Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Hated by life itself

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Masashige Kyuen, cựu học sinh của trường tiểu học Junko, ở toạ lạc Hokkaido.

Không hiểu tại sao, đối với tôi hồi đó chẳng có gì quan trọng hơn bạn bè cả, có lẽ bạn bè tôi đứa nào cũng quý tôi, hoặc có lẽ vì tôi là con một trong nhà nên tôi sợ cô đơn. Ít nhất là tôi nghĩ thế.

Mỗi lần bạn bè rủ đi chơi, tôi luôn vui vẻ đồng ý và mặc kệ tất cả mọi thứ, đơn giản vì họ là bạn tôi. Đúng vậy, chỉ thế thôi, trong tâm trí của thằng nhóc cấp một như tôi, tình bạn mãi là điều đẹp đẽ nhất.

Thật tình mà nói, tôi không tài nào quên được cái cảm giác vui sướng lúc đùa nghịch, thậm chí là phá hoại cùng lũ bạn, khiến tôi cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết. Chính vì thế mà tôi luôn tự hỏi với bản thân rằng "Liệu tình bạn của mình sẽ cứ mãi như vậy về sau không?", nó cứ luôn luẩn quẩn trong đầu tôi, tuy thế tôi vẫn vờ như không nghe thấy và tiếp tục cuộc sống của mình.

Nếu cuộc sống này sẽ vẫn cứ thế mà tiếp diễn thì tốt biết mấy. Nhưng cuộc đời không vận hành theo cách tôi mong muốn, cái ảo mộng chết tiệt về hai chữ "bạn bè" đã sụp đổ hoàn toàn kể từ "Ngày hôm đó".

Tôi nhớ rõ đó là vào những ngày sắp kết thúc năm học. Cũng như bao ngày bình thường khác, sau khi tan học, tôi cùng lũ bạn là Ryusei, Toji, Takeshi và Hayato cùng đi về thì bỗng nhiên Ryusei dừng lại.

"Nè bọn mày!"

Bọn tôi cũng đứng lại theo và quay mặt về hướng Ryusei:

"Có chuyện gì vậy?"

Ryusei tỏ vẻ ngại ngùng và từ từ nói ra. Có vẻ như chuyện cậu ta sắp nói rất xấu hổ thì phải.

"Th-Thực ra thì tao..."

Thấy cậu ta cứ lẩm bẩm trong miệng không nói rõ lời, Takeshi liền hối thúc:

"Nói gì nói nhanh đi, mất thời gian quá."

"Im đi Take, Chuyện gì cũng phải từ từ thôi."

Tôi vội ngắt lời của Takeshi.

"Còn Ryusei, có chuyện gì thì nói ra đi chứ."

"À thì..."

Vừa nói Ryusei vừa đổ rất nhiều mồ hôi.

"Chuyện là...tao đ-đã thích một người tr-trong lớp mình!"

Nghe đến đây tôi, Takeshi, Toji và Ryusei đều vô cùng bất ngờ. Cả bốn bọn tôi bắt đầu đồng thanh lên:

"Thích một người trong lớp á? Ai vậy?"

"T-Từ từ đã! Có cần phải hét to lên vậy không?"

Ryusei đứng yên một hồi, cậu ta lấy tay chỉnh chiếc kính của mình rồi bắt đầu nói ra.

"L-là Hoshitori-san đấy..."

Ngoài tôi ra thì cả bọn đều nói lên "O-Oh, là Hoshitori đấy sao..."

"B-Bọn mày thấy thế nào? Cậu ấy thực sự rất dễ thương!"

Trước câu hỏi đó của Ryusei, cả bọn đều đứng yên, tôi nói:

"Cũng được đó! Cơ mà mày định nhờ bọn tao giúp à?"

"Đúng vậy, tao muốn làm quen với cô ấy!"

Tôi cười lớn, tiến đến khoác lấy cổ của Toji và Hayato. Không hiểu sao đứa nào cũng nhìn sang chỗ khác như muốn lãng tránh câu hỏi của Ryusei.

"Được, chuyện nhỏ mà! Bọn tao sẽ dốc hết sức để giúp mày đúng không, Toji, Takeshi, Hayato?"

"Ừm..."

Cả bọn im lặng làm tôi chẳng hiểu mô tê gì đang xảy ra.

"Eh? Bọn mày hôm nay yếu thế? Khí thế mọi ngày đâu mất rồi."

"Thôi tao về trước nhé. Mai hãy bàn tiếp"

Ryusei nói rồi chạy đi mất, bọn Hayato, Takeshi, Toji cũng lần lượt kêu "Tao cũng vậy" rồi chuồn theo.

"Kìa, tụi này bị sao thế?"

Tôi nhún vai mặc kệ mọi biểu hiện kì lạ của bọn nó mà ung dung về nhà.

Đến giờ giải lao ngày hôm sau, tụi nó tụ tập lại bàn với nhau kế hoạch gì đó. Tôi nghĩ bọn chúng đang bàn về chuyện hôm qua.

"Ê bọn mày, triển khai luôn hả? Làm gì mà vội quá vậy? Chỉ vừa mới nói hôm qua thôi mà!"

Tôi đến chỗ cả bọn đang tu tập, vừa đặt chân tới thì chỉ nghe được rằng "Ok! Vậy chốt nhé."

"Tụi mày đang nói chốt cái gì thế?"

Thắc mắc tôi vội hỏi tụi nó, nhưng tôi chỉ thấy thằng Ryusei bước ra, tiến đến chỗ tôi và cả bọn lại nhìn tôi chằm chằm.

"Nhờ mày đấy!"

"Nh-Nhờ gì?"

Cái quái gì đang diễn ra vậy? "Nhờ mày đấy!" là ý gì đây?

Ryusei nắm lấy hai vai tôi, nhìn chằm chằm rồi gật đầu.

"Thì là chuyện hôm qua ấy."

"A-À  ừ..."

Chúng lên kế hoạch làm cái trò kinh điển "anh hùng cứu mỹ nhân", tức là sẽ có đứa vào vai bắt nạt.

Hoshitori, thằng Ryusei sẽ dùng tư thế dũng mãnh ra cứu cô nàng.

"Vấn đề là, ai sẽ đóng vai kẻ bắt nạt?"

Nghe thấy câu hỏi của tôi, đứa nào cũng cúi gằm mặt xuống, trông có vẻ chột dạ

"Sao vậy? Tao có nói gì sai à?"

Đột nhiên cả đám đứng dậy đặt tay lên vai tôi, bọn nó nhìn tôi chằm chằm rồi gật đầu.

"Eh, chuyện gì nữa đây! Tại sao lại là tao?"

Takeshi trả lời lại câu hỏi của tôi.

"Không phải hôm qua, mày là đứa nói muốn giúp Ryusei nhất à?"

"Ừ thì..."

"Đúng đó, mày là đứa nhiệt tình nhất cơ mà!"-Thằng Toji chen ngang vào.

"Nh-Nhưng mà..."

Rồi đến Hayato cũng cướp lời của tôi.

"Nhưng nhị gì chứ? Mày đã hứa là giúp Ryusei rồi cơ mà!"

"...À ừm..."

Tôi đành phải miễn cưỡng đồng ý và làm theo lời của bọn nó.

Vào giờ ra về Hoshitori thường ở lại trường đợi ba mẹ đón. Vì gia đình Hoshitori thuộc loại khá giả nên cô được ba mẹ sắm cho một chiếc điện thoại để tiện liên lạc. Khi cô ấy vừa lấy điện thoại ra, tôi tiến đến khoác tay lên vai Hoshitori.

"Yo, Hoshitori!"

Cô ấy giật mình và chào tôi với vẻ gượng gạo. Có lẽ là vì bình thường tôi không nói chuyện kiểu như vậy.

"À ừm ...ch-chào cậu Masashige-kun..."

"Oh, cái gì đây? Điện thoại à? Thú vị nhỉ?"

Điệu bộ đúng một thằng cặn bã.

"Cho tôi mượn chút nhé?"

"Kh-Không được đâu."

Tôi lại dở cái giọng đó thêm một lần nữa. Đúng diễn sâu, lại còn ngu ngốc nữa chứ.

"Thôi mà, đừng có keo kiệt thế chứ!"

Nói rồi, tôi liền giựt lấy chiếc điện thoại Hoshitori đang cầm trên tay.

"Không, trả cho tớ đi!"

Giọng cô ấy thì thào, làm tôi thấy bản thân có chút quá đáng.

Tôi đưa ánh mắt nhìn về phía bọn nó đang núp, ra ám hiệu để hỏi rằng "Làm như vậy có hơi quá không?". Bọn chúng đưa lên chữ "Hơn thế nữa!". Tôi suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cũng làm theo tụi nó nói. Một sự ngu ngốc đến tột độ!

"Để tôi xem thử trong đây có gì nào."

"Làm ơn, trả lại cho tớ đi mà!"

Tôi tự cảm thấy ghê tởm giọng điệu của mình. Thấy thật sự không thể làm gì, Hoshitori ra vẻ cam chịu .

