Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần7: Khe Chết Chóc

Lại là một ngày bình yên vô sự.

Chập tối, cả đội dừng chân, Tiền bốn mắt lại bắc loa lên hét ông ổng:

- Tất cả chú ý, dừng lại ăn cơm nghỉ ngơi, chỉ cần căng lều ra là được, không cần đóng cọc, đến tối tiếp tục lên đường...

- Cái quái gì thế? Ban ngày không biết đi à, sao lại phải đi ban đêm? - Nhóc Tứ Xuyên vừa căng lều, vừa hậm hực lụng bụng.

- Đã cầm tiền của người ta rồi, há miệng mắc quai thôi, người ta trả công cao thế cơ mà, mày còn than vãn gì nữa? Làm việc đi! - Tôi lừ mắt với gã một cái.

- Giả thần giả quỷ! - Đại sư huynh hừm một tiếng.

Chúng tôi nhanh chóng căng xong lều, những thứ trên xe ngựa không cần chuyển xuống. Đang lúc chuyện trò rôm rả, nhị sư huynh Ngưu Thợ Đá đột nhiên hét tướng lên:

- Yêu quái, có yêu quái!

Chúng tôi ngẩng phắt lên, thấy Ngưu Thợ Đá giơ tay chỉ về một hướng, la hét ầm ĩ.

- Bại não à? Không phải yêu quái, mà là tây! - Đại sư huynh phá lên cười sằng sặc.

Chỉ thấy một “ông tây” tóc vàng mắt xanh, mũi khoắm như mỏ ưng, râu quai nón tua tủa đầy mặt, đầu đội mũ phớt, tay cầm một chiếc ba toong, mình mặc complet đi ra khỏi đoàn người, theo phía sau là Tiền bốn mắt và một người đàn ông trung niên khác cũng mặc đồ tây, trông rất sạch sẽ chỉnh tề, sắc mặt bình tĩnh điềm đạm.

Bọn họ đi về phía một ngọn núi.

Chỉ là người nước ngoài thôi mà! Ở Giang Thành, tôi đã từng gặp vô số người nước ngoài, nhị sư huynh chưa gặp bao giờ, nên mới kinh hãi đến vậy.

Tiền bốn mắt và ông tây kia trèo lên đỉnh núi, thi thoảng lại lôi ống nhòm ra quan sát, chỉ trỏ lung tung. Họ làm gì tôi chẳng thèm quan tâm, nhưng tôi thấy hơi lạ là đội khảo sát lại có cả người nước ngoài. Lẽ nào là đội khảo sát khoa học hợp tác với nước ngoài? 

Còn nữa, tại sao lại phải đi đêm?

Ăn cơm tối xong, trời cũng tối dần, nhưng khu lều trại của chúng tôi lại đèn lửa sáng trưng, tiếng nói tiếng cười rổn rảng. Mười một giờ đúng, tiếng loa của Tiền bốn mắt lại oang oang:

- Chuẩn bị xuất phát, tất cả mọi người đeo khẩu trang cẩn thận, khi chưa dừng lại thi không được bỏ khẩu trang ra...

Trong đồ đạc trang bị của chúng tôi, mỗi người đều có mấy chiếc khẩu trang, tôi cũng chắng thấy có gì quái lạ, còn ngỡ rằng do trời rét, đeo khẩu trang để chống nhiễm lạnh! Trong núi Côn Lôn, ban ngày có mặt trời, nên ấm áp hơn, nhưng nhiệt độ ban đêm có thể xuống dưới âm mười mấy độ C.

Đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, cái loa của Tiền bốn mắt lại hò hét:

- Mọi người chú ý, tuyệt đối không đươc bỏ khẩu trang, cũng không được ngắt bất cứ cây cối gì trên đất, tất cả đều có độc...

Chúng tôi phần nhiều đều dùng đèn thợ mỏ, đèn pin, sáng trưng như ban ngày. Chỉ thấy trong đáy khe núi dưới chân mọc dày đặc một giống thực vật, cao nửa thước, lác đác vài bông hoa màu vàng to cỡ đồng tiền xu.

Giống cây này có độc? Có gì nguy hiểm? Chúng tôi đeo khẩu trang là để đề phòng giống cây này?

Tôi đang mải suy nghĩ, thình lình trước mặt có tiếng đàn bà kêu rú, tiếp theo là tiếng la hét sợ hãi của mấy người đàn bà nữa, liên hồi kỳ trận, hết sức rộn ràng.

Đàn bà là như vậy đấy, cảm tính kích động, một người  đàn bà có thể lây nhiễm cho cả đám đàn bà. Cái Ioa của Tiền bốn mắt lại vang lên:

- Đừng sợ, đó là người chết...

- Người chết ở đâu? - Nhóc Tứ Xuyên lập cập hỏi:

- Mày hỏi tao, tao hỏi ai? - Nhị sư huynh Ngưu Thợ Đá vặc lại.

- Người chết thì có gì đáng sợ? - Đại sư huynh thản nhiên nói.

Phía trước lại vọng lên tiếng hét của đàn ông, tiếng chửi mắng:

- Mẹ kiếp, hét cái chó gì? Là một bộ xương thôi chứ có gì đâu!

Tôi đang lấy làm lạ, đột nhiên nghe thấy tiếng nhóc Tứ Xuyên rú lên hãi hùng:

- Người chết, người chết…

Cùng lúc đó, chúng tôi cũng nhìn thấy xương trắng ở bên đường, không phải là một bộ, mà là vô số bộ xương trắng hếu, xương người, xương ngựa, và cả binh khí, mũ giáp han gỉ, ngổn ngang la liệt khấp đồng hoang núi thẳm…

Nửa đêm khuya khoắt, tự dưng đi đến một nơi thế này, đúng là rùng rợn không thế tả

Tôi nói:

- Nơi đây chắc chắn thời xưa đã từng đánh trận, chết rất nhiều người, nên mới thành ra như thế!

Đại sư huynh không đồng tình:

- Người chết thì có gì đáng sợ? Còn giả thần giả quỷ bắt đi đêm, làm ông mất cả giấc ngủ!

Nhị sư huynh Ngưu Thợ Đá than thở:

- Chết như ngả rạ thế này, không biết trận đánh phải lớn đến đâu? Đáng tiếc mình không được chứng kiến.

Chúng tôi giẵm lên hài cốt người chết, đi suốt hai giờ đông hồ, trước mắt bỗng dưng trống huơ trống hoác, lúc này mới thấy đã đi ra khỏi khe núi, trước mặt là một vùng bình địa.

Tiền bốn mắt hô mọi người dựng lều trên vạt đất. Dựng lều xong, trời cũng hơi hửng sảng, mọi người nằm ngổn ngang trong lều nghỉ ngơi, bàn tán ầm ĩ về cái khe núi đầy rẫy thi hài vừa nãy.

Tôi đi ra ngoài lều, thấy ông tây và Tiền bốn mắt đang đi lại gần, vừa đi vừa trò chuyện với nhau bằng tiếng tôi chỉ nghe hiểu được vài từ đơn giản, nên tất nhiên chẳng biết bọn họ đang nói gì.

