Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01. "Vết"; 4939w


1.

Vài thứ luôn khiến Mark phải nghĩ – tiền bạc, giải quyết vấn đề sinh lí nhưng không bị liệt vào danh sách chơi bời lêu lổng của các bác hàng xóm mỗi lần về nhà, ngày hôm nay ăn gì hay không nên ăn gì, có nên đăng kí học lại môn này cho kì sau không hay cố gắng trầy trật để qua môn, và cuối cùng là tại sao hắn lại quyết định sống cùng Lee Donghyuck.

Đó là một cơn say – Mark mặc định như thế. Trong một cơn say làm chếch choáng đầu óc, Mark cam đoan mình bị nguyền để kí vào bản cam kết trong tình trạng không hề tỉnh táo. Hắn bước về căn hộ mới với bộ dạng say bét nhè, ngày hôm sau tỉnh lại với bộ dạng xộc xệch trên ghế sô pha có màu lông chuột. Không gian xung quanh lạ hoắc nhưng cũng quen thuộc. Đây không phải là nơi hắn từng thức dậy mỗi sáng nhưng ít nhất thì hắn từng đến đây đôi ba lần; cùng đám bạn đại học vì hầu hết phần còn lại đều quen chủ nhân căn hộ này.

Thằng nhóc đó giàu vãi – đó là suy nghĩ nảy lên trong đầu Mark khi hắn gặp cậu lần đầu tiên. Mọi thứ hào nhoáng đến lùng bùng lỗ tai và khiến Mark tưởng mắt mình đang nổ đom đóm. Một bữa tiệc sinh nhật trên sân thượng tại tòa nhà cao nhất Hàn Quốc, với mấy chai rượu vang đắt đỏ, những chiếc bàn dài bày đầy đồ ăn, trai gái, gái trai, không một ai buông ra mấy câu tán tỉnh thô tục như những hồi hắn đi bar club cùng đám bạn cuối cấp ba. Mọi người lịch sự trong một không gian sặc mùi tiền, còn chủ nhân bữa tiệc thì đứng đâu đó giữa đám đông đang vô thức hình thành một hình tròn quanh cậu ta. Mark được đi ké đám bạn vì hắn là một phần trong đó, còn thằng nhóc kia thì mời cả đám bạn hắn với danh nghĩa "một hội". Hội của Kim Jungwoo – nơi tập hợp mấy con người không hẳn ưu tú nhưng lại khá nổi bật. Cả bọn nổi lên không phải vì ăn chơi rành rọt hay thay người yêu như áo mặc mỗi ngày. Ngược lại, cả bọn thường được biết đến là một hội không có bồ.

Dù là năm nhất, năm hai, năm ba hay sắp tốt nghiệp có đủ, thế nhưng cả bọn lại độc thân hoàn hảo trong mắt sinh viên cả trường. Người bên ngoài thường rêu rao rằng tất cả thành viên trong hội đều đang giấu diếm chuyện bồ bịch hoặc hẳn là có nỗi đau nào đó vượt qua cả nỗi đau bị quệt ngón chân út vào cạnh bàn – đồng thời cũng là nguyên nhân sâu xa cho chuyện một đám con trai ngời ngợi mà lại chẳng có bồ nổi một mống. Nhưng Mark lại lần nữa – thề rằng không chỉ hắn mà dường như cả hội đều bị nguyền. Từ lúc chơi cùng nhau thì cả bọn chẳng thể rung động với một ai. Cảm giác như sự cô đơn đã chiếm hữu lấy thân xác này, và thần trí cũng nguyện phục tùng cho sự cô đơn đó.

Thật ra Mark cũng muốn có bồ như người ta. Đôi khi hắn thèm được hôn lên môi ai đó, nắm bàn tay họ đi qua mùa đông hay sấy tóc cho nhau vào một đêm mùa hè nóng nực. Gu của Mark không cao hay vượt xa tiêu chuẩn cộng đồng. Mark cũng tự nhận định rằng mình không phải người ưu tú gì cho cam. Hắn không quá xuất sắc trong chuyện học tập (hay như cách Kim Doyoung quở trách rằng mày mau bỏ ngay cái suy nghĩ chỉ học để qua môn), hắn không giàu sụ như kẻ có sinh nhật trên sân thượng của tòa nhà cao nhất Hàn Quốc – chẳng phải mỉa mai gì đâu, chỉ là một câu ví von không có chút giá trị gì. Ít nhất thì hắn kiếm đủ tiền sinh hoạt phí bằng công việc part–time tại một cửa hàng tiện lợi gần nhà cũ và full–time với công việc dạy học cho "em trẻ".

Đây là một công việc mới mà hắn bất đắc dĩ bị dây vào. Mark xin lặp lại lần nữa rằng hắn không hề giỏi trong chuyện học hành, nhưng chuyện lươn lẹo để qua môn thì không ai có nổi ba bích trước hắn. Dạy học cho em trẻ không hẳn là ví dụ chuẩn xác cho khái niệm việc full–time, nhưng nó lại đúng nếu xét về mặt hắn "bị buộc" phải làm việc vào bất cứ khung giờ nào em trẻ đột nhiên gọt tên hắn. Giả như lần Mark chỉ vừa úp đĩa lên tô mỳ mới đổ nước sôi vào, em trẻ đã la tên hắn thất thanh như bị ai giựt hụi. Và Mark Lee – với tấm lòng "dù có cáu đến đâu cũng không được đánh em" – đã tức tốc chạy đến tận cửa phòng em chỉ để giải đáp cho em một câu hỏi rất ý nghĩa cho đời: "Tại sao hôm qua anh đi vệ sinh mà không nhấn nút xả?"

Ơi là trời, ước gì tôi ụp tô mì vào đầu em được nhỉ em dấu yêu? Mark ước mình có thể làm thế nhưng dĩ nhiên là hắn không thể. Hắn không thể ụp tô mì lên đầu chủ nhà của mình để rồi sau đó người ta ụp vali quần áo lên đầu hắn, và hắn sẽ phải cuốn gói ra khỏi căn hồ đắt đỏ, sang trọng, tiện nghi mà hắn vốn chẳng cần trả một xu tiền nhà.

Đấy cũng là một bí ẩn to lớn của vũ trụ diệu kì – về lý do tại sao Lee Donghyuck không bắt hắn phải trả bất kì khoản tiền nào dù hắn là kẻ ở ké, tiền điện nước cũng không, mọi thứ cần tiền đều không. Hắn cứ thế giữ được số tiền lương nằm gọn gàng trong ví mà thậm chí hắn còn chẳng thèm tiêu đến một nửa. Nền kinh tế của Mark phát triển theo mấy con số không trong tài khoản ngân hàng của Lee Donghyuck, trong một lần hắn buồn miệng hỏi thử còn cậu thì rất bình thản trả lời. Mark quên cách đọc con số khổng lồ ấy rồi, vì dù sao cả đời hắn cũng không cần đọc đến con số đó. Quá mệt mỏi với việc đọc số, Mark chuyển sang đọc vị chủ nhà nhưng chỉ nhận được một tô mì nở rộ như cách hướng dương tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Quay lại chuyện dạy học cho em. Mark không dạy Lee Donghyuck quá nhiều về chuyện học hành, bởi cơ bản Lee Donghyuck luôn làm rất tốt với những chuyện cậu muốn làm tốt. Mark chỉ cần chỉ Donghyuck vài đường quyền nhập môn trong game để sau đó hắn bị cậu vượt mặt (Mark đã có vài lần bất lực nhìn anh bạn ảo của mình bị Lee Donghyuck tàn nhẫn bắn một phát xuyên ngực).

"Anh lại định ăn mì à?"

