Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 6: Âm Binh Mượn Đường

Và đó cũng chính là nơi mà tôi, Trương Nhất Đao và Ngưu Thợ Đá muốn tới.

Vậy thì, nơi đó rốt cuộc ở đâu? Tôi cho rằng, ngọn núi thần về tây nghìn dặm chính là núi Côn Lôn, núi Côn Lôn là ngọn núi thần nổi tiểng nhất, là núi tổ của muôn núi. Hơn nữa, tôi cũng điều tra được rằng, ở núi Côn Lôn có một nơi gọi là cửa địa ngục, cũng chính là khe núi Na Lăng Cách Lặc, dân địa phương có câu nói cửa miệng rằng, "núi Côn Lôn, khe chết chóc".

Trương Nhất Đao mang theo một con dao mổ lợn dài một thước rưỡi, một cái móc sắt dài ba thước. Ngưu Thợ Đá mang theo một chiếc búa nặng mười lăm cân, một cây xà beng sắt dài ba thước. Tôi mang theo rìu, một cây thước Lỗ Ban, một hộp dây mực, mấy tấm ảnh chụp chung với Lâm Tiểu Ngộ, rồi lái xe lên đường.

Trương Nhất Đao và Ngưu Thợ Đá đều là lần đầu tiên đi xa, hào hứng khác thường. Buổi tối, chúng tôi vào nghỉ ở một quán trọ trong một thành phố nhỏ. Sau khi cơm nước xong xuôi. Trương Nhất Đao và Ngưu Thợ Đá lăn ra ngủ tít, tôi cũng ngồi dựa vào bên giường của mình.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng đẩy cửa rất khẽ khàng.

Tôi ngẩng lên nhìn, một cô gái mặc chiếc váy dài màu trăng, tóc xoã tung đứng ngay trước cửa. Tôi không nhìn rõ hình dáng của cô ta, vì mái tóc dài đã che khuất quá nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra con mắt bên trái. Trong tròng mắt, có chất lỏng chảy ra, không phải nước mắt, mà là máu...

Tôi thất kinh, choàng tỉnh, khung cửa trống không, lẽ nào tôi đã nằm mơ? Chắc chắn là mơ rồi.

Tôi gượng cười một tiếng, là tôi đã quá lo lắng cho Tiểu Ngộ. Tôi khẽ dựa vào giường, thầm nghĩ, cô gái vừa nãy thân hình trông giống Tiểu Ngộ, còn giống cả Tần Ái Ni! Tần Ái Ni? Tại sao tôi lại nghĩ đến cô ta?

Tôi thoáng kinh ngạc.

Bàn tay tôi vô tình chạm vào một phong thư đặt ở bên giường, bên trong là mấy bức ảnh của Lâm Tiểu Ngộ do tôi lựa chọn để trên đường đi có cái để ngắm nghía, dịu bớt nỗi khổ tương tư. Tôi chậm rãi lấy ảnh ra, trong đó có bốn tấm là chụp một mình Lâm Tiểu Ngộ, nhưng trên vầng trán nàng luôn phảng phất một niềm u uất kín đáo, chỉ có bức ảnh chụp cùng tôi mới nhìn ra được niềm vui khởi phát tự đáy lòng.

Tiểu Ngộ, anh nhất định sẽ khiến em sống lại, ở bên anh mãi mãi, để yêu em thật nhiều!

Tôi không nghĩ ngợi gì thêm nữa. Việc cần xảy sớm muộn cũng sẽ xảy ra, tôi buộc phải sẵn sàng đối mặt vì người con gái tôi yêu, cho dù phải hy sinh tất cả, tôi cũng sẵn lòng...

Ngày hôm sau, tôi gọi hai vị sư huynh lên đường. Chúng tôi đi từ Lan Châu đến Tây Ninh. Trên đường đến Tây Ninh, xe trượt xuống khe núi, huynh đệ chúng tôi bình yên vô sự, sau đó bắt một chiếc xe khách đến Tây Ninh, rồi lại từ Tây Ninh đến thành phố Cách Nhĩ Mộc của Thanh Hải.

Lúc này, đã là hai tháng về sau.

Ba người chúng tôi đều mặc áo khoác quân đội, đi đôi giày da to sụ, những trang bị giữ ấm này được mua ở Tây Ninh. Trong hai tháng đi đường, chúng tôi chưa hề tắm lấy một lần, Đại sư huynh Trương Nhất Đao và nhị sư huynh Ngưu Thợ Đá vẫn thản nhiên như không, nhưng tôi vô cùng khó chịu, vừa đến Cách Nhĩ Mộc, tôi đã lao vào nhà tắm công cộng của khách sạn, tắm đúng ba tiếng đồng hồ.

Lúc này, nhiệt độ ở Cách Nhĩ Mộc từ âm hai mươi đến âm ba mươi độ, đáng lẽ phải là một chốn hoang lương lạnh lẽo, nhưng hoàn toàn ngược lại với phán đoán của tôi, nơi đây tưng bừng sầm uất, buôn bán nhộn nhịp.