Khi họ đi ngang qua tôi, bỗng thấy có tiếng gọi tôi:

- Xin chào, chàng thanh niên!

Tôi ngẩng đầu nhìn, chính là người trung niên quần áo chỉnh tề kia, mái tóc chải mượt không một sợi rối, ria con kiến, khuôn mặt góc cạnh sắc nét như dao gọt, mày rậm, đôi mắt bình lặng như nước.

Ông ta tỏ ra rất lịch sự với tôi.

Tự dưng tôi cũng cảm thấy kính nể:

- Chào ông...

Người này còn chưa lên tiếng, Tiền bốn mắt đã vội cung kính nói:

- Giáo sư Lôi, anh này tên là Lưu Bất Chính, là một nhân công chăm chỉ thật thà, xin hỏi ngài cần anh ta giúp gì không ạ?

Giáo sư Lôi đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt của ông ta hun hút như đầm sâu không đáy, tôi không nhìn ra bất cứ thứ gì từ trong đôi mắt ấy.

Trái tim tôi thoáng chút rúng động.

Tôi vẫn luôn cho rằng, bản thân mình là một vua trộm có tố chất tâm lý cực kỳ cứng rắn, cho dù núi Thái Sơn có sụp xuống trước mặt, vẫn có thể bình chân như vại, đưa ra được phán đoán chuẩn xác. Nhưng hôm nay, đối diện với một con người hoàn toàn xa lạ, tại sao tôi lại cảm thấy có phầnbhoang mang rối loạn?

Lẽ nào ông ta có thể nhìn thấu tâm can tôi?

- Có thể giúp chúng tôi mang vác một vài thiết bị không? - Giáo sư Lôi chỉ tay vào cỗ máy quay phim trên vai Tiền bốn mắt, mặc dù giọng điệu giống như hỏi ý kiến tôi, nhưng rõ ràng là một mệnh lệnh không thể nào từ chối.

Tôi nhận lấy cỗ máy quay phim từ tay Tiển bốn mắt.

Tiền bốn mắt thở phào một hơi:

- Có mang khẩu trang không? Lát nữa cần dùng đấy.

Tôi sờ tay vào túi, khẩu trang vẫn ở trong túi áo.

Giáo sư Lôi sải bước tiến về phía trước.

Tiền bốn mắt vung vẩy cánh tay, vặn vẹo xương cốt, có thể nhận ra, cơ thể của đám trí thức chẳng ra làm sao, mới vác cái máy quay phim có một tí mà đã mệt không ra hơi. Tuy nhiên khoản miệng lưỡi của hắn thì tôi không thể chê vào đâu được.

- Cái vị đang đi phía trước kia là giáo sư ]ohn chuyên nghiên cứu về di tích cổ của đại học St. Andrews nước Anh, còn vị này là giáo sư Lôi Mông Đa người Hoa quốc tịch Canada chuyên nghiên cứu về khảo cổ. Tôi là tiến sĩ ở viện nghiên cứu khảo cổ khoa học Trung Quốc... -  Tiền bốn mắt giới thiệu với tôi.

Tôi chẳng có chút hứng thú gì với những điều này, nhưng lại có một cảm giác hết sức đặc biệt với ông giáo sư Lôi Mông Đa vừa sai tôi cầm máy quay phim. Người này không phải là nhân vật tầm thường, nhưng tôi lại không thể nói ra được nguyên do, chỉ dựa vào trực giác! Hơn nữa, tôi luôn tin vào trực giác của mình.

- Chúng ta đang đi đâu thế? - Tôi hỏi Tiền bốn mắt.

- Mục đích chuyến đi lần này của chúng ta là nghiên cứu khảo sát khoa học. Anh thấy đấy, trong khe núi có cơ man là người chết, đó cũng là một trong các đối tượng nghiên cứu của chúng ta. - Tiền bốn mắt nghiêm túc nói

- Có phải thời xưa ở đây đã xảy ra chiến tranh không? - Tôi cũng bắt đầu cảm thấy tò mò.

- Không! Tiền bốn mắt lắc đầu - Năm năm trước tôi từng tới đây một lần, và tìm hiểu được nguyên nhân dẫn đến cái chết của họ.

- Là gì thế? - Tôi sốt sắng hỏi.

- Chết vì trúng độc, chất độc của hoa. Tiền bốn mắt thao thao bất tuyệt - Có lẽ là tám trăm năm về trước, hoặc cũng có thể là lâu hơn nữa, một đoàn kỵ binh lạc vào trong khe núi này, khi đó, khắp khe núi nở rộ một loài hoa dại màu vàng, lại đúng lúc giữa trưa, mặt trời chiếu thẳng trên đầu, trong khe núi hơi nóng hầm hập.

- Sau đó thì sao? - Tôi đang nghe đến đoạn hào hứng thì Tiền bốn mắt lại đột ngột dừng lại.

- Sau đó... đám kỵ binh lũ lượt ngã từ trên lưng ngựa xuống đất, hít thở khó khăn, mũi miệng trào máu, giãy giụa kịch liệt, kết quả giãy giụa càng hăng, lại chết càng nhanh… - Tiền bốn mắt nói.

- Thế là chết à? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại - Tại sao họ lại chết?

- Rất đơn giản, loại hoa vàng mọc đầy ở đây có độc, một hai bông thì không đáng ngại lắm, nhưng hàng ngàn hàng vạn bông tập trung lại một chỗ, thì đúng là địa ngục trần gian. Hơn nữa gặp đúng lúc giữa trưa nóng bức, không có gió, khí độc bốc lên ngùn ngụt, không thể tan đi, nên đương nhiên đám kỵ binh sẽ bị trúng độc, không chỉ người, đến ngựa cũng chết.

Tôi nghe đến há hốc miệng, nhưng cũng cảm thấy lời hắn rất có lý.

- Đây là cách giải thích từ góc độ khoa học về nguyên nhân cái chết của họ. -  Tiền bốn mắt lại nói tiếp - Tại sao chúng ta lại phải đi qua khe núi này vào ban đêm? Vì ban đêm nhiệt độ thấp, khí độc của hoa không bốc lên cao, hơn nữa chúng ta còn đeo khẩu trang, có thể phòng ngừa ít nhiều.

Nói đến đây, chúng tôi đã đến bên rìa khe núi chứa đầy hài cốt. Tiền bốn mắt đeo khẩu trang vào, đặt máy quay phim, bắt đầu quay. Còn John và Lôi Mông Đa liên tục tìm kiếm trong đống xương tàn, ghi ghi chép chép...

- Muốn chứng minh thân thể của những người này, chỉ có thể dựa vào những đồ vật bên cạnh họ. Những đồ vật mà họ sử dụng mang đặc trưng của thời đại đó. Lần trước đến khảo sát, tôi đã tiến hành nghiên cứu, có lẽ đây là đoàn quân tây chinh của nước Mông Cổ... - Tiền bốn mắt giải thích. 

- Chúng ta có phải vào trong quay phim không? - Tôi hỏi Tiền bốn mắt. 

Tiền bốn mắt lắc đầu:

- Không cần, trời sáng rồi, chẳng may trúng độc thì toi.

