Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16 I can't sleep

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày diễn ra Winter Big Game đã rút hết sinh lực của các học viên lẫn chủ nhiệm Maris, bởi vậy khi trận đấu cuối cùng kết thúc vào 1 giờ sáng, ai ai cũng mệt mỏi và đa số đều sẽ ngủ một giấc tới quá giờ cơm trưa cùng ngày.

Ari nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được, cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ vào con số 4, Haechan và Jeno đã ngon giấc từ lúc nào, bởi lẽ sức trẻ cũng có giới hạn của nó. Bên ngoài tấm rèm cửa sổ mới kéo được một nửa là không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng vài côn trùng kêu và thứ ánh sáng nhạt màu của đèn trong khuôn viên kí túc xá chiếu vào.

Lẻn qua từng ngóc ngách của dãy nhà ba tầng phức tạp, Ari trông chả khác gì một đứa trẻ đang đi bộ dưới sân trong chiếc áo khoác dài chôm từ Haechan. Nếu cảnh tượng này mà diễn ra ở ngoài đường thì chắc chắn các cô các bác làm những công việc thâu đêm đã xỉu ngang xỉu dọc 7749 lần rồi.

Đặt chân đến vườn hoa giấy nằm của phân khu Sofronia trong khoảng thời gian trời gần sáng vào mùa đông như thế này đối với Ari quả là một trải nghiệm mới lạ, lớp tuyết mỏng dưới chân đi kèm với những cơn gió nhè nhẹ, mát nhưng không lạnh khiến tâm trí của cô được thả lỏng phần nào. Hít một hơi từ ly latte vẫn còn nóng được mua từ máy pha chế tự động, hương thơm dịu dàng ngọt ngào này phút chốc xóa tan đi mọi suy nghĩ vẫn còn dang dở trong đầu cô, về ánh mắt nồng nàn của chủ nhiệm Taeyong, về hành động mờ ám của người "bạn trai tin đồn" Jaemin.

- Ari, là cậu à?

Đang mải tận hưởng cảm giác vô lo hiếm có thì một giọng nam vang lên làm Ari giật mình, suýt nữa đã đánh đổ ly cà phê trong tay. Cô giận dỗi quay lại, định bụng sẽ giáo huấn người kia một trận bài bản vì không khí đang chill mà chơi trò gì kì cục, nhưng khi thấy gương mặt đó, thái độ của cô liền trở thành ngạc nhiên.

- Renjun? Cậu làm gì ở đây vào giờ này? - Ari nhìn qua từ trên xuống dưới cậu bạn, không đeo tai phone thì chắc không phải là đi thể dục buổi sáng, mà tập gì tầm này nữa, ba ngày qua hoạt động thể lực còn chưa đủ hay sao. Còn vẻ mặt thế kia thì càng không phải là thanh niên thiếu ngủ tìm chỗ để chill như cô rồi.

- Chà là Latte phải không?... Hmm... Tớ có thói quen đi dạo vào buổi sáng sau khi ngủ dậy. Còn cậu? - Renjun bỏ tay vào túi quần chậm rãi đi tới, tự nhiên uống một ngụm từ ly cà phê dang dở trong tay cô.

- Là tớ không chợp mắt nổi nên tới đây dạo bộ.

- Hả? Tức là từ lúc thi xong tới giờ cậu vẫn chưa ngủ à? - Renjun lập tức bày ra biểu cảm hoang mang.

- Ừa ...- Ari thú nhận, đành ngồi tâm sự với Renjun, đem những nỗi niềm còn vướng bận trong lòng kể hết ra với cậu bạn. Còn Renjun như thường lệ vẫn lắng nghe, lâu lâu lại biểu hiện ra những cảm xúc khó đoán trong ánh mắt -... là vậy đó.

- Hai người ấy thật là! Sao lại làm khó cậu như vậy? Thằng Jaemin đùa dai đã chuyện bình thường như cơm bữa, còn chủ nhiệm Lee tớ thật sự có chút hoài nghi.

- Về anh Taeyong ấy hả? Cậu nghi ngờ gì về anh ấy thế?

- Tớ nghĩ...à mà thôi cũng không có gì đâu.

- Nào cậu nghĩ gì, kể tớ nghe đi mà, không phải Renjun luôn nói với tớ tất cả sao?

Renjun muốn nói ra, cậu thật sự muốn nói với Ari rằng cô có gương mặt rất giống với chị Jisoo, rằng biết đâu đó chỉ là sự ngộ nhận của anh ấy vì hai người có nhiều nét tương đồng. Nhưng cậu nhìn vào nụ cười rạng rỡ của Ari khi nhắc đến chủ nhiệm, cậu hiểu ra mọi chuyện và không muốn trở thành kẻ chen chân vào chuyện tình cảm của người khác. Ari hình như đã có gì đó với anh Taeyong thật rồi.

