Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Trở Thành Cháu Trai Của Ác Ma.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Iruma cảm thấy không ổn. Tiếng hét thất thanh vang lên, cậu dường như mang hết tất cả nỗi sợ của mình để hét lớn. Đáng tiếc, giờ phút này chẳng ai quan tâm nó cả.

Nhưng mọi chuyện lại ngoài suy đoán của cậu, qua một cái chớp nhoáng, Iruma hiện giờ đang ngồi trên ghế mềm mại, cổ đeo một cái yếm trẻ con màu hồng khá buồn cười, ngơ ngác nhìn vị ác ma quỳ một gối đang nắm chặt tay mình.


"Cậu có thể làm cháu trai của ta không?"

"Hể?"

Iruma có chút ngơ ngác vì tình cảnh diễn ra trước mắt.

Âm thanh của bộ đồ chơi treo nôi dỗ trẻ con từ trần nhà xoay tròn một vòng, vang lên âm sắc thanh thúy, dù vậy vẫn không phá vỡ được bầu không khí kì quái đang diễn ra lúc này.

" Thật ra- ta còn độc thân, nhưng ta vẫn luôn mong mỏi có một đứa cháu trai "

Vị ác ma hơi ngượng ngùng, nói xong liền đỏ mặt đứng dậy quay đầu đi.

"Cháu- trai...?"

Ngay khi Iruma còn chưa kịp load tình huống này, người nọ đã lần nữa quỳ xuống nắm chặt tay cậu, đôi mắt dưới cặp kính hiện lên dòng lệ: "Ta ghen tị muốn chết luôn, hai người Levi và Belial lúc nào cũng khoe khoang về cháu của mình cả"

Iruma bối rối mím môi, dường như đối với việc này vẫn có chút khó tin.

Vị ác ma này- đang muốn nhận cậu làm cháu.

Suy nghĩ đó khiến Iruma rối bời.

Dù vậy, chẳng để Iruma tiếp tục chìm vào ý nghĩ của mình, Sullivan đã thề thốt, đưa ra lời dụ dỗ muốn cậu đồng ý.

"Ta sẽ mua cho cậu mọi thứ, yêu thương cưng chiều cậu hết mực"

"Cậu nghĩ sao? Thế nào? Có được không?"

Hai tay của vị ác ma bám vào thành ghế, gương mặt đột ngột phóng đại trong tầm mắt Iruma, cậu nghiêng đầu qua một bên tránh né nó, rồi lại có chút tò mò mà hỏi: "Ừm, N- Nhưng chẳng phải tôi đã bị bố mẹ mình bán sao? Tôi thực sự có thể từ chối à?"

Sullivan cúi đầu, yểu xìu bảo: "Ta tôn trọng quyết định của cậu, nếu thật sự không muốn thì cũng được thôi"

Chẳng hiểu sao Iruma lại có ảo giác, những lời cuối cùng của vị ác ma này mang theo ý vị giận dỗi đầy trẻ con.

Nhưng giờ phút này đây, cậu nào thời gian nghiên cứu kĩ ảo giác đó nữa. Đối diện với sự chân thành của ác ma trước mặt, Iruma hiện đang phải đấu tranh tâm lý một cách dữ dội.

Một sự thật đắng lòng là từ khi ra đời đến nay, Iruma chưa bao giờ từ chối sự nhờ vả của người khác, dù là như thế nào đi nữa.

Một con người thật thà đến độ chính bản thân Iruma cũng cảm thấy mình ngu ngốc.

Giúp bà cụ qua đường, lau sàn tàu đánh cá, thẩm chí là dấn thân vào việc nguy hiểm, chỉ cần nhờ vả, dù vô lý đến đâu cậu cũng đâu cậu cũng đồng ý. Thói quen không bao giờ từ chối người khác đã khiến Iruma rơi vào bế tắc.

Nhưng mà- đây là một tình huống khác thường, nếu là người khác chắc cũng sẽ không đồng ý, vậy nên nếu cậu từ chối, có khi có thể về nhà.

