Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

mark me in your heart

Mark Lee chính thức bước vào cuộc đời của Lee Donghyuck vào đúng mười hai giờ trưa thứ Ba.

 Donghyuck biết rõ thời gian vì lúc ấy nó đang cố triệu hồi Lửa, làm theo đúng lời khuyên của Taeyong là cần phải thực hiện khi mặt trời đã lên đến đỉnh. (Donghyuck nghĩ rằng ổng lại mê tín quá rồi. Taeyong thì đốp lại rằng nghề của tụi nó phải dựa trên mê tín chứ còn gì nữa). Khi ấy, nó đang trườn hết người lên bàn ăn, đã vẽ được một nửa đống thần chú cổ lằng ngoằng như giun, thì tiếng chuông kêu vang khắp nhà khiến nó giật nảy người.

"Quỷ tha ma bắt," Donghyuck lẩm bẩm trong mồm và nhìn xuống nét phấn bị gãy đôi trên bàn, Thở dài ngao ngán, nó thổi tắt nến, phủi bụi trên tay, và đến mở cửa.

Ở phía đối diện nó, là một chàng trai đang...toả sáng rực rỡ. Anh là người giao thư – cứ nhìn bộ vest xanh biển quen thuộc, chiếc túi nâu chéo vai đặc trưng, và đống bao thư đang chất đống trong tay là biết – nhưng hình như anh hơi non so với công việc này, nom nhìn còn chưa đủ hai mươi mốt tuổi nữa. Chiếc kính tròn gọng đen là điểm nổi trội trên mặt anh nhất, theo sau là gò má cao được khuếch đại bởi nụ cười tươi hết cỡ đang trưng ra.

"Xin chào!" chàng giao thư cất giọng ấm áp như nắng hạ. "Anh là Mark, người giao thư mới. Rất vui được gặp em!"

"Mả-kừ?" Donghyuck lặp lại và gật nhẹ đầu chào Mark. Giờ sao mà nó nỡ lòng nào giận cá chém thớt Mark vì phá mất câu bùa đây.

"Anh biết là em thấy chưa quen, đúng không," Mark vui cười bảo. "Quê anh ở Canada, nhưng mà anh đã sống ở Seoul được mười năm rồi đấy. Rồi giờ anh chuyển đến đây nè!"

"Ồ, boi thành thị à?" Donghyuck nhướn mày. Ở làng này nơi Donghyuck và Taeyong sống, nhà đa phần là cổ, bao bọc bởi đồng lúa chín rượi thơm ngát. Làng thì nhỏ, ai ai cũng biết nhau, và chỉ cần đúng một người giao thư là đủ. (Vào tuần trước, mọi người trong làng đã tổ chức tiệc mừng người giao thư trước đó nghỉ hưu.) "Sao mà anh lại lưu lạc đến đây vậy?"

"À, không, anh đâu có lạc đến đây! Thật ra anh là người đã xin phép chuyển đến làng này khi nghe ở đây đang tuyển người đó chứ. Mẹ anh mới mất nên là anh cần chuyển chỗ ở để đổi gió. Em biết mà, thành thị thì quá hoa lệ, còn anh lại muốn theo đuổi đam mê của chính mình—là làm nghề giao thư đó."

Donghyuck rũ vai. "Xin chia buồn với anh nha."

"Hả? Không có sao đâu, em đừng buồn!" Mark vui cười trả lời, Donghyuck không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai vui vẻ mà đáp trả lại lời an ủi của nó cả, "Bác sĩ trị liệu tâm lý còn khen anh là học sinh xuất sắc nữa cơ. Ờ đúng rồi, em là Lee Donghyuck phải không?"

"Đúng rồi, rất hân hạnh được gặp anh nhé."

"Vậy cái hộp này là cho em rồi! Anh nghĩ là với cái tình trạng của nó thì tốt nhất là nên đưa tận tay, không thể ném vào sân được, nhỉ?"

Nhìn thoáng qua một giây là nó đủ hiểu Mark có ý gì. Cái bưu phẩm bị cắn nhiều phát bởi mấy cái răng nanh khắp bốn mặt, được bao phủ bởi hỗn hợp nhớp nháp của nước biển và chất nhầy màu xanh lá xấu xí. Chưa kể là, cái hộp giấy đang giật lắc điên cuồng trong tay Mark. Đáng ra nó nên nhìn thấy cái hộp đầu tiên chứ. (Ai bảo người giao thư mới của làng có gương mặt đẹp trai quá làm gì.)