Đến Cách Nhĩ Mộc, vốn dĩ tôi muốn mua lấy chiếc xe jeep địa hình, chuẩn bị một số đồ dùng sinh hoạt thiết yếu, sau đó đến Bố Luân Đài, rồi tiến vào khe núi Na Lăng Cách Lặc. Nhưng buổi trưa, lúc ăn lẩu thịt dê trong quán tôi đã thay đổi ý định, bởi vì một tờ quảng cáo tuyển người dán trước cửa quán lẩu: tuyển nam khoẻ mạnh. chịu khó, không cần kinh nghiệm, thù lao hậu hĩnh! Đội khảo sát khoa học khe Na Lăng Cách Lặc.

Ở Cách Nhĩ Lặc, người Hán, người Tạng, người Mông Cổ, người Hồi là nhiều nhất, tờ quảng cảo này lại được viết bằng chữ Hán, rất nhiều người dân địa phương không đọc được. Điều khiến tôi cảm thấy hào hứng với tờ quảng cáo không phải là thù lao hậu hĩnh, mà là cái tên đề ở phía dưới: đội khảo sát khoa học khe Na Lăng Cách Lặc!

Có khảo sát hay không không quan trọng, quan trọng là họ và chúng tôi sẽ đến cùng một nơi.

Tại sao chúng tôi lại không đi cùng họ?

Tôi rút điện thoại ra, gọi theo số ghi trên tờ quảng cáo, đối phương cho biết họ ở khách sạn Quang Minh, bảo tôi đến đó gặp mặt.

Tôi dẫn theo hai vị sư huynh, hào hứng tìm đến nơi. Ngối trên ghế sô pha ở tiểu sảnh đón tiếp chúng tôi là một cậu chàng bốn mắt trẻ tuổi, trắng trẻo và một lão lúc nào cũng cười toe toét, béo tốt mập mạp, bụng phệ. Tôi vừa nhìn đã biết lão là sếp, vì phía sau lão còn có hai người đàn ông trung niên mặt mũi bặm trợn, cao to lực lưỡng, thần thái nghiêm trang, đeo kính đen, mặc áo khoác quân đội màu cỏ úa. Tay phải của họ đều đặt trước thắt lưng da theo thói quen, chẳng khác nào đang đối mặt với kình địch.

- Các vị người ở đâu thế? - Cậu bốn mắt nhìn chúng tôi chằm chằm từ đầu đến chân, mắt đảo láo liên sau mắt kính, hỏi bằng tiếng phổ thông.

- Trùng Khánh. - Tôi điềm tĩnh đáp bằng tiếng địa pương quê mình.

Tôi vừa nhìn đã nhận ra tay bốn mắt không phải người vùng này. Quả nhiên bốn mắt nghe hiếu được phương ngữ của tôi, tiếp tục hỏi:

- Người Trùng Khánh sao lại tới đây làm gì?

- Chúng tôi đi buôn bán, bị lỗ vốn, muốn kiếm chút tiền để trở về nhà. - Tôi chỉ cần mở miệng nói bừa đã thừa đủ để đối phó với thằng ranh bốn mắt này.

- Có phải tội phạm bỏ trốn không đấy?- Bốn mắt thình lình buông một câu.

- Mẹ mày mới là tội phạm bỏ trốn ấy! - Đại sư huynh chửi liền.

Ngoại hình của đại sư huynh và nhị sư huynh, có thể mô tả bằng câu kỳ hình dị dạng, chỉ cần đứng ra trước mặt người khác, đã đủ sức sát thương. Rất rõ ràng, tay bốn mắt có phần e sợ.

Lão chủ đang ngồi bệ vệ, bản mặt tươi cười vẫn cười liên tục, một kẻ như vậy, thường là trong cười giấu dao, có vẻ như lão rất hài lòng với ba chúng tôi, liền xua tay nói:

- Tôi không quan tâm các anh có phải tội phạm bỏ trốn hay không, tôi thấy các anh rất thích hợp. Tôi nói cho các anh biết nhé, chúng tôi đến khe Na Lăng Cách Lặc để khảo sát khoa học, cần một số nhân công làm tạp vụ, như chăn dắt ngựa, dựng lều trại, chạy việc, vần đá... Mỗi ngày ba trăm đồng, mười ngày trả lương một lần, bao ăn bao ở bao tất cả chi phí, ngoài ra, còn có đàn bà để ngủ...

Thằng cha này vừa nói vừa lắc lư đầu óc, bộ dạng hết sức nghiêm túc.

- Tốt thế cơ à? - Trương Nhất Đao và Ngưu Thợ Đá cùng tỏ ra kinh ngạc. Điều khiến họ kinh ngạc không phải là khoản tiền công một ngày ba trăm đồng, đối với họ, có rượu có thịt là được, tiền không quan trọng. Nhưng họ chưa bao giờ nghe nói đi làm công lại có đàn bà để ngủ...