Lee Donghyuck cởi áo khoác ngoài vắt trên thành ghế sô pha, bờ môi hơi tái đi vì không khí lạnh bên ngoài. Mark đưa tay bật máy sưởi ngay cạnh tường nhà bếp, hắn hất cằm chỉ Donghyuck chiếc khăn dày mình đặt sẵn trên ghế. Có những thói quen được hình thành từ khi một người bắt đầu sống cùng một người khác. Thói quen mới của Mark cũng bao gồm việc nhìn trời mỗi lúc đến giờ Donghyuck tan học, xem nhiệt độ bên ngoài là bao nhiêu rồi chuẩn bị chút thứ lặt vặt cho cậu. Ví dụ nếu trời lạnh thì Mark sẽ lấy chăn để sẵn, trời nóng thì hắn sẽ chuẩn bị cho Donghyuck một bình nước giải nhiệt, trời mưa thì gọi điện hỏi cậu có đem theo ô không, trời đẹp thì xoa bụng vào bếp úp bát mì.

Mark ăn mì quen bữa vào lúc còn ở một mình, hắn không cô đơn như cách mọi người thường tả về những người chỉ sống một mình. Ngược lại, Mark cảm thấy tự do và thoải mái với việc được làm mọi thứ một mình đấy.

Chỉ là kể từ khi dọn sang sống cùng em trẻ, Mark bị em trẻ răn đe thói quen ăn mì trừ bữa đấy bằng hàng vạn câu trả lời cho câu hỏi "Vì sao tôi không được ăn mì?"

"Em không phải bố tôi nhưng em là chủ nhà của tôi. Đó luôn là câu thần chú hiệu quả cho việc em muốn tôi làm theo ý mình."

Mark rền rĩ cất ngược gói mì vào trong, Lee Donghyuck nhếch môi cười.

"Em có mua đồ ăn đây. Anh hâm nóng đi rồi tụi mình cùng ăn."

"Vâng ạ."

Mark trả lời bằng thái độ bỡn cợt, Lee Donghyuck cũng nhìn mãi thành quen. Cả căn hộ tẻ nhạt trong thứ ánh sáng u ám, bên ngoài quậy một trận gió lạnh, Donghyuck quấn chăn ngồi thu lu một góc sô pha rồi ngủ quên mất. Mark cũng không đánh thức cậu dậy, hắn mở laptop ngồi làm tiểu luận ở góc bên kia ghế. Mark không thường đeo mắt kính khi ra ngoài lắm, nhưng trong nhà lại thường xuyên đeo. Tuy Lee Donghyuck chưa từng nói nhưng Mark biết cậu thích điều này. Có lần Mark bắt gặp cậu ướm thử kính mình lên mắt rồi ngắm nghía mình trong gương. Cũng qua tấm gương đó, sau lưng Donghyuck có người khác đang khoanh tay dựa vai vào cạnh cửa nhìn cậu chằm chằm. Donghyuck bình thản tháo kính xuống, Mark Lee chẳng phàn nàn hay hỏi thăm dò, hắn chỉ bước đến lấy chiếc kính vừa được đặt xuống hộp gỗ sau đó đeo lên mắt mình.

Bốn mắt chạm nhau, trái tim trong lồng ngực không hiểu sao lại là thứ âm thanh duy nhất Mark có thể nghe được giữa những thanh âm tĩnh lặng.


2.

"Em không định sấy tóc à? Cứ để đầu tóc ướt như thế sẽ bệnh đấy."

Mark nói khi đi ngang qua phòng Donghyuck với một cốc sữa đậu nành trên tay. Donghyuck rất ít khi đóng cửa phòng. Mark không rõ vì đó là thói quen hay Donghyuck cố tình, hay do Donghyuck thật sự chẳng có "bí mật" gì để che giấu, cậu hiếm khi đóng cửa phòng ngủ của mình. Ngay cả những lúc vùi mình trên giường, hơn ba giờ sáng Mark ôm laptop đang video call với đám bạn bước ngang qua phòng Donghyuck để đến nhà bếp, hắn vẫn có thể vô tình hoặc không vô tình mấy mà nhìn vào trong.

Cũng tựa như thế, Donghyuck không có thói quen sấy khô tóc sau khi gội đầu. Mark dám chắc chắn khoảng thời gian Donghyuck ở nhà và ở trường hoàn toàn áp đảo khoảng thời gian cậu đi đâu đó cùng bạn bè. Thế nhưng cứ cách nửa năm thì cậu lại nhuộm tóc một lần. Gần đây nhất là chuyển từ màu nâu sang màu tím. Màu tím đậu trên tóc Donghyuck kiên trì như cách màn đêm nuốt chửng cơn buồn ngủ của Mark. Thừa nhận rằng cứ sau mười một giờ đêm thì Mark lại tỉnh ngủ lạ thường. Hắn còn hay bông đùa đúng mười hai giờ gà hắn nuôi mới gáy và ông mặt trời náu trong phòng hắn mới ngủ dậy.

Việc nhuộm tóc thường xuyên của Donghyuck khiến tóc cậu yếu hơn qua mỗi lần mùa thay áo. Mark biết Donghyuck không để tâm mấy đến việc chăm sóc cho da đầu mình, bản thân hắn cũng chẳng có nghĩa vụ nhắc nhở cậu. Chỉ là Mark dường như bị "ám ảnh" với việc phải sấy tóc khô sau khi gội đầu. Sấy tóc với một người thường xuyên nhuộm tóc không phải là điều tốt, nhưng để đầu ướt trong thời tiết lạnh thì ảnh hưởng đến cả cơ thể. Sau mấy lần khuyên cậu và thứ hắn nhận lại là câu "Em để đầu thế hơn hai mươi năm rồi có sao đâu?", lần này Mark quyết định lôi Donghyuck ra phòng khách, với một cây súng ống dạng búp măng mới chớm nở, hắn cắm điện rồi cẩn thận sấy tóc cho cậu.

Bàn tay Mark luồn vào mái đầu màu tím của Donghyuck, em trẻ cũng chẳng ý kiến gì về hành động này. Thi thoảng Mark thầm nghĩ có lẽ Donghyuck thích gây ám ảnh cho mình. Điển hình là dù sau gần chục lần hắn thừa nhận mình bị khó chịu khi thấy ai đó với cái đầu ướt nhẹp, Donghyuck vẫn thản nhiên vác mái đầu ướt đó đi loanh quanh trước mặt Mark.

"Nếu em còn để đầu ướt như thế thêm lần nào nữa, tôi thề với danh dự là một người ở ké miễn phí, tôi sẽ cắn em!"

Donghyuck – người đang cúi đầu xem giáo trình một môn đại cương – chậm rãi ngẩng đầu lên tựa một cơn ác mộng. Mark nghĩ mình vừa thốt ra lời mà đáng ra ngàn vạn lần hắn đừng nên nói. Khi mà, người con trai đang ngồi dưới sàn nhà giương mắt nhìn hắn qua màn hình tivi đầy lạnh lùng. Bàn tay đang quơ nhẹ trong đống tóc màu tím dừng lại, tiếng máy sấy ồn ào cũng tắt ngấm. Donghyuck cứ thế nghiêng đầu qua một bên, phần cổ áo thun được kéo dần về phía vai cậu. Cần cổ cậu lộ ra, Donghyuck nhìn thẳng vào màn hình tivi như một cách để Mark biết rằng cậu đang nhìn trực diện vào hắn.

"Cắn đi? Em thách anh đấy."

Thằng nhóc này đáng sợ vãi – đó là suy nghĩ thứ hai của Mark sau khi hắn dọn đến căn hộ của Lee Donghyuck.


3.

Trên cổ Donghyuck có dấu hiệu của sự trưởng thành.

Tuy trông không giống với tưởng tượng của Mark lắm nhưng nó cũng không phải không có khả năng. Donghyuck đột ngột qua đêm tại nhà ai đó – điều mà cậu chưa từng làm kể từ khi hai người ở chung – mà chỉ thông báo qua điện thoại với Mark bằng một dòng tin nhắn cụt lủn.

"Đêm nay em không về."

"Nghe cứ như xuân này con không về." Mark lầm bầm với bát mì tự dưng chẳng thấy ngon miệng nữa. Mấy lát xúc xích nổi lềnh bềnh trên nước mì, Mark múc một đũa bỏ vào miệng mà cảm thấy vị nhạt thếch. Nhạt như cái dòng tin nhắn chẳng có chút tôn trọng nào của người kia.

