Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 26: Vương Tổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




5 năm sau

Trụ sở chính The Riverside Palace.

*cốc..cốc..cốc*

" Vào đi!"

" Xin chào Vương tổng, đây là bản kế hoạch mới nhất mà bên phía đấu thầu xây dựng vừa đưa qua cho chúng ta. Mời anh xem xét!"

" Được cô đặt đó đi! Tôi lát nữa sẽ xem ngay."

" Vương tổng, nhưng phía nhà thầu đang cần bản ký kết trả lời gấp ạ!"

Đôi mắt phượng sắc như dao găm ấy trong một chốc ngước lên nhìn cô gái đang đứng phía đối diện mình, ánh mắt băng lãnh mang đầy sự chết chóc ấy làm cô ta nhất thời hoảng sợ mà lùi về phía sau một bước. Cả cơ thể bất giác run rẩy lên trong lo lắng, giọng cô cũng trở nên lấp bấp đến khó nghe.

" Vương tổng, em..em xin lỗi, em không dám!"

" Phó giám đốc Chu, đây là lần thứ hai tôi nhắc nhở cô, cô nên cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình!"

" Em xin lỗi Nhất Bác, em...em chỉ là muốn giúp khách sạn mình mong chóng hoàn thành bản kế hoạch đấu thầu này để có thể sớm chuyển đến cho các nhà đầu tư thôi, em không hề có ý định hối thúc anh!"

" Gọi tôi là Vương tổng!"

Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên vẻ mặt băng lãnh không biểu hiện một tia cảm xúc nào của mình, cậu đưa tay lấy xấp hồ sơ vừa được đưa đến lật ra xem.

Chu Tử Kỳ lúc này không còn dám mở miệng ra nói thêm bất cứ câu chữ nào nữa. Cô yên lặng khép nép đứng chờ vị tổng giám đốc của mình duyệt xong tập giấy tờ vừa được cô mang đến, trong lòng không ngừng run rẩy trước cái sát khí đằng đằng đang toả ra từ trên người vị tổng tài này.

Vương Nhất Bác từ ngày tiếp quản công ty đến giờ, cậu luôn được xem như là một hung thần đối với các nhân viên cấp dưới của mình. Tuy rằng hiệu quả làm việc của vị tổng giám đốc đương nhiệm này vô cùng tốt, chuỗi khách sạn The Riverside Palace chỉ trong 5 năm qua đã được cậu đổi mới toàn bộ cơ cấu vận hành theo chiều hướng tích cực, mở rộng quy mô ra khỏi phạm vi Trung Quốc, thu về cho chuỗi khách sạn muôn vàng danh tiếng tốt đẹp và lợi nhuận ròng cũng gia tăng rất nhiều.

Nhưng đi ngược lại với bộ não kinh doanh thiên tài và vô cùng nhạy bén đó, vị tổng tài này lại không hề biết cười, cứ như thể cơ mặt cậu không hề tồn tại thứ gọi là dây thần kinh cười nào cả.

Hầu như chưa một người nhân viên nào trong trụ sở chính bắt gặp được nụ cười phát ra từ cậu, gương mặt điển trai tuấn tú đủ tố chất để trở thành một vị minh tinh hạng A ấy luôn mang theo bộ mặt băng lãnh khó gần đến dọa người.

Vương Nhất Bác chính là không hề thích nói nhiều, một cái nhìn của cậu thôi cũng đã đủ làm người đối diện phải khiếp vía, trong trụ sở này không biết bao nhiêu cô gái đã khóc thét lên vì bị vị tổng tài này dọa đến phát sợ.

Mọi bản kế hoạch trình lên cho cậu không thể nào chuẩn bị qua loa, nói đúng hơn là phải thật sự hoàn hảo. Vì một khi bản kế hoạch cẩu thả được đưa đến tay cậu ấy, xui xẻo thay làm cậu phật lòng, thì người nhân viên ấy chuẩn bị sẵn đơn xin nghỉ việc là vừa.

Những người nhân viên trong trụ sở đều có thói quen thường hay tụm lại to nhỏ những chuyện bát quái với nhau, nhưng họ sẽ không bao giờ dám một lời hé miệng khi bắt gặp bóng dáng của Vương Nhất Bác ở gần đó, nói chính xác hơn là theo lời của các nhân viên đồn đại rằng, vị chủ tịch hung thần này nếu không có việc, thì tốt nhất là đừng bao giờ lãng vãng trong tầm nhìn của cậu, chỉ một cái lườm của cậu ấy thôi cũng đủ để làm người đối diện phải hoảng sợ mà hét lên trong run rẩy.

Vương Nhất Bác sau khoảng năm phút đọc lướt qua chỗ tài liệu được Chu Tử Kỳ đưa đến, về dự án phát triển xây dựng thêm chuỗi khách sạn mới ở Singapore mà công ty cậu đang trong giai đoạn tìm kiếm nhà đầu tư.

Ánh mắt cậu chợt dừng lại ở một đoạn, biểu hiện cũng dần trở nên khó chịu, phần hai đầu chân mày cũng đã kéo gần khoảng cách hơn. Sau một lúc Vương Nhất Bác gập mạnh bìa hồ sơ lại, đưa mắt lên nhìn vào cô gái đang đứng đối diện mình.

" Đây là bản thảo cuối cùng?"

Chu Tử Kỳ nhìn thấy gương mặt Vương Nhất Bác lúc này bỗng nhiên nổi lên một cỗ bất an, giọng điệu cô cũng trở nên run rẩy, lo sợ hơn.

" Dạ vâng thưa Vương tổng!"

Vương Nhất Bác nhăn mày ném tập hồ sơ ấy lên mặt bàn, khiến Chu Tử Kỳ bất giác lùi lại một bước.

Thôi rồi! Vương tổng lại nổi giận lôi đình rồi!

" Cô đã tự mình đọc lại bản đấu thầu dự án này trước khi đưa cho tôi chưa? Sẽ thế nào nếu một cái dự án sơ sài cẩu thả này đến tay các nhà đầu tư? Đến lúc đó tôi dám chắc với cô rằng sớm muộn gì cái dự án này cũng sẽ bị rút vốn không còn một đồng!"

Chu Tử Kỳ hoảng hốt đưa tay cầm lấy bản dự án lên mà lật ra đọc lại từng chữ, cái ánh mắt sát khí đang chằm chằm nhìn cô trước mặt khiến cô không tài nào bình ổn nổi. Giọng nói cũng dần trở nên gấp gáp hơn.

" Em xin lỗi sếp, em sẽ cho tổ kế hoạch sửa chữa lại ngay!"

" Sửa lại? Đây là lần thứ ba cô trình lên tôi cái bản thảo dự án này rồi đó phó giám đốc Chu. Cô còn muốn sửa thêm bao nhiêu cái nữa? Hay là tôi sửa luôn cái chức vụ hiện tại của cô nhé?"

" Mong sếp bớt giận, sếp hãy cho bọn em thời hạn ba ngày, em hứa lần này sẽ là một bản hoàn hảo không một chút sai sót ạ!"

" Ba ngày ư? Cô làm gì mà tận ba ngày? Nhà đầu tư người ta đợi cô đến từng ấy ngày sao?"

" Dạ....dạ"

"Một ngày. Tôi cho cô thời hạn một ngày, nếu bốn giờ chiều mai không trình lên bản thảo hoàn hảo nhất, chức phó giám đốc của cô và những người cấp dưới trong tổ kế hoạch của cô chuẩn bị nhận đơn cho thôi việc từ tôi đi!"

" Vương tổng...nhưng mà....."

" RA NGOÀI!"

Vương Nhất Bác ném cho cô gái ấy một cái nhìn chết chóc, sau đó cầm lấy một xấp tài liệu khác lên mà chăm chú đọc, cậu không hề để tâm đến cô gái với vẻ mặt đang vô cùng uỷ khuất đến khó coi trước mặt mình.

Chu Tử Kỳ sau một hồi gánh chịu một trận lôi đình từ Vương Nhất Bác, cô hậm hực giậm chân bước ra khỏi phòng.

Cô thân là một phó giám đốc của chuỗi khách sạn lớn nhất nhì Trung Quốc này, tất cả mọi nhân viên khi gặp cô đều phải gật đầu chào. Vậy mà từ khi Vương Nhất Bác lên nắm giữ vị trí tổng giám đốc, cô lại vô tình bị anh ta hết lần này đến lần khác không coi thể diện cô ra gì.

Cũng có thể coi là duyên phận, Chu Tử Kỳ và Vương Nhất Bác đều từng được học tập và đào tạo trong môi trường từ nước ngoài về, nên lối tư duy suy nghĩ về các ý tưởng đột phá và tổ chức lại cơ cấu vận hành công ty cũng được xem là tân tiến và cởi mở như nhau.

Với tấm bằng tốt nghiệp thạc sĩ loại ưu tại Anh quốc trong tay về chuyên ngành Quản Lý Nhà Hàng Khách Sạn, khi vừa trở về nước cô may mắn đã được ngồi vào một vị trí khá cao trong trụ sở chính The Riverside Palace này, với sự nhạy bén và lanh lợi, chỉ một năm thôi là cô đã nghiễm nhiên được bổ nhiệm lên vị trí phó giám đốc của công ty, mặc dù tuổi đời còn rất trẻ.

Một năm sau đó cô gặp được Vương Nhất Bác, cô không thể phủ nhận rằng cô đã bị anh hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Vị tổng giám đốc trẻ tuổi tài năng này luôn toát ra một sự lạnh lùng khó gần đến đáng sợ, dù anh cực kì tài giỏi xuất chúng và có một đầu óc đầy ắp chiến lược kinh doanh sắc bén, nhưng hình như ngoài những việc ấy ra, đời tư của anh luôn là một bí ẩn đối với các nhân viên trong trụ sở.

Không một ai trong công ty có thể biết được Vương Nhất Bác là một con người như thế nào? Anh đã có bạn gái hay chưa, hoặc đã lập gia đình hay chưa?

Ngay cả việc họ còn hoài nghi rằng vị Vương tổng này chắc có thể còn không biết dùng đến mạng xã hội là gì, dù các chuyên gia bát quái trong công ty đã trổ tài thế nào cũng không một ai có thể moi được bất cứ tin tức gì về các tài khoản cá nhân của anh.

Việc mà hiện tại họ vẫn luôn bàn tán và gây nhiều tranh cãi lớn nhất đó chính là chiếc nhẫn vàng lấp lánh trên ngón tay áp út của vị Vương tổng này.

Luôn có hai phe đối lập luôn lập ra giả thuyết rằng, liệu chiếc nhẫn ấy chỉ là một món đồ trang sức bình thường, với mục đích đeo để cho đẹp, hay là chiếc nhẫn ấy lại một mang ý nghĩa sâu xa khác, ví dụ như việc tượng trưng cho người đàn ông đã lập gia đình chẳng hạn?

Với giả thuyết thứ hai, nếu thật sự Vương Nhất Bác đã là người yên bề gia thất và không chừng đã có năm bảy mụn con, thì có lẽ điều đó sẽ làm tan vỡ biết bao trái tim thiếu nữ trong trụ sở này mất.
.
.
.

Chu Tử Kỳ bước vào phòng làm việc của mình, cô tức giận ném xấp tài liệu trong tay lên bàn, bàn tay tự bao giờ cũng nắm chặt lại thành nắm đấm.

Vương Nhất Bác anh được lắm, tôi kiên nhẫn theo đuổi anh từng ấy năm nhưng trong mắt anh tôi không là cái đinh gì cả! Một sự quan tâm nhỏ nhặt tôi cũng không nhận lại được từ anh. Anh thật sự kiêu ngạo và quá quắt lắm rồi đấy!

—————————————

" Cố Tư Thần, anh vào phòng làm việc tôi một lát!"

*cốc...cốc..*

" Vào đi!"

" Vương tổng cho gọi tôi!"

" Thư ký Cố, lịch làm việc chiều nay của tôi thế nào?"

" Dạ vâng, 3 giờ chiều nay cậu có buổi dự lễ khánh thành trung tâm thương mại của tập đoàn Hoa gia, 5 giờ chiều sẽ có buổi hội thảo sinh viên trường đại học kinh tế Bắc Kinh cho đến tối ạ!"

" Anh đã giúp tôi chuẩn bị bài thuyết trình mà tôi đã nhờ anh cho tối nay chưa?"

" Rồi ạ!"

Thư ký Cố lấy ra từ sấp tư liệu trên tay mình một tờ giấy, sau đó chuyển đến cho Vương Nhất Bác. Tối nay là buổi lễ kỷ niệm thành lập trường của đại học kinh tế Bắc Kinh, Vương Nhất Bác là một trong những khách mời mà trường đã mời đến để chủ trì buổi hội thảo cho các sinh viên trong ngành Quản Lí Nhà Hàng khách sạn này, đồng thời họ mong rằng với những kinh nghiệm thực tế mà cậu đã tích góp được trên thương trường, phần nào sẽ giúp các bạn sinh viên có một cái nhìn rõ hơn về chuyên ngành này.

" Vương tổng, cậu có cần sau khi tham gia buổi khai trương xong sẽ ghé về Vương gia để thay y phục khác hay không?"

" Cũng được. Như thế sẽ nhìn tôi trông đỡ tiều tuỵ hơn đúng không?"

Cố Tư Thần chỉ biết nhìn vị sếp trẻ tuổi của mình trước mặt mà phì cười.

" Sếp à! Cậu có bao giờ xấu đâu, cậu không thấy tất cả cô gái trong trụ sở này chỉ mong một lần nhận được cái nhìn từ cậu sao?"

" Không phải họ luôn gọi tôi là hung thần hay sao?"

Thư ký Cố lúc này chỉ biết lắc đầu nhìn cậu mà cười.

" Ai mượn cậu luôn trưng cái vẻ mặt đằng đằng sát khí ấy ra ngoài làm chi, làm họ muốn đến gần cũng không dám. Từ ngày cậu bắt đầu ngồi vào vị trí này, tôi chưa từng thấy cậu có bất cứ một mối quan hệ nam nữ nào. Hay là cậu thử mở lòng mình ra xem, công ty chúng ta đều là những tiểu hoa đán nổi bật. Chẳng hạn như phó giám đốc Chu đây này, tôi thấy cô ấy cũng xinh đẹp và đáng yêu, không phải cô ấy luôn tuyên bố với tất cả mọi người trong trụ sở rằng cậu cuối cùng rồi cũng bị cô ấy cưa đổ hay sao?"

" Nhảm nhí! Tôi không có hứng thú!"

Vương Nhất Bác đưa mắt lên nhìn Cố Tư Thần đang đắc ý hả hê với đề xuất của bản thân, anh bắt gặp ánh mắt đang phát ra tia điện chết chóc ấy đang nhìn chằm chằm đặt lên người mình, Cố Tư Thần lúc này mới bất giác ngậm chặt miệng lại, không để phát ra một tiếng âm thanh nào nữa.

" Vương tổng, đã đến giờ ăn trưa rồi! Hôm nay cậu muốn ăn ngoài hay trở về Vương gia ạ?"

" Thứ tôi nhờ anh đã giúp tôi chuẩn bị chưa?"

" À, tôi đã chuẩn bị rồi. Họ bảo sẽ giao hàng vào giờ trưa, tôi nghĩ chắc giờ này bưu kiện cũng đã tới rồi đấy, để tôi ra ngoài xem giúp cậu nhé!"

" Cảm ơn anh! Tiện thể hôm nay tôi sẽ tự lo bữa trưa của mình, anh đừng quan tâm tôi, cứ việc thoải mái phần anh đi nhé!"

" Vâng Vương tổng!"

Cố Tư Thần tay ôm xấp tư liệu và chiếc ipad của mình, xoay người bước chân rời khỏi phòng. Một lúc sau quay lại trên tay là một bó hoa tươi to lớn trông rất đẹp.

Mẫu đơn trắng!

Anh đặt bó hoa lên chiếc bàn bên cạnh Vương Nhất Bác, sau đó liền nói vài câu rồi rời đi.

" Cậu có việc gì cần dặn dò tôi nữa không ạ?"

" Không có, cảm ơn anh vì đã giúp tôi! Hôm nay tôi có việc, tôi sẽ không trở lại công ty, ba giờ chiều tôi sẽ gặp anh ở trung tâm thương mại."

" Vậy tôi xin phép đi trước, ba giờ chiều tôi sẽ đến đó gặp cậu!"

" Ừm!"

Cánh cửa phòng cuối cùng cũng được khép lại, Vương Nhất Bác mệt mỏi ngả người xoay chiếc ghế về phía nơi cửa kính sau lưng, ánh mắt cậu xa xăm nhìn về thành phố đang thu nhỏ bên dưới toà nhà, phút chốc thả hồn mình hoà vào chốn không gian rộng lớn ấy!

Thấp thoáng đã năm năm, mọi thứ dường như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Tiêu Chiến à, tại sao khi em càng ngồi lên vị trí cao nhất này, em lại càng cảm thấy cô độc đến vậy!

Cuộc sống cứ diễn ra trong cái vòng tuần hoàn luẩn quẩn không điểm dừng này, em thật sự đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi Tiêu Chiến à!

Vương Nhất Bác chìm đắm vào khoảng không gian của mình một lúc, cuối cùng cậu cũng đứng lên khoác chiếc áo vest bên ngoài vào, một tay cầm túi xách, một tay ôm lấy bó hoa vào người, tiến ra khỏi phòng đi về phía thang máy mà di chuyển đến tầng đỗ xe.

Hình ảnh vị Vương tổng lướt qua với bó tay mẫu đơn trắng trong tay khiến bao nhân viên trong công ty đều phải kinh ngạc. Group chat nhóm của các nhân viên trong công ty chỉ trong một giây đã ngập tràn các tin tức bát quái nổ ra, họ xôn xao bàn tán về sự kiện có một không hai này, lần đầu tiên vị Vương tổng đẹp trai cao lãnh của bọn họ chủ động mang hoa đi tặng người khác sao?

[Là Vương tổng đi hẹn hò sao?]

[Thì ra là anh ta chưa lập gia đình, mọi người thấy chưa, phán đoán của tôi là đúng rồi, chiếc nhẫn trên ngón tay áp út ấy chỉ có công dụng làm đẹp trang trí thôi. Vì vậy chính là chúng ta vẫn còn cơ hội đấy các cô ạ!]

+1
+2
+3
+4
...

+45

[ Haizz tôi không hiểu sao các cô có thể vui mừng được, tôi nghĩ cái người mà làm Vương tổng nhà ta có thể đích thân đi tặng hoa, chắc hẳn cũng không phải dạng vừa đâu nha! Các cô nghĩ chúng ta có tư cách sao? :(((]

[ Thì chúng ta có quyền mơ ước....<3 ]

[ Tôi thì lại cảm thấy tội cho cô gái ấy :((( ]

[ Uầy, tôi vẫn không tưởng tượng được gương mặt của Vương tổng khi tán gái sẽ như thế nào nhỉ :)) tôi từ chối nghĩ đến!! ]

*Chu Tử Kỳ đã online*

[ Thôi tôi phải đi ăn trưa, tạm biệt các cô!]

[ Tôi cũng vậy!]

......

[ Tôi cũng vậy!]

—————————————

Vương Nhất Bác dừng xe ở trước căn chung cư quen thuộc, cậu ấn tắt khởi động máy mở cửa xe bước ra, một tay ôm lấy bó hoa, một tay ôm lấy vài túi thức ăn lỉnh kỉnh mà bước vào tòa nhà.

Đưa tay ấn nút thang máy di chuyển đến tầng tám, một lúc sau thang máy cũng di chuyển đến nơi cần đến. Cánh cửa mở ra, Vương Nhất Bác lặng lẽ đi đến nơi căn hộ nằm ở cuối dãy của tầng lầu này.

*tít tít*

Sau khi tra thẻ vào ổ cảm ứng điện từ, cánh cửa căn hộ cũng được mở ra.

Đây là căn hộ mà Tiêu Chiến từng ở.

Mọi thứ bên trong căn hộ dù không có người ở nhưng trông rất sạch sẽ và ngăn nắp, ngay cả một vết bụi bẩn cũng không tìm thấy được.

Từ ngày cậu trở về Trung Quốc, Vương Nhất Bác thường hay lui tới nơi này vào những lúc rảnh rỗi, mọi thứ trong ngôi nhà này đều được một tay cậu lau chùi dọn dẹp và sắp xếp cẩn thận. Thỉnh thoảng cậu sẽ ngủ lại đây qua đêm hoặc đôi khi sẽ ghé ngang vào những giờ nghỉ trưa để chợp mắt một lúc.

