Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Mark chạm mặt Donghyuck lần thứ hai trong ngày là khi đêm xuống, ở một góc trên vòm tháp thiên văn cao chót vót.

Thường ngày vào giờ này, anh sẽ chẳng bao giờ chịu thò lấy một ngón chân nào ra khỏi tấm chăn dày sụ ấm áp của mình đâu chứ đừng nói đến việc chùm áo choàng tàng hình rởm tự chế của mình mà lảng vảng quanh quất. Trớ trêu làm sao, ảnh mất ngủ rồi và thầy Filch thì đã quá giờ đi tuần qua khu này, nhưng dù sao cũng vẫn phải cẩn thận. Vậy nên lúc này đây, Mark đang lăm lăm cây đũa phép phát ra ánh sáng le lói vừa soi đường vừa liếc xuống tấm Bản đồ Đạo Tặc mượn được từ tay ông anh Jaehyun năm bảy (đương nhiên ảnh sẽ hỏi tới hỏi lui như tra khảo rồi và Mark phải cố giữ cho giọng mình không run khi bịa đại một lí do như là, em cần nó để đi nghiên cứu lén mấy loại thảo dược trong thư viện). Khi bước chân anh dần mỏi và hai mí mắt thì như muốn dính tịt vào nhau, trên bản đồ bỗng xuất hiện một cái tên quá đỗi quen thuộc, Lee Donghyuck.

Thế đó, giờ thì Mark Lee một-chú-sư-tử-sợ-lạnh-vô-cùng đang lén lút nấp dưới cầu thang xoắn, thấp thỏm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đang run lên từng đợt trong chiếc áo chùng hơi quá khổ. Và anh chắc chắn không phải chỉ vì lạnh.

Trong lòng Mark Lee đột nhiên nhộn nhạo như bị chục con yêu nhí Cornish xanh lè nghịch ngợm quậy tung cả lên còn trái tim thì cứ nghẹn cả lại như trúng phải Bùa trói buộc khi những tiếng nấc của người kia dần vỡ òa trong yên tĩnh.

Mark chưa bao giờ tiếp xúc với cậu cả, ý anh là, tiếp xúc một cách trực tiếptích cực ấy. Tất cả mọi thứ anh nhận được mỗi lần hai bên va phải nhau dù trên hành lang hay trong lớp học chỉ là những lời mỉa mai độc địa và tệ hơn nữa là những cái vung đũa ếm bùa lên nhau. Rồi Mark cũng nhận ra rằng, thái độ của cậu bé ấy (cậu bé mặt trời của anh) với dân muggle không chỉ đơn giản là khinh thường giống bao đứa Slytherin khác. Donghyuck căm ghét họ, căm ghét máu bùn, căm ghét những người như anh. Mark không rõ vì sao hay bằng cách nào mà mình lại hiểu rõ được những điều ấy, về người khác, về một Slytherin, về Donghyuck. Nhưng đồng thời anh cũng tự thấy được có bao nhiêu đổi thay đang diễn ra, bên trong anh, trong tâm trí anh, trong trái tim một chú sư tử. Anh không định đánh liều, hay sẽ làm bất kì điều gì để thay đổi nó - những cảm xúc đáng lẽ không được có này, càng không định tiến thêm một bước nào. Mark biết mình không nên, và không thể làm được. Thế nhưng những tiếng nức nở cứ ngày một dồn dập khiến trái tim Mark thít chặt lại tới nỗi không thở nổi. Chú sư tử con có lẽ đã đến lúc cần phải học cách gầm lên rồi.

Một giọng nói trầm ấm cất lên từ phía sau lưng như vỗ về trái tim đầy vết nứt của Donghyuck, " Haechan, có chuyện gì à? ", rồi sực nhận ra anh vẫn không có đủ can đảm để cái tên ấy vuột ra khỏi đầu môi.

Mái đầu rối mềm khẽ giật mình quay lại, Mark có thể thấy rõ đôi mắt nhòe nước sưng vù lấp lánh ánh sao chứa đựng nhiều đau thương như thế nào. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến lúc này là chạy tới và ôm lấy cậu, ôm lấy mặt trời của anh vào lòng. Nhưng đôi chân anh như dính chặt xuống nền gỗ, bàn tay vẫn cầm cây đũa phép đã tắt sáng chấp chới đưa ra trước, nửa muốn đưa lên nửa muốn hạ xuống. Trong một cái chớp mắt, người đang vắt vẻo ngồi trên bậc cửa sổ lớn lập tức chôn xuống toàn bộ yếu đuối, trở về làm một Lee Donghyuck cao ngạo mỗi ngày, một Lee Donghyuck của Slytherin, một Lee Donghyuck ghét máu bùn đến tận cùng.

