Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 107

Thành Phố Hải Phòng

Những lần đi tình nguyện bao giờ cũng vậy, Quang sẽ không một lần gọi điện về, gã Rùa không biết được rằng ở nhà Vân Anh rất hay lo lắng, nào là mưa rừng, nào là nắng gắt, nào là điều kiện ăn uống, vệ sinh không đảm bảo, rồi bia rượu và làm việc cả ngày lẫn đêm…Nhưng không sao, Vịt con luôn trấn an mình rằng rồi sẽ lại như mọi năm, gã Rùa sẽ bất ngờ trở về, trên tay là những món quà núi rừng gã mua dành tặng cho cô, nhưng việc đầu tiên mà cô nàng sẽ làm không phải là xem xem đó là những món quà gì mà phải ôm thật chặt cái tên đáng ghét đó !

Đang miên man với những dòng suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại reo, Vân Anh liếc qua chiếc máy, là số của thầy giáo Duy Minh, cô nàng lắc đầu ngán ngẩm, không muốn nói chuyện, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao thầy và gia đình cũng đang ở Hải Phòng chứ không phải Hà Nội, biết đâu họ cần mình giúp điều gì đó thì sao…Nghĩ đến đây, cô đành bấm nút trả lời cuộc gọi…

Duy Minh đang ở trung tâm thành phố, gã phi xe một mình từ Đồ Sơn vào, chỉ để mời Vân Anh đi uống nước và giúp hắn thăm cảnh đẹp thành phố hoa phượng đỏ…đang rảnh rỗi và cũng chẳng biết phải làm gì, bất đắc dĩ Vân Anh đành nhận lời làm hướng dẫn viên du lịch…

Simacai

Do buổi chiều chị em phải lo cơm nước cho cả đoàn nên hội con trai lần nào cũng nhường phái yếu tắm trước, khổ nỗi nhà tắm nằm dưới vách suối tít xa xa, bên trên đỉnh đầu lởn vởn vài bóng người qua lại…mấy chị em nhìn nhau hơi nhát…

Đội con trai hăng hái, đứa nào đứa nấy xung phong đi cùng để quan sát tình hình và canh cho chị em tắm, Quang “rùa” cũng xung phong xin xông pha ra mặt trận nhưng chả nhận được phiếu tán thành nào nên đành nằm nhà chờ cơm đến.

Con suối nhỏ nằm dưới một chiếc cầu treo mà người dân nơi đây tự tạo, anh bí thư cho biết mỗi năm họ lại phải đi chặt luồng và làm một chiếc cầu như thế này bởi vì cứ đến mùa mưa, nước lũ ở đây dâng lên khá cao, và chiếc cầu duy nhất nối 2 thôn sẽ lại bị cuốn đi mất. Mọi liên lạc giữa hai thôn đành chờ cho mùa lũ trôi qua. Hơn thế nữa đó là nếu như mấy ngày ở đây mà có mưa rào thì cả đoàn không có cách nào để về được hết, xe bên ngoài sẽ không vào được mà bên trong cũng không ra được, mọi liên lạc với thế giới bên ngoài khi đó cũng sẽ bị cắt đứt…

Đợt đi này, cả đoàn mang theo hàng chục thùng mỳ tôm, phần nửa để làm từ thiện, số còn lại dùng để ăn sáng, nếu bạn nào từng biết cái thời xếp hàng cầm tem phiếu để đi mua đồ thì sẽ dễ hình dung ra quang cảnh buổi sáng ở nhà bếp nó như thế nào.

Chị Hà hậu cần làm chủ tịch nồi nước sôi, các thành viên bóc sẵn mỳ bỏ vào bát, xếp hàng lần lượt nhận nước rồi lóc cóc ra bàn ngồi ăn…Có điều, số lượng bát không đủ nên phải chia nhau ra mà ăn, ai khôn thì bớt chút thời gian mò ra vườn hái được mấy cọng rau ngót, mà khôn nữa, như Quang “rùa” chẳng hạn, ăn cuối cùng với đội hậu cần là y như rằng vừa có rau mà lại được khuyến mại thêm quả trứng…

Tranny lúc này rất được thành viên trong đoàn cả nam và nữ yêu quý, lẽ thường tình thôi vì cô ấy lạ mà, mà cái lạ thì bằng tạ cái quen. Anh Huy cũng không muốn cô nàng việt kiều phải đảm nhiệm công việc nặng nhọc nên sẵn thấy Tranny mang theo máy ảnh thì bàn giao luôn cho cô ấy nhiệm vụ chụp ảnh và quay phim cho đoàn để làm tư liệu cho sinh viên sau này, công việc quá thích hợp cho một cô nàng thích phiêu lưu và làm nhà báo.