"À," nó thốt lên, nhận lấy bưu kiện từ tay Mark, "Này là mấy cái chi của quái vật biển ấy mà. Hình như mới được vớt lên – vì còn tươi nên tụi nó hay nảy giật đấy. Em xin lỗi nha, làm phiền anh rồi."

"Phiền gì mà phiền! Không sao đâu. Mà, anh hỏi em cái này được không—" Mark nhướn người lại gần nó, mắt to tròn toả sáng lấp lánh. "Hình như là, có khi nào, em là phù thuỷ, phải không?"

Donghyuck hừ mạnh. "Trời, sao anh đoán như thần vậy?" nó vô cảm trả lời. Rồi đưa tay chỉ hờ mọi thứ xung quanh: cái bưu kiện, cái vạc thuốc to đùng giữa sân, hàm răng sói treo lủng lẳng trong vườn.

"Ồ, anh chỉ sợ mình đang làm phiền em thôi. Nhưng mà nhìn nó ngầu phết! Mẹ anh cũng là phù thuỷ nè, nhưng anh lại không được hưởng bất kì khả năng nào của bà ấy cả. Thật ra ấy," Mark bật cười, "hồi đó mẹ anh từng bảo sao mà người anh không thể nào phát ra tí phép thuật nào luôn. Anh nghĩ là mình vô dụng như cục đá vậy!"

"Không sao đâu, mất cái này thì còn cái khác để bù vào mà," Donghyuck an ủi anh. Nó có thể cảm nhận sự thân thiện dễ gần của Mark đã bắt đầu lan đến trái tim mình rồi đấy.

"Ỏhhhh, cảm ơn em nha. Em tốt bụng quá đó. Mà mấy cái cây của em nhìn xanh tươi lắm đó— à, anh không cố ý tọc mạch đâu! Chỉ là anh có hơi nghia nghía qua và thấy là nhà em trồng quá trời cây luôn."

"Đấy là vì anh của em và em đều lấy phép thuật từ thực vật," Donghyuck giải thích. "Anh có muốn vào nhà xem xung quanh không?"

Mắt của Mark xíu nữa là rớt ra khỏi đầu. "Thật hả? Đương nhiên rồi!"

Và đó là lí do tại sao Donghyuck đang dẫn Mark tham quan nhà. Nó và Taeyong sống trong một căn hanok rộng rãi, ở sân chính là khu vườn thảo mộc mà cả hai đã tốn nhiều công sức để chăm nom quanh năm, và có thêm một ao nhỏ nuôi cá vàng ở góc. Bên trong nhà, dây leo bám đến mọi ngách, còn những kệ gỗ trên tường chất đầy sách bùa chú, lọ thuỷ tinh các loại, và đương nhiên là không thể thiếu hằng hà chậu cây nhỏ. Mark ấn tượng mở to mắt nhìn mọi thứ, thỉnh thoảng ngửi thử vài bông hoa và hỏi tên các loại. Và anh cũng hắt xì rất nhiều lần. Đôi khi mạnh đến độ cái kính của Mark bay ra khỏi mặt anh luôn.

"Ờm, anh có ổn không vậy?" Donghyuck hỏi sau khi thấy anh đã hắt xì được lần thứ hai mươi bảy.

"Dị ứng phấn hoa ấy mà," Mark hịt hịt mũi, nói. "Mẹ anh lúc đầu cũng không tin nổi. Pháp thuật của mẹ anh cũng có nguồn gốc từ cây cối, như tụi em vậy, nên là bà không thể tin là anh lại mắc bệnh dị ứng phấn hoa. Mẹ anh thậm chí còn—hắt xì hơi!—coi xem anh có phải là con rơi của tiên không. Nhưng anh không phải! Ha, công nhận là ở đời không ai đoán trước được điều gì, nhỉ?"

"Nếu bị dị ứng nặng vậy thì anh có nên ở trong đây không?"

"Hả? Sao, à—hắt xì hơi!—không sao đâu, anh quen rồi. Ê, cái gì đây?"

Cả hai đã đến phòng bếp. Donghyuck giật mình khi thấy Mark chỉ tay vào đống hỗn độn Donghyuck bày ra để triệu hồi Lửa. "À, đó là câu thần chú cổ để triệu hồi Lửa," nó nói, "nhưng mà anh thấy đấy, em chưa làm được, vì ờm, có thứ gì đó khiến em giật mình." Donghyuck nỡ lòng nào mà nói Mark là nguyên nhân khiến nó thất bại đâu. "Thật ra thì..." Nó ngồi xuống và búng tay để khiến mọi thứ trên bàn biến mất, lụm lại cục phấn và hào hứng nói với Mark. "Để em làm lại xem sao."

