Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 110

Hải Phòng

7h sáng !! Chuông điện thoại của Duy Minh vang lên inh ỏi khiến cho cậu em ngủ cùng phòng phải ôm chặt gối ép vào tai, miệng hét lên giận dữ :

- Anh Minh !! Dậy nghe điện thoại đi…

Vị thầy giáo trẻ thức cả đêm qua xem bóng đá, mắt lờ đờ, người phờ phờ, lồm cồm mò dậy, định tắt chuông đi ngủ tiếp…nhưng nhìn 2 cái chữ mờ mờ hiện lên chiếc điện thoại, Duy Minh vội vàng đeo kính vào, hắng giọng lấy lại hơi rồi bấm phím answer :

- A lô ! Vân Anh à ! Anh nghe này !!

- Thầy dậy chưa ? xuống tầng 1 em nhờ chút việc !! bên kia đầu dây là giọng nói hớt hải của Vân Anh.

Đoán là có chuyện, Duy Minh phi vội vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt thật nhanh, vuốt lại mái tóc, mặc chiếc áo font và quần Jean ngố rồi lao ra bên ngoài, chui vào thang máy !!

Vừa trông thấy bóng dáng Duy Minh đi tới, Vân Anh đã hớt hải :

- Thầy giúp em với !!

- Từ đã nào, có chuyện gì vậy !! gã vừa lo lo vừa đỡ cô nàng ngồi xuống.

- Đội tình nguyện trường mình đi Simacai, đáng lẽ hôm qua đã phải về Hà Nội rồi vậy mà em gọi điện mãi cho mọi người mà không liên lạc được…

- Em gọi hết chưa ? biết đâu máy họ hết pin thì sao ? hay là trên ấy không có mạng ?

- Không phải ạ, hôm qua em xem thời sự người ta có cập nhật thông tin về cơn mưa lớn bất chợt ở các tỉnh miền núi phía Bắc, có lẽ đoàn gặp mưa nên chưa về được…Thầy xem có cách nào để liên lạc với ai ở trên Simacai không ạ ?

Ngẫm nghĩ một lát, Duy Minh chợt nhớ ra mình có tham gia một diễn đàn Film HD trên mạng và quen một anh ở trên Simacai có nick name là Sonkhomu, gã móc vội điện thoại, gọi điện cho một ai đó chắc là Admin của diễn đàn, hỏi qua hỏi lại hồi lâu cuối cùng cũng có được số điện thoại của Sonkhomu…vội vội vàng vàng gã gọi điện…

SiMaCai

Đúng như dự đoán của Quang, tới sáng nay cơn mưa lớn đã có dấu hiệu chững lại và có thể sẽ ngừng mưa vào khoảng giữa trưa. Lúc này ở dưới Ủy ban Huyện, người ta đã điều được xe cẩu lên để giải tỏa đoạn đường bị lở đất, chắc vài ba tiếng nữa con đường sẽ được thông và ngay sau khi có tin vui báo về cả đoàn sẽ lại lên xe trở về Hà Nội.

Khỏi phải nói anh Huy trưởng đoàn là người phấn khởi nhất, chuyến đi này đúng là gặp nhiều chông gai, nhưng cả đoàn đã đồng tâm đồng lòng vượt qua được, không ai bị làm sao, đúng là may mắn, lần này trở về nhà chắc chắc sẽ có cả đống truyện thần thoại mà thêu dệt lại cho lũ đàn em…

Đang hí hửng ra mặt thì bỗng nhiên có tiếng gọi thất thanh từ trong nhà :

- Anh Huy !! anh Huy !!!

Đoán là có chuyện chẳng lành, cả nhóm vội vàng quay vào trong ngay :

- Sao ?? Có chuyện gì thế ? Mất đồ à ?? anh Huy lớn tiếng hỏi…

- Anh đừng có điên ! Tranny, nó bị làm sao ấy, người lạnh toát, mà cứ rét run lên thôi…

- Cái gì ? Bị làm sao ? Tranny, Tranny !!!

Nằm trên chiếc ghế băng, phía dưới chỉ lót một lớp áo mỏng, Lọ Lem mắt lờ đờ cố gắng mở miệng để trả lời, nhưng dường như cô nàng không thể cất nổi tiếng nói, 9 năm trước Lọ Lem đã trải qua ca phẫu thuật tim tưởng như thất bại, sau đó cô bé đã phải cố gắng tập luyện rất nhiều mới có được một sức khỏe như người bình thường, nhưng việc dầm mưa quá lâu trong buổi chiều hôm qua đã khiến Lọ Lem bị cảm lạnh.

- Gọi Quang “rùa”, đi gọi Quang “rùa” ngay !! mau lên !! Anh Huy ra lệnh cho một cậu sinh viên đứng gần nhất !

Lúc này Quang đang cùng đội hậu cần nấu ăn trong bếp nhà bác trưởng thôn cách nhà văn hóa vài trăm mét. Cả chiều qua mọi người chỉ ăn có mỗi bát mỳ tôm, lại dầm mưa lâu như vậy nên từ sáng sớm Quang đã giục đội Hà “hậu cần” dậy sớm vào trong thôn, nhóm bếp để nấu cơm cho cả đoàn.

Đang loay hoay với cái bếp củi, chợt nghe tiếng gọi từ xa của thằng Thanh, Quang bỏ dở đấy, chùi tay vào ống quần, đứng dậy đi ra bên ngoài…

Thằng Thanh thở hồng hộc, vừa thở vừa nói :

- Anh về nhà ngay !! Tranny bị cảm lạnh rồi…bạn ấy…

Không cần nghe hết câu, Quang cũng chẳng cần xỏ chân vào đôi giầy, lao một mạch về nhà văn hóa xã…vừa chạy gã vừa trách mình thật ngốc…Lọ Lem có tiểu sử bệnh tim, sức khỏe vốn đã yếu, lại dầm mưa cả ngày như vậy, đến đêm thì phải ngủ trong điều kiện trời mưa to gió lạnh, không cảm lạnh mới là lạ…

Về đến nhà văn hóa thôn, Quang lao ngay về phía cuối góc, mọi người đã kê 2 chiếc ghế lại thành một chiếc giường cho Lọ Lem, hai bạn nữ đang cố gắng xoa tay xoa chân cho cô bé ấm lại…

Trông thấy vậy, Quang hết hồn quát lớn :

- Đừng xoa nữa, bỏ tay ra ngay !!

2 bạn nữ giật mình, buông tay… Quang lao vào, vừa kéo chăn đắp ấm cho Lọ Lem vừa giải thích :

- Người ta bị cảm lạnh ! Không được làm ấm chân tay nếu không tim và phổi sẽ tiếp tục giảm nhiệt, chết có ngày đấy ! 2 đứa mặc áo mưa vào, ra vườn kiếm cho anh ít tía tô, hành răm với gừng. Còn anh Phước, anh chịu khó chạy sang nhà bác trưởng thôn, dặn chị Hà ưu tiên nấu cho em một bát cháo nhuyễn, đi nhanh đi !!

Dặn dò xong, Quang cúi xuống để gọi Lọ Lem :

- Tranny, Tranny, có nghe anh nói gì không ??

Lọ Lem cố gắng lắm mới mở được đôi mắt, giọng líu ríu, hơi thở dốc và chậm hơn so với bình thường :

- Em.. không.. sao.. đâu…

Quang “rùa” cho mọi người đóng chặt cửa để chắn gió, phủ kín đầu cho cô bé, trong lòng hết sức lo lắng, gã dặn tiếp :

- Phải gọi y bác sĩ thôi, ở đây mình không đủ điều kiện đâu, anh Huy anh xem có liên lạc được ở đâu không ?

- Để anh cố gắng ! Mà ở đây thì đào đâu ra bác sĩ ? Còn cách nào khác không em ?

- Nếu ăn cháo xong mà Tranny ấm lại thì không sao, còn nếu không thì phải đánh cảm thôi…
Nhưng có vẻ như bát cháo không về kịp đến nơi !!

Toàn thân Lọ Lem lúc này lạnh toát, nhịp thở của cô nàng chậm lại, đôi mắt Lọ Lem trĩu nặng rồi nhắm hoàn toàn, cô chìm vào giấc ngủ và chẳng còn nghe thấy những tiếng gọi của Quang “rùa” nữa…

Trong cơn mơ miên man, Lọ Lem thấy mình nằm trên một chiếc giường bệnh trắng xóa, toàn thân được cắm nối vào một chiếc máy và cô nàng không thể cử động được gì…khung cảnh này sao giống hệt với hồi bé cách đây 9 năm khi Lọ Lem cũng phải nhập viện để thực hiện ca phẫu thuật tim….

Lọ Lem muốn nói gì đó, muốn gọi thật to tên một ai đó…nhưng không thể, thậm chí muốn cử động một ngón tay cũng không được…

Quá sợ hãi, quá hoảng hốt, cô bé nhắm tịt mắt lại không dám nhìn bất kỳ vật gì trong căn phòng trắng xóa này…nhưng cứ nhắm mắt, cô lại không thở được, ***g ngực cứ thế căng lên và đau nhói, Lọ Lem bắt đầu thở dốc, mỗi lúc không khí một ít hơn, cô đành phải mở mắt ra…nhưng trước mắt cô lúc này là một màn sương phủ trắng xóa và dầy đặc, chẳng còn nhìn thấy gì nữa, màn sương ấy khiến Lọ Lem lạnh toát người, lạnh như đang bị nhốt trong nhà kho đông lạnh vậy…

Bế tắc và sợ sệt, Lọ Lem trực trào nước mắt, nhưng…kìa…cánh cửa chính được mở ra…có ai đó đang bước vào…mờ quá, cô nhìn không rõ…

Dáng người cao cao, dáng đi xiêu vẹo, người đó lại gần bên Lọ Lem, hai tay xua tan hết đám sương mờ…Lọ Lem mừng rỡ, là anh Rùa !!

Gã Rùa của cô nhìn Lọ Lem với đôi mắt trìu mến, tay nắm lấy tay cô, Lọ Lem muốn nói điều gì đó, muốn cử động một chút gì đó, nhưng không thể…

Rồi đột nhiên gã Rùa cúi thấp xuống…đặt lên môi cô một nụ hôn…rất nhẹ và ngọt ngào…

Lọ Lem bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều…cô cũng không còn thấy lạnh nữa, hơi thở đã trở lại bình thường…dường như anh Rùa vừa tiếp thêm cho cô một nguồn sinh khí nào đó rất đặc biệt, phải chăng nó đến từ nụ hôn ? Nghĩ đến đây Lọ Lem bỗng thấy xấu hổ và ngượng ngùng…cô nhắm mắt lại, suy nghĩ về những điều đã qua…

Bỗng Lọ Lem giật mình !! Có một ai đó xuất hiện ngay bên cạnh…gã nắm lấy tay cô, đôi mắt mở trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống…là Việt “bat”…

Lọ Lem giãy dụa, vằng mình khỏi kẻ mới đến, lấy hết sức, cô vùng mình dậy thật mạnh khiến toàn bộ dây rợ cắm trên người bị bung ra hết…

Mở mắt ra…Lọ Lem trông thấy không phải là Việt “bat”, mà là rất đông các bạn sinh viên trong đoàn tình nguyện, mọi người đã túc trực bên cô suốt từ nẫy đến giờ. Ngó trước ngó sau, không thấy Quang “rùa” đâu, Lọ Lem vẫn còn mệt hỏi nhỏ :

- Anh Quang đâu rồi anh Phước ?

Từ đằng xa, Quang “rùa” hai tay bê bát cháo giải cảm vừa đi vừa nói “Nước sôi, nước sôi…tránh ra nào…”

Trông thấy Lọ Lem đã có thể ngồi dậy, Quang vui lắm, ngồi ngay bên cạnh, bảo một bạn đỡ lưng cho Tranny, rồi bắt cô ép người xuống cố gắng hít lấy hơi cháo nóng và mùi của tía tô, gừng, hành để cho ấm người, đoạn gã cũng quảng cáo :

- Ăn xong bát cháo này đảm bảo em sẽ khỏe mạnh trở lại…

Lọ Lem mỉm cười, nhìn Quang “rùa” một cách trìu mến, hai tay đỡ lấy bát cháo, đột nhiên cô nàng buột miệng hỏi :

- Khi nãy anh vừa hôn em phải không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: