Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thực tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi trời ơi, còn gì là khuôn mặt đẹp trai nữa!!!"

Tông giọng không lẫn vào đâu được của Mina cắt ngang dòng suy nghĩ mơ hồ của Shiro. Cô hơi quay đầu nhìn về phiá Todoroki, nội dung chính của câu nói vừa rồi. Mặt cậu ấy te tua, cứ như vừa mới đi đánh trận về vậy. Bakugo cũng không khá hơn so với những gì cô thấy hôm qua là bao. Nhìn dáng vẻ te tua của hai cậu bạn, Shiro thầm thở phào khi bản thân đã vượt qua đợt thi lấy bằng vừa rồi. Những gì ba dạy cô trong kì thực tập đầu tiên không hề uổng phí chút nào.

"Chúng ta là cứu người, chứ không phải cứu danh tiếng của mình."

"Nhưng mà danh tiếng cũng quan trọng mà ba."

Người anh hùng nhìn cô. Cô cũng nhìn ông. Một người anh hùng đứng giữa ranh giới của đen và trắng, của yên bình và sóng gió, của thiện và ác.

Của tình thân và trách nhiệm.

"Sắp đến giờ học rồi, Uraraka và Tsuyu vẫn chưa đến à?"

"Họ xin phép rồi mà lớp trưởng."

"Đám con trai thì thiếu mất Kirishima nhỉ?"

"Cậu có được thực tập lâu với họ không? Cho tớ đi với."

"Im mẹ mồm hết đi, đừng làm tao nhớ lại mình đã tụt lại sau nó nữa."

"Reng reng reng..."


- Shouta, có người muốn gặp em.

- Dạ...?

Đôi tay đang chép bài dừng lại. Tờ giấy đề cử thực tập được đưa đến rất trễ, chẳng hợp chút nào với quy định. Cả người phụ nữ mặc đồ công sở kia cũng không hề có vẻ gì liên quan đến anh hùng cả.

- Con bé sẽ đến văn phòng tôi vào buổi chiều và trở lại vào sáng hôm sau. Quy định? Tôi nghĩ anh không cần phải lo. Tôi sẽ lái xe đưa nó đi. Lí do? Còn ai hợp để giúp nó điểu khiển cái năng lực này? Lần trước nó đã tự ý sang chỗ gã đó mà chẳng thu được cái gì cả. Tôi biết nên làm thế nào...

- Khoan hãng, con...

- Quyết định như vậy đi. Còn con, trở về lấy cặp sách và trang phục. Đồ cá nhân đã được chuẩn bị xong hết rồi. Hay muốn ăn trưa trước?

Shiro nhìn bà ấy, rồi nhìn Aizawa. Ánh mắt giống như sẵn sàng sẽ mở lời giúp cô của thầy thật khiến người ta bối rối mà. Shiro mỉm cười, rồi cúi đầu lịch sự với mẹ.

"Con sẽ đi lấy chút đồ ạ."

Hành lang lớp học thật ngắn. Cô không còn nghe thấy tiếng chim hót nữa. Nắng vẫn dịu nhẹ như vậy, nhưng không còn ấm áp cho lắm. Mọi người chỉ nhìn lướt qua cô, nhưng cũng đủ để kosei của Shiro hơi phát động. Shiro thờ dài. Cô nhớ đến ánh mắt vừa rồi của mẹ, của thầy Aizawa. Và bây giờ là của đám bạn đang ngó nghiêng trong lớp kia.

- Shouta, cậu được nhận đi thực tập rồi hả? Ở hỗ nào vậy?

- Người phụ nữ đó là ai thế? Tớ chưa từng thấy nữ anh hùng nào như cô ấy cả?

- Hai người giống nhau quá. Đó là họ hàng của cậu sao?

"Đó là mẹ mình." Shiro trả lời, sau đó thả thêm một trái mìn nữa cho đám bạn. "Bà ấy là một bác sĩ, có một phòng khám riêng ở phía Tây Tokyo. Một chỗ rất hợp với mình."

- Một bác sĩ? - Mina không hề che giấu sự bất ngờ trong giọng nói của mình. Cảm thấy nó hơi quá, nên cô vội sửa lại, nhưng vẫn không quên hỏi thêm. - Tại sao lại là một bác sĩ? Không, ý mình là.. không phải cậu sẽ đến chỗ các anh hùng sao?

- "Mind" rất hợp với chỗ đó. Mình cũng cần trải nghiệm một khía cạnh khác ngoài chiến đấu trực tiếp nữa. Mẹ mình là một chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý, đúng thứ mình cần bây giờ.

Shouta nói một hơi thật dài. Chính cô cũng không tin mình có thể nói nhiều đến vậy. Bỏ lại đám bạn vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, cô nàng xách cặp và bỏ đi, trước khi bị tóm lại vào chuyên mục "Một vạn câu hỏi" của Mina và Denki.

- "Mind" sao? - Tất cả những ai nghe được đều nhìn nhau khó hiểu. Tên của năng lực thật kì là. Và khó hiểu nữa.

---

Shiro nói rằng mẹ cô làm bác sĩ, nhưng không thể nói rằng bà ấy làm bác sĩ ở nhà ngục. Cũng không thể nói rằng, chỗ cô thực tập lại là cái nhà ngục mà "ai cũng biết tên" ấy.

Cây cầu nối đến Tatarus rất dài. Hoặc cũng có thể lần đầu cô trực tiếp đến đây với thân phận nửa anh hùng nên nó mới dài. Cũng có thể vì sự im lặng trong chuyến xe làm những mong đợi và háo hức của cô chỉ còn một nửa. 

Một công trình kiên cố với nhiều lớp bảo mật khác nhau. Những cảnh vệ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét và đề phòng, nhưng cũng có người lại nhíu mày khó hiểu. Có cả ánh mắt tội nghiệp dành cho cô nhóc mới chập chững vào cái nơi mà nó không nên đến này.

Như mọi khi, mẹ vẫn đi trước cô, yêu cầu người ở đây sắp xếp một cái nơi nào đó cho cô ngủ lại. Có vẻ lời đảm bảo sẽ được trở lại trường vào buổi sáng của bà ấy không có hiệu lực. Cô sẽ ở cái tòa nhà không có ánh mặt trời này trong một tuần tới?

Yumeko, một cảnh vệ nữ được giao nhiệm vụ chăm sóc cô con gái của bác sĩ. Có lẽ cô bé là người đầu tiên dưới 18 tuổi phải vào Tatarus và đối mặt với những kẻ mà chả đứa anh hùng nào mới vào nghề muốn gặp. Con bé có thể là một mầm non tốt cho cái nghề này, nhưng không có nghĩa nó nên khởi đầu từ đây. 

Trong khoảng thời gian bình thường, Shiro được toàn quyền di dạo trong khu nghỉ ngơi cùng chị cảnh vệ. Cô muốn hỏi mẹ về cái bệnh viện phía Tây kia, cái nơi cô tưởng chừng mình sẽ được ngồi và nói chuyện với các nạn nhân bị chấn thương, hay giao tiếp với một đám tội phạm mới nổi.  Nhưng mẹ không muốn xuất hiện trước mắt cô khi mà con gái bà ấy cần câu trả lời về cái tòa nhà mà nó đang đứng.

Đúng sáu giờ tối, mẹ mới xuất hiện, đem theo một tập tài liệu về một gã khủng bố bị bắt hai tháng trước. Shiro không muốn nói tại sao cô lại nhớ rõ đến vậy. Gã tội phạm đó bị giam ở khu của những kẻ khủng bố độc ác. Ừm, cô có thể ngồi nói chuyện với hắn không phải vì cô muốn làm một bản thuyết trình về hắn. Cảnh sát muốn hỏi thêm về những nạn nhân xấu số của hắn trong một vụ mất tích cách đây đến mười năm, một vụ án khó giải mà họ ngãu nhiên thấy được sự liên quan của hắn trong đó. Mẹ cô chưa đến mức bất lực trong việc moi thông tin của hắn, nhưng bà đã nói rằng...

"Nếu Mind chỉ dùng để đánh đấm thì con trở về làm kinh doanh còn hơn."

Thật là khó hiểu. Bà nắm rõ quá trình học của cô, quyết định nhấc cô khỏi nơi mà bà gọi là "cái vòng bảo vệ chết tiệt khác". Bây giờ thì Shiro được vinh dự ngồi đối diện hắn, trong một căn phòng chỉ độc bốn bức tường xám. Một cánh cửa kính một chiều. Một chiếc bàn sắt lạnh tanh. Một cái ghê xoay ấm áp và cacao nóng cho Shiro. Một chiếc ghế khóa tay và chân cho gã đối diện.