Mà thật ra, chẳng có lý do gì để Mark bảo Donghyuck không tôn trọng mình. Donghyuck – dù có thể lấy cương vị là chủ nhà để ép buộc hắn làm vài điều thay cho đóng tiền nhà hoặc phí sinh hoạt hàng tháng – đã không làm vậy và hình như chưa từng có ý định làm thế. Cậu luôn dành cho Mark không gian riêng vào mỗi cuối tuần chủ nhật. Donghyuck chỉ "làm phiền" Mark với vài câu hỏi về game, nhà vệ sinh (ừ thì Mark lại quên), mấy gói mì cậu tìm được dưới gầm giường hắn (thiệt là hắn không hiểu sao mình phải giấu cậu như thể ăn mì là một tội tày đình), hay mấy lần cậu hỏi sáng mai hắn có tiết không. Cuộc giao tiếp bất ngờ mà khởi nguồn là Donghyuck chỉ quanh quẩn bên mấy vấn đề như thế, còn lại thì cứ theo tự nhiên mà các cuộc hội thoại bắt đầu. Mark không thể nào sống trong một ngôi nhà mà mình coi đối phương là người dưng và ngược lại chỉ vì ban đầu hắn thấy kì lạ việc Donghyuck đột ngột trở thành bạn cùng nhà với hắn.

Thế rồi, tận chiều hôm sau sau khi Donghyuck trở về với một chiếc hoodie lệch size cậu tầm một đến hai số, Mark đã thấy lấp ló một "dấu hôn" trên cổ cậu.

Đó không nên gọi là "dấu hiệu của sự trưởng thành", vì thật ra người chưa trưởng thành vẫn có thể tự kiếm cho mình một hoặc thậm chí là vài dấu hôn từ đỏ đến đỏ bầm như thế. Chỉ là ở độ tuổi này, Mark nhận ra nếu hắn nghiêm túc với một mối tình nào đấy, hắn sẽ cắn lên cổ người ấy và sẽ để người ấy cắn lên cổ mình. Dài dòng hơn một tí thì trưởng thành là khi bạn không đưa cổ mình cho người ta cắn bừa bãi. Cái cổ này chỉ nên thuộc về cái đầu của bản thân và đôi khi là trải qua "đau thương" của vài mối tình thôi. Mark đã nghĩ như thế. Vậy nên hắn bắt đầu thấy dấu hôn đó của Donghyuck hệt một sự trêu ngươi. Hắn không rõ cả hai có nghiêm túc với nhau không hay chỉ qua đường trong vài tháng hay vài tuần ngắn ngủi. Dù sao thì Donghyuck cũng đủ lớn để tự đưa ra quyết định về việc gọi tên cho một mối quan hệ, nhưng Mark vẫn hy vọng cậu không phải kết thúc nó trong đau khổ, nuối tiếc, vật vã – cơ mà nguyền rủa người kia hậu chia tay cũng không tồi.

"Anh làm gì cứ nhìn chằm chằm em mãi thế? Em có để đầu ướt đâu?"

Mark nhếch mép cười giễu. Đầu em không ướt nhưng cổ em "ướt".

"Mắt tôi bị lé. Em tưởng tôi nhìn em nhưng thật ra tôi đang nhìn con chim đỗ ngoài cửa sổ."

Donghyuck cau mày ngoái đầu tìm con chim đỗ ngoài cửa sổ.

"Có con nào đâu?"

"Đi rồi." Nó đi và để lại một vết mổ trên cổ em kìa.

Donghyuck nhướn mày khó hiểu, Mark hững hờ buông một câu không đầu không đuôi.

"Đợt tới đi picnic với hội Jungwoo, tôi hứa sẽ nướng cháy đen mấy con chim đấy."

"Anh dở hơi à?"

Mark nhún vai.

"Sao dở hơi bằng người có hickey trên cổ được?"

Urghhh– cuối cùng thì mình vẫn nói ra. Mark nghĩ.

Donghyuck híp mắt.

"Hickey gì?"

Mark hất cằm về phía cậu trong khi đưa tay với lấy điện thoại của mình đang nằm trên bàn.