"Không thể nào, anh được tận mắt chứng kiến cảnh này luôn hả? Tuyệt vời!"

Donghyuck tập trung làm việc, môi hơi chu ra. Dù mặt trời không còn ở trên đỉnh trời, nhưng Mark thì đang ở cạnh nó, như vậy là quá đủ. Trong gần năm phút hơn, Mark cố định tầm mắt nhìn nó (đấy là chưa kể đến những khoản nghỉ giữa chừng để hắt xì) trong khi Donghyuck đang nỗ lực sao chép lại từng nét chữ của câu thần chú, và đọc đúng từng từ của phép triệu hồi. Khi từ cuối cùng thoát ra khỏi miệng nó, cả câu thần chú sáng rực, run lên vì ma thuật...

...rồi tan biến, để lại một làn khói xanh lá bốc ra.

"Trời ơi quỷ Satan hỡi," Donghyuck cáu giận, vùi mặt nó vào giữa hai tay.

"Quào!" Mark ngạc nhiên. "Đỉnh vậy! Có khói bốc lên từ thẳng mặt bàn luôn đó!"

"Nhưng mà em đang cần Lửa," Donghyuck rền rĩ. "Lần này là lần thứ ba rồi đó. Em làm sai ở chỗ nào vậy?"

"Đừng nản," Mark bảo, vỗ nhẹ vào vai Donghyuck an ủi. Nhìn anh có vẻ cũng rất buồn bã y như Donghyuck, nhưng nó biết rõ lời anh nói là thật lòng. "Thế nào em cũng thành công thôi, nhưng mà có thất bại thì mới—hắt xì hơi!—có thành công mà, đúng không nè?"

Donghyuck lấy lại tinh thần, nhoẻn miệng cười. "Cảm ơn anh nha, Mark."

"Không có gì đâu, dude. Giờ anh phải đi giao thư tiếp rồi, nhưng mà cảm ơn em vì đã dẫn anh thăm nhà nha! Sau này gặp lại! Fighting!"

"Fighting," Donghyuck lặp lại câu, cố gắng không thất vọng khi thấy cánh cửa đóng lại sau lưng Mark.

Chiều hôm đó khi về nhà, Taeyong mở cửa ra và đập vào mắt anh đầu tiên là cảnh đứa em trai thân thương của anh đang nằm vật ra trên ghế sofa, mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà.

"Hyung," Donghyuck ngồi dậy, gọi vọng. "Hình như em say tình mất rồi. Giờ anh ngồi gửi thật nhiều thư cho em với."

"Anh không gửi thư cho em được đâu, tụi mình sống chung một căn nhà mà." Taeyong cau mày phản bác. "Khoan đã, em nói gì cơ?"

Rốt cuộc thì lời Taeyong nói hoàn toàn hợp lý, nên Donghyuck không còn cách nào khác là phải quay sang cầu cứu những người bạn thân yêu của nó để giúp Chiến Dịch NBATM  (Niêm phong Bưu phẩm AKA Trái tim của Mark) thành công. Cái thư đầu tiên Renjun gửi nó là một tờ giấy ghi mày dở người dễ sợ và cái chiến dịch này cũng dở hơi dễ sợ. Hai đứa Chenle và Jisung còn không thèm ghi gì cho nó mà chỉ nhét đại mấy tờ bài tập về nhà vào bao thư cho đầy. Thằng Jeno thì toàn gửi mấy ảnh con mèo nhà nó. Còn cái đứa lúc nào cũng thích mấy trò sến súa này là Jaemin, thì tận tâm tới mức ngồi kiếm mấy bức thư tình nhão nhoẹt trên mạng để ghi, và lúc nào cũng phải chọn bao thư màu hồng và trang trí thêm mấy trái tim cùng đống hoa khô, rồi đóng thêm sáp lên thư mới chịu gửi đi.

Với nó, mỗi một bức thư là một cơ hội ngàn vàng.

