Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Tư Duệ (Earth Katsamonnat Namwirote)

Khi Nam Tư Duệ có thể buông lưỡi dao trong tay xuống, mồ hôi tuôn ướt đẫm khiến áo sơ mi dán sát vào người y. Y tháo găng tay ném qua một bên, xoay người chống tay lên bàn thở dốc, toàn bộ sức lực gần như bị vắt sạch, đầu váng mắt hoa tứ chi bủn rủn. Nam Tư Duệ biết đây không chỉ là hậu quả sau mười hai tiếng giải phẫu liên tục mà còn do chịu ảnh hưởng sóng điện não của Hồng Thiên Dật. Cùng là cao tầng nhưng đẳng cấp của Hồng Thiên Dật cao hơn anh nhiều, chỉ có vài năm mà tiềm năng của cậu đã tiến bộ đến mức này, không khỏi làm người ta nghĩ tới cách mà Icann 0.4 khai thác Hồng Thiên Dật.

Hộ sĩ bắt đầu dọn dẹp dụng cụ, có người lên tiếng: "Bác sĩ Nam, cuộc giải phẫu đã kết thúc rồi, chúng ta nên đưa người này đi-. . ."

"Ai nói giải phẫu kết thúc?" Nam Tư Duệ xua tay: "Các người đi trước, chuyện còn lại cứ để tôi lo."

"Nhưng Hồng nhị thiếu gia đã căn dặn. . ."

"Tôi đã thoả thuận với cậu ta rồi, các người cứ làm tốt bổn phận của mình là được." Nam Tư Duệ cúi đầu xoa mi tâm, sau một thời gian dài sử dụng chức năng thị giác và tập trung quá độ, trước mắt anh bắt đầu xuất hiện từng mảng tối đen. Anh chỉ nghe thấy tiếng những bước chân rời đi rồi quay lại, không khỏi cau mày: "Các người còn muốn gì nữa?"

"Nghe nói giải phẫu chưa hoàn thành?"

Nam Tư Duệ ngẩng đầu nhìn Hồng Thái Ninh đứng tựa vào cửa, vừa nói vừa xem đồng hồ như thể đã chờ ở đây lâu lắm: "Tôi tin tưởng vào năng lực của bác sĩ Nam, cuộc chơi này hẳn đã đến hồi kết rồi, tôi phải nên đưa vị này ra khỏi đây thôi, đợi cảnh sát ập vào sẽ gay cấn lắm đấy."

Nam Tư Duệ cau mày: "Ai báo cảnh sát?"


Hồng Thái Ninh nhún vai: "Sao tôi biết được, từ lúc Lâm tiên sinh bị em trai tôi đưa vào đây, tôi chưa từng rời mắt khỏi căn phòng này nửa bước. Mới nãy có người gọi cho tôi nói là Hồng gia bị cảnh sát chú ý, bảo tôi cẩn thận. . .Cậu xem, em trai tôi cũng ngất đi rồi, tôi không thể bỏ nó, càng không thể để Lâm Lạc Kiệt ngủ lại đây, chi bằng tốt nhất là giấu hai đứa nó đi."

Hồng Thiên Dật bị một người cao to vác trên vai, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đúng theo lời Hồng Thái Ninh nói – trong lúc Nam Tư Duệ tiến hành giải phẫu thì cậu đã chìm vào giấc ngủ của căn bệnh quái ác, không còn ai có thể tiếp ứng cho Nam Tư Duệ và Lâm Lạc Kiệt.

Nam Tư Duệ trăn trở không bao lâu, trong lòng đã có suy đoán, nhất quyết không chấp nhận lời đề nghị của Hồng Thái Ninh. Nhưng y cũng chỉ là một bác sĩ có chút tiềm lực đặc biệt, hoàn toàn không phải địch thủ của đám vệ sĩ nhà họ Hồng, huống hồ không cần nghĩ cũng biết Hồng đại thiếu đã chuẩn bị tập kích từ sớm, cứng đối cứng với hắn ta là không có kết quả tốt.