Gã cao to cười toáng lên, nói:

- Đương nhiên là có! Nhưng đàn bà thì không thể ngủ không được.

- Vậy thế nào mới ngủ được? - Đại sư huynh nôn nóng hỏi.

- Hai mươi phút hai trăm đồng! Bốn mắt đáp.

- Mẹ kiếp, còn đắt hơn ông đây thịt mười con lợn! Ông đây thịt mười con lợn quần quật cả nửa ngày trời cũng chưa kiếm nổi hai trăm đồng! - Đại sư huynh kêu ca ầm ĩ.

Gã bốn mắt và lão chủ béo cùng cười ha hả.

Lão chủ béo vừa cười vừa chìa tay ra với tôi:

- Tôi tên Tống Đại Phúc.

Bốn mắt vội và nói thêm:

- Đây là sếp Tống. Toàn bộ kinh phí khảo sát của chúng ta đều do ông ấy tài trợ.

Tống Đại Phúc ngẩng cao đầu, dương dương đắc ý:

- Chỉ là đóng góp chút sức mọn cho công tác khảo khoa học mà thôi! Vị này là tiến sĩ Tiền của đội khảo sát khoa học Trung Quốc.

Gã bốn mắt họ Tiền, là người có học, còn là tiến sĩ!

Tôi chậm rãi tự giới thiệu:

- Tôi tên Lưu Bất Chính, hai vị này là đại sư huynh Trương Nhất Đao và nhị sư huynh Ngưu Thợ Đá của tôi.

- Lưu Bất Chính? Bất chính tức là vẹo phải không? - Lão chủ Tống Đại Phúc cười tít mắt liếc nhìn tôi.

- Tên tục của tôi chính là Vẹo. Tôi nghiêm túc đáp lời.

Tôi để ý thấy hai tay vệ sĩ đứng phía sau Tống Đại Phúc lộ một nét cười nơi khoẻ miệng.

- Trương Nhất Đao? - Lâm Đại Phúc gật gù, đưa mắt liếc sang đại sư huynh, săm soi khắp trên dưới một hồi.

-Anh là đồ tể?

- Đúng, tôi biết giết lợn giết trâu giết chó giết dê... Người khác thuê tôi giết gì thì tôi giết đó! - Đại sư huynh liếc xéo lão chủ Tống một cái, giọng tưng tửng

- Tôi đều giết một mình, cho dù là cái giống gì, tôi cũng chỉ dùng một nhát dao! Một dao định sống chết.

- Đã giết người bao giờ chưa? - Lâm Đại Phúc vẫn gỉữ nguyên nụ cười, hỏi như bâng quơ.

- Giết rồi! - Đại sư huynh mặt không biến sắc. - Người sao có thể so với lợn được, giết người dễ hơn giết lợn nhiều...

- Tốt, tiến sĩ Tiền, chia phòng cho họ, trả trước mười ngày tiền công... Lão Tống rất hài lòng, bàn tay mập ú huơ một cái, và chúng tôi đã trở thành nhân công của đội khảo sát khoa học.

Khách sạn đã được lão Tống bao trọn. Trước tiên, Tiền bốn mắt dẫn chúng tôi vào một căn phòng, bên trong có hai chiếc giường, mọi vật dụng đều đẩy đủ. Tiền bốn mắt hỏi tôi:

- Anh Vẹo, có vừa ý không?

- Vừa ý! Tôi gật đầu.

- Đi theo tôi! Tiền bốn mắt gọi tôi lên lầu, chỉ vào mấy căn phòng, nói: - Muốn tìm đàn bà ngủ, đi sang bên phải, muốn lĩnh tiền công, đi sang bên trái - Gã gõ cửa một phòng, bên trong vọng ra giọng nói lả lướt của con gái trẻ:

- Vào đi!

Tiền bốn mắt đẩy cửa, bảo tôi đi vào.

Tôi nhìn thấy có một cái bàn làm việc, bên trên bày một bộ máy tính, phía sau máy tính là một cô gái mặc áo khoác lông vũ màu trắng, tóc dài trùm vai, mặt trắng muốt, môi đỏ tươi.

- Tiểu Thiện, đăng ký ba người, Lưu Bất Chính, Trương Nhất Đao và Ngưu Thợ Đá. - Tiền bốn mắt nói.

Tiểu Thiện đưa đôi tay nhỏ nhắn khẽ vuốt mái tóc ra sau Iưng, ném về phía Tiều bốn mắt một ánh nhìn đong đưa, Tiền bốn mắt cũng phát sóng về phía cô ta, trông hệt như một đôi tình nhân vụng trộm sắp sửa gian dâm đến nơi.

Tiểu Thiện lấy ra một cuốn sổ, viết tên của chúng tôi vào sau đó lấy ra một xấp tiểu dày cộp, đếm qua loa rồi ném toẹt xuống mặt bàn, lúc này mới ngẩng đầu kiêu kỳ liếc nhìn tôi một cái.