Vào ngày đầu tiên của chiến dịch NBATM, Mark đến nhà Donghyuck vào đúng lúc nó vừa mới lỡ-vô-tình pha quá nhiều trà xanh để uống một mình. ("Đương nhiên là anh sẽ uống chung rồi, anh mê trà lắm!" Mark vui vẻ nói.) Vào ngày hai, Donghyuck—tận dụng hết mức cái sự quyến rũ của đôi đùi mật ong trời ban— quyết định tập pilates ở sân trước khi mặc chiếc quần ngắn hết cỡ và cái áo croptop ngắn. (Nó rất đắc ý khi thấy vẻ mặt đỏ như gấc của Mark.) Vào ngày ba, Donghyuck nhờ Mark leo thang để hái mấy bông hoa trà trên cây, cốt yếu là để xác nhận rằng Mark trông thì vậy thôi, chứ thật ra ẩn giấu dưới lớp áo sơ mi trắng đó, là toàn cơ bắp săn chắc không đấy (Thấy chưa, Donghyuck nói đúng mà. Nó thì lúc nào chả đúng.) Vào ngày bốn, nó tặng cho Mark một bó hoa hướng dương mà nó đã ểm bùa vào nụ hoa để anh không bị hắt xì nữa, và nhận lại một cười xinh đẹp nhất từ Mark. (Từ đó, Donghyuck suốt ngày chăm chỉ học mấy phép chống dị ứng mà bỏ bê vụ triệu hồi Lửa, Taeyong không vừa ý tí nào.)

Ngày năm của chiến dịch rơi vào Chủ nhật, và cũng là ngày nghỉ của Mark. Taeyong nấu bánh chúc mừng tân gia để đem đến nhà Mark.

"Muốn đi chung để gặp tình yêu đích thực của em không?" Taeyong hỏi, đứng ngay cửa nhà với cái hộp bánh trên tay. Nghe giả trân vậy thôi nhưng Taeyong thì rất chân thành ủng hộ nó, Taeyong lúc nào cũng ủng hộ nó hết mình cả.

"Hyung, em nói với anh rồi mà," Donghyuck la oai oái từ chỗ cái võng ngoài sân, vẫn còn dán chặt mắt vào máy Nintendo Switch. "Đến nhà ảnh thì lộ liễu quá. Cách của em thì kín đáo hơn nhiều."

"Ừa ha, chú mày kín đáo dễ sợ."

"Dĩ nhiên, Taeyongie hyung, đúng là chỉ có anh mới hiểu em. Mà khoan—" Donghyuck dừng game và ngước nhìn ra phía cửa. "Anh có thể nhắc tới tên em được không? Nói là em giúp anh làm bánh hay mấy kiểu vậy cũng được."

"Nhưng em có giúp đâu."

"Bắt bẻ dễ sợ," Donghyuck nói. Nó đặt máy xuống và rời võng, hô phép để một trái dâu đỏ mọng xuất hiện ngay tay và ưu ái đặt lên lớp kem trắng muốt. "Rồi đó. Người thật việc thật rồi nha. Yah, hyung, cái ánh mắt gì vậy? Anh sẽ nhắc đến em mà, phải không? Hyung? Hyung!"

Một tuần của chiếc dịch NBATM nhanh chóng dãn ra thành ba tuần, rồi thành bốn tuần, Donghyuck vẫn cố gắng kéo dài thời gian ở cạnh Mark. Vào một thời điểm nào đó, sự ngượng nghịu tan biến; và dần dần, Mark mặc định sẽ nán lại để nói chuyện phiếm và cùng uống trà với nó. Donghyuck càng ngày càng bạo dạn với mấy chiêu tán tỉnh, nhưng Mark vẫn cứ khô khốc như đá vậy.

"Ảnh không gọi tao là brồ thì gọi tao là dude," Donghyuck than thở với Jaemin. Cả hai đang rảo bước qua cánh đồng lúa trong chiếc ủng đi mưa, cùng nhau săn lùng mấy con bọ để nấu thuốc. "Tao thề luôn, tao mà quỳ xuống cầu hôn thì ổng sẽ phán đỉnh chóp zậy brồ! Nói điêu làm chó nha!"

"Tao đã lãng phí quá nhiều bao thư màu hồng mà mày chỉ lết vào được đồng chí zone thôi đó hả," Jaemin thở dài. Cậu nhanh chóng bắt được con bọ cánh cứng và bỏ vào lồng. "Lỡ ổng thẳng thì sao?"

