Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mark thở dốc chạy lại gần cậu, nắm lấy cánh tay cậu kéo lên. "Em làm gì ở đây vậy hả?"

"Còn anh thì làm gì?" Haechan giật ra khỏi tay Mark, không muốn đứng lên.

"Có người gọi tôi đến đây." Mark điều chỉnh hơi thở trả lời.

Anh đã ở nhà, nằm trên giường và lướt điện thoại khi một cơn đau đột ngột nhói lên trong lồng ngực, dần dần lan tỏa khắp tứ chi anh. Có một lực kéo vô hình khiến Mark không thể nằm yên, thôi thúc anh đứng dậy và dẫn đường cho đôi chân anh đến đây.

Và khi Mark nhìn thấy bóng Haechan đang ôm đầu trên ghế xích đu, anh nhận ra sự lo lắng nhộn nhạo trong lòng anh là có lý do.

"Tôi không có gọi anh." Haechan khó hiểu nói.

"Nhưng em đã làm." Mark cố nắm tay Haechan kéo cậu lên lần nữa.

"Bằng cách nào?" Haechan không tin được hỏi.

"Bản năng." Mark khuỵu xuống để đỡ cậu dậy. "Đứng lên đi, sao lại ngồi dưới đất."

Haechan không trả lời mà chỉ hoài nghi nhìn anh.

"Tin tôi đi Haechan, trong tôi luôn có bản năng muốn bảo vệ và quan tâm đến em." Mark thở dài nói. "Có thể em ghét tôi. Nhưng nếu chúng ta đã bị ràng buộc thì em định trốn tránh bao lâu nữa? Hãy thành thật một lần, em cảm thấy tốt hơn khi tôi ở đây đúng không?"

Haechan không muốn thừa nhận nhưng cậu luôn biết mình cảm thấy yên tâm hơn khi gặp Mark.

"Ba mẹ tôi... họ sắp ly hôn." Haechan cúi đầu một lần nữa, vẫn không chịu đứng lên mà đột ngột nói.

Mark nhẹ nhàng thả lỏng cái nắm tay của mình ra.

"Thật ra tôi đã biết chuyện này lâu rồi. Sau khi cha của anh Doyoungie, cũng chính là chồng trước của mẹ tôi qua đời, bà đã tái hôn với ba tôi hiện tại và sinh ra tôi. Doyoungie là một người anh trai tốt, nhưng anh ấy không sống cùng chúng tôi. Ba mẹ tôi lại rất bận, họ hiếm khi ở nhà và luôn trở về rất muộn. Họ cho rằng tôi không bao giờ để ý, nhưng tôi luôn biết những cuộc điện thoại, những lần thì thầm cãi vã của họ. Tôi thậm chí còn biết ba tôi có một người phụ nữ omega bên ngoài, và còn có một đứa con riêng khác bằng tuổi của tôi."

Haechan ngừng lại một lúc, ngăn giọng mình nghèn nghẹn, rồi tiếp tục nói. "Tôi đã từng rất tự hào về gia đình mình, vì hiếm khi hai alpha ở bên nhau lâu như vậy. Nhưng tất cả chỉ là dối trá, alpha và alpha vốn dĩ không dành cho nhau. Vậy nên tôi ngốc ngốc muốn trở thành một alpha, để chứng minh bản thân sẽ không phạm lại lỗi lầm của ba mình. Tôi sẽ cưới một omega, sau đó xây dựng và giữ gìn mái ấm của mình mãi mãi."

Mark lặng lẽ nghe Haechan nói, anh quỳ gối xuống bên cạnh cậu, cát di chuyển dưới chân anh tạo nên những tiếng lạo rạo.

Haechan cảm nhận hơi ấm từ Mark tỏa ra bên cạnh. Một tay Mark đặt trên vai cậu, nhẹ nhàng bóp một chút. Cậu vòng hai tay ôm lấy chân mình, mơ hồ nhìn chằm chằm vào chiếc xích đu im lìm trước mặt, ngăn không được cảm xúc ồ ạt tuôn trào.

