Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại Khải em không sao". Tân Hiên ngồi trên bệ rửa mặt, gương mặt non nớt đỏ bừng nói với Châu Khải

"Nghe lời". Châu Khải lấy khăn bông thấm nước ấm lau qua người Tân Hiên

"Anh giận em sao?". Tân Hiên tròn mắt nhìn Châu Khải chất giọng hơi nghẹn ngào hỏi hắn

"Không giận, chỉ là...."

"Là sao?". Tân Hiên hai tay bao lấy gò má Châu Khải, kéo mặt hắn ngẩng lên nhìn mình

"Anh sợ"

"Em không sao mà, em vẫn ở đây mà". Tân Hiên nhìn Châu Khải

"Lần sau không cho em ra ngoài nữa". Châu Khải nghiêm giọng nói

"Không đi nữa". Tân Hiên phì cười trả lời

"Ah, Đại Kỳ có sao không?". Tân Hiên chợt nhớ ra liền hỏi Châu Khải

"Không biết"

".....". Tân Hiên nghe câu trả lời đầy giận dỗi của Châu Khải, môi nhỏ bỉu ra nhìn hắn cau mày

"Em tự tìm hiểu đi". Châu Khải quấn khăn bông quanh người Tân Hiên rồi bế cậu đi ra ngoài

________

"Bảo bối nhỏ có sao không?". Dạ Kỳ ngồi trong phòng hắn chờ sẵn, vừa thấy Tân Hiên được bế vào liền chạy đến hỏi

"Không sao, Đại Kỳ có sao không?". Tay nhỏ chạm lên băng gạc trên đầu anh hỏi

"Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ, nhanh thôi sẽ lành mà". Dạ Kỳ nắm lấy tay Tân Hiên nói, giọng điệu rất vô tư

"Em xin lỗi, tại em mà anh mới bị đánh như vậy". Được đặt ngồi trên giường Tân Hiên hai mắt đỏ hoe nhìn Dạ Kỳ nói

"Suỵt, cái miệng nhỏ của em". Châu Khải vừa nghe Tân Hiên nói liền tức giận hôn má thiếu niên mắng một câu

"Không phải tại em mà, do bọn chúng muốn đánh anh thôi, bảo bối nhỏ đừng nghĩ vậy nữa". Dạ Kỳ ngồi xuống cạnh Tân Hiên, hai tay anh ôm lấy cậu vuốt ve lưng nhỏ an ủi

"Nghe anh nói không?". Dạ Kỳ nhìn ánh mắt Tân Hiên cứ long lanh nhìn mình mà không trả lời liền hỏi lại

"Nghe rồi". Tân Hiên chớp chớp mắt nhìn Dạ Kỳ trả lời

Châu Khải lấy trong tủ ra bộ quần áo của mình đặt lên giường, hôn lên cổ Tân Hiên rồi đi bảo đến tiệm hoa của Mỹ Kỳ tối sẽ về

Trong phòng giờ chỉ còn lại anh và cậu, không khí lạnh lẽo bên ngoài được máy sưởi trong nhà xua tan đi, cảm giác này thật dễ chịu làm sao

Dạ Kỳ cởi lớp khăn bông ra, cầm lấy chiếc áo tay dài màu xanh nhạt mặc vào cho Tân Hiên, vừa chồng cổ áo qua đầu cậu, anh đã không kiềm chế được mà hôn lên mái tóc đen còn chút ẩm

Cậu ngước mắt nhìn anh, mắt hạnh to tròn long lanh như búp bê khẽ bối rối

Dạ Kỳ hôn lên bờ vai mỏng manh của Tân Hiên rồi đến hai cánh tay, hai bàn tay cũng được hôn một cách đầy dịu dàng, sau khi hôn xong anh mới nhẹ nhàng mặc cho xong chiếc áo vào cho cậu

Dạ Kỳ cầm lấy chiếc quần dài cùng màu quỳ xuống trước mặt Tân Hiên, tay cầm lấy hai gót chân cậu nâng lên đến trước mắt mình

Anh hôn lên mu bàn chân đã được ủ ấm, cổ chân bị trói đến sưng đỏ cũng được những nụ hôn mềm mại an ủi, anh rất dịu dàng đặt cả hai cẳng chân cậu lên vai mình từ từ nhích người về phía trước

"Đại Kỳ"

Tân Hiên bỗng dưng gọi tên anh, giọng nói này quá câu dẫn, từng câu nói từng hơi thở đều làm anh nóng hết ruột gan

"Anh đây". Dạ Kỳ mỉm cười nhìn Tân Hiên, tiếp tục cúi đầu hôn lên hai bắp chân cậu, mắt nhìn cậu không rời

Dạ Kỳ lại nhích thêm một chút về phía Tân Hiên, hôn lên hai vách đùi trong của cậu, nụ hôn mang chút ướt át

Nụ hôn dần biến thành những cái liếm mút ám muội, Dạ Kỳ rê lưỡi từ đùi đến háng cậu, đến vách thịt cạnh dương vật đang rũ xuống của cậu, anh lại nhe răng cắn nhẹ

"Ức...". Tân Hiên lập tức giật mình vươn tay nắm lấy tóc Dạ Kỳ

"Sao thế? Không thoải mái sao? Hửm?". Anh nhìn cậu, mặt dựa hẳn vào đùi cậu hỏi, hai tay ôm lấy mông thiếu niên run rẩy xoa bóp

"Em...."

