Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 102

Cuộc sống là một hành trình dài những mảnh ghép, mà trong đó người chơi luôn không ngừng tìm kiếm cho mình một mảnh ghép có chứa 2 từ hạnh phúc… đôi khi ta tự hỏi hạnh phúc là gì và hạnh phúc ở nơi đâu ? mấy ai khôn ngoan trong cuộc đời này để trả lời được hết câu hỏi tưởng như vô cùng giản đơn ?
Có một câu chuyện xưa kể lại, lũ yêu tinh mang hạnh phúc của con người giấu vào một nơi kín đáo để con người phải nỗ lực, phải mất nhiều công sức mới có thể tìm ra, một chỗ mà không phải con người nào cũng hiểu được, một chỗ không phải tận núi cao, rừng sâu hay tận cùng đáy biển… bởi dù có ở đâu thì con người cũng có thể tìm ra được. Và cuối cùng lũ yêu tinh đã giấu hạnh phúc vào trong chính con người và cứ thế con người cứ mải miết kiếm tìm hạnh phúc mà không hề biết rằng: Hạnh phúc ở ngay trong tim mình.

Những ai không bằng lòng và trân trọng những gì mình đang có sẽ mãi mãi không bao giờ có được hạnh phúc với những điều mình đạt được dù bằng cách nào đi chăng nữa.

Nếu bạn tự hỏi mình có hạnh phúc hay không ? Đó là hết hạnh phúc rồi…

- Mày và cái Vân Anh dạo này sao rồi ? khi nào thì làm đám cưới ? phải chờ tao về mới được đưa nàng lên xe hoa đó nha !

Giọng thằng Sơn “tèo” vẫn trêu đùa như xưa cho dù lúc này nó đang phải ngồi bóc lịch. Mà cũng hơn 1 tháng rồi hôm nay Quang “rùa” mới qua thăm thằng bạn, nhìn tâm trạng nó có vẻ khá hơn nhiều không như lúc mới vào đây.

- Mày yên tâm ! tao chưa nghĩ tới chuyện đó đâu ! mà có điều này…tao cũng không biết phải nói sao…

- Chuyện gì vậy ? Nói tao nghe… Sơn “tèo” kéo lê cái ghế lại gần, dỏng tai lên chờ đợi…

- Như thế nào là tình yêu hả mày ?? Quang ngượng ngịu…

- Xời…cái thằng này, yêu con nhà người ta gần 4 năm rồi mà còn đi hỏi câu ngu vậy ?

- Nhưng…thực sự…tao không rành lắm !!!

- Thôi..thôi…thôi, Sơn “tèo” xua tay, mày cấm có nghĩ lung tung nha, không phải ai cũng có cái phước như mày đâu, người yêu vừa xinh, vừa hát hay, vừa nhà giầu, cố lết theo mà giữ cho bằng được nàng đi…

- Uhm…mà thôi không nói chuyện này nữa, tao mang cho mày ít đồ, gửi anh cán bộ lát đưa vào cho mày nhé…có cả đồ mẹ mày gửi nữa đấy !

Nhắc đến mẹ, đôi mắt Sơn “tèo” bỗng trùng lại, không lấp láy như nãy giờ được nữa, dù ở trong tù nhưng từ anh em bạn bè bên ngoài, hắn cũng biết bao nhiêu tiền bạc trong nhà mẹ hắn đã dồn hết để chạy án cho hắn, nay thân già bệnh tật, mẹ hắn vẫn đang phải phơi sương buôn bán, chạy chợ kiếm tiền gửi vào thăm nuôi hắn…nghĩ đến đây mà Sơn “tèo” ứa 2 hàng nước mắt, nghĩ lại mọi chuyện…

Hà Phương bấy lâu nay cũng thấy ít thường xuyên vào thăm, Sơn không dám hỏi thằng bạn xem có chuyện gì, sợ phải nghe những thông tin không tốt, vả lại hắn cũng đã xác định rồi, cuộc đời hắn, nợ bạn bè, nợ anh Tâm, nợ mẹ và chính hắn chứ không đời nào thêm một lần nữa phải vào tù vì một đứa con gái !
Thấy thằng bạn buồn, Quang “rùa” an ủi mấy câu, vỗ vai, động viên khích lệ, Sơn “tèo” cũng gạt đi nước mắt lại cười đùa như lúc nãy để chào tạm biệt thằng bạn thân…

