Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phòng xưng tội [4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta có thể nghe thấy những lời thì thầm của người đời. Tất cả những ác niệm, ý nghĩ xấu xa của bọn họ; tất cả những thứ ướt át, dầu mỡ; những thứ không muốn người khác biết; đều ở trong tai của ta, trong mắt của ta. Trong phạm vi tầm mắt của ta, chỉ có Mark là sạch sẽ, thanh thuần, khô héo, sắp bị áp chế đến cong queo, ta không biết tại sao nữa. Có thể ác niệm quá nhiều, mà người lương thiện lại quá ít.

Rút cuộc, ta cũng thừa nhận hắn là một người tử tế, nhưng ta vẫn không hiểu tại sao hắn không thả ta ra ngoài, mà muốn đem ta nhốt lại căn phòng xưng tội này. Tuy rằng ta không quan tâm sẽ bị hắn nhốt đến bao lâu, nhưng ta thật sự muốn được tận mắt chứng kiến ánh trăng xinh đẹp.

Ta luôn không biết mệt hỏi hắn, Mark, khi nào thì tôi mới có thể ra ngoài, tội ác của tôi đã sám hối xong chưa? Mark sẽ né tránh ánh mắt của ta, rồi im lặng, nhưng hắn sẽ không lừa dối ta, hắn nói: Chenle à, đừng hỏi nữa.

Ta có thể nhìn thấy vẻ không đành lòng từ biểu hiện của hắn, trong ký ức ít ỏi của ta, rất khó để nhìn thấy cảm xúc này trên khuôn mặt của hắn.

"Tôi là Satan sao?" Ta hỏi hắn.

"Em lại từ nơi nào nghe thấy chuyện này?"

"Khi anh đứng trên đó giảng Kinh thánh cho mấy người kia"

"Tôi tưởng em cảm thấy phiền chán không muốn nghe"

Ta cười: "Anh cũng bị nhốt ở đây thử xem?"

Biểu cảm của Mark lại tiếp tục muốn né tránh.

Điều duy nhất hắn có thể làm là mở cửa sổ lưới giữa chúng ta ra.

"Vậy em cắn tôi đi", Mark nói.

"Tôi không cần". Ta nói với hắn, "Tôi chỉ muốn ánh trăng"

Mark lắc đầu.

"Được rồi, vậy tôi sờ tóc anh được không?" Ta chỉ vào lọn tóc vàng óng của hắn: "Thoạt nhìn rất giống ánh trăng"

"Ánh trăng hẳn là màu bạc". Mark nề nếp chỉnh lại ta.

"Nhưng ánh trăng chiếu vào tóc của anh, liền đã biến thành ánh trăng"

Mark có vẻ không hiểu lắm ta đang nói cái gì, nhưng không sao, hắn không tất yếu phải nghe hiểu.

Hắn cúi đầu về phía ta, nói chính xác là cái đầu dựa vào vách ngăn hình thoi, để tóc có thể chui qua khe hở, khi ta đưa tay ra chạm vào thì xúc cảm không phải là mềm mại, mà là giống như bề ngoài của hắn người này, cứng rắn, rồi lại khô héo.

Mark nói: "Tôi sẽ không...mang cơm cho em nữa"

"Vì sao?" Ta nói với hắn, "Bởi vì anh không muốn gặp tôi nữa à?"

"Ừm, không sao cả". Giọng điệu của ta hình như có chút không tốt, nguyên nhân thì không biết: "Anh có đến hay không, tôi cũng chả quan tâm"

Mark không tức giận, cũng không phẫn nộ: "Bởi vì tôi nghĩ em không cần ăn nữa"

"Chà, anh muốn tôi đi chết à? Bọn họ nói không ăn sẽ chết đói, là thật sao?"

"Chenle, em sẽ không chết". Mark nói, "Nhưng tôi có thể cùng em"

"Hả?"

"Thời gian vẫn tựa như trước lúc em ăn cơm vậy, tôi sẽ ở đây cùng em"

"Không thành vấn đề". Ta nói với hắn.

Thế là Mark ngừng đưa cơm cho ta, ta cũng mất cơ hội chạm vào cánh tay của hắn. Nhưng dần dần, ta phát hiện sức lực của mình hồi phục, thời gian tỉnh táo hình như càng kéo dài, lúc này ta mới biết được, hóa ra ban ngày dài hơn hơn ban đêm, nhờ mấy lời niệm kinh của Mark, ta sống cũng dày vò hơn cả ban đêm.

Nhưng tỉnh táo cũng là một loại hạnh phúc, như thể đầu óc quét sạch sương mù trước đây, một số mảnh vỡ hiện lên trong tâm trí của ta, nhưng hình ảnh luôn rất là máu me, phần còn lại của cẳng chân cánh tay bị gãy, tiếng la hét của vô số người, biển lửa, những màu sắc đen tối này luôn khiến ta có một sự thỏa mãn đến kỳ diệu, nhưng một khi ta nghĩ đến Mark, tất cả đều biến mất. Ta hình như đã bị hắn thuần hóa, không còn là một con thú khó chơi nữa, điều này khiến ta có chút bực bội, nhưng ta không còn sức để phản kháng, bởi vì ta luôn cảm thấy làm như vậy với một người như hắn chả có gì vui cả.

Mark không có tà niệm, cũng sẽ không bị dụ dỗ, ta không biết một khi hắn trở nên xấu xa thì trông sẽ như thế nào, cứ như thể hắn sinh ra đã là người phát ngôn ngoan đạo của Chúa.

"Cho nên trong cơm có cái gì vậy?" Ta hỏi hắn, "Là thuốc ngủ à?"

Mark gật đầu, hắn không bao giờ nói dối.

"Anh đối xử với người khác tốt như vậy, tại sao chỉ tệ bạc với riêng tôi?". Một ít hình ảnh hiện lên trong trí não của ta, đỏ rực, tiếng rít gào, vang lên rồi lại tiêu tán: "Hiện tại, ngoài tên của chính mình thì chuyện gì tôi cũng không nhớ rõ"

"Tôi đối xử với em rất tệ sao?". Mark hỏi ta.

"Đương nhiên, tôi muốn ra ngoài". Ta gõ vách ngăn hình thoi: "Mỗi ngày đều nghe mấy người kia xưng tội, phiền muốn chết. Hơn nữa, bọn họ thật sự sám hối sao? Cái lão già biến thái kia ra ngoài xong, còn không phải đã cùng con gái nuôi của chính mình kết hôn đấy à?"

"Hắn xưng tội của bản thân xong, rồi lại đắm chìm trong đó". Ta thở dài. "Con người ấy mà, quả nhiên không thích tỉnh táo chịu khổ, chỉ có say mới thấy thoải mái"

"Những lời này em lại nghe được từ đâu đấy?"

"À, từ một nữ tu tỷ tỷ thường đi ngang qua phòng xưng tội". Ta tiến lại gần cửa sổ, nháy mắt với hắn: "Cô ấy thích anh, tôi nghe thấy rồi"

"Ừ". Mark rất bình tĩnh trả lời.

Điều này khiến ta cảm thấy đần độn vô vị: "Được rồi... không có hứng thú thì thôi"

Ta ngáp một cái, chợt nhận ra gần đây bản thân luôn buồn ngủ một cách vô cớ, thân thể rất mỏi mệt, đại khái do đủ loại thông tin luôn dồn dập nhảy vào đầu ta, dù không muốn đi chăng nữa thì ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng thì thầm xung quanh, hơn nữa càng lớn càng to hơn.

Cho đến một ngày, ta nghe được tin về ta.

"Biết chuyện gì chưa? Nghe nói bên cạnh bức tượng Đức mẹ đồng trinh trong phòng xưng tội thường xuyên phát ra những tiếng động quái lạ"

"Có một người sau khi đi ra thì trông như phát điên. Còn có một cô bé, sau khi đi ra thì ngồi xổm trên mặt đất, giống như chó vậy, gặp người liền cắn"

"Không phải chứ? Chẳng lẽ bị Satan nhập?"

"Không biết, có người đề nghị mở cửa đó ra nhưng linh mục không cho phép"

"Thực sự có quỷ sao? Nhưng đó là linh mục... Cha Mark là người tốt bụng nhất thị trấn, sao có thể kết giao với quỷ được! Đừng nói mấy lời như vậy nữa!"

Ta tò mò giương một mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng người mơ hồ từ xa xa, thì ra phạm vi thính giác của ta càng ngày càng rộng, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Thế là ngày hôm đó ta chia sẻ cùng Mark, Mark vẫn không tỏ vẻ gì như cũ. Cho nên ta nói với hắn, ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ.

Mark hỏi ta, cần để lại một vệt ánh trăng cho ta không?

Ta dừng lại một chút, sau đó nói với hắn, quên đi, ta nhắm lại thì không còn thấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top