"Thật là phân biệt đối xử nhỉ, cô bé."

"Ông muốn uống caccao sao?" Shiro đáp. Cô đấy ly caccao nóng hổi về phía đối diện. "Nếu không thể cầm được, ông có thể dùng ống hút. Cháu sẽ nhờ họ lấy ống hút nhựa? Hay ông thích đồ giấy."

"Cho ta ư? Thật sự cho ta sao? Vậy thì ống hút nhựa đi."

Một chiếc ống hút nhựa được đưa vào bằng đường ống đặc biệt. Shiro giúp gã cắm nó vào ly, rồi đẩy đến gần gã hơn. Tên khủng bố đó hơi cúi mặt, một hơi làm hết nửa cốc caccao nóng.

Xong việc, gã chép miệng, đem ánh mắt khiêu khích nhìn cô gái nhỏ. "Ủy ban anh hùng đã tồi tàn đến mức đẩy một đứa trẻ đến đây noi chuyện với ta à?"

"Không, cháu đến thực tập thôi. Gọi cháu là Shouta, ông J."

"Ta không thể được gọi bằng tên cũ sao? Trong đống giấy cháu đang cầm có đầy đủ những thứ đó rồi." Shiro lắc đầu. Cô mở sang những trang giấy được đánh dấu bằng dây đỏ.

"Cháu không cần phải nhớ thứ đó. Nó sẽ dần biến mất thôi. Ông J, 42 tuổi. Khủng bố. Sát nhân. Ừm, ông giấu nạn nhân ở đâu? Vị trí các bộ xương không được xác định rõ. Bên trên đang gây sức ép, hình như thế, cháu không biết nữa. Hình như là có người thân của quan chức. Ồ, ra là vậy... "

"Vậy ra chúng muốn biết chỗ các bộ xương à?" J gục xuống, rồi đột ngột ngẩng lên. Gã đó đột nhiên ho khùng khục, rồi tiếng ho dần trở thành tiếng cười. "Khà khà... Nhóc đoán xem. Đám đó cũng đều chết dưới tay ta, như bọn dân cư trong tòa nhà ba tháng trước. Bọn anh hùng ngu ngốc đến nỗi phải để tao tự xuất hiện mới tóm được ta... Rồi bọn nó muốn tìm đến những vụ án trước đây của ta, để lập công sao..."

"..." Shiro không quan tâm đến đoạn sau. Tất cả đều là những lời lải nhải của gã, một đoạn văn tế cho một kẻ thất bại trong cuộc sống. Mẹ có lẽ không muốn phải ngồi nói chuyện với người nhàm chán như này nên mới đẩy cho cô. Nếu vậy thì nó đâu có liên quan gì đến việc luyện tập hay phát triển mà bà ấy nói. Chỉ với vài thao tác của những cảnh vệ ngoài kia, cô dám cá tên khủng bố này sẽ khai ra thôi.

"... Mồ côi, làm côn đồ đến năm 20 tuổi, bắt đầu trộm cắp, gia nhập vào một dám người không ra gì, bị bắt, được thả, cảm thất nhục nhã về bản thân, giết người hàng xóm, sau đó là những nạn nhân trong vụ án mười năm trước. Sau khi chạy trốn thì tự huyễn về việc làm "phản diện" và bắt đầu làm khủng bố. Vụ lớn nhất là khiến một gia đình ba người bị thương nặng..."

- Ông già, ông chẳng phải phản diện đâu. Chỉ là một tên tội phạm nhỏ nhoi đầy nhung nhúc như bọ ngoài kia thôi. Những bộ xương được chôn ở chân núi gần nhà ông sẽ được xử lý thôi. 

Phần sau đó là những lời chửi thậm tệ của gã J đó. Shiro chẳng muốn nghe, mà cũng chẳng thể nghe. Những cảnh vệ đã đi vào áp giải hắn ta đến nơi cần đến. Khuôn mặt đỏ bừng kia đối lập với bản mặt lạnh tanh của mẹ ở bên ngoài. Bà ấy chỉ nhẹ nhàng viết vào giấy những gì cô vừa nói. Người gần đó gật đầu rồi bắt đầu rời đi.

"Một gã nhàm chán."

"Vâng."

"Con đã làm khá tốt."