Tôi cũng liếc nhìn cô ta, rồi cầm lấy tiền đi luôn.

- Lưu Bất Chính, vừa nhìn đã thấy là dạng tâm địa bất chính! - Sau lưng tôi vọng lại tiếng hử mũi đầy khinh miệt của Tiểu Thiện - Không hiểu Tống Đại Phúc cấn loại người đấy để làm gì...

- Đội khảo sát cần có người chạy việc... - Tiền bốn mắt vội giải thích - Anh thấy bọn họ rất khoẻ.

Tôi cũng chẳng buồn đáp trả cô ta. Dám gọi thẳng tên Tống Đại Phúc, lại nắm quyển tài chính trong tay, chắc chắn là bồ nhí của Tống Đại Phúc không sai.

Vào ở trong khách sạn, tôi mới phát hiện ra, trong khách sạn đã có hơn bốn chục người, sáu đứa con gái trẻ măng xinh đẹp trông rất khêu gợi, mười bảy mười tám gã đô con lưng dài vai rộng, ai nấy dữ tợn như hung thần, vừa nhìn đã biết là hạng côn đồ vô lại, rõ ràng là vệ sĩ của Tống Đại Phúc. Còn có hai đạo sĩ, một lão râu tóc bạc phơ, một gã mới mười bảy mười tám, nhìn bộ dạng giống như hai thầy trò.

Những người này đều nói giọng miền Nam.

Khảo sát khoa học cái kiểu quái gì mà cả ông chủ, bồ nhí, vệ sĩ, đạo sĩ cùng xung trận cả lượt?...

Đại sư huynh và nhị sư huynh mỗi người bỏ ra nghìn đồng bạc, lần lượt ngủ với năm đứa con gái, sau khi trở về phòng vẫn hưng phấn tràn trề, kết luận gái thành phố vừa trắng vừa lẳng lại vừa đắt...

Đi chuyến này thật đáng đồng tiền bát gạo, không nhũng có tiền tiêu, mà còn được ngủ với gái.

Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, việc tốt thế này sẽ không dễ dàng rơi xuống tay chúng tôi, phía sau chắc chắn  còn có mục đích gì khác? Thôi mặc kệ, chỉ cần có thể vào được khe chết chóc, tất cả những thứ khác đều không quan trọng, chúng tôi cũng chẳng sợ gì...

Mấy ngày sau, chúng tôi rời Cách Nhĩ Mộc đến Bố Luân Đài. Tại Bố Luân Đài, tôi phát hiện ra đội khảo sát có đến gần trăm người, ba mươi người mang theo súng trường, súng săn, thậm chí còn có mấy khẩu tiểu liên. Có gần trăm con ngưa, kéo mấy chục cỗ xe, trên xe là thức ăn, cỏ ngựa, lều bạt, còn nhiệm vụ chính của chúng tôi là đánh xe ngựa, dựng lều trại, trời tối thì nghỉ, trời sáng mới đi.

Mấy ngày sau, chúng tôi đã vào một vùng đất hoang vu không một bóng người.

Phía xa núi non trùng điệp, đỉnh tuyết chót vót, gần hơn là đồi băng nhấp nhô, cỏ dại ngút mắt, thi thoảng mới có lùm cây bụi cao chừng một hai mét. Đội xe ngựa từ từ tiến vào một khe núi.

Tôi, Trương Nhất Đao, Ngưu Thợ Đã đi cuối đoàn người, người dắt ngựa ở phía trước là một gã Tứ Xuyên tầm mười bảy mười tám tuổi, chúng tôi đểu gọi gã là nhóc Tứ Xuyên.

Tôi nhìn điện thoại, không có tín hiệu, tác dụng duy nhất chỉ là xem giờ, vừa đúng bốn giờ. Vì cao nguyên Thanh Tạng và Bắc Kinh lệch nhau gấp hai giờ, tôi tính còn phải đi thêm ba tiếng nữa mới được nghỉ ngơi

- Con ngựa chó má này, đi mau, không đi ông đánh chết mày! - Nhóc Tứ Xuyên vừa vung roi vù vù, vừa lớn  giọng quát lác.

Tôi ngẩng đầu nhìn, hai con ngựa mà nhóc Tứ Xuyên đang dắt tự nhiên ngỏng cổ lên, không chịu đi thêm một bước.

Ngưu Thợ Đá "ồ" lên một tiếng, tôi mới phát hiện ra toàn bộ đoàn ngựa đều đã dừng cả lại, khắp đoàn người ồn ào tiếng quát tháo, tiếng đánh ngựa, và cả tiếng ngựa hí rền rĩ.

Rất nhanh, phía trước có tin truyền tới, nói là con ngựa đầu đàn không chịu đi, những con ngựa phía sau đều không đi nữa.

Ngưu Thợ Đá lập tức nhanh cái miệng rộng ngoác ra, nói:

- Lạ thật đấy, trời còn chưa tối, mà ngựa đã không chịu đi nữa...

