Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Đấu Pháp Giết Lợn

Tôi tên Lưu Bất Chính, tên thường gọi là Vẹo, đã gần ba chục mà vẫn chưa thành gia thất, tục gọi là ế. Người thân duy nhất là ông ngoại Chu Hiếu Cổ, năm nay đã chín mươi tám.

Ông ngoại Chu Hiếu Cổ là một người rất đặc biệt, ở cái thời đại chất tạo nạc, dầu cống rãnh lan tràn, ngay cả sữa bò cũng đầy độc tố này, có thể sống đến chín mươi tám tuổi, coi như cũng đã là một kỳ tích rồi chăng?

Người ta đồn thổi rằng, ông ngoại biết thuật Lỗ Ban.

Thuật Lỗ Ban chính là cái thứ được ghi chép trong sách Lỗ Ban. Sách Lỗ Ban là cuốn sách do thánh nhân thợ mộc thời thượng cổ Công Thâu Ban để lại. Ông là người nước Lỗ, thường được người đời gọi là Lỗ Ban, chỉ truyền lại một cuốn duy nhất, chia làm hai tập. Theo như người đời đồn đạ, trong cuốn sách có ghi lại một số pháp thuật thần kỳ bí hiểm, quỷ cái kinh dị, ví dụ như phép tàng hình (người ta đứng lù lù trước mặt anh, nhưng anh lại không thể nhìn thấy đối phương), phép định căn (khiến một người sống sờ sờ đứng yên một chỗ không thể nhúc nhích?), phép bịt miệng (tức là bạn há miệng ra, nhưng không thể thốt nổi một lời), phép niệm chú kim cô (đọc "Tây Du Ký" chưa? Chính là cái thứ con khỉ Tôn Ngộ Không đội trên đầu đấy, khi niệm thần chú, bảo đảm đau  đến vỡ đầu), phép mắt âm dương (chính là nhìn thấy ma quỷ)! Còn có phép chơi xỏ, phép giết lợn, phép xay sữa đậu nành vân vân.

Người ta còn đồn, người đã học thuật Lỗ Ban, thì góa bụa, mồ côi, cô độc, tàn tật, kiểu gì cũng trúng một cửa, vì vậy, thuật Lỗ Ban còn được gọi là "khuyết một cửa".

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy sách Lỗ Ban, lại càng chẳng biết thuật Lỗ Ban là gì, nhưng tôi biết, ông ngoại quả thực có rất nhiều điểm bí hiểm.

Tôi là đồ đệ của ông ngoại, chúng tôi nghề nghiệp bề ngoài là thợ mộc, và còn là thợ mộc chỉ biết biết mỗi một việc là đóng quan tài, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ tự mình đóng một cỗ quan tài hoàn chỉnh. Khi còn học nghề, đều cùng làm với ông ngoại. Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, người vừa chết đã được đẩy ngay vào lò hóa thân hoàn vũ, rồi đổ vào hộp tro cốt, chẳng thiết đến quan tài.

Bạn thử nghĩ xem, thân là một gã thợ mộc chỉ biết đóng quan tài, còn có tiền đồ gì đây?

May mà tôi còn có một nghề khác: vua trộm. Thế nào là vua trộm? Chính là nhân vật có kỹ nghệ siêu quần trong phường trộm đạo. Trong ba trăm sáu mươi nghề từ cổ xưa truyền lại, nghề nào cũng có đạo riêng, nghề nào cũng có người thủ lĩnh.

Cái gọi là đạo, chính là phương hướng, đường đi, phương pháp, kỹ năng, quy tắc, cấm kỵ, lý lẽ của mỗi một nghề. Trộm cướp, nghe tên đoán nghĩa, chính là những người theo nghề chôm chỉa cướp bóc. Trong đó trèo cổng, bò xà,đào tường khoét gạch, mở khóa phá tủ, ăn trộm của cải ở sau lưng chủ nhà, là trộm; móc giật cuỗm nẫng, trộm lấy tài sản ngay trên người khổ chủ, là cướp. Trộm và cướp mặc dù đi cùng một đường, nhưng đôi bên nước sông không phạm nước giếng.

Phạm trù tôi nhắc đến ở đây là "trộm". Trộm lại chia làm 2 loại: trộm của người sống gọi là trộm trong, trộm của người chết gọi là trộm ngoài. Vua trộm là tên có phẩm hạnh và kỹ nghệ siêu việt. Đã là trộm, thì có phẩm hạnh quái gì được nhỉ? Rất đơn giản, bất kỳ ngành nghề nào nào cũng có quy tắc riêng, trong nghề ăn trộm cũng có rất nhiều quy tắc, nên mới có câu "quân tử trên xà", trộm cũng có đạo. Chỉ khi tuân thủ đúng theo những quy tắc này, mới được gọi là vua trộm.

Cái nghề vua trộm này, cũng là học được từ ông ngoại tôi.

 Ông ngoại Chu Hiếu Cổ của tôi đến từ đâu, đã chẳng còn ai biết được. Tôi đã từng hỏi ông, ông không nói, cũng không cho phép tôi hỏi. Nghề ban ngày của ông chính là thợ mộc, nhưng chỉ biết đóng mỗi một thứ duy nhất là quan tài (rất nhiều vùng nông thôn còn tồn tại một tập tục, người già sống đến một độ tuổi nào đó là phải chuẩn bị sẵn quan tài).

Ông ngoại có một bản lĩnh rất mực thần kỳ. Khi ông múa may cây rìu bổ phát đầu tiên xuống gỗ đóng quan tài, là ông lập tức biết được cụ già đó còn sống được thêm bao lâu nữa. Nhưng ông không nói ra, mà âm thầm dùng ám hiệu. Chủ nhân cỗ quan tài vào một lúc nào đó chắc chắn sẽ vô tình phát hiện ra bí mật này, rồi biết đường mà chuẩn bị hậu sự.

Ngày tháng dần dà, ông ngoại đã trở nên nổi tiếng.

Ông ngoại từng thu nhận hai đệ tử, đại sư bá Trương Đồ Tể, nhị sư thúc Ngưu Thợ Đá.

Trương sư bá là một đồ tể, chuyên giết lợn giết dê giết trâu giết chó, không ai biết tên thật, mọi người đều quen gọi là Trương Đồ Tể, nghe nói cũng biết chút đỉnh pháp thuật. Tại sao sư bá lại bái ông ngoại tôi làm sư phụ?  Điều này phải quay ngược lại rất nhiều năm trước đây.

Lúc đó, Trương Đồ Tể eo ba chục tấc, mình cao chín thước, tính tình nóng như lửa, sức mạnh vô địch, là một đồ tể danh nổi như cồn khắp mấy chục dặm vuông. Sở trường giỏi nhất của sư bá là mổ lợn, bất kể là con lợn to cỡ nào, hung dữ tới đâu, ông cũng chẳng cần người trợ giúp, chỉ một mình đã xử lý gọn gàng.

Sư bá mổ lợn cũng có tuyệt chiêu nhà nghề, một tay túm lấy một giò sau của con lợn ném lên bàn mổ, tay vung dao hạ, nhanh như chớp, một dao xuyên thấu tim con lợn, rồi giẫm một chân lên mình con lợn. Thông thường con lợn chỉ giãy giụa vài cái, máu chảy cạn kiệt là chết đứ đừ.

Sư bá có một biệt hiệu là Trương Nhất Đao.

Cũng có nghĩa là, từ trước đến nay, sư bá giết lợn chỉ cần một nhát dao.

Vào một buổi sáng sớm nọ, Trương Nhất Đao nhận được một mối thuê của một người cùng họ thôn bên, nhờ sư bá đến mổ giúp một con lợn. Cụ già nhà họ Trương đột ngột qua đời, phải làm đám tang.

Ông ngoại tôi cũng vừa hay được mời đi đóng quan tài.

Một đồ tể, một thợ mộc, vốn dĩ là nước sông không phạm nước giếng. Nhưng hai người từ hai con đường khác nhau đi đến, vừa hay cũng phải đi qua một cây cầu, đá chỉ rộng tầm hai thước. Ông ngoại tôi bước lên cầu trước, Trương Đồ Tể lên cầu sau, vừa sải bước xồng xộc áp tới, vừa quát lớn:

- Lão già khọm, mau dẹp sang một bên, đừng có cản đường ông...

Lúc đó, ông ngoại tôi đã hơn năm chục.

- Này anh bạn trẻ, cậu làm ông với ai thế?

- Cái gì? Lão khọm già? Không phục phải không? Nếu không phải ông đây bận đi mổ lợn thì kiểu gì cũng đập cho lão một trận nhừ đòn! - Trương Đồ Tể hung hăng càn rỡ đã quen, chẳng thèm đếm xỉa đúng hay sai, chỉ thích nói chuyện bằng nắm đấm. Nắm đấm của ông đã múa may trong không trung, để lộ cánh tay to hơn cả miệng bát tô, khí thế hừng hực ngạo nghễ.

- Cậu chính là cái anh đồ tể họ Trương chuyên nghề mổ lợn? - Ông ngoại không hề giận, chỉ khẽ cười.

- Lão khọm, có biết danh tiếng của ông đây không? Ông đấy đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Trương Đồ Tể mổ lợn, đời gọi là Trương Nhất Đao, một đao quyết sống chết, ha ha ha... - Trương Đồ Tể sẵn có  vốn liếng kiêu ngạo ngông cuồng.

- Trương Nhất Đao, đúng không? Ta không tin cậu mổ lợn chỉ cần đúng một đao, ta dám chắc hôm nay cậu sẽ không giết được con lợn đó! - Ông ngoại thủng thẳng đáp.

- Thối như rắm! Con chó nào đang sủa đấy? Trên đời này làm gì có con lợn nào giết không chết, lại càng không có con lợn nào mà Trương Nhất Đao ông đây giết không chết!- Trương Đồ Tể đùng đùng nổi giận, lông mày dựng ngược, đến cả tóc cũng dựng đứng trên đầu.

- Ta nói đấy! - Ông ngoại vẫn giọng tưng tửng.

- Thối như rắm! Mả mẹ lão đánh rắm thối thế! Ông đây một đấm nện chết lão! - Trương Đồ Tể tai mũi xì khói, nhảy cồ cồ như thiên lôi.

- Cậu không tin à? Đợi lát nữa khi giết lợn cậu sẽ biết ngay thôi! - Ông ngoại vẫn thản nhiên như không.

- Thật à? - Trương Đồ Tể nhìn bộ dạng nghiêm túc của ông ngoại, gắng gượng kìm nén lửa giận trong lòng, trừng mắt hỏi ông ngoại.

- Thật! - Ông ngoại gật đầu xác định.

- Nếu ông đây giết được con lợn thì sao? - Lồng ngực của Trương Đồ Tể như muốn vỡ tung vì nén giận , nộ khí đằng đằng mà hỏi vặn.

- Nếu như cậu giết được con lợn, ta sẽ dập đầu trước cậu ba cái, bái cậu làm thầy! - Ông ngoại đáp rất nghiêm túc.

- Được lắm! - Trương Đồ Tể vừa nghe đã mặt mày  hớn hở, hoa chân múa tay - Trên đời này chẳng có con lợn nào mà ông đây không giết được, lão cứ chờ đấy mà dập đầu gọi sư phụ đi!

- Nếu cậu không giết được con lợn nào thì sao? - Ông ngoại thình lình hỏi vặn lại.

- Ông đây sẽ dập đầu trước mặt lão ba mươi cái thật kêu, à không, ba trăm cái , bái lão làm sư phụ! - Trương Đồ Tể lập tức trả lời chẳng buồn suy nghĩ.

- Không cần đến ba mươi cái đâu. Ba cái dập đầu, bái ta làm thầy. - Ông ngoại cười ha hả.

- Được, quân tử nhất ngôn! - Trương Đồ Tể vỗ ngực đáp.

Ông ngoại bèn tránh sang một bên, nhường cho Trương Đồ Tể đi trước. Trương Đồ Tể đi được mấy bước, lại ngoảnh đầu hỏi:

- Lão khọm đừng có chạy đấy! Lát nữa nếu lão chối, ông đây biết tìm lão ở đâu?

- Ta và cậu cùng đến một nhà, cậu mổ lợn, ta đóng quan tài. - Ông ngoại đi theo sau, nói.

- Thì ra là thợ mộc Chu Hiếu Cổ chuyên đóng quan tài! Ta tưởng là cái giống gì, té ra là lão khọm già chết tiệt! Lại còn lẫn cẫn lú mề... - Trương Đồ Tể hậm hực rủa.

Ông ngoại chả buồn nói thêm lời nào với Trương Đồ Tể.

Hai người một trước một sau đến nhà chủ thuê.

Ăn sáng xong, Trương Đồ Tể chuẩn bị giết lợn.

Con lợn chỉ chừng hơn một tạ, mới nuôi được nửa năm, nếu như không phải là trong nhà có người chết, ai nỡ làm thịt nó? 

Trương Đồ Tể giắt con dao mổ lợn vào cạp quần, xoạc cẳng hùng hổ bước ào chuồng lợn, cánh tay hộ pháp vươn ra, chụp ngay lấy giò sau của con lợn, nhấc bổng nó lên.

Cái sức lực phát khiếp này, đúng là chẳng ai bì kịp!

Đám thợ mà chủ thuê về, và cả mấy tay hàng xóm đều bâu lại xem. Mọi người đều biết, Trương Đồ Tể giết lợn có tuyệt chiêu, rất đặc sắc, còn hấp dẫn hơn cả xem trò xiếc, không thể bỏ qua.

Trương Đồ Tể cũng có ý đồ khoe mẽ, dù gì cũng đã cá cược với ông ngoại.

Ông ngoại đang thong thả xếp ngay ngắn đám đồ lề, chuẩn bị đóng quan tài, chẳng thèm nhìn Trương Đồ Tể lấy một mắt.

Con lợn có vẻ hơi khác thường. Bình thường nếu bị xách ngược lên, con lợn nào cũng kêu eng éc, đã chết đến đít rồi, kiểu gì cũng phải rống lên vài tiếng chứ? Nhưng con lợn này lại ngậm họng chẳng kêu tiếng nào.

Trương Đồ Tể đắc ý liếc xéo ông ngoại một cái, rồi thình lình gầm lên một tiếng long trời lở đất, nhấc bổng cả con lợn lên cao, "oạch" một tiếng quật lên bàn mổ. Trương Đồ Tể tay trái ấn chặt con lợn, tay phải rút phắt con dao mổ đang giắt ngang hông nhanh như chớp xẹt thọc thẳng vào cổ con lợn, rồi quẳng toẹt dao xuống đất, một tay với lấy cái chậu gỗ đựng tiết, hứng vào vết dao dâm, chân còn lại đã giẫm chặt lên mình con lợn.

Tiết lợn phun thành vòi từ vết đâm trên cổ, chảy tồ tồ vào chậu gỗ.

Con lợn không kêu một tiếng, cũng chẳng hề giãy giụa.

 Trương Đồ Tể đứng thẳng người dậy, hai tay chống hông, bá khí rừng rực.  Chân của Trương Đồ Tể vẫn giẫm lên mình con lợn, rung tít mấy cái, rồi ngẩng đầu, dương dương tự đắc nói với ông ngoại:

- Lão Chu khọm, đến mà xem, lợn chết thẳng cẳng rồi nhé! Trên đời này làm gì có con lợn nào mà ông nội Trương Nhất Đao đây không giết chết được? Nực cười!

Rồi Trương Đồ Tể nhấc chân ra, nghênh ngang đắc ý, đứng chờ ông ngoại đến bái lạy mình làm sư phụ!

Ông ngoại thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu lên, cứ thế vung rìu, bổ vào súc gỗ.

- Á...

Bên cạnh bỗng có tiếng người rú lên kinh hãi. Không! Không phải một người, mà là rất nhiều người cùng gào rú.

Trương Đồ Tể vội cúi xuống nhìn. Từ cha sinh mẹ để đến giờ, ông chưa bao giờ thấy một chuyện quái gở đến thế: con lợn vừa bị một dao chọc tiết chảy cạn kiệt máu, giờ đây đang đứng thù lù trước thùng gỗ, lắc đầu vẫy đuôi tồm tộp uống tiết trong chậu, vẻ hết sức thỏa mãn. Đâu nào phải con lợn vừa mới bị chọc tiết? Rõ ràng là mọt con vật khỏe mạnh đang tung tăng chạy rông!

 Sao lại có thể như thế được? Trương Đồ Tể ngỡ rằng mình bị hoa mắt, vội vã đưa tay lên dụi lấy dụi để, nhìn lại lần nữa. Không sai, con lợn đó đã uống sạch tiết trong chậu gỗ, còn giơ mõm dũi dũi cái chậu, cứ như muốn tìm xem dưới đáy chậu còn thứ gì ăn được không.

- Yêu quái! - Trương Đồ Tể rú lên thất thanh, rồi lại gầm lên một tiếng nữa, đưa tay xách ngược giò sau của con lợn lên, cả con lợn bị nhấc bổng lên thật cao, rồi quăng đánh huỵch lên bàn mổ.

Trương Đồ Tể vung dao lên, lại thọc một phát, máu tươi lại tiếp tục phọt ra...

Những người vây quanh căng thẳng và sợ hãi dán mắt vào con lợn, nhìn dòng tiết lợn đầu tiên phụt ra ồ ồ, sau đó tí tách từng giọt một...

Hồi lâu sau, con lợn nằm yên bất động,  không kêu một tiếng.

Xung quang chỉ còn lại tiếng dìu chẻ gỗ của ông ngoại.

- Yêu quái, giết chết mày, giết chết chị mày, giết chết em mày, giết chết cả họ hàng hang hốc nhà mày! - Trương Đồ Tể vừa chửi rủa, vừa đưa chan đạp thật lực lên con lợn. Với sức mạnh của ông, cho dù đâm không chết, cũng có thể dùng chân đạp chết con lợn.

Bên cạnh cuối cùng đã có người lên tiếng:

- Lần này chắc là toi thật rồi!

 Trương Đồ Tể nhấc chân ra.

 "Roác" một tiếng, cả bàn mổ thình lình vỡ toác thành hai mảng. Bàn mổ lợn ở nông thôn, chân ngắn, chắc chắn, có thể đỡ nổi nghìn cân, hơn nữa cho dù có hỏng, thì cũng phải hỏng hai bên trước, làm gì có chuyện toác đôi chính giữa?

Và một sự việc quái đản hơn, bất ngờ hơn nữa đã xảy ra. Con lợn kia lật mình đứng dậy, một lần nữa vục đầu vào chậu tiết, uống tồm tộp cực hả hê.

Một con lợn như thế, liệu có thể là con lợn đã bị Trương Đồ Tể chọc hai nhát dao chăng?

Đám người đứng xem cả thảy đều há hốc miệng, trợn trừng mắt, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Trương Đồ Tể mặt trắng bệch, hai chân đã run lên khe khẽ.

Thình lình, ông lao tới trước mặt ông ngoại, hai gối quỳ phịch xuống đất, cung kính dập đầu ba cái thật kêu, gọi liền ba tiếng:

- Sư phụ, sư phụ, sư phụ, ông là sư phụ của tôi, tôi là đồ đệ, đồ đệ có mắt không thấy Thái Sơn...

- Mau đứng dậy, đi cạo lông lợn thôi, nước sôi rồi! - Ông ngoại chỉ thủng thẳng nói một câu.

Trương Đồ Tê đứng dậy, thì thấy con lợn kia đã nằm quay dưới đất, co giật đùng đùng, rống lên thảm thiết, máu từ cổ phụt lênh láng đầy đất, chẳng mấy chốc đã chết thẳng cẳng...

Đại sư bá đã bái ông ngoại làm sư phụ, nhưng không theo ông ngoại học nghề đóng quan tài. Trong vòng mười dặm lấy đâu ra nhiều người chết đến thế? Sư bá vẫn theo nghề mổ lợn, nhưng cứ mỗi khi đến dịp lễ tết, lại sắm sanh rượu mứt, chuẩn bị lễ vật tạ ơn sư phụ chả thiếu thứ gì.

Sau đó, sư bá lấy một cô vợ xinh đẹp, sinh được một người con trai, chính là đại sư huynh của tôi.

Vào giữa trưa ngày nọ tháng nọ năm nọ, sư bá giết lợn, uống thêm hai chén rượu ở nhà gia chủ, mặt đỏ phừng phừng ngật ngưỡng trở về nhà.

Đường về phải qua một con sông, trên bến có mười mấy người đang đợi đò.

