Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

II. tất cả, là vì em, Chloe

II.
-------
Ngày 21 tháng 12,
Martha Behamfil nhớ như in cái đêm định mệnh ấy.
Một đêm trong vắt, trăng tròn đổ ánh nước mây long lanh trên nền sóng sông. Tiếng chuông nhà thờ cũng đã điểm tiếng cuối cùng, và cả vùng thị trấn phía Bắc thành phố chìm sâu vào giấc ngủ. Chỉ trừ duy nhất một căn nhà vẫn còn đang sáng đèn.

Đáng lẽ ra, Martha Behamfil cũng nên đi ngủ đi thì hơn.

Đồ ngốc, đồ đại ngốc. Martha bật ra từng chữ đầy giận dữ bên trong đầu mình; cô thực sự nên nằm im trên chiếc giường êm ái mới cóng đó mà nhắm chặt đôi mắt, im lặng chìm sâu vào những giấc mơ viển vông thường ngày về lũ binh nhì ngây ngô ở cục điều tra. Và cũng chả cần thức dậy nữa đâu, Martha cay đắng nghĩ, lòng tự nhủ nếu có cơ hội làm lại chắc chắn một điều cô sẽ không bao giờ rời khỏi lớp mền nhung trắng ngà; miễn sao cô sẽ không thể bật dậy lần thứ hai.

Bởi ở lần tỉnh giấc đầu tiên, Martha đã phạm phải sai lầm mà theo tự ước lượng, có lẽ là nghiêm trọng nhất của cuộc đời mình.

Vì Chloe Nair đã tới nhà của Martha Behamfil vào đêm ấy.

Một điều trước tiên cần phải nói về Martha, là cô chẳng bao giờ nỡ từ chối vị hôn thê yêu dấu của mình bất cứ điều gì. Và thêm một lẽ là do Chloe đã hiểu quá rõ bản chất con người của cô Behamfil nên vào đêm muộn hôm thứ 21, Chloe đã gõ ba tiếng khẽ khàng vào tấm cửa trước căn nhà cuối cùng còn sáng đèn. Thông thường, Martha sẽ lờ đi những tiếng gọi cửa nửa đêm, bởi có khi lũ trẻ nhà bên lại trốn ngủ chạy ra nô đùa giữa phố hay là những gã chào hàng mờ ám sẽ xuất hiện sau cánh cửa với một nụ cười đầy chán nản. Nhưng có lẽ hôm nay là ngoại lệ, Martha đã thấy cái bóng dáng thấp thoáng của Chloe qua tấm rèm cửa sổ. Phấn khích gạt phăng những tấm báo cáo đang viết dở trên bàn làm việc, Martha vội vã chạy như bay xuống lầu dưới, ánh trăng treo lướt theo cái bóng nhỏ thoăn thoắt của cô sĩ quan. Chậc, đúng là đồ ngốc mà.

Bởi cái Martha nhận được sau cánh cửa không phải là nụ cười âu yếm, ấm áp thường ngày Chloe dành cho cô. Không, không hẳn chút nào, bởi cái khóe mắt đỏ gắt của cô tiểu thư đã hoàn toàn phản chiếu lại cái nhếch mép méo xệch trên môi và tấm vạt váy thấm đẫm nước mắt. Trông Chloe lúc này khác xa nét đài các trầm tĩnh thông thường của em. Martha sững sờ, chết lặng trước bộ dạng của vị hôn thê. Nhưng chưa kịp để thốt ra lời nào thì chính Chloe đã run rẩy:

"Vera chết rồi."
Behamfil à, đáng lẽ phải nói gì đi chứ.
"Vera chết rồi, chết thật rồi! Ôi Martha, chị ấy đi thật rồi."
"..."
"Em đã giết chết Vera mất rồi!"
Martha Behamfil chết lặng hoàn toàn.
_______

"Nếu anh nhìn thật kỹ thì cái xác này có hơi nhiều vấn đề đấy Clark."