Nam Tư Duệ trừng mắt nhìn một toán người xuất hiện ở phía sau lưng Hồng Thái Ninh, âm thầm tính toán. Đột nhiên y lao về phía Lâm Lạc Kiệt, một lần nữa khởi động các thiết bị y khoa đang trong tình trạng chờ sẵn, vốn y chưa từng tắt chúng đi, hiện giờ chỉ cần một dấu vân tay của y là có thể kích hoạt toàn bộ. Vệ sĩ của Hồng Thái Ninh không kịp phản ứng, nổ súng bắn về phía Nam Tư Duệ, viên đạn sượt qua đuôi mày lưu lại một vết máu dài thượt, làm cho tầm nhìn của y phút chốc tràn ngập màu đỏ tươi.

Hồng Thái Ninh có cảm giác đại sự không ổn, ra hiệu: "Lên!"


Đám vệ sĩ lập tức ập vào, kẻ khống chế Nam Tư Duệ, kẻ thì tắt nguồn điện khiến cho máy móc ngừng hoạt động. Đúng vào lúc này, một tiếng rít chói tai phát ra từ trong góc phòng làm cho tất cả mọi người choáng váng. Đèn phòng đột ngột tắt phụt, âm thanh rè rè trầm đục vọng ra từ chiếc loa quái dị ở góc phòng khiến người ta đề cao cảnh giác, song đứng lặng một lúc lâu cũng không có chuyện gì xảy ra, bọn họ bắt đầu nghi ngờ có kẻ giở trò quỷ.

Hồng Thái Ninh nhíu mày, ra lệnh: "Tiếp tục."

Không ai phản ứng hắn, vệ sĩ chỉ hoang mang nhìn nhau bằng vẻ mặt hoài nghi. Hồng Thái Ninh sững sờ ngẩn người nhìn xung quanh, bỗng dưng giật bắn người bởi một thứ ánh sáng le lói từ một hướng chiếu tới. Hắn ta không thèm suy nghĩ đã kéo một người ở bên cạnh ra làm lá chắn, 'đùng' một tiếng, trên trán đối phương xuất hiện lỗ thủng lớn còn bốc khói xám xịt.

Vệ sĩ ngã xuống bất động, Hồng Thái Ninh căng thẳng đề phòng tất cả mọi người, đường đạn kia không hề giống một tay bắn tỉa tạo ra, mà đó dường như là món quà đã được cài đặt sẵn bằng chương trình tự động. Đám người bắt đầu tản ra tứ phía, Hồng Thái Ninh được bao bọc ở trung tâm, vệ sĩ kiến nghị hắn nên rời đi trước, nhưng hắn không cam tâm ném Lâm Lạc Kiệt ở lại. Hiện giờ người có thể chen chân vào cuộc chơi này chỉ có Trần gia, nhưng Trần Thuỵ Thư còn đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn, ai có thể nhân cơ hội này chơi đểu hắn?

Bóng tối làm cho con người khẩn trương, và khi ánh sáng đột ngột loé lên, toàn bộ người tại hiện trường phản ứng chậm mất một giây, đủ để một dòng điện vô hình chạy dọc theo đường dẫn thẳng đến chỗ Lâm Lạc Kiệt nằm, hoàn tất phần cuối cùng của ca phẫu thuật.

"Hồng Thiên Dật." Hồng Thái Ninh gần như đã xác định được thủ phạm chân chính, muốn siết cổ đối phương: "Là mày!!"

