Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

The eighteenth little rain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyukjae ngẩn ngơ nhìn căn hộ của mình lại có thể sạch sẽ đến không ngờ như vậy, anh hít sâu và nhìn lại lần cuối cả căn hộ mà mình đã ở từ khi xuất ngũ đến nay. Chỉ ngày mai thôi sẽ có một gia đình với hai đứa bé kháu khỉnh dọn vào, hoặc một anh chàng trung niên độc thân nào đó, hay đôi vợ chồng trẻ chăng?

Anh tiến đến lớp cửa kính trải từ trần đến sàn nhà, vươn tay đẩy mở cánh cửa sổ phụ để những cơn gió nhè nhẹ lùa vào, Hyukjae đoan chắc đây là lý do Donghae thích cửa sổ này đến thế, nhất quyết không thay đổi. Rồi Hyukjae lại nghĩ nếu là gió xuân ùa vào cùng những cánh hoa anh đào chắc hẳn còn tuyệt vời hơn nữa nhỉ, Donghae luôn rất thích hoa anh đào từ cái lần đầu tiên họ cùng đi ngắm anh đào mùa xuân của Seoul, cậu từng bảo thế nào nhỉ.

“Hyuk, anh đào tháng tư nở muộn thật giống cậu đó. Chậm chạp nở nhưng tớ cũng thích nhất.”

“Tại sao?”

“Chắc là vì màu hoa dịu dàng hơn những lúc mới nở, hoặc cũng chẳng vì sao cả mà tớ chỉ thích thế thôi.”

Không rõ Donghae thích hoa anh đào nở muộn, hay thích chàng trai của anh đào nở muộn nữa. Và cũng như cách hoa anh đào tháng tư nở chậm, anh chậm rãi khép lại cánh cửa của căn hộ ngập ánh sáng, gió và thoang thoảng mùi anh đào. Đứng trong hành lang mờ tối, Hyukjae nhấn lên cánh cửa âm trầm thì thầm lời tạm biệt, không rõ là nhấn lên cánh cửa, nhấn lên trái tim anh và tạm biệt điều gì trong vô vàn những kí ức anh giấu trong con tim.

Phòng mới ở kí túc xá của Hyukjae tuy chẳng rộng như căn hộ nhưng vẫn còn vương chút mùi hương, là hương vani vấn vít cùng cánh hoa anh đào và mùi nắng trên những thân gỗ ngày đông. Là mùi yêu thích của Donghae.

Tấm rèm hai màu xám trắng từ căn hộ đem đến còn vết ố mãi chẳng thể tẩy sạch, là cà phê Donghae vấy bẩn.

Ra giường và chăn đệm trắng phao bông mềm thơm mùi nắng, hẳn là Donghae sẽ thích lắm khi vùi mặt lớp chăn bông ấm áp này mỗi sáng.

Ánh đèn neon vàng ấm áp mắc theo đúng vị trí vốn có của nó trên đỉnh của căn lều nhỏ mà Donghae chọn lựa, những chăn gối và tấm trải mềm mại dẫu phai màu không ít nhưng vẫn được bày trí đúng chỗ nó đã từng.

Từng góc căn phòng lại vô thức ngập tràn bóng hình của cậu, không ngừng gợi nhắc Hyukjae về những ký ức hơn hai mươi năm đằng đẵng của họ. Từng phút từng giây những kí ức, kỉ niệm ùa về đâm rách lớp giấy gói mỏng manh, đâm rách lớp mặt nạ dửng dưng và vờ như chẳng có chuyện gì của Hyukjae.

“Hyukjae, chúng ta phải dừng lại thôi anh.”

“Anh có thể đừng hỏi vì sao được không?”

“Được.”

Đó là tất thảy những gì Hyukjae nhớ được từ lần cuối họ gặp lại nhau, dù chỉ nghĩ đến cũng khiến trái tim của anh không thôi run lên từng nhịp đau đớn. Hơn hai mươi năm để dành cả tuổi trẻ cho nhau, ở bên nhau như một điều tự nhiên. Hyukjae ngã xuống chiếc đệm giường mềm mại, giấu mặt vào chăn bông để những giọt nước mắt của anh rơi xuống thấm lên chiếc gối, lên chiếc chăn, lên tay áo những giọt nước to, tròn và đượm bao nỗi buồn chất chứa. Anh cảm thấy mình sẽ chết ngộp nếu cứ vùi mình vào như thế này, nhưng Hyukjae tự cho rằng chỉ có cuộn chặt mình trong chiếc kén này mới làm niềm đau này vơi đi.

Hyukjae biết và đủ hiểu Donghae nghĩ điều gì khi nói họ cần dừng lại, vì cả hai người đã trò chuyện hàng chục, hàng trăm hay thậm chí cả nghìn lần về vấn đề này – điều nhất định phải đối diện trong tương lai, đến mức anh có thể chấp nhận việc ấy như một điều hiển nhiên. Thế nên thay vì tức giận, trách móc hay oán hận Hyukjae lựa chọn giữ việc ấy theo cách dịu dàng nhất, dễ chịu nhất và ít đau đớn nhất cho cả hai. Vì anh sợ khi nóng giận mình sẽ vô tình tổn thương cậu, dẫu chỉ vô thức, dẫu là Donghae cho phép Hyukjae tổn thương cậu thì chính bản thân anh cũng không muốn. Và anh chọn cách rời đi, bởi biết đâu như người ta thường bảo khoảng cách và thời gian là thứ tốt nhất để xóa nhòa tình yêu. Anh mong rằng đến tận cùng, họ là điều gì đó dịu dàng nhất của nhau.

Hyukjae xoa đôi mắt đau xót vì khóc của mình, đoạn nắn nót viết những dòng tâm tư xuống trang giấy giấu kín.

Anh tin rằng sau này mỗi ngày của Donghae sẽ luôn là mùa xuân,

Khi hoa anh đào nở muộn, khi mùa xuân muộn màng của anh cuối cùng rồi sẽ đến trong tương lai.

Anh cũng mong chúng ta có thể mỉm cười nói với nhau rằng ‘Mùa xuân của những năm tháng ấy, anh và em đều đã rất hạnh phúc.’

Hyukjae nhìn xa xăm làn tuyết mỏng đang rơi ngoài cửa sổ, anh nhìn rất lâu, cũng rất xa. Tựa như xuyên qua màn tuyết trắng lạnh lẽo kia, Hyukjae thấy được mùa xuân cùng cánh hoa anh đào đang đến muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top