"Tôi ghét mình lắm Mark. Tôi đã ngu ngốc khoe khoang rằng mình là một alpha trước mặt mọi người, để rồi hối hận khi phân hóa thành omega và sợ hãi bạn bè chế giễu. Tôi muốn đổ lỗi cho anh vì đã ngủ với tôi, nhưng tôi biết bản thân mình cũng không thể kiểm soát được, khiến cả hai bị trói buộc mặc dù chúng ta ghét nhau. Tôi không muốn phải thấy anh thay đổi thái độ, phải tỏ ra thích tôi chỉ vì hai chữ trách nhiệm. Những điều anh làm chỉ càng khiến tôi căm ghét bản thân vì cảm thấy tội lỗi hơn." Haechan nức nở nói, không nhận ra hai má mình đã đẫm nước mắt từ khi nào.

Mark cuối cùng cũng quay sang ôm cậu thật chặt, để đầu cậu tựa vào lồng ngực anh. "Không phải đâu. Không phải như vậy đâu Haechan." Giọng Mark nghe như thì thầm. "Không phải lỗi của em khi trở thành omega, không phải lỗi của em khi chúng ta bị trói buộc, càng không phải lỗi của em khi tôi thay đổi thái độ quan tâm em."

"Ban đầu đúng là tôi tuân theo định mệnh, nhưng sau đó tôi chỉ... Không phải đã nói rồi sao, tôi thấy em đáng yêu, nên thực sự muốn chăm sóc cho em, muốn bảo vệ em Haechan. Tôi xin lỗi nếu hành động của mình khiến em cảm thấy áp lực. Nhưng làm ơn đừng nghĩ về những gì người khác nói nữa." Mark vừa nói vừa ôm cậu chặt hơn, như muốn truyền đạt cảm xúc của mình thông qua cái ôm của anh.

Haechan đã ngừng run rẩy, nhưng trong lòng lại dấy lên thật nhiều đắn đo.

Những lời của Mark có thật không?

Cảm xúc của anh lúc này là sự chân thành từ trái tim hay chỉ là bản năng alpha mách bảo để an ủi cậu?

Haechan chưa bao giờ giỏi trong việc đọc người khác, với đối thủ của mình lại càng không.

"Anh định làm gì?"

Như cảm nhận được đắn đo của cậu, Mark đột nhiên lùi ra một chút, nắm lấy cằm của Haechan để cậu nhìn vào mắt mình.

Mắt của Mark là kiểu vừa to vừa tròn, lại còn long lanh lấp lánh, như chứa đựng cả bầu trời sao. Chỉ nhìn một chút thôi đã khiến Haechan như bị cuốn vào bầu trời sao ấy, cho đến khi tầm mắt của Mark từ từ hạ xuống, tập trung vào môi cậu.

"Anh định làm gì?" Haechan lặp lại câu hỏi.

"Quấy rối. Sau này em có thể đánh tôi." Mark nói, mắt không rời khỏi môi Haechan.

Sau đó anh tiến lại thật gần, dịu dàng áp môi mình lên môi cậu.

Haechan có thể nghĩ gì?

Cậu không thể nghĩ gì.

Cảm giác là không thể diễn tả. Nụ hôn này thật khác, không mãnh liệt như khi cả hai bị cuốn vào pheromone lúc trước.

Nụ hôn này thật nhẹ nhàng và ngọt ngào, như xoa dịu, như an ủi. Khiến Haechan cảm thấy thư giãn, những rối bời trong lòng phút chốc bị lãng quên.

Cậu nhận ra mình cần Mark, dù hiện tại chỉ là vì bản năng. Nhưng quả thực như Mark nói, có những thứ không thể tránh khỏi.

Như việc cậu phân hóa thành omega, hay việc ba mẹ cậu ly hôn, hay việc cậu là bạn đời định mệnh của Mark.

Trước giờ Haechan luôn nghĩ rằng mình phải đối mặt và chống lại nó, mà không nhận ra đôi khi cậu cần phải học cách chấp nhận nó.

Sau khi nghĩ thấu đáo, Haechan không thể ngăn bản thân hôn Mark sâu hơn. Người kia phản xạ đáp lại cậu, khiến nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt.

Họ hôn nhau, lâu và mãnh liệt. Mark từ từ di chuyển tay rời khỏi mặt Haechan, ấn xuống gáy của cậu, liên tục nuốt xuống chiếc lưỡi đang khuấy động bên trong miệng anh của Haechan.