Đến đây, có lẽ sẽ có nhiều người thắc mắc rằng tại sao 2 người đã ở gần nhau đến như vậy mà vẫn chưa nhận ra nhau ?? vì cái duyên chưa đến mà thôi, và cũng bởi vì lý do ngốc nghếch nhất, hồi bé cả hai chỉ biết gọi nhau là Rùa và Lọ Lem chứ nào có biết tên thật là gì ? mà trong đoàn có mấy ai gọi Quang là Quang “rùa” đâu kia chứ ??

Buổi chiều thứ 3 tại Simacai là trận lượt về giữa đội tình nguyện và đội liên minh 2 thôn, với tính chất quan trọng của trận bóng, anh Huy đã cho cả đội nghỉ sớm từ 4h chiều, rồi cùng thanh niên thôn kéo nhau lên sân vận động nằm trên độ cao vài nghìn mét so với mặt đáy biển. Để đảm bảo chiến thắng, anh Huy cho anh em tích cực phát cỏ lau, đào đất để lấp các hố du kích mọc giữa sân bóng, căng lại lưới và kẻ vạch sân đàng hoàng.

Bà Hà hậu cần lần này bỏ cả cơm nước ở dưới nhà sàn, mò lên sân bóng, đầu đeo băng rôn, tay mang theo nồi niêu xoong chảo, thân hình ù ịch chèo lên tảng đá cao để cổ vũ, người thì lùn mà giọng thì oang oang :

- Hôm nay mà thua thì về bị cắt cơm hết đấy nhé !! Cố lên cố lên !!

Nói xong bả đưa cho Tranny một cái chảo kêu đập mạnh vào em, cổ vũ mạnh vào. Tranny quàng con Canon ra trước ngực, tươi cười làm theo bà chị, miệng cũng hét thành lời ra vẻ tinh thần thể thao ghê gớm lắm…

Dàn cổ động viên đông là vậy, chuyên nghiệp là vậy, anh em chuẩn bị tinh thần, lên đấu pháp, chiến thuật là vậy…nhưng rút cuộc vẫn bị cắt cơm tối !!

Tối hôm đó sau giờ cơm, cả đoàn tập trung hết ra giữa khoảng sân của 2 nhà sàn, Quang “rùa” và anh Phước “kều” (biệt danh mới của anh) loay hoay bắc cái bóng đèn duy nhất từ nhà sàn ra giữa sân, tối nay đội thanh niên thôn mời anh em tình nguyện chơi món nhảy sạp vừa vui mà vừa dễ tổ chức.

Chỉ có điều, điện ở đây rất khan hiếm, chủ yếu chạy bằng tua-bin mắc ở suối, điện to hay nhỏ là tùy thuộc vào dòng chảy của nước nên nhiều lúc đèn cứ chập chờn đâm ra mọi người nhảy sạp mà cứ như nhảy nhạc sàn.

Tranny có lẽ lạ nhất với món này, cứ loay hoay đứng nhìn không dám vào sợ nó cạp vào chân thì mai nằm nhà khỏi nhà báo gì nữa…

Mấy bạn nam với thanh niên thôn cũng chủ động chìa tay đón mời nhưng Tranny vẫn chỉ cười trừ, không dám…

Cô nàng thấy ai cũng làm được, cũng hào hứng lắm, sắn quần bò lên, lao đại vào nhảy, y như rằng chưa quen nhịp bị nó cạp cho 1 phát vào mắt cá chân, đau điếng cô việt kiều bỏ ra ngoài, mắt rưng rưng…

- 1…2…1..2..3, 1…2..1..2..3…

- Cái gì vậy ? Tranny quay sang thấy Quang đang lẩm nhẩm điều gì đó

- Nhịp của nó đấy, cứ theo nhịp mà nhẩy là sẽ không sao đâu…

- Khó quá…Em đầu hàng thôi…

- Chưa thử đã đầu hàng, 1…2…3….vào nào !!