"Ban đầu tao cũng nghĩ thế, nhưng mới tuần trước ảnh kể với tao về anh bồ cũ ở Seoul. Hình như cả hai vẫn còn là bạn tốt. Mark còn cho tao xem ảnh nữa cơ," Donghyuck bực mình, đuổi con chuồn chuồn bay vào lưới của nó, "mà ex ảnh hình như làm Kây Ô Eo ấy, đẹp trai quá trời. Tên là Dejun, nói được quá trời ngôn ngữ, mà còn sống ở nhiều nơi nữa; trong khi đó tao chỉ là thằng trai thôn quê biết dùng phép thuật—"

"Donghyuck à, bé yêu à," Jaemin cắt ngang. Cậu mở rộng vòng tay. "Mày đang tự ti quá rồi đó. Lại đây coi."

Buồn rầu, Donghyuck thả mình vào cái ôm, dụi đầu vào vai Jaemin. "Mark lớn hơn nhưng ảnh bảo tao có thể không kêu ảnh là hyung nếu tao thấy thoải mái," nó nói, giọng bị nhỏ đi bởi lớp áo dạ của Jaemin. "Lúc nào ở bên ảnh tao cũng thấy thoải mái cả. Nhưng mà tao biết là nhìn hơi—nhìn có hơi tuyệt vọng khi tao cứ theo đuổi ảnh dù ảnh đã gửi tín hiệu đèn đỏ rồi. Nhưng tao không cảm thấy tuyệt vọng chút nào. Thậm chí ảnh có không thích tao theo kiểu lãng mạn đó đi nữa, thì lúc nào gặp tao ảnh đều rất vui. Cho nên là tao cứ—agh," Donghyuck gào. "Nhục nhã đi mất."

"Ồ, Duckie," Jaemin an ủi, luồn tay vào chải tóc Donghyuck. "Tao nghĩ là mày nên thử lần cuối đi, nếu như ảnh vẫn nói không, thì đến gặp tao rồi hai tụi mình sẽ ăn kem và coi mấy bộ phim sến súa mà mày thích, okê không? Đương nhiên là sau này mày vẫn làm bạn với Mark được, nhưng mày cần rạch rõ cái mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu này với ảnh để không ai bị tổn thương."

"Lần cuối, đúng không," Donghyuck nhỏ nhẹ hỏi.

Nơ ron não nó bắt đầu chạy hết công suất.

Ngày hôm sau, Donghyuck nhận được thư (là của Chenle gửi, nên là bên trong đó thư sẽ toàn bã kẹo gum thôi) và mời Mark vào nhà chơi để cùng thưởng trà như mọi khi. Hôm nay là một ngày xuân ấm áp, cả hai cùng ngồi vắt chân ở gần hồ và ngắm cây cỏ.

Mấy buổi thưởng trà của tụi nó trông rất khả nghi, Donghyuck thầm nghĩ—lúc nào cả hai cũng từ từ nhấm nháp trà, thường xuyên đổ thêm nước dù túi lọc đã chắt hết cái, cố gắng kéo dài quãng thời gian uống cái ly trà bé xíu. Hoặc là vậy, hoặc là nó uống nhiều Milo quá rồi.

Hôm nay, nhà của nó là điểm dừng chân cuối của Mark. Mặt trời đã lặn sau đỉnh đồi phía xa, bao bọc cả trời với ánh hoàng hôn hồng êm dịu, và Donghyuck quay người sang, hỏi, "Này, Mark?"

"Hửm?"

"Tại sao anh muốn làm người đưa thư vậy?"

"Ồ!" Mark hơi hứng khởi, cười toe toét. "Ừm thì, khi bố mẹ và anh mới đến Hàn, anh rất là cô đơn và nhớ mọi người ở Canada lắm. Nhưng mà mỗi tháng, ông bà anh đều gửi những bức thư rất ấm áp cho anh, nên lúc nào anh cũng trông đợi thư của họ cả. Vậy nên anh ngưỡng mộ chú giao thư lắm. Chắc vậy nên anh mới liên tưởng đến công việc này, vì vừa tốt nghiệp xong cấp 3 là anh đã muốn làm nghề này rồi."

"Sao mà..." Donghyuck vùi mặt vào lòng bàn tay và hít vài hơi thật sâu để khiến bản thân bình tĩnh. "Sao mà đáng yêu quá vậy, cái gì vậy trời."

Mark bật cười. "Cảm ơn nha brồ. Anh thích công việc của mình lắm luôn!"

"Vậy bố mẹ anh có ủng hộ việc này không?"

"Một trăm phần trăm luôn. Em cứ nghĩ là mẹ anh sẽ thấy thất vọng vì anh không có phép thuật như bà, đúng không—Và anh thậm chí cũng không thể làm mở tiệm hoa hay cây cảnh vì cái bệnh dị ứng này! Nhưng mẹ anh không buồn tí nào. Mẹ chỉ muốn thấy anh hạnh phúc là được, nên anh mới chọn nghề này."

