Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương một - Chuyện ở Vegas...

"Mày trật tự đi được không?"

"Tao chưa nói gì mà"

"Ờ thì, đừng có nghĩ thành tiếng nữa đi"

Tôi nghe thấy tiếng Mady nổi giận đâu đó trong phòng sau tôi, nhưng mắt tôi lại dính chặt ở đằng trước.

Tôi nhấc cái cọ đầu nhỏ từ cái bảng palette màu bằng những ngón tay cứng ngắc và âm ỉ đau và ngả về phía trước, bỏ qua sự đau đớn ở thắt lưng của mình.

Tôi nín thở và nhẹ nhàng quét cái cọ dọc theo tấm vải canva, để màu vẽ acrylic màu be che đi những vết chì graphite tôi đã phác họa.

Tôi thở phào một hơi thật dài và giận dữ khi vừa hoàn thành xong nét cọ đi lên cuối cùng.

"Xong chưa? Tao xem với được không?"

Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của Mady đang dần xâm chiếm lấy khoảng trống sau lưng mình khi cô ấy nghiêng người lên trước để nhìn rõ bức tranh canva để dựa tường và trước mặt tôi. 

"Carrie, đẹp thế"

"Tao ghét vẽ tay", Tôi thú nhận, cảm nhận một làn sóng kiệt sức lướt qua bản thân mình.

"Không, đẹp thật sự ấy"

Tôi nhìn lướt qua bức tranh canva một phần đã được tô màu và phần còn lại vẫn còn được phác họa bằng chì graphite. Một bức hình cũ đầy bụi được đính trên đầu của bức tấm canva, được dùng để làm mẫu vẽ.

"Tao kiệt sức rồi"

"Tao không hiểu sao mày phải nhất thiết thức trắng đêm để vẽ cái này", Mady nói, "Mày có thể vẽ từ từ từng chút một và vẫn có thể hoàn thành bức vẽ thay vì cứ thỉnh thoảng mới vẽ và dồn hết sức lực vào nó mà."

"Đấy là khi tao có thể vẽ tốt nhất", Tôi tranh luận lại, vứt cái cọ vào cái cốc nhựa đầy nước.

Tôi từ từ đứng lên khỏi chiếc ghế đẩu đã ngồi hàng giờ, lắc lắc tay. Duỗi tay ra sau và trước, cảm nhận được xương chậu kêu răng rắc. Thở một hơi thật dài xong, tôi cúi gập người xuống và nắm lấy bắp chân để duỗi lưng căng hơn nữa.

"Tuy nhiên", Tôi tiếp tục, "Tao phải hoàn thành trước lễ kỷ niệm của họ vào cuối tháng."

Tôi chậm chậm đứng lên để nhìn cái mòn quà bức tranh chưa hoàn thiện kia lần cuối.

Đó là một bức chân dung của bố mẹ tôi bước đi trên lễ đường khi họ mới cưới.

Mẹ tôi mặc một chiếc váy cưới dài và mềm mại; chiếc khăn voan trải dài và một nụ cười xán lạn, tươi trẻ trên khuôn mặt của bà. Bố tôi mặc một bộ comle  đơn giản màu đen, bước đi tự tin và nắm tay mẹ tôi. Một nụ cười tương tự như của mẹ hiện lên trên mặt ông.

Tôi rướn người lên để tắt cái bóng điện treo trên bức tranh canva.

"Mấy giờ rồi?" Tôi hỏi khi dụi dụi mắt.

Mady nhìn đồng hồ.

"Gần 3 giờ rồi"

Tôi rên rỉ.

"Tao đi ngủ đây", cô ấy ngáp

Tôi cảm thấy tội lỗi kinh khủng. Tôi và cô ấy đã định cùng nhau xem nốt mùa cuối của bộ phim mà chúng tôi đang xem dở mấy tuần gần đây, nhưng tôi lại bị sao nhãng bởi việc vẽ vời.

"Tao xin lỗi, Mady", Tôi nói một cách nghiêm túc. "Tao không nghĩ bị cuốn theo như thế"

"Đừng lo. Tao đã có thể đọc xong bài môn tố tụng dân sự nên là không sao đâu."

Tôi nhăn mặt khi nghĩ đến bài đọc được giao ấy.

Mady là sinh viên năm nhất trường luật. Cô ấy học bằng tiến sĩ để trở thành luật sư và một ngày nào đó, trở thành thẩm phán, như cha của cô ấy vậy.

Tôi thì hài lòng với bằng cử nhân Tiếng Anh của mình. Nó giúp tôi sống như một nghệ sĩ đói khổ chuyên nghiệp, mặc dù tôi chưa bao giờ thực sự chết đói vì tôi là thủ thư và cô giáo mỹ thuật bán thời gian tại một trường tiểu học.

"Mấy giờ ngày mai chúng ta đi đây?" Tôi hỏi cô ấy.

"Tao định đến đấy lúc 10 giờ"

Tôi gật đầu khi cô ấy rời khỏi phòng

"Gặp lại vào sáng mai nha", cô ấy nói.

"Ngủ ngon"

Khi cô ấy rời khỏi và tôi nghe được tiếng phòng cô ấy mở rồi đóng, tôi rên rỉ và ngã xuống giường.

10 giờ sáng là quá sớm vì giờ đã gần 3 giờ rồi, và tôi vừa mới chuẩn bị đi ngủ thôi.

Để khiến mọi việc tồi tệ hơn, tôi còn chưa thèm dọn hành lý, điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải thức dậy vào khoảng 9 giờ để xuất phát kịp giờ. Tôi luôn khiến chúng tôi trễ giờ đến bất kỳ chỗ nào chúng tôi đi và tôi quyết định việc đó sẽ không xảy ra vào sáng ngày mai.

Mady và tôi định gặp bố mẹ của cả hai ở nhà của cô ấy để đi hội thảo cùng bố của chúng tôi.

Bố cô ấy là Alpha của đàn chúng tôi ở Nam Oregon và bố tôi là một Beta. Hai người họ tình cờ trở thành người lãnh đạo đại diện cho Oregon trong ủy ban công chuyện Người Sói ở Tây Mỹ.

Hai người họ thường đến Las Vegas để họp mặt với những thành viên khác của ủy ban.

Thông thường, những cuộc họp như này diễn ra 2 lần một năm nhưng cũng có thể xảy ra khi cần.  Khi bây giờ mới chỉ là tháng Năm mà họ đã đi họp đến lần thứ tư trong năm này, tôi khá ấn tượng với những gì không nằm trong chu trình đang xảy ra trong thế giới Người Sói và công việc của bầy đàn.

Tuy nhiên, cuộc họp lần này diễn ra vào kỳ nghỉ cuối tuần.

Vì Mady và tôi đã đưa ra quyết định là sẽ nghỉ ngơi không học cũng không làm, chúng tôi sẽ đi cùng bố trong chuyến du lịch 3 ngày đến Vegas.

Khi tôi với tay để tắt đèn ngủ, tôi nhìn thấy vệt màu acrylic khô trên tay. Kiệt sức, tôi chấp nhận sự thật rằng tôi sẽ chỉ phải giặt ga đệm sáng mai thôi.

Tôi thậm chí còn không còn sức để chui vào chăn bông trước khi thiếp đi.

Khi Mady mở cửa phòng và gọi tôi dậy, tôi cảm giác như mới có mấy giây trôi qua thôi vậy.

"Gần 9h45 rồi đấy", cô ấy nói, "15 phút nữa là chúng ta phải xuất phát rồi đó"

Tôi ngồi bật dậy, tóc rơi đầy trên mặt.

"Ôi, đệt" Tôi rên rỉ, nhìn những tia nắng giữa buổi sáng xuyên qua cửa sổ.

Tôi vắt chân qua bên giường rồi ngồi dậy.

Cô ấy biến mất khỏi hành lang khi tôi nhanh chóng tiến đến tủ quần áo và lôi cái túi vải len thô từ trên cái ngăn cao nhất trong tình trạng mắt nhắm mắt mở.

Tôi lôi bừa quần áo từ móc treo xuống vào dồn vào túi trước khi dồn đống quần áo lót từ ngăn tủ quần áo.

Tôi không đủ thời gian để chải tóc, vuốt ngược nó ra sau và buộc đuôi ngựa rồi thay bộ đồ ngủ ra trước khi Mady hét ầm lên rằng đến giờ xuất phát rồi.

"Đợi tí!" Tôi hét lại và xỏ giầy vào.

Tôi với lấy cái điện thoại trên giường, thở dài khi nhận ra là tôi quên sạc nó đêm qua. Tôi ném nó vào cái túi xách cùng với cái sạc, sổ phác họa và túi bút chì.

Khi nhìn qua phòng lần cuối để chắc rằng tôi không quên gì nữa thì tôi phát hiện ra là mình chưa giặt ga đệm như đã dự định.

Tôi nhún vai rồi chạy xuống sảnh.

"Mày mặc ngược áo rồi kìa" Mady nhắc nhở khi nhìn thấy tôi chạy đến cửa trước.

Tôi nhìn xuống và để chắc rằng cô ấy đúng rồi thụt tay vào để xoay chiếc áo ngươc lại.

"Có nhớ mang bàn chải đánh răng không đó?" 

"Có, thưa mẹ"

"Kem đánh răng?"

Tôi sững lại và Mady cười trong khi cùng tôi rời khỏi ngôi nhà chung.

"Tao có mang một chút", cô ấy nói và khóa cửa trước sau lưng chúng tôi.

Tôi thở dài, tạ ơn trời vì ít nhất một trong hai chúng tôi là một người lớn có trách nhiệm.

Rất nhanh, chúng tôi đến nhà bố mẹ chỉ sau 5 phút lái xe. Bố mẹ của Mady sống ở bên kia đường.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cảnh mình bị cả 2 mẹ mắng vì tội không nhìn đường trước khi chạy sang bên kia chơi. Tôi cũng nhớ những tối bọn tôi lén trốn đi chơi nhà bạn.

Những kỷ niệm thời thơ ấu khiến tôi bật cười khi chúng tôi đỗ xe ở nhà bố mẹ của Mady.

Cả 2 bố đều đang ở ngoài và sắp xếp hành lý lên xe tải của bố tôi.

"Chà, nhìn xem ai đến này", bố cô ấy nói và liếc mắt nhìn đồng hồ. "Chúng ta còn định bỏ 2 con ở lại luôn đó."

"Bác sẽ không bỏ chúng cháu lại, bác Reid", Tôi nói một cách tự tin và lấy hành lý từ sau xe ra. "Lần nào bác cũng dọa nhưng chưa bao giờ thực sự bỏ chúng cháu lại cả."

Bác ấy nhướng mày. "Mọi sựu đều sẽ có lần đầu, quý cô Blair ạ."

Tôi đi đến chỗ bố và ông ấy giúp tôi sắp xếp cái túi len vải thô của mình.

"Sẵn sàng xuất phát chưa?" 

Mady và tôi gật đầu.

Chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt mẹ đang đứng trông ra từ cửa sổ bếp.

Mẹ của Mady, bác Shannon, mở cửa sổ lên.

"Lái xe cẩn thận! Nhớ nhắn tin báo khi đến nơi nhé!" Bác ấy nói to

"Và đừng tiêu tiền ở Vegas nha!" Mẹ tôi nói thêm.

Bố của Mady và bố của tôi giơ ngón cái với hai mẹ rồi leo lên xe tải. Mady và tôi đi theo sau, hôn gió và vẫy tay chào tạm biệt mẹ.

Chưa đi được bao xa thì điện thoại của bố tôi vang lên.

"Alo. Bác sĩ David Blair xin nghe."

Tôi nhìn xuống đồng hồ của mình trước khi đưa cho Mady xem.

"Chỉ mất 2 phút để cái đó đổ chuông." Tôi nói với cô ấy

"Tao cá là cái điện thoại của bố tao sẽ đổ chuông sau 5 phút nữa." Cô ấy thì thầm và chỉ vào bố của cô ấy.

"Bố nghe được rồi đấy nhé." Ông ấy nói thì thầm rõ to từ ghế ngồi bên cạnh.

Cả hai chúng tôi đều cười khẽ, cố gắng để không làm phiền bố tôi đang bàn luận với cô y tá về đơn thuốc của bệnh nhân.

Khi bố tôi không phải là Beta của một trong những bầy đàn lớn nhất Oregon, ông ấy là bác sĩ  và cũng là bác sĩ tư của một phòng khám tư nhân mà ông và mẹ tôi cùng mở.

Với tư cách là con một, tôi phải đấu tranh với sự thật là tôi biết bố mẹ tôi đã dự định cho tôi học trường y để tiếp quản phòng khám một ngày nào đó. Nhưng tôi thậm chí đã không thể đỗ môn sinh học cấp cao đẳng, cái cấp mà còn xa tít mới thành công chạm đến đại học được.

Khoa học và y học không nằm trong đam mê và năng khiếu của tôi, nhưng điều đó cũng không khiến tôi ngừng ước rằng chúng có.

Như dự đoán, điện thoại của ngài Reid đã rung chuông không lâu sau khi bố tôi cúp máy.

Bố chúng tôi đã dành hết thời gian trên xe còn lại cho những cuộc gọi đi và đến với trụ sở tòa án và phòng khám.

Khi cuối cùng chúng tôi cũng đến được Vegas vào tối hôm đó, chúng tôi đăng ký phòng khách sạn và làm việc riêng của mình.

"Vậy", Tôi nói và huých khủy tay Mady khi chúng tôi đi qua lối vào sòng bài trên đường đến thang máy.

Cô ấy lắc đầu.

"Tuyệt đối không thể, tao mệt lắm rồi. Hôm qua thức đến tận 3 giờ sáng và hôm nay tao phải dậy sớm nữa."

"Ôi, thôi nào," Tôi nói, "Cả ngày nay chúng mình chưa làm gì vui vẻ mà."

"Tao không hiểu mày đang nói cái gì nữa," Cô ấy nói trong khi bấm nút thang máy, "Tao thích ngắm những dặm đất bụi và sương rồng qua cửa sổ chín tiếng đồng hồ liên tục lắm."

"Mày hài hước ghê," Tôi nói bằng giọng buồn tẻ để hợp với cái điệu châm biếm của Mady.

Chúng tôi đi thang máy lên phòng ở tầng tám.

"Ít nhất đi kiếm gì đó ăn tối đi," Tôi cãi khi bước ra khỏi thang máy. "Chúng mình không ăn gì từ hồi trưa rồi."

"Carrie, mày là phụ nữ trưởng thành rồi đó. Nếu mày đói, đi và tự kiếm đồ ăn đi."

"Một mình tao? Khi chúng ta đang đi nghỉ dưỡng?" Tôi cau có, "Chả vui tẹo nào."

Chúng tôi tìm phòng và Mady quẹt thẻ để mở cửa.

"Bây giờ tao không có tâm trạng để vui," Cô ấy nói và bước vào cửa, ngồi xuống bên giường.

Tôi ném cái túi len vải thô lên giường.

"Có khi nào thì mày có tâm trạng để vui hả, Quý cô Party Pooper?"

Cô ấy híp mắt lại nhìn tôi trước khi hít một hơi thật sâu.

"Được rồi, tao sẽ đi kiếm cái gì đó để ăn với mày, nhưng sau đó thì chúng ta sẽ về phòng đẻ tao còn đi ngủ."

"Chốt đơn"

Khi chúng tôi rời khỏi khách sạn, tôi đã không nhận ra được là mặt trời đã lặn. Những ánh đèn neon chiếu sáng quanh tôi như ban ngày.

Sau khi đi quanh quẩn được vài phút, chúng tôi tìm thấy một nhà hàng và quyết định vào ăn.

Khi chúng tôi được dẫn vào bàn, tôi đã quá tập trung vào những ánh đèn và những mẩu giấy nhớ được dán đầy trên những bức tường quanh chúng tôi và va phải một người đang cố đi qua.

Anh ấy nắm lấy vai tôi đễ giữ tôi khỏi ngã vào những người ngôi xung quanh.

"Tôi xin lỗi." Tôi nhanh chóng nói và đứng vững lại.

"Không vấn đề gì." Anh ấy cam đoan bằng giọng điệu bình tĩnh.

Anh ấy có đôi mắt màu nâu, làn da ngăm, và mái tóc màu sáng lấp ló dưới chiếc mũ tài xế xe tải đội ngược.

Nụ cười làm nguôi giận lóe lên trên môi trước khi anh ấy bỏ tôi ra.

"Xin lỗi", tôi lặp lại.

"Đừng để tâm. Dùng bữa ngon miệng nhé!" anh ấy nói và đi qua chúng tôi.

Tôi gật đầu và vẫy tay chào, có chút mê mẩn người bạn lạ mặt thân thiện này.

Tôi quay sang Mady, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc với gương mặt thích thú.

"Thật xấu hổ", tôi nói, cảm nhận hai má mình ửng đỏ.

Mady chỉ nhún vai.

"Anh ta có vẻ không quan tâm lắm đâu."

Tôi lắc đầu, đi theo Mady và chủ quán đến bàn ăn.

Đồ ăn chúng tôi gọi được đưa rất nhanh sau đó. Điều đó cho phép chúng tôi có thêm nhiều thời gian để đi loanh quanh và ngắm cảnh trước khi quá muộn.

Hóa ra Mady chỉ cần một chút thức ăn cho cơ thể là tâm trạng sẽ khá lên và trở thành một người thích ngao du. Chúng tôi đi dạo quanh thành phố một lúc trước khi màn đêm buông xuống.

Khi chúng tôi trở về khách sạn, bảo vệ đứng ở bên ngoài tòa nhà và đại sảnh.

"Mày nghĩ ai ở đây nào?", tôi hỏi, "Mày có nghĩ đấy là người nổi tiếng không?"

"Thật sự thì tao không quan tâm đâu," Mady ngáp và nhấn nút thang máy.

Khi nghĩ rằng Mady đã chịu đựng đủ sự tò mò của tôi tối nay rồi nên tôi quyết định bỏ qua và theo cô ấy vào thang máy.

"Có thể ngày mai chúng ta sẽ biết đấy là ai đó," tôi nói

Cô ấy nhún vai.

Trong khi Mady kiệt sức thì tôi gần như lảo đảo khi suy nghĩ về những gì sẽ xảy đến vào hai ngày tới. Lâu lắm rồi tôi mới được đi nghỉ.

Sau tất cả thì những gì xảy ra ở Vegas sẽ ở lại Vegas thôi.

Hoặc đó chỉ là tôi nghĩ vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #fantasy