Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Đến Việt Nam

Tôi là người con gái sinh ra ở xứ sở hoa anh đào. Chắc các bạn cũng nhận ra tôi là người nước nào rồi nhỉ. Vâng! Tôi sinh ra từ Nhật Bản, cha tôi là người Việt Nam, mẹ là người Nhật. Gia đình tôi cũng không mấy gì là hạnh phúc,...thôi cho qua chuyện này. Tôi vốn có tình yêu mãnh liệt với đất nước Việt Nam, từ khi học tiểu học tôi đã tự trao dồi ngôn ngữ tiếng Việt cho bản thân, không ngừng tìm hiểu về nét văn hóa, ẩm thực với mơ ước được sinh sống và làm việc tại đấy.
Năm nay, tôi vừa tròn 20 tuổi. Với số tiền cha tôi để lại cộng chút tiền ít ỏi do tôi vừa đi học vừa làm thêm, tôi đã quyết định sang Việt Nam.

Vừa đặt chân đến nơi, với tính hiếu kỳ, tôi từ sân bay bắt taxi ghé qua chợ để mua ít đồ ăn chuẩn bị về nhà mới. Khu chợ đông đúc, nhộn nhịp, tiếng reo mời gọi của các quầy bán, đâu đâu cũng là sự hội tụ, trao đổi giữa người mua và người bán về các mặt hàng của mình. Lúc ở Nhật tôi toàn đi siêu thị hiếm khi ra chợ, vì tính cách nhút nhát của tôi nên khi mua cũng chẳng biết trả giá như các chị em Việt Nam. Sau khi mua những thứ cần thiết, tôi liền về nhà mới của mình.

Thật may mắn vì tôi tìm được phải căn nhà giá rẻ lại còn đầy đủ nội thất, ngôi nhà nhìn bên ngoài trông cũng khá đẹp, không có gì để chê. Tôi tiến vào trong mọi thứ trong nhà vẫn giữ nguyên, có điều nhà để lâu nên bụi bẫm khá nhiều, phải mất một tiếng để dọn xong. Cũng may nhà cũng ko quá to, nếu không thì chắc tôi sẽ xỉu sau khi dọn hết cả căn nhà mất. Nằm nghỉ ngơi một lúc, tầm 15h tôi lấy một ít quà từ Nhật sang để làm quen với mọi người trong xóm. Cách vài căn nhà tôi thấy có mấy dì đang ngồi cùng nhau tám chuyện.

Tôi ghé sang chào hỏi lễ phép:

"Dạ con chào các cô, dì. Con vừa mới chuyển đến đây, có ít quà từ quê nhà ở Osaka con biếu các dì ăn lấy thảo ạ."

Một dì cất tiếng nói, vì không biết tên các dì tôi xin phép gọi theo thứ tự A,B,C,D.

- A: Mới chuyển đến à, nhìn con không giống người Việt, con đến từ đâu đấy ?

''Dạ con đến từ Nhật Bản ạ.''

- B: Ôi trời người Nhật mà nói tiếng Việt rành mạch lưu loát quá nhỉ
*dì cười nói.

"Dạ, con cảm ơn dì."

- A: Ấy trời, nãy giờ lo nói quên béng mất, con vào ngồi với dì, đứng đấy lại mỏi chân tội nghiệp.

"A! Dạ."

Tôi ngồi xuống uống trà ăn bánh nói chuyện cùng các dì, đa phần điều nói chuyện về tôi. Trao đổi một hồi lâu thì...

- C: Mà nhà con mua ở đâu ấy nhỉ ?

Tôi lễ phép đáp:

"Dạ từ đây cách chừng 2 căn nhà là tới đó ạ. Cũng gần, vừa hay lại thấy các dì nên con vào chào hỏi cho phải phép."

Vừa dứt lời, không khí xung quanh có vẻ trầm đi đôi phần. Mọi thứ bỗng dưng im lặng một cách đáng sợ, gương mặt của các dì tối sầm xuống.

Có chuyện gì thế nhỉ? Mình lỡ nói gì sai chăng?

Tiếp sau đó lần lượt từng người ra về với mỗi lý do khác nhau. Chỉ còn bà chủ nhà A ngồi đấy, tôi ấp úng hỏi:

"Dạ, có...có chuyện gì vậy ạ!? Con lỡ nói gì khiến mọi người không vui sao."