Eli một lần nữa bừng tỉnh khỏi luồng suy nghĩ tiềm thức. Anh vẫn đang rảo bước trong cơn mưa rào cùng với bác sĩ Dyer; câu nói của cô lại thêm lần nữa đánh thức anh quay trở về với hiện tại. Chắc phải nhắc với cô Dyer về việc này thôi, làm sao anh có thể giữ tập trung khi có cô ở bên cạnh thi thoảng lại bật lên vài câu nói ngộ nghĩnh. Rút điếu thuốc khỏi môi, Eli quyết định đáp lời bác sĩ:
"Cô Dyer à, tôi thấy rằng chúng ta cần phải đặt ra một vài quy tắc cá nhân-"
"Anh nhìn này," Emily đã cắt ngang anh được hai lần trong vòng vài phút ngắn ngủi, đôi tay nhỏ nhắn lật trong túi áo khoác ra một tấm ảnh. "Tôi có chụp lại hình trong lúc cả đội đang khám nghiệm tử thi; có vài dấu vết khá đặc biệt trên cơ thể của cô Nair." Eli nhận lấy tấm ảnh từ tay Emily, miệng thì thầm một câu cảm ơn, rồi mắt lại đưa lại về phía xác của cô tiểu thư. Cơ thể trắng bệch của Chloe Nair bị phủ đầy bởi những vết thâm tím loang lổ, Eli bất giác liên tưởng đến những tấm hoa văn trên cơ thể của xác chết. Bị chìm ngập trong nước quá lâu, ngũ thể đã trương phình, máu dưới lớp da tụ lại do không thể lưu thông qua các dây mạch...

"Thử nhìn vào phần cổ của cô ấy đi, Clark. Nhìn vào những vết bầm ấy."
Eli di mắt về phía phần trên của cái xác, anh tìm thấy thêm những vết thâm mới. Nhưng kỳ lạ, chúng nhỏ và có hình bầu dục, xếp dọc tròn qua khung cổ cô tiểu thư như một chiếc vòng ngọc trai ngoại cỡ. Làm sao mạch máu có thể tụ lại theo hàng theo lối như vậy được, trừ khi là...


"Trừ khi cô ấy bị một vật nặng, có bề mặt tù và tròn đập phải..."
"Không thể là vòng cổ, quá nhẹ, không đủ sức nén nước..."
"Cũng không là đá sông, quá to, mọc theo tảng. Chỉ có thể va đập ở phạm vi lớn."

Eli hít một hơi vội vã. Trong đầu anh có điều gì đó đã thật sự bừng tỉnh.


"Ra anh cũng nghĩ là vậy." Anh quay đầu, chạm phải ánh mắt nâu gỗ của vị bác sĩ. Chắc chắn phải nói với cô ấy về việc đánh thức suy nghĩ cá nhân này thôi. 


"Phải, cô Chloe Nair đã bị ám sát. Bóp cổ cho tới chết." Eli thở dài, tay đưa lên đầu bứt vài cọng tóc. Nhưng mà là do ai? Ai đã làm việc này? Ai có thể hạ sát được tiểu thư nhà Nair cơ chứ? Sao lại tàn nhẫn ra tay với một cô gái bất lực như vậy? Eli vội vã sắp xếp những manh mối trong đầu, nhưng cuối cùng lại hóa thành ra một mỡ hỗn độn tới loạn trí, đến mức anh không hề nhận ra từ lúc nào mình và bác sĩ đã đặt chân tới trước cửa nhà của Martha Behamfil.

Đập vào trước mắt thám tử là những khóm hoa tím ngắt, rủ xuống qua lớp hàng rào bởi nước mưa trĩu nặng. Là tử đinh hương. Vị thám tử lắc đầu, một tiếng ho khẽ bật ra giữa các kẽ răng. Martha từ bao giờ lại có hứng thú với hoa cỏ và việc làm vườn chứ?

