Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

82. Người là cầu vồng sau cơn mưa, là chồi non sau giông bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, Lý Đông Hách không nói một lời, xoay người vào phòng ngủ.

Trên đường đi, di động của cậu reo lên vô số lần, đều do trợ lí của Lý lão phu nhân gọi tới. Cậu chặn, đối phương lại dùng số lạ gọi tiếp, Lý Đông Hách dứt khoát tắt nguồn.

Phòng ngủ không bật đèn, rèm cửa sổ kéo kín, ánh sáng bên trong tù mù. Lý Đông Hách tùy tiện vứt di động lên bàn rồi thả người nằm xuống giường.

Cậu vùi mặt vào gối, mãi đến khi nghẹt thở mới quay mặt hít thở không khí mới.

Lý Mẫn Hanh đỗ xe xong, không vội vào nhà mà lấy di động gọi cho Lưu Thần.

"Hai tuần nữa sẽ làm thủ tục"

Không ngờ lại nảy sinh biến cố, Lưu Thần sững sờ rồi sau đó mới cẩn thận, e dè nói: "Tôi hiểu, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì? Có cần tôi giúp đỡ không?"

Anh hờ hững đáp: "Không, việc riêng"

Cúp máy, Lý Mẫn Hanh quay vào nhà. Anh mở cửa phòng ngủ, nhìn người đang nằm bên trong rồi ngồi trước đầu giường, vươn tay vuốt ve mái tóc của cậu.

"Vuốt đến nghiện rồi à?". Lý Đông Hách cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh, rất lâu sau mới lên tiếng.

Lý Mẫn Hanh trả lời tự nhiên: "Ừ, mềm lắm"

Lý Đông Hách không đáp.

Trên đường về nhà, cậu tỉ mỉ nghiền ngẫm.

Cậu cảm thấy vốn dĩ mình chẳng hề buồn bã, thậm chí cậu còn nghĩ cho dù ban nãy Lý Quốc Chính chết trên bàn mổ, e rằng cậu cũng chỉ có duy nhất một cảm xúc...

Không cam lòng.

Oan khuất của Triệu Thanh Đồng chưa được rửa sạch, bà bị người đời thóa mạ, rời xa thế gian nhiều năm như vậy mà bây giờ vẫn bị kẻ khác lôi ra chỉ trỏ...

Gây ra tổn thương nghiêm trọng như vậy cho người khác, không lí nào lại chết nhẹ bẫng như vậy.

Lý Mẫn Hanh nghiêng người nằm cạnh cậu, cùng im lặng với cậu.

Chốc lát sau, người ấy bỗng hỏi: "Phiên bản trước kia anh nghe là gì?"

Lý Mẫn Hanh nhướn mày. "Hả?"

"Chuyện liên quan đến tôi và Triệu Thanh Đồng". Lý Đông Hách ngoảnh mặt sang nhìn anh.

Lý Mẫn Hanh do dự một lúc rồi mới nói sự thật: "Điều anh nghe được... Không êm tai lắm"

Lý Đông Hách hỏi: "Anh tin không?"

Vừa dứt lời, chính Lý Đông Hách cũng sửng sốt.

Từ lúc hiểu chuyện đến nay, Lý Đông Hách chưa từng để ý đến suy nghĩ của người khác. Chỉ cần đối phương không tự rước lấy nhục, không nói trước mặt cậu, còn lại cậu đều coi như gió thoảng bên tai, không phải chuyện quan trọng.

Cuộc đời của riêng cậu, không cần bất cứ ai khẳng định.

Giờ phút này, cậu lại gấp gáp muốn biết Lý Mẫn Hanh nhìn nhận mình thế nào.

Lý Mẫn Hanh: "Anh..."