"Em rất là vui khi thấy anh lớn lên và được bao bọc bởi nhiều tình yêu thương như vậy đó, Mark," Donghyuck nói, nửa ngạc nhiên khi biết nó thật lòng vui mừng cho anh. Rồi, không hiểu vì sao mà nó  nói thêm: "Taeyong hyung và em là trẻ mồ côi."

"Àwww, dude..." Và Mark mở to mắt cún con nhìn nó. Quỷ thật, anh đáng yêu thế không biết.

"Bố mẹ tụi em là phù thuỷ của thiên nhiên," Donghyuck giải thích, "họ sống ở rừng hoang, thích nhảy múa với các loại linh hồn trong rừng, mấy kiểu vậy. Khi em lên năm và Taeyong hyung lên mười thì họ đột ngột qua đời, nên là tụi em cứ đi lang thang và sống tạm nay đây mai đó thôi. Rồi cuối cùng, tụi em lưu lạc đến nơi đây và dân làng mở rộng vòng tay chào đón tụi em. Cứ vài tháng, mọi người lại thay phiên cưu mang tụi em cùng sống trong nhà với họ, cho đến khi Taeyong hyung đủ tiền xây được căn nhà này tầm vài năm trước thì cả hai dọn vào ở." Donghyuck ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, những kí ức tươi đẹp vụt thoáng qua trước mặt nó. Nụ cười mỉm của nó bỗng chợt tắt khi nó quay sang thấy Mark. "Mark, anh—anh đang khóc hả?" nó hoang mang.

"Nghe cảm động quá!" Mark rền rĩ. Anh tháo mắt kính ra để dụi mắt bằng ống tay áo. "Em với anh Taeyong chỉ là hai đứa trẻ nhỏ mà đã chịu khổ nhiều rồi, rồi may mắn là cả hai được gặp làng này để đón chào tụi em, nuôi lớn tụi em từng ngày...Ah, Donghyuck à," anh thở dài. "Anh rất là hạnh phúc cho em đó, em biết không? Sau khi đã trải qua nhiều gian khổ, cuối cùng em cũng có một gia đình và mái ấm đích thực rồi."

Em mặc sẵn đồ cưới rồi đây nè, não Donghyuck tuyệt vọng kêu gào. Miệng của nó thì nói, "Mark, anh tan làm rồi đúng chứ? Nán lại với em để ăn tối và xem phim không?"

"Đương nhiên rồi dude, anh rất thích luôn đó!"

Donghyuck dọn hết mấy cái cây trong phòng bếp và phòng khách để Mark được yên thân. (Và để hai đứa nó được yên thân, Taeyong cũng tự dọn người ảnh ra khỏi nhà luôn, nhưng trước khi đi ảnh không quên nháy mắt vài cú và khúc khích giải thích là "để mấy đứa trẻ được ở riêng xíu.") Cả hai đang ngồi trên ghế, xì xụp chén kimchi jjigae và cùng xem The Notebook.

Donghyuck chỉ mừng là nó đã xem cái phim này hàng vạn lần trước đó, vì bây giờ nó không thể tập trung vào màn hình hơn mười giây. Thay vào đó, nó lại chú tâm đến:

1. Góc nghiêng đẹp trai của Mark, được hắt lên bởi lớp ánh sáng mờ ảo từ phía TV trong căn phòng tối, chiếc kính đen đáng yêu nằm yên vị trên gò má của anh,

2. Cái dáng vẻ thoải mái nhất của Mark từ trước tới giờ, anh đã cởi bỏ lớp vest ngoài sang một bên, tháo một vài nút đầu trên chiếc áo sơ mi trắng, và

3. Từng cử động cơ thể của hai người

Cả hai đang ngồi rất sát nhau. Nhìn Mark cũng không khó chịu mấy, nên Donghyuck cả gan đưa bàn tay lại gần và...

Ét Ô Ét, não nó bật báo động đỏ. TAY MÀY ĐANG NẮM TAY MARK LEE ĐÓ.

Cả Mark và Donghyuck đều đang rất đỏ mặt, nhưng không một ai thèm lên tiếng, và cũng chẳng ai rút tay lại dù rằng phim đã hết. Khi dòng credit phim bắt đầu chiếu trên màn hình, cả hai đột ngột quay sang nhìn nhau và mặt hai người chỉ cách nhau vài cen ti mét nữa thôi. Thời tới rồi, Donghyuck nghĩ thầm. Nó nhắm mắt và đưa mặt lại gần...

