Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù số lượng thông tin tràn lên các trang truyền thông đại chúng vẫn chưa được xác nhận thực hư, nhưng dư luận cộng đồng vẫn đủ để gây ra rắc rối cho không ít thành viên trong dòng tộc Trần gia. Nhà chức trách đã cố gắng ém nhẹm vụ này xuống tối đa nhất có thể, song vẫn không thể lấp kín toàn bộ tin tức, bịt miệng hết thảy quần chúng. Trong tình hình gay gắt đó, các thế lực thù địch tranh thủ bỏ đá xuống giếng, thừa nước đục thả câu khiến sản nghiệp Trần gia tổn thất nghiêm trọng, làm cho chủ nhân của chúng nó xót đến độ lòng quặn ruột đau, chỉ kém không phanh thây Trần Thuỵ Thư ra tế trời.

Bởi vì cơ quan có thẩm quyền không tìm ra được địa chỉ ip đăng tải tài nguyên thuộc về ai, cũng không tra được gì ở chỗ Trần Thuỵ Thư cho nên mọi trách nhiệm đều bị quy kết lên đầu Icann 0.4. Trụ sở thông tin thoáng chốc trở nên đông đúc, tất cả nhân viên đều bị điều đến phòng họp, vừa xoá các bài đăng tiêu cực vừa tiến hành rà soát nội bộ diện rộng. Tuy nhiên tiến trình chưa kéo dài được bao lâu, cảnh sát đã ập đến trụ sở, mời vài vị lãnh đạo tới cảnh cục vì vụ án cắt đầu tháng trước đã có tiến triển mới.

Căn cơ Icann 0.4 tuy là vững vàng nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ đơn độc chèo chống qua mùa lũ này, những lãnh đạo nọ vừa đi là cả tổ chức bắt đầu hỗn loạn, như rắn mất đầu không rõ phải đi bước tiếp theo như thế nào. Án tử tập thể, tin mật bị bóc trần, các thành viên cao tầng không đủ năng lực hoặc là không muốn tiếp quản mớ bòng bong này, cả trụ sở thoáng chốc trở nên nặng nề, ai nấy đều chỉ còn biết giữ bản thân cho tốt.

Nhưng kẻ còn quyền hạn cao cấp ở lại trụ sở, ngán ngẩm đau đầu: "Nếu có Hồng Thiên Dật ở đây thì ổn rồi. . ."

Hồng Thiên Dật trong miệng bọn họ - hiện giờ đang lẳng lặng đứng trong góc thang máy. Thật ra không phải Icann không tra ra được địa chỉ ip đến từ ai, mà là kết quả chỉ thẳng về phía bọn họ. Hiện giờ cả tổ chức hoang mang rối loạn vì thù trong giặc ngoài, một số lãnh đạo cũng không trực tiếp có mặt để chỉ đạo phương hướng. Bởi vì tình hình khá gay gắt nên an ninh đang được thắt chặt tuyệt đối, muốn di chuyển qua lại giữa các tầng không dễ chút nào, nhưng theo tính toán của cậu, thời điểm tốt nhất để phá huỷ viên hạch năng lượng chính là lúc này.

Hồng Thiên Dật mạo hiểm đột nhập vào tầng ngầm của Icann dưới lớp nguỵ trang của một nhân viên kỹ thuật, hiện giờ đang đi theo phía sau một tên trưởng phòng lắm chuyện.

"Tôi nói các người bao nhiêu lần rồi, nếu không thể nghĩ ra được sáng kiến gì cống hiến cho tổ chức, thắt cổ đi chết là vừa!" Gã làu bàu cằn nhằn, độc địa mắng nhiếc những nhân viên cấp dưới: "Hiện giờ tình trạng tổ chức rất bết bát, nếu không có năng lực đừng ráng kéo chân. Tôi nói cô đó, cô, và cậu kia nữa! Một lát xuống tầng -8 rồi đừng có đứng ỳ ra một chỗ, cố gắng học hỏi đàn anh chút đi!"