" Ồ Mork Lee, chú sư tử nhút nhát bỗng dưng muốn thử chút mạo hiểm sao? ", anh có thể cảm nhận rõ lớp rào phòng vệ kiên cố lại được dựng lên qua cái giọng mũi nghèn nghẹt ấy. Cái liếc nửa vời từ cậu quét lên người anh kéo theo một cơn rùng mình dọc xương sống và Mark phải cố hết sức để giữ cho giọng nói bình thường, ít nhất là đừng run rẩy, " Giáo sư McGonagall đã ngủ rồi. "

Hẳn rồi, anh đã phải kiểm tra bản đồ năm lần bảy lượt quanh trường trước khi lẻn ra ngoài lang thang, nếu bị bắt ở ngoài kí túc sau giờ giới nghiêm kiểu gì cũng bị cấm túc mất một tuần, hoặc tệ hơn.

" Vậy cơn gió nào đã đưa anh tới đây thế? Đừng bảo là đánh hơi được sức hấp dẫn của dòng máu thuần như tôi đấy nhé. Nên lượng sức mình một chút chú sư tử nhỏ ạ. "

Dù Donghyuck vẫn tiếp tục tấn công bằng những lời móc mỉa nhưng người kia thấy chẳng hề hấn gì. Anh không biết nữa, cảm giác như lực sát thương trong lời nói sụt giảm hơn hẳn thường ngày, có chăng là bởi nỗi đau đến quặn lòng mà anh thấy trong đôi mắt sâu thẳm. Mark bỗng ước rằng mình đã đăng kí học tự chọn môn Chiết tâm trí thuật và dành thời gian ôn luyện nó nhiều hơn thay vì Quidditch.

Khoảng không lặng thinh, Donghyuck cứ nghĩ rằng Mark đã bỏ về kí túc xá rồi mới đành lòng quay lại, ngờ đâu lại thấy ảnh ngồi bệt xuống ngay chỗ vừa đứng, hai chân xếp bằng còn mặt thì cứ cúi xuống nhìn hai bàn tay đang xoắn xuýt lại với nhau. Nét ngỡ ngàng thoáng vụt qua trong ánh mắt cậu, rồi ngay lập tức lụi tàn, một Slytherin không thương hại và không cần thương hại.

" Gì chứ? ", Donghyuck cười khẩy. Từ khi gặp Mark Lee hồi năm nhất tới giờ, cậu thực sự chưa gặp ai ngốc đến cái mức này cả, vừa đần vừa ngốc, còn ngốc hơn cả bọn Gryffindor bình thường nữa. Nhiều lúc cậu tự hỏi, liệu có phải vì ảnh đần quá nên bản thân mới thích chọc vô hay không, vì cậu ghét đám máu bùn đến mức còn chẳng thèm nhìn mặt.

(Dù sao thì, cậu sẽ không bao giờ chịu thừa nhận rằng nhiều lúc thấy ảnh ngốc đến nỗi đáng yêu đâu, kể cả khi có nhận ra điều đó đi chăng nữa)

" Cậu biết đấy- uhm- cậu có thể nói ra. Có thể không giải quyết được gì nhưng ít nhất- tôi nghĩ là- ", Mark ấp úng, những ngón tay càng xoắn loạn cả lên khi nhận được tiếng cười khẽ từ cậu trai đối diện. Ảnh thậm chí còn cúi xuống thấp hơn nữa, thầm rủa bản thân đáng lẽ nên im lặng thì hơn.

Và đúng là anh đáng ra nên im lặng thật.

" Chà, thế không biết Quý ngài Dũng Mãnh đây còn muốn biết thêm điều gì? Chẳng phải tất tần tật mọi thứ về tôi đây đều được cậu chàng người cá* của Ngài tiết lộ hết rồi hay sao? Bằng hàng tá câu chuyện nhảm nhí mà anh ta ngồi lê đôi mách hết nhà này đến nhà khác? Huh, thì ra thân thiện đến mấy cũng chỉ dùng để moi chuyện thôi nhỉ. "

Trên thang điểm từ một đến mười, Mark xin thề sự ghét bỏ trong từng lời nói của Donghyuck đã đạt ngưỡng thứ mười một, cũng như cơn giận đang bùng lên đốt cháy từng tế bào mà anh sắp đánh mất quyền kiểm soát. Đừng bao giờ chọc lét một con rồng đang ngủ, hoặc là Đừng bao giờ trêu đùa một con sư tử bằng việc túm lấy bờm của nó trong trường hợp này.

" Nghe này, có thể mấy người các anh nghĩ rằng mình có nghĩa vụ làm một anh hùng, nhưng xin cảm ơn sự hào hiệp này nhé, tôi không phải đối tượng phù hợp đâu. Đem cái lòng tốt đấy và đi phân phát cho những người giống mình đi ha ! ", Donghyuck bật lên khỏi bờ tường, mỗi một từ lại bước tới gần hơn người con trai đã đứng lên từ lúc nào. Từng hạt bụi xung quanh Mark dường như đều bốc cháy hóa hư vô và Donghyuck cảm nhận rõ được sự nguy hiểm đang lan tỏa khắp không gian, nhưng điều đó cũng chẳng làm cậu chùn bước. 

Vì tất cả những gì cậu phải trải qua, không một ai có đủ khả năng hiểu được, cũng nào có ai muốn hiểu

-

*lucas = xuxi = sushi (đọc lái đi) liên quan đến cá.

mình biết mình nhạt nhẽo mà ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top