Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2 : Chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




1 tuần sau
10 giờ sáng

"Cảm ơn chú đã mở cửa cho cháu."

Chàng thanh niên trẻ gật đầu chào người giúp việc. Vẫn như thường lệ, cứ đúng 10 giờ sáng mỗi thứ hai, tư, sáu, cậu bác sĩ trẻ đã có mặt trước cổng lớn Vương gia để làm vật lý trị liệu cho Vương phu nhân.

Hôm nay cũng như mọi ngày, anh tay cầm chiếc vali nhỏ đựng dụng cụ y khoa, áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu cùng chiếc quần tây đen, mái tóc đen như mun bóng mượt được chải chuốt gọn gàng vào nếp, ở giữa phần cánh tay luôn khoác hờ một chiếc áo blouse màu trắng.

Tiêu Chiến bước vào cửa lớn ở sảnh chính, như thường lệ Vương phu nhân sẽ luôn ngồi ở sofa giữa sảnh để chờ anh đến và bắt đầu quá trình vật lý trị liệu.

Nhưng hôm nay đồng hồ đã điểm 10 giờ mà ngoài sảnh chẳng thấy ai, ngoài người giúp việc đang làm vườn khi nãy đã mở cổng cho anh vào thì chẳng thấy có bóng dáng nào trong nhà cả.

Đợi một hồi lâu, Tiêu Chiến khi định bụng ra phía trước để gọi điện thoại thì từ cầu thang bỗng có tiếng nói vang lên.

"Mẹ tôi trên phòng trị liệu chờ sẵn, hôm nay bà ấy không khỏe nên chờ sẵn trên phòng, bảo tôi nói anh cứ lên thẳng trên đó gặp bà ấy."

Tiêu Chiến ngước mặt lên nhìn.

Thì ra là vậy, anh vốn cứ tưởng hôm nay phải đành công không quay về rồi, nhưng chính ra sự việc không như anh nghĩ.

Nghe hắn nói xong, Tiêu Chiến liền đi lên cầu thang tiến về hướng phòng trị liệu quen thuộc, lướt qua tầm mắt của Vương Nhất Bác.

....

Vốn dĩ khi anh làm châm cứu hoặc chữa bệnh, anh luôn muốn ở trong một không gian riêng yên tĩnh không có sự tác động của người ngoài để có thể thực hiện việc chuẩn đoán cũng như điều trị tốt nhất cho bệnh nhân.

Phòng trị liệu của Vương phu nhân trước đây cũng như những phòng ngủ dành cho khách khác, căn phòng nằm ở cuối dãy trên lầu hai, vốn dĩ trước đây căn phòng này là căn phòng ngủ chuẩn kiểu mẫu, nhưng từ khi anh đến làm vật lý trị liệu cho bà, theo yêu cầu của anh, nó đã được sửa sang lại thoáng mát hơn, cửa sổ sẽ được kéo rèm để ánh sáng có thể chiếu vào nhiều hơn.

Chiếc giường ngủ cũng được cất đi thay vào đó là một chiếc ghế sofa đơn dạng trường kỷ để thuận tiện cho việc châm cứu. Dần dần người trong nhà cũng đổi tên cho căn phòng cuối dãy lầu hai là căn phòng trị liệu của Vương phu nhân, nơi chỉ có một chiếc sofa trường kỷ, một cái bàn và một cái ghế.

Vương Nhất Bác sau khi truyền lời của mẹ hắn lại cho bác sĩ Tiêu, liền  theo sau anh để đi đến cuối dãy hành lang, đoạn đến nơi hắn định bụng sẽ cùng anh bước vào trong thì hành động ấy chưa gì đã sớm bị chặn lại.

"Phiền cậu đợi bên ngoài, khi tôi làm trị liệu, tôi không quen có mặt người lạ."

Nói xong Tiêu Chiến bước vào phòng, bỏ lại Vương Nhất Bác bên ngoài còn chưa kịp phản ứng kịp câu nói đó của anh.

Hắn đứng tựa lưng vào bức tường đối diện, bất giác nhếch miệng cười thầm.

Người lạ ư?

Tiêu Chiến, anh thật biết trêu tôi!

.....

30 phút sau, cánh cửa phòng mở ra, Tiêu Chiến đã hoàn thành xong liệu trình châm cứu của mình.

Thật ra, chứng đau nửa đầu mà Vương phu nhân mắc phải là kết quả từ việc khi xưa bà từng có đoạn thời gian suy nghĩ quá nhiều, áp lực căng thẳng quá lớn dồn dập cùng một lúc, không thuốc men kịp thời dần dà làm chứng đau nửa đầu ấy đã trở nên khó chữa hơn.

Thời điểm đầu anh có khuyên bà nên dùng thuốc tây để chạy chữa trước thay vì chọn đông y.