Haechan rùng mình vì tiếp xúc, bản năng đối thủ trỗi dậy, không để bản thân yếu thế. Cậu vòng tay qua cổ anh, cố gắng luồn lưỡi mình sâu hơn xuống họng Mark, lồng ngực không kiềm được rên rỉ vài tiếng.

Ngay sau đó Mark đột nhiên gầm gừ, anh giật mình đẩy Haechan ra rồi lùi lại.

Môi Haechan quá mềm mại, quá nóng bỏng. Trong lúc hôn cậu còn vô thức tỏa ra mùi thơm quyến rũ, đánh vào các giác quan của Mark, khiến anh không thể ngừng lại.

Mark suýt thì mất kiểm soát.

Không, không được. Mark cố gắng tỉnh táo, không đời nào anh lại tấn công Haechan ở nơi công cộng như thế này.

Trong khi đó Haechan thở hổn hển với khuôn mặt đỏ rực. Miệng vẫn chưa thể khép lại, mắt hơi mơ màng nhìn về phía Mark.

Thật xinh đẹp.

"Ừm..." Mark khẽ hắng giọng, anh vừa nghĩ cái gì trong đầu vậy. "Tôi đưa em về nhà."

Haechan lấy lại lí trí nhìn đi chỗ khác, "Tôi không muốn về nhà, tôi không muốn nhìn thấy ba mẹ mình lúc này."

"Em có muốn tôi đưa em đến nhà bạn không?" Mark gợi ý.

"Mẹ sẽ tìm thấy tôi ở đó." Haechan lập tức lắc đầu.

Mark im lặng một lúc, sau đó lên tiếng. "Ở lại nhà tôi một đêm thì sao?"

Haechan ngước lên nhìn Mark, cắn môi dưới trầm tư.

Hôn cũng đã hôn, chịch cũng đã chịch rồi. Còn giả bộ đắn đo gì nữa.

Nên cậu gật đầu.

.

Lần đầu tiên Haechan bước vào căn hộ của Mark, có hai loại pheromone nam tính mạnh mẽ lấp đầy khứu giác của cậu.

Thực ra Haechan ngửi thấy mùi pheromone của Mark nhiều hơn, vì cậu đã quen với nó. Nên cậu đoán mùi còn lại thuộc về bạn cùng phòng của Mark.

"Vừa rồi- Ể?" Một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi phòng với ly rượu trên tay. "Cậu bé dễ thương nào đây?" Anh ta hỏi bằng tiếng anh.

Mark giúp Haechan đặt giày lên kệ, liếc nhìn người kia rồi trả lời."Er... bạn của em, đoại loại vậy."

"Bạn hay bạn đời."  Người đàn ông sửa lại, rồi mỉm cười đầy ẩn ý với Haechan."Cậu ấy có phải là người mà mày hay nhắc đến không?"

Mark chột dạ ấp úng,"Dù sao cũng không phải việc của anh, tụi em là bạn thôi, không có gì đặc biệt."

"Ồ, nhưng anh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương của mày từ cơ thể cậu ấy." Người đàn ông chỉ vào Haechan.

"Xin lỗi," Haechan nhịn không được lên tiếng. Cậu không hiểu hai người họ nói gì vì họ nói quá nhanh. Nhưng cậu có thể đoán được là đang nói về mình khi thấy người đàn ông chỉ vào cậu.

"Xin lỗi đã làm phiền anh, em tên là Haechan." Cậu lịch sự cúi đầu chào.

"Tên anh là Johnny. Rất vui được gặp em." Johnny mỉm cười với cậu. "Bình thường ban ngày anh đều đi làm, chỉ ở đây vào ban đêm thôi. Em cứ tự nhiên nha."

"Dạ... em chỉ ở đây tối nay thôi." Haechan lúng túng nói.

"Tiếc vậy, sao không ở lại chơi vài ngày." Johnny nháy mắt với cậu nói. "Chúng ta có thể dành thời gian vui vẻ với nhau-"

"Hyung." Mark lên tiếng ngắt lời Johnny. Sau đó nhanh chóng kéo tay cậu bước vào nhà. "Phòng tôi phía bên này."