"Tử đinh hương này anh Clark, tôi không nghĩ cô Behamfil lại thích mấy thứ như này đấy." Emily nhoẻn nụ cười trầm, tay đưa hờ qua những khóm hoa ngậm nước mưa.
"Tôi cũng đồng tình với bác sĩ..."
"Chỗ hoa này không nhiều bằng phía sau khu khám nghiệm, nhưng mà màu sắc rực rỡ và tươi tắn hơn nhiều. Chắc hẳn cô Behamfil phải kỹ tính chăm sóc chu đáo ghê."
"Bên nhà xác mà cũng trồng hoa sao..."
"Tử đinh hương là hoa che mùi, anh Clark." Emily quay lại nhìn vị thám tử. Eli bỗng chốc hiểu thêm vài điều.

"Nhiều xưởng cũng mua lại tử đinh hương để chế hương liệu nữa. Cơ mà hầu hết là để làm nước hoa."

Bác sĩ Dyer vừa dứt lời thì cánh cửa trước nhà lập tức bật mở. Từ bên trong bước ra hai bóng hình, là cô Behamfil và một người phụ nữ đeo mạng che mặt; gương mặt hai người chuyển sắc hoàn toàn khi bắt gặp ánh nhìn đăm chiêu của thám tử và bác sĩ.
Martha bất giác đưa tay chực rút một vật sau đai váy. Eli đưa mắt nhìn theo cô.

"Clark? Bác sĩ Dyer? Hai người tới đây vào giờ này có việc gì vậy?" Martha gấp gáp hỏi, lồng ngực khẽ nhả một hơi ngắn ngủi. Tay của cô đã thả lỏng qua hai bên hông.
"Thật vô ý quá cô Behamfil, chúng tôi cũng không muốn phải làm phiền cô vào lúc này." Emily bắt đầu, ngập ngừng nhìn sang phía người phụ nữ che mặt. "Xem ra cô còn đang có khách nữa, có lẽ không tiện để chúng ta nói chuyện,..."
"Làm ơn, bác sĩ Dyer, hãy thoải mái. Cô có thể nói trực tiếp với chúng tôi mà."
"Vậy thì, có lẽ tôi nên tiếp tục vậy. Tôi và anh Clark muốn trò chuyện với cô, về cô Chloe Nair."
Một tiếng nấc khẽ thoát ra bên cạnh Martha. Người phụ nữ bí ẩn ấy bỗng thở gắt, lỡ đánh rơi chiếc khăn tay xuống nền đất ẩm ướt.
_______

Eli tiến tới trước mặt người phụ nữ che mạng, nhấc chiếc khăn dưới nền đất lên. Cô không nhận lấy chiếc khăn từ tay vị thám tử ngay lập tức, rụt rè cố ý tránh khỏi đôi mắt thăm dò của anh.


"Thật xin lỗi, nhưng trông cô quen thuộc lắm. Liệu ta đã gặp nhau trước đây chưa?"


Martha lập tức đứng chen vào giữa Eli và người phụ nữ ấy.
"Đây là cô Vera Nair, chị gái của cô Chloe, anh Clark."
Vị thám tử cảm thấy mắt mình như mở to. Ra là vậy, anh thực sự đã gặp cô gái này rồi.

"Tôi cũng đã biết chuyện về Chloe rồi." Martha tiếp tục. "Người ở đội điều tra đã kể lại với tôi. Thật xin lỗi hai người, nhưng tôi bây giờ thật không có tâm trạng để bàn bạc thêm về chuyện này; tôi phải đưa tiểu thư Vera trở lại nhà của cô ấy ngay lập tức. Đêm đã khuya rồi, mong anh và bác sĩ Dyer lượng thứ."


Vừa dứt lời, Martha và Vera đã luồn qua giữa Eli và Emily, bộ dạng họ vội vã như không thể đánh mất thêm một giây nào. Họ tiến về chiếc Coupe trắng của Martha, bước vào trong buồng ghế và đóng sập cánh cửa xe. Nấp sau tấm kính cửa sổ, người phụ nữ tên Vera vẫn hoàn toàn tảng lờ ánh nhìn của Eli.

"Hãy khoan đã cô Behamfil, chúng tôi thực sự muốn chia buồn với cô. Nếu cô cần bất kì sự giúp đỡ nà-"


Vị bác sĩ chưa kịp chốt câu thì lớp kính trên ghế tay lái đã được hạ xuống chậm rãi. Martha đưa mắt nhìn bác sĩ rồi sang tới phía Eli, tròng mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn đêm như muốn thốt lên bao điều đã bị lồng ngực đè nén.
"Tôi xin lỗi, bác sĩ Dyer thân mến. Nhưng cô nên về nhà đi."