John và giáo sư Lôi Mông Đa cầm máy ảnh chụp liên tục, còn thu thập một số đồ vật kiểu như ngọc bội, đều là những món trang sức đeo trên người, mặc dù đã trải qua hàng mấy trăm năm, nhưng không hề bị mục nát. Còn đám binh khí, áo giáp, mũ trụ đã gỉ mục từ lâu, không thể nhấc được lên nữa.

Rõ ràng John và giáo sư Lôi Mông Đa rất hài lòng đối với cuộc khảo sát lần này. Hai người ngồi trên một tảng đá phía xa xa, vừa uống nước vừa trao đổi bằng tiếng Anh. Tôi và Tiền bốn mắt thu dọn đồ lề xong, đứng ở một bên trò chuyện.

- Tiến sĩ Tiền, anh không sợ à? - Tôi hỏi hắn.

- Sợ cái gì? Người chết là hết, chỉ là bộ xương trắng, có gì đáng sợ? - Tiền bốn mắt nói.

- Anh không sợ ma à? - Tôi lại hỏi.

- Trên đời này có ma à? Tiền bốn mắt liếc nhìn tôi một cái - Tôi là trí thức, nhìn từ góc độ khoa học, trên đời này không thể có ma!

- Nhưng mà... - Tôi ngẫm nghĩ một thoáng.

- Có rất nhiều việc, tạm thời không thể giải thích từ góc độ khoa học, nhưng sẽ có một ngày, khoa họ phát triển hơn, đến lúc đó sẽ có thể giải thích được - Tiền bốn mắt nghiêm túc nói.

- Anh cho rằng có người ngoài hành tinh không? - Tôi thình lình hỏi hắn một câu.

- Người ngoài hành tinh… nền văn minh ngoài hành tinh… cái này thì có thể, nhưng đó không phải là ma, đó là khoa học... -  Tiền bốn mắt khẳng định chắc nịch.

- Tôi chắc là có ma, tôi đã từng tận mắt nhìn thấy ma - Tôi nói.

- Thế con ma mà anh nhìn thấy trông như thế nào? - Tiền bốn mắt bắt đầu hào hứng.

- Bọn họ... cũng giống như người. - Tôi ngẫm nghĩ một lát, thì ma chính là người chứ còn gì.

- Con ma mà anh nói, thực ra chính là người. Có lẽ là anh đã nhìn thấy một số người, một số sự việc quái dị, khiến anh không thể giải thích nổi. Ví dụ, anh một mình đi trên đường núi, đột nhiên nhìn thấy một cô gái đầu tóc xõa xượi lao tới... Đến khi anh hét toáng lên vì sợ hãi, thì lại chẳng thấy gì nữa. - Tiền bốn mắt nhìn tôi chằm chằm, hỏi vặn lại:

- Thế là anh cảm thấy đó là ma, đúng không?

- Không phải ma thì là cái gì? - Tôi cũng hào hứng hắn lên.

- Thực ra, đây là một hiện tượng tự nhiên. Trong thế giới tự nhiên, rất nhiều nơi tồn tại từ trường. Từ trường vốn có khả năng ghi hình, vừa hay đã ghi lại hoạt động của một con người, rồi lại vừa hay chiếu ra trước mắt anh như một cái máy chiếu. Anh không thể nào giải thích được hiện tượng này, liền cho rằng đó là ma. - Tiền bốn mắt cật lực giảng giải.

Tôi chưa bao giờ nghe thấy những lý luận kiến này nhưng hắn là một tiến sĩ, nên lời hắn nói hắn cũng có cái lý của hắn.

- Trên đời này không hề có ma, chỉ có những hiện tượng ma khoa học không thể giải thích được mà thôi. - Tiền bốn mắt dùng câu nói này để kết thúc cuộc trò chuyện giữa tôi và hắn.

- Có ma hay không, không phải cứ anh nói là xong. - Câu này, tôi chỉ thầm nghĩ trong bụng, tôi biết không thể nào thuyết phục được hắn, cũng như hắn không thể nào thuyết phục được tôi.

John gọi Tiền bốn mắt. Tiền bốn mắt nói với tôi:

- Giáo sư gọi tôi rồi, chúng ta qua đó đi! - Tiền bốn mắt đi phía trước, tôi vác mớ đạo cụ đi theo sau, John rõ ràng có vẻ kích động:

- Anh Tiền, tôi cho rằng, những người lính đã chết kia có lẽ là đoàn kỵ binh tây chinh người Mông Cổ... Nhưng không biết năm năm về trước, các anh đã mang những thứ gì trở về?

- À, ờ... tôi không rõ lắm, những thứ đó đều do sếp Tống xử lý, tôi chỉ phụ trách mang chúng về thôi! - Tiền bốn mắt ngần ngừ một lát mới đáp.

- Lẽ nào công trình khảo sát khoa học của quý quốc lại không phải do nhà nước tiến hành? - John rõ ràng vô cùng kinh ngạc - Khảo sát khoa học mà như thế, khác nào buôn bán cổ vật?

Tiền bốn mắt nhất thời không biết trả lời ra sao.

Lôi Mông Đa điềm tĩnh nói:

- Giáo sư, ngài có điều không biết, đây là công trình khảo sát khoa học do doanh nghiệp tài trợ, có một số cổ vật sẽ được mang bán đấu giá cho nhà sưu tập hoặc bảo tàng...

John có vẻ trầm tư, gật đầu:

- Có thể hiểu được, nhưng tôi khó lòng chấp nhận kiểu khảo sát khoa học như vậy, chúng ta chẳng khác nào những kẻ buôn lậu đồ cổ núp dưới danh nghĩa khảo sát khoa học.

Lôi Mông Đa cũng gật đầu:

- Giáo sư, tôi cũng giống như ngài, đều bị thu hút bởi nền văn hoá rực rỡ của Trung Quốc, chúng ta đến đây là để giải đáp rất nhiều câu đố chưa có lời giải…

- Mông Cổ... - Trong lòng tôi bỗng chấn động khi nghĩ tới những đồ cổ từ thời đại đó, bất cứ một món nào cũng giá trị liên thành, chẳng trách Tống Đại Phúc dám bỏ ra khoản tiền kếch xù đến thế, lừa cả “ông Tây” tới tận đây.

- Khảo sát khoa học cái nỗi gì? Rõ ràng là săn lùng đồ cổ, rồi mang buôn bán phi pháp...

Năm năm trước bọn họ đã tới đây, chắc chắc đã vớ một mớ bộn. Vậy thì lần này, họ còn muốn kiếm chác gì nữa?

Đang mải suy nghĩ, tôi bỗng vô thức ngẩng đầu lên, phát hiện ra một cặp mắt sắc buốt như mũi kiếm đang chằm chằm nhìn tôi.

Là cặp mắt của Lôi Mông Đa.

Ông ta như đọc được ý nghĩ của tôi.

- Về thôi! Chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một lát. - Lôi Mông Đa điềm đạm nói.

