Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

73. Lý Mẫn Hanh là người của tao, dù hợp đồng đến hạn thì vẫn là của tao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điểm khác biệt giữa pub và quán bar chính là không ồn ào, rất yên tĩnh, thích hợp trò chuyện.

Để hòa hợp với bầu không khí này, ông chủ tốn không ít công sức vào việc trang trí, ngay cả thiết kế trong toilet cũng rất có phong cách nghệ thuật, hoàn cảnh cũng tốt hơn bar rất nhiều.

Lý Đông Hách ra khỏi phòng vệ sinh, rửa tay, không quay về ngay.

Cậu lưỡng lự trước gương hồi lâu, cuối cùng lật một dãy số điện thoại đã lâu không liên lạc trong danh bạ.

Gọi điện xong, cậu quay người định rời đi thì đụng phải người quen.

Đối phương mỉm cười với cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: "Quả nhiên là anh"

Rõ ràng hôm nay Ôn Tiếu trang điểm rất cầu kì, màu môi ướt át lấp lánh, lớp phấn trên mặt rụng xuống khoảng mấy tầng, hai bên cánh mũi đen sì làm Lý Đông Hách nhìn mà chối.

Lý Đông Hách đứng im, không lên tiếng.

Thấy cậu im lặng, Ôn Tiếu tiếp tục giả lả: "Phải rồi, em đã đọc được chuyện trên mạng, anh vẫn ổn chứ?"

"Nghe nói anh bị nhà họ Lý tống cổ đi à? Haizzz, trước kia em có bảo Văn Văn, nếu anh cứ phóng túng như vậy mãi, sớm muộn cũng xảy ra chuyện". Lời y nói mang đầy vẻ hả hê trước nỗi đau của người khác. "Quan hệ của hai người tốt như vậy, anh ấy không khuyên anh à?"

Lý Đông Hách bỗng mỉm cười, cậu nói: "Yên tâm, đương nhiên bố đây sống tốt hơn mày"

Mặt Ôn Tiếu cứng đờ. "Đừng mở mồm ra là chửi người được không? Không có tố chất à?"

"Chửi mày thì sao, chẳng phải mày đến chỗ tao để ăn chửi à? Tao không có tố chất nên đừng trưng cái dáng vẻ nửa dơi nửa chuột của mày trước mặt tao, ép tao quá, tao đánh cả phụ nữ đấy". Lý Đông Hách lạnh lùng thốt lên.

Ôn Tiếu: "Mày bảo ai là phụ nữ!"

Lý Đông Hách lười nói xàm với y. "Có chuyện thì nói, không có thì cút mẹ sang một bên, nghe câu chó khôn không chắn đường chưa?"

Dù bình thường Ôn Tiếu tiếp xúc với rất nhiều đàn ông nhưng những người y giao thiệp đều là con cháu nhà giàu, đôi khi hành vi và cử chỉ có phần vô lí nhưng nói chuyện thô tục đến nhường này, y thật sự chỉ từng gặp duy nhất Lý Đông Hách.

"Mồm miệng bẩn thỉu". Ôn Tiếu vẫn còn nhớ nỗi nhục phải chịu ở bãi đỗ xe, y nói: "Mày xảy ra bao nhiêu chuyện, Lý Mẫn Hanh vẫn chịu ở bên mày à?"

"Không cần thằng ngu lìn như mày bận tâm"

"Dù anh ấy ở bên mày thì cũng chỉ vì giao dịch thôi"

Lý Đông Hách bật lại: "Phải rồi, anh ấy vì tiền nên bằng lòng ở bên tao, còn mày cho anh ấy tiền, anh ấy cũng chẳng đồng ý theo mày. Bởi vì anh ấy chẳng có hứng thú với cái loại điếm trà xanh (1) như mày"

(1) Điếm trà xanh: bản gốc là 绿茶吊(nói giảm nói tránh của 绿茶婊), ám chỉ những người vẻ ngoài thì thanh thuần thoát tục, nhưng bên trong lại thối nát, rất giỏi tâm kế, thích đùa giỡn tình cảm người khác.

