Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bước ra khỏi căn phòng ấy, Tiêu Chiến nhắm chặt mắt lại một lúc lâu, anh cố gắng trấn an lại bản thân mình để không loạng choạng rồi nhanh chóng di chuyển tới xe nhanh nhất có thể.

Thuốc, anh cần lọ thuốc ấy!

Chết tiệt thật, tại sao anh lại để quên nó trong xe chứ?

Bước chân anh ngày càng vội vã hơn.

Những cơn nhói lên nơi lồng ngực đã bắt đầu âm ỉ từ lúc anh dừng lại trước cửa phòng Vương Nhất Bác, và hiện tại cứ như một ngọn núi lửa phun trào, cảm giác bên trong hừng hực dung nham đỏ rực, bóp nghẹn cả cơ thể khiến Tiêu Chiến không tài nào giữ bình tĩnh được nữa.

Hôm nay là anh đã vượt qua giới hạn của mình, một bước gần lại hơn với Vương Nhất Bác, tâm tình rối ren cực hạn, tim vốn đau lại càng đau hơn.

Nhất Bác à, gần cậu, đối với tôi như là liều thuốc độc, cậu có biết không?

Khi nãy, hai chữ "người ngoài" Vương Nhất Bác thốt ra như một vết dao đâm sâu vào trái tim vốn đã không còn lành lặn của Tiêu Chiến, thì ra sau tất cả, đối với hắn ta, mọi cuộc tình đã qua đời hắn, mọi ký ức đã cùng nhau xây đắp trong quá khứ, quy cho cùng cũng kết thúc dưới danh nghĩa "người ngoài", và một trong những người ngoài mà hắn nói, bao gồm cả Tiêu Chiến anh có đúng không?

Trong lòng Vương Nhất Bác bây giờ, có phải anh cũng chỉ là một trong những người lạ từng quen? Năm tháng tốt đẹp cùng nhau trải qua ấy, liệu hắn có còn nhung nhớ?

.....

Châm cứu vào những điểm huyệt đạo trên cơ thể giúp cho cơn đau từ từ khắc phục, và sau một thời gian sẽ mất hẳn cảm giác đau đớn ở vùng đó.

Ông bà ta có câu "sinh nghề tử nghiệp" vô cùng đúng! Tiêu Chiến cảm thấy câu nói này lại vận vào chính cái số mệnh đáng thương của mình.

Anh thân là một bác sĩ đông y, anh giúp người khác dùng châm cứu giảm đau, nhưng bản thân anh lại không thể tự cứu rỗi chính mình.

Mỗi khi cơn đau ập đến, anh chỉ biết bất lực trước nó, để cơn đau quái ác kia hành hạ cơ thể anh như chết đi sống lại.

Không phải Tiêu Chiến anh không thể tự châm cứu cho bản thân mình được, nhưng xuất phát nguồn gốc của cơn đau này, chính là không có cách nào chữa trị được.

Phản tâm, đó là căn bệnh của anh, dù anh đã tìm đủ mọi cách, từ sách vở, cho đến y học cổ truyền, các phép chữa trị bằng y học phương Tây, nhưng chẳng có cách nào có thể giúp anh diệt được tận gốc cơn đau tim ập đến mỗi khi người đó xuất hiện.

Hơn ba năm nay, thuốc giảm đau là thứ duy nhất giúp anh chống chọi lại những cơn đau không rõ nguyên căn này.

Tiêu Chiến luôn nắm rõ bệnh trạng của bản thân, từ trước đến nay anh không hề mắc những căn bệnh về tim mạch hoặc các bệnh lý liên qua, mặc dù đã chuẩn đoán ở rất nhiều bệnh viện y học khi còn ở Mỹ, và đồng thời
thử qua những phương pháp y học cổ truyền Trung Hoa, nhưng vẫn không tài nào lý giải nổi.

Nên lý do hợp lí nhất cho đến thời điểm hiện tại mà anh có thể đem ra để định nghĩa cho bệnh trạng của mình, là anh mắc phải phản tâm.

Phản tâm xảy ra khi chủ thể chịu tác động mạnh về tâm lý cũng như những khổ đau tinh thần vượt quá khả năng mà não bộ họ cho phép, dẫn đến tình trạng xảy ra những tổn thương về thần kinh cũng như thể chất của chủ thể.

Tiêu Chiến là một trường hợp đặc biệt, theo như những gì chuyên gia tâm lý học lâm sàng đã phân tích cho anh, thì nguyên nhân những cơn đau tim xảy ra dai dẳng như vậy một phần là do chấn động hậu chia tay, hay nói cách khác là tan vỡ trong tình yêu dẫn đến tổn thương mạch máu ở cơ tim.

Chúng ta thường nghe về cụm từ "broken heart" - trái tim tan vỡ, cụm từ này thường dùng để mô tả cảm xúc đau khổ của một người nào đó sau chia tay theo nghĩa bóng, nhưng mấy ai biết rằng theo khoa học chứng minh, sau khi chia tay, tim ta thật sự sẽ bị yếu đi và tổn thương về mặt vật lý theo đúng nghĩa đen của nó, vì đau khổ kích động sau khi trải qua sự chia ly nên mới dẫn đến tình trạng này.

Sự tổn thương này không quá nghiêm trọng, nó sẽ tự động chữa lành nếu chủ thể có thể trạng đủ mạnh mẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này, mỗi người sẽ có một cách chữa lành khác nhau, thời gian sẽ xoa dịu tất cả

Nhưng với Tiêu Chiến, đã ba năm trôi qua rồi, anh vẫn chưa thể tự chữa lành cho bản thân.

Người ta mất vài ngày để yêu một người, vài tháng để hồi phục hậu chia tay, còn anh, ngày ngày tháng tháng trôi qua đối với anh như là sự thử thách cho liều thuốc độc, xem xem bao lâu thì có hiệu quả, bao lâu sẽ tước đoạt đi tính mạng một người.

Có lẽ cú sốc mà anh đã trải quá lớn, nỗi lòng chất chứa bao nhiêu đau thương mới có thể làm anh sống mãi trong sự dày vò dằn vặt như thế, rồi đến thời điểm hiện tại các tế bào cơ tim đã mất đi chức năng tự phục hồi, bệnh tình ngày càng trở xấu.

Bác sĩ tâm lý đã từng nói với anh, nếu tạm gác đi những định nghĩa y khoa về cơ cấu hoạt động, xét về góc độ tâm lý học, bản thân anh đã và đang chạy trốn sợ hãi điều gì, nếu muốn chữa dứt vết thương, anh phải tự mình đối mặt với nó.

Giống như khi bạn bị đâm một nhát dao nhưng chỉ vì sợ cơn đau nhất thời mà không dám rút ra, cứ để mặc nó yên vị tại chỗ từ ngày này qua tháng nọ, mặc kệ vết thương liên tục rỉ máu, thì cơ hội chữa lành có xác suất bằng 0.

......

Ba năm trước

"5 năm? Anh bây giờ bảo em tạm rời xa anh 5 năm? Tiêu Chiến, anh bảo em làm sao có thể làm được chuyện đó theo ý anh đây, em căn bản làm sao có thể sống mà không có sự hiện diện của anh trong từng ấy năm, anh bảo em phải làm sao?"

"Nhất Bác, anh xin lỗi, anh có nỗi khổ riêng của mình, chỉ 5 năm thôi, sau 5 năm.... chúng ta sẽ trở lại như xưa có được không?"

"Nỗi khổ? Nỗi khổ gì mà anh lại không thể nói với tôi? Là tôi không đáng với anh?"

"Anh nghĩ rằng tình cảm là trò đùa hay sao, vui thì đến buồn thì đi, không thích liền tạm thời chia tay, rồi còn hẹn sẵn ngày gặp lại?"

Vương Nhất Bác bất lực gào lên trong tuyệt vọng, cậu ghì chặt đôi vai anh đến bật máu rồi, lí trí hiện tại đã thật sự bị cơn giận kia làm cho hoá điên.

Đúng! Cậu hoá điên lên vì người con trai trước mặt cậu lúc này, tại sao anh lại có thể đối xử với cậu như thế?

Vương Nhất Bác cậu yêu anh nhiều đến nhường nào, không phải Tiêu Chiến không hiểu, vậy mà anh còn có thể nhẫn tâm nói ra hai chữ chia tay.

Tại giờ phút này, anh đến bên cậu và muốn tạm dừng mối quan hệ của họ suốt hai năm qua, anh có biết cậu đau đến nhường nào hay không?

Khoảnh khắc anh nói ra những lời đó, trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹn lại, anh muốn cậu phải trả lời anh làm sao đây, đồng ý hay từ chối? Với ánh mắt kiên định không gì có thể lay động đó của anh, cậu có còn đường lui?

Việc bây giờ cậu có thể làm là gào thét lên để cho anh hiểu rằng cậu đang bất lực trước anh như thế nào, anh bảo cậu tạm xa anh, vậy là có nghĩa gì, không gặp anh trong vòng 5 năm sau đó quay lại? Nghe thì có vẻ dễ dàng đấy, nhưng Vương Nhất Bác cậu lại không đủ dũng cảm để làm được.

"Nhất Bác, anh xin lỗi, nếu em không chấp nhận được, vậy thì mình chia tay đi!"

Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như băng của mình để đối diện với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chết lặng như tờ, đôi tay bấu chặt trên vai Tiêu Chiến cũng dần dần buông xuống, trong mắt Vương Nhất Bác giờ đây chẳng còn sự giận dữ, cũng chẳng còn gào thét, đổi lại là chằng chịt những sợi tơ máu đỏ hoe bất lực, âm sắc trong lời nói cũng bắt đầu trở nên nhẹ nhàng và lạnh lẽo hơn.

"Tiêu Chiến, em đã từng nói với anh rằng, tất cả mọi thứ, bất kể điều gì, miễn là anh muốn, em sẽ đều chiều theo ý anh, tất cả mọi thứ, không có ngoại lệ!"

"Em đã nói với anh rằng, Vương Nhất Bác em căm thù nhất là nói hai từ "chia tay" trong một mối quan hệ không phải sao, anh biết rằng đó là điều cấm kỵ đối với em, bên cạnh em hai năm nay chẳng lẽ anh lại không hiểu điều đó, vì đối với em một khi hai từ ấy đã nói ra, thì mối quan hệ đó đã đến lúc không còn cứu vãn được nữa rồi!"

"Đây là lần thứ hai trong tuần mình cãi nhau về vấn đề này, cũng là lần thứ hai anh nói rằng anh muốn chia tay, trước đây anh chưa từng bao giờ như vậy."

"........"

" Đó thật sự là điều anh muốn sao, Tiêu Chiến?"

"........."

Vương Nhất Bác bất lực nhìn sâu vào đôi mắt người con trai đang đứng trước mặt mình lúc này, nhìn vào đôi mắt cười của anh cậu chưa bao giờ ngắm đủ, đôi mắt ấy hôm nay sao lại lạnh lẽo quá, bao nhiêu tia nắng trong đôi mắt kia đã tắt đi từ bao gi, chỉ còn lại một màu buồn tẻ đơn độc, ngay cả cậu hiện tại khi nhìn vào chỉ cảm nhận được sự u tối lạnh lẽo đang bao trùm lấy nó.

"Anh xin lỗi... Nhất Bác....anh xin lỗi!"

"Đừng xin lỗi, nếu đó là những gì anh muốn, em sẽ chiều theo ý anh, điều này cũng không ngoại lệ."

Nếu thật sự rời xa em là điều anh muốn, Nhất Bác em sẽ chấp thuận  theo ý anh.

Chấp niệm lớn nhất trong cuộc đời em là hai chữ "tự nguyện". Nếu bên cạnh em với anh đã không còn xuất phát từ sự tự nguyện nữa, vậy thì em sẽ không ép buộc anh, trả lại tự do cho Tiêu Chiến mà em luôn yêu mến.

Vương Nhất Bác quay người rời đi, cậu không đứng lại thêm giây phút nào nữa, vì cứ dây dưa cậu lại sợ mình sẽ như lần trước, bất chấp mọi tự tôn của một thằng đàn ông mà trước mặt Tiêu Chiến cầu xin anh đừng đi, đừng nói chia tay - điều mà từ trước đến nay chưa từng tồn tại trong lịch sử tình trường của Vương Nhất Bác.

Cầu xin người khác tha thứ quay lại ư, lòng tự tôn hắn không cho phép mình làm việc đó.

Vậy mà Tiêu Chiến cứ năm lần bảy lượt khiến cậu phải vứt bỏ tất cả mọi thứ quy tắc của mình ra sau đầu, cầu xin anh đừng rời đi, chỉ mong một lần ích kỷ hèn mọn này thôi, vẫn có thể giữ lại người trong lòng đừng một bước rời xa.

Lần này thì sao, đây là lần thứ hai trong tuần rồi. Anh lại một lần nữa nói câu chia tay với cậu cùng với một lí do, lần này cậu có thể thấy được sự kiên quyết trong mắt anh, như không tài nào lay chuyển được.

Tại sao lại là 5 năm, có điều gì mà anh không thể nói ra cùng cậu, bên nhau từng ấy năm không lẽ cậu không xứng đáng để anh nói ra nỗi lòng mình, cậu yêu anh nhiều đến vậy mà!