Mấy người bị mắng – bao gồm cả Hồng Thiên Dật – không hề hó hé gì. Cậu cúi gằm mặt, thái độ ù lì chậm chạp làm người ta phát ngán, sau khi trưởng phòng chỉ trích một hồi không thấy cậu phản ứng, tức giận dậm chân rầm rầm xuống sàn, thấp giọng nghiến răng: "Tại sao tổ chức lại tuyển những con mọt này vào trụ sở cơ chứ?! Cút sang bên kia làm việc đi! Thật là chướng mắt!! Còn cái thang máy này nữa, sao còn chưa mở cửa ra?!"

Trưởng phòng hung tàn đạp cửa thang máy đúng vào lúc nó mở ra, gã suýt thì ngã lộn cổ về trước, may mà có người nhanh tay đỡ kịp, kéo gã đứng dậy. Có điều gã chẳng hề vui vẻ tí nào, bởi vì chiều cao áp đảo và vẻ mặt thân thiết giả tạo của đối phương đã ám ảnh gã nhiều năm rồi. Trưởng phòng hừ lạnh một tiếng, phủi áo quay lưng đi dẫn đàn em đi mất, không thèm cảm ơn lấy một lời, cũng không để ý số nhân viên dưới tay mình thiếu đi một người.

Châu Hạo Đức làm việc tốt không cần hồi báo, mỉm cười đưa tiễn gã trưởng phòng xong mới 'hết hồn' phát hiện Hồng Thiên Dật ở trong góc. Song anh ta không hề nói gì, chỉ lặng lẽ bước vào thang máy, lịch sự hỏi han săn sóc: "Cậu muốn đi tầng nào?"

Hồng Thiên Dật vờ như phải rời khỏi thang máy để đuổi kịp trưởng phòng. Nhưng Châu Hạo Đức hỏi xong cũng không cần người ta đáp lại, nhanh tay lẹ mắt ấn nút tầng cao nhất: "Thôi, hay là theo tôi đi, dưới tầng ngầm không có thứ cậu cần đâu."

Hồng Thiên Dật giả lả: "Anh biết tôi đang cần gì à?"

Châu Hạo Đức nhã nhặn đáp: "Biết chứ, tôi biết nhiều thứ lắm. Ví dụ như anh chàng trưởng phòng kỹ thuật công nghệ vi sinh vừa nãy đó, bình thường tuy là gã rất xấu xa, rất ích kỷ, cũng không biết cách điều hoà quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng gã không phải người dễ nóng tính, hở ra là chửi mắng người khác."

Anh ta liếc Hồng Thiên Dật một cái, thản nhiên vạch trần: "Có người cố ý dùng sóng điện não ảnh hưởng đến ý thức của gã, khiến gã có những hành vi sai lệch với tính cách thật. Cơ mà hai trạng thái cũng không khác biệt là bao nên chẳng ai chú ý, chẳng qua tôi đây hơi nhạy cảm với tâm tình của người khác nên phát hiện ra thôi, cậu cứ yên tâm."

"Yên tâm?"

Châu Hạo Đức lắc đầu: "Cậu đó, lòng nghi ngờ quá nặng sẽ không tích đức được đâu. Có lập dị thì cũng phải tin tưởng người khác một chút, ít nhất là giống như Nam Tư Duệ, nhân sinh mới có lạc thú."

Hồng Thiên Dật nhướng mày: "Anh biết Nam Tư Duệ? Còn biết gì nữa?"

Châu Hạo Đức cười cười: "Biết cả những chuyện Nam Tư Duệ không biết."

Hồng Thiên Dật nở nụ cười nửa miệng.

Xem ra Nam Tư Duệ đúng là có để lại một 'món quà' cho Icann 0.4.