Môi Martha khẽ run lên, từng hơi thở phả ngắt nhịp bám lại trên lớp kính mờ.
"Tôi đúng chỉ là đồ ngốc. Thật xin lỗi hai người."
Và chỉ có vậy, tiếng gầm của động cơ nổ máy đã đưa bóng dáng chiếc xe Coupe chạy thẳng vào màn đêm tối, chở theo hai dáng hình xa lạ dù đã từng thật quen thuộc.
_______

"Có lẽ cô ấy quá đau buồn."


Tạch, tạch. Tiếng mưa lại bắt đầu rơi.
"Sao anh không nói gì, Clark? Cô ấy là bạn thân của anh mà"
Vẫn chỉ là im lặng. Tiếng mưa bắt đầu lấn át cả hơi thở của bác sĩ.
"Đáng nhẽ ra, anh phải là người chủ động giúp đỡ Martha. Tôi biết việc này khó xử cho anh, nhưng anh đã không nói gì. Anh đã không làm gì cả. Vì sao vậy, Eli?"
"Bình tĩnh nào bác sĩ Dyer, đợi cho Martha đi khỏi đã."
"Cái gì-"
"Tôi đang giúp cô ấy, bác sĩ. Hãy nhớ kĩ nào. "Ta khác biệt, nhưng vẫn là một, xin tặng cho người, một tiếng gọi khác." Emily lắc đầu. Anh đang nói về cái gì vậy?

"Là lời bài hát trong túi áo cô Nair chết đuối của chúng ta đó, bác sĩ Dyer. Cô ấy đã chỉ cho chúng ta biết hung thủ qua bài hát đó. Đáng lẽ ra, tôi phải nhận thấy ngay từ đầu rồi. Mẩu giấy báo ngày 21, lời bài hát hoàn toàn nguyên vẹn trong nước, hoa tử đinh hương,... Ra là vậy, quỷ thần ơi, hóa ra là vậy! Tôi đã gặp cô Vera đó rồi, chúng ta đều đã gặp cô ấy rồi, Emily. Gặp cô ấy trong cái nhà xác đó."

Vị bác sĩ nín chặt hơi thở của mình. Cô cảm thấy ớn lạnh từ câu nói của thám tử.

"Khác biệt, nhưng là một. Họ là cặp sinh đôi, bác sĩ Dyer yêu dấu, cô Chloe là người đã hạ sát người chị em gái của mình, và Vera mới là cái xác đang nằm trong căn buồng đó. Họ đã bị tráo đổi thân xác hoàn toàn. Chloe đã bóp cổ Vera tới nghẹt thở rồi thả xuống dòng sông, mà thậm chí cô ta còn căn chọn đúng ngày để ám sát chị mình nữa. Đêm ngày 21, trăng tròn lên, có phải không bác sĩ? Từ trường của trăng sẽ làm thay đổi thủy triều của các dòng nước. Ngày 21 là khi trăng đã tròn hoàn toàn, thủy triều ở mức cao nhất, quá dễ dàng và tiện lợi để giấu một cái xác người trong nước và đợi cho sóng sông cuốn tới hạ nguồn"


Emily gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ phía Eli.


"Nhưng cô Vera đã nhanh tay nắm lấy tờ báo có dòng chữ đó để có thể chỉ ra kẻ đã sát hại mình. Mà giờ chắc cô cũng tự hỏi, làm sao mà dòng chữ đó lại không hề tan ra trong nước? Nhà Nair có xưởng làm nước hoa, và thứ nguyên liệu bắt buộc trong quá trình chế tạo nước hoa là sáp lạnh. Cô Vera hẳn đã bị giết hại trong lúc đang sơ chế nước hoa, nên đã tranh thủ dùng những vệt sáp dính trên tay để chà vào mẩu giấy. Sáp không hề tan trong nước, đó là cách mà manh mối không thể bị phá hủy."