Vương Nhất Bác lê bước chân mình trên con đường trải đầy lá vàng khô trong một buổi chiều tháng Hai, mùa xuân đang về nhưng sao lòng cậu nặng trĩu quá, con đường về nhà hôm nay sao lại dài đến vô tận, đi mãi đi mãi chẳng thấy tới nơi.

Lặng lẽ ngước nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao kia, trời hôm nay rất trong, nhưng trong lòng người đang đổ mưa rào.

Đau quá Tiêu Chiến à! Vậy là mình thật sự kết thúc sao? Em sẽ không còn được gặp anh mỗi ngày, cùng anh vẽ nên một cuộc sống mơ ước của chúng ta nữa rồi!

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên đôi má Vương Nhất Bác, lăn dài vào miền kí ức không tên!

........

Sau ngày hôm ấy, từng là một người Tiêu Chiến xem như cả thế giới với anh, một người Tiêu Chiến nghĩ rằng anh có thể bất chấp tất cả mọi thứ để có thể ở bên em ấy, người mà anh hứa với lòng sẽ dành cả đời để thương yêu, quan tâm và chăm sóc, người mà anh nghĩ rằng nếu mất đi, thì anh sẽ chết mất, chết không toàn thây, chết luôn cả linh hồn lẫn thể xác.

Và chuyện gì đến cũng phải đến, ngày anh mất đi người con trai ấy, người con trai anh dành cả con tim và lí trí để bảo vệ, cuối cùng cũng chọn cách chấp nhận rời xa anh.

Tại sao cậu không một lần nữa bác bỏ lại lời nói của anh, ích kỷ giữ anh ở lại bên cạnh mình, tại sao lại cố chấp làm theo lời anh nói?

Tiêu Chiến anh không cần sự nuông chiều đó của cậu, đừng cứ lúc nào cũng làm theo ý anh có được không?

Nhất Bác à, nếu ngày đó em một lần nữa giữ anh lại, có lẽ anh sẽ chấp nhận vứt bỏ mọi thứ ra sau đầu và tiếp tục ở lại bên em, cho dù ngày tháng sau đó ra sao, anh cũng sẽ không một lần từ bỏ.

Nhưng em lại không làm như vậy, anh làm sao lại không hiểu được những nguyên tắc của em, nhưng không phải em từng nói với anh rằng chỉ duy nhất đối với Tiêu Chiến anh, sẽ có một ngoại lệ hay sao?

Là anh quá ngu ngốc tin rằng em sẽ luôn tha thứ cho anh, sẽ giữ anh ở lại và chẳng bao giờ rời bỏ anh.

Nhưng hôm đó em lại không làm thế, em chọn rời đi để lại cho anh một khoảng trời chơi vơi, anh không biết tiếp theo anh phải làm gì, giờ phút tiếp theo anh phải sống ra sao, xung quanh anh chỉ toàn là tiếng ù tai đến khó chịu, cả bầu trời trong anh thật sự ngã quỵ rồi.

Từ khi em rời đi, em đã mang đi luôn cả linh hồn và trái tim nhỏ bé của anh, sao lại đau thế này, Nhất Bác à, anh đau lắm, tim anh thắt lại như không tài nào thể được, anh phải làm sao đây?

Cứ tưởng cơn đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai theo thời gian, đó là đối với những người khác, nhưng đối với Tiêu Chiến, cứ ngỡ là đã quên đi, quá khứ đã được anh xếp lại, người đó giờ cũng đã không còn hiện diện nữa thì vương vấn cũng chỉ thêm phiền muộn, nhưng tại sao, những cơn đau tim là bằng chứng cho việc anh vẫn không thể xóa đi hình bóng em trong tim trong từng ấy năm, quả nhiên còn đau là còn thương, thật không sai mà!

Nhưng làm sao bây giờ, tất cả đã kết thúc trong buổi chiều tháng Hai năm ấy, khi cậu quay lưng đi về phía anh, tấm lưng cô độc ấy dần biến mất vào một khoảng trời xa thẳm, Tiêu Chiến anh ở lại nơi đây chỉ biết gặm nhấm những cơn đau như giày xé tâm can. Kết thúc thật rồi sao, đây có phải là ảo giác không, chính bản thân anh cũng không biết nữa, mọi thứ xung quanh sao lại trở nên mờ ảo như vầy.

Nhất Bác à, anh mong sau này em sẽ sống thật tốt!

...và xin em, đừng bao giờ quên đi anh!
———————————
❤️ Đừng quên VOTES, COMMENTSFOLLOWS cho Claire nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top