Châu Hạo Đức không phải người thích cò kè mặc cả, nói đưa Hồng Thiên Dật đến chỗ cần tới thì sẽ dùng mọi cách hoàn thành chức trách. Dưới tình huống tiếp cận càng gần hạch năng lượng, Châu Hạo Đức đưa ra đề nghị Hồng Thiên Dật nên tạm thời 'tắt' sóng điện từ của mình đi để tránh bị thiết bị kiểm tra quét trúng. Anh ta giải thích rằng, bởi vì nguồn năng lượng từ viên hạch kia đã dần dần cạn kiệt, tổ chức lại không muốn ai phát hiện nên xây dựng hệ thống phòng vệ rất chặt chẽ, chỉ cần xuất hiện một chút dao động đến từ bất kỳ nguồn phát tín hiệu nào cũng có thể đánh động đến đội ngũ an ninh.

Thấy Hồng Thiên Dật hờ hững nhìn mình, Châu Hạo Đức duy trì lễ giáo hoàn mỹ, không chút phật ý: "Tin tôi đi, tôi đủ năng lực giúp cậu đến gần nó."

Dựa vào chuyện Châu Hạo Đức biết chính xác vị trí của hạch năng lượng, Hồng Thiên Dật đã có thể giao hành trình tiếp cận viên hạch cho anh ta chủ trì. Có điều càng theo anh ta lên tầng cao thì cậu càng ngạc nhiên, con đường này cậu đã đi không ít lần, mỗi một góc ngách một hành lang cậu đều thuộc nằm lòng – bởi vì nó là đường dẫn đến phòng của cậu.

Khi Châu Hạo Đức dùng thẻ quyền hạn mở cửa căn phòng cuối cùng có cửa sổ giáp với mặt biển ngoài xa, Hồng Thiên Dật trầm mặc ngẩng đầu, con mắt trái giả dối loé lên chút ánh sáng xanh kì dị. Châu Hạo Đức đi đến trước giường, giở tấm đệm màu trắng lạnh lẽo lên, dùng dấu vấn tay khởi động một cỗ máy nằm sâu bên dưới nền nhà, để nó hiện ra trước mắt Hồng Thiên Dật.

"Cậu nằm ở đây bao nhiêu năm rồi, hẳn là cũng biết đến sự tồn tại của nó." Châu Hạo Đức thành thạo điều chỉnh các danh mục số liệu, lộ ra màn hình lớn bằng diện tích chiếc giường, phía trên lưu trữ các thông tin về thể chất và tinh thần của Hồng Thiên Dật, mọi thứ đều được lưu trữ không sót một chút gì.

Hồng Thiên Dật không từ chối: "Tôi từng hỏi lãnh đạo của Icann, bọn họ cài máy móc dưới giường tôi vì mục đích gì."

"Và bọn họ bảo, là để tiện việc theo dõi tình hình sức khoẻ của cậu một cách chính xác nhất, sớm ngày tìm ra phương pháp chữa trị bệnh 'người đẹp ngủ' của cậu." Châu Hạo Đức nhún vai: "Một lý do vô cùng logic, năm đó khi Icann công bố ra, ai cũng tin sái cổ trừ cậu và Lâm Lạc Kiệt. Nhưng bản thân cậu còn không rõ thứ này là đồ quỷ quái gì thì Lâm Lạc Kiệt càng mù tịt."

Anh ta thay đổi vài sơ đồ hình thể học, mở ra một trang dữ liệu có hai cái tên quen thuộc nằm kề nhau: "Để nhấn mạnh tác dụng của cỗ máy này, Icann còn cố ý hợp tác cho hai người ngủ cùng nhau, sóng điện não của cậu sẽ giúp cho Lâm Lạc Kiệt dễ ngủ hơn, vì khi ấy anh ta mắc chứng mất ngủ trường kì. Nhưng ai biết là thiên thời địa lời nhân bất hoà hay là do Lâm Lạc Kiệt ngửi được mùi vị của sự sắp xếp, anh ta hữu ý vô tình đều không chủ động trèo lên giường, hoặc nếu có leo thì cũng giữ mình tỉnh táo đến từng giây, vì sợ cỗ máy này gây bất lợi cho cậu."