Bác sĩ Dyer đứng người trước những lời giải thích của vị thám tử. Vậy Martha đã hoàn toàn che đậy cho tội ác của vị hôn thê. Thật không thể tin được...


"Vậy việc anh không làm gì hết là để giúp cô Behamfil?"


"Cô ấy đã quá sẵn sàng làm bất cứ điều gì rồi, bác sĩ thân mến. Lúc cửa mở, cô ấy còn chuẩn bị lôi súng ra và chĩa về phía ta cơ mà, chí ít là theo như tôi thấy. Martha đã hoàn toàn có thể chết vì Chloe rồi. Cô ấy đã gạt bỏ tất cả, chúng ta sẽ không thể làm gì khác được đâu. Mình về thôi, Emily."

Vị thám tử rút từ trong túi ra một điếu thuốc khác, đưa bật lửa lên khóe miệng. Nhưng tay anh vẫn còn run lên bần bật, kể từ cái lúc Martha mở toang cánh cửa ấy. Anh đã run, đã rất sợ hãi trước hình ảnh Martha trong tay Chloe. Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào. Kết thúc cả rồi. Anh thương Martha, thương cô thật nhiều, nhưng anh vẫn phải sợ, sợ trước cái nhân cách trong Martha, cái thứ cảm xúc mãi cháy âm ỉ vì Chloe của cô. Tình yêu của họ là điều anh không thể, và cũng không dám hiểu, bởi vậy Eli cũng chỉ có thể bảo vệ hai người theo cách riêng của anh. Cái cách mà theo chính anh cũng đang phản lại con người của mình.

Đêm nay dài quá, anh nên về nhà thì hơn.

Quay sang phía vị bác sĩ đang trầm ngâm, anh đặt chiếc bật lửa vào lòng bàn tay cô. Xem ra anh lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của bác sĩ.
Emily nhếch cười, tặng cho anh một nét mặt đầy buồn bã, rồi châm điếu thuốc cháy xém trên môi anh. Thật tội nghiệp, cô đã làm quá nhiều cho anh rồi.

Đêm nay như chẳng thể kết thúc.

"Thôi, anh nên trở về nhà đi. Hẹn gặp anh vào sáng mai. Nói với Gertrude là tôi gửi lời chào cô ấy."
Chỉnh lại nếp gấp trên áo khoác của mình, Emily bật mở chiếc dù vàng trên tay, rồi nhẹ nhàng bước vào trong bóng mưa đêm lạnh lẽo.

"Emily à, cô thật là..."

Anh và Gertrude sao, chuyện đã kết thúc từ vài tháng nay rồi. Có lẽ trong lòng Eli lúc này cũng đang ao ước một phần nào đó của Chloe và Martha. Ao ước cái thứ xúc cảm của hai người con gái đã lỡ yêu thương nhau trong nỗi điên cuồng và mê dại. Một tình yêu vô thực; anh cũng không dám chắc mình có thể hi sinh vì nó như Martha, như Chloe.

Đúng là đồ ngốc.
Có lẽ ngày mai anh sẽ rủ bác sĩ Dyer đi uống cà phê. Thức khuya như này thật có hại cho bộ óc của anh. Eli nhủ thầm, nhấc điếu thuốc thở ra làn khói trắng muốt cuối cùng, rồi thả xuống dưới sàn đất mà quay gót trở về trong một đêm trắng mưa.
_______

Sáng ngày hôm sau, trước cả khi vị thám tử và cô bác sĩ có thể tới cục điều tra, đã có một đóa hoa được đặt ngay ngắn trước bục cửa.

Một bó tử đinh hương. Từ vị sĩ quan tên Behamfil và người con gái tên Nair, và đâu đó xen giữa những nhành hoa tím thẫm là một bức thư nhỏ viết vội, chỉ vỏn vẹn vài chữ:
"Cảm ơn và xin lỗi, vì tất cả mọi điều."

Kết thúc.
P/s: Tử đinh hương là loài hoa người xưa thường dùng để đánh lạc hướng mùi xác chết; thường được sử dụng làm hương liệu trong các công thức nước hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top