- Chúng ta lên phía trước xem sao! -Tôi khẽ chau mày, nói.

Ba người chúng tôi đi lên phía trước, nơi đó đã có một đám đông xúm xít lại, đám Tiền bốn mắt đang hoa tay múa chân quát lác con ngựa đầu đàn. Đây là một con ngựa bạch cao to tráng kiện, trên lưng đóng một bộ yên cương, không phải kéo xe, không biết tại sao nó lại không chịu bước tiểp nữa.

Tay bốn mắt quát mấy người đang xúm lại xem.

- Kéo nó lên phía trước, kéo đi...

Một người gồng mình lôi con ngựa về phía trước, nhưng con ngựa bạch vẫn đứng yên bất động, Tiền bốn mắt liền quành ra sau mông ngựa đẩy thật lực.

- A!

Ngưu Thợ Đá đưa tay gạt phăng mấy người chắn trước mặt ra, bất ngờ nhấc bổng gã bốn mắt lên, nói thì chậm, hành động thì nhanh, con ngựa tung vó đã đánh vèo về phía sau, may sao bốn mắt đã được Ngưu Thợ Đá xách lên kịp thời, vó ngựa chỉ đã trúng áo khoác của hân.

Ngưu Thợ Đá quăng luôn bốn mắt xuống đất, hắn kinh hãi đến mất cả hồn vía.

- Để tôi thử xem! Trương Nhất Đao khệnh khạng đi lại gần, giơ tay vỗ lên lưng ngựa, con ngựa cao lớn quá cỡ, Trương Nhất Đao phải kiễng chân lên mới với tới được lưng ngựa.

Con ngựa rùng mình một cái, không tiến về phía trước mà né vội sang bên mấy bước.

Trương Nhất Đao đã giết quá nhiều súc vật, toàn thân trên dưới đều ngùn ngụt một luồng sát khí vô hình, con người có lẽ không phát giảc ra, nhưng súc vật thì có thể cảm nhận thấy.

Trương Nhất Đao giơ chân lên định đá, tôi vội can:

- Đại sư huynh, anh mà đá thì con ngựa này hỏng mất!

Trương Nhất Đao liền dừng chân lại, hắn khom người xuống, chui tọt xuống bụng ngựa, hai tay đỡ lấy bụng ngựa, vụt một cái nhấc bổng nó lên, xoạc cẳng bước liền mấy mẻt, rồi đặt con ngựa xuống.

Mọi người thoạt đầu là trợn mắt há miệng, sau đó là ồ lên kinh ngạc, tấm tắc, xuýt xoa.

- Đi mau cho ông! Trương Nhất Đao quát lớn một tiếng.

Con ngựa bạch không tiến lên phía trước, mà hí lên một tiếng não nề, đột nhiên bốn chân mềm rục, quỳ sụp xuống đất.

- Quái lạ nhỉ! Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán ầm ĩ, tôi và Ngưu Thợ Đá trong lòng hiểu rõ, đám súc vật tầm thường vừa thấy Trương Nhất Đao đã bỏ chạy thật xa, thế mà hôm nay, con ngựa to xác này đột nhiên lại quỳ sụp xuống đất không chịu nhúc nhích một bước, chắng phải là chuyện cực kỳ quái lạ?

- Có chuyện gì thế? - Tống Đại Phúc và Tiểu Thiện đi tới trong vòng bảo vệ của mười mấy tay vệ sĩ, đám vệ sĩ ai nấy súng ống đầy mình, mặc áo rằn ri, nghe nói phần nhiều là lính đặc công giải ngũ, người cầm đầu tên là Lý Bưu, còn có đám anh em của hắn là Trần Lôi, Vương Thạch, Đại Trang, Tiểu Bân...

- Sếp Tống, ngựa không chịu đi nữa - Bốn mắt mặt lúc bợt lúc tái, còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn táng đởm, vừa nãy nếu không phải được Ngưu Thợ Đá xách cổ lên, hắn đã bị ngựa đá cho chết dở.

- Ngựa không đi, quật cho mấy roi là xong chứ gì? - Tống Đại Phúc quát văng cả nước miếng, rồi ngoác mồm chửi bới - Tiến sĩ mà học hành kiểu quái gì thể? Hay là học cái lỗ đít ngựa hả?

- Tôi chỉ là người đọc sách... - Tiền bốn mắt gượng cười, lắp bắp.

- Đánh rồi, vẫn không đi! Gã dắt ngựa vội nói.

Những người đứng xem dạt sang bên chừa ra một lối đi, Tống Đại Phúc nhìn con ngựa bạch, mặt hơi biến sắc, rồi đột ngột ngoảnh lại, nói với đội trưởng đội vệ sĩ Lý Bưu:

- Gọi Hoàng Đại Tiên đến xem thử, xem là chuyện quái đản gì?