"Thôi". Lý Đông Hách ngắt lời anh, quay cổ về chỗ cũ. "Anh đừng nói, xem như tôi chưa hỏi"

"Lần đầu tiên nghe thấy tên em, anh không hề để ý". Lý Mẫn Hanh bật cười, nói liên miên: "Lúc đó anh bận thi cử, hơi sức đâu quan tâm đến chuyện của người khác"

Lý Đông Hách rầu rĩ đáp: "Đã bảo anh đừng nói mà"

"Sau đó, lần đầu gặp em là ở canteen nhỉ? Em mặc đồng phục, người gầy như khỉ"

"Anh mới giống khỉ, cả nhà anh giống khỉ"

"... Được rồi, anh giống khỉ". Lý Mẫn Hanh rũ mắt cười. "Sau đợt ấy, anh thường xuyên bắt gặp em đánh nhau với bạn học khác..."

Lý Đông Hách bực bội bật lại: "Đấy là chúng nó tự mò đến gây sự với tôi!"

"Anh biết". Lý Mẫn Hanh bất đắc dĩ. "Em cho anh nói hết được không?"

"Anh thấy em đánh nhau với họ, sau đó những người kia đều không giành được lợi"

Thừa lời, mấy thằng đến đánh lộn toàn là lũ chết giẫm nhát cáy, đứa nào thắng nổi cậu? Lý Đông Hách thầm chửi trong lòng.

"Sau mỗi lần huênh hoang rời đi". Lý Mẫn Hanh chống cằm, khẽ cười. "Em đều lén lút trốn đi khóc nhỉ?"

Nét mặt của Lý Đông Hách cứng đờ.

"Còn rất thích chạy đến cây đa ở ngọn núi sau trường học, ngồi trên cành cây lau nước mắt..."

Lý Đông Hách: "... Anh nói láo"

"Thỉnh thoảng ông Hình quản lí nghiêm, em không ra được, vậy là bèn đi tới tòa nhà dạy học chưa được sử dụng ở bên cạnh"

"... Bố đây không làm thế"

"Phòng học em thích nhất chính là phòng nằm cuối cùng trên hành lang tầng bốn"

"Hồi lớp mười một, em đánh nhau với người khác còn nhặt được một con chó ven đường. Hình như nó từng bị người ta ngược đãi nên nhất quyết không chịu theo em, em canh chừng ở đó, chờ nhân viên ở cửa hàng thú cưng đến mới rời đi"

"Mỗi lần được nghỉ vào thứ sáu, em đều đến cửa hàng thăm nó, mãi đến khi có người nhận nuôi..."

"..."

Lý Đông Hách bật người dậy, vì bị nói trúng phóc nên vành tai cậu đỏ bừng. "Con mẹ nó, anh theo dõi tôi?!"

Lý Mẫn Hanh nhịn cười: "Anh nói với em là anh trùng hợp gặp được, em tin không?"

"Tin cái lìn!"

"Vậy thì đúng rồi". Lý Mẫn Hanh trả lời rất thẳng thắn, ung dung bình tĩnh. "Anh chính là biến thái"

Lý Đông Hách khiếp sợ trước sự vô lại của anh.

Cậu chẳng thể nào tưởng tượng nổi... Cái máy học tập lúc nào cũng mang gương mặt vô tình, lạnh lùng kia lại lén lút bám theo mình sau mỗi ngày tan học.

"Anh từng chứng kiến rất nhiều khía cạnh của em, anh rõ ràng hơn ai hết em là người thế nào". Lý Mẫn Hanh nói.

Lý Đông Hách nghẹn lời, ngẩn ngơ nhìn anh.

Hồi lâu sau, hầu kết của cậu mới nhúc nhích. "Anh đúng là... Đồ lẻo mép"

Lý Mẫn Hanh khẽ cười thành tiếng, đang định đáp lại.

"Thật ra Triệu Thanh Đồng...". Lý Đông Hách nghiến răng, do dự một lát. "Bà ấy không xấu xa như người khác nói"

Đây là lần đầu tiên Lý Đông Hách kể với ai đó về chuyện của Triệu Thanh Đồng, trước kia ngay cả Trình Bằng cũng chỉ biết một phần nhỏ trong đó.