"À... Ừm- tôi-"

Lời từ chối chưa ra khỏi miệng, Sullivan đột ngột khóc lớn, ôm chặt lấy chiếc ghế, như bao vây cả Iruma vào lòng.

"Vậy nên ta mới nhờ cậu đó, coi như là giúp lão già gần đất xa trời này đi mà, Iruma-kun!"

Mặt của Sullivan ngày càng kề sát Iruma, khiến cậu lúng túng không biết nên tránh né thế nào.

"Nhờ cậu đó!"

Câu cuối cùng như đánh vào tâm lý đấu tranh của Iruma, khiến cho lời từ chối của cậu rơi xuống vực sâu.

Iruma có ba cụm từ khiến cậu thấy vô cùng bất lực và dễ dàng xiêu lòng, nếu nói ra thì cậu không thể nào từ chối lời nhờ vả được, nó như một chú ngữ đã ăn sâu vào đầu cậu

Thứ nhất: Làm ơn đi.

Thứ hai: Giúp tôi với.

Thứ ba: Nhờ cậu đấy.

Cuối cùng, trước những từ đó, cậu đã cầm con dấu đích thân đống lên tờ hợp đồng màu vàng kim.


Thấy vị ác ma vui vẻ ôm lấy nó xoay vòng trước mặt, Iruma suy sụp cúi đầu nhìn sàn nhà.

"Thế là mình đã trở thành cháu trai của ác ma sao? "

Suy nghĩ đó khiên Iruma cảm thấy bất lực, dường như cậu đã nhìn thấy tương lai mù mịt của bản thân ở phía trước.

"Nếu mọi việc đã được quyết định xong, thì-"

Tiếng búng tay quen thuộc lần nữa vang lên, căn phòng vốn không có bao nhiêu vật dụng lập tức biến thành một phòng ngủ lộng lẫy, đầy rực rỡ voi chủ đạo màu đỏ.

"G-gì thế này?"

Iruma ngạc nhiên nhìn quanh, chiếc giường lớn màu với khăn trải màu đỏ nhung, cạnh bên là tủ sách lớn, trước tủ sách là bàn ghế. Cạnh không xa chính là một cái tủ quần áo. Sống mười bốn năm, Iruma đã chưa bao giờ được tiếp xúc với căn phòng lớn và đẹp như vậy.

"Vì đứa cháu đầu đáng yêu của ta...nên ăn mặc, chỗ ở và- giáo dục phải được chuẩn bị tốt nhất"

Sullivan dứt lời, âm thanh búng tay quen thuộc lần nữa xuất hiện, quần áo trên người Iruma liền đổi mới, trên sàn rơi lả tả đồ dùng học tập, sách giấy cùng những vật dụng lặt vặt.

"Quả nhiên rất hợp với cháu- dễ thương quá đi!"

Iruma sờ sờ quần áo đang bận trên người, chất vải mềm mại đến khó tin.

"Vì để cháu có môi trường học tập tốt, ta sẽ gửi cháu đến một trường học dành cho ác ma "

Sullivan nói xong, sung sướng vỗ hai tay vào nhau, ánh mắt dưới cặp kính không người nhìn thấu, nhưng giọng nói lại chứa đầy vui mừng. Iruma đột ngột cảm thấy, ác ma này không đáng sợ như cậu nghĩ.

Nhưng- ông có chắc đi học với ác ma thì tốt không!!?? iruma xoa xoa mồ hôi trong tư tưởng, hỏi: "Trường học... của ác ma ạ?"

Iruma muốn hỏi rõ, nếu vậy cậu sẽ phải tiếp xúc với rất nhiều ác ma sao? Nói thật, cậu không muốn chút nào.

"Vì bố mẹ mà cháu từ nhỏ đã phải bươn chải khắp nơi, việc học hành cũng chẳng đến đâu đúng không?"

Giọng nói như lộ ra sự xót thương, Iruma nhận ra ác ma đã biết tất cả mọi thứ về cậu, không hiểu sao cảm giác được quan tâm khiến cậu ấm lòng đến lạ.

"Nhưng đừng lo điều đó nữa, vì mọi thủ tục đã hoàn tất rồi! Ta là ông cháu mà, đương nhiên phải chăm sóc cháu thật tốt."