"Nhẹ tay chút đi, cả Icann lẫn Hồng gia đều còn phải trông cậy vào tôi đấy." Hồng Thiên Dật chậm chạp mở mắt, nhếch miệng cười nhạt: "Bất ngờ không? Ngạc nhiên không? Tưởng rằng kế hoạch đã thành công, cuối cùng lại bị lật kèo. Cảm giác mọi thứ thoát khỏi tầm tay nó như thế nào ấy nhỉ? Ôi chao, đừng trừng tôi bằng ánh mắt đó, đây là kết quả mà anh phải đoán ra được chứ? Chơi game với Hồng Thiên Dật tôi. . ."

Cậu nhướng mày, chẳng màng đến chuyện Hồng Thái Ninh giận quá hoá rồ, thấp giọng giễu cợt: "Đừng hòng thắng."

"Mày vui mừng quá sớm đấy." Hồng Thái Ninh chẳng chịu thua kém, nhưng chưa kịp giở quẻ đã cảm giác dưới bàn chân đau nhói. Cảm giác tê liệt dần dần truyền lên sống lưng rồi xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến Hồng Thái Ninh bất ngờ khuỵu xuống, kinh ngạc nhìn vệ sĩ xung quanh mình cũng rơi vào tình trạng tương tự: "Mày. . ."

"Đừng quên tôi là một trong những đầu não của cao tầng Icann." Hồng Thiên Dật thoát khỏi trói buộc, song bản thân cậu cũng không thể đứng vững. Cậu đã dùng hết tiềm lực dồn vào việc kích phát môi trường cộng hưởng điện từ trong căn phòng này, tất cả sóng điện não của mọi người đều bị cậu ảnh hưởng. Hồng Thiên Dật cố ý khống chế từ trường làm rối chức năng hoạt động của thuỳ não, tạm thời vô hiệu hoá hành động tay chân của sinh vật sống, kể cả chính cậu.

Nam Tư Duệ đã hiểu, khi Hồng Thiên Dật nói phần cuối cùng của ca phẫu thuật để cậu xử lí là có nguyên nhân. Hoá ra thằng nhóc này đã đoán trước Hồng Thái Ninh không dễ dàng cho Lâm Lạc Kiệt chạy trốn nên đã chuẩn bị từ trước. Y run rẩy vận dụng phần năng lượng tiềm lực còn sót lại, tháo dỡ linh kiện y khoa, đảm bảo Lâm Lạc Kiệt sẽ không xảy ra vấn đề gì mới đẩy băng ca ra cửa.

Trần Trí Đình vừa mới xuống đến cửa đã phải khựng lại, trố mắt nhìn Nam Tư Duệ: "Kết thúc rồi?"

Nam Tư Duệ cũng trố mắt, đau đầu ngay tắp lự, sao lại nhảy ra một nhân vật nữa: "Cậu là ai?"

"Để Lạc Kiệt đi theo anh ta." Hồng Thiên Dật đột ngột lên tiếng, Nam Tư Duệ đành phải chuyển băng ca cho Trần Trí Đình.

Trần Trí Đình không hiểu ra sao, nhưng nhìn đến ánh mắt phó thác báu vật của Hồng Thiên Dật, nhớ đến lời của Trần Thuỵ Thư, y liền nhanh chóng mang Lâm Lạc Kiệt chạy mất. Hồng Thiên Dật chờ bọn họ đi khuất rồi, tăng cường độ nhạy cảm của sóng điện não, tấn công trực diện lên trung tâm thần kinh khiến đám người xung quanh quỳ rạp xuống, co giật thống khổ, ôm đầu lăn lộn. Chiêu kích thích này sẽ là chí mạng với người bình thường, gây thương tổn trực tiếp đến trung khu thuỳ não, nặng nhất có thể dẫn đến rối loạn tâm thần, nhưng người ở đây đều là tinh anh trong giới đặc chủng, cùng lắm sẽ mất một đoạn trí nhớ, hoặc là tạm thời suy giảm khả năng hành động trong thời gian ngắn.

Hồng Thiên Dật nở nụ cười ác liệt, chạm đến nguồn điện trong phòng, gia tốc cường độ đến đỉnh điểm, cho nổ tung toàn bộ thiết bị điện tử.

