Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 8: tháng 6 tuyết rơi

Buổi tối, Đường Chinh ăn xong cơm chiều liền đi lên boong tàu tản bộ, hóng gió biển.

Đi tới đầu thuyền nơi ngày hôm qua gặp được Cố Ninh, Đường Chinh đứng dưới bóng đèn led, nhìn rào chắn ở đầu thuyền, không khỏi cong cong khóe miệng. Cũng không biết bạn trai của nhóc kia có tìm cậu hay không, có hay không lại đi dây dưa cậu!

Nghĩ đến đây, Đường Chinh nhẹ nhàng lắc đầu. Tâm nói: Mình đây là làm sao? Lại đối với sự tình của người khác để bụng như vậy? Phải biết rằng, đời trước hắn có tiếng là mặt lạnh sát thần, chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với sự tình của bất luận kẻ nào, vậy mà hiện tại, hắn lại nhọc lòng vì một người xa lạ không biết tên. Việc này thật đúng là kỳ quái.

Đứng dưới dàn đèn led trong chốc lát, Đường Chinh đột nhiên cảm giác từng trận lạnh lẽo, ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy tuyết bay bay, Đường Chinh không khỏi mở to hai mắt nhìn. Tháng sáu tuyết rơi? Đây, đây là tình huống gì?

“Ôi, lạnh quá, sao lại có tuyết rơi?”

“Đúng vậy, hiện tại là tháng sáu, dù sắp cuối mùa hè, thì trời cũng nên mưa chứ? Sao lại rơi tuyết?”

“Tháng sáu có tuyết, không phải là có người hàm oan mạc bạch* đi?”
(*bị oan ức mà không nói ra được)

“ cút sang một bên đi, xem phim truyền hình nhiều quá phải không?”

Các lữ khách tản bộ trên boong tàu thưởng thức cảnh đêm, đối mặt với cảnh tượng lạ lùng này bàn tán sôi nổi. Nói xong đều tự giác mà chạy về khoang thuyền của mình. Bọn họ chỉ mặc một chiếc áo mùa hè, lúc này đột nhiên rơi tuyết, nhiệt độ không khí giảm xuống, tất nhiên là bọn họ không chịu được.

Lúc đầu vô cùng náo nhiệt, người đến người đi trên boong tàu, bây giờ chưa tới mười phút đã giải tán hết. Các lữ khách sợ bị lạnh đều chạy vào phòng của mình. Ai cũng không muốn ở lại trên boong tàu.

Đứng ở trên nền tuyết nhìn một hồi, Đường Chinh quấn chặt bộ đồ thể thao, cũng xoay người trở về phòng mình.

Rạng sáng, Đường Chinh bừng tỉnh cảm thấy từng đợt đau đớn.

“chết tiệt!” Cảm nhận từng cơn đau đớn phát ra từ trong xương cốt, Đường Chinh thấp giọng mắng một tiếng, cắn răng từ trên giường bò dậy. Nghĩ thầm: Nhất định là vì hôm qua tuyết rơi, lại đứng trên boong tàu lâu quá nên bị cảm! Cái thời tiết đáng giận này, tháng sáu còn mưa tuyết, không cảm mạo mới là lạ?

Lấy áo khoác mặc vào, Đường Chinh từ giường trên trèo xuống. Mặc xong giày thể thao liền trực tiếp đi ra khỏi phòng. Không chờ thang máy, Đường Chinh đi cầu thang lên lầu hai. Hắn nhớ rõ lầu hai có phòng y tế. Chẳng qua, không biết lúc này có bác sĩ trực ban hay không.

Đi đến cửa phòng y tế, Đường Chinh lễ phép gõ cửa.

Ước chừng qua một phút, có một cô gái mặc chiếc váy liền áo màu đỏ ra mở cửa phòng, nhìn về phía Đường Chinh đứng ngoài cửa.

Liếc thấy đối phương không mặc áo blouse trắng, chắc không phải bác sĩ, Đường Chinh hơi hơi sửng sốt một chút. “Xin chào, tôi cảm thấy thân thể không thoải mái, muốn gặp bác sĩ một chút. Không biết ở đây có bác sĩ trực ban không?”

“A, có, bác sĩ Lý đang khám bệnh. Tôi đi cùng bạn trai tới xem bệnh. Anh mau vào đi!” cô gái váy đỏ ý bảo Đường Chinh tiến vào.

“Cảm ơn!” Lễ phép nói lời cảm ơn, Đường Chinh đi theo cô gái váy đỏ cùng nhau vào phòng y tế.

Gian phòng y tế này rộng hơn ba mươi mét vuông, cũng không lớn lắm. Lúc Đường Chinh tiến vào mới phát hiện, một bên ghế dài còn có ba người ngồi. Một người đàn ông trung niên đầu hói kiểu tóc Địa trung hải, nhìn vẻ mặt cùng thần sắc bệnh trạng, hiển nhiên là đang chờ khám, người thứ hai là thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, vành mắt đối phương thâm quầng, sắc mặt xanh trắng, môi tím tái, biểu tình có chút đờ đẫn, vừa thấy liền biết bệnh cũng không nhẹ. Người thứ ba là một thiếu niên mười mấy tuổi, nhuộm tóc màu xanh lam, nhìn vẻ mặt cũng có bệnh, mà cô gái váy đỏ vừa rồi mở cửa cho Đường Chinh chính là bạn gái của thiếu niên tóc xanh, giờ phút này, cô gái ngồi bên cạnh tóc xanh, cùng thiếu niên mặt mày đưa tình. Quan tâm mà hỏi tình huống của tóc xanh.

Nhìn bốn người, Đường Chinh bước tới một góc. Ngồi ở một bên ghế. An tĩnh chờ khám bệnh.

“grào gào gào……”

Đột nhiên, phía sau vách ngăn truyền ra một tiếng gào rống. Đường Chinh lập tức mở mắt, hướng tới bức màn bên kia nhìn qua.

“Ha ha ha, người anh em này cũng thật phiền, không phải tiêm một mũi hạ sốt thôi sao, đau đến nỗi kêu thảm như vậy hả?” Phụt một tiếng, tóc xanh không nể mặt mà bật cười.

“hay là vựng châm*?” Mỉm cười, váy đỏ cười nói đối phương bị say kim.

(*Vừa châm kim xong, người bệnh bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, hoa mắt, buồn nôn, tay chân lạnh, toát mồ hôi, trụy tim mạch, có khi bị ngất, hiện tượng này gọi là Vượng Châm hoặc Say Kim)

Nghe đối thoại giữa hai người, Đường Chinh mới biết. Hoá ra, bác sĩ trực ban đang ở sau vách ngăn tiêm cho một bệnh nhân. Chỉ là tiếng kêu của người bệnh, hình như có chút kỳ quái? nghe thế nào cũng không giống tiếng người kêu, mà lại rất giống tiếng gầm của dã thú!

Vách ngăn( bình phong):

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top