"Quào, phim hay dễ sợ, Rachel McAdams đóng hay ghê nhỉ!" Mark giật mình đứng thẳng người dậy, bật hết đèn quanh nhà, "nhưng mà giờ cũng muộn rồi, anh phải về nhà thôi! Ngủ ngon nha, Donghyuck!"

Tay anh vẫn còn trên cái nắm cửa khi Donghyuck kịp thoát khỏi cơn hoang moang tột độ và bật ra được câu nói, "Khoan!"

Như thể giọng của Donghyuck được ểm bùa, Mark ngừng gấp rút mà đóng băng, quay sang nhìn nó như  vừa mới bị mẹ bắt ăn vụng miếng trứng trong nồi thịt kho vậy.

Donghyuck dậm từng chân mạnh bạo vào sàn khi đi đến chỗ Mark. "Em xấu lắm hả?" nó hùng hổ hỏi.

"Hả?"

"Không thể nào. Làm sao mà thế được, em đáng yêu muốn chết. Chưa kể là, em thấy anh nhìn chăm chăm vào mông em hôm bữa khi em mặc quần short rồi, đừng có mà giả bộ. Em vui tính và thông minh và tài giỏi nữa, mấy tháng nay em toàn bật tín hiệu cho anh mà—"

"Tín hiệu?" Chân mày Mark cau lại. "Tín hiệu gì?"

"Yah, Mark Lee," Donghyuck la to, mắt nhíu lại. "Đừng có giỡn nữa, anh nhây quá đó."

"Anh đâu có giỡn với em!" Mark phản bác. "Thật tình là anh không có hiểu gì hết đó, Donghyuck. Tín hiệu gì?"

"Tín hiệu cho anh biết là em thích anh đó, đồ có mắt mà như mù!"

Mồm Mark mở to, ngạc nhiên. Trong vài phút, cả căn nhà rơi vào yên tĩnh cho đến khi Donghyuck không nhịn nổi mà nói tiếp.

"Trời ạ thần rừng ơi! Mark, ngày nào em cũng đợi anh, em tặng hoa cho anh, em rủ anh coi phim chung và em còn nắm tay anh nữa! Chứ anh nghĩ là em đang làm cái gì vậy hả?"

"Anh tưởng là...để anh ngồi xuống cái." Mark quay lại phòng khách và ngồi thụp xuống ghế, vẫn còn đang cố gắng hiểu tình hình. Anh cầm lấy một cái gối và ôm chặt vào lòng. "Ý là, anh cũng có ngờ ngợ rồi," anh nói, mắt dán chặt xuống sàn, "nhưng mà anh không dám mơ tưởng rằng một người như em lại có thể nào thích anh, nhất là khi em có quá trời người theo đuổi ngoài kia! Anh chỉ tưởng là em đang, là hàng xóm thân thiện thôi và anh mới là đứa đang ảo tưởng—"

"Khoan, dừng. Rồi tua lại xíu," Donghyuck cắt ngang, chớp chớp mắt. "Quá trời người gì? Theo đuổi?"

"Đừng có mà giỡn anh," Mark lẩm bẩm trong miệng. "Em biết là anh đang nói tới ai mà. Mấy cái đứa lúc nào cũng gửi thư tình cho em đó."

Và rồi, dây thần kinh trong đầu Donghyuck nổ tung.

"Nhưng phải công nhận, anh thán phục trình tán của tụi nó dễ sợ," Mark tiếp tục kể. "Thời Công Nghệ NEO Tân Tiến bốn chấm không rồi mà vẫn còn viết thư tình, và còn không tiếc tiền gửi thư  trong khi nhà mấy đứa ở gần muốn chết! Nhất là Jaemin ấy, bao thư hồng mà còn xịt nước hoa thơm lừng; sao mà anh đọ nổi với ẻm đây. Thật ra, hôm qua anh có thấy hai đứa ôm nhau ở giữa ruộng lúa rồi, nhìn hai đứa thắm thiết và tình củm lắm...nên anh cũng không hiểu sao mà hôm nay em lại kêu anh ở lại để—"