Tôi vác đống máy quay, theo Tiền bốn mắt đến trước cửa căn lều số năm. Ba người Tiền bốn mắt, John, Lôi Mông Đa ở trong căn lều này, trong lều có một chiếc bàn vuông kiểu gấp mở, trên bàn bày một bình cà phê. John ngoái đầu, hỏi rất lịch sự:

- Anh bạn trẻ, cùng uống tách cà phê nhé!

- Không cần đâu! - Tôi không quen uống cà phê.

Tôi cẩn thận xếp đám công cụ sang một bên, rồi trở ra ngoài.

Lúc này, phần lớn mọi người vẫn đang ngủ say trong lều. Tôi cũng cảm thấy hơi buồn ngủ,  muốn về chợp mắt một lúc.

“Rầm!” - Từ căn lều số hai thình lình vang lên một tiếng động lớn. Tôi không nén nổi tò mò, lập tức chạy lại xem.

Thì ra là con ngựa bạch đầu đàn đang ngẩng đầu giằng giật, muốn thoát khỏi dây cương.

Tôi nhìn vào trong, bên trong không có người, toàn ngựa! Con ngựa này đang muốn làm gì? Suy nghĩ này vừa loé lên, con ngựa bạch đã giật đứt dây cương, lao vọt ra ngoài, phía sau nó vài chục con ngựa cũng tranh nhau lao theo, cùng rầm rập phóng về vùng đất trống trải giữa khe núi.

Con ngựa bạch ngẩng cao đầu hí lên một tràng dài.

Tôi rất lấy làm lạ.

Từ trong căn lều số ba có mấy người chạy vọt ra, trong đó có Lý Bưu, hắn liếc xéo tôi một cái, hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Ngựa chạy khỏi lều! - Tôi đáp.

- Có phải mày thả ra không? - Lý Bưu hung hãn trừng mắt nhìn tôi, sầm sập sấn lại gần mấy bước. Đám vệ sĩ anh em của hắn cũng hùng hổ tiến lại như một đám hung thần, có vẻ muốn cho tôi một trận.

Lửa giận bùng lên trong lòng tôi:

- Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi thả ngựa?

- Không phải mày thả, chả lẽ ngựa lại tự chạy ra? Ở đây không có ai khác, chỉ có một mình mày, không phải mày, chẳng lẽ là ma? - Lý Bưu lý lẽ chắc nịch, không thể phản bảc.

Nếu tôi nói là ngựa tự chạy ra ngoài, liệu có ai tin không?

- Mày làm gì ở đây? - Lý Bưu hung hãn xáp lại gần, tôi nhìn thấy nắm tay của hắn đã nắm lại như đá tảng. Tôi đã từng đánh nhau, nhưng tôi không chắc mình có thể đánh tay vệ sĩ xuất thân từ lính đặc công này hay không, huống hồ bên cạnh hắn còn cả đám anh em, còn hai vị sư huynh của tôi vẫn đang ngủ tít.

Tôi phải giải thích thể nào đây?

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một cảnh tượng hết sức hãi hùng. Đỉnh núi băng phía sau căn lều thứ nhất thình lình sạt xuống nguyên một góc, hoàn toàn không hề có dấu hiệu báo trước, cứ như từ trên trời đổ xuống. Mặt đất rung chuyển dữ dội, “uỳnh” một tiếng kinh thiên động địa. Những cục băng lở xuống chớp mắt đã chôn vùi toàn bộ căn lều thứ nhất, căn lều thứ hai cũng bị nuốt mất một nửa, băng tuyết vỡ vụn bắn tung toé lên người tôi và Lý Bưu.

Tôi nhảy vọt sang một bên theo phản xạ.

Lý Bưu ngoái đầu lại nhìn, lập tức trợn trừng con mắt.

Tiếng động khủng khiếp gây kinh động đến tất cả mọi người trong các lều còn lại, Tiền bốn mắt, John, Lôi Mông Đa chạy ra đầu tiên, trong tay còn cầm tách cà phê. Tiếp đó là Hoàng Đại Tiên và Hoàng Tiểu Tiên. Tống Đại Phúc trông lôi thôi nhất, nửa thân trên trần trùng trục, nửa thân dưới quấn vội một tấm chăn, lập cập hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Núi băng lở xuống, đè sập căn lều số một! - Lý Bưu nhanh chóng định thần, bình tĩnh trở lại, dù sao hắn cũng xuất thân từ lính đặc công, tâm lý đặc biệt vững vàng.

Tôi định thần lại, chạy về gọi hai vị sư huynh, còn chưa đến cửa lều, bọn họ đã chạy ra, dụi con mắt chưa hết ngái ngủ, hỏi:

- Cái gì mà như núi long đất lở thế, có chuyện gì?

Tôi thở phào một hơi:

- Núi băng lở, đè sập căn lều số một, người bên trong không ai kịp thoát...

- A... - Cả hai lập tức tỉnh ngù.

Lúc này, cái loa của Tiền bốn mắt lại vang lên ông ổng:

- Lập tức thu dọn lều trại, di chuyển về phía trước. Lý Bưu, nhanh chóng dẫn người giải cứu những người bị chôn vùi...

Chúng tôi nhanh chóng di tản. Đỉnh núi băng bị vẹt mất một góc kia, trông chẳng khác gì một hồn ma hung hãn, ngoác rộng cái miệng âm hàn, như sắp nuốt chửng mọi thứ!

Chúng tôi vẫn là những người đi cuối cùng. Chắng mấy chốc, Lý Bưu dẫn theo mười mấy tay vệ sĩ đuổi đến nơi, nhưng không thấy họ khiêng theo một người bị thương nào. Tôi dám khắng định, cứu người chỉ là giả bộ cho có, chứ bọn họ không hề tận lực. Về sau, tôi mới biết, đây chính là ý của Tống Đại Phúc, chết vài người thì có đáng kể gì, nhưng nếu phải mang theo mấy con người sống dở chết dở, đó mới là phiền hà thực sư. Vì vậy, ông ta đã từ bỏ ý định cứu những người bị chôn vùi trong băng tuyết, có thể vẫn còn sống sót...

Buổi trưa, toàn đoàn nghỉ lại trong lòng một khe núi, địa điểm được chọn để hạ trại lần này đã được tính toán chu đáo, đỉnh núi ở hai bên không cao, không dốc, khoảng cách cũng xa, cho dù có lở xuống, cũng không gây nguy hiểm gì đến khu trại.

Hoàng Đại Tiên nghiêm cẩn rút thanh bào kiếm vạch một đường phía trước lều, còn Hoàng Tiểu Tiên lại rắc bột giặt để cho đường vạch đó càng thêm nổi bật. Sau đó Hoàng Đại Tiên trang trọng làm phép một hồi, lẩm rẩm tụng niệm cả lô thần chú. Cuối cùng, Tiền bốn mắt truyền đạt mệnh lệnh của Hoàng Đại Tiên: sau mười giờ đêm tất cả mọi người không ai được rời khỏi lều nửa bước, nếu không, ắt có tai hoạ đổ máu...

Ban ngày vừa có mười mấy người bị chôn sống, bây giờ lại nghe Hoàng Đại Tiên nói vậy, mọi người lập tức trở nên căng thắng.