Haechan đi theo Mark ngang qua Johnny, cúi đầu chào anh lần nữa. Người kia chỉ khúc khích trước hành động của Mark, vẫy tay với cậu.

Phòng của Mark không khác lắm so với tưởng tượng của Haechan, ngoại trừ mùi pheromone chiếm ưu thế của anh lấp đầy căn phòng khiến cậu không tự chủ nổi da gà.

"Anh có thể chơi ghi ta à?"

"Ừm, một chút." Mark trả lời, anh mở tủ lấy ra một bộ đồ đưa cho Haechan. "Em tắm trước đi, phòng tắm ở trong này."

Haechan nhận lấy quần áo từ Mark, thì thầm cảm ơn.

Bước ra khỏi phòng tắm với cơ thể bao quanh bởi mùi hương của Mark, Haechan không thể phủ nhận cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Mặc dù chiều cao của cậu và Mark gần như tương đương, nhưng khung xương của anh lớn hơn của cậu ít nhiều, nên đồ Mark mặc trên người cậu trông có chút luộm thuộm.

Cậu ngồi xuống bên mép giường, nhìn quanh căn phòng của Mark. Chồng sách trên bàn học, cây đàn ghi ra trong góc phòng. Có một bộ đồng phục bóng rổ được ký tên treo trên tường, chắc là nhận được từ thần tượng.

"Em muốn ăn gì?" Mark đẩy cửa bước vào phòng, anh cũng đã thay một bộ đồ mới.

"Anh có thể nấu cho tôi ư?" Haechan hoài nghi nhìn Mark.

"..."

Không biết tại sao Mark im lặng khoảng 5 giây, sau đó mới trả lời. "Không, tôi sẽ mua cho em."

"Vậy thì không cần, tôi hiện tại không có tiền trả anh."

Mark khẽ cười, "Em có thể trả bằng thứ khác."

Haechan đảo mắt đáp, "Xin lỗi nhưng tôi từ chối."

"Đừng cứng đầu nữa, em đã không ăn gì từ trưa rồi." Mark thở dài nói.

"Không, anh nhầm rồi." Haechan lắc đầu với Mark. "Tôi luôn có bánh quy trong cặp của mình, tôi không ngược đãi bản thân. Nhưng nếu anh vẫn cố chấp muốn mời thì, kimchi jjigae, đó là món tôi thích."

Mark lại trầm ngâm một lúc, bày ra vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.

"Sao hả? Chưa gì đã muốn rút lại lời mời rồi?" Haechan châm chọc hỏi.

"Không phải, chỉ là... tôi không muốn hôn người có mùi canh kim chi-"

Haechan nghe xong liền nổi cáu, "Mẹ nó Mark Lee, ai nói tôi sẽ hôn anh hả?"

"Được rồi đừng nóng, đặt cho em ngay đây!" Mark vội vàng cầm điện thoại la lên, lòng ấm ức nghĩ anh chưa kịp nói xong mà.

Anh không muốn hôn người có mùi canh kim chi, nhưng nếu đó là em thì lúc nào anh cũng muốn.

.

"Tôi có thể ngủ trên sô pha không?" Haechan hỏi khi cả hai đang ngồi xếp bằng và ăn kimchi jjigae trong phòng Mark.

"Tôi không thể để em ngủ bên ngoài khi có những alpha khác sống ở đây." Mark trả lời, chậm rãi cho một muỗng canh vào miệng.

Haechan không bất ngờ. Tất nhiên Mark sẽ chiếm hữu cậu.

"Vậy tôi ngủ ở đâu?" Haechan tiếp tục hỏi.

"Trên giường tôi." Mark nhàn nhạt trả lời.

"Còn anh?" Haechan nhàn nhạt hỏi.

"Trên giường tôi." Mark tiếp tục trả lời.

Haechan im lặng một lúc, sau đó cau mày nói. "Tôi thắc mắc."

Mark vừa nhai vừa gật đầu, ý bảo cậu cứ hỏi đi.

"Anh sẽ không đụ người có mùi canh kim chi đúng chứ?"

Mark phun đồ ăn ra sàn.

"Dơ quá." Haechan cảm thán.

"Tại sao... em hỏi vậy?" Mark khó khăn lên tiếng.