Dứt lời Quang nắm ngay tay Tranny rồi cả 2 xông vào trong :

- Nhảy theo nhịp nhé, nào, 1..2..1…2…3 1..2..1…2…3 1..2..1…2…3

Được thầy dạy cho vài điều cơ bản, cô nàng có vẻ như đã hiểu luật và quen dần với điệu nhảy, Tranny cứ thế nhảy đi nhảy lại và còn học đòi bắt chước những bạn dân tộc nơi đây khi họ có thể nhảy tiến, nhảy lùi, nhảy đôi, nhảy kép…

Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên và có lẽ Lọ Lem cũng là người duy nhất bỏ giở giấc ngủ để bước xuống nhà sàn và ngồi thức đêm cùng với các bạn nam ở chiếc bàn huyền thoại những đêm vừa qua vẫn nằm giữa hai nhà.

Cô cầm theo chiếc máy ảnh để xuống khoe cùng Quang những tấm hình đẹp và ngộ nghĩnh mà cô đã săn được cả ngày hôm nay, mọi người túm tụm vào xem rồi thi nhau cười ha hả. Riêng Quang chỉ nhắc :
- Vẫn còn 2 ngày nữa, còn phải chụp nhiều, mọi người lúc khác xem kẻo máy hết pin đấy…

Thấy giọng anh Quang có vẻ nghiêm nghị, đám đàn em sinh viên cũng thôi không xem nữa, chúng trả lại máy cho Tranny rồi từng đứa từng đứa lẩn đi đâu mất…

Mùa hè ở miền núi ngày thì nắng nóng, đêm thì mát mẻ, bốn bề là núi rừng bao bọc, trăng và sao đua nhau khoe sắc làm rực sáng cả một vùng trời trông như một ruộng hoa. Tranny nhìn Quang một lúc rồi mỉm cười :

- Tôi biết anh không khô khan và khó tính như mọi người vẫn nói…tôi có mang theo pin dự phòng rồi, hơn nữa 4 ngày không làm máy tôi hết pin được đâu.

Đáp trả câu nói vừa rồi, Quang uống 1 ngụm nước, rót sang cho Tranny 1 cốc, nhìn thẳng vào mắt cô nàng :

- Cảm ơn, không ngờ còn có người cẩn thận hơn tôi…cô đi ngủ đi, đêm muộn rồi !!

- Anh yên tâm, khi nào buồn ngủ tôi sẽ đi ngủ ngay…mà anh Quang này ??

- Sao vậy ??

- Tôi vẫn tự hỏi suốt 2 hôm nay….rằng với 5 ngày ở trên đây…chúng ta thực sự không làm được gì cả…liệu chiến dịch tình nguyện của các anh có tính sai điều gì không ?

Quang lắc đầu, gã cũng đã nghĩ nhiều về việc này, rồi đôi mắt chợt long lanh, Quang cười nhẹ, không trả lời, chỉ nghĩ trong đầu : …Có thể nói, từ khi đoàn tình nguyện lên đến đây, cuộc sống vốn ảm đạm thanh bình của người dân thôn quê bỗng chốc đổi thay với thái độ tích cực, mọi người hăng say cùng làm việc, hăng say ra đồng, các cháu nhỏ hăng say đến lớp, đêm về tinh thần đoàn kết lại được lên ngôi. Một thôn bản vốn chìm trong bóng tối thì nay lại sáng lên niềm vui của những thanh niên, của những cán bộ thôn xã mà đã lâu lắm rồi chưa được tham gia. Có lẽ trong 5 ngày 5 đêm, cả đoàn sẽ chẳng giúp gì được nhiều cho con đường liên thôn, sẽ không kịp làm một công trình thanh niên, sẽ chẳng dạy được nhiều cho các cháu … Chỉ có một sự thành công, thành công lớn nhất mà cả đoàn mang lại đó là đem ánh sáng của sự đoàn kết, chung tay giúp đỡ mọi người gặp hoàn cảnh khó khăn, quên đi mọi khoảng cách, cùng ăn, cùng làm, cùng sống, cùng giao lưu với bà con nơi đây, qua đó chứng tỏ tinh thần tương thân tương ái của người dân Việt Nam với nhau, có lẽ chỉ có những ai sống trong những ngày này mới có thể hiểu hết được cái ý nghĩa sâu xa đó…

- Anh không trả lời tôi sao ? Tranny vỗ nhẹ vào vai Quang !

- Khi nào trở về thành phố, nằm suy nghĩ lại, cô sẽ có câu trả lời…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: