Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Lời Nguyền Của Phép Lỗ Ban

Trở về đến nhà, đã là chập tối hôm sau.

Ánh hoàng hôn đỏ rực như máu.

Cỏ dại héo vàng hắt hiu trong gió lạnh.

Tôi đi trên con đường mòn hoang vắng, tâm trạng rất đỗi nặng nề, vì tôi không biết phải đối mặt với Lâm Tiểu Ngộ như thế nào. Bây giờ Lâm Tiểu Ngộ ra sao, nàng có còn sống không? Nếu như nàng vẫn còn sống, tôi phải làm thế nào mới đánh thức được nàng?

- Tần Ái Ni có thể sống lại sau mấy tháng chết đi, liệu Lâm Tiểu Ngộ có thể thế không? Bất giác, tôi lại nghĩ đến Tần Ái Ni. Tại sao tôi lại nghĩ đến Tần Ai Ni nhiều hơn Lâm Tiểu Ngộ?

Tôi đứng giữa con đường mòn, cúi thấp đầu, nhìn xuống trước ngực mình...

Từ giữa con đường vẳng lại tiếng chó sủa, là tiếng của con Mực.

Tôi bừng tỉnh từ trong suy tư mải miết, vừa ngẩng đầu, con Mực đã lao đến bên chân, rối rít cọ người vào chân tối...

- Mực... chúng ta về nhà thôi... - Tôi ngồi thụp xuống, đưa tay vỗ lên đầu con Mực. Con Mực hiểu được lời tôi nói, lập tức quay đầu chạy về.

Mọi thứ trong nhà vẫn như xưa, chỉ có điều ông ngoại đã không còn nữa. Tôi đứng ở giữa nhà, điềm tĩnh nhìn khắp xung quanh, không hề có gì thay đổi.

Tôi lấy ra một tảng thịt bò chín từ trong túi, đây là phần thưởng cho con Mực. Con chó tha miếng thịt bò đi ra ngoài cổng. Tôi vào phòng của ông ngoại, mở phiến đá chắn cửa tầng hầm ra, soi đèn pin đi xuống.

Ánh đèn pin chiếu vào nơi Lâm Tiểu Ngộ nằm, tôi giật thót mình kinh hãi.

Trên giường không hề có người!

Tôi vội vã chạy sang phòng của ông ngoại và mẹ, cũng không thấy Lâm Tiểu Ngộ đâu. Tôi quay người chạy vọt ra ngoài cửa, gọi thật lớn:

- Tiểu Ngộ!

Con Mực đang nằm rạp trên đất, ăn miếng thịt bò.

Tôi giật phăng miếng thịt bò khỏi miệng con Mực, nó ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn tôi.

- Tiểu Ngộ đâu? Không thấy Tiểu Ngộ đâu nữa... - Tôi gần như gầm lên. Nhưng con Mực vẫn mặt mày ngơ ngác, trông rất vô tội.

Con Mực rất đỗi thông minh, nếu nó nhìn thấy Tiểu Ngộ bỏ đi, chắc chắn nó sẽ dùng một cách nào đó để mách cho tôi biết, nhưng không. Điều này chứng tỏ, nó không hề biết Lâm Tiểu Ngộ đã mất tích.

Tôi trả lại miếng thịt bò cho con Mực, vỗ nhẹ lên đầu nó, tỏ ý xin lỗi. Sau đó, tôi tiếp tục đi xuống dưới tầng hầm.

Tôi tìm kỹ lưỡng một lượt.

Trong tầng hầm, ông ngoại nằm trên ghế băng không hề bị thối rữa, mà khô đét lại, giống như đang nằm ngủ. Từ nhỏ tôi đã sống cùng ông ngoại, nên không hề cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại, khi ở bên cạnh thi thể của ông, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Tôi biết, bất kỳ lúc nào, ông ngoại cũng che chở cho tôi, yêu thương tôi, cho dù ông đã chết, cũng không có gì khác biệt.

Trong gian tầng hầm của ông ngoại, không thấy hình bóng của Lâm Tiểu Ngộ. Trong gian phòng của mẹ, chỉ có cỗ quan tài của bà, không một góc khuất. Còn căn phòng mà tôi đã đặt Lâm Tiểu Ngộ tại đó, chỉ còn một chiếc giường gỗ sơ sài, càng không có chỗ nào để ẩn nấp.

Điều này chứng tỏ, chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, Lâm Tiểu Ngộ tỉnh lại rồi tự mình bỏ đi; thứ hai, Lâm Tiểu Ngộ bị một người quen thuộc với chỗ này đưa đi... .

Hơn nữa, khi hai khả năng này xảy ra, con Mực đều không có ở nhà...

Vậy thì, rốt cuộc là khả năng nào?

Tôi đứng ở giữa tầng hầm, chìm vào suy nghĩ.

Chiếc đèn pin trong tay tôi chiếu xuống mặt đất, nhưng trước mắt tôi rõ ràng vẫn có ánh đèn. Đột nhiên, toàn thân tôi chấn động, vì tôi nhìn thấy ngọn đèn trên bàn thờ của mẹ vẫn còn cháy sáng.

Tôi tắt đèn pin, trước mắt chỉ còn lại ánh sáng của ngọn đèn.

Tôi nhớ rất rõ, tôi đã rời khỏi đây hơn bốn tháng, thế mà ngọn đèn này vẫn cháy sáng. Trước đây, vì còn có ông ngoại, hơn nữa, tôi cũng rất ít khi xuống đây, lần nào xuống cũng thấy đèn sáng, tôi không hề chú ý đến. Vì ông ngoại thường xuyên xuống tầng hầm, có thể ông đã châm dầu cho đèn. Nhưng lần này, ngọn đèn đã cháy suốt hơn bốn tháng trời, mà không hề có bất cứ ai thêm dầu, đây lẽ nào lại không phải một kỳ tích?

Tôi đứng trước bàn thờ, nín thở, quan sát kỹ ngọn đèn giữ hồn. Dầu trong đèn vẫn y như lúc trước, đen quánh, không hề có dấu vết được đổ thêm.

Tôi cần thận bật đèn pin lên, chiếu vào ngọn đèn, quan sát thật kỹ. Dưới chân cây đèn có một một lớp bụi mỏng, xem ra đã tích tụ rất lâu. Trên toàn bộ bàn thờ, đều phủ một lượt bụi mỏng, điều này chứng tỏ, ngọn đèn đã một thời gian dài không có ai động đến, cũng không hề được thêm dầu.

Ngọn đèn này đã cháy hơn bốn tháng? Thậm chí, từ sau khi mẹ tôi chết đi, ngọn đèn này vẫn luôn cháy sáng đến tận bây giờ. Vậy thì, chẳng phải ngọn đèn này đã cháy suốt hai mươi tám năm?

Trong lòng tôi bừng bừng kích động.

Ánh mắt tôi dừng lại bên mép đĩa đèn, nơi đó có vài chữ Hán được tạc bằng đục, tổng cộng có bảy chữ. Những chữ này, tôi biết hết: Tắc, hơ, ni, ma, phộc, ti, y... Vốn dĩ những con chữ này không phải có hình dạng như vậy, chỉ dùng đục đục ra hình dạng đại khái, nhưng khi tôi học đóng quan tài với ông ngoại, ông từng nửa vô tình nửa cố ý đọc cho tôi nghe. Tóm lại, tôi đoán, chắc là bảy con chữ này...

Trên mép của đĩa đèn trong cửa địa ngục núi Côn Lôn cũng có bảy con chữ, những con chữ cổ đó, tôi không biết chữ nào hết, nhưng bảy chữ này thì tuyệt đối không thể sai.

Ngọn đèn giữ hồn đó đã cháy suốt tám trăm năm. Còn ngọn đèn giữ hồn trong nhà tôi chí ít cũng đã cháy được bốn tháng. Giữa chúng, rốt cuộc có điểm gì giống nhau không?

Nếu như ông ngoại có thể mở miệng nói năng thì tốt quá.

Vừa nghĩ tới ông ngoại, trong lòng tôi chợt rúng động. Tôi liền đi sang phòng ông ngoại, cung kính dập đầu ba cái.

- Ông ngoại, xin ông hãy chỉ đường dẫn lối cho con.

Sau đó tôi đi ra, cũng dập đầu ba cái trước quan tài của mẹ, nói:

- Mẹ, xin mẹ hãy chỉ đường dẫn lối cho con!

Tôi chui ra khỏi tầng hầm, nhìn một vòng quanh nhà.Trong phòng của ông ngoại, những đồ lề thợ mộc của ôngđều đặt gọn gàng trong một chiếc sọt, chiếc sọt đặt ở góctường. Giường của ông sơ sài đến không thể nào hơn, chỉ là mấy miếng ván ghép lại với nhau, gác lên một cái giá gỗ. Đầu giường có một hòm gỗ, làm từ vài mảnh ván ghép qua loa với nhau. Tôi mở hòm ra nhìn, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo của ông ngoại.

Trong bếp chỉ có một cái bếp lò, hai cái nồi, đều lạnh tanh lạnh ngắt, vò đựng gạo trống không. Bên dưới bệ bếp đã được quét dọn sạch sẽ, đến một cọng rơm cũng chẳng có.

Trong phòng của tôi cũng trống huơ trống hoác.

Giường đã chuyển xuống dưới tầng hầm. Sách vở học trước đây đều xếp cả trong hòm, quần áo cất trong một cái hòm khác, ngoài ra, trên mặt bàn của tôi có thêm một ngọn đèn.

Tôi cầm ngọn đèn lên, quan sát hồi lâu, kiểu dáng không khác là mấy so với ngọn đèn ở dưới tầng hầm, đều làm từ tay ông ngoại.

Nhưng bên mép đĩa đèn không có
chữ, đồng thời, dầu trong đèn này trông cũng trong hơn, nhạt màu hơn.

Tôi bật bật lửa, châm đèn, mùi hương dầu trẩu phảng phất lan toả.

Con Mực đã ăn xong miếng thịt bò, đang ngoan ngoãn nằm im trước cửa...

Tối đến, tôi ngủ trên chiếc giường của tôi bên dưới tầng hầm, ngủ rất ngon lành. Sớm mai tỉnh dậy, tôi nhớ rất rõ ràng, trong mơ tôi đã gặp Lâm Tiểu Ngộ. Nàng đang vẽ tranh trong gian phòng vẽ ở nhà nàng, tôi đứng ngay cạnh nàng, nhưng nàng lại không hề nhận ra tôi...

Lẽ nào Lâm Tiểu Ngộ đã về nhà rồi ư?

Nghĩ lại, khả năng này rất có thể xảy ra: Lâm Tiểu Ngộ tỉnh dậy, không tìm thấy tôi, nàng chỉ còn cách trở về nhà...

Nhưng tại sao nàng về nhà mà con Mực lại không nhìn thấy?

Tôi không hiểu. Nhưng những việc không hiểu nổi đã quá nhiều. Tôi quyết định, sẽ đến Giang Thành lần nữa, lên lầu Thính Vũ của nhà Lâm Tiểu Ngộ xem thử...

Khi rời khỏi nhà, tôi đã làm một số ký hiệu chỉ tôi mới biết ở trước ngọn đèn canh hồn của mẹ và lối vào hầm. Tôi muốn chứng minh, sau khi tôi đi rồi, liệu có một người khác ra vào hay không. Tôi lại càng muốn chứng minh, ngọn đèn đó, rốt cuộc có thể cháy được bao lâu...

Khi qua thôn Cổ Điếm, đã là buổi chiều. Tôi giảm tốc độ xe, nhìn thấy trong hiệu thuốc của bác sĩ Kim có một người đang mua thuốc, cửa quán trọ của Vương Thuận Phúc mở rộng, không biết có khách ở trọ hay không, còn Lý Hiếu Đức vẫn đang ngồi hút thuốc trên chiếc ghế trước tiệm sửa xe...

Tôi không dừng lại, cứ thế lái xe qua thôn Cổ Điếm, chẳng mấy chốc đã đến cửa Thanh Ô, nhà của Tân Ái Ni từ xa đã in vào trong mắt tôi.

Hoàng hôn đẹp vô hạn.

Tôi từ từ tấp xe vào vệ đường, ngẩng đầu nhìn, nhận ra cửa nhà Tần Ái Ni khép chặt, hẳn là Tần Ái Ni đang ở trong nhà!

- Cô Ái Ni! - Tôi đứng ngoài cửa, gọi khẽ một câu.

Bên trong không có tiếng trả lời.

- Cô Ái Ni! Cô Ái Ni! - Tôi lại gọi thêm hai tiếng.

Bên trong vẫn im phăng phắc.

Tôi chột dạ, bèn đưa tay đẩy. Cửa không mở được, cúi đầu nhìn xuống, thì ra phía trước cánh cửa cài một cái chốt. Như thế có nghĩa là, trong nhà không có người, cũng không khoá cửa, chỉ cần rút chốt bên ngoài ra là có thể vào trong.

Sao lại có thể như thế được?

Tôi rút chốt cài, đẩy cửa ra, thấy có một tấm biển dựng trên mặt quầy: "Khách ở trọ, có thể ngủ ở phòng phía tây, trong ang có nước, trong tủ có gạo, khi đi nhớ chốt cửa..."

Lẽ nào hai mẹ con Tần Ái Ni đã bỏ đi rồi?

Xem ra, họ sẽ đi rất lâu...

Tôi quan sát trong nhà một lượt, tất cả đều được thu dọn hết sức ngăn nắp, cỗ quan tài vẫn còn, nhưng nắp được dựng sang một bên, có lẽ vì nghĩ cho người đến ở trọ, không muốn khiến họ phải khiếp đảm.

Tôi bần thần hụt hẫng, chỉ cảm thấy họ bỏ đi quá vội vàng, sức khoẻ của Tần Ái Ni chắc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục?

Giang Thành, đèn lửa sáng rực.

Lầu Thính Vũ.

Tôi nằm rạp trên tường bao, quan sát tỉ mỉ tình hình bên trong. Ngày trước ở đây có bốn bảo vệ, sáu con chó to,nhưng hôm nay chỉ có một bảo vệ và một con chó dữ. Bảo vệ ngồi trong phòng trực ban, còn con chó được xích ở bên ngoài phòng.

Có ánh đèn hắt ra từ phòng tranh trên tầng ba của Lâm Tiểu Ngộ.

Lâm Tiểu Ngộ đã trở về thật ư?

Tôi mừng rỡ trong lòng, khóng còn để tâm đến điều gì khác nữa, nhảy luôn xuống tường, đi thẳng lên tầng ba.

Cửa tầng ba khép hờ, tôi đứng ngoài cửa, vừa nhìn, lập tức lao thẳng vào trong:

- Tiểu Ngộ...

Lâm Tiểu Ngộ đang đứng trước giá, vẽ một bức tranh, nghe thấy tiếng gọi của tôi, liền quay người lại. Không sai, chính là Lâm Tiểu Ngộ! Nàng vẫn xinh đẹp hệt như vậy, khuôn mặt nàng vẫn trắng mịn như tuyết, mái tóc dài đổ xuống bờ vai, chỉ có điều, ánh mắt nàng sâu hun hút tựa mặt hồ, thẫm xanh, một màu xanh lam u uất...

Tôi ôm ghì nàng vào lòng, biết bao yêu thương ngọt ngào khôn xiết kể, nước mắt trào ra bên khóe mắt:

- Tiểu Ngộ...

Nhưng phản ứng của nàng lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Sắc mặt nàng không mảy may thay đổi, chỉ hỏi tôi một câu:

- Anh là ai?

- Anh là Lưu Bất Chính! - Tôi vội đáp.

- Lưu Bất Chính là ai? - Nàng vẫn điềm nhiên hỏi lại, cứ như tôi chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời nàng.

Tôi sững sờ , sau đó là kinh ngạc đến chết lặng: nàng không còn nhớ tôi nữa...

Đã có chuyện gì xảy ra với nàng?

Tại sao nàng không còn nhớ tôi nữa?

Tôi đang chưa hết bàng hoàng, bỗng nghe bên ngoài có tiếng bước chân vọng lại, và một tiếng thở dài khe khẽ.

Một người đứng ở trước cửa, cơ thể to béo phì nộn, đầu trọc, cặp mắt đục ngầu, chẳng phải nói, người này chính là cha của Lâm Tiểu Ngộ, Lâm Đại Phát.

- Nó không còn nhớ cậu nữa... - Khuôn mặt béo quay của Lâm Đại Phát co rúm lại, giọng đây đau đớn. - Thậm chí ngay cả ta, nó cũng không còn nhớ nữa...

- Bác ơi, tại sao Tiểu Ngộ lại trở nên như vậy? - Tôi cố gắng hết sức để khiến mình bình tĩnh trở lại, nghi hoặc hỏi ông ta.

- Vì một lời nguyền! - Lâm Đại Phát cười méo mó, cũng hỏi tôi một câu. - Cậu có phải là cháu ngoại của sư thúc Chu Hiếu Cổ, Lưu Bất Chính?

Tôi gật đầu, càng thêm nghi hoặc:

- Lời nguyền gì kìa?

Trong mắt Lâm Đại Phát tràn ngập một nối sợ hãi khủng khiếp:

- Lời nguyền của phép Lỗ Ban...

Tôi giật nảy mình:

- Lời nguyền của phép Lỗ Ban?

Lâm Đại Phát quay đi, buồn bã nói:

- Cậu không phải người ngoài, cậu cũng không thể thoát khỏi lời nguyền này. Cậu đi theo ta, ta sẽ cho cậu hiểu rõ sự tình...

Trong thời khắc này, trong lòng tôi tràn ngập hiếu kỳ: Lâm Đại Phát biết ông ngoại tôi, lại nói tôi cũng không thể thoát được lời nguyền này, vậy lời nguyền này có liên quan gì đến tôi?

Lâm Đại Phát dẫn tôi xuống tầng dưới.

Lúc này, tôi mới phát hiện ra, ông ta đang đi xuống tầng hầm. Thì ra trong nhà của ông ta cũng có tầng hầm.

Vừa đặt chân vào tầng hầm, trước mắt tôi bỗng tối sầm, vì dưới đó không có đèn điện, trên hành lang chỉ treo một chiếc đèn lồng cũ kỹ. Trên cánh cửa sắt cũng treo một ngọn đèn bão.

Lâm Đại Phát đi vào bên trong cánh cửa sắt. Tôi đứng trước cửa sắt, phải mất một lúc lâu mới thích ứng được với bóng tối xung quanh, nhìn rõ cảnh tượng dưới tầng hầm: bên trong có một chiếc bàn cao ba thước, bên cạnh bàn là một chiếc ghế, trên ghế có một người đang ngồi. Vừa nhìn, tôi đã giật bắn mình.

Người này cơ thể quắt queo, hệt như một đứa trẻ bảy tám tuổi suy dinh dưỡng, ngồi trên ghế chỉ cao chừng một thước, tóc tai thưa thớt, khuôn mặt nếp nhăn chằng chịt, già nua tàn tạ, nhưng cặp mắt vẫn hung hãn như mắt sói, lờ mờ ánh huỳnh quang hấp háy.

Khủng khiếp hơn nữa là nửa thân dưới của lão ta từ gốc đùi cho đến tận đầu ngón chân, toàn bộ đều là xương trắng ởn, không thấy dính một mẩu thịt da.

Bên tai tôi vẳng lại những tiếng sột soạt rất khẽ, thực khiến người ta phải nổi da gà.

Tôi bất giác giật lùi lại phía sau một bước.

- Cha, cha đến rồi ư? - Lâm Đại Phát cung kính lên tiếng.

Cha? Người này là cha của Lâm Đại Phát? Ông nội của LâmTiểu Ngộ? Tôi lại một lần nữa giật nảy mình kinh ngạc.

Lão già quái đản vẩy vẫy tay, là một cánh tay khẳng khiu như một thân trúc mảnh, năm ngón tay chắng khác nào vuốt chim ưng.

Lâm Đại Phát lặng lẽ lui ra.

Lúc này, tôi lại cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.

- Cậu là cháu ngoại của Chu Hiếu Cổ, Lưu Bất Chính? & Một giọng nói khản đặc, ma quái, kinh khủng, giống như vừa giãy giụa thoát ra từ địa ngục. .

-Đúng! - Tim tôi đập lên thình thịch.

- Ta tên Lâm Trung Nhạc, lớn hơn Chu Hiếu Cổ năm tuổi. Chu Hiếu Cổ vẫn gọi ta là đại ca, cậu cứ gọi ta là ông ngoại lớn! Lâm Trung Nhạc liếc nhìn tôi, tiếp tục nói.

Tôi không hề hay biết về quá khứ của ông ngoại, cũng không biểt chút gì về mẹ mình, nhưng Lâm Trung Nhạc lại nói là đại ca của ông ngoại tôi, vậy thì, những nghi vấn bao bọc quanh tôi suốt bao nhiêu năm, chẳng phải đã sắp sửa được hé mở?

Những năm 40 của thế kỷ 20, binh đao loạn lạc, dân chúng lầm than.

Lúc đó, ao ước lớn nhất của người dân là có cơm ăn, có nhà ở. Nhưng những yêu cầu cơ bản nhất, đơn giản nhất đấy, cũng khó lòng có được.

Tại vùng đất không ai quản lý giáp ranh giữa Xuyên, Tương, Kiềm, ở thôn Thạch Bi trên núi Tứ Phương, có bốn anh em khác họ: Lâm Trung Nhạc, Liên Hoàn Pháo Chu Hiếu Cổ, Hầu Tử. Bọn họ ban ngày làm ruộng, cứ đến tối lại thành trộm cướp. Vì bà con dân nghèo đến ăn còn chẳng có, nên họ không nhẫn tâm trộm cắp của họ; còn những nhà địa chủ, phú hào lại nuôi gia đinh vũ khí đầy mình, muốn trộm cũng chẳng dễ, nguy hiểm rất lớn. Thế nên bốn anh em đã chuyển thành trộm ngoài.

Cũng chính là trộm mộ, ăn cơm của người đã chết.

Trong thời loạn lạc, nhờ vào nghề trộm mộ để nuôi sống cả nhà, cũng là vạn bất đắc dĩ.

Trong bốn người, Hầu Tử giỏi trinh sát, phát hiện mộ cổ, ông ta có đôi mắt dị thường, có thể phán đoán chính xác trong mộ có thứ đáng tiền hay không, từ đó quyết định nên hay không nên đào trộm. Liên Hoàn Pháo giỏi đào hang, đặt thuốc nổ phá mộ mà không làm tổn hại đến những của cải giá trị bên trong. Chu Hiếu Cổ giỏi phá giải các cạm bẫy trong mộ cổ và mở áo quan. Lâm Trung Nhạc thạo việc chuẩn bị trước khi trộm mộ và lấy của cải từ trong mộ.

Trên núi Phượng Hoàng Tiên Công, đồng hoang quạnh quẽ, đêm sâu không một bóng người.

Bốn bóng người dật dờ như hồn quỷ.

Một ngọn đèn bão đặt trên mặt đất, một vành mũ cỏ úp chụp lên trên, che khuất ba bề ánh sáng.

- Chính là chỗ này... - Người lên tiếng là Hầu Tử.

- Chỗ này nhìn kiểu gì cũng không giống mộ phần!

- Không nhìn nhầm đấy chứ? - Liên Hoàn Pháo trợn trừng đôi mắt, ngờ vực hỏi.

- Cặp hoả nhãn kim tinh của tôi đã nhầm lẫn bao giờ chưa? - Hầu Tử ưỡn ngực, thần khí bừng bừng, dương dương đắc ý.

- Khi lão tổ tông chôn cất ở đây, đã biết trước về sau chắc chắn có người đến đào, nên tất nhiên sẽ phải ngụy trang, càng là nơi trông không giống, thì lại càng là thật.
Những ngôi mộ trông bề ngoài hoành tráng mà chúng ta đã đào, có thu hoạch được mấy? - Lâm Trung Nhạc chậm rãi giải thích.

- Đại ca nói chí phải! - Hầu Tử đáp liền.

Liên Hoàn Pháo bắt đầu đào lỗ, nhồi thuốc nổ, chôn kíp nổ, rồi bật ra một câu đùa độc địa: Nếu như bên dưới không có thứ gì, tao sẽ nhét kíp nổ này vào lỗ đít mày, cho ngươi lỗ đít nở hoa luôn...

- Nếu như có, tôi sẽ nhét kíp nổ vào lỗ đít anh! - Hầu Tử không chịu lép vế, cay độc đáp trả.

Trong lúc Liên Hoàn Pháo đang bận rộn, Chu Hiếu Cổ kéo Hầu Tử sang một bên, hỏi:

- Lão tứ, ta cảm thấy hơi nguy hiểm...

- Nghĩa là thể nào? - Hầu Tử hỏi lại.

Chu Hiếu Cổ ngập ngừng một lát:

- Sao tôi nhìn kiểu gì cũng không thấy giống nơi có bảo bối?

- Tam ca, anh yên tâm, tôi đã nhìn thấy hào quang bảo bối phía dưới, dưới kia không những có, mà còn có rất nhiều... - Hầu Tử vỗ ngực đảm bảo với Chu Hiếu Cổ.

- Vậy thì tốt. - Chu Hiếu Cổ khẽ thở phào một hơi.

- Nơi đây gọi là núi Tiên Công, truyền thuyết nói rằng, hơn một nghìn bốn trăm năm về trước, đệ tử cuối cùng cùa Lỗ Ban là Triệu Tiểu Tiểu đã hoá thành tiên ở đây. Chưa biết chừng chúng ta lại đào trúng mộ thần tiên cũng nên, không những có được cả đống vàng bạc châu báu, mà còn có thế đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão... - Lâm Trung Nhạc cười vang.

Sau một hồi bận rộn túi bụi...

- Có hàng! - Liên Hoàn Pháo sung sướng reo lên.

Cả đám vội xúm xít lại, một phiến đá được lật ra, bên dưới hiện rõ một đường hầm lát đá.

Phía cuối con đường, là một cánh cửa bằng đá.

Sau khi mở cánh cửa đá ra, bốn người lập tức ồ lên kinh ngạc. Trên bàn thờ chính giữa mộ thất dưới lòng đất, một ngọn đèn vẫn đang cháy, toả ra ánh sáng lờ mờ.

- Có ma! - Hầu Tử quay người bỏ chạy.

Nhưng Hầu Tử lập tức bị Lâm Trung Nhạc chụp lấy cổ áo giữ lạí, nhấc bổng lên. Lâm Trung Nhạc quát lớn:

- Ma quỷ cái gì? Ma đều sợ người ác. Chúng ta là người ác, sợ quái gì ma?

Lâm Trung Nhạc là đại ca trong bốn người. Thực ra, ông ta cũng đã sợ đến rụng rời, nhưng ông biết, trong thời khắc quan trọng, bản thân tuyệt đối không được nhát gan, nhất định phải làm tấm gương cho ba huynh đệ còn lại.

Vốn dĩ Chu Hiếu Cổ, Liên Hoàn Pháo cũng đã hồn bay phách lạc, nhưng có đại ca đứng ở trước mặt, hai người mới miễn cưỡng trấn tĩnh trở lại.

- Đốt toàn bộ đuốc lên!- Lâm Trung Nhạc quyết đóan.

Bốn ngọn đuốc cháy bừng bừng, soi cả hầm mộ sáng trưng như ban ngày. Hầm mộ dài mười mấy mét, rộng bảy tám mét, tường bao xung quanh nhẵn bóng như gương. Chính giữa hầm mộ là một cỗ quan tài cỡ bự. Trên bức tường trên đầu cố quan tài, có một bàn thờ, trên bàn thờ đặt một ngọn đèn giữ hồn.

Mặc dù ngọn đèn đang cháy kia trông rất đỗi ma quái, nhưng vừa nhìn thấy cỗ quan tài khổng lồ, bốn người lập tức không còn biết sợ hãi là gì nữa, ai nấy bừng bừng phấn khởi. Cỗ quan tài lớn như vậy, không biết bên trong có bao nhiêu vàng bạc châu báu?

Chu Hiếu Cổ hết sức thận trọng mở nắp quan tài. Trên thực tế, nắp quan tài chỉ được đậy hờ phía trên, chẳng mất mấy công sức đã mở được ra.

Bốn người rối rít xúm cả lại, rồi lại cùng đồng thanh ồ lên kính ngạc.

Bên trong quan tài trống không, ngoài một bộ quần áo vải thô được gấp gọn gàng, bên trên đặt một cuốn sách cổ, không còn thứ gì khác.

Bốn cặp mắt đều trợn trừng muốn rách, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai thốt được nên lời.

Đúng là một bất ngờ năm ngoài sức tưởng tượng.

Chu Hiếu Cổ cầm cuốn sách lên, lật ra xem. Ông từng học trường tư thục mấy năm, cũng biết được vài con chữ cỗ, nhìn thấy đầu tiên chính là bốn chữ, Lỗ Ban chân sư.

- Sách Lỗ Ban! - Lẽ nào đây chính là cuốn kỳ thu thượng cổ "Sách Lỗ Ban" mà người ta vẫn thường đồn đại?

Chu Hiếu Cổ từng nghe qua về "Sách Lỗ Ban", nên vừa nhìn thấy đã sững sờ.

- Cuốn sách này, phải chăng nói về kho báu bí mật?- Hầu Tử đảo tít hai con mắt, cũng xâu vào xem, nhưng chẳng biết chữ nào, nên ngờ vực hỏi.

Chu Hiếu Cổ lắc đầu.

- Quái quỷ thật đấy!- Liên Hoàn Pháo chắng có hứng thú với sách cổ. Ông ta đi lại, định với lấy ngọn đèn giữ hồn trên bàn thờ. Nhưng bàn tay vừa đưa tới trước đèn, thình lình cảm thấy bị chụp cứng bởi một bàn tay vô hình, lạnh toát.

Liên Hoàn Pháo gào toáng lên, quay ngoắt người lại, do tốc độ quay quá nhanh, quá gấp, đã cuốn theo một luồng gió, thổi tắt phụt ngọn đèn giữ hồn trên bàn thờ.

"Uỳnh!" Một tiếng vang dữ dội. Cả bốn ngọn đuốc trong tay bốn người đều vụt tắt. Trong hầm mộ, tiếng la hét nhốn nháo.

Lâm Trung Nhạc, Liên Hoàn Pháo, Hầu Tử vừa bò vừa lăn ra khỏi đường hầm. Nhìn thấy ánh sao trên bầu trời bên ngoài, ba người mới dám thở hắt ra.

- Tam ca đâu? - Hầu Tử còn chưa hết hoảng loạn.

Lâm Trung Nhạc và Liên Hoàn Pháo vội đưa mắt nhìn, quả nhiên không thấy Chu Hiếu Cổ đâu cả.

- Không thể bỏ lại tam ca được!- Lâm Trung Nhạc không thấy Chu Hiếu Cổ, thì kinh hãi nhảy dựng lên. Càng ma quái hơn nữa, đó là ngọn đuốc trong tay ông vốn đã tắt, bỗng "phụt" một tiếng, lại cháy rừng rực...

Lâm Trung Nhạc giơ cao ngọn đuốc, lại xông xuống đường hầm, theo sau ông là Liên Hoàn Pháo và Hầu Tử. Ba người vừa xuống đường hầm, liền nhìn thấy Chu Hiếu Cổ tay giơ cao ngọn đuốc từ bên trong đi ra.

- Lão tam... - Lâm Trung Nhạc kêu toáng lên.

- Tam ca, anh không sao chứ?- Hầu Tử kinh ngạc đến nỗi hai con ngươi muốn bắn ra ngoài.

- Không sao!- Chu Hiểu Cổ tỏ ra rất bình tĩnh.

- Lão tam, sao cậu lại không sợ? Lúc nãy cậu làm gì dưới đây thế?- Liên Hoàn Pháo vừa kinh hãi vừa nghi hoặc.

- Tôi nghĩ chúng ta đã xông bừa vào phần mộ của thánh nhân thượng cổ, nên khi mọi người bỏ chạy, tôi liền dập đầu một cái. Vừa dập đầu xong, đuốc liền bùng cháy... - Chu Hiếu Cổ thành thật nói. - Mọi người cũng dập đầu vài cái đi! Thánh nhân sẽ tha thứ cho chúng ta...

Lâm Trung Nhạc ngẫm nghĩ một lúc.

- Dập đầu!

Ba người liền quỳ trước cửa đường hầm, cung kính dập đâu bình bịch ba cái.

Bốn người đậy lại phiến đá ở cửa đường hầm, lấp đất lại như cũ. Trên đường trở về, Chu Hiếu Cổ mới nói với ba người:

- Truyền thuyết núi Tiên Công đúng là có thật...

- Truyền thuyết gì là có thật?- Hầu Tử rất thích nghe kể chuyện.

- Thì truyền thuyết Lỗ Ban và các đệ tử của ngài hóa thành tiên... - Chu Hiếu Cổ nói.

- Truyền thuyết này chúng ta đều đã nghe nói đến! Nhưng có liên quan gì đến núi Tiên Công? Và có liên quan gì đến ngôi mộ này? - Lâm Trung Nhạc ngạc nhiên hỏi.

- Có liên quan rất lớn... - Chu Hiếu Cổ giống như đã biết rõ điều bí mật bên trong.

Truyền thuyết về thánh nhân thượng cổ Lỗ Ban thành tiên được kể như sau: Hai nghìn bốn trăm năm trước, thợ mộc Lỗ Ban đã phát minh ra vô số công cụ sản xuất, hơn nữa, ông còn có nhiều phép thuật thần kỳ, được giới thợ mộc, thợ xây tôn làm tổ sư. Có một lần, để hàng phục một con yêu quái làm hại dân thường, Lỗ Ban đã dẫn theo một trăm đồ đệ xây một ngôi bảo tháp trấn yêu. Trải qua mười năm mười tháng mười ngày, bảo tháp được xây xong, cuối cùng đã hàng phục được yêu quái, giam hãm nó phía dưới bảo tháp. Từ đó, thiên hạ được thái bình...

Buổi tối hôm đó, Lỗ Ban nói với các đồ đệ:

- Xây tháp suốt bao năm ròng, các con đã phải vất vả nhiều. Hôm nay công trình đã khánh thành, chúng ta hãy gói bánh chẻo để ăn mừng.

Các đồ đệ đều hào hứng.

- Các con hãy sắp xếp lại dụng cụ. Còn Triệu Tiểu Tiểu, con đi theo ta gói bánh chẻo... - Lỗ Ban nói với còn đệ tử. Triệu Tiểu Tiểu là đồ đệ cuối cùng, cũng là đồ đệ nhỏ nhất của ông, đã theo ông vừa tròn mười năm mười tháng mười ngày.

Triệu Tiểu Tiểu đi cùng sư phụ xuống dưới bếp, Lỗ Ban bảo Triệu Tiểu Tiểu nhóm lửa.

Một nồi nước lớn nhanh chóng sôi sùng sục.

Triệu Tiểu Tiểu rất lấy làm lạ, sư phụ không hề động tay nhào bột, cán vỏ bánh chẻo, cũng không băm nhân bánh, vậy thì gói bánh chẻo kiểu gì đây?

- Đồ đệ, quay người đi... - Lỗ Ban nói với Triệu Tiểu Tiểu.

Triệu Tiểu Tiểu vâng lời, quay người đi, nghe thấy sau lưng có tiếng bì bõm, thì lòng hiếu kỳ nổi lên, bỗng chốc quên phắt lời dặn của sư phụ khi nãy, lén quay đầu lại nhìn trộm, vừa nhìn đã choáng váng: sư phụ đang ngồi chồm hỗm bên nồi, đại tiện vào đó từng viên bánh chẻo...

Triệu Tiểu Tiểu rùng mình ghê sợ, không dám nhìn tiếp nữa.

Sau đó, sư phụ bảo Triệu Tiểu Tiểu đun tiếp. Chẳng mấy chốc bánh chẻo đã được luộc chín. Lỗ Ban bèn gọi các đệ tử đến ăn, mỗi người được một bát thật to. Triệu Tiểu Tiểu mặc dù rất tôn trọng sư phụ, nhưng không thể nuốt nổi, toàn bộ bánh chẻo trong bát đều bị các sư huynh giành ăn hết nhẵn.