Bầu không khí nặng nề khác thường.

Mọi người lũ lượt trở về lều của mình.

Trong lều của chúng tôi, chỉ có tôi, đại sư huynh Trương Nhất Đao, nhị sư huynh Ngưu Thợ Đã là còn tương đối bình tĩnh. Dù sao, chúng tôi cũng từng trải hơn nhiều.

Nhóc Tứ Xuyên mặt mũi trắng bệch, nhấp nhổm bất an, gã ngồi giữa lều, cặp mắt tí hí cứ sợ hãi đảo qua đảo lại.

Ánh mắt của tôi vô tình dừng lại trên người gã.

- Anh Vẹo ơi! - Nhóc Tứ Xuyên thấp thỏm gọi tôi một tiếng.

- Gì? - Tôi nhìn bộ dạng của gã, nghĩ rằng gã có chuyện gì đó muốn nói với tôi.

- Anh Vẹo, anh có tin không? Trên đời này có ma thật đấy! - Nhóc Tứ Xuyên giống như vừa phải hạ một quyết tâm rất lớn, mới có đủ can đảm để nói ra một câu không đầu không cuối thế này.

- Ma? - Tôi, đại sư huynh, nhị sư huynh cùng hỏi một câu - Mày thấy ma bao giờ chưa?

- Em nhìn thấy rồi, thật đấy. -Nhóc Tứ Xuyên gật đầu thật mạnh.

- Nói thử xem nào. - Tôi thấy hào hứng, kéo một chiếc ghế nhựa ra, ngồi xuống cạnh gã.

Nhóc Tứ Xuyên ngẩng đầu lên, liếc tôi một cái, rồi mới hết sức dè dặt nói:

- Các cụ trong nhà em truyền rằng, người ta sau khi chết sẽ biến thành ma; những người chết bất đắc kỳ tử, sẽ biến thành quỷ dữ, chuyên đi hại người. Cha em tên là Chu Đại Cường, có một chú em tên là Chu Đại Trụ, là một cán bộ trong thôn, trên đường xuống thôn đi họp bị tai nạn ô tô, bánh xe cán nát đầu, thê thảm lắm...

Đại sư huynh và mấy người nữa đều xúm cả lại, nghe nhóc Tứ Xuyên kể chuyện ma.

- Vào tối thứ bảy sau khi chú em chết đi, đúng nửa đêm, cửa nhà em đột nhiên vang lên tiếng đập thình thình, còn có tiểng người gọi lớn ở bên ngoài: “Chu Đại Cường! Chu Đại Cường! Trường thôn bảo anh mười giờ sáng mai lên trụ sở thôn đi họp!” Tiếng gọi và tiếng đập cửa làm cả nhà em giật bắn mình tỉnh dậy, cha em vừa thắp đèn, mặc quẩn áo, vừa đáp “Biết rồi”, lại hỏi thêm một câu "Anh là ai thế?” Câu trả lời khiến cả nhà em nhảy ngược cả lên: “Tôi là em trai Chu Đại Trụ của anh đây! Mới đó mà đã quên rồi à? "Đúng là người vừa đi trà đã lạnh..." - Nhóc Tứ Xuyên nói mà vẫn chưa hết run, cứ như lại quay trở về thời điểm đó.

- Sau đó thì sao? - Đại sư huynh nôn nóng hỏi.

- " Thằng chó khốn kiếp, chết rồi mà còn muốn hại người hẳn?” - Cha em vừa chửi, vừa xách cây đòn gánh ra mở cửa, bên ngoài tối đen như mực, chấng có lấy nửa cái bóng... - Nhóc Tứ Xuyên chậm rãi kể tiếp - Sáng ngày sau, quả nhiên cha em nhận được điện thoại từ trụ sở thôn, bảo ông ấy đúng mười giờ đến họp, nói là dàn xếp việc bồi thường vụ chú em bị ô tô đâm chết. Cha em cảm thấy hơi lo lắng, vì sự việc xảy ra đêm trước quá là quái đản, sau khi bàn bạc, bèn quyết định cả nhà cùng đi...

- Cả nhà em chuẩn bị đến trụ sở, đi đến chỗ chú hai bị tai nạn, cha dừng lại, muốn nhìn thêm một lát. Đây là đoạn đường xuống dốc và uốn cong, nhưng địa hình không hề nguy hiểm. Đúng lúc đó, đột nhiên một chiếc xe từ trên dốc lao vụt xuống, đâm trực diện vào người cha em... Đầu cha em cũng bị cán nát, giống hệt như chú hai, cực kỳ thê thảm… - Nhóc Tứ Xuyên ngẩng đẩu nhìn mọi người một lượt, trong ánh mắt còn chưa hết vẻ kinh hoàng

- Trong khe núi này toàn là xương người chết, chắc chắn có rất nhiểu oan hồn chưa được đầu thai. Nay chúng ta lại đi vào khe núi này, bọn họ sẽ bắt chúng ta làm thế thân…

- Đúng thế! Ban ngày đỉnh núi băng vô duyên vô cớ sập xuống, đè bẹp cả một căn lều, bên trong chẳng có ai thoát được... - Một người lên tiếng, chưa hết run rẩy, bán tín bán nghi - Chắc là bắt để làm thế thân phải không? Nhiều người chết thế, mà người sống lại không có bao nhiêu, thế thân cũng chắng đủ!

Nhị sư huynh trầm ngâm.

Tôi lại đang nghĩ về bầy ngựa. Tại sao khi núi băng sạt lở, ngựa lại cảm giác được? Lại giật đứt cả dây cương mà bỏ chạy!

Lẽ nào ngựa có thể nhìn thấy nhũng thứ mà con người không thể nhìn thấy? Hay là nó có được một vài dự cảm đặc biệt?

Đại sư huynh có vẻ đã bị câu chuyện của nhóc Tứ Xuyên cuốn hút, anh ta ngờ vực hỏi:

- Lạ thật đấy! Chú mày chết rồi, sao lại làm hại cha mày? Dù gì cũng là anh em ruột cơ mà!

Nhóc Tứ Xuyên buồn bã nói:

- Ma thì không nhận anh em...

Trái tim tôi bỗng giật thót, sực nhớ đến cảnh tượng kinh dị đã nhìn thấy vào đêm hôm trước. Lẽ nào, đám âm binh đó chính là oan hồn của những kẻ đã bỏ mạng trong khe núi, họ đã quanh quẩn trong khe núi này suốt mấy trăm năm, chỉ để chờ đợi chúng tôi dẫn xác đến?

Đêm về khuya, gió xoáy vòng giữa các ngọn núi, bầu trời phía trên khe núi lấp lánh sao thưa.

Lại là một đêm không ngủ.

Tôi không ngủ được, nhìn đại sư huynh và nhị sư huynh bên cạnh đang ngáy như sấm, bất giác gượng cười một tiếng. Con người ta đến với thế giới này, nếu như không có dục vọng, đương nhiên sẽ sống hạnh phúc. Dục vọng càng nhiều, đau khổ cũng sẽ càng nhiều.