- Tớ tự nhiên lại quên mất rồi, à cậu nghe muốn nghe hát không?

Renjun chả bao giờ tỏ ra hứng thú với hoạt động nghệ thuật nào ngoại trừ vẽ, vậy mà hôm nay lại chủ động muốn hát, cô nghi hoặc hỏi lại - Cậu hát á?

- Ừ.

Ari gật đầu và Renjun bắt đầu hát, là một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng và giọng của cậu thì trong trẻo vô cùng. Không gian tĩnh mịch của buổi đêm chỉ còn vang lên tiếng hát của Renjun và hình ảnh của Ari đang dần bị giọng hát đó cuốn vào giấc ngủ.

" I might never be your knight in shinin' armor

I might never be the one you take home to mother
And I might never be the one who brings you flowers
But I can be the one, be the one tonight

...

But if you like causing trouble up in hotel rooms
And if you like having secret little rendezvous
If you like to do the things you know that we shouldn't do
Then baby, I'm perfect
Baby, I'm perfect for you"

" Tớ có thể chẳng bao giờ là chàng hiệp sĩ của cậu trong bộ áo giáp chói lóa

Tớ có thể chẳng bao giờ là người đưa cậu về ra mắt với mẹ

Và tớ có thể chẳng bao giờ là người tặng cho cậu những bó hoa

Nhưng tớ có thể là người đó, là người đó vào tối nay

...

Nhưng nếu cậu thích gây rắc rối ở căn phòng khách sạn

Và nếu cậu thích có những cuộc hẹn nhỏ bí mật của hai đứa mình

Nếu cậu thích làm những thứ mà biết rằng chúng ta không nên làm

Cô gái à, tớ thật hoàn hảo

Tớ là người hoàn hảo dành cho cậu"

Renjun ngừng hát khi cảm nhận được nhịp thở đều đều của người bên cạnh, cậu cúi xuống và chậm rãi để Ari dựa vào lưng mình, một lần nữa cậu lại cõng cô trong khu vườn này, hệt như khung cảnh diễn ra cách đây vài tháng.

.

Ari lười biếng mở mắt theo thói quen đưa tay với lấy điện thoại đặt ở tủ đầu giường, đã gần 12 giờ trưa, cô thật sự đã có một giấc ngủ thoải mái.

- Cậu dậy rồi à?

- Ừ...Ủa? Jaemin? Sao cậu lại ở đây giờ này?

- Tại sao không?

- Đây là phòng tớ mà, cậu vào đây làm gì? Rồi Jeno, Haechan đâu?

- À - Jaemin qua vài câu nói của cô bạn liền hiểu tình hình - Cậu ngái ngủ đúng không? Đây là phòng của tớ nên tớ có mặt là đương nhiên rồi.

- Cái gì? Phòng cậu??? - Sau Jaemin thì Ari là người tiếp theo bắt đầu phản ứng, cô lúc này mới vội nhìn xung quanh, cách sắp xếp đồ vật, trang trí phòng, ngay cả tấm drap trên chiếc giường cô đang ngồi đều khẳng định rằng đây chắc chắn không phải phòng của cô và khẳng định lần hai rằng cô mới là "kẻ xâm nhập bất hợp pháp".

- Đừng nhìn tớ như vậy, sáng ra tớ dậy thì đã thấy cậu nằm trên giường của Renjun rồi. À mà yên tâm, hôm qua Renjun trải nệm hơi ra ngủ, một mình cậu ngủ giường của nó đấy.

- ...

- Thì Injun bảo hai người vô tình gặp ở vườn hoa rồi nói chuyện sau đó cậu ngủ quên, mang cậu về phòng thì cửa tự động chốt trong, nó cũng không dám kiếm chìa khóa trên người cậu nên đành đưa cậu về đây.

- ...

- Thôi nào, cậu mau lại đây uống canh đi, nay bếp ăn có nấu canh xương đặc biệt cho học viên bồi bổ, tớ giành giật giữ lắm mới lấy được phần mang về cho cậu á - Jaemin miệng kêu Ari nhưng người lại thuận thế bưng bát canh tới chỗ cô. 

Cô ngoan ngoãn ăn hết canh mà Jaemin đưa, suốt buổi cũng chỉ ngồi im trả lời vài câu hỏi cậu bạn đặt ra một cách đại khái, cho tới khi thấy dáng Renjun trở về mới vội lấy cớ hẹn mua váy cùng hội chị em để rời đi. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top