- Các đồ đệ, các con ăn xong bánh chẻo, đã có thể thành tiên, từ nay sẽ được trường sinh bất lão...- Lỗ Ban dẫn các đệ tử lên tiên giới. Triệu Tiểu Tiểu không ăn bánh chẻo, không thể đi theo các sư huynh, chỉ biết đứng phía sau khóc lóc.

Lô Ban sớm đã biết rõ sự tình, ông quay lại an ủi Triệu Tiểu Tiểu:

- Đồ đệ, duyên phận của con chưa đến. Nhưng uống một bát canh có thể sống thêm một nghìn năm. Một nghìn năm sau, con cũng có thể thành tiên...

Một nghìn năm sau, Triệu Tiểu Tiểu thành tiên ở đây, vì vậy mới có tên là núi Tiên Công.

- Lẽ nào chúng ta vừa vào ngôi mộ quần áo của tiên nhân Triệu Tiểu Tiểu? - Hầu Tử nghe xong, vội hỏi.

- Chắc chắn là vậy!- Chu Hiếu Cổ khẳng định.

- Sao anh lại khẳng định được thế ? - Ba người cùng hỏi Chu Hiếu Cổ.

- Vì cuốn sách này là quyển thượng của sách Lỗ Ban, không phải là đệ tử hoặc truyền nhân của Lỗ Ban, không thể nào có được... - Chu Hiếu Cổ đã mang cuốn sách ra khỏi phần mộ.

Và cuốn sách Lỗ Ban đã được chia làm bốn phẩn.

Trên đường, Liên Hoàn Pháo phát hiện ra, từ phần mu bàn tay đến cổ tay phải xuất hiện năm dấu tay đen sì, ăn sâu vâo thịt đến ba phân, trông hết sức ghê rợn. Hôm đó, trong khi ngủ, Lâm Trung Nhạc mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ... Trong mơ, ông trở lại bên trong ngôi mộ cổ, không nhìn thấy người, chỉ nghe giọng nói: "Phàm là những người từng lạy ta, đều được vào môn phái của ta; nhưng làm tắt ngọn đèn của ta, quấy nhiễu tiên cảnh của ta, ắt bị trời phạt, sống không bằng chết, con cháu đời sau, góa bụa, còi cút, cô độc, tàn tật..."

Ngày hôm sau, Lâm Trung Nhạc vừa kể lại giấc mơ của mình cho Chu Hiếu Cổ nghe, Chu Hiếu Cổ đã há hốc miệng, vì ông ta cũng nằm mơ một giấc mơ tương tự.

Hai người đều hồn vía rụng rời.

Họ quyểt định đi tìm Liên Hoàn Pháo và Hầu Tử. Vừa đến trước cửa nhà Hầu Tử, Hầu Tử nghe thấy tiếng liền chạy ra đón, trong tay còn bưng theo một bát cháo. Chẳng hiểu tại sao, chỉ thấy ông ta vấp một cái ngã bò toài, hai chiếc đũa trong tay, một đầu cắm xuống đất, còn một đầu cắm ngập vào hai mắt Hầu Tử, máu phun tung toé.

Hầu Tử đã trở thành kẻ mù loà.

Tay của Liên Hoàn Phảo bắt đầu đau đớn dữ dội, giống như có một con trùng độc đang từ từ gặm khoét từng tấc máu thịt...

Hai người họ giống như Chu Hiếu Cổ, Lâm Trung Nhạc, cũng mơ thấy giấc mơ tương tư, cũng nghe thấy lời nguyền độc địa trong mơ.

Chu Hiểu Cổ và Lâm Trung Nhạc, mỗi người cõng theo một huynh đệ đi tìm thầy thuốc. Chữa chạy xong trở về, chỉ trong vòng một đêm, người thân cùa họ dường như đều đã bốc hơi khỏi nhân gian, không tìm thấy một vết tích...

Đừng nói là người, ngay cả những con vật sống như gà, chó, chuột cũng chẳng còn nửa mống.

- Lời nguyền đó là có thật... - Bốn người đều hãi hùng.

- Vậy chúng ta hãy quay lại, thắp ngọn đèn giữ hồn lên, trả lại cuốn sách Lỗ Ban vào chỗ cũ, cầu xin tổ sư gia tha thứ... Chu Hiếu Cổ và Lâm Trung Nhạc đề nghị, Hầu Tử và Liên Hoàn Pháo cũng tán thành. Nhưng khi bốn người quay trở lại núi Tiên Công, lại không thể tìm thấy cửa hầm mộ đã đào đâu nữa, cứ như họ chưa từng đặt chân đến đây...

Họ lùng sục trên núi Tiên Công suốt hai ngày trời, nhưng vẫn không tìm thấy.

Bốn người quyết định đường ai nấy đi, ai sống cuộc đời của người đó. Mặc dù Hầu Tử đã bị mù, nhưng vẫn có thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình. Cánh tay của Liên Hoàn Pháo cứ mãi đau đớn nhức nhối, sống không bằng chết...

Sau khi chia tay, Lâm Trung Nhạc không hề có bất cứ tin tức gì của Hầu Tử và Liên Hoàn Pháo. Nhưng hơn hai mươi năm sau, hai người đã vô tình gặp lại.

Chu Hiếu Cổ trở thành thợ mộc đóng quan tài, Lâm Trung Nhạc trở thành một thợ gạch chuyên xây tường.

Lúc đó, hai người một trước một sau đều đã cưới vợ.

Hai người vẫn không quên lời nguyền đối với con cháu đời sau, vì vậy, mãi mà vẫn chưa dám lập gia đình. Đển tận hơn năm mươi tuổi, mới vô tình gặp được người vợ tình nguyện chung sống với họ.

Trong lúc uống rượu, hai người nơm nớp nhắc lại những câu chuyện ly kỳ đã trải qua vào mấy chục năm về trước. Sau đó, hai người không hẹn mà cùng đi đến một quyết định: Về sau nếu có con cái, nếu cùng là con trai, sẽ kết làm anh em; nếu cùng là con gái, sẽ kết làm chị em; nếu là một nam một nữ, sẽ kết làm vợ chồng...

Ý định của họ là không muốn liên luỵ đến những người khác. Dù sao, sự việc cũng là do mình gây ra, để con cháu đời sau trả nợ, cũng là bất đắc dĩ.

Một năm sau, vợ Chu Hiếu Cổ sinh được một người con gái tên là Chu Linh, nhưng vợ ông vì sinh khó, băng huyết ồ ạt mà chết. Lâm Trung Nhạc sinh được một cậu con trai tên Lâm Đại Phát, và tương tự, vợ ông ta cũng chết do sản nạn.

Hai mươi năm sau, đáng lẽ đã đến thời điểm Chu Linh và Lâm Đại Phát thành hôn, nhưng cả hai người đều bỏ trốn, vì họ đều đã có ý trung nhân khác, nên hôn sự này tất nhiên bất thành. Lâm Trung Nhạc và Chu Hiếu Cổ chỉ còn biểt nhìn nhau cười cay đắng...

Một năm sau, sau khi vợ của Lâm Đại Phát sinh ra con gái Lâm Tiểu Ngộ, đã chết vì khó sinh. Sau khi Chu Linh sinh ra con trai Lưu Bất Chính, cũng chết vì lý do tương tự...