Theo kinh nghiệm mà anh biết, thật sự có nhiều trường hợp bệnh lí tương tự dùng thuốc tây sẽ có hiệu quả nhanh hơn là dùng phương pháp đông y cổ truyền.

Vì một khi đã dùng đến đông y và châm cứu, bệnh nhân phải có đủ kiên nhẫn để chạy theo từng liệu trình, hiệu quả của nó không phải ngày một ngày hai mà phải là cả một quá trình chữa trị.

Thời điểm ấy bà có nghe theo anh sử dụng thuốc tây để giảm đau, nhưng kết quả nhận về vẫn là con số 0 tròn trĩnh, đến cuối cùng Tiêu Chiến phải dùng đến phương pháp châm cứu để giúp bà chữa trị.

"Cảm ơn bác sĩ Tiêu, thanh toán của tháng này bác đã chuyển vào tài khoản cho cháu nhưng lần này..... bác chuyển gấp đôi tiền khám phí, bác có thể nhờ cháu một việc được không?"

" Có chuyện gì ạ?"

"À chuyện là vầy. Con trai bác, Nhất Bác ấy, thằng bé nó bị chứng đau lưng từ bé đến lớn, đến hôm qua bác còn thấy nó cứ kêu ca cả ngày bác xót quá, cháu có thể giúp bác làm vật lý trị liệu như cháu đang làm cho bác giúp nó được không?"

Vương phu nhân cầm tay anh nhờ vả, thật sự bà rất lo vì Vương Nhất Bác nhà bà cứ đêm về là hắn lại đau lưng, từ lúc hắn 10 tuổi, sau một lần chơi bóng rổ trong trường không may bị chấn thương, dù vết thương đã lành hẳn nhưng di chứng từ việc trật khớp sống vẫn chưa khỏi, cứ thỉnh thoảng cơn đau kia lại ập đến, có khi làm cho hắn phải nằm trên giường dưỡng cả một ngày trời, cách duy nhất để chữa trị hiện tại cũng chỉ là dùng thuốc giảm đau để kháng cự tạm thời mà thôi.

"Dạ cháu xin lỗi nhưng....chắc không được đâu ạ!"

Tiêu Chiến chưa gì khi nghe đến việc phải chữa trị cho Vương Nhất Bác, anh liền không cần suy nghĩ lập tức đáp lại.

"Tại sao không được, bác - sĩ - Tiêu?"

Âm thanh đột nhiên vang lên, Vương Nhất Bác bước ra từ một căn phòng gần đó.

Hai tay hắn bỏ túi quần, chân mang dép lê trong nhà từ từ tiến lại, như thể hắn đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của Tiêu Chiến và mẹ mình từ nãy đến giờ.

Và cho đến khi nghe đến phân khúc người kia từ chối mình, hắn liền di chuyển ra khỏi phòng mà lên tiếng.

Tiêu Chiến nghe giọng nói vang lên từ phía xa, có phần loáng thoáng nhưng anh cũng đoán được người đó là ai, dời tầm mắt mình về hướng kia của hành lang nhìn một cái, sau đó lập tức   nhìn Vương phu nhân mà lên tiếng.

"Cháu xin lỗi, thật ra... thật ra cháu không thể nhận chữa trị cho cậu ấy được đâu ạ, công việc của cháu ở bệnh viện quá nhiều cháu không sắp xếp thời gian được nên cháu mong bác thông cảm cho cháu."

"Ta không có ý ép cháu đâu Tiêu Chiến, cháu đừng xin lỗi ta chuyện gì hết, ta chỉ là hỏi ý kiến thôi, nếu cháu bận thì ta đành phải tìm một bác sĩ khác cho nó rồi." Bà nắm tay anh đáp lại, giọng có chút thất vọng.

"Cháu sẽ chỉ nhận phần phí chữa trị cho bác, phần bác gửi thêm một lát nữa cháu sẽ chuyển trả lại bác ạ."

Nói xong anh cúi đầu xin phép ra về, để lại Vương phu nhân với vẻ mặt không mấy hài lòng với đáp án mà bà vừa nhận được.

Tiêu Chiến đi về hướng cầu thang xuống lầu, lướt qua người thanh niên đang đứng đối diện, mi mắt rũ xuống trốn tránh như thể nếu như anh có lỡ chạm vào mắt hắn ngay lúc này, cơ thể anh sẽ lập tức đóng băng mất.

Bước chân Tiêu Chiến cũng vội vã hơn hẳn bình thường, bỏ lại phía sau lưng là hình ảnh một người với gương mặt hết sức khó coi.

Tiêu Chiến, từ chối tôi, là điều anh làm giỏi nhất có phải không?

Vương Nhất Bác, anh xin lỗi.

Anh thật sự xin lỗi.

———————————
❤️ Đừng quên VOTES, COMMENTSFOLLOWS cho Claire nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top