"Anh nói rằng không muốn hôn người có mùi canh kim chi, nên tôi tưởng anh cũng không muốn đụ-"

"Lee Haechan," Mark ngắt lời cậu. "Đừng nói nữa, xin em."

Haechan không khỏi nhếch mép. "Vậy đêm nay tôi ngủ ở đâu đây?" Cậu lặp lại câu hỏi ban đầu.

"Trên giường tôi." Mark lặp lại câu trả lời.

"Còn anh?" Haechan tiếp tục hỏi.

"...Sô pha." Mark thì thào trả lời.

.

Ngủ trên giường Mark sẽ có mùi của Mark, Haechan vùi mặt vào gối, hít một hơi thoang thoảng mùi của Mark còn đọng lại. Xin đừng hiểu nhầm, cậu không phải biến thái, chỉ là mùi của Mark giúp cậu cảm thấy bình tĩnh hơn.

Bởi vì trong đầu Haechan đang có ngàn mối lo rối rắm. Về ba mẹ, về đội bóng, về bạn bè ở trường, và về Mark.

Haechan có thể là một người mạnh mẽ vào ban ngày, cậu luôn cố gắng vực dậy tinh thần trong những lúc cảm thấy khó khăn nhất và vượt qua nó.

Nhưng vào ban đêm, khi mọi thứ tĩnh lặng, hàng ngàn suy nghĩ sẽ chạy loạn trong đầu cậu, khiến cậu dù cố nhắm mắt đến đâu cũng không thể ngủ nổi.

Trằn trọc sau một tiếng, Haechan chậm rãi đứng dậy khỏi giường. Cậu nhìn ra ngoài phòng khách, nơi có một bóng người đang nằm trên sô pha. Haechan cân nhắc, có lẽ Mark đã ngủ.

Cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định bước ra. Cậu nhẹ nhàng hết mức có thể rồi đặt lưng xuống tấm thảm, bên cạnh chiếc ghế dài nơi Mark đang nằm.

Haechan thở nhẹ một lúc, nhắm hai mắt lại và cố gắng chìm vào giấc ngủ.

"Tôi nhường em toàn bộ giường của mình, em lại chọn ngủ trên sàn nhà?" Mark, người đáng lý ra vẫn đang ngủ đột ngột hỏi cậu.

"Tôi..." Haechan vội vàng ngồi dậy. "Xin lỗi... tôi không quen chỗ ngủ mới." Cậu kiếm cớ trả lời.

"Em ngủ trên này đi. Tôi sẽ ngủ dưới thảm." Mark đứng dậy khỏi sô pha và kéo tay cậu.

Haechan sững sờ. Cậu thực sự không ngủ được và nghĩ rằng nằm bên cạnh Mark có thể giúp cậu thư giãn một chút.

Nhưng cậu quên rằng nếu cậu có thể dễ dàng nhận ra mùi hương của Mark mỗi khi anh xuất hiện thì Mark đối với cậu cũng như vậy.

Mark đã tỉnh ngay khi Haechan rón rén bước vào phòng khách. Anh chờ đợi xem thử người kia sẽ làm gì. Nhưng không ngờ cậu chỉ lại gần và lặng lẽ nằm xuống tấm thảm bên cạnh anh.

Haechan được Mark kéo lên sô pha, ấn cậu nằm xuống một cách thoải mái. Sau đó anh cẩn thận vén chăn đắp lên cho đến khi nó che khuất mặt của cậu.

"Nè!" Haechan phản kháng nhưng chỉ được đáp lại bằng tiếng cười khúc khích từ Mark.

Sau đó Mark đã vào phòng để lấy thêm chăn mền. Anh trải ra và nằm xuống thảm, ngay bên cạnh Haechan.

"Ngủ đi." Mark thì thầm, đặt một tay lên tấm chăn đang đắp kín trên người cậu.

Haechan cảm thấy mọi phiền muộn cứ thế trôi đi theo từng nhịp vỗ về của bàn tay Mark. Mi mắt bắt đầu trĩu nặng.

"Ngủ ngon." Cậu thì thầm đáp lại, trước khi chìm vào giấc ngủ.

.

(Tối nay tui có việc bận nên đăng sớm cho mụi người 🥰)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top