Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

I. nói em nghe, Vera yêu dấu

Disclaimer: fic dựa hoàn toàn trên các skin/costume deduction star trong game của các nhân vật ( Recluse của Seer, Iron Lady của Coordinator,...); bối cảnh vào những năm 1950 nên khi đọc các cậu hãy hình dung ra các skin này nha.

I.
Mùi hoa tử đinh hương

[MarthaVera]

"Anh chắc chứ, Clark ?"

"Đương nhiên rồi, bác sĩ. Thậm chí bên đội tuần tra cũng đã xác nhận lại tất cả hồ sơ và giấy tờ chứng thực mà."

"Vậy anh định nói thế nào với cô sĩ quan?"

Eli Clark thò tay vào bên trong túi áo khoác, lấy ra một điếu thuốc đặt lên môi. "Phải nói sự thật thôi, bác sĩ Dyer thân mến." Anh quẹt một đốm lửa nhỏ nơi khoé miệng, châm cháy lớp giấy bọc trắng rồi hít một hơi dài. "Cô Behamfil sẽ không vui đâu nếu tôi không trung thực với cô ấy."

"Anh có thể giữ im lặng. Để cô ấy tự biết."

Eli đưa mắt nhìn vị bác sĩ đang cặm cụi làm sạch trang thiết bị của mình. Đã quá nửa đêm rồi, nhưng cô vẫn gửi điện đàm cho anh về kết quả khám tử thi. "Thật đáng thương." Anh thầm nghĩ, ánh mắt không rời bóng dáng vị bác sĩ đang lầm lũi trùm lại tấm mền trên cơ thể bất động của cô gái trẻ tội nghiệp ấy.

Là Chloe. Cái xác bất động đó là của Chloe Nair.

Eli thở mạnh, phả ra một hơi khói trắng dài. Tự tử, gieo mình xuống sông, chết tại chỗ do đập đầu vào đá ở dọc hai bên đê; cơ thể đã bị nước cuốn trôi  tới cuối hạ nguồn. Đội tuần tra đã tìm thấy xác của Chloe Nair từ hôm thứ Ba, nhưng tin buồn có lẽ chưa chạm đến tai mắt phu nhân nhà Nair; những tờ tít thông báo mất tích của cô tiểu thư vẫn xuất hiện trên những trang báo mới buổi sáng. Nhưng Chloe Nair đã thực sự ra đi mãi mãi; thậm chí đã là từ tuần trước. Vị thám tử trẻ trầm ngâm, lặng lẽ nhấc điếu thuốc khỏi đôi môi, thở ra thêm một làn khói trắng mờ đục.

Martha Behamfil sẽ gục ngã trước sự thật ấy, anh dám chắc là vậy, bởi anh là người sẽ phải báo tin cho cô. Eli Clark biết cô sĩ quan trẻ tuổi - đồng nghiệp thân thiết nhất của anh, đã đêm ngày chờ mong được sống chung dưới một mái nhà với tiểu thư Chloe Nair. Martha yêu Chloe sâu đậm, yêu tới mức điên cuồng, yêu tới mê dại. Chính anh đã chứng kiến tận mắt những điều Martha có thể và sẽ làm vì Chloe yêu dấu. Đã được nghe đích thân Martha kể về Chloe với anh cùng một tông giọng đầy nồng ấm và dịu dàng trong những lúc hai người cùng nhau phá án, và anh đã thấy được nụ cười hạnh phúc của cô sĩ quan khi cô giơ ngón tay khoe chiếc nhẫn đính kim cương lộng lẫy; sự háo hức mong chờ xen lẫn lo âu thấp thỏm khi cô tâm sự với anh về một tương lai hạnh phúc bên vị hôn thê cô hằng mong ước. Phải rồi, Martha hoàn toàn có thể chết vì Chloe. Nhưng nực cười lẫn trớ trêu thay, cô tiểu thư Nair mới là người đang nằm lạnh cóng trên bàn khám nghiệm, gương mặt hoàn toàn biến dạng vì bị nước sông nhấn chìm; và chỉ duy nhất có anh lẫn bác sĩ Dyer đang ở bên cô trong cái tĩnh mịch lạnh tới tê tái của căn nhà xác lúc nửa đêm.

"Bên đội điều tra có nhờ tôi đưa anh cái này, họ tìm thấy trong túi áo của cô ấy."

Giọng nói nhỏ nhẹ của vị bác sĩ phá tan luồng suy nghĩ của anh thám tử. Cô Dyer chìa tay trước mặt anh, phía trên là một chiếc túi bóng kính đựng một vật nhìn nhão nhoét và sũng nước. Là một mảnh giấy, Eli bừng tỉnh, cầm lấy chiếc túi từ tay bác sĩ.