Thời gian gần đây, Quang “rùa” mới bắt đầu cảm thấy có nhiều điều khác biệt giữa gã và Vân Anh…
Vân Anh căng tràn sức sống, luôn hoạt bát, nhanh nhẹn, là đầu tầu trong mọi hoạt động văn nghệ của nhà trường…trong khi đó Quang vẫn như vậy, vẫn là anh sinh viên trầm tính, có tài nhưng ít nói và vẫn không thích cuộc sống quá cạnh tranh, xô bồ…

Nếu ví Vân Anh như một con thuyền thì cô đã sẵn sàng vươn mình ra biển lớn…nhưng Quang “rùa” dù ấp ủ bao giấc mơ song vẫn chỉ là một gã rùa “rụt cổ” chẳng thể hiện được nhiều điều giữa một Hà Nội tấp nập, ồn ào và không thiếu sự ganh đua…

Thời gian gần đây…Vân Anh có nhiều chương trình đi biểu diễn văn nghệ cùng với nhà trường, lúc thì 26 tháng 3, khi thì vì phong trào tình nguyện, rồi các buổi lễ giao lưu, liên hoan, kết nghĩa…cô nàng với sức sống tuổi 20 không khi nào vắng mặt và dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong các chương trình hoạt động nghệ thuật của nhà trường.

Tất nhiên – bông hoa đẹp như vậy đâu thiếu người muốn hái…

Dù vẫn biết Vân Anh đã có người yêu, nhưng thầy giáo trẻ Duy Minh vẫn không ngừng tấn công – thân là bí thư liên chi đoàn khoa, Duy Minh cùng với Vân Anh gần như lúc nào cũng bên nhau những khi có các chương trình, sự kiện…và lần nào cũng vậy, sau mỗi bài biểu diễn của cô nàng, sẽ lại là 1 bó hoa tươi thắm của anh chàng giáo viên trẻ tuổi đẹp trai lên tặng khiến cho biết bao quan khách cũng như khán giả hào hứng bàn tán sôi nổi về một mối tình thầy trò, những lúc đó…có mấy ai nhớ đến Quang ??

Gã “rùa” vẫn vậy, chỉ lặng lặng bên chiếc bàn học cùng cái máy vi tính, cặm cụi cho những bài khóa luận cuối năm, miệt mài bên đống sách vở và luôn luôn tự hỏi mình ? Có phải mình đang thực sự hạnh phúc không ?

Và gã tự trả lời…dường như…KHÔNG !

Mối quan hệ của Duy Minh và Vân Anh mỗi lúc một lên cao trào, có nhiều khi Vân Anh chủ động chia sẻ với Quang về sự đồn đoán của mọi người, Quang chỉ cười trừ và nói rằng anh không quan tâm, và chính nụ cười yên bình đó đã khiến Vân Anh càng thêm tin tưởng vào tình yêu của 2 đứa, một thứ tình cảm đã được mài dũa qua tháng năm cũng như đi qua biết bao cung bậc cảm xúc…

Phòng trọ của Vịt con ngày càng nhiều những bó hoa của thầy giáo trẻ, chiếc ô tô màu trắng đậu trước ngõ ngày càng xuất hiện nhiều hơn, những bữa cơm chiều cũng vơi dần theo từng bữa, sự vô tư và tin tưởng của Vân Anh dường như đang vô tình giết chết tình yêu nơi Quang…nhưng…vịt con nào hay biết !!

- Vân Anh này ! thầy muốn mời em đi uống nước, có được không ? Giọng nói ấm áp của Duy Minh nhẹ nhàng như một khúc nhạc dịu dàng bên tai Vân Anh, cô nàng nở nụ cười nhẹ nhàng đáp :

- Để khi khác được không thầy ? hôm nay em hơi mệt, với lại cũng muộn rồi…

- Cũng mới có 10h thôi mà, thầy chỉ xin em đúng 15 phút thôi, sau đó sẽ đưa em về nhà ngay…

Hơi lưỡng lự một chút, nhưng không có lý do để từ chối, Vân Anh gật đầu !

Duy Minh chọn 1 quán cà phê vỉa hè để tạo sự thoải mái cho cô học trò xinh xắn, và La Terrasse du Metropole của khách sạn Sofitel Metropole có lẽ là một quán café vỉa hè đặc biệt nhất Hà thành. Nơi đây giống như một góc Paris giữa lòng Thủ đô.