Câu chuyện rất đơn giản, chẳng qua chỉ là trong một tiệc rượu, ông chủ uống say bí tỉ, ỷ vào men rượu cướp mất trong trắng của một nữ minh tinh.

Phát hiện nữ minh tinh có bầu, quản lí tức tốc liên lạc với ông chủ lớn, ông ta ra lệnh phá thai. Để bảo vệ con của mình, nữ minh tinh cắn răng đến làm loạn ở nhà ông chủ.

Người già coi trọng đứa bé, bèn thương lượng nhiều lần với vợ cả, cuối cùng đối phương cũng đồng ý. Vì thế nữ minh tinh rời khỏi làng giải trí, không màng đến những lời bàn tán mà hạ sinh đứa bé, kiên quyết nuôi dưỡng nó lớn khôn trong những lời chửi rủa kì thị, cuối cùng gặp tai nạn xe rồi qua đời.

Những năm tháng tươi đẹp nhất của một người phụ nữ chỉ nằm gọn trong vài câu ngắn ngủi.

Lý Mẫn Hanh nghe xong, ý cười bên khóe môi nhạt nhòa, anh im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Em biết những chuyện này bằng cách nào?"

"Bà ấy có thói quen viết nhật kí". Lý Đông Hách ngừng lại một lúc. "Lý Quốc Chính bịt miệng rất triệt để, dù hiện tại trên tay tôi không có chứng cớ nhưng những chuyện từng làm chắc chắn sẽ để lại dấu vết, tôi sẽ tìm được thôi..."

"Anh tin em". Lý Mẫn Hanh ngắt lời cậu.

Anh vuốt ve gáy cậu như an ủi. "Chỉ cần em bằng lòng nói với anh, anh đều tin tưởng em"

Lý Đông Hách hơi hé môi, nhìn người trước mắt, có những lời lần lữ mãi nơi khóe môi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thốt lên thành một âm tiết.

"... Ừm"

Đã chín giờ tối, hai người vẫn chưa ăn cơm.

"Anh nấu bát mì, ăn tạm vậy". Lý Mẫn Hanh ngồi dậy, thấy người bên cạnh vẫn nhắm mắt, bèn nói: "Em gắng nhịn một chút, ăn xong hẵng ngủ"

Tới khi cánh cửa khép lại, Lý Đông Hách mới chậm rãi mở mắt.

Cậu chống tay ngồi dậy, kéo tủ quần áo, mở chiếc tủ sắt giấu bên trong, lấy ra một quyển nhật kí màu xanh da trời nhạt từ nơi sâu nhất.

Quyển sổ cũ kĩ hầu như đã được viết kín giấy, đây chính là sổ ghi chép của Triệu Thanh Đồng.

Bên trong đều là những chuyện thường ngày không mấy quan trọng, ghi lại mảnh vụn trong cuộc đời Triệu Thanh Đồng. Gia nhập làng giải trí, đóng phim, có chút tiếng tăm, chẳng qua chỉ là việc gói gọn trong vài trang giấy.

Mãi đến một tờ nào đó, nét chữ vốn dĩ thanh tú, đẹp đẽ đột nhiên trở nên lộn xộn, người phụ nữ ấy khẩn trương và sợ sệt ghi lại chuyện trọng đại trong sinh mệnh của mình, còn có thể nhìn thấy dấu vết bút đen bị nước mắt làm nhòe.

Lật vài trang tiếp theo, bên trên có thêm một tấm ảnh siêu âm em bé.

"Cảm ơn con đã đến thế giới của mẹ, cảm ơn"

Dưới bức ảnh là một dòng chữ ngay ngắn xinh xắn, từng chữ, từng nét đều được viết vô cùng nghiêm túc.

Lý Đông Hách ngồi dưới đất, dựa lưng vào tủ quần áo, nhìn chằm chằm vào hàng chữ ấy.

Đã ba năm cậu không mở cuốn sổ này, một lần nữa chạm vào vẫn cảm thấy thật thân quen.