"Em làm sao?". Dạ Kỳ không để cậu có thể trả lời đã ngậm lấy cậu nhỏ của Tân Hiên vào miệng

"Ư....ức, khoan đã". Tân Hiên siết lấy nắm tóc của Dạ Kỳ, hơi thở vội vã nói

Dạ Kỳ không hề có biểu hiện dừng lại hay muốn nghe Tân Hiên nói, anh cứ thế vô tư bú mút mặc cậu rên rỉ xin tha

"Khoan đã mà, em...em..ức"

Hai tay từ từ mò đến kẽ mông cậu rồi anh rất nhanh đã cho một ngón tay vào cúc huyệt

"Ứm.....ah, anh làm gì vậy...bỏ ra đi mà". Đang dần tận hưởng khoái cảm thì nơi nhạy cảm khác lại bị tấn công khiến Tân Hiên không chịu nổi mà bắn vào khoang miệng Dạ Kỳ

Hai tay thiếu niên nhất thời không biết nên ngăn cản nơi nào trước, chỉ có thể chặn lại khuôn miệng xinh đẹp, không cho nó phát ra những âm thanh gợi dục

Dạ Kỳ rất hài lòng khi thấy Tân Hiên thế này, anh vẫn tiếp tục bú mút không ngừng, từ kẽ miệng trào ra chất dịch trắng chảy xuống cằm

"Ức, đừng mà....em em không chịu nổi đâu". Hai chân thiếu niên run rẩy yếu ớt, đôi lúc lại khép lại kẹp lấy đầu Dạ Kỳ càng khiến anh mút mạnh hơn

"Anh ơi....em..ức". Tầm mắt như nhoè đi Tân Hiên thở hổn hển nhìn Dạ Kỳ, tay vội vã kéo lấy bàn tay đang ra vào bên trong mình

Thêm một lúc thì Tân Hiên bỗng nhiên bật khóc rồi ưỡn ngực lên cao, lỗ huyệt cậu siết lại rồi bắn dòng tinh đã loãng đi vào miệng Dạ Kỳ

"Ức.....hức..". Tân Hiên mệt mỏi nằm ra giường, cơ thể run rẩy, mắt trái nhíu lại giật giật nhìn lên trần nhà

Dạ Kỳ nuốt ực xuống rồi quẹt miệng mình, liếm sạch từng chút của Tân Hiên rồi lại hôn lên khắp hai bắp đùi của thiếu niên nhỏ nhắn, còn tham lam vén áo lên hôn vào bụng dưới cậu liên hồi mới cầm lấy quần mặc vào cho cậu

"Ngoan, đi xuống nhà ăn chút gì nhé". Dạ Kỳ như một người khác với lúc nãy, dịu dàng đỡ Tân Hiên ngồi dậy nói

"Dạ". Thiếu niên vẫn còn thở dốc khẽ gật đầu, hai tay tự giác ôm lấy cổ anh

"Tự đi". Anh nắm lấy eo nhỏ kéo cậu đứng lên rồi lại buông tay ra nói

".....". Thiếu niên được bế thành thói quen liền ngơ ngác nhìn Dạ Kỳ gỡ tay mình trên vai anh xuống

"Tự đi đi, anh xuống sau". Dạ Kỳ nhếch mép nhìn Tân Hiên rất sở khanh nói ra câu này

Tân Hiên nghe vậy cũng không nói gì, mỉm cười gật đầu tự mình bước đi với đôi chân run rẩy

Dạ Kỳ nhìn con thỏ vừa mới run rẩy giây trước giây sau lại tập tễnh bước từng bước nhỏ đi đến cửa phòng liền cười đến híp mắt

Tân Hiên đi nãy giờ mới đến được cửa phòng, hai tay cậu cầm lấy tay nắm cửa cố mở cửa ra nhưng không hiểu sao tay lại chẳng có chút sức lực nào

"Đại Kỳ ơi, em không mở cửa được". Thiếu niên hai tay nắm chặt tay nắm cửa nhìn Dạ Kỳ nói

"Đây". Dạ Kỳ bước đến mở cửa cho Tân Hiên sau đó đứng nép qua nhìn cậu như chờ cậu đi trước

"Lát nữa anh cũng xuống ăn nhé". Tân Hiên mỉm cười nói rồi từ từ đi ra ngoài

"Sao em không đòi anh bế em?". Dạ Kỳ thấy Tân Hiên chuẩn bị bước đi ra khỏi phòng, tay chặn lại hỏi cậu

"Dạ?? Anh bảo em xuống nhà trước mà...em tự đi được". Thiếu niên ngước mắt long lanh nhìn Dạ Kỳ, giọng nói mềm mại giải thích

"Em đòi thì anh sẽ bế em mà". Dạ Kỳ vốn muốn xem Tân Hiên làm nũng nhưng xem ra em bé nhà mình hiểu chuyện quá

"Không cần, em tự mình đi được, bế em đi như vậy anh sẽ mệt lắm, anh đang bị thương mà"

".....". Dạ Kỳ hối hận x 3,14

"Em đi nhé". Tân Hiên chạm tay lên bàn tay Dạ Kỳ như nói anh đừng cản đường em nữa để tự em xuống nhà soạn đồ rời khỏi cái nơi không còn thương em nữa

"Không". Dạ Kỳ khom người xuống bế Tân Hiên lên đi xuống nhà

"Em tự đi được mà, cho em xuống đi". Mặc dù nói vậy nhưng Tân Hiên cũng chẳng dám cựa quậy gì vì sợ sẽ làm Dạ Kỳ run tay

"Xuống rồi sao? Ăn cơm này bé ngoan". Xúy Bân nhìn thấy Dạ Kỳ bế Tân Hiên xuống mỉm cười nói

"Bỏ em xuống đi mà". Tân Hiên nhìn Dạ Kỳ đang đi đến bàn ăn lên tiếng nói

"Sao đấy? Sao hôm nay đòi xuống rồi?". Xúy Bân nhìn thiếu niên từ trước đến giờ được bế chưa từng đòi xuống thế này thắc mắc

"Em tự đi được mà Đại Kỳ bị thương không cần phải làm vậy đâu"

"Được rồi được rồi, thả Tiểu Hiên xuống đi". Xúy Bân nhìn cảnh này cũng hiểu ra chút vấn đề liền nói

"Em vào phụ mấy chị dọn cơm nhé?". Tân Hiên nhìn Xúy Bân hỏi

"Ừm, không được cầm đồ nóng". Xoa chút mông nhỏ y dặn dò

Nhìn Tân Hiên đang đi rất chậm rãi vào trong bếp, Xúy Bân cùng Dạ Kỳ ngồi vào bàn ăn

"Mày nói cái gì với Tiểu Hiên rồi phải không?". Xúy Bân chép miệng nhìn Dạ Kỳ hỏi, lại báo cái gì nữa rồi

"Tao lỡ mồm"

"Cái mồm mày lại lỡ cái gì nữa". Xúy Bân cau mày nhìn Dạ Kỳ

"Tao định trêu em ấy một chút, muốn em ấy đòi tao bế...."

"Sau đó?"

"Em ấy tự đi"

"Mẹ mày....em ấy mới vừa bị bắt đấy, không ôm an ủi thì thôi, còn bắt nạt em ấy nữa". Chỉ tay vào mặt Dạ Kỳ đang áy náy Xúy Bân mắng mỏ anh

"Tao chỉ nghĩ em ấy sẽ đòi tao bế thôi, ai ngờ em ấy lại tự mình bước đi như vậy"

"Mày nghĩ gì mà muốn Tiểu Hiên làm nũng đòi mày bế hả? Em ấy mà không cần cả tao thì tao đấm vào cái đầu đổ máu của mày đấy"

"Ăn cơm này". Tân Hiên mang món cuối cùng ra bàn, gương mặt vẫn niềm nở như mọi khi

"Ngồi xuống đây với anh". Xúy Bân lên tiếng, tay vỗ lên đùi mình

Theo lẽ thường tình thì việc này rất bình thường vì Tân Hiên sẽ đi đến ngồi lên đùi Xúy Bân, cậu đã quen việc này nên căn bản không hề ngại ngùng gì cả nhưng bây giờ lại khác

"Dạ??". Tân Hiên kéo chiếc ghế bên cạnh Xúy Bân ra đôi chân run cầm cập từ từ ngồi xuống ghế hỏi

"Sao lại ngồi đấy? Anh bảo em ngồi đây mà". Xúy Bân cau mày liếc qua Dạ Kỳ, tay bắt lấy eo nhỏ bế cậu ngồi lên đùi mình

"Em ngồi cạnh là được rồi"

"Sao vậy?? Giận anh chuyện gì sao?". Kê cằm lên vai thiếu niên nhỏ bé, y nhỏ giọng hỏi

"Không có, em không có giận gì cả". Tân Hiên như sợ bị hiểu lầm, miệng nhỏ lập tức nói

"Vậy sao em không ngồi với anh??"

"Em...."

"Em giận một mình A Kỳ là được rồi, sao lại giận luôn cả anh chứ?"

"Em không có giận mà, em không có giận ai hết". Tân Hiên vội vã nắm lấy tay Dạ Kỳ đang đặt trên bàn nói

"Vậy sao??"

"Thật mà, em không có giận mà, em nói thật đó". Tân Hiên như sắp khóc đến nơi nói với Dạ Kỳ và Xúy Bân

"Được rồi, đừng sợ, không có gì....ngoan". Xúy Bân ôm lấy Tân Hiên, để đầu cậu dựa vào ngực mình an ủi

"Em không có giận ai hết"

"Anh biết bảo bối nhỏ là ngoan nhất mà, không ghẹo em nữa, đừng khóc". Y vỗ vỗ tay lên lưng cậu

"Vậy em đòi cái gì đi"

"Đòi cái gì ạ?"

"Thì nếu em không giận em phải làm nũng rồi đòi cái gì đó chứ....như mấy cặp đôi yêu nhau ấy"

".....em không cần gì hết"

"Vậy là em còn giận rồi"

"Không có mà...em không có giận mà". Thiếu niên ngẩng đẩu lên nhìn y, tay đặt lên vai y nói

"Em có giận"

"Em không có mà...Đại Kỳ ơi, Đại Bân bắt nạt em". Tân Hiên nước mắt lưng tròng nhìn qua Dạ Kỳ nói

"Qua đây với anh". Dạ Kỳ nhíu mày bĩu môi nhìn Tân Hiên, đưa tay đón lấy thiếu niên đang dang tay chờ mình

"Em giận anh". Xúy Bân mặt lì nhìn Tân Hiên đòi Dạ Kỳ ôm nói tiếp

"Em không có mà"

"Em có"

"Em....hức em không có giận mà". Tân Hiên nằm trong lòng Dạ Kỳ rưng rưng nước mắt cãi lại

"Em có". Xúy Bân lì tuyệt đối nói

"Hức....em không có"

"Được rồi được rồi, đừng cãi với nó nữa, ngoan". Dạ Kỳ lấy tay che mắt Tân Hiên lại không để cậu nhìn Xúy Bân nữa

"Em không có giận ai hết mà". Tân Hiên ôm lấy Dạ Kỳ nói

"Anh biết anh biết, ngoan, đừng khóc". Vuốt ve gò má cậu, anh nhẹ nhàng nói

"Được rồi, anh không ghẹo em nữa". Xúy Bân gương mặt hài lòng nhìn Tân Hiên nói

"Đại Bân xấu tính quá đi". Tân Hiên vùi đầu vào hõm vai Dạ Kỳ nói lí nhí

"Anh còn có thể xấu tính hơn nữa". Đưa tay nắm lấy bàn chân Tân Hiên đang co quắp lại Xúy Bân gian manh nói

Thiếu niên bị bắt lấy bàn chân giật mình nhìn y, hai tay ôm chặt lấy cổ anh

"Ha....thôi nào ăn cơm đi rồi mình tiếp tục trang trí trong nhà, còn hơn bốn tiếng để chuẩn bị thôi đấy". Dạ Kỳ vuốt lưng Tân Hiên nói

"Ăn cơm thôi nào". Xúy Bân nhìn Tân Hiên như vậy rất hài lòng, tay buông bàn chân cậu ra nói

"A Khải có biết chưa?". Xúy Bân nhìn qua Dạ Kỳ hỏi

"Chưa, lúc mày đi, tao bảo giúp việc gỡ đồ trang trí xuống hết rồi mới gọi cho nó, giờ chắc trang trí lại kịp mà"

"Ừ, vậy ăn xong mình trang trí nhà ha". Vươn tay chạm lên đầu mũi Tân Hiên đang cố gắng gắp miếng bông cải trên bàn, Xúy Bân cưng chiều nói

"Dạ"

"Đây, há miệng". Dạ Kỳ thấy Tân Hiên không gắp được, anh đưa tay gắp rồi đưa đến miệng cậu

Tân Hiên sau đó cũng được đút cho rất nhiều món, cậu ăn no đến mức ngồi thẩn thờ một lúc mới uống được ngụm nước ép Xúy Bân đút cho

"No chưa? Hửm??". Dạ Kỳ xoa lưng Tân Hiên hỏi

"No rồi"

"Vậy ngủ một chút nhé"

"Ưm....em muốn phụ trang trí với mấy chị". Tân Hiên lắc đầu nhìn Dạ Kỳ

"Không cần, hay em ngồi ở phòng khách đi, nhìn tụi anh làm, chịu không?". Xúy Bân chống cằm nhìn Tân Hiên nói

"Ưm....dạ"

Dạ Kỳ bế Tân Hiên ra sofa phòng khách ngồi, cậu ngồi nhìn mọi người tất bật trang trí căn nhà thật đẹp, vì cũng là dịp giáng sinh nên trong nhà đã có sẵn một số đồ trang trí giáng sinh

Cây thông to lớn cạnh bên cạnh lối cầu thang đã treo thêm rất nhiều ảnh của Châu Khải và đã có rất nhiều hộp quà đặt thêm ở gốc cây

"Bảo bối nhỏ, treo cái này hay cái này??". Dạ Kỳ cầm hai đoạn dây đèn căng ra hỏi Tân Hiên

"Treo cái màu xanh đi". Tân Hiên ngồi trên ghế sofa, trên người đắp thêm chiếc mền mỏng màu hồng nói

"Vậy anh treo lên đây nhé"

"Dạ, mà còn bánh kem thì sao??"

"Anh đặt một cái mới rồi, bé ngoan yên tâm". Dạ Kỳ đứng trên thang leo treo lên đoạn dây đèn hình ngôi sao màu xanh dương, vừa treo vừa trả lời Tân Hiên

"Vậy mình đi lấy nữa sao??"

"Không cần, Xúy Bân cho người đi lấy rồi, lát nữa về ngay"

"Cậu Hiên ơi, cậu xem giúp tôi cái này hay cái này đẹp hơn ạ?". Một cô giúp việc đi đến gần Tân Hiên, trên tay cần hai đoạn dây ruy băng một vàng một trắng hỏi

"Em thấy cái này đẹp hơn". Tân Hiên chòm người đến nắm lấy sợi màu trắng trả lời

"Dạ vậy để tôi lấy màu này thắt nơ vào mấy hộp quà"

"Để em phụ chị nhé"

"Hừm...". Dạ Kỳ đứng trên thang leo hắng giọng nhìn Tân Hiên đang có ý định bước xuống sofa

"Em muốn giúp chị ấy"

"Ngồi xuống cho anh, chị mang dây ruy băng ra đây làm với em ấy đi"

"Dạ cậu Kỳ". Cô giúp việc lật đật chạy đến chỗ mấy cô giúp việc khác đang thắt nơ gói quà

"Đây cậu Hiên". Cô mang một cuộn dây ruy băng đến đưa cho Tân Hiên, bản thân ngồi xuống sàn cắt sẵn những đoạn dây

"Sàn lạnh lắm chị ngồi lên đây với em đi"

"Dạ không được đâu"

"Lên ngồi với em đi, không sao đâu". Tân Hiên vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình nói

"Dạ khôn..."

"Em ấy nói thì chị cứ làm theo đi". Dạ Kỳ treo xong đèn, bước xuống thang leo nhìn hai người họ nói

"Dạ cậu Hiên". Cô giúp việc đứng lên phủi phủi bộ quần áo của mình rồi ngồi lên sofa

"Tôi cắt sẵn cho cậu Hiên thắt nơ nhé"

"Dạ"

Thiếu niên khéo tay rất nhanh đã làm xong việc của mình, cậu nhìn Dạ Kỳ đã chỉ đạo cho người làm nam mang những thùng quà to vào trong nhà mà mỉm cười

Dưới cái tiết trời lạnh lẽo này lại có thể tận hưởng sự ấm áp này ở đây thật rất hạnh phúc

"Tiểu Hiên xem ai đến này". Xúy Bân bước vào nhà với chiếc bánh kem trên tay, đi theo sau y là Mộng Thư và Tân Thông đang cầm theo những hộp quà

"Ba mẹ". Tân Hiên nhìn thấy ba mẹ liền vui vẻ chạy đến, đúng là quá hạnh phúc rồi, thật sự rất hạnh phúc

"Con trai ba có phụ mọi người không?"

"Dạ có, con có phụ mà"

"Thế đã mua quà cho Tiểu Khải chưa?"

"Con tất nhiên là mua rồi". Ngẩng mặt cao đến tận trời thiếu niên sĩ vô cùng tận

"Haha...xem ai đó tự cao kìa"

Thế rồi họ cũng cùng nhau trang trí cho căn nhà, không khí giáng sinh vui vẻ ấm áp đang tràn ngập, sự ấm áp và vui vẻ này thật khiến người ta nhớ mãi

________

"Mệt thật đấy, sau này con không đi cùng mẹ nữa đâu". Châu Khải mệt mỏi bước ra khỏi xe Mỹ Kỳ

"Trong mùa lễ hội mà, con trai của mẹ phải phụ giúp mẹ chứ". Mỹ Kỳ nhìn con trai mình đang bực dọc mở cửa xe cho mình nói

"Hôm nay con muốn ở nhà cả ngày với Tiểu Hiên vậy mà"

"Thì mẹ trả con lại cho Tiểu Hiên đây còn gì". Nhìn đồng hồ trên tay đã 23:58 bà vội kéo Châu Khải đi vào nhà

"Sao hôm nay lại đóng cửa vậy?". Châu Khải nhìn cửa nhà bằng gỗ đang được đóng kín bưng liền thắc mắc

"Thì mở cửa ra rồi vào nhà thôi"

Châu Khải nhìn mẹ mình, nói thế nói làm gì nữa, hai tay săn chắc của hắn cầm lấy tay nắm cửa mở ra

"Sao lại tắt đèn thế này?". Mỹ Kỳ nhìn vào khoản không tối mịt trước mặt nói, mắt bà nhìn xuống đồng hồ trên tay đã 00:00

"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you"

Tân Hiên cầm chiếc bánh kem đang thắp những ngọn nết lấp lánh đi trước, phía sau là Dạ Kỳ, Xúy Bân cả ba mẹ cậu cũng ở đây, họ hát mừng sinh nhật cho Châu Khải

Những ngọn nến thắp sáng lên những đường nét xinh đẹp trên gương mắt của Tân Hiên cùng sự vui vẻ của những người thân yêu của Châu Khải, điều này làm cho hắn nhất thời ngơ ra

"Châu Khải sinh nhật vui vẻ". Tân Hiên đi đến trước mặt Châu Khải, đưa chiếc bánh đến gần hắn hơn, thiếu niên cười tươi đến híp mắt nói

"Chúc con trai sinh nhật vui vẻ". Mỹ Kỳ đặt tay lên vai Châu Khải nói

"Châu Khải sinh nhật vui vẻ". Mọi người cùng nhau chúc hắn

"Ước đi". Tân Hiên nhìn vào mắt Châu Khải rồi lại nhìn đến chiếc bánh trên tay mình, những ngọn nến đầy màu sắc đang mong chờ được thổi tắt để thực hiện được ước mơ của chủ nhân chiếc bánh

Châu Khải nhắm mắt lại, hai tay hắn đan vào nhau, sau một lúc thì hắn mở mắt ra và nhìn Tân Hiên, không giấu nổi cảm xúc hắn mỉm cười với cậu rồi thổi tắt nến

Mọi người vỗ tay chúc mừng rồi bật đèn lên, căn nhà lại lần nữa bừng sáng, Châu Khải bước vào nhìn ngắm căn nhà của mình

Thật đẹp, từ những món quà những ngọn đèn hay những vật dụng trang trí nhỏ nhặt....mọi thứ đều rất đẹp

Mọi người cùng nhau ngồi ở phòng khách, ai cũng cầm trên tay những món quà để tặng cho Châu Khải, tất cả đều gói bằng giấy

(Ảnh minh họa những hộp quà trong sinh nhật của Châu Khải)
(Credit: Pinterest)

"Con trai mẹ tuổi mới, ngoan ngoãn và khỏe mạnh nhé". Mỹ Kỳ lấy trong túi xách ra hộp quà nhỏ đưa cho Châu Khải

"Cảm ơn mẹ nhiều". Hắn ôm lấy mẹ mình, cười tít cả mắt

"Tiểu Khải sang tuổi mới mạnh khỏe và học tốt nhé". Tân Thông cùng Mộng Thư cũng đưa quà của mình cho Châu Khải

"Cảm ơn hai bác nhiều ạ". Ôm lấy Tân Thông và Mộng Thư Châu Khải vui vẻ nhận quà

"Đây đây, A Khải tuổi mới học giỏi cao lớn nhé". Xúy Bân lôi hộp quà to đùng của mình đến gần Châu Khải nói

"Cảm ơn bạn hiền"

"A Khải thêm tuổi thêm tiền". Dạ Kỳ cũng nhanh chóng đưa hộp quà của mình cho Châu Khải

"Đại Khải tuổi mới học giỏi và gặp nhiều may mắn nhé". Tân Hiên cầm hộp quà của mình đưa cho Châu Khải

"Cảm ơn Tiểu Hiên nhiều". Hắn ôm cậu rồi nhận quà, lúc ôm còn không quên nắn nót mông nhỏ một lúc

Hắn muốn hôn cậu một cái nhưng ở đây còn có ba mẹ của cậu, làm vậy thật không phải phép, chỉ có thể lén lút xoa eo nhỏ một chút thôi

"A Khải thêm tuổi thêm giàu". Xúy Bân vác cái hộp quà to đùng của mình đặt trước mặt Châu Khải, vui vẻ móc ra thêm một cái thiệp màu đỏ

"Cảm ơn A Bân". Hắn nhận lấy thiệp, cầm vào thôi cũng biết trong này là gì

Tiếp đó là những người giúp việc cũng mang quà đến tặng cho hắn, họ chúc hắn những lời chúc tốt đẹp, hắn vui vẻ nhận quà cùng những lời cảm ơn

"Mở quà đi"

"Được được, mở quà nhé". Châu Khải nhìn núi quà trước mặt mình, gật gật lựa chọn một món

"Đây là của mẹ". Hắn lấy chiếc hộp nhỏ xinh mà Mỹ Kỳ đã tặng mình giơ lên, từ từ mở ra xem bên trong có gì

Bên trong chiếc hộp là một chiếc thẻ màu đẹp, nhìn là biết thẻ gì rồi, có vẻ như việc này không làm hắn bất ngờ mấy

"Cảm ơn mẹ yêu của con". Cầm thẻ trên tay Châu Khải lại đi đến ôm mẹ mình ngồi trên sofa lần nữa

Khi Châu Khải đặt chiếc thẻ vào trong hộp lại liền thấy dưới lớp vải còn có một tờ giấy, thì ra là hộp hai ngăn, có vẻ như bà muốn hắn âm thầm xem sau thì phải hắn đóng nắp hộp lại bỏ ngay nó vào trong túi áo hoodie

"Đây là của bác Thông và bác Thư"

Hộp quà của họ không to không nhỏ nhưng khá nặng, bên trong là mô hình chiếc xe mô tô đậu trong sân nhà của Châu Khải, mô hình được lộng kính rất đẹp, nó chi tiết đến y như thật

"Cảm ơn hai bác nhiều, con thích lắm". Châu Khải đặt nó trên bàn, chiếc xe mô hình này chắc hẳn là một món đồ đắt tiền

"Ba em tự tay làm đấy". Tân Hiên nhìn ba mình vẫn im lặng không nhận đây là thành phẩm ông làm ta liền nói

"Bác tự làm ạ??". Châu Khải bất ngờ nhìn ngắm mô hình lại lần nữa, thật sự là đồ thủ công sao

"Anh Thông khéo tay thế ạ, thật sự tay nghề quá tuyệt". Mỹ Kỳ nghe nói liền bất ngờ đến chỉ có thể che miệng khen ngợi

"Do không biết Tiểu Khải thích gì nên mới làm ra cái này, tôi cũng thất lễ vì đã chụp lại hình dáng chiếc xe của nhà mình"

"Đẹp lắm bác ạ, thật sự rất đẹp". Châu Khải đi đến ôm lấy Tân Thông

Rồi Châu Khải tiếp tục mở quà, những hộp quà chưa mở cứ vơi dần vơi dần cho đến khi chỉ còn lại quà của Tân Hiên là chưa được mở ra

"Còn một hộp nữa thôi, mau mau mở ra xem nào". Xúy Bân thừa biết lí do Châu Khải tại sao lại để hộp quà của Tân Hiên đến giờ, muốn giấu một mình

".....". Châu Khải nhìn qua Xúy Bân, mẹ nó thằng khốn này

Hắn vốn định ém nhẹm luôn hộp quà của tiểu tâm can để tự mở xem một mình vậy mà

"Đại Khải mở ra xem đi". Tân Hiên giương đôi mắt long lanh nhìn Châu Khải mong chờ hắn mở quà

Hắn nhẹ nhẹ nhàng mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc mũ len màu xanh, đây là TỰ TAY TÂN HIÊN ĐÃ ĐAN

"Đẹp quá, cảm ơn Tiểu Hiên nhiều". Cầm lên chiếc mũ len xinh đẹp, hắn lập tức đội lên, nhưng điều hắn không ngờ nhất là trên mũ còn có vài chi tiết

Vừa đội lên, cả nhà đã bật cười, họ cười vì sự ngơ ngác và điều bất ngờ mà Tân Hiên nói đang ở ngay trước mắt họ

"Gì vậy?". Châu Khải sau khi đội mũ lên ngơ ngác nhìn mọi người cười mình, hắn giơ tay chạm vào chiếc mũ trên

"Tiểu Khải đáng yêu quá đi". Tân Thông nhìn Châu Khải nói

Giờ hắn mới biết tại sao mọi người lại cười mình, chiếc mũ mà Tân Hiên tặng cho hắn có cả hai cái tai mèo phía trên do vội đội lên mà hắn chẳng để ý

(Ảnh minh họa chiếc mũ Tân Hiên đan tặng cho Châu Khải)
(Credit: Pinterest)

"Đại Khải xinh quá". Tân Hiên vội lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này

Gương mặt đẹp trai trắng trẻo của hắn ngơ ngác đầu đội chiếc mũ tai mèo ngồi trên chiếc ghế đơn tay ôm hộp quà thật sự rất đáng yêu

"Tiểu Hiên nghịch ngợm quá đấy". Xúy Bân ngồi bên cạnh hài lòng nói

"Tiểu tinh nghịch". Dạ Kỳ cũng cười cười nhìn Tân Hiên nói

Đây là thành quả mà khi cậu ở cạnh hai người họ để làm, mỗi lần ngủ chung với Xúy Bân hay Dạ Kỳ thiếu niên đều mang nó ra mà ngồi đan

"Được rồi được rồi, cũng đã trễ rồi nên mọi người về phòng nghỉ ngơi nhé, sáng chúng ta cùng nhau chuẩn bị cho tiệc giáng sinh". Mỹ Kỳ hài lòng chụp lại vài bức ảnh của con trai mình xong lên tiếng

Ai nấy đều đồng tình rồi lên phòng nghỉ ngơi, Châu Khải đứng nắm chặt tay Tân Hiên không cho cậu đi đâu cả

"Ở đây với anh chút đi". Hắn mắt nhìn Mỹ Kỳ và ông bà Lã đi lên lầu rồi trở về phòng, miệng nói nhỏ với cậu

"Dạ". Tân Hiên ngoan ngoãn đứng cùng với Châu Khải ở đấy, đến khi người làm dọn dẹp và mang những món quà đặt vào tủ phòng trưng bày của Lâm Gia, ở gian phòng khách rộng lớn chỉ còn lại ba thiếu gia và thiếu niên nhỏ bé

"Hôm nay em nghịch lắm, dám bày trò ghẹo anh". Hắn bóp lấy eo cậu, dí mặt vào cổ cậu hít hà nói

"Haha....tại anh hấp tấp sao haha..nhột quá đi, đâu phải tại em". Tân Hiên cười khúc khích tránh né

"Được....vậy anh cũng tặng quà giáng sinh cho em". Châu Khải bế Tân Hiên lên đi thẳng một mạch lên phòng

Dạ Kỳ và Xúy Bân cũng vui vẻ háo hức chạy theo, hẳn là một đêm không thể ngủ rồi

________

"Dậy nào bảo bối nhỏ". Xúy Bân nhìn đồng hồ hiển thị 08:45, bước đến hôn lên bờ vai nhỏ đầy những cánh hồng

Chặc...hôm qua hôn mạnh quá

"Ưm....em muốn ngủ". Tân Hiên vùi mặt vào ngực Dạ Kỳ, tay với ra sau đẩy người Xúy Bân

"Em không dậy, anh đút vào đấy"

"....xấu xa". Tân Hiên nghe câu nói của Xúy Bân, vội mở mắt, thiếu niên xoay mặt lại nhìn y mắng một câu

"Dậy xuống ăn sáng"

"Hmm....bảo bối giáng sinh vui vẻ". Dạ Kỳ từ từ mở mắt, tay vuốt lưng Tân Hiên nói

"Giáng sinh vui vẻ". Tân Hiên ngẩng mặt nhìn Dạ Kỳ, thiếu niên rướn người hôn vào cằm anh

"Đại Bân giáng sinh vui vẻ". Tân Hiên khẽ quay người lại nhìn Xúy Bân, thiếu niên xinh đẹp nói

Tân Hiên với nước da trắng mịn, mái tóc đen dài lòa xoà hơi che đi vầng trán vòng cung, đôi môi bị dày vò đến sưng đỏ cười tươi để lộ ra hàm răng đều tăm tắp

Mắt hạnh khép hờ trông vừa ngây thơ vừa câu dẫn

"Bảo bối nhỏ giáng sinh vui vẻ"

"Đại Khải đâu rồi?"

"Hôm nay sinh nhật nó, đương nhiên phải dậy sớm xuống nhà nhận quà từ mọi người rồi". Dạ Kỳ đỡ Tân Hiên ngồi dậy, tay vuốt lại mái tóc rối bù của thiếu niên

"Mình xuống nhà, vào phòng ăn chờ trước, chịu không?"

"Dạ"

Tân Hiên nhìn hai người ngồi trên giường cũng đang nhìn mình, không biết sao lại thấy hơi trống vắng

"Bế em". Tân Hiên bỗng giơ tay ra trước mặt Dạ Kỳ nói

".....đây đây, bế tiểu công chúa đi rửa mặt thay đồ nhé". Dạ Kỳ hơi bất ngờ nhưng sau đó lại vui vẻ bế cậu đi vào phòng tắm

Xúy Bân đứng lên đi đến cửa phòng quần áo, đi vào trong lựa cho Tân Hiên một bộ quần áo thật xinh rồi cũng đi vào phòng tắm

*ting ting*

Điện thoại Xúy Bân hiện lên tin nhắn của Châu Khải hỏi Tân Hiên đã dậy chưa, trên màn hình điện thoại là hình ảnh thiếu niên với cơ thể trần như nhộng, người đầy dấu hôn, gương mặt diễm lệ thấm đẫm màu tình dục, trên đầu còn có chiếc mũ tai mèo quen thuộc

Hết chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top