- Thầy đã nhắn tin cho em rất nhiều có lẽ em biết…Duy Minh bắt đầu câu chuyện…

- Dạ vâng ! em xin lỗi vì đã không nhắn lại…

- Không sao…thầy hiểu, à.., thầy cũng đã tiếp xúc một vài lần với bạn trai em…

- Dạ, có chuyện gì không thầy ?

- Không ! cậu ấy theo như thầy biết, rất hiền lành và học giỏi…

- Dạ…

- Nhưng…có vẻ như, Vân Anh này…

- Dạ…

- Nếu thầy nói sai, em cũng đừng giận nhé ! thầy chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi…

- Dạ, vâng thầy cứ nói ạ…

- Bạn ấy có vẻ như…không hợp với em…Thầy thấy em như một cơn mưa rào luôn năng động và khiến mọi người không thể rời mắt…còn bạn trai em lại quá trầm và không thể giúp em có nhiều cơ hội trên con đường nghệ thuật mà em đã chọn…

- “con đường nghệ thuật” ạ…Vân Anh che miệng cười khúc khích…

- Sao thầy nói có gì ko đúng à ? nếu em theo nghệ thuật, chắc chắn em sẽ thành công và thầy hứa sẽ tạo mọi điều kiện cho em phát triển…

- Thầy nhầm rồi…em không theo con đường ấy đâu, ca hát chỉ là sở thích của em thôi và hơn nữa, người yêu em có lẽ hiểu em hơn thầy rất nhiều…

Nhấp một ngụm cà phê, Vân Anh có lẽ lần đầu tiên bầy tỏ những cảm xúc của mình về người yêu cho một người khác nghe, cũng là dịp để cô kiểm chứng lại tình yêu và sự lựa chọn của mình…

- Em yêu một người đàn ông có nụ cười hiền, một người biết sống vì người khác, một người chưa bao giờ ngừng nỗ lực để dạy dỗ em, em biết hát cũng nhờ từ những phím đàn của anh ấy, em biết cười cũng từ sự động viên của anh ấy, em biết nấu ăn cũng từ bàn tay của anh ấy, và quan trọng hơn tất cả…em biết sống cũng vì anh ấy…

Rồi Vân Anh lại cười :

- cái con người mà thầy nói là trầm lặng và hiền lành ấy, có lẽ thầy không hiểu đâu, người ấy đã trải qua đủ sóng gió để hiểu như thế nào là sự bình yên, đã trải qua đủ mất mát để hiểu thế nào là sự chân tình…có lẽ anh chàng đó chẳng phải 1 người đàn ông hoàn hảo, với nhiều vết sẹo và nhiều nỗi lo toan… nhưng với em…đó là mảnh ghép mà em cảm thấy yên bình nhất mỗi khi ở bên…

Thầy giáo Duy Minh có lẽ trong cuộc đời đi dậy chưa bao giờ lại được nghe những câu chuyện tình yêu sinh viên nhẹ nhàng và cảm động đến vậy…khác với rất rất nhiều những tình yêu sét đánh, tạm bợ, chắp vá mà bấy lâu nay anh thường nghe tới…Có lẽ cảm nhận được nhiều điều từ những lời nói của Vân Anh, Duy Minh chỉ còn biết chia sẻ với cô học trò :

- Thầy sẽ chúc cho em được hạnh phúc !! và nên nhớ một điều nhé cô bé, bất kể khi nào em cần, thầy sẽ luôn ở bên, ừm…nói gì thì nói thầy cũng vô cùng rất tiếc vì không quen em trước tiên chứ thực ra thầy cũng nhiều cái hay lắm đấy…vừa nói vừa cười, Duy Minh kéo tay Vân Anh đứng dậy:

- Về thôi, quá 15p một chút rồi, xin lỗi nhé !!

- Không sao ! Em cảm ơn thầy rất nhiều…

Những người luôn tin vào tình yêu và cảm nhận được hạnh phúc, họ sẽ chẳng bao giờ tự hỏi mình và đi tìm xem hạnh phúc là gì hay nó ở nơi đâu, nhưng sai lầm lớn nhất của Vịt con đó là cô đã quá tin vào cái gọi là hạnh phúc đó…khi mà có một người vẫn cứ mãi tự hỏi mình và mãi đi tìm…

Giá như, ông trời đừng để Rùa và Lọ Lem gặp lại nhau thì tốt biết bao !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: