Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3: Người ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Như thường lệ, sau khi chữa trị cho Vương phu nhân xong, Tiêu Chiến sẽ dặn dò bà nhớ uống thuốc theo đơn kê của ngày hôm đó, rồi nhanh chóng rời đi.

Hôm nay cũng thế, sau khi hoàn tất xong tất cả mọi thứ, anh cầm chiếc vali nhỏ cùng áo blouse trắng của mình trên tay, từ căn phòng trị liệu cuối dãy đi về phía cầu thang, không nán lại giây phút nào nữa.

Di chuyển được nửa đoạn đường, bỗng dưng lồng ngực Tiêu Chiến nhói lên, đau đến mức khiến anh phải lập tức dừng lại, anh vội đưa tay vào túi quần lấy ra một lọ gì đó, tầm mắt vừa hay dời về phía bên tay trái mình, nơi cánh cửa căn phòng đang được mở toang.

Căn phòng này cách căn phòng trị liệu của Vương phu nhân không xa, mà Tiêu Chiến làm thế nào lại đúng lúc gặp sự cố tại nơi này.

Anh theo quán tính đưa mắt nhìn vào trong, đứng từ góc nhìn của Tiêu Chiến, anh chỉ mơ hồ thấy được một chiếc đèn bàn đang lập loè ánh sáng.

Sau đó một lúc, biết mình nhìn trộm là không hay, anh thu lại tầm mắt, trở về tìm lấy tìm để thứ đồ vật trong túi quần.

Nhưng Tiêu Chiến lại vỗ đầu tự trách mình ngốc, chẳng phải sáng nay anh đã dùng một lần và bỏ quên lại chúng trên xe rồi sao? Vật bất ly thân như vậy mà cũng không nhớ, thật là não cá vàng mà!

Cơn đau nơi lồng ngực ngày càng dồn dập đến, khoảnh khắc Tiêu Chiến định nhấc bước chân rời khỏi vị trí đang đứng, cũng là lúc từ bên trong căn phòng tối đèn kia phát ra âm thanh.

"Tiêu Chiến, anh vào đây, một chút thôi!"

Chất giọng từ bóng đêm kia vang lên không cao cũng không thấp, nhưng anh hoàn toàn có thể nhận ra đó là ai!

Là Vương Nhất Bác.

Nhưng vẻ ngông cuồng bắt nạt anh thường ngày đâu rồi, hôm nay sao hắn lại tử tế với anh đến vậy?

Tiêu Chiến thở dài một tiếng, chần chừ trước cửa phòng, nên bước vào, hay cố tình không nghe không thấy rồi lẳng lặng rời đi đây?

Suy nghĩ một lúc, Tiêu Chiến cũng chọn phương án thứ nhất, bước vào căn phòng kia và đối mặt với Vương Nhất Bác.

Đứng từ vị trí vài bước chân gần hơn so với ban nãy, đập vào mắt anh là hình ảnh người kia đang nằm trên giường đầu tựa vào thành, hai tay chắp trước bụng, phủ ngang bằng một tấm chăn con.

Mà đối diện với Tiêu Chiến lúc này là một cặp mắt đang nhìn xuyên thấu anh, tuy không rõ rệt nhưng cảm quan của anh đều hiểu rõ, nhất cử nhất động của mình đều đang được đối phương thu vào nhãn quang triệt để giữa màn đêm.

Tiêu Chiến tiến lại gần hơn chút nữa, Vương Nhất Bác cũng không nói thêm gì, hắn im lặng tuyệt đối, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ đang bị thương nằm đấy mà nhìn, bình ổn hiền hòa vô cùng.

Hôm nay hắn lại làm sao thế này? - Tiêu Chiến nghi hoặc.

Gạt bỏ đi những lời lẽ khó nghe và cách cư xử mà hắn đã dùng để đối đãi với anh trong những lần chạm mặt gần đây, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tiêu Chiến, cho đến hôm nay tôi mới có dịp được chào hỏi anh một cách tử tế......đã lâu không gặp!"

"...." Tiêu Chiến có phần hơi sửng sốt trước sự thay đổi thái độ đột ngột này của Vương Nhất Bác, nhưng sau đó anh bình thản đáp lại.

"Không sao, chuyện tôi với cậu biết nhau từ trước, vốn dĩ ít người biết đến sẽ tốt hơn."

"...."

Vương Nhất Bác nhìn anh, hắn cười khổ.

"Sẽ tốt hơn, thật sao?"

Mà đứng trước sự tình này, Tiêu Chiến lại không muốn đôi co với hắn.
Hai người đối mắt nhau một lúc, không gian ngột ngạt đến mức Tiêu Chiến phải xoay người đi, Vương Nhất Bác lại lên tiếng.

"Anh trở về đây từ khi nào?"