Tôi giắt rìu vào thắt lưng, mặc áo khoác, chui ra khỏi lều. Tôi đã quên bẵng mất lời căn dặn của Hoàng Đại Tiên, sau mười giờ không được phép ra khỏi lều.

Một cơn gió lạnh lẽo thốc thẳng vào trước mặt, tôi rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo hơn nhiêu.

Bầu trời xám đen, như một chiếc nôi khổng lồ úp ngược, thấp lè tè, những đốm sao như đang chớp mắt ngay trên đỉnh đầu. Những đỉnh núi phía xa xăm, giống như bầy quỷ dữ đang đứng sừng sững…

Một tiếng động khe khẽ vọng vào tai tôi.

Tôi giật mình, bàn tay vô thức nắm lấy cán rìu, nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy một người từ trong lều thò đầu ra, người này nhìn thấy tôi, tôi cũng nhìn thấy ngay người đó. Là Hoàng Đại Tiên. Rõ ràng Hoàng Đại Tiên không ngờ được bên ngoài lại có người, nhưng lão đã nhanh chóng lướt ra. Đúng là đang lướt, vạt đạo bào bay lên phất phơ.

- Này anh bạn trẻ! - Hoàng Đại Tiên cúi đầu chào.

- Đại Tiên, xin lỗi, không phải tôi cố ý! - Lúc này, tôi mới sực nhớ ra lời căn dặn của Đại Tiên, sau mười giờ không được phép ra khỏi lều.

- Anh bạn trẻ, hãy đi cùng tôi! - Hoàng Đại Tiên gác cây phất trần lên cánh tay, cũng chắng quan tâm xem tôi có đồng ý hay không, đã đi thẳng tới bên một gò đất. Tồi đành phải đi theo.

Hoàng Đại Tiên đứng lại, rồi ngoảnh đầu nhìn tôi.

Tôi ngoái đầu nhìn lại, chúng tôi đã đi cách lều khoảng hai ba trăm mét, dường như lão có lời gì đó muốn nói với tôi.

- Này anh bạn trẻ, ta đoán chắc cậu không phải người tầm thường, đêm hôm trước, chắc hẳn cậu đã nhìn thấy! -  Giọng Hoàng Đại Tiên không hề nhấn mạnh, nhưng chắc nịch không thể nghi ngờ.

Tôi đành phải đáp:

- Đúng là tôi có nhìn thấy.

- Cậu đã nhìn thấy những gì? - Hoàng Đại Tiên do dự một lát, rồi hỏi.

- Tôi nhìn thấy một đoàn kỵ binh mặc áo giáp kiểu cổ, áp giải một toán người mặc quần áo hiện đại... - Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói thực.

- Cậu có biết, cảnh tượng đó có ý nghĩa gì không? - Hoàng Đại Tiên gật đầu, tiếp tục hỏi tôi.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, mặt lộ vẻ ngơ ngác:

- Không biết!

Hoàng Đại Tiên khẽ thở dài một tiếng:

- Đó gọi là âm binh mượn đường, cũng gọi là âm binh đi tuần. Sau khi người ta chết đi, xác thịt sẽ rữa nát, nhưng hồn phách chưa tan, được gọi là linh hồn, thông tục hơn thì gọi là ma... Đoàn âm binh, chính là những binh sĩ cổ xưa mà cậu nhìn thấy trong khe núi hôm đó, họ đi tuần là để bắt lấy linh hồn của những kẻ tự tiện xâm nhập vào khe núi như chúng ta. Nếu như linh hồn của chúng ta bị họ bắt đi, thân xác chẳng bao lâu sẽ chết…

Tôi thoáng giật mình:

- Như vậy, chẳng phải là tất cả chúng ta đều sẽ phải chết?

Hàng Đại Tiên khẳng định như dao chém đá:

- Đúng!

Trái tim tôi nảy ngược lên.

Hoàng Đại Tiên lập tức bổ sung một câu:

- Nếu như chúng ta lập tức rời đi, hoạ may có thể thay đổi!

Cuối cùng, tôi cũng đã hiểu được ý của Hoàng Đa Tiên:

- Nếu như chúng ta lập tức rời đi, liệu có thể giữ được mạng sống?

Hoàng Đại Tiên trầm ngâm một lúc, mới chậm rãi nói:

- Thiên cơ không thể tiểt lộ!

Tôi cất giọng tưng tửng:

- Đại Tiên, ông đã tiết lộ thiên cơ rồi đấy thôi!

Hoàng Đại Tiên lắc đầu:

- Cậu đã nhìn thấy, đối với cậu mà nói, không được coi là tiết lộ...

Tôi nhất thời không biểt phải nói gì.

- Cậu có muốn bỏ đi cùng chúng tôi không?  - Hoàng Đại Tiên đột ngột hỏi tôi.

Tôi lắc đầu theo phản xạ. Khó khăn lắm mới tới được nơi này, vẫn chưa tìm thấy được thứ muốn tìm, làm sao có thể bỏ đi dễ dàng thế được? Nếu lúc này mà bỏ về, chuyện của Lâm  Tiểu Ngộ sẽ tính thế nào đây?

- Cậu không đi, chúng tôi đi! Hẹn ngày tái ngộ! - Hoàng Đại Tiên điềm đạm nói. Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra phía xa xa có hai người và ba con ngựa đang đứng, một là Hoàng Tiểu Tiên, người kia lại là một cô gái, tóc dài xoã vai, khẩu trang kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lẽo.

Cô gái kia là ai?

Nhất thời, tôi không thể đoán ra, vì đàn bà con gái trong đoàn, tôi chỉ biết một người duy nhất. Chính là bồ nhí của Tống Đại Phúc, kế toán tài vụ của đội khảo sát Tiểu Thiện.

Tôi thấy trên ba con ngựa đều buộc sẵn vài cái bọc, thì thầm nghĩ, bọn họ dự định lặng lẽ bỏ đi, tất nhiên phải chuẩn bị sẵn từ trước, nếu không, chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi vùng đất hoang vu không một bóng người này được. Trong lúc Hoàng Đại Tiên và tôi trò chuyện, hai người kia cũng đã lặng lẽ đến gần.

Hoàng Đại Tiên xoay người lên ngựa, ngoảnh đầu lại nói:

- Nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ bảo Tiểu Tiên quay về lấy thêm một con ngựa! Chúng ta cùng bỏ trốn!

Tôi dứt khoát lắc đầu.

- Cuối cùng, tặng cậu một câu: người may mắn tự có tướng lành! - Hoàng Đại Tiên ngồi trên lưng ngựa cúi đầu với tôi thêm một cái nữa, sau đó giật dây cương, con ngựa chậm rãi chạy về phía xa xăm.

Hoàng Tiểu Tiên cũng lặng lẽ bám theo sau ông ta, còn cô gái đi cùng, lại quay đầu liếc tôi một cái, ánh  
mắt đó, đầy vẻ ngạc nhiên. Có lẽ cô không thể nào hiểu được, tại sao tôi biết rõ trước mặt là cái chết, mà vẫn nhất quyết muốn ở lại.