Hồng Thái Ninh ngã xuống sàn nhà trong cơn khói lửa mù mịt, trước khi bất tỉnh còn nghĩ, em trai yêu quý của hắn đúng là một con quỷ bò lên từ địa ngục mà.

. . .

. .

.

Có rất nhiều người thích đến đảo Phuket ở miền nam quốc gia để du lịch. Vào mùa hè, khí hậu ở nơi này tương đối thoải mái, hoàn cảnh môi trường phù hợp nghỉ dưỡng, còn có thể tham gia không ít lễ hội truyền thống đặc trưng của dân tộc - nếu gặp may, sẽ có không ít mỹ nữ hoá trang thành vũ công nhảy múa, thoải mái xin số line cũng như là chụp ảnh lưu niệm.

Một anh chàng khoác lên chiếc áo hawaii đủng đà đủng đỉnh trò chuyện vui vẻ với các vũ công, không ngại cạn ly chắn rượu thay những cô nàng chân dài, mặc kệ ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận của đông đảo quần chúng xung quanh, cậu ta vẫn giữ nguyên phong thái chúng tinh phủng nguyệt, phong hoa tuyệt đại, như hạc giữa bầy gà, nổi bật nhờ sự vốn tự có.

Trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng náo nhiệt ồn ào ở sảnh party, ở cách đó không xa, dưới chiếc dù che nắng màu hồng phấn, Lâm Lạc Kiệt chống cằm gật gà ngủ, hoàn toàn không đoái hoài đến thằng em trai Vương Tuấn Dũng mải bận tán gái, phát huy triệt để tinh thần từ bỏ hồng trần, không ăn khói lửa nhân gian.

Trần Trí Đình ngồi ở ghế bên cạnh cảm thấy khá là thú vị, bèn chọc chọc Lâm Lạc Kiệt: "Bình thường cậu ta ở chung với anh cũng hoạt bát như vậy sao?"

"Nó là con lăng quăng." Lâm Lạc Kiệt lười biếng đáp: "Rất phiền, nó nói rất nhiều, cũng vì thế mà không cao nổi đó."

"Thú vị mà, đâu giống như em trai tôi, chỉ thích cười bí hiểm, còn thích chơi trò đánh đố." Trần Trí Đình ngưỡng mộ nói: "Không cẩn thận còn có thể thất thân vào tay nó, cuộc sống khó khăn, đời người trắc trở."

"Nói như thể cậu chưa từng thất thân vậy."

"Tôi cũng muốn thế lắm."

Hai người nhìn nhau một cái rồi đồng loạt lắc đầu, ai làm việc nấy. Lâm Lạc Kiệt bưng ly kem khổng lồ lên che kín mặt, chỉ mới vừa múc một muỗng nhỏ cho vào miệng đã bị Vương Tuấn Dũng lao tới cướp giật, ngoạm một miệng đi nửa ly kem, còn phàn nàn: "Anh, sao anh ăn cái vị nhạt nhẽo vậy? Còn béo nữa, không sợ tăng cân à?"

"Mày ăn cả cửa hàng hay gì mà đòi tăng cân?" Lâm Lạc Kiệt sợ nó huỷ luôn số kem còn lại, vội đạp nó ra: "Macamadia, mắc lắm, đừng phá."

Vương Tuấn Dũng ngã nhào: "Lại là macamadia, ba năm rồi anh cứ ăn hoài cái này, không sợ buốt óc à? Chấn thương của anh còn chưa khỏi hẳn đấy, tôn trọng sức khoẻ tí đi!"

"Có cái gì mà chưa khỏi? Mỗi ngày anh mày đều nhảy nhót tưng bừng có thấy bị gì đâu? Tránh ra tránh ra, mày chắn hết cảnh đẹp của bãi biển rồi! Không biết năm xưa ông đây làm chuyện thương thiên hại lý gì mà gặp phải mày. . . Ối! Thằng lỏi con! Trả kem lại cho anh! Đứng lại đó! Bớ người ta cháy nhà!"