Trước khi gặp Lý Quốc Chính, Triệu Thanh Đồng là một người rất yên tĩnh, dường như bà không biết cách giao tiếp với những người khác, bình thường bà hay viết những buồn phiền của mình vào nhật kí.

Sau khi mang thai Lý Đông Hách, bà biến thành một người cô độc, trong nhật kí của bà không xuất hiện thêm bất cứ một người xa lạ nào nữa.

"Mình nghén nặng quá, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là do vấn đề thể chất của mình, không biết có ảnh hưởng đến bé không. Lo lắng, cầu nguyện"

"Bé đạp mình rồi, lần đầu thai máy, kỉ niệm một chút"

"Lúc tắm bị ngã, ngồi trên nền đất suốt mười phút không thể đứng dậy, sợ quá"

...

"Sinh rồi, con trai, trợ lí của ông ta đến xem mình, sau đó nói với mình ông ta đặt tên cho bé, là Lý Đông Hách"

"Hôm nay bé Hách sốt rất nhiều lần"

"Bé Hách biết gọi mẹ rồi, vui quá"

"Bé Hách trở thành thành viên của đội thiếu niên tiên phong"

"Gần đây bé Hách hay ngã đau, mấy hôm nữa phải đến Nam Sơn bái Bồ Tát"

Bắt đầu từ trang này, cuốn nhật kí lại đón tiếp một bước ngoặt nhỏ.

Kể từ đó, mỗi trang phía sau đều có vệt nước mặt của Triệu Thanh Đồng, ngày tháng giữa những lần ghi nhật kí cũng càng lúc càng thưa...

"Bé Hách bị bạn học bắt nạt, mặt con toàn vết thương, còn phải lau nước mặt cho mình... Mình vô dụng quá"

"Hôm nay, lần đầu cãi nhau với Lý Đông Hách. Con nói mình là người lớn vô trách nhiệm, mình thấy con nói đúng, ngay cả bản thân còn không bảo vệ nổi thì có từ cách gì nuôi dưỡng và dạy dỗ một đứa bé?"

"Hôm nay bà nội của bé Hách đến tìm mình, nói muốn đưa bé Nhiên ra nước ngoài. Mình không đồng ý, đây là lần đầu mình tranh cãi với người nhà đó. Mình thật ích kỉ, rõ ràng biết con ở bên cạnh mình sẽ không tốt, nhưng mình vẫn muốn giữ con lại"

"Hôm nay, ông ta hẹn mình ra ngoài, hơn mười năm không gặp, mình hơi sợ, sợ ông ta lại muốn đưa bé Hách đi. Nhưng mình sẽ không thỏa hiệp"

Đến đây, cuốn nhật kí đột ngột dừng lại.

Chính vào ngày này, Triệu Thanh Đồng gặp tai nạn xe trên đường, không quay về nữa. Cuốn nhật kí được cất giấu hoàn mĩ trong vỏ gối cùng với sự ra đi của chủ nhân.

Mặt Lý Đông Hách sa sầm, bực bội đóng nhật kí lại. Bởi vì duy trì động tác lật giở quá lâu nên những trang phía sau vểnh lên, Lý Đông Hách rũ mắt, bất ngờ nhìn thấy một dòng chữ nhỏ trong rất nhiều trang giấy trắng.

Cậu đờ đẫn, nhanh chóng lật đến tờ kia...

"Người là cầu vồng sau mưa rào, là chồi non sau giông bão"

"Cũng là món quà Thượng Đế trao cho tôi"

"Tôi mãi mãi yêu người"

Bên trên không kí tên, không để lại ngày tháng, cũng không nói rõ "người" là ai, dường như đây chỉ là trích dẫn trong một phút hứng chí của chủ nhân nhật kí.

Lý Đông Hách ngẩn ngơ nhìn tờ giấy, vài giây sau, cậu ôm chặt cuốn nhật kí vào lòng, mũi xót xa, viền mắt lập tức bị nhuốm đỏ, khẽ nức nở thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#markhyuck