Hai mươi tám năm sau, Lâm Trung Nhạc và Chu Hiếu Cô mất hằn liên lạc, không còn gặp lại thêm lần nào nữa

Lâm Trung Nhạc ở Giang Thành, Chu Hiếu Cổ ở Sơn Thành.

Lâm Trung Nhạc càng ngày càng lùn đi, từ một người đàn ông cao to lừng lững đến mét tám, về sau chiều cao chỉ còn chưa đầy ba thước. Mỗi khi rút xuống một tấc, ông ta lai phải hứng chịu nỗi đau đớn khủng khiếp như xé rách tim gan. Còn nữa, các cơ bắp trên hai chân còn bị một giống sâu bọ vô hình gặm khoét, cứ từ từ rút lên phía trên từng tấc một.

Ông ta đã tự sát rất nhiều lần, nhưng không một lần nào thành công.

Đúng là muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.

Đến nay, phần xương trắng không còn da thịt đã lan tới tận gốc đùi. Ông ta biết, chỉ khi nào thịt da trên toàn cơ thể bị gặm khoét hoàn toàn, thì nỗi đau đớn thảm khốc của cuộc đời này mới chịu chấm dứt.

Lúc đó, ông ta mới có thể chết đi!

Từ sau khi có được một phần của sách Lỗ Ban, Lâm Trung Nhạc thi thoảng lại giở ra xem. Dần dần, ông ta liền cảm thấy mình có một số điểm khác thường: có thể dự cảm được một vài sự việc sắp xảy ra; linh hồn có thể đi đến một thế giới khác, trò chuyện với những linh hồn khác ở nơi đó...

Ông ta hiểu rõ, muốn hoá giải được lời nguyền độc địa đã đổ xuống đầu bốn gia tộc, chỉ có một cách, đó là trở về ngôi mộ của chân sư Triệu Tiểu Tiểu, thắp lại ngọn đèn giữ hồn. Muốn quay lại thắp sáng ngọn đèn đó, nhất định phải tìm bằng được cuốn sách Lỗ Ban hoàn chỉnh, để tìm ra bí quyết của phương pháp thắp đèn giữ hồn trong mộ cổ. Nhưng trong tay bốn người Lâm Trung Nhạc, Chu Hiếu Cố, Liên Hoàn Pháo, Hầu Tử mới chỉ có nửa cuốn sách Lỗ Ban...

Mười năm trước, Lâm Trung Nhạc dự đoán được rằng, trong núi Côn Lôn có cất giấu quyển hạ của sách Lỗ Ban. Sau khi lên kế hoạch suốt năm năm trời, Lâm Đại Phát và người bạn chí cốt trên thương trường là Tống Đại Phúc đi dẫn đội khảo sát khoa học tới núi Côn Lôn, nhưng lại tay trắng quay về...

- Còn sự việc xảy ra vào mấy tháng trước, ta nghĩ cậu đã biết cả rồi... - Lâm Trung Nhạc khẽ thở dài. - Cậu và Tiểu Ngộ, đó là số trời đã âm thầm sắp đặt...

Nghe xong câu chuyện ly kỳ này, tôi lại không hề cảm thấy quá ư kinh ngạc. Dù sao, những sự việc tôi đã từng trải qua, bản thân nó cũng quá đủ ly kỳ.

- Bất Chính, bây giờ muốn phá giải được lời nguyền này, chỉ trông vào mình cậu! - Lâm Trung Nhạc như trút được gánh nặng, ánh mắt ông ta nhìn tôi như lấp lánh niềm hoan hỷ.

Vì Tiểu Ngộ, việc gì tôi cũng sẵn lòng thực hiện. Huống hồ, đây vốn dĩ cũng là việc tôi nên làm. Mẹ của tôi đã vì đó mà qua đời, lẽ nào tôi còn muốn nhìn người con gái mình yêu, và con gái tôi trong tương lai cũng phải chịu đựng lời nguyền này hay sao?

Tôi đã gật đầu.

Tôi nghĩ, nếu ông ta đã biết trong núi Côn Lôn có giấu một bộ sẩch Lỗ Ban khác, thì chắc hẳn cũng biết, tôi đã mang cuốn sách Lỗ Ban đó trở vê.

- Đây chính là cuốn sách Lỗ Ban mà ta có được... - Lâm Trung nhạc rút từ trong áo ra một vật trông như cái kẹp sách bằng da đen trũi, đưa cho tôi. Tôi thoáng ngập ngừng, rồi cũng nhận lấy. Cái kẹp sách bên ngoài rõ ràng là về sau mới được thêm vào, để tiện cho bảọ quản và lật giở những trang giấy bên trong. Tôi lật trang đầu tiên, đó là một loại giấy bổi thô ráp. Đúng ra, loại giấy này rất dễ bị mối mọt gặm hỏng hay mục nát, nhưng tập giấy bên trong vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, nét chữ hết sức rỏ ràng, đều là loại chữ triện cổ đại.

Sau khi Tiền bốn mắt dịch chữ cho tôi, tôi thường xuyên đối chiếu chữ đã dịch và chữ bản gốc, do đó, tôi cũng đã biết được không ít chữ triện. Vì vậy, tôi vừa nhìn là đã có thể khẳng định, đây chắc chắn là cuốn sách Lỗ Ban.

Tôi đọc một đoạn: "Vui mở Tài môn, cung hỷ cung hỷ ba cung hỷ, nhà cao vạn trượng xây từ đất, ngày trước xây dựng là Lỗ Ban, ban ngày xây lên ban đêm mở... Tay trái mở cửa nhận châu báu, tay phải mở cửa rước vàng ròng. Hai tay trái phải cùng mở ra, vàng to bằng đấu lăn vào cửa..." Đọc đến đây, tôi coi như đã hiểu, tại sao nhà họ Lâm lại giàu có đến thế...

- Cuốn sách này đã theo ta bảy mươi năm rồi, chưa bao giờ rời khỏi ta nửa bước, ta cũng chưa cho bất cứ ai xem. Nhưng hôm nay, ta giao lại nó cho cậu... - Lâm Trung Nhạc nói với tôi.

- Ông ngoại lớn... - Tôi đắn đo một lát, mới băn khoăn nói - Ông ngoại cháu chưa bao giờ nói với cháu về cuốn sách Lỗ Ban, lại càng không truyền lại sách Lỗ Ban cho cháu...

- Cuốn sách Lỗ Ban của nhà cậu, hai mươi tám năm về trước đã không còn nằm trong tay ông ngoại cậu nữa... Nhưng sớm muộn cậu cũng sẽ tìm được toàn bộ sách Lỗ Ban! - Lâm Trung Nhạc cười khẽ.

- Cái gì cơ? - Tôi giật mình - Sao ông lại biết?

Lâm Trung Nhạc im lặng.

Tôi lập tức hiểu ra, Lâm Trung Nhạc là một kỳ nhân, cũng giống như ông ngoại tôi, có rất nhiều điểm khác người. Những gì ông muốn biết, chắc chắn sẽ biết.

- Vậy phải làm thế nào mới tìm thấy được… - Ý tôi muốn nói là, tại sao cuốn sách Lỗ Ban trong tay ông ngoại tôi lại biến mất? Nó đã rơi vào tay ai? Liên Hoàn Pháo, Hầu Tử có còn con cháu hay không? Và cuốn sách Lỗ Ban trong tay họ, hiện đang ở đâu...