"Có thế chứ. Cái này có chức năng gì vậy?"-Tôi giả vờ bật máy lên để xem trong đấy có gì.

"...Ừm thì nó chỉ dùng để gọi điện và nhắn tin thôi..."

Tôi ra vẻ khó chịu, mặc dù tôi không muốn vậy!

"Chỉ có thể gọi điện và nhắn tin thôi à?"

"...Đúng vậy..."

Hoshitori rụt rè trả lời tôi.

"Chán ngắt!"

"Hả?"

Tôi tiếp tục nói với cái giọng điệu khó ưa đó.

"Nếu nó chỉ làm được như vậy thì coi như đồ bỏ đi rồi. Để tôi giúp cậu nhé."
"Cậu đang nói gì vậy?"

Cô ấy chưa kịp nói hết câu, tôi đã lập tức ném chiếc điện thoại của cô ấy về phía bọn nó.

"Khoan đã, cậu không được làm như thế!"

Cũng may, lúc đó Ryusei đã kịp bắt được chiếc điện thoại đó, còn những đứa còn lại thì chạy đến chỗ tôi Takeshi nắm lấy cổ áo, Hayato và Toji đứng ở hai bên hét thẳng vào mặt tôi.

"Này Kyuen, tao không ngờ mày lại là người như vậy đấy!"

"Đúng, tụi tao luôn nghĩ mày là người tốt! Không ngờ, mày lại làm những chuyện này!"

"Mày đúng là một thằng khốn!"

Trong lúc đó, Hoshitori đã chạy đến chỗ của Ryusei và lấy lại chiếc điện thoại.

"Đây, điện thoại của cậu."

"À ừm, cảm ơn cậu Takayama-kun..."

Bên phía tôi, Takeshi giơ nấm đấm lên định diễn như chuẩn bị cho nó bay thẳng vào mặt tôi.

"Mau xin lỗi Hoshitori-san đi!"

"Nếu tao trả lời không thì sao?"

Khi nấm đấm của Takeshi sắp "tiếp xúc" với mặt của tôi, Hoshitori ngăn cậu ta lại.

"Dừng lại đi, Naoya-kun..."

Đôi mắt màu xanh của cô ấy đã bắt đầu ngấn lệ.

"Masashige-kun, cậu đúng là đồ xấu tính! Tớ ghét cậu!"

Nói rồi, Hoshitori liền bỏ đi, để lại tôi và cả bọn đứng đó. Câu nói đó, khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Trong khi tôi cứ thất thần vì chuyện vừa xảy ra, thì Takeshi thả cổ áo tôi ra và đấm vào tay tôi một cái.

"Mày diễn đỉnh ghê đấy! Làm con gái người ta ghét mày luôn rồi kìa!"

"Ừ-Ừm..."

Tôi đã mất dần niềm tin vào bọn nó. Ngày qua ngày, bọn chúng đều khiến tôi trở thành một tên bắt nạt trong mắt của Hoshitori, trò đùa của bọn nó cũng càng trở nên quá đáng hơn.

Đỉnh điểm là tôi đã vô tình làm Hoshitori-san phải nhập viện.

Tôi vô tình xô ngã cô ấy khiến cho đầu của Hoshitori tiếp xúc rất mạnh với mặt đất. Cũng may, xe cứu thương đến kịp nhưng cơ hội để cứu sống Hoshitori khá thấp khiến tôi hối hận vô cùng.

Điều làm tôi bận tâm hơn cả là kể từ khi trò đùa thứ hai được bắt đầu thì cô ấy lại không hề trách móc tôi một lời nào cả. Ngược lại, Hoshitori lại càng ngày càng bám lấy tôi nhiều hơn, thật khó hiểu.

Có lẽ chỉ là suy đoán của tôi thôi nhưng mỗi lần tôi nhìn vào mắt cô ấy thì tôi lại cảm nhận được rằng Hoshitori như muốn nói "Tớ muốn kết thân với cậu." nhưng vì bản tính nhút nhát của mình nên vẫn chưa thể nói ra. Phải chăng nếu như tôi không nghe theo "Bọn chúng" thì có lẽ Hoshitori-chan và tôi đã là bạn của nhau?

Đúng như dự đoán, ngày hôm sau, sự việc đã truyền đến tai của thầy hiệu trưởng.

Đầu tiết học, thầy ấy đã đến lớp của tôi. Khi ông vừa bước vào, tôi sởn hết cả gai ốc, tôi sợ thầy tìm ra người làm "Chuyện đó" và tôi sẽ bị đuổi học.

Khi thầy vừa nói xong vấn đề, tôi định giơ tay lên tự thú thì thầy đập mạnh bàn đầy dận dữ.

"Trò Masashige, đứng dậy trả lời!"

Tôi giật mình đứng dậy.

"Dạ vâng!"

"Tất cả chuyện này, là do em làm có đúng không?"

Thầy lớn tiếng hỏi tôi. Tôi sợ điếng người, run rẩy trả lời:

"D-Dạ..."

Không đợi tôi trả lời hết câu, thầy đã ngay lập tức hỏi Ryusei.

"Takayama, theo thầy biết thì em là người đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Mau đứng lên và trình bày lại tất cả đi."

"D-Dạ vâng, s-sự việc diễn ra vào ngày hôm qua. H-hình như là khoảng gi-giờ ra về, em vẫn đi về cùng các bạn như bình thường thì em thấy Masashige-kun đứng ở bên trong trường đang làm gì đó với Hoshitori-san. Bạn Hoshitori đã kháng cự rồi bị Masashige-kun đẩy ngã."

Tôi bất ngờ khi nghe câu trả lời của Ryusei. Trong đầu tôi lúc đó chỉ có một câu hỏi "Chẳng phải tất cả đã thống nhất là sẽ cùng chịu trách nhiệm sao?".

Tôi vội phản bác lại những lời mà Ryusei vừa nói.

"M-Mày vừa nói cái gì vậy, Ryusei? Ch-Chẳng phải mày là bắt nguồn của mọi chuyện sao? Chính mày đã nói tao làm thế cơ mà!"

"C-Cậu nói gì vậy, Masashige-kun? T-Tớ có liên quan gì đến chuyện của cậu đâu chứ."

Ryusei trưng ra một bộ mắt giả tạo trả lời lại. Cho đến bây giờ, cứ nghĩ đến bộ mặt đó của nó tôi lại cảm thấy ghê tởm! Hai chữ "Cậu", "Tớ" tôi chưa bao giờ nghe được từ miệng nó.

"Mày đang cố trốn tránh tất cả trách nhiệm sao? Thật hèn nhát! Takeshi, Toji, Hayato chẳng phải bọn mày cũng tham gia cái mà nó làm sao? Nói gì đi chứ. Đừng có im lặng như thể tụi mày chẳng biết gì cả thế!"

Nghe thấy thế bọn nó ngay lập tức phủ nhận những điều tôi vừa mới nói ra. Đầu tiên là Hayato, kế đến là Takeshi và cuối cùng là Toji:

"Tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì cả, Masashige-kun. Cậu không có ai để đỗ lỗi nên lôi bọn tờ vào à?"

"Đúng vậy, rõ ràng từ trước đến giờ cậu luôn là tên bắt nạt Hoshitori-san!"

"Sự thật đã quá rõ ràng. Hôm qua, chính mắt của tớ thấy y hệt như những gì Takayama-kun đã kể."

Tụi nó đang cố đùn đẩy trách nhiệm để tôi chịu tất cả một mình. Tụi nó đang trốn tránh tất cả. Bọn chúng đã bán đứng mình. Bây giờ, tôi đã nhận ra tất cả và có lẽ, nó cũng quá muộn để tôi có thể bào chữa. Một lũ khốn kiếp!

Tôi đứng yên với gương mặt thất thần. Lúc đó, trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện những suy nghĩ kì lạ như kiểu "Rốt cuộc bọn nó coi mình là cái thứ gì? Một con chó trung thành để bọn nó sai vặt chăng? Và rốt cuộc bạn bè là cái thứ gì? Bọn nó không phải bạn bè của mình. À không, rốt cuộc thì từ trước đến giờ mình chẳng có bạn bè gì cả!" những suy nghĩ tiêu cực không ngừng xuất hiện trong đầu tôi.

"Còn điều gì để nói nữa không, trò Masashige?"

Thầy chủ nhiệm lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

"...Dạ không ạ..."-Tôi nhẹ nhàng trả lời lại.

"Được rồi, nếu như không còn những gì để nói nữa thì ngồi xuống đi."

Tôi vừa ngồi xuống thì thấy bắt đầu nói tiếp.

"Chiều nay, mời phụ huynh lên trường gặp tôi. Tôi sẽ mời cả phụ huynh của trò Hoshitori nữa, để hai bên có thể trao đổi được với nhau."

"Dạ vâng..."

Chiều hôm đó, ba mẹ của tôi đã đến trường và đi vào phòng giáo viên. Ở trong đó, mẹ của Hoshitori đã ngồi đợi sẵn đấy. Tôi chỉ biết lủi thủi đứng bên ngoài và nghe lén về cuộc nói chuyện.