Dì A nghĩ một hồi lâu, thở dài một hơi rồi cất tiếng:

- A: Ngôi nhà mà con thuê...trước đó xãy ra một án mạng liên hoàn, khiến cả gia đình thiệt mạng trừ cậu con trai út đi làm xa ở nơi khác thoát mạng.

- A: Vụ án cũng đã rất lâu, nhưng chẳng tìm được hung thủ, hết thời hạn nên cũng đã khép lại, người con trai út lại xa vào ăn chơi nợ nần. Giờ muốn bán căn nhà để lấy tiền trả nợ.

Dì A lại nói tiếp:

"Nhiều lần đã bán nhưng đa phần lại không ai ở được bao lâu lại chuyển đi... . Vì vốn tên sát nhân cũng chưa tìm ra, ở lâu hung thủ lại nghĩ là người trong nhà...sẽ nguy hiểm cho bản thân...đã thế nhiều tin đồn lại càng truyền ra rằng nhà có ma..."

Nghe xong tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Với một đứa sợ ma như tôi mà giờ lại gặp phải tình huống này đây.
Tôi ậm ừ rồi xin phép đi về mà trong lòng không ngừng nỗi bất an. Về đến nhà ngồi trên chiếc sofa miệng không ngừng khẩn cầu.

Tôi muốn chuyển đi nhưng đời đâu như là mơ, số tiền cho chuyến bay, tiền mua nhà, còn cả đồ ăn, giờ tôi còn có bao nhiêu tiền đâu để thuê nhà khác. Tôi có quen được một cô bạn thân ở Việt Nam học ngành thiết kế đồ họa, với vốn tôi cũng chung ngành khi còn học ở Nhật Bản, tôi đã nộp hồ sơ ngày mai là nhập học. Ngoài ra còn được giới thiệu cho việc làm, sau khi học xong sẽ đến. Chỉ mong cho đến khi nhận được tiền lương thì những lúc ở ngôi nhà này mọi thứ vẫn bình yên.

Sau khi kết thúc bữa ăn tối, tôi lập tức phi lên phòng rồi đọc vài trang sách sau đó đi ngủ.

Cái gì tới rồi cũng sẽ tới, nữa đêm khuya vắng lạnh, có âm thanh ồn ào từ bếp vọng lên tiếng chén bát như bị ai đập vỡ,...1,2,3,... nhiều người quá như một gia đình... họ kêu gào cầu cứu trong tuyệt vọng...đáng sợ chết mất tôi không muốn nhìn nữa làm ơn...

Bất chợt tôi giật mình tỉnh lại. Mồ hôi đổ đầy ướt hết cả áo, ra chỉ là mơ, chắc do tôi sợ quá nên sinh ra ngủ mơ thấy ác mộng. Tôi cố xoa dịu bản thân rồi nằm xuống ngủ tiếp.

Tiếng bước chân của ai đó, ai thế nhỉ ? Nhà chỉ có một mình mình mà...hay lại mơ...là mơ đúng không...

*Tiếng đập cửa.

*Cộc cộc.

*Cộc cộc cộc.

*Cộc cộc cộc x2.

Tiếng đập ngày càng mạnh hơn, tôi cố giữ bình tĩnh coi như không nghe không thấy gì.

Khoảng hồi lâu sau, không còn nghe tiếng đập cửa nữa tôi nhẹ người cả đi, lén mở mắt ra từ trong chăn nhìn ra hướng cửa.

Không có gì, mọi thứ điều ổn.
*Tôi thầm nghĩ.

Vừa ngồi dậy, tôi lau nhẹ mồ hôi trên trán, mùa này lại mùa hè oi bức, trời nóng mà lại phải đắp chăn khiến tôi muốn ngộp thở vì oi bức. Bỗng dưng...tôi có cảm giác như ai đó đang ngồi sau lưng mình, trên chiếc ghế ngay bàn học được bố trí kế giường tôi... . Vừa thở được xong thì cái gì nữa đây...tôi đơ một lúc lâu, không biết tiếp đến nên làm gì. Chưa kịp nghĩ ra thì con dao đã kề sát cổ.

"Chà... muốn nói lời cuối cùng không ?"

Giọng này...là một người đàn ông, giọng khá trầm mang vẻ ma mị khiến tôi rùng mình.

-Còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top