Lần trước ở bãi đỗ xe, hai trợ lí Ôn Tiếu mang theo đều gầy như que củi, sợ đánh nhau với Lý Đông Hách bị thiệt nên y mới nhịn.

Nhưng bây giờ bạn trai cũ của y đang ngồi trong pub, còn thêm mấy người bạn tốt của gã, tất cả đều là huấn luyện viên thể hình, nếu thật sự gây lộn, y cũng chẳng thiệt.

Ôn Tiếu cúi đầu cười, thành thạo châm một điếu thuốc, rít một hơi. "Tao là chim trà xanh, mày thì sao? Mày đã thối nát đến mức bố mày cũng đéo cần mày nữa"

Lý Đông Hách đã miễn dịch với những lời thế này từ lâu, cậu cảm thấy đối phương thật nhàm chán, cãi nhau với loại người này quá tẻ nhạt.

Cậu lườm y, định rời đi nhưng không ngờ Ôn Tiếu lại đứng ngay bên cạnh cản đường cậu.

"Trước kia ở bãi đỗ xe, lời Lý Mẫn Hanh nói đều là tình nhân đối đãi với ông chủ, mày sẽ không coi là thật đấy chứ". Nụ cười trên mặt Ôn Tiếu tràn ngập mỉa mai. "Hợp đồng của mày và Lý Mẫn Hanh chỉ còn lại nửa năm cuối, hi vọng mày đừng lún quá sâu, đỡ phải không thoát ra nổi, bỗng dưng gây khó xử"

Lý Đông Hách cảm thấy rất buồn cười. "Đó là chuyện của tao và anh ấy, liên quan đéo gì đến thằng ngu như mày. Cút mẹ mày ra"

"Sao lại không liên quan". Ôn Tiếu không thể kiềm chế nổi lòng hư vinh và phấn khích của mình, y dựa vào cạnh cửa, khóe môi vô thức nhếch lên. "Nửa năm sau, Lý Mẫn Hanh sẽ là của tao. Phải rồi, Lý Đông Hách này, bây giờ mày bị đuổi ra khỏi nhà, nhất định rất thiếu tiền nhỉ? Hay là mày kết thúc quan hệ với Lý Mẫn Hanh trước thời hạn, tao có thể cho mày một khoản, thế nào?"

Nếu Ôn Tiếu nhìn kĩ sẽ phát hiện vẻ bình tĩnh trên mặt Lý Đông Hách đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt tức khắc lạnh lẽo như hầm băng.

Nhưng y không hay biết, y hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng tương lai. "Tao biết mày sẽ nói gì... Mày cho rằng Lý Mẫn Hanh thật lòng với mày ư? Lúc đó anh ấy đối xử với mày như vậy chỉ vì muốn mày nở mặt, thật ra tao với anh ấy trò chuyện với nhau trên Wechat vô cùng vui vẻ..."

Ôn Tiếu không thể nói hết câu.

Bởi vì Lý Đông Hách đã tiến lên phía trước, tóm lấy cổ áo của y.

Thật ra thân hình của Lý Đông Hách và Ôn Tiếu chẳng kém nhau là bao, nhưng Lý Đông Hách có thể dễ dàng xách Ôn Tiếu lên, hai chân của y suýt không chạm đất.

"Thằng biến thái chết tiệt, đĩ mẹ mày đừng có dâm dê anh ấy trong đầu". Giọng của Lý Đông Hách rét lạnh, đáy mắt tràn ngập hung ác.

"Mày thả tao xuống!". Dù đã đề phòng từ sớm nhưng Ôn Tiếu vẫn bị dọa sợ, thuốc lá rơi xuống đất, y bất giác cao giọng. "Lý Đông Hách! Mày là chó điên! Suốt ngày muốn dùng bạo lực chèn ép người khác!"

"Mày gào to nữa lên". Lý Đông Hách không chỉ không buông y ra mà còn siết chặt tay hơn. "Gọi hết người đến đây xem kết cục của đứa mồm miệng đê tiện là gì"

Ôn Tiếu cười khẩy, đáp: "Bị tao nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận à?"