Ba người từ từ biến mất trong màn đêm đen thẳm…

Hoàng Đại Tiên nửa đêm lặng lẽ bỏ, trốn, rõ ràng là ông ta đã dự cảm được sự việc sắp xảy ra đã không có cách nào đối phó. Vậy, đó là sự việc khủng khiếp gì đây?

Tôi suy nghĩ hồi lâu. Bất kể thế nào, tôi cũng phải nói rõ sự tình cho hai vị sư huynh được biết, không thể vì việc riêng mà làm liên luỵ đến họ. Dù sao trên cõi đời này, họ cũng là anh em, là người thân thích của tôi.

Tôi trở về trong lều, đánh thức đại sư huynh và nhị sư huynh dậy, hai người họ còn ngỡ rằng tôi đã muốn hành động, liền lặng lẽ đi theo tôi ra ngoài. Đến bên một gò cát, tôi kể lại toàn bộ việc nhìn thấy âm binh mượn đường và Hoàng Đại Tiên bỏ trốn cho hai người nghe. Ý của tôi là muốn họ hãy trộm lấy mấy con ngựa, nhân lúc đêm tối, tẩu thoát khỏi khe núi chết chóc này, sau đó đến Bố Luân Đài đợi tôi...

- Làm sao thế được? Chúng ta là anh em, anh em có chuyện, chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? - Hai người không đợi tôi nói hết, đã đồng thanh phản đối.

- Ở đây thực sự rất nguy hiểm… - Tôi đắn đo không biết nên nói thế nào.

- Nếu như nguy hiểm, chúng ta lại càng phải sát cánh bên nhau! - Hai người đều rất cương quyết, khiến tôi vô cùng cảm động.

- Thì ra cái lão mũi trâu kia giả thần giả quỷ bảo chúng ta không được ra ngoài, là để chúng bỏ trốn cho dễ? - Cuối cùng, đại sư huynh cũng đã hiểu ra - Cái lão mũi trâu chết tiệt, bản lĩnh chẳng có bao nhiêu, chỉ giỏi khoác lác, rồi bôi mỡ vào chân chuồn mất dạng, chết bà lão đi...

Tôi dặn dò hai vị sư huynh, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, việc đến đâu hay đến đó, người sống sờ sờ chẳng lẽ lại bị nước tiểu dìm chết? Ba huynh đệ chúng tôi đều bản lĩnh đầy mình, kiểu gì cũng vượt trội hơn kẻ khác! Trở về lều, chúng tôi liền nằm xuống ngủ, hai vị sư huynh chẳng mấy chốc đã kéo gỗ ầm ầm...

Sáng hôm sau, nghe thấy ngoài lều có tiếng người đi lại. Tôi vừa chui ra khỏi lều, đã thấy bốn mắt đang chuẩn bị vài thứ máy móc, John và giáo sư Lôi Mông Đa đang vận động chân tay ở một khe núi gần đó.

- Bất Chính, dậy sớm thế? - Tiền bốn mắt vồn vã chào hỏi tôi - Hôm nay cùng chúng tôi đến khảo sát hố địa ngục nhé!

- Hôm nay không đi à? - Tôi hỏi lại.

- Không đi, giáo sư John muốn đến hố địa ngục xem thử - Tiền bốn mắt nói.

- Hố địa ngục? - Tôi hỏi - Hố địa ngục là gì?

- Hố địa ngục, chính là một thuật ngữ của địa hình Kast ... Tiền bốn mắt cân nhắc cách dùng từ, xem nói thế nào mới khiến tôi hiểu được, tôi nghe mà ngơ ngác như bò đội nón. Hắn đương nhiên cũng nhận ra, bèn nói - Tức là một cái hố lớn sụt lún xuống đất.

- Có xa không? - Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra, bèn hỏi thêm một câu.

- Không xa, một cây số là cùng. - Tiền bốn mắt cười đáp.

- Được! - Tất nhiên là tôi mong còn chẳng được, chỉ vài bước đã đến bên gã - Tiền tiến sĩ ,có cần tôi giúp gì không?

Tiền bốn mắt lắc đầu:

- Bây giờ thì chưa, lát nữa kéo một số dụng cụ đến bên hố là được.

Trong lúc hai chúng tôi đang trò chuyện, trong lều đã có một vài người chui ra, trong đó, từ một lều thò một cái đầu đàn bà, cất giọng ỏn ẻn:

- Tiến sĩ Tiền, đã bao lâu không đến tìm em rồi? 

Tiền bốn mắt cười hê hê, mặt mũi đỏ bừng, ngượng nghịu quay sang chỗ khác. Dù sao cũng là trí thức, nên thấy hơi mất mặt cũng là đương nhiên.

Giáo sư John và Lôi Mông Đa đã quay lại, vừa đi vừa hỏi Tiền bốn mắt:

- Sếp Tống vẫn chưa dậy à?

Tiển bốn mắt ngẩng đầu nhìn căn lều số năm, mặt khẽ biến sắc. Trong căn lều số năm có một gian lều nhỏ, là nơi ở của Tống Đại Phúc và cô bồ nhí Tiểu Tiện, ở giữa là Lý Bưu và ba vệ sĩ, ngoài ra là hai thầy trò Hoàng Đại Tiên.

Theo lý mà nói, Lý Bưu và Hoàng Đại Tiên phải dậy từ lâu rói mới đúng. Sao Đại Tiên vẫn chưa dậy nhỉ? Tiền bốn mắt lẩm bẩm một mình.

- Đại Tiên cái quái gì, chó chết! Cao chạy xa bay từ lâu rồi! - Tôi cười thầm trong dạ.

- Lý Bưu, Lý Bưu... - Tiền bốn mắt cất tiếng gọi lớn.

Trong lều vẫn lặng phắc như tờ.

Tôi cũng thoáng ngạc nhiên, Hoàng Đại Tiên bỏ trốn thì tôi biết, nhưng chẳng lẽ vì bỏ trốn mà ông ta đã giết hết những người còn lại? Chắc là không thể! Lý Bưu là lính đặc công, Hoàng Đại Tiên sao có thể giết được hắn?

]ohn cũng cảm thấy lạ lùng, bèn nói với Tiền bốn mắt:

- Vào xem thử tại sao họ vẫn chưa dậy?

Tiền bốn mắt thấy hơi e dè, bèn liếc nhìn tôi:

- Bất Chính, đi cùng tôi vào trong xem thế nào.

- Được! - Tôi cố kìm nén nỗi tò mò trong tâm trí, đi vào trong lều, Tìền bốn mắt bám theo phía sau. Vừa bước vào trong, tôi đã ngửi thấy có mùi thơm thoang thoảng, sau đó nhìn thấy một que hương đã cháy hết. Lúc đó, tôi không phát giác ra có gì quái lạ, chỉ thấy cửa lều vẫn đóng kín mít, Lý Bưu và mấy tên vệ sĩ nằm trong túi ngủ, ngủ mê mệt, bên còn lại thì trống trơn.

- Đại Tiên biến mất rồi... - Tiền bốn mắt hốt hoảng kêu toáng lên.

Tôi nghĩ thầm trong bụng: "Biến mất từ lâu rồi!”