Đầu tiên, ba mẹ tôi cúi đầu xin lỗi mẹ  Hoshitori. Kế đến, tôi nghe thoáng qua được rằng Hoshitori đã may mắn vượt qua cơn nguy kịch và chỉ cần nghỉ ngơi để hồi phục lại sức khoẻ nữa là xong.

Lúc đó, mẹ tôi đã ngoắt tay về phía tôi và gọi tôi vào. Tôi bước vào và cúi đầu xuống xin lỗi bác ấy. Bác ấy cũng tạm thời tha cho tôi và đương nhiên, về viện phí thì gia đình tôi sẽ phải trả tất cả. Kết thúc buổi nói chuyện trong êm đẹp. Khi cả hai bên phụ huynh đều bước ra khỏi phòng giáo viên, thầy chủ nhiệm đã gọi tôi lại.

"Masashige-kun!"

"D-Dạ có gì vậy ạ?..."

"Chắc là em vẫn chưa biết nhỉ? Tới đây, có lẽ Hoshitori sẽ chuyển trường đấy."

"Hoshitori-san...sẽ chuyển trường sao thầy?"- Tôi vội hỏi thầy.

"Ừm.... Còn nữa, thầy sẽ xem xét và điều tra lại tất cả những thứ em nói lúc sáng."

"Dạ vâng, em cảm ơn thầy nhiều ạ. Cơ mà, đằng nào cũng là lỗi của em vì nghe theo bọn Ryusei mà. Nếu hết rồi thì tạm biệt thầy..."

"Ừ, tạm biệt em. Đi đường cẩn thận!"

"Dạ vâng, cảm ơn thầy nhiều..."

Bước ra khỏi cổng trường, tôi cứ tưởng ba mẹ sẽ trách mắng tôi nhưng hai người không làm vậy. Ngược lại, còn an ủi tôi.

"Kyuen, đừng có buồn nữa. Mẹ biết con cũng đâu cố ý, đúng không nào?"

"D-Dạ..."

Lên xe, tôi cứ mãi suy nghĩ về lời nói của thầy. Vậy là tôi không thể xin lỗi Hoshitori-san nữa sao? Tôi ngồi trên xe nhưng mặt vẫn cúi xuống.

Xe vừa chạy được một đoạn thì ba mẹ tôi lại dừng lại. Trời khi này bắt đầu đỗ mưa, hai người quay xuống và hỏi thăm tôi.

"Kyuen-chan, con có sao không?"

"Dạ không ạ..."

"Ba nói cho con nghe nè, con trai thì không nên ủ rủ hoài như vậy. Mạnh mẽ lên con, ba biết con không cố ý mà. Hoshitori-chan rồi cũng chẳng để bụng chuyện đó đâu."

Tôi ngẩng mặt lên nói với ba mẹ mình.

"Nhưng..."

Một chiếc xe bán tải chạy ngược chiều đang đâm nhanh về phía gia đình tôi. Tôi sợ hãi hét lên:

"Ba mẹ, coi chừng!"

Không kịp nữa rồi, cả hai chiếc xe đã va vào nhau khiến cho tôi bị choáng váng hồi lâu.

Vừa tỉnh lại, tôi thấy mẹ ở chỗ tôi dùng hết sức mở cánh cửa đang bị hư hại nặng nề do vụ va chạm. Bên ngoài xe, những người đi đường cũng thấy và lại gần giúp mẹ tôi mở cánh cửa ra. Mẹ tôi mở cửa xong liền kiệt sức, bà chỉ có thể đẩy tôi ra cho những người xung quanh và ở lại bên trong.

"Khoan đã, ba mẹ cháu vẫn còn ở bên trong! Làm ơn hãy cứu họ!"

Tôi cố gắng nhờ sự trợ giúp nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng.

Tôi chỉ kịp thốt ra chữ "nhưng", một tiếng BÙM lớn vang vọng khắp không gian, nó phát ra từ hai chiếc xe.

Ba mẹ tôi đã thiệt mạng. Để lại tôi đang gào thét trong cơn mưa, một cách không thể nào bất lực hơn.

Phải chăng đây chính là hậu quả cho những việc làm của tôi?

Khi đó tôi chỉ biết khóc lóc trong tuyệt vọng, gào đến mức dây thanh quản sắp sửa đứt lìa. Cũng đau đấy, nhưng so với nỗi đau bấy giờ tôi phải gánh chịu thì chẳng đáng là bao.

Bây giờ, có hối hận cũng đã quá muộn. Giá như ngày hôm đó, tôi đủ bản lĩnh để từ chối tất cả bọn nó thì mọi chuyện đã không thể xảy ra theo hướng thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top