Hoàng Đại Tiên chính là lão đạo sĩ già, lão cõng theo một thanh trường kiếm, râu tóc bạc trắng như cước, dáng cao gầy, tất trắng giày mây, tiên phong đạo cốt. Chẳng biết lão từ chỗ nào chui ra, đã đứng lù lù cách con ngựa chừng mấy mét, hai mắt khép hờ, tay trái nâng ngang một mặt la bàn, ngón cái tay phải bấm vào ngón giữa, miệng lẩm rẩm tụng niệm.

Hồi lâu sau, Hoàng Đại Tiên chợt mở choàng con mắt, như có linh quang toả ra bốn phía, miệng nói:

- Dựng trại dựa vào chân núi, cách xa đường đi, toàn bộ cửa trại quay vào vách núi...

Bốn mắt lập tức lôi ra một cái loa to vật, cao giọng hô váng lên:

- Tất cả dựng trại dựa vào chân núi, cửa trại quay vào vách núi!

Toàn đội lập tức bắt tay vào dựng trại. Nói ra cũng thật kỳ lạ, đám ngựa sống chết không chịu đi tiếp, nhưng vừa lôi về phía chân núi, lại co cẳng chạy thục mạng cứ nhu được thoát hiểm. Không lẽ bọn chúng đã dự cảm được mối nguy hiểm nào chăng?

Lều trại của chúng tôi đều có kết cấu khung thép xếp duỗi, dựng lên chỉ mất vài phút, nhưng cần phải đóng cọc cố định, bạt che là vải buồm dày cộp, phải dùng dây thừng buộc từng miếng lại với nhau. Toàn bộ ngựa cũng được lùa vào trong lều, cứ mười mấy người được dồn vào một lều.

Vài cái bếp gas bắt đầu thổi nấu.

Bình thường, vào thời điểm này, lều của năm cô nàng kia lại vô cùng tấp nập, trong lều tràn trề hoan lạc, ngoài lều xếp hàng cả dãy, trước cửa là đám anh em của Lý Bưu. Đại Trang thu tiền, Tiểu Bân vừa nhìn đồng hồ vừa hô:

-Số 1 đã mười lăm phút rồi! Số 2 hết giờ rồi...

Nhưng hôm nay, mấy kẻ muốn tới mua vui lại bị Lý Bưu tống cổ ra ngoài:

- Mẹ kiếp, mau cút về lều ngồi yên đó cho ông, hôm nay mấy em nghỉ việc...

- Thế quái nào mà hôm nay lại nghỉ? - Nhóc Tứ Xuyên cụt hứng quay về, lụng bụng trong miệng. Gã vòng một vòng ở phía trước rồi mới trở về, lại lẩm bẩm - Giả thần giả quỷ, cửa lều thì quay ngược lại, đúng là rầy rà chết đi được!

Tôi và Trương Nhất Đao, Ngưu Thợ Đá ngồi trong lều, chờ ăn cơm. Chỉ có chúng tôi hiểu rõ, chuyện quải đản sắp sửa xảy ra, vì chúng tôi có được dự cảm mà người khác không có.

Phía ngoài lều có tiếng sồn sột.

Tôi và Trương Nhất Đao, Ngưu Thợ Đá đưa mắt nhìn nhau, rồi đều đứng bật dậy, bước ra ngoài xem thử, chỉ thấy Hoàng Đại Tiên đang cầm thanh trường kiếm vạch túi bụi trên đất, còn đệ tử Hoàng Tiểu Tiên của lão đang ôm một túi bột giặt, vừa đi vừa rắc, rắc thành một đường dài. Gã bốn mắt đến từng lều căn dặn:

- Ăn cơm tối xong, tất cả ở yên trong lều ngủ, trời tối không được phép ra ngoài, không được bước ra khỏi cái vạch kia, bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không được ra xem...

- Buồn tè buồn ị cũng không được đi à? - Có người băn khoăn hỏi.

- Không sợ bị sói ăn thịt thì cứ đi! - Bốn mắt gằn giọng.

- Sắp có chuyện gì à? Có người hỏi.

- Việc không nên nhìn thì đừng nhìn, việc không nên hỏi thì đừng hỏi! - Bốn mắt lại đi tới lều tiếp theo, tiếp tục căn dặn.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy rất quái lạ, nhưng đến giờ cơm rồi vẫn phải ăn cơm, ăn xong tào lao phét lác một hồi rồi đi ngủ. Trời dần tối sập, từ phía đồng hoang vẳng lại từng hồi sói tru rùng rợn...

- Này các đại ca, sói có ăn thịt người không nhỉ?- Nhóc Tứ Xuyên nấp phía sau tôi và các sư huynh, run nhu cầy sấy ...

- Chắc chắn là có! Nhưng mày như nắm xương thế kia, sói không thích gặm xương đâu! - Tôi liếc xéo gã, trêu chọc.

Nhóc Tứ Xuyên vẫn chưa hết sợ, hỏi:

- Sói có xé rách được bạt lều không? -Nhìn bộ dạng nơm nớp của gã, mọi người đều cười toáng cả lên.