"Nhìn đi." Mark bước đến phía sau Donghyuck, hắn cúi người, vòng một tay từ sau lên để đưa màn hình đang mở camera trước đến trước mặt Donghyuck. Đồng thời, tay còn lại của Mark cũng luồn vào cổ áo hoodie cậu nhằm kéo nó ra. "Dấu hickey màu tương cà của em. Đêm qua hai người nồng nhiệt lắm nhỉ?"

Donghyuck đưa tay sờ nhẹ lên dấu thẫm trên cổ mình, cậu "à" một tiếng giản đơn.

"Đồ điên."

Mark trợn mày.

"Sao em chửi tôi?"

"Em chửi thủ phạm." Donghyuck giải thích. "Em chửi tên điên dám để lại vết thẫm màu tương cà trên cổ mình."

Mark chợt muốn nhéo đè lên vết thẫm đó trên cổ Donghyuck, nhưng thứ mà hắn làm là chửi thề một tiếng đầy cáu kỉnh.

"Em cũng điên. Tất cả mọi người đều điên."

Donghyuck nhếch môi cười. "Thế anh có điên không?"

Mark im lặng không đáp, Donghyuck lại tiếp tục soi vết bầm trên cổ mình.

"Em phải trả lại cho nó mới được."

Ồ, và lần này thì dù không cần Mark trả lời, Donghyuck cũng biết lời hồi đáp cho câu hỏi của mình là gì.

Mark rút điện thoại về ngay lập tức. Hắn quay người đi, đưa tay với lấy chìa khóa xe rồi đi thẳng ra ngoài. Cánh cửa bị dập mạnh, Donghyuck chép miệng cười một cái.

"Anh đúng là đồ điên."

Điên rồ vì em đến thế, rốt cuộc tại sao lại không chịu nói một lời?


4.

"Được rồi. Vậy nghĩa là, mày thấy Donghyuck trở về với một cái áo to hơn người em ấy, cùng một dấu hickey trên cổ đúng không?"

Kim Jungwoo ném cho Mark một lon bia. Trên lon bia lạnh ngắt có vẽ một quả táo bị cắn dở bằng bút dạ đen. Mark nhíu mày nhìn quả táo trên lon bia rồi lại ngước mặt nhìn Jungwoo vừa cắn đứt một miếng bò khô.

"Cái gì đây?"

"Tác phẩm nghệ thuật của Park Jisung." Kim Jungwoo đáp nhạt nhẽo. Quả táo bị cắn dở là thành quả trong một đêm say của thằng út trong hội anh, nó vừa vẽ vừa bảo đây là một lon bia mang hiệu Apple. Lon bia này có giá trị hơn một tỉ đô và sẽ được đấu giá vào đầu tuần tới. Kim Jungwoo cười cho có. "Một tác phẩm với câu chuyện ý nghĩa."

Mark khui lon bia.

"Giờ thì tác phẩm tỉ đô được đấu giá vào tuần tới sắp trở thành cái lon rỗng với nét vẽ bị nhòe đi theo lớp nước tan ra vì nhiệt độ."

Jungwoo trề môi.

"Với giấc mộng tỉ phú, nó sẽ còn sản xuất ra thêm nhiều tác phẩm như vậy nữa."

"Nhưng cái giá tỉ đô cũng ở trong mộng đúng không?"

"Lại chuẩn quá."

"Ừ." Mark hừ nhạt. "Chuẩn như dấu hickey màu tương cà hết hạn trên cổ Donghyuck, đúng chỗ em–" Lời nói chưa hoàn thành lập tức bị nuốt lại theo dòng bia lạnh đắng tràn vào khoang miệng, Mark lén liếc Jungwoo một cái rồi lại ngửa cổ uống vội thêm một ngụm bia.

Kim Jungwoo cười.

"Đúng chỗ mày muốn cắn chứ gì?"

Johnny Suh đang nằm dài trên ghế sô pha đột nhiên choàng dậy.

"Mày muốn cắn Donghyuck à?"

Mark mở to mắt nhìn Johnny đang cười khì dúi tấm chăn vào góc ghế. Đưa một tay quệt mấy đường qua mũi, Johnny lại cười giả lả.

