Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lời Tự Thuật Của Một Con Chó [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả:  屿鲸十六 (Tự Kình Thập Lục)

(http://yujing997.lofter.com/)

BẢN CHUYỂN NGỮ ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ

-------

[1]


Tôi là một con chó.

Đừng có nghĩ linh tinh hay suy đoán hàm nghĩa sâu xa chi mắc mệt, tôi thật sự là chó đấy.

Trước đây nhân loại chửi nhau ỏm củ tỏi không thường xuyên nhắc đến tên loài của tôi. Cơ mà thời gian trôi đi nhiều cái cũng thay đổi ghê lắm.

Cao xanh hỡi, loài người mới nhàm chán làm sao!

Đã nhạt còn nhạt thành một đám, trong cái đám đó thì có chủ nhân của tôi. Ảnh thật sự chỉ có thể dùng từ 'nhạt' để hình dung mới đáng thương chứ.

Ờ thì trước tiên phải kể đến lần đầu chủ chó chúng tôi gặp gỡ. Tôi khi đó đã hiểu một cách rõ ràng hiện thực cuộc sống của bản thân và ý thức được mình nên và không nên làm gì. Ai bảo tôi là một chú chó kéo xe trượt tuyết Siberia vừa cao quý lại thông minh chứ!

Về phần anh chủ, lúc bước vào cửa hàng thú cưng cả người ảnh như bị cái gì kéo cho thẳng đuột mà ánh nhìn thì phải nói thật là không tốt cho lắm đâu. Người ta đi vòng vòng, nhìn quanh chán chê rồi đột nhiên nheo mắt lại nhìn tôi.

Ồ vâng, chính xác, tôi đây là kiểu đẹp trai đến mức chúng sinh vì tôi mà nghiêng ngả đó man. Chời má, cái mị lực này thật đáng chết mà.

Cơ mà sau đó tôi nghe thấy ảnh lẩm bẩm trong mồm. "Husky gì xấu thấy má."

Uầy uầy, cho tôi gửi lời cảm ơn chân thành đến anh nhớ!

Chê xấu cho sướng cái mồm xong cuối cùng chả hiểu sao vẫn rước tôi về. Này, liệu có phải cha nội đây thấy hai chúng tôi đều xấu nên mang về cho đỡ cu đơn hơm?

Dù cho sau đó tôi sống với ảnh rồi được nhân loại xung quanh tẩy não rằng tôi đẹp các kiểu đòn và anh chủ của tôi khi đối với loài của ảnh cũng là lồng lộn đẹp trai.

BUT! Tôi vẫn đủ tỉnh táo để sâu sắc khinh bỉ sự ngu ngốc đến levồ thượng thừa của ảnh!

Đấy là còn chưa kể đến quả mù công nghệ cấp huyền thoại nữa. Chời má, ổng có phải là người của thế kỉ 21 không các man? Có khi như tôi còn có thể dùng bàn phím thành thạo hơn ổng không biết chừng!

Lại nói đến bộ dáng tôi khi rướn người lên trông có ngu tẹo, nhưng cái này không thể đem tính vào được. Tôi đây là do sống cùng ngu chủ lâu nên bị lây đấy hiểu hem?

Thật ra tôi không định nói đâu nhưng mà anh chủ của tôi hình như ăn ở với tôi lâu nên cũng lây được tí khôn của tôi đấy man. Tôi quả thực là không có sự lựa chọn, cao xanh độc ác sao không ban cho tôi một chủ nhân xinh đẹp đáng yêu nhở?

Mà đây nữa, quan trọng nhất nhá, tôi phải kể cho nghe cái điểm buồn nôn nhất của anh chủ cho quý bạn và các vị. Nói theo tiếng của loài người thì là thế nào nhở? À, quá thẳng, quá thẳng. Cái logic của cha nội này thật sự khiến tôi nghĩ đến muốn ói máu không ít lần.

Không biết có phải người Canada thường không hiểu phong tình hay không nhỉ? Dĩ nhiên tôi không đánh đồng hết dân Canada, tôi vẫn luôn sâu sắc ý thức được rõ ràng sự không liên quan giữa vấn đề quốc tịch và phong cách sống. Ok, dù sao vẫn nói Husky là ngáo, tôi không thông minh, tôi ổn mà!

Đấy nhớ, nói đến cái lần anh chủ của tôi (dẫn theo tôi) đi coffee thì có một bạn nữ xinh xắn ngồi bàn gần đó tiến đến hỏi ảnh có muốn tham gia chương trình ưu đãi dành cho tình nhân của tiệm hay không.

Vâng, cha nội này lúc đó chỉ đáp lại ánh mắt lấp lánh của bạn nữ kia mà lộ ra nụ cười hề hề ngu không đỡ nổi.

"Ôi tiếc quá, mình không có bạn gái, chỉ có con chó này thôi."

Uầy uầy, cho tôi gửi lời cảm ơn chân thành đến anh nhớ!

Nói đi cũng phải nói lại, trừ những quả khó đỡ như trên thì các phương diện khác anh chủ đối với tôi quả thật không tệ.

Ít nhất tôi đây được ăn no mặc ấm, chỗ ăn ở sạch sẽ.

Đời chó tôi còn mong chờ điều chi xa xôi nữa đâu man?

Sống tốt như giờ là được rồi.

Cứ thế cho đến một ngày nọ, tôi phát hiện ra mình đã có thêm một sứ mệnh mới, cuộc sống nhàm chán này của tôi đã được thắp lên ngọn lửa của nhiệt huyết và hi vọng. (?)

Để kể cho nghe.Hôm ấy, anh chủ của tôi về nhà. Tôi thấy ảnh khác mọi ngày lắm, ảnh không vào bếp lấy đồ ăn cho tôi mà cứ thất thần thả áo khoác rồi ngồi phịch xuống ghế. Ảnh cứ để tâm trí lạc trôi như thế mãiiiiiiiiiiii í.

Hêlô, hềlố, trái đất gọi tên Mắc Li, Mắc Li nghe rõ trả lời?

Chời má, quả nhiên không tránh được ngày này mà... Ui ui, xem cái mặt mới ngu chưa kìa, chời ơi là chời.

Thế là cứ giữ cái dáng ù ì thế hồi lâu, mãi sau mới vùi cả người cả mặt thật sâu trong ghế sofa mềm mại. Chưa kể đến quả cái thân to tướng như thế mà làm ra hành động rất kì quặc! Vâng, ổng lấy tay bụm mặt, nhìn kĩ còn có thể thấy nụ cười ngu khó đỡ. Như tôi khi ấy còn có thể thấy hai tai ảnh đỏ bất thường nữa cơ.

Ô Mài Gót!!!!!!! Cái này, cái này, cái này? Đây là đến mùa giao phối phải không man?  

- TBC -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top