Suốt năm năm qua, Vương Nhất Bác chưa từng để ngôi nhà này trở nên lạnh lẽo bất cứ lúc nào, cậu luôn chuẩn bị nến thơm, củi khô để đặt vào lò sưởi, hoặc thỉnh thoảng vào bếp nấu những bữa ăn để làm ấm lên không khí ngôi nhà.

Vì Vương Nhất Bác luôn tin rằng, khi cậu ở trong ngôi nhà này, chính là khi mà cậu được ở bên Tiêu Chiến.

Như chưa từng rời xa.

Vương Nhất Bác đặt bó hoa cùng những túi thức ăn mà cậu vừa ghé ngang siêu thị mua về khi nãy lên quầy bếp. Cậu mở các ngăn tủ để tìm một chiếc bình thật đẹp để cắm hoa vào, sau đó mở các túi đồ ăn đã mua khi nãy, cẩn thận lấy ra từng món nào là bột mì, nào là trứng gà, thịt bò tươi và một số rau củ.

Hôm nay là 5 tháng 10

Hôm nay là sinh nhật Tiêu Chiến.

Hôm nay Vương Nhất Bác cậu sẽ nấu món mì trường thọ cho anh.

Sau khi hoàn tất việc trang trí bình hoa mẫu đơn trắng thật đẹp, Vương Nhất Bác mang đặt nó lên chiếc bàn nơi giữa phòng khách, cậu mỉm cười đứng nhìn thành quả của mình một lát. Cách cắm hoa tuy có hơi vụng về, nhưng cũng không phải là không nhìn được.

"Tiêu Chiến à, tại sao anh khéo tay bao nhiêu thì em lại vụng về đến bấy nhiêu vậy? Hoa em cắm thật xấu quá đi, anh đừng trách em nhé!"

Vương Nhất Bác xoay người trở lại vào bếp và bắt đầu việc nấu món mì trường thọ của mình.

Theo phong tục của người Trung Hoa, vào mỗi dịp lễ tết hay sinh thần, họ luôn dùng món mì trường thọ này như một món ăn cầu phúc và cầu bình an. Họ quan niệm rằng ăn một sợi mì thật dài mà không để bị đứt quãng, nó sẽ mang đến cho họ sự hạnh phúc viên mãn về sau trong cuộc sống.

Đây là lần đầu tiên cậu làm món mì trường thọ này, nấu ăn đối với Vương Nhất Bác ngay từ buổi ban đầu đã là một khó khăn rồi, nhưng vì muốn tận tay làm lấy món ăn này để chúc mừng sinh nhật anh, nên dù bao nhiêu khó khăn trở ngại đối với cậu căn bản cũng không thành vấn đề.

Một tay hì hục nhồi bột, tay kia bận rộn lật qua lật lại trang giấy trong quyển sách hướng dẫn nấu ăn. Vương Nhất Bác chăm chú nhìn vào từng dòng chữ hướng dẫn trong ấy mà làm theo không sai một bước nào.

Dù phải bỏ hai chỗ bột mì, gương mặt cùng chiếc tạp dề sớm đã lấp lem phần bột trắng, cuối cùng thì Vương Nhất Bác cũng đã thành công trong việc nấu xong bát mì trường thọ của mình.

Đặt hai bát mì nóng hổi đang nghi ngút khói lên bàn ăn, một trước mặt, một đối diện mình. Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn thành quả mà khẽ mỉm cười.

" Tiêu Chiến, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"

.....

" Bát mì này em đã cố gắng hết sức rồi, có dở anh cũng đừng chê nhé! Anh mà chê thì lần sau em sẽ không nấu cho anh ăn nữa không!"

.....

" Em đùa thôi, dù thế nào em cũng sẽ nguyện nấu cho anh ăn suốt cả cuộc đời này!"

Vương Nhất Bác mỉm cười chua xót nhìn vào bát mì phía đối diện mình, nước mắt tự bao giờ cũng đã thôi kiềm chế được nữa mà lặng lẽ rơi xuống.

———————————————
❤️ Đừng quên VOTES, COMMENTS, và FOLLOWS cho Claire nhé❤️

🌷 Tấm hình này là tấm hình mà Claire bị ám ảnh lâu nhất từ bữa tới giờ vì bởi vẻ đẹp mặn mòi của bé Bo nhà ta khi ghi hình cho TTHT 😽
🧑🏻‍🍳 Chefs Wang 1 Bo nhé😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top