"Túi áo của nạn nhân khá dày nên mảnh giấy đã không bị tan ra trong nước. Nhưng hầu hết các dòng chữ đều đã bị nhòe mờ."

"Thư trăng trối cuối cùng sao..." Eli lật qua lại mẩu giấy, mắt anh dán chặt vào những ký tự đã nhòe đi như những vệt nước mắt. Phần lớn những dòng chữ đều đã bị nhòe mực, duy nhất chỉ còn hai câu viết còn nguyên vẹn:

"Ta khác biệt, nhưng vẫn là một,

Xin tặng cho người, một tiếng gọi khác."

"Đó là lời nhạc của một ca khúc đang nổi tiếng dạo gần đây. Anh nhìn này." Bác sĩ Dyer tiến về phía thám tử; cô vội rút từ đai thắt lưng một tờ báo từ tuần trước, nhanh nhẹn trở những trang giấy in. "Mẩu giấy đó được xé ra từ một trong những tờ báo lưu hành vào ngày thứ 21. Họ có in lời của bài hát đó ở góc bên tay phải của trang số 7. Có vẻ như cô gái ấy đã vội vã cầm lấy tờ báo này, chắc hẳn cô ta đã quá xúc động nên quên việc để lại một bức thư cho gia đình mình chăng?"

Eli cầm lấy tờ báo từ tay bác sĩ, chăm chú dò xét những trang giấy trắng mực đen, rồi đảo mắt quay lại với mẩu giấy sũng nước. "Khác biệt, nhưng là một? Tên gọi khác?". Những câu hát này liệu có liên quan gì tới việc tự vẫn của Chloe Nair? Nếu Chloe muốn gửi lời vĩnh biệt, tại sao cô lại phải xé nham nhở một mẩu giấy báo? Sao lại xé chính xác những câu hát này, hay chỉ là nao núng trong chốc lát gây nên sự mất bình tĩnh? Và trên hết, tại sao chỉ duy nhất hai dòng chữ này còn nguyên vẹn hoàn toàn trong túi áo khoác của cô?

Eli Clark cảm thấy những câu hỏi trong đầu xuất hiện dồn dập với một tốc độ chóng mặt, liên tiếp nhảy từ phân cảnh này qua phân cảnh khác trong tâm trí anh. Hơi khói trắng phả ra đầu sống mũi khiến anh không thể tập trung; Eli cảm thấy chính lồng ngực anh bị đè nghẹn bởi dòng nước sông chảy xiết. Chloe đã nghĩ gì, khi cô quyết định lao mình vào dòng nước ấy? Liệu cô có nghĩ đến người bạn thân thiết của anh đang ngày đêm đau đáu mong tin cô trở về. Liệu Chloe có thật lòng yêu thương Martha, Martha đầy dại khờ trong chuyện tình duyên, Martha đầy quả cảm trong công việc và hết lòng vì tình yêu ấy của cô. Martha sẽ ổn chứ, Martha rồi sẽ ra sao, Martha có thể làm gì được-...

"Anh Clark à,"

Tiếng gọi của bác sĩ Dyer lại một lần nữa kéo anh khỏi luồng suy nghĩ bủa vây đeo bám. Bác sĩ Dyer từ lúc nào không hay đã bám chặt vào tay áo anh, mặt biểu lộ một cảm xúc đầy lo lắng. "Anh đừng suy nghĩ quá nhiều về việc này, cô Behamfil rồi sẽ nguôi ngoai nỗi đau; cô gái ấy rất gan dạ mà."

"Bác sĩ Dyer..."

"Tôi sẽ đi cùng anh tới nhà của Behamfil, anh không cần phải đối mặt với cô ấy một mình. Anh chỉ cần nói những gì anh phải nói, và rồi yên tâm ra về khi biết rằng ít nhất cô ấy cũng đã biết được sự thật."

"Thật phiền cô quá, bác sĩ..."

"Không có gì đâu. Tôi cũng là bạn anh mà, Eli."

Vị thám tử nhoẻn một nụ cười buồn trước câu nói của bác sĩ. Emily luôn sốt sắng làm những điều cô cho là cần thiết; vậy nên anh hứa với cô rằng mình sẽ đợi ở bên ngoài, kiên nhẫn chờ cho cô đẩy lại cơ thể của Chloe Nair vào buồng chứa lần cuối cùng trong ngày, và hai người cùng nhau rảo bước trong đêm mưa rào lạnh cuối tháng mười hai.

Đêm nay dường như chẳng muốn kết thúc, anh nghĩ thầm, lặng lẽ để cho tiếng mưa rơi và tiếng guốc đập chậm rãi trên nền đá của bác sĩ dẫn cả hai bóng người về phía cuối thị trấn.

Hết Phần I

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top