Lý Đông Hách xoay người, nắm cổ áo ném y vào tường, tiếng va đập nặng nề vang lên.

Ôn Tiếu cảm thấy lưng mình đau đớn, suýt nữa kêu thành tiếng.

"Ôn Tiếu, tao cảnh cáo mày". Lý Đông Hách lạnh lùng nhìn y. "Lý Mẫn Hanh là người của tao, dù hợp đồng đến hạn thì vẫn là của tao. Kiếp này anh ấy không có một chút quan hệ nào với thằng ngu lìn như mày"

"Mày khùng rồi, Lý Mẫn Hanh và mày chỉ là...". Ôn Tiếu cười, nói được một nửa bỗng cảm thấy khác thường.

Trước kia ở bãi đỗ xe, dù thái độ của Lý Đông Hách với y không tốt nhưng qua lời nói, y vẫn cảm nhận được rõ ràng người này và Lý Mẫn Hanh thật sự chỉ có quan hệ vật chất.

Nhưng bây giờ, Lý Đông Hách giận dữ như vậy, còn tuyên bố chủ quyền...

"Không thể nào". Ôn Tiếu vô cùng nhạy cảm với những chuyện này, đường cong trên khóe môi y cứng đờ. "Mày và anh ấy ở bên nhau rồi?"

Lý Đông Hách cười mỉa, không trả lời, Ôn Tiếu tự lẩm bẩm một mình, mặt mũi tràn ngập khó tin. "Không, sao anh ấy có thể vừa mắt mày được..."

"Anh ấy có vừa mắt tao hay không cũng là chuyện của hai chúng tao"

Tay Lý Đông Hách hơi dùng sức, dí nắm đấm lên lồng ngực Ôn Tiếu. "Mày nên tự biết nhục, người ta không trả lời tin nhắn của mày thì biết điều cút xa một chút. Ôn Tiếu, mày nên vui vì gần đây tâm trạng tao rất tốt, không muốn ra tay. Nếu không, đừng nói đến đám bạn ngoài kia của mày, dù cả đội bóng bạn trai cũ của mày đều ở ngoài, tao vẫn có thể đập gãy mũi giả của mày như thường"

"Nhưng nếu sau này mày còn dám quấn lấy Lý Mẫn Hanh, hoặc ăn nói láo toét trước mặt tao"

Lý Đông Hách bỗng mỉm cười, cười vô cùng hiền hòa, cậu từ tốn thả Ôn Tiếu xuống, còn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt phẳng vạt áo của y.

"Tao sẽ nhổ trụi lông gà trên người mày"

Giọng nói của cậu rất dịu dàng: "Tao nói được làm được, mày nghĩ cho cẩn thận xem có cần cái mạng này nữa không. Mối liên hệ rách nát của chúng ta cũng sớm kết thúc. Nhé?"

Sau khi Lý Đông Hách đi, Ôn Tiếu vẫn dựa lên vách tường, nín thở.

Chờ bóng lưng của Lý Đông Hách biến mất, y mới há to miệng bắt đầu thở dốc, y xoay người muốn vào rửa mặt, vừa bước được một bước thì mềm chân, suýt ngã sấp mặt.

Thấy Lý Đông Hách quay lại từ toilet, Trình Bằng nhướn mày, hỏi: "Sao lâu thế, tôi còn tưởng ông bị người ta quây hội đồng"

"Đứa nào dám quây tôi". Lý Đông Hách cười khẽ. "Nhưng đúng là có gặp một thằng ngu lìn"

"Ai?"

Lý Đông Hách không trả lời, cậu rút di động gọi điện thoại cho Nhạc Văn Văn, lấy tất cả phương thức liên lạc về đám bạn trai cũ của Ôn Tiếu.

Dù không ra tay với Ôn Tiếu nhưng cậu không thể bỏ qua chuyện này như vậy được.

Loại người như Ôn Tiếu, không dạy dỗ một trận thì y không biết sợ.

Tạm biệt Trình Bằng, trước khi về, Lý Đông Hách đến trung tâm thương mại một chuyến.

Lúc về đến nhà đã mười một giờ đêm, cậu đẩy cửa, nhìn thấy người đang ngồi trên giường thì rất sửng sốt. "... Sao anh vẫn chưa ngủ?"

Lý Mẫn Hanh đặt tài liệu trên tay xuống. "Anh chờ em"

"Ai bắt anh chờ". Miệng nói vậy nhưng động tác thay quần áo của Lý Đông Hách lại rất nhanh.

Cậu để trần thân trên, nằm vào trong chăn. "Dậy đi, tôi thay thuốc cho anh rồi ngủ"

Lý Mẫn Hanh buông tài liệu ra. "Ừ"

"Đã nghỉ làm rồi, móc đâu nhiều tài liệu vớ vẩn phải xem thế". Lý Đông Hách lấy hộp thuốc từ tủ đầu giường, ngồi khoanh chân, nói: "Duỗi tay ra"

Lý Mẫn Hanh nghe lời, đưa tay ra.

Chẳng biết trong tay anh đã cầm một chiếc hộp nhỏ từ bao giờ.

Chiếc hộp tinh xảo đẹp đẽ, kiểu dáng quen mắt.

Lý Đông Hách: "..."

Lý Mẫn Hanh mở hộp, để lộ chiếc nhẫn bên trong. "Không đeo cho em, anh không ngủ nổi nên mới đợi em về"

"Ngang như cua". Lý Đông Hách im lặng hồi lâu rồi mới lầm bầm.

Lý Mẫn Hanh mỉm cười, không phản bác.

Lúc còn ở bệnh viện, nhân lúc Lý Đông Hách ngủ, anh nắm tay cậu vuốt ve mấy lần.

Da thịt mềm mại, ngay cả đường nét cũng rất đẹp.

Chỉ thiếu một chiếc nhẫn thôi.

Lý Đông Hách nói lời khó nghe nhưng đã thò tay lấy nhẫn trong hộp, định đeo lên tay.

Lý Mẫn Hanh ngăn cậu, cười bất đắc dĩ. "Em tình cảm một chút được không, anh đeo cho em"

Tai Lý Đông Hách nóng lên, đưa tay ra. "Đúng là phiền... Thế anh nhanh lên"

Lý Mẫn Hanh nắm đầu ngón tay trái của Lý Đông Hách, đeo nhẫn lên ngón giữa.

Lý Đông Hách cười khúc khích. "Anh đeo vào ngón này đúng là không tiện cho tôi thể hiện nghệ thuật tay chân"

Lý Mẫn Hanh mỉm cười, không đáp. Anh nắm hờ tay cậu, đặt lên môi hôn nhẹ.

Nụ cười trên mặt Lý Đông Hách lập tức cứng đờ, chờ Lý Mẫn Hanh hôn xong, cậu mới rụt phắt tay về. "... Anh, con mẹ nó, anh sến thế"

Lý Mẫn Hanh đáp: "Hợp với em lắm"

"Đó là vì tay tôi đẹp"

Lý Đông Hách do dự một lúc, bỗng quay người xuống giường, mò trong túi quần... Cũng ra một chiếc hộp.

Nụ cười của Lý Mẫn Hanh cứng lại.

"Tôi không nhận không đồ của người khác đâu". Lý Đông Hách ngồi lên giường, nhăn nhó mở hộp. "... Mua tạm, thời gian gấp quá, không kịp đặt làm, đây là cái đẹp nhất trong chỗ hàng có sẵn rồi... Anh... Miễn cưỡng đeo trước nhé"

Nói xong, Lý Đông Hách dứt khoát kéo tay trái của Lý Mẫn Hanh, đeo nhẫn lên cho anh.

Lý Mẫn Hanh hít sâu một hơi, nhìn chiếc nhẫn rồi bật cười. "Cảm ơn em, anh rất thích"

"Thích là được". Lý Đông Hách không dám tiếp tục nhìn vào mắt anh, cậu vội vã quay đi, tiện tay ném hộp nhẫn vào trong tủ đầu giường.

Nhưng chóp tai đỏ ửng đã bán đứng cậu.