Đêm đã về khuya, trong lều ầm ĩ tiếng ngáy. Tôi và đại sư huynh, nhị sư huynh đều ngủ ở ngay gần cửa lều. Đại sư huynh và nhị sư huynh đã ngủ ngon lành, nhưng tôi lại không tài nào ngủ nổi.

Có ánh sao lờ mờ lách qua khe cửa lều rọi vào bên trong.

Bên ngoài tĩnh lặng lạ thường, tiếng sói tru không biểt đã biến mất tự bao giờ.

Tôi móc điện thoại, nhìn thời gian, đã là mười một giờ năm mươi lăm phút.

Tôi nằm trong túi ngủ, đang định kéo khoá lên, đột nhiên bên tai vẳng lại tiếng vó ngựa, dường như từ ngoài ngàn dặm xa xăm...

Tôi lật người ngồi dậy, chăm chú lắng nghe.

Không sai! Là tiếng vó ngựa, hơn nữa, còn là từ trong khe núi tiến ra ngoài, không chỉ một hai con, mà là cả một bầy.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một rõ ràng.

Nửa đêm khuya khoắt, lấy đâu ra cả đàn ngựa như thế? Tôi vừa nghĩ vừa đứng dậy, tháo sợi thừng buộc cửa lều, chui ra ngoài, để phòng thân, tôi cũng cầm theo cây rìu trong tay.

Tôi ngủ ở căn lều cuối cùng, từ cửa lều đi vòng ra chỉ mười mấy mét, trên mặt đất phủ lớp có dền dại rất dày, phía trước là một rặng cây bụi cao chừng nửa thước.

Tôi nhìn về phía phía khe núi, bỗng chốc hồn vía rụng rời, lập tức ngã sấp xuống đất.

Từ trong khe núi, một đoàn ngựa chậm rãi kéo ra, người đi đầu giơ cao một lá cờ, tôi không thể nào nhận ra chữ viết trên lá cờ là chứ gì. Phía sau là một vị tướng râu quai nón rậm rì, mặc áo giáp vàng, mũ trụ vàng, một tay đặt vào cây bảo kiếm bên hông, bá khí ngút trời. Phía sau vị tướng là hai hàng kỵ binh đều tăm tắp, một tay giơ cao bó đuốc, một tay lăm lăm đao chiến, sát khi đằng đằng.

Những người này là ai? Sao ăn mặc cổ quái đến vậy? Giống hệt như kỵ binh trong phim cổ trang.

Chắng lẽ họ đang đóng phim?

Đây là phản ứng đầu tiên của tôi.

Ý nghĩ này vừa loé lên, viên tướng đã vụt quay đầu nhìn về phía tôi, chỉ thấy ánh mắt của ông ta sắc lẹm như tia chớp.

Tôi nằm rạp phía sau khóm cây bụi, tin chắc rằng ông ta không nhìn thấy mình, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy họ rõ mồn một.

Cảnh tượng phía sau càng khiến tôi kinh hãi rùng rợn. Từng sợi dây thừng buộc vào những con người, phía trước là mấy người đàn bà tóc tai rũ rượi, phía sau là vài gã ông cúi gục đầu ủ rũ, trông bọn họ vô cùng thê thảm, cả người không quần không áo, có người chân không giày có người vấp chân phải tảng đã ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị kéo xềnh xệch ra ngoài khe núi.

Đoàn người quái đản đó từ từ khuất dạng nơi cửa khe cửa núi, tan biến vào bóng đêm.

Lẽ nào tôi đang nằm mơ? Tôi đứng dậy sau bụi rậm véo vào tay mình mấy cái, vẫn cảm thấy đau, không phải là mơ ngủ!

Nhưng lúc nãy rõ ràng tôi đã nhìn thấy một đội kỵ binh, dùng dây thừng lôi một toán người từ trong khe núi đi ra, thế là thế nào?

Phía sau vẳng lại tiếng bước chân, có tiếng gọi rất khẽ:

- Sư đệ, sư đệ...

Là tiếng của đại sư huynh Trương Nhất Đao và nhị sư huynh Ngưu Thợ Đá.

- Tôi ở đây! - Tôi cảm thấy giọng mình đang run rẩy.

Đại sư huynh Trương Nhất Đao và nhị sư huynh Ngưu Thợ Đá ló ra từ phía sau lều, vừa đi vừa cởi khuy quần ra tiểu tiện, vừa hỏi tôi:

- Sư đệ, nửa đêm nửa hôm, cũng ra đây đi tiểu à?

- Đại sư huynh, nhị sư huynh, lúc nãy hai anh có nghe thấy gì không? - Tôi hỏi.

- Làm gì có gì! - Đại sư huynh kéo khoá quần lên, ngạc nhiên hỏi - Cậu nhìn thấy gì à?