- Kia chẳng phải sư phụ Trương Nhất Đao hay sao? - Người trên bến đò tuy không biết sư bá, nhưng chỉ cần nhìn thấy đồ lề giắt trên người ông, đã đủ để nhận ra ông là ai. Đại sư bá trở thành nhân vật truyền kỳ ai ai cũng biết.

- Trương sư phụ, làm điếu thuốc đi... - Mọi người xúm xít quanh đại sư bá. Sau một hồi tâng bốc, sư bá đã lâng lâng lên tít mây xanh.

- Trương sư phụ, có phải sưu phụ biết phép thuật Lỗ Ban không? Nếu không, tại sao khi sư phụ giết lợn, nó lại ngoan ngoãn nghe lời sư phụ thế? - Có người tò mò hỏi.

- Phép thuật? - Hề hề... - Đại sư bá nhành cái miệng cá ngão ra cười bí hiểm.

- Như vậy là sư phụ đã thừa nhận là có biết? - Một người khác còn hiếu kỳ hơn hỏi.

- Giết một con lợn có gì đáng nói? Ngay cả người, ta cũng có thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời, ta muốn hắn làm gì thì hắn phải làm theo thế đấy... - Đại sư bá rượu vào  là một tấc lên trời.

- Thế thì biểu diễn cho mọi người xem cái nào! - Có người đề nghị.

- Đúng đấy, trăm nghe không bằng một thấy, biểu diễn cho mọi người xem thử đi! - Mọi người cùng hùa vào giục giã.

- Biểu diễn cái gì cho xôm nhỉ?

Đại sư bá đang mải suy nghĩ, phía sau bỗng có một thằng cha vô lại lên tiếng:

- Đằng kia có một cô em xinh lắm đang đi đến kìa! Trương sư phụ, sư phụ hãy bảo cô em cởi hết quần áo ra cho chúng tôi xem cái nào!

- Được thôi! - Lời của sư bá thốt ra khiên mọi người chấn động - Ta sẽ cho mọi người xem con lợn trần bị lột hết da, ha ha ha...

Đại sư bá lầm rầm tụng niệm một hồi, mọi người ai nấy trố mắt ra nhìn. Phía xa, cô gái kia vẫn đi về phía bến đò, vừa đi vừa cởi quần áo, từ trên xuống dưới, cởi đến không còn sót một mảnh vải...

- Trương sư phụ, đấy chẳng phải là vợ của ông ư? - Có người nhận ra, hét toáng lên.

- Cái gì? Vợ ta? Là vợ của ta á? - Trương Đồ Tể hoảng hốt, chân tay quýnh quáng.

- Trương Đồ Tể, cái mắt chó của ông mù rồi hẳn? Nghìn dao vằm nát ông ra, chết không toàn thây! - Sư nương nhận ra mình bị đại sư bá thi triển phép thuật, xấu hổ không để đâu cho hết, lập tức nhảy lao đầu xuống sông.

- Bà nó, bà nó ơi, bà nó ơi! - Đại sư bá cũng nhảy ùm xuống sông muốn cứu vợ lên, nhưng mặc dù đại sư bá biết mổ lợn, song lại không biết bơi, kết quả, hai người đều chết đuối.

Khi vợ chồng đại sư bá chết đi, đại sư huynh mới mấy tuổi đầu, vừa lùn vừa gầy vừa đen đúa. Đại sư huynh gọi ông ngoại tôi là sư gia. Khi còn nhỏ, đại sư huynh muốn theo ông ngoại học nghề thợ mộc, ông ngoại bèn nói:

- Con cứ đi mổ lợn thì hơn!

Đại sư huynh nói:

- Con chưa giết lợn bao giờ...

Ông ngoại nói đại khái:

- Lấy con dao mổ lợn của ông già con ra, muốn mổ thế nào thì cứ mổ thế ấy!

Kết quả, đại sư huynh cứ như được thần linh trợ giúp, không cần thầy mà tự hiểu. Mấy năm sau, tiếng tăm của anh ấy còn vượt xa cả cha mình năm xưa, mọi người lại gọi anh ấy là Trương Nhất Đao.

Bất kể là con gì, anh ấy cũng chỉ cần đúng một nhát dao, một dao đã hạ, không còn đường sống.














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top