Lý Đông Hách ngồi về chỗ cũ, phát hiện Lý Mẫn Hanh vẫn đang nhìn mình, cậu sững sờ, cố ý chuyển đề tài. "Phải rồi, ban nãy tôi gặp Ôn Tiếu ở pub đấy"

Lý Mẫn Hanh nhướn mày. "Rồi sao?"

"Cãi nhau với nó chứ sao". Lý Đông Hách tóm tắt, cậu nói: "Sau này nó còn quấy rối anh thì cứ bảo tôi"

"Ừ". Lý Mẫn Hanh mỉm cười. "Nhưng có lẽ chẳng còn cơ hội đâu, lát nữa anh sẽ xóa Wechat của cậu ta. Công việc đã kết thúc, giữ lại cũng vô dụng"

Lý Đông Hách rất hài lòng, ung dung nằm vào trong chăn. "Anh cũng biết điều đấy"

Lý Mẫn Hanh cất tài liệu, tắt đèn rồi nằm xuống cạnh cậu.

Lý Đông Hách nhắm mắt, không buồn ngủ lắm.

Mấy hôm trước luôn cuộn trong giường bệnh chật hẹp, chân và cánh tay của hai người như thể dán vào nhau, hôm nay ngủ rộng rãi như vậy, cậu lại... Không quen.

Thấy bên cạnh im ắng, Lý Đông Hách do dự một lát, định di chuyển gần về phía anh.

Ai ngờ đối phương đã hành động trước cậu một bước, dựa sát lại.

Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, Lý Đông Hách nhắm tịt mắt, hầu kết bất giác nhấp nhô.

"Em yêu, em ngủ chưa?". Trong bóng đêm, Lý Mẫn Hanh hỏi.

Môi Lý Đông Hách mấp máy: "... Đã bảo đừng gọi tôi là em yêu mà"

"Hôm nay có hút thuốc không?"

"Không có"

"Thuốc lá điện tử"

"Bảo không là không"

Lý Mẫn Hanh đè thấp giọng, mỉm cười hỏi. "Không thèm à?"

Lý Đông Hách mở trừng mắt, đối diện với cái nhìn của Lý Mẫn Hanh.

Đôi mắt của anh đong đầy dịu dàng.

Cậu nhìn quen dáng vẻ lạnh lùng của anh, nhưng ánh mắt này lại khiến cậu thổn thức.

Một lúc lâu sau, Lý Đông Hách mới khàn giọng đáp: "Thèm"

Không rõ ai là người ghé lại trước.

Có lẽ là Lý Mẫn Hanh, có lẽ là chính cậu, dù sao chờ đến lúc Lý Đông Hách tỉnh táo thì bọn họ đã nằm nghiêng giữa giường, trao nhau nụ hôn mãnh liệt.

Về phương diện hôn, cậu không giỏi bằng Lý Mẫn Hanh, một lát sau đã bị anh hôn đến mặt đỏ tai hồng, chỉ biết nhẹ nhàng thở dốc.

Mãi cho đến khi lòng bàn tay ấm áp của anh chạm lên da thịt của cậu, Lý Đông Hách mới bừng tỉnh, vội vã muốn thoát thân.

"Đừng gấp". Lý Mẫn Hanh tóm lấy góc áo của cậu, dỗ dành: "Anh chỉ sờ thôi, không làm"

Lý Đông Hách: "Con mẹ nó... Đúng là thân tàn chí không tàn, hai chữ biến thái còn chẳng xứng với anh"

"Em đừng cử động". Lý Mẫn Hanh cau mày, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh.

Lý Đông Hách ngẩn ngơ, mau chóng dừng lại, không dám nhúc nhích. "Tôi... Tôi đụng vào tay phải của anh à?"

Lý Mẫn Hanh đạt được mục đích, mỉm cười cắn lên chiếc cằm thanh tú, dùng hơi ấm trên đầu ngón tay trả lời cậu.

Lý Đông Hách đỏ mặt nằm im giống con tôm bị luộc chín, muốn đẩy lại không dám, chỉ có thể vừa mắng vừa mặc anh thỏa thích chiếm đoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#markhyuck