"Cũng được một năm rồi, mới đây mà đã một năm rồi, nhanh thật!"

Vương Nhất Bác nằm trên giường đối mặt với tấm lưng của anh, ánh mắt không ngừng quan sát.

"Đúng là nhanh thật, mới đây mà đã ba năm rồi, nhanh thật!"

"Chuyện của anh....đã giải quyết xong chưa?"

"Mọi thứ đã ổn rồi, hiện tại tôi sống rất tốt, còn...."

Tiêu Chiến lúc này vẫn đang giữ tư thế xoay người ra cửa để tiếp chuyện, bỗng dưng trong khoảng không ấy anh loáng thoáng nghe được tiếng thở dốc của Vương Nhất Bác, lúc xoay người lại thì đã thấy hắn tay đặt phía sau lưng, mặt nhăn nhó vô cùng khó coi.

Dưới ánh đèn vàng lập loè kia, Tiêu Chiến cảm nhận được rất rõ sự khó chịu trên gương mặt đối phương. Biết rằng Vương Nhất Bác đang gặp điều gì đó không ổn, anh lập tức đi đến bên cạnh hắn đặt tay lên trán kiểm tra nhiệt độ.

"Nhất Bác cậu bị gì vậy, sao cả người lại toát mồ hôi thế này?"

Tiêu Chiến lo lắng hỏi han, tiếng thở dốc của Vương Nhất Bác làm anh không thể ngó lơ được nữa.

"Tôi bị đau lưng, giúp tôi lấy lọ thuốc giảm đau trong ngăn kéo."

Vương Nhất Bác cau mày chỉ tay về hướng chiếc tủ kê đầu giường bên cạnh.

"Lời mẹ cậu nói, là thật sao? Tại sao tôi chưa từng biết qua chuyện này?"

Tiêu Chiến vừa đưa tay lấy lọ thuốc trong ngăn kéo đầu giường và cốc nước để sẵn bên cạnh đưa cho Vương Nhất Bác, vừa lên tiếng hỏi.

Hắn uống vào vài viên thuốc, ngã cả người nằm xuống, nhắm mắt khó chịu.

"Cũng không phải là lần đầu tiên, tôi không sao rồi, bác sĩ Tiêu có thể về!"

Vương Nhất Bác lạnh lùng đáp.

Chính là đã quá quen thuộc với việc có những cơn đau này ập tới bất chợt thường xuyên, nên đối với Vương Nhất Bác cũng chẳng có gì quá to tát, chỉ cần hắn uống thuốc cầm cự kịp thời, mọi thứ rồi sẽ trở lại bình thường nhanh thôi.

Về phần Tiêu Chiến, bị hắn đuổi đi, anh ấm ức vô cùng.

Gọi anh vào đây chính là hắn, hắt hủi anh đi cũng là hắn, ngay cả bệnh tình cũng giấu diếm suốt thời gian, rốt cuộc Vương Nhất Bác hắn coi anh là gì chứ?

"Chưa về được, cậu xoay người lại tôi xem!"

Không đợi Vương Nhất Bác đồng ý hay không, Tiêu Chiến dùng hết lực tay mình có lật nửa người Vương Nhất Bác nằm sấp xuống.

Anh mở chiếc vali nhỏ bên góc ra bắt đầu sắp xếp các dụng cụ châm cứu cần thiết lên mặt tủ, yên lặng làm mọi thao tác chuẩn bị, sát trùng dụng cụ, và cuối cùng là bật dậy tiến về phía cửa phòng đóng cửa khoá lại.

Tiêu Chiến anh, ghét nhất là khi thực hiện châm cứu, lại bị một người khác không liên quan quan sát.

Mà Vương Nhất Bác khi thấy mọi hành động đột ngột này của Tiêu Chiến, hắn cũng chẳng buồn phản kháng như mọi hôm, chăm chú theo sát từng thao tác anh làm, rồi lẳng lặng đánh giá.

Chỉ vì hiện tại hắn đang rất đau, cơn đau này như vắt kiệt mọi sức lực trong cơ thể hắn, nếu có ai lúc này tìm đến kiếm chuyện gây sự thì có lẽ hắn cũng mặc kệ cho bọn chúng làm càn mất.

"Nhất Bác, cứ thả lỏng cơ thể, đừng gồng lên kim vào sẽ đau, một chút thôi sẽ không còn đau nữa!"

Tiêu Chiến nhỏ nhẹ bên tai hắn trấn an, anh thật sự không hiểu tại sao anh với bộ dạng này lại đang ngồi đây làm vật lí trị liệu cho Vương Nhất Bác.

Lần trước đã từ chối Vương phu nhân một lần, lần này lại làm ngược lại với những lời nói của bản thân đã tạo ra.

Liệu bọn họ có nghĩ rằng anh là một con người mâu thuẫn không?