Lâm Lạc Kiệt quát to, đứng phắt dậy đuổi theo Vương Tuấn Dũng mà mãi vẫn không bắt được phường đạo tặc hiên ngang lừng lẫy. Trần Trí Đình bị chọc cười sặc sụa, ấn máy ảnh quay lại khoảnh khắc gà bay chó sủa này gửi cho Trần Thuỵ Thư: [Em còn không mau tới, giường của anh sẽ bị lấp đầy.]

Trần Thuỵ Thư hồi âm lại ngay tức thì: [Ai dám leo, em chôn sống người đó.]

"Không xong, đạp phải đuôi mèo." Trần Trí Đình ném di động, tính toán xem tối nay nên kéo Lâm Lạc Kiệt và Vương Tuấn Dũng đi bar hay casino trốn chủ nợ.

Vì Vương Tuấn Dũng được tặng không ít vé trò chơi nhờ những phút giây xà nẹo với mỹ nữ - cộng thêm việc Phuket không có quán bar thâu đêm nên ba tên độc thân ghé vào gian hàng trò chơi chợ đêm của lễ hội. Lâm Lạc Kiệt với tư tưởng 'tiết kiệm là quốc sách' hạ quyết tâm tiêu sạch cho bằng được số vé này, hùng hổ chọn trò vớt cá với lý thuyết rèn luyện tính nhẫn nại, thanh tịnh đầu óc, tẩy rửa tinh thần. Trong khi Trần Trí Đình và Vương Tuấn Dũng chỉ dùng vài phút đồng hồ để vớt một bể cá cảnh thì Lâm Lạc Kiệt lại tốn hơn chục cái vợt giấy mà chỉ bắt được lèo tèo vài mống. Lâm Lạc Kiệt trưng ra vẻ mặt 'tôi không hề vui' cầm cái ghế đẩu chuẩn bị phang vào đầu Vương Tuấn Dũng cướp cá, tầm mắt đột nhiên chạm phải gian hàng thịt nướng, trong phút chốc phát hiện ra chân lý đời người.

"Trò này cần phải dùng súng laze, bắn được mười quả bóng liên tiếp sẽ được tặng một xiên thịt nướng to như thế này này." Chủ quán hồ hởi giới thiệu, niềm nở gạ gẫm: "Bắn trúng liên tiếp hai mươi quả, sẽ được miễn phí công thức nước sốt nướng gia truyền của quán chúng tôi, thấy sao hả? Hợp lí không?"

"Hợp lí. Nhưng tôi sẽ bắn hết số bóng ở đây." Lâm Lạc Kiệt nhướng mày: "Ông sẽ tặng cho tôi cả cái quán luôn chứ?"

"Ha ha, chiều cậu luôn!"

"Ha ha." Lâm Lạc Kiệt cầm súng laze lên, dùng tốc độ ánh sáng lột bảng hiệu cửa tiệm xuống.

Mắt thấy Lâm Lạc Kiệt sắp phá chuyện làm ăn của người khác, Trần Trí Đình định đứng dậy ngăn cản, chẳng ngờ có người còn ra tay sớm hơn y, gông cổ Lâm Lạc Kiệt lôi xềnh xệch ra khỏi gian hàng: "Thằng chó! Mày dám ăn cắp ví của tao!!!"

"Ví mày có phải mạng sống đâu tao ăn cắp làm gì?!" Lâm Lạc Kiệt nắm lấy cổ tay, vật đối phương ngã ầm xuống đất. Người kia kinh ngạc trừng mắt, không chịu thua kém mà đá vào đầu gối đối thủ, phẫn nộ gào lên: "Khốn kiếp, ông không có nói với tôi là nó biết võ!!!"