"Lâm Lạc Kiệt không dám nói cho cậu biết chuyện cỗ máy này có ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của mình, bởi tại chính bản thân anh ta cũng không rõ đó là tốt hay xấu." Chu Hạo Đức nhìn thấy vẻ mặt Hồng Thiên Dật lãnh tĩnh nhưng ánh mắt chăm chú đọc vị thông tin về Lâm Lạc Kiệt, thầm đoán quả nhiên truyền thuyết đồn đoán không sai. Là loài người ai cũng có nhược điểm, nếu đánh đúng trọng tâm vào nhược điểm thì tường thành có dày cách mấy cũng sụp đổ mà thôi – cũng may Châu Hạo Đức là người tốt, người tốt anh đây không làm chuyện tổn thất đức hạnh.

"Bí mật kéo dài ba năm này, là toàn bộ những gì tôi biết." Châu Hạo Đức nháy nháy mắt mấy cái: "Tôi nghĩ là cậu cũng biết không ít chuyện về cỗ máy, đúng chứ? Tháng trước cậu bất chấp nguy hiểm, liều mạng trốn thoát khỏi Icann cũng là vì nó nhỉ?"

Hồng Thiên Dật biết Châu Hạo Đức có mặt ở đây là để giúp đỡ mình, cậu không rõ anh ta nhận lợi lộc gì từ Nam Tư Duệ nhưng Châu Hạo Đức thực sự là một đồng minh có ích, bèn không giấu giếm nữa: "Mỗi lần ngủ tôi đều cảm thấy chính mình sắp chết."

Đó không phải là cơn đau đớn nghẹt thở khi thiếu dưỡng khí, cũng không phải sự lạnh lẽo rét buốt vì linh hồn bị trục xuất khỏi thể xác – đó là cảm giác mông lung trôi nổi phập phều giữa một đại dương lửng lơ không có điểm cuối, cảm giác không trọng lực chới với giữa thế giới tối tăm, là cảm giác bản thân tan rã thành vô số phân tử, hoà lẫn vào không gian, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán vĩnh viễn.

Giấc ngủ quá dài sẽ làm cho người ta mộng mị, sự tỉnh táo trong cơn mộng mị giống như liều thuốc tê không có hiệu quả, dao phẫu thuật xuyên qua da thịt đến đâu, cơ thể sẽ phản hồi về não bộ đến đó. Khi cậu nhắm mắt lại đều không tưởng tượng được mình tỉnh dậy như thế nào, gần như đều cho rằng mình sẽ chết đi một giây ngay sau đó.

"Sinh mệnh lực dần úa tàn tựa ngôi sao băng bước ngang bầu trời."

Đã có người từng nói với Hồng Thiên Dật như vậy.

Châu Hạo Đức đờ ra suy nghĩ, theo như những gì anh ta biết về kế hoạch thay đổi hạch năng lượng của Icann, bọn họ dự định sẽ dùng một viên hạch khác để thay thế. Tìm thấy vật chất cấu thành hạch năng lượng đã khó, thiết kế đào tạo để nó đảm đương đúng quỹ đạo điều hành của viên hạch cũ càng mất nhiều thời gian, trong khi đó năng lực của Hồng Thiên Dật có thể đáp ứng đủ các yêu cầu của hạch năng lượng, nếu Icann đã nhằm vào Hồng Thiên Dật vì mục đích thay thế. . .

"Đạch mẹ, lũ khốn nạn đó muốn dùng não của Hồng Thiên Dật để làm viên hạch mới!?!"