"Ông ạ?"

Iruma nỉ non, chỉ một câu từ Ojii-chan đã khiến vị ác ma sướng đến run người, gương mặt như treo thêm vần mây đỏ, dễ thương đến kì lạ.

" Mai khai giảng, ông cháu ta sẽ chụp một bức ảnh kỉ niệm nhé "

"Khoan...ừm- việc này-"

Iruma bối rối, không biết phải làm sao, mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng làm cậu chẳng biết thế nào cho phải

"Dù rằng chưa hề có tiền lệ cho con người nhập học trước đó"

Ác ma dường như không nghe được lời kháng nghị nho nhỏ của Iruma, tiếp tục đứng một bên lầm bầm. Âm thanh không lớn không nhỏ truyền đến tai cậu.

"Nhưng miễn là mọi chuyện được giữ kín thì cháu sẽ không bị xơi tái đâu!"

Câu nói vô tình của ác ma đã giáng một đòn nặng nề vào đầu Iruma, ăn thịt? Cậu sẽ bị ăn thịt khi phát hiện ra mình là con người sao?

"Vậy nếu lộ là sẽ bị ăn luôn sao?"

Iruma lẩm bẩm, cảm giác sợ hãi dâng lên sóng lưng, cậu đột ngột cảm thấy hối hận trước quyết định dại dột của mình.

Mà lúc này trong tay Sullivan xuất hiện một cái bình lớn, chứa đầy nước màu tím không biết là thứ gì, ông cười vui vẻ đổ lên người Iruma, khiến cho cậu phút chốc trở thành chuột lột.

"Thứ nước hoa này sẽ làm át đi mùi con người của cháu nên cứ an tâm đi ha"

Không! Cháu không an tâm chút nào!

Mùi hương nồng nực tỏa ra, Iruma không thể diễn tả hương thơm của nó thế nào, nhưng nó không hề khó ngửi.

Quả nhiên mình nên từ chối

Iruma thầm nghĩ, cúi đầu lấy hết can đảm đang muốn mở miệng, lại nghe tiếng cảm thán của vị ác ma trước mắt.

"Iruma-kun đúng là một đứa trẻ ngoan nhỉ"

Iruma hơi sửng sốt, không biết ý của Sullivan nghĩa là gì, lời nói ngập ngừng bên miệng cũng bị cậu nuốt xuống. Mà vị ác ma thả một cậu cảm thán xong, liền ngồi xuống sàn nhà. Cẩn thận lấy cặp sách ra khỏi vali.

"Nếu lúc nãy cháu từ chối, thì làm bữa tối cho ta cũng được"

Iruma hướng mắt đến ác ma đang ủ rũ ngồi không xa, bầu không khí sinh động đã biến mất, chỉ còn lại một cảm xúc u ám khó nói thành lời.

Vị ác ma này như đang đe dọa, lại như là bâng quơ một câu đùa giỡn, dù vậy Iruma đã nhận ra- lời này đánh nát cảm xúc hối hận của cậu.

Iruma rùng mình, từ kẽ răng phát ra âm thanh sợ hãi nho nhỏ.

"Sao? Cháu muốn nói gì à? "

Lúc này, vị ác ma mới quay đầu lại hỏi. Iruma làm sao dám đưa ra lời từ chối, cậu lắc đầu, ngoan ngoãn đáp: "Không ạ"

Vì ác ma nở nụ cười, hai tay áp vào nhau đặt bên má, hài lòng thông báo: "Từ bây giờ đây sẽ là phòng riêng của cháu"

Phòng riêng của mình? Iruma không khỏi hoảng hốt, này quá tốt đẹp rồi.

"Mai là lễ khai giảng rồi, cháu nên đi ngủ sớm. Chúc cháu ngủ ngon.

"Ơ..." diễn biến này thật khiến người không kịp phản ứng.

Để lại Iruma còn đang ngỡ ngàng, Sullivan bước ra khỏi phòng, lúc ra khỏi còn không quên đóng cửa phòng lại, không cho Iruma có cơ hội nói tiếp bất cứ lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top