"Mark, nhìn sang em đi," Donghyuck cuối cùng cũng nghĩ thông. Nó ngồi xuống và cầm hai tay Mark. Cái gối trong ngực của Mark rớt xuống sàn. "Nghe em nói nè. Mấy đứa viết thư đó toàn là bạn em thôi. Tụi nó không có phải đang tán tỉnh em đâu—mà nếu tụi nó có tán tỉnh em thiệt, thì em cũng sẽ từ chối ngay lập tức, chỉ nghĩ tới cảnh đó là em muốn ói luôn rồi. Tụi nó gửi thư cho em là bởi vì ..." Hít thở sâu nào, Donghyuck. "Vì em kêu tụi nó làm vậy đó. Em muốn anh  ghé qua nhà em mỗi ngày, vì từ ngày đầu tiên gặp nhau là em đã thích anh rồi."

Mark chớp mắt một lần, rồi hai lần. Miệng anh mở to, rồi đóng lại, cuối cùng, anh ngập ngừng nói. "Donghyuck à, em thật là..."

"Hết nói nổi và ghê chết đúng không, em biết mà."

"Dễ thương đó!" Mark kêu lên, và từ sau nụ-hôn-bất-thành kia, mặt Mark cũng xuất hiện một nét cười. Nụ cười đó có thể xoá tan mây mù trên trời, để lộ ánh dương rạng rỡ. Có thể giúp chữa lành mọi vết thương tổn trên thế giới này. "Nhưng mà em hỏi anh cũng được mà, brồ," anh chêm thêm. "Em chỉ cần mở lời là ngày nào anh cũng sẽ ghé qua nhà em thôi, dù không có thư anh cũng sẽ qua."

"Anh lúc nào cũng gọi em là brồ," Donghyuck nhẹ nhàng chỉ ra. "Hoặc là dude."

"Ồ, anh xin lỗi, em không thích nghe anh gọi thế à?"

"Không," Donghyuck thở dài. Nó ôm mặt Mark giữa hai tay. "Em thích nghe vậy lắm. Mark Lee, em muốn hôn anh ngay bây giờ."

"Lee Donghyuck, anh cũng muốn hôn em ngay bây giờ."

Nên là cả hai đứa cùng biến câu nói thành hiện thực. Hôn Mark tựa như lần đầu tiên uống ngụm thuốc Bay vậy, Donghyuck thầm nghĩ—bụng dạ nó rạo rực, cả cơ thể nhẹ bẫng như thể đã rời khỏi mặt đất. Nó tham lam, muốn nhiều hơn nữa, bàn tay lần mò khắp mọi nơi trên người Mark. Cơ thể của bọn nó áp sát rạt nhau, nhưng vậy là vẫn chưa đủ; nó còn muốn cả hai gần hơn, gần hơn tí nữa. Tụi nó có thể dành hết từng giây từng phút của quãng đời còn lại mà hôn nhau và như thế vẫn là chưa đủ với Donghyuck.

Nhưng mà, Donghyuck sẽ nhớ gương mặt của Mark lắm nếu cả hai chỉ toàn hôn nhau thôi. Nên khi bờ môi đã sưng vù và hai đứa tách ra, Donghyuck giành trọn giây phút này để chiêm ngưỡng dáng vẻ của Mark bây giờ—tóc rối bù, má đỏ ửng, môi tấy đỏ. Đẹp tuyệt trần.

"Này," Mark trầm giọng nói nhỏ, điều chỉnh lại kính trên mặt. Anh hé đầu lưỡi để liếm nhẹ môi dưới và Donghyuck ước rằng có thể ghi ấn mãi cảnh này trong đầu. "Em thử triệu hồi Lửa lại đi."

"Hử? Tại sao?"

"Anh có cảm giác là lần này nó sẽ thành công đấy?"

Thật tình thì, Donghyuck hiểu rõ ý Mark đang nói gì. Không quá khó để triệu hồi ngọn lửa đang cháy rực trong lồng ngực nó bây giờ đâu. Nhe răng cười, nó chạy đến bếp và cầm cục phấn trong tay, vẽ lại câu thần chú (nó chỉ làm một tay thôi, dĩ nhiên rồi; tay kia còn phải dùng để nắm chặt tay Mark chứ).

Kết quả là, nó suýt chút nữa là thiêu rụi hết căn bếp. Taeyong lải nhải dạy đời bên tai nó hết mấy tuần liền—nhưng mà Donghyuck làm gì thèm quan tâm nữa chứ. Chiến dịch NBATM đã thành công rực rỡ, và từ giờ, Donghyuck đã có thể nắm tay người bạn trai đi khoe khắp làng rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top