"Không phải cố tình nghe lén hai đứa nói chuyện đâu. Tự dưng câu chuyện đi vào đầu thôi. Rồi cũng tự dưng nhớ. Anh bị phản ứng vô điều kiện với mấy chủ đề thế này." Johnny kéo ghế bên cạnh Mark ngồi xuống. "Mà, mày muốn cắn Donghyuck thật à?"

Kim Jungwoo bĩu môi.

"Anh thừa biết đáp án còn gì?"

Mark lại quay ngoắt sang nhìn Jungwoo.

"Bớt." Hắn đẩy lon bia khác về phía Johnny. "Em chưa hề nói em muốn cắn Donghyuck."

"Uầy." Johnny Suh chép miệng. "Người ngoài mà nghe bọn mình nói chuyện chắc sẽ nghĩ bọn mình là cống thoát nước mà cứ giả làm suối đầu nguồn mất."

"Ví von dí dỏm đấy anh."

Mark đánh giá.

"Đó là lý do bọn mình chỉ nói chuyện này khi xung quanh không có ai."

Kim Jungwoo đẩy đĩa bò khô vào giữa.

"Sự thật thì, mấy cái hickey cũng không có gì kì lạ. Sử dụng từ cắn quá nhiều nên mới thấy kì lạ thôi."

Johnny Suh nháy mắt.

"Thôi nào Mark, mày không muốn trở thành người đầu tiên phá bỏ lời nguyền ế mốc người của cái hội này à?"

"Em không cần vinh dự đó?" Mark cau mày.

"Nhưng mày có đối tượng." Kim Jungwoo nhấp một ngụm bia. "Mày nhắm Donghyuck là rõ. Mày đang ghen vì trên cổ thằng bé có một dấu hickey còn gì?"

Không để Mark kịp phản bác, Johnny Suh đã đưa tay chắn trước mặt hắn.

"Đừng bảo mày không ghen. Mày ghen to lắm Mark ạ. To như cách áo hoodie của Donghyuck rộng hơn nhiều so với người thằng bé vậy."

Kim Jungwoo cười lớn.

"Anh lại ví von dí dỏm nữa rồi."


5.

"Em có nên làm luôn một dấu hickey không?"

Mark hỏi, và Kim Jungwoo chỉ muốn nhét lon bia Apple vào miệng hắn.

"Ai thèm cắn mày? Biến về nhà giùm, tụi anh không chứa cái đứa ghen nhưng lại bảo "đó chỉ là phản ứng bình thường trước cảnh đứa em trai có hickey trên cổ"."

"Anh khùng vl." Park Jisung bình luận một câu sau tiết học tối muộn. "Anh ghen thấy mẹ kìa?"

"Thôi nào." Mark gắt lên. "Mọi người có thể ngừng nói tôi ghen không? Nếu mọi người thấy trên cổ Park Jisung có hickey thì sao?"

"Anh nghĩ em để mấy anh thấy à?"

"Vãi." Johnny Suh gần như rú lên. "Mày tuyệt vậy em?"

Kim Jungwoo xua tay.

"Hai người như một cái chợ vỡ. Còn mày–" Jungwoo ấn tay vào ngực Mark. "Cái tức giận khi thấy em mình có hickey với tức giận khi thấy em trẻ có hickey nó khác nhau hoàn toàn đấy. Thử tưởng tượng Jisung có một cái trên cổ đi, anh cá là mày sẽ đi bêu nó khắp trường và bảo rằng đây là cách mà em trưởng thành hả Park Jisung."

"Tụi này hiểu anh mà anh Mark." Park Jisung ném balo lên ghế sô pha. "Anh ngớ ngẩn cực kì."

"Đó là một câu đúc kết hay." Johnny Suh nhận xét. "Nên mày mới không nhận ra là mày thích Donghyuck đấy. Thử về cắn thằng bé một cái xem, mày lại chẳng loạn lên rồi chạy sang đây bảo là–"


6.

"Bỏ mẹ, hình như em thích Donghyuck thật."

