Văn, học đệ anh cưng chiều lại là song tính nhân.

Phó Minh Triết bần thần nhớ lại những lần anh ôm, ngủ, véo, sờ cậu. Lại thêm đám bạn ở trường cũng luôn ăn đậu hũ của cậu liền không biết nói gì cho phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top