Những điểu tôi muốn biết, thực sự quá nhiều.

Nhưng Lâm Trung Nhạc lại không muốn nói thêm:

- Thiên cơ! Tất cả đều phải xem số mệnh...

Tôi im lặng. Đúng vậy, việc tôi có được quyển hạ của sách Lỗ Ban, hoàn toàn là do cơ duyên trùng hợp.

- Cậu đi đi! - Lâm Trung Nhạc xua tay với tôi, rồi khép mắt lại. Nhìn khuôn mặt trắng bệch, chằng chịt nếp nhăn, mệt mỏi rã rời của ông, tôi bỗng cảm thấy chua xót trong lòng. Tôi đứng dậy, gập người thật thấp trước mặt ông:

- Ông ngoại lớn, cháu nhất định sẽ không khiến ông thất vọng...

Tôi bước ra khỏi tầng hấm, giống như đang gánh vác một sứ mệnh trang nghiêm, thấn thánh trên vai. Lâm Đại Phát đứng ở cửa ra của tầng hầm, liếc nhìn cuốn sách Lỗ Ban trong tay tôi, ánh mắt u ám, chỉ khẽ gật đầu với tôi.

- Bác ơi, cháu đi thăm Tiểu Ngộ! - Tôi nói.

Lâm Đại Phát gật đầu:

- Về sau, cứ coi đây là nhà của cậu...

Tôi gật đầu, đi lên trên lầu. Lâm Đại Phát đi theo tôi, nói:

- Cậu ăn cơm chưa? Ta bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn...

Tôi im lặng. Thực ra tôi rất muốn ăn cơm cùng Lâm Đại Phát, vì tôi muốn biết về mẹ của tôi, thậm chí là cha tôi. Dù sao, bây giờ chỉ có ông ta mới biết những chuyện này...

- Thưa bác, hôm khác cháu sẽ mời bác và Tiểu Ngộ dùng cơm! - Tôi đáp. 

- Tiểu Ngộ không được rời khỏi nơi này nữa, ta sợ nó lại xảy ra chuyện gì sơ sảy… - Lâm Đại Phát giọng đầy lo lắng. Từ giọng nói của ông ta, tôi cảm nhận được tình yêu thương vô hạn của một người cha dành cho con gái mình.

- Tại sao Tiểu Ngộ lại từ nhà cháu trở về được? - Tôi hơi tò mò.

- Lần trước, sau khi cậu và Tiểu Ngộ rời khỏi nhà, ông ngoại lớn của cậu và ta đã bám theo. Ông muốn gặp mặt ông ngoại của cậu lần cuối, nhưng thật đáng tiếc, đã đến chậm một bước... - Lâm Đại Phát mặt mày rầu rĩ - Đó cũng là lần thứ hai ta đến nhà cậu. Ba mươi năm về trước, ta đã từng đến. Tất cả không có gì thay đổi, chỉ có người là khác...

Như vây, tôi đã hiểu, tại sao Lâm Tiểu Ngộ biến mất mà con Mực lại không phát hiện ra.

Tôi đứng trước cửa phòng tranh. Lâm Tiểu Ngộ đang đứng trước giá vẽ, trầm tư suy nghĩ, hồi lâu vẫn chưa hạ bút. Tôi không biết có nên vào hay không, mà nếu có vào thì cũng để làm gì? Em đã không còn nhận ra tôi nữa...

Lâm Đại Phát khẽ chau mày. Tôi vô tình nhìn thấy một niềm đau đớn ẩn hiện trong ánh mắt. Có lẽ ông ta chẳng phải là người tốt, nhưng một người dù có xấu xa đáng ghét đến đâu, vẫn luôn dành cho con cái một tình yêu thương vô hạn độ.

Tôi đang định quay người bỏ đi, bỗng nghe thấy tiếng gọi của Lâm Tiểu Ngộ:

- Xin đợi một lát!

Giọng nói của nàng không lạnh lùng, nhưng rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đển nỗi khiến người ta không thể cảm giác được mức độ.

Tôi quay người lại, hy vọng, có lẽ kỳ tích sẽ xảy ra!

Lâm Tiểu Ngộ bước từng bước đến trước mặt tôi. Tôi vô thức dang hai tay ra, nàng cũng từ từ đưa hai tay về phía tôi, đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt lên đôi tay tôi. Rồi nàng chậm rãi nói với tôi:

- Mặc dù em không nhớ anh là ai, nhưng em có thể cảm nhận được, anh là một người rất quan trọng với em…

Tôi đột nhiên nắm chặt lấy tay nàng. Đôi tay nàng rất lạnh, lạnh như băng đá. Tôi gật đầu, nghiêm túc nói với nàng:

- Em yên tâm, nhất định anh sẽ giúp em nhớ ra anh...

Nàng cũng gật đầu. Bốn mắt nhìn nhau. Tôi nhìn thấy rành rành, nước mắt của nàng, long lanh giữa hai mi, chỉ có điều không chảy ra ngoài.

Tôi buông tay nàng ra. Tôi không thể nhìn thấy nước mắt nàng rơi xuống!

Tôi bước xuống cầu thang. Mặc dù tôi không quay đầu lại, nhưng tôi vẫn cảm nhận được, ánh mắt của Tiểu Ngộ vấn nhìn hút theo tôi...

Những món ăn mà Lâm Đại Phát khoản đãi tôi rất giản dị, nhưng rất hợp với khẩu vị của tôi, trong đó có một bình rượu vang Pháp chính tông đã khá lâu năm, nhưng tôi chẳng có tâm trạng nào uống rượu, và Lâm Đại Phát cũng không mời tôi.

- Bác ơi, bác đã gặp mẹ cháu chưa? - Tôi thận trọng hỏi Lâm Đại Phát.

- Gặp rồi! - Lâm Đại Phát gật đầu.

- Mẹ cháu trông như thế nào? - Tôi vội hỏi.

- Ta chỉ gặp mẹ cậu một lần. Mắt rất to, tóc rất dài, rất xinh đẹp... - Lâm Đại Phát mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo.

Đây cũng chỉ là những mô tả sơ sài.

- Thưa bác, bác đã từng gặp cha cháu chưa? -Tôi hỏi tiếp, càng thận trọng hơn nữa.

- Chưa! - Lâm Đại Phát lắc đầu.

Tôi hơi thất vọng, nhưng vẫn còn một tia hy vọng:

- Vậy ông ngoại lớn đã từng gặp cha cháu chưa?

-Chưa! - Lâm Đại Phát khẳng định - Ta nhớ rất rõ năm đó, ta và ông ngoại lớn đến nhà cậu, chỉ thấy ông ngoại và mẹ cậu. Chúng ta ăn cơm trưa xong liền đi ngay...

Trong lòng tôi bỗng chốc nguội lạnh. Thông tin về cha của tôi,thế là lại đứt đoạn…

Về cha tôi, tôi chỉ biết ông ấy họ Lưu, còn lại hoàn toàn mù tịt...

Sau đó, tôi từ biệt Lâm Đại Phát. Trước khi lên đường, Lâm Đại Phát làm như vô tình nói thêm một câu:

- Đoàn người của Tống Đại Phúc có lẽ sẽ đến thành Đại Minh núi Tứ Phương. . .

Tôi thoáng giật mình.

Thành Đại Minh núi Tứ Phương, đó chắng phải ngôi làng mà mấy vị ông ngoại từng sinh sống hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top