Tôi lắc đầu, cũng làm một bãi, rồi trở vào trong lều. Bên ngoài lại vẳng lên tiếng sói tru rền rĩ. Đại sư huynh nằm trong túi ngủ, nói:

- Phải hơn hai mươi năm rồi tôi chưa giết sói...

- Đại sư huynh từng giết sói ở đâu? Tôi hỏi.

- Núi Bạch Hổ, có một lần tôi gặp phải sói xám. Con súc sinh đó lao đến, tôi một dao thọc trúng bụng nó, cảm giảc chẳng khác giết chó là mấy! - Trương Nhất Đao cười hềnh hệch.

Sáng sớm hôm sau, Tiền bốn mắt bắc loa ông ổng gọi tất cả mọi người dậy. Mọi người thu dọn đồ đạc, ăn sáng xong lại tiếp tục xuất phát như thường ngày.

Sau khi chúng tôi bước chân vào khu vực không người, ngày chỉ ăn hai bữa cơm, buổi trưa uống ít nước suối, ăn chút bánh. Ăn sáng xong liền xuất phát, mấy người chúng tôi vẫn đi sau cùng, nhóc Tứ Xuyên dắt ngựa, tôi, đại sư huynh, nhị sư huynh đi theo phía sau.

Suốt dọc đường, mọi người cười nói vui vẻ. Vì họ không hề hay biết sự việc xảy ra đêm hôm qua.

Nhưng trong lòng tôi rất rõ, đây không phải là điềm báo tốt lành, không hiểu nó có ý nghĩa gì?

Tôi không cần biết, tôi chỉ biết phải tìm được cửa địa ngục, tìm được ngọn đèn chảy suốt nghìn năm. Chỉ có tìm được ngọn đèn, mới có thể tìm được cách cứu Tiểu Ngộ.

- Này chàng trai... - Bỗng nhiên có người lên tiếng ngay bên cạnh tôi. Tôi vừa nhìn, đó là Hoàng Đại Tiên, tay phải lão cầm cây phất trấn, gác lên trên lòng bàn tay trái, cúi đầu một cái, rồi thong thả hỏi:

- Có thể dừng bước nói chuyện được không?

- Gì cơ? - Tôi lập tức hiểu ra chuyện gì. Đại sư huynh và nhị sư huynh ngạc nhiên nhìn Hoàng Đại Tiên.

- Được thôi! Muốn nói gì với tôi? - Tôi cười với hai vị sư huynh.

Hoàng Đại Tiên lưng đeo thanh trường kiếm, tua kiếm, chòm râu, đại bào tung bay lồng lộng trong gió, quả nhiên có phong thái của thần tiên hạ phàm.

- Chàng trai này tướng mạo bất phàm, hắn là biết âm dương, hiểu bát quái, lão đạo có mắt như mù... - Hoàng Đại Tiên sắc mặt nghiêm trang.

- Đại Tiên, ông nói gì thế? -Tôi rất đỗi kinh ngạc.

- Cậu đã nhìn thấy? - Ánh mắt Hoàng Đại Tiên như tia chớp xẹt, xuyên thấu qua cơ thể tôi.

- Nhìn thấy gì kia? - Tôi cố tình giả bộ. Tôi là ai chứ? Vua trộm! Nói dối chính là sở trường của tôi, cái lão đạo sĩ mũi trâu này, đấu pháp thì tôi không phải đối thủ của lão, nhưng đấu gian trá, lão còn lâu mới là đối thủ của tôi! Kỳ thực, tôi hiểu rõ, lão muốn hỏi về việc tôi nhìn thấy âm binh mượn đường đêm hôm qua.

- Canh ba đêm qua, tôi thấy cậu đi ra ngoài lều! - Hoàng Đại Tiên nhìn tôi chằm chằm, điềm đạm nói.

- Đúng thế, nửa đêm hôm qua mót tiểu quả nên chạy ra ngoài, không biết tại sao lại ngã một cú dúi dụi, mãi lâu sau mới bò dậy được... - Tôi đưa tay xoa lưng, định vén áo lên cho lão xem, nhân tiện hỏi Đại Tiên, đây là đội khảo sát khoa học, thế ông đến khảo sát cái gì?

Hoàng Đại Tiên cười bí hiểm:

- Thiên cơ, thiên cơ không thể tiết lộ! Rồi phất mạnh cây phất trần lên vai, thong dong quay đi...

Tôi rảo bước đuổi theo hai vị sư huynh, đại sư huynh ngoái đầu lại hỏi tôi:

- Này Vẹo, lão mũi trâu ấy nói gì thế?

- Ông ta nói về thiên cơ. - Tôi đáp.

- Mẹ kiếp, lão đạo sĩ mũi trâu mà cũng có thiên cơ?  - Đại sư huynh mở miệng chửi liền.

- Mạc xác thiên cơ gì! Chúng ta cứ đi việc của chúng ta! - Nhị sư huynh Ngưu Thợ Đá gan to tày trời, trời không sợ đất không sợ, đương nhiên cũng chẳng sợ gì thiên cơ!



































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top