Shiro lắc đầu. "Năng lực thao túng của gã đó khá yếu, có lẽ do thời gian nhốt lâu dài. Con chỉ hơi xâm nhập vào là đã được. Mẹ vẫn có thể làm điều đó mà không cần ngồi nói chuyện với hắn."

"Đúng vậy. Dĩ nhiên, bất cứ ai cũng có thể tra hỏi hắn rất dễ dàng. Bài thử nghiệm dành cho con ở ngay đằng sau cơ." Mẹ cô đứng dây. Bà vuốt tóc mai cô, đem mùi oải hương không hợp với nơi lạnh lẽo này vào mũi của con gái bà. "J chỉ là một tên tội phạm tầm thường. Nhưng liệu con có thể bình tĩnh với những gì hắn đã làm với các nạn nhân không?"

"Mind".

- Shiroku, con có ham muốn giết người không? - Đôi môi đỏ mọng đó nói những câu từ như nó vậy. Những lúc đôi mắt màu đỏ như máu kia của mẹ cô bắt đầu nhìn cô như vậy, Shiroku chỉ có thể thở dài.

- Không. Mẹ, Shiroku không hề yếu đuối như mẹ nghĩ. Con có thể xao động vì một giấc mơ, nhưng con không thể vì một ý nghĩ không thuộc về mình mà dao động vì nó. Con vẫn còn trẻ, vẫn còn là một anh hùng sơ cấp. Lần này mẹ vẫn không thể khiến con thay đổi đâu.

Cherry ngừng lại. Bà ấy vuốt tóc Shiro. Bà biết chứ, bà chỉ muốn con bé sợ thôi. Chỉ cần cái suy nghĩ đó nhen nhóm lên trong đầu nó, bà biết Shiro sẽ từ bỏ làm anh hùng. Lúc đó bà có thể đem cái ý nghĩ đó bóp chết, để Shiro của bà trở lại thành Shiroku ngây thơ đó, để con bé không còn bị bông hoa hướng dương nào thay đổi nữa.

"Con chuẩn bị đồ đi, chúng ta đến bệnh viện thôi."

"Nơi này ngột ngạt thật."


Note: siêu dài, bởi tác giả buồn mồm mà không có người nói chuyện cùng á

Tôi khá là sợ bị chê teenfic khi viết chương này. Nó kiểu ngẫu nhiên nhảy ra trong time line tôi xây dựng, rồi bảo"viết em đi, em hợp lý vl, mà em cũng không quan trọng mấy, giống như nhỏ nhân vật chính đúng không chị". Lí do thì chịu thôi. Yes, I feel alone now, bởi hai tháng rồi chưa về nhà dù nhà tôi cách Hà Nội 50km. (Gái vùng ven đất nước BaTư chào các bạn) 

Truyện được xây theo hướng slice of life, nhưng life nào khì không biết. Tác giả không định đem con gái dính vào timeline chính nhiều (ờm arc quan trọng -với bé- thì vẫn có nhé, nhưng đời mà, bé cũng có câu chuyện riêng muốn được kể. Hoa hướng dương cho kẻ mất ngủ.)

Fact về câu chuyện đặt tên: 四六

Yep, đây là phiên âm của Shiroku, có nghĩa là bốn mươi sáu. Tác giả cũng không ngờ á, bởi tên bé nhà được đặt trong lúc thuận mồm thôi. I have a Shiro - trắng, I have a Kuro - đen. Boom, Shiroku :D. Có "Bốn mươi sáu" lại tiện cho việc đặt số thôi hahaha (Tôi rất cười, tôi đã hài) 

May là không phải Kuroshi, bởi We will have Kuro Shi ( 黒死) hay 黒死病 Kokushibyō "Cái chết đen" trong khi con bạn trắng bóc. Tôi thèm trứng gà luộc lúc 7:06 pm 13/10/24.

Bạn (vâng, tôi dùng bạn cho bạn TC đó, bởi bạn là người đọc truyện duy nhất tôi nghĩ đến bởi view nó lèo tèo quá) nghĩ hoa hướng dướng dương hay hoa hưởng dương?

Hay bạn Tớthích... gì gì đó nhỉ. Sorry vì trình độ nhớ tên như cc của tôi.

Anyway, tiệm net ở chợ Mơ khá ok...

hay tôi đang ở trong phòng viết truyện nhỉ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top