Chiếc xe bốn bánh lao như chiến mã hăng tiết, hung tàn giành giật từng đoạn đường ngắn suýt thì gây ra ách tắc giao thông. Lâm Lạc Kiệt chẳng hề quan tâm tiết tấu kịch tính ở phía sau lưng mình, đập volant một cái 'chát', phẫn nộ đến độ máu huyết sôi sục: "Hồng Thiên Dật nó là con người chứ có phải tài nguyên khoáng sản mà tụi bây muốn lấy cái gì là lấy cái đó!!! Thậm chí muốn đào quặng mỏ còn phải thông qua đồng ý của chính phủ, khi dễ nó không có ai bảo kê nên được đà lấn lướt, hoang phí tiêu xài hả?! Đạch mẹ cái bọn súc sinh này!! Đúng là chó sủa ba năm không thành người, người làm vài chuyện đã thành chó!!"

Ở bên kia đầu dây, Trần Trí Đình bất đắc dĩ đưa di động ra xa, dở khóc dở cười nhìn Trần Thuỵ Thư ngủ gà ngủ gật trên xe lăn, chờ Lâm Lạc Kiệt bùng phát công lực mắng đám người Icann không còn giống người xong mới ôn tồn khuyên nhủ: "Bọn chúng độc ác như vậy, bắn chết là được rồi, cần gì phải nhiều lời. Hiện giờ Hồng Thiên Dật đang ở trụ sở Icann, vì nhiều việc bất lợi xảy ra nên an ninh xung quanh rất kín, nếu muốn xâm nhập vào bên trong sẽ có chút khó khăn."

Lâm Lạc Kiệt thịnh nộ bốc khói nhưng vẫn không mù quáng đeo bom cảm tử chơi trò giết địch một ngàn tổn hại tám trăm, tranh thủ lái xe đến trụ sở Icann nhanh cũng là vì muốn tìm nhiều cơ hội trà trộn vào bên trong. Nhưng một người lớn to đùng như anh căn bản không thể chui lọt khe hở trụ sở được, vào lúc này Lâm Lạc Kiệt chỉ hận sao mình không biết bay.

"Tìm nơi ẩn náu trước, sẽ có người đến chi viện cho anh." Trần Trí Đình nói: "Khoảng mười phút nữa ở cổng sau trụ sở, ám hiệu là 'attack Mean'."

Lâm Lạc Kiệt: ". . ." Ám hiệu quỷ gì vậy? Mean là thằng nào?

Lâm Lạc Kiệt di chuyển đến chỗ hẹn, không đợi bao lâu đã thấy một người đẩy băng ca đi ra khỏi cổng sau, khoác áo blouse thông thái, nói với bảo an: "Có một thành viên cao tầng vừa mới bị bắn chết, rất may đầu vẫn còn, nhưng để tránh hiềm nghi lan rộng tôi phải đi đón anh ta về."

Bảo an làm khó dễ một hồi, đối phương mất kiên nhẫn rút ra thẻ từ, ba chữ Nam Tư Duệ chói loá phía trên khiến cả bảo an lẫn Lâm Lạc Kiệt đều sững sờ một chốc. Người nọ thuận lợi ra cổng, liếc mắt thấy Lâm Lạc Kiệt đang yên vị phía sau nắp thùng rác trong góc khuất, không nói lời nào đi qua nắm đầu anh ấn lên băng ca: "Người chết nên ngoan ngoãn yên nghỉ, sống khôn thác thiêng, sớm giác ngộ sớm siêu sinh."

Lâm Lạc Kiệt: ". . ." Siêu cái đầu anh! Đổi nghề rồi à? Không làm vu sư mà chuyển qua dịch vụ độ kiếp phi thăng? Làm như tôi không nhận ra anh là 0058 ấy!

0058 có lẽ là cảm nhận được oán khí từ 'thi thể' đang bất động trên băng ca, đắp một tầng thiết bị chống đạn, lại đắp thêm chăn trắng, hoàn toàn biến Lâm Lạc Kiệt thành xác ướp, nghiễm nhiên đẩy vào toà trụ sở Icann.

End Chapter 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top