Nhưng có trách thì trách anh là một bác sĩ đi, lương tâm nghề y khiến anh không thể bỏ mặc được người gặp nạn, cứ giúp hắn ta trước đã, ân oán gì đó tính sau, có được không?

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thực hiện thao tác châm cứu lên các điểm huyệt đạo trên thắt lưng của Vương Nhất Bác, thao tác rất nhanh, dứt khoát nhưng lại rất nhẹ nhàng. Tấm lưng trần của hắn hiện tại có gần cả chục mũi kim châm lên nhưng hắn lại chẳng phản ứng gì cả, chứng tỏ một điều rằng tay nghề của Tiêu Chiến vô cùng tốt.

"Ngọc Nhi... cô ấy có biết cậu bị chứng đau lưng này không, chắc hẳn cô ấy rất lo lắng!"

Tiêu Chiến từ phía sau hắn đột nhiên lên tiếng, đề cập tới vấn đề riêng tư này.

"Không, tại sao cô ấy phải biết?"

Vương Nhất Bác dửng dưng đáp.

"Chẳng phải hai người đang hẹn hò sao, tôi chỉ nghĩ là bạn trai bạn gái với nhau nên quan tâm nhau một chút!"

"Vậy bác sĩ Tiêu đây khi hẹn hò có quan tâm đến đối phương không?"

Tiêu Chiến ngập ngừng trước câu hỏi này, tại sao hắn lại hỏi ngược anh cơ chứ?

"Tôi...."

"Chắc là không rồi!" Vương Nhất Bác thay anh đáp.

"Cậu nghĩ tôi là người như vậy sao?"

"Chẳng phải thế thì còn gì?"

Ngữ khí của hắn ngày càng khiêu khích, mà Tiêu Chiến một chút cũng chẳng muốn đôi co, anh im lặng làm nốt công việc của mình.

"Tôi không để người ngoài biết bệnh tình, trừ người nhà tôi họ đã biết trước từ khi tôi còn nhỏ."

Vương Nhất Bác một lúc sau đó lạnh lùng lên tiếng.

Nghe hắn nói, Tiêu Chiến ở phía sau bỗng dưng rơi vào khoảng trầm mặc.

"Biết là tốt rồi, ít ra còn kịp thời chữa trị."

30 phút trôi qua, việc châm cứu cũng hoàn tất, Tiêu Chiến tháo gỡ những kim châm trên lưng Vương Nhất Bác sắp xếp lại vào hộp dụng cụ.

Đồng thời anh lấy từ trong chiếc vali nhỏ thần kỳ ấy ra một lọ thuốc màu nâu đặt lên đầu giường hắn đang nằm, khẽ giọng bảo Vương Nhất Bác.

"Châm cứu xong rồi, lưu ý từ đây đến tối cậu cố gắng đừng đi lại nhiều quá, cách hai tiếng hãy nhờ người bôi giúp cậu thuốc này, nó sẽ giúp cậu giảm đau và đỡ cảm thấy khó chịu hơn!"

Tiêu Chiến vừa căn dặn vừa hướng Vương Nhất Bác về lọ thuốc đặt sẵn nơi đầu giường.

"Ừm."

"Cậu nghĩ ngơi đi, tôi về trước. Hôm khác tôi sẽ chuẩn bị vài thang thuốc Bắc đem đến cho cậu, lúc đấy uống vào sẽ có hiệu quả nhanh hơn, tạm thời tôi chỉ mang theo thuốc bôi này, cậu cứ dùng tạm!"

"Ừm."

Nói xong Tiêu Chiến dọn dẹp đồ đạc cất vào vali rồi đứng lên ra về, hôm nay đối với anh như vậy đã là quá giới hạn của mình rồi.

Cái giới hạn đấy, anh từng dặn lòng rằng sẽ chẳng bao giờ để cho bản thân anh một lần nữa phải chạm đến, vì sao ư?

Vì chạm đến, sẽ rất đau.
.
.
.
Khi cánh cửa phòng kia đóng lại, xung quanh lúc này chỉ còn mỗi mình Vương Nhất Bác cùng bốn bức tường cô đơn, hắn mím môi thật chặt, ánh mắt vẫn dán vào lọ thuốc màu nâu Tiêu Chiến đã để lại kia, trong lòng không thôi dậy sóng.

Cái cảm giác được quan tâm chăm sóc này làm sao hắn có thể quên. Vẫn là cùng một người, cùng một cách chăm sóc, cùng một mùi hương, cùng là một sự rời bỏ.

Tiêu Chiến, tại sao anh lại trở lại?

Tại sao người bắt đầu luôn là anh, chọn rời đi trước cũng là anh?

Lần nào cũng thế!

———————————
❤️ Đừng quên VOTES, COMMENTSFOLLOWS cho Claire nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top