- Đại Tiên đâu? - Tiền bốn mắt hoảng hốt nhìn tôi.

Tôi làm ra vẻ chằng hề hay biết, nói: 

- Anh còn không biết, tôi lại càng không biết...

Tiền bốn mắt vén vội cửa căn lều nhỏ, bên trong chỉ có một mình Tống Đại Phúc, cô ả tình nhân Tiểu Thiện dã không còn bên cạnh. Chốc lát, tôi đã hiểu ra tất cả, thì ra cô gái bỏ trốn cùng Hoàng Đại Tiên lại chính là Tiểu Thiện. Cái lão đạo sĩ mũi trâu này cũng trâu bò thật đấy đến tình nhân của ông chủ cũng dụ đi mất...

- Sếp Tống, sếp Tống… - Tiền bốn mắt tay chân quýnh quáng.

Tôi nhìn sắc mặt của lão Tống, cảm giác giống như đang ngủ say, liền nói với Tiền bốn mắt:

- Sếp Tống không sao, anh lay thử xem sao.

Tiền bốn mắt liền đi lay Tống Đại Phúc mấy cái, vừa lay vừa gọi:

- Sếp ơi, sếp!

Cái thân xác múp míp của Tống Đại Phúc khẽ động cựa, rồi mở ra một đôi mắt lờ đờ, nhìn một cái, mí mắt đã lại sụp xuống.

Tôi thấy Lý Bưu và mấy tay vệ sĩ cũng nhúc nhích vài cái, nhưng không ngồi dậy. Đột nhiên, tôi cũng cảm thấy mí mắt nặng trĩu mệt mỏi, lập tức giật nảy trong lòng, liền hô to:

- Mang nước lạnh tới đây, dội lên trán họ...

Từ bên ngoài đã có mấy tay vệ sĩ chạy vào từ nãy, đang kinh ngạc nhìn bọn Lý Bưu, vừa nghe tôi hô, lập tức mang nước lạnh lại, dội thẳng lên trán Lý Bưu. Lý Bưu nhảy bật dậy, gầm lên một tiếng:

- Chuyện gì?

Tống Đại Phúc cũng từ từ tỉnh dậy, mấy người liền xúm lại khiêng cả người lẫn túi ngủ ra khỏi lều, Tổng Đại Phúc dụi mắt, hỏi:

- Đại Tiên đâu?

Tiền bốn mắt vội hạ thấp giọng đáp:

- Không thấy đâu nữa, đồ đạc của lão cũng đã biến mất...

- Cái gì? - Tống Đại Phúc giận dữ quát lên.

- Cả Tiểu Thiện cũng biến mất rồi... - Tiền bốn mắt hạ giọng, ghé sát tai Tống Đại Phúc thì thầm.

- Chó chết, thằng già mũi trâu... - Tống Đại Phúc mặt mày biến sắc, tai mũi xì khói -  Đúng là chạy thật rồi! Còn cướp cả đàn bà của ông...

Rõ ràng Tống Đại Phúc đã có chuẩn bị tâm lý trước việc Hoàng Đại Tiên bỏ trốn.

Thì ra tối hôm qua, Tống Đại Phúc tâm trạng rất nặng nề. Dù gì cũng là cả mười mấy con người bị chôn vùi dưới băng đá, khiến lão ta cảm thấy hơi lo lắng bất an, mặc dù lão cũng chẳng phải dạng người lương thiện gì cho cam.

- Đại Tiên, ông tính toán thử xem, tiếp theo sẽ thế nào? - Tống Đại Phúc rất tin quỷ thần, nên mới bỏ ra cả đống tiền để mời Hoàng Đại Tiên. Lão lại càng tin vào Đại Tìên, Đại Tiên đạo pháp cao siêu, hiểu được thiên địa càn khôn, đoán được âm dương sinh tử.

Hoàng Đại Tiên sắc mặt trầm trọng, không nói một lời đứng dậy, đưa tay chỉ tay vào căn lều nhỏ của Tống Đại Phúc. Tống Đại Phúc hiểu ý, liền cùng lão đi vào trong.

Hoàng Đại Tiên đưa tay chấm vào nước, viết lên chiếc bàn vuông hai chữ: “đại hung”.

- Vậy phải làm thế nào? -  Tống Đại Phúc hốt hoảng, sắc mặt tái mét.

Hoàng Đại Tiên đợi hai chữ kia khô đi, lại viết thêm hai chữ nữa: “nên lui”.

Tống Đại Phúc nghệt ra:

- Hai anh em tôi đã đầu tư cả núi tiền, giờ lại trở về tay không, thì tổn thất nặng quá. Đại Tiên, ông nhất định phải nghĩ ra một phương pháp phá giải, nhất định phải tìm được một phương pháp phá giải vẹn toàn, ông nhất định phải có cách! Chắc chắn là ông có cách, đúng không?

Hoàng Đại Tiên vẫn không nói một lời, cũng chẳng hề nhúc nhích.

Tống Đại Phúc sốt ruột chờ đợi.

Rất lâu sau, Hòang Đại Tiên mới lại đưa tay chấm nước, viết thật mạnh một chữ lên mặt bàn: “được”.

Tống Đại Phúc thở phào một hơi dài:

- Đại Tiên, chỉ cần ông phá giải được cạm bẫy này, tôi nhất định sẽ hậu tạ ông hậu hĩnh...

Hoàng Đại Tiên ngoắt đầu đi luôn. Đến tối, lão châm một nén hương, ngồi ngay ngắn phía trước. Tống Đại Phúc cứ ngỡ lão đang làm phép, Lý Bưu cũng ngỡ lão đang làm phép, không ngờ đó lại là mê hương, để cho mọi người ngủ say hơn, để họ có thể thong dong bỏ trốn.

Còn về việc tại sao Tiểu Thiện lại bỏ trốn cùng Hoàng Đại Tiên? Đây là một câu đố. Là chuyện sau này.

Sau khi Tống Đại Phúc tỉnh lại, liền bảo Lý Bưu kiểm tra một lượt, thấy Hoàng Đại Tiên chỉ mang theo một số đồ dùng cá nhân thiết yếu và ba con ngựa, còn có tình nhân Tiểu Thiện đã mang theo mấy vạn tiền mặt và dăm cái thẻ ngân hàng, trong đó có đến vài triệu tiền gửi.

Nhưng Tống Đại Phúc không hề tiếc chút tiền lẻ tẻ đó, chỉ cảm thấy vô cùng bực bội: một lão đạo sĩ mũi trâu, dựa vào cái gì mà lại cướp được người đàn bà của lão? Bản thân lão đã giàu có đến thế, thì cô ta còn cần gì ở cái lão đạo sĩ khọm già ấy?

Tống Đại Phúc lôi cả mười tám đời tổ tông của Hoàng Đại Tiên ra chửi rủa một trận ra trò, Lý Bưu đề nghị dẫn người truy đuổi, nhưng Tống Đại Phúc lắc đầu:

- Chúng ta còn có việc quan trọng phải làm, món nợ này sớm muộn gì cũng phải tính, lão mũi trâu không thoát khỏi tay ông đâu...





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top