Ông chủ gian hàng thịt nướng vẫn chưa kịp hoàn hồn đã bị điểm danh, run bắn lên một cái rồi ôm tiền bỏ chạy. Lâm Lạc Kiệt lẫn kẻ lạ mặt đều tung vó vọt theo, chẳng mấy chốc đã khuất bóng sau đám đông tấp nập.

Lâm Lạc Kiệt đuổi đến cuối chợ, vừa xông vào hẻm đã tông trực diện vào một người vai hùm lưng gấu. Kẻ gây hấn với anh như nhìn thấy quỷ, co giò đạp mã tẩu thoát cái vèo, bỏ lại Lâm Lạc Kiệt đối diện với người anh hùng lực lưỡng vĩ đại kia: "Thiện tai, mày tự cầu phúc đi thằng xui xẻo!"

Con hẻm rất nhỏ, mà kẻ kia lại chắn đường nên Lâm Lạc Kiệt bị mất dấu ông chủ quán, tức mình dậm chân: "Có còn là con người không thế? Ăn gì to như núi!"

Người kia chẳng mảy may nhúc nhích, đúng là đồ sộ như một ngọn núi. Dưới ánh sáng vàng vọt yếu ớt của đèn đường, Lâm Lạc Kiệt mới phát hiện vị đại ca kia không phải là người, người nào lại có làn da xám xịt, mắt ốc nhồi con đậu con bay? Anh giật mình lùi lại, biết thứ kia là cái gì rồi, nhịn không được chửi bậy: "Đạch mẹ, tuỳ tiện đi chơi cũng đụng phải xác chết, vận số đen đủi cấp âu hoàng này bố đây không dám lãnh đâu. . ."

Thi thể kia chết đứng ở đầu con hẻm, nhưng vì bên cạnh có một bãi rác lớn nên khó bị phát hiện. Chẳng những thế mà phía sau lưng gã còn chồng chất thêm vài cái xác không đầu, làm cho cảnh tượng phim hành động bắt cướp trong nháy mắt chuyển thành trinh thám huyền nghi, án tử kinh hoàng.

Lâm Lạc Kiệt theo bản năng xu cát tị hung mà quay gót bỏ đi, ai dè vừa mới nhấc chân đã bị một bàn tay lạnh toát nắm chặt, linh hồn nhỏ bé suýt chút nữa đắc quả phi thăng, vội vàng giãy giụa thoát ra: "Buông! Buông! Tìm kẻ khác chết thay đi! Bố đây còn trinh nguyên, chưa trải mùi đời, xin thương xót giùm-. . ."

"Tôi chưa có chết. . ." Chủ nhân của bàn tay thều thào giải thích, tranh thủ cơ hội được cứu mạng, chẳng ngờ Lâm Lạc Kiệt càng giãy dữ dội, thấp thỏm nghiến răng: "Có kẻ say rượu nào nhận mình say, có người nào chết mà chịu nhận mình chết, chiêu này cũ rồi, đổi cái khác đi! Không đúng, bỏ tay ra, tôi báo nguy bị sàm sỡ bây giờ!!"

Sau đó Lâm Lạc Kiệt bị người kia kéo ngã nhào, lăn lộn trên đống xác chết, hoảng loạn muốn tiền đình ngay lập tức. Anh giận quá hoá buồn nổi đoá với kẻ nọ, dứt khoát lôi đối phương ra khỏi đống xác, phẫn nộ rít qua kẽ răng: "Tên gì khai mau! Ông đây nhớ kỹ mặt mày, về nhà thuê thầy pháp chiêu hồn nhốt lại!!"

Người kia thoát khỏi mớ hỗn độn, toàn thân đầy máu tươi và bụi đất, bị đe doạ cũng chỉ bình tĩnh nói: "Tôi tên là Hồng Thiên Dật."

End Chapter 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top