Mọi chuyện đáng ra không nên xảy đến như thế. Mark thề rằng mỗi lần mình say là mỗi lần hắn gây họa. Lần trước là kí tên vào một bản cam kết với các điều khoản ở chung nhà mà thậm chí đến giờ hắn còn chẳng biết nó là gì. Lần này thì hắn không kiểm soát nổi bản thân mà lao về phía Donghyuck như thiêu thân.

Donghyuck đã đổi áo. Cậu mặc một cái áo hoodie khác, và Mark dám cược bằng cái sự ngớ ngẩn của mình rằng Donghyuck thừa biết cái hoodie cậu đang mặc là của hắn. Cả hai vô tình có cùng một chiếc áo hoodie khác size, Mark là người phát hiện ra khi thấy Donghyuck treo nó trước tay nắm cửa phòng. Cả hai không nói gì nhiều về chuyện đó. Chiếc áo hoodie này dù sao cũng là mẫu bán chạy nhất của một hãng local brand thịnh hành, Mark cũng chẳng thấy lạ gì khi cả hai đụng hàng nhau với cùng một mẫu áo, một màu áo hay thậm chí là mặc nhầm áo của nhau rồi mới nhận ra là mình nhầm.

Mark là một người tinh ý, vậy nên điều đấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra với hắn. Mark sẽ không bao giờ mặc nhầm áo hoodie của Donghyuck, Mark tin với khoảng thời gian cả hai sống cùng nhau, tự Donghyuck cũng có thể phân biệt đâu là áo của mình.

Nó giống như một sự cố tình. Donghyuck đang cố tình mặc áo của mình? Như một lời xin lỗi? Nhưng tại sao? Tại sao Donghyuck phải làm thế? Giữa cả hai có gì đâu?

Giữa cả hai có gì đâu – Mark ghét cái suy nghĩ này. Bởi ít ra thì nên là gì đó hơn người dưng nước lã.

Mark nhìn lên, hít thở sâu một lần nữa sau cái thở sâu lúc còn ở trước bậc thềm cửa. Hắn định sẽ lướt ngang qua Donghyuck, nhưng rồi đôi mắt lại tia thấy dấu vết lấp ló sau cổ áo hoodie của mình. Cảm giác như bị phản bội – Mark bước nhanh đến và đặt tay lên vai Donghyuck.

"Sao em lại mặc áo của tôi?"

Donghyuck gập laptop lại, cậu ngẩng mặt nhìn lên.

"Em lạnh."

"Em còn nhiều áo khác, tại sao phải là cái hoodie này và còn là cái của tôi?"

"Em tưởng anh muốn điều đó?" Donghyuck hỏi. "Trước khi rời khỏi nhà, ánh mắt hiện lên màn hình điện thoại của anh đã nói rằng anh muốn em thay ngay chiếc hoodie kia ra." Đột ngột ngưng lại, Donghyuck ngả lưng về phía sau, cậu tựa đầu lên thành ghế sô pha. "Và mặc ngay chiếc hoodie của anh vào."

"Tôi không hề có ý đó."

Donghyuck đưa tay đặt lên gáy Mark, cậu dùng lực kéo hắn cúi xuống. Khi hai chóp mũi gần chạm vào nhau, Donghyuck nhếch môi cười. Và Mark thề rằng hắn ghét nụ cười này của Donghyuck.

"Anh có nghĩ mình vô tình để lộ ánh mắt đó không?"

Thay vì mang ý nghĩa như một câu hỏi, giọng điệu của Donghyuck lại như đang khẳng định sự "vô tình" đó của Mark hơn.

Mark nhướn một bên mày.

"Em có đang lầm tưởng không?"

"Anh không thích em à?"

Nụ cười trên môi Donghyuck càng kì lạ hơn, Mark ước gì mình có thể cắn lên cái nhếch môi ấy.

Ồ, giờ thì hắn nhận ra mình thật sự muốn "hickey" lên môi Donghyuck – không chỉ một cái.

"Ừ." Mark gằn giọng. "Đúng vậy."

Donghyuck nghiêng đầu, lần này dấu hickey như được phơi bày ra trước Mark.

"Anh chắc chưa?"

Sau đó như thể bị ai xúi giục, Mark cúi đầu cắn mạnh lên dấu vết đỏ thẫm đó. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #markhyuck