Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Tô Ngữ An vào phòng bếp, kiểm tra số lượng lương thực của mình xem còn là bao nhiêu. Cũng thật may mắn, Tô Ngữ An không có nhiều tiền, nên thường xuyên mua đồ hộp để tiết kiệm chi phí ăn uống cũng như thường xuyên săn thực phẩm giảm giá để lưu trữ. Hiện tại cô còn 2 thùng mì,  3 cân gạo, 1 cân xúc xích ăn liền, 3 cân khoai tây, 3 hộp cá thu ăn liền, 4 bó rau tươi, 1 vài đồ ăn vặt bao gồm bim bim, socola, lương khô, ...v..v Cũng không nhiều, nhưng đủ để cho Tô Ngữ An sống sót trong một thời gian.

Tô Ngữ An tiếp tục cảm thấy việc có lợi khi sống một mình. Bởi cô sợ mình đột ngột đổ bệnh không có ai chăm sóc, nên ở nhà cũng tích một chút thuốc, bông băng sát trùng cầm máu, và một số loại kháng sinh giảm đau đơn giản.

Tô Ngữ An đang ngồi chia lại thực phẩm thì nhận được thông báo từ group chat cư dân.

Toà nhà hiện tại Tô Ngữ An đang ở có 15 tầng, cô sống ở tầng 7, còn Tương Huyền ở tầng 10. Có khoảng gần năm mươi hộ gia đình đang sinh sống ở đây.

[Cửa chính của toà nhà đã khoá rồi, mọi người yên tâm zombie sẽ không xâm nhập được vào toà nhà của chúng ta đâu.] Bà lưu - một trong những người thuộc ban quản lý toà nhà nhắn vào trong group chat.

[Tốt quá, cám ơn bà Lưu, chúng ta tạm thời an toàn rồi.] Mọi người nhao nhao lên nhắn tin loạn xạ trên group chat.

[Hiện tại tạm thời không thể di chuyển ra khỏi toà nhà. Tôi thay mặt cho ban quản lý, yêu cầu mọi người tập hợp nhu yếu phẩm vào phòng quản lý chung của toà nhà. Ban quản lý sẽ phân chia theo khẩu phần và mỗi ngày cung cấp tới từng hộ gia đình. Hiện tại đang là thời điểm nguy cấp, chúng ta phải cùng chung tay giúp đỡ nhau qua cơn hoạn nạn.]

Bà Lưu nhắn tin xong, group chat liền im lặng không ai phản hồi.

Đương nhiên là mọi người đang suy nghĩ, cân nhắc có nên làm theo lời bà Lưu nói hay không. 

Tô Ngữ An liền chat riêng với Tương Huyền.

[Đừng có nghe lời bà Lưu.]

[Biết rồi, còn lạ gì bà ta nữa. Chắc là nhà bà ta hết đồ ăn nên mới bày ra cái trò vậy để vơ vét của cải.]

[Chúng ta nên ở cạnh nhau sẽ tốt hơn.] Tương Huyền nhắn 2 tin.

Tô Ngữ An ngẫm nghĩ 1 hồi, thấy cũng có lý. Tương Huyền đang sống với bố, nhưng tình cảm hai bố con không thắm thiết lắm. Nguyên nhân là bố cậu ta cắm sừng trong lúc mẹ cậu ta mang thai đứa thứ 2, mẹ cậu ta tức giận tới mức sảy thai đồng thời cũng mất mạng. Tương Huyền chưa đủ 18 tuổi, không thể tách ra ở riêng nên vẫn ở chung nhà. Nhưng hiện tại bố cậu ta cũng đang đi nước ngoài công tác, không rõ tung tích.

Dù sao thì có thêm một người vẫn còn hơn là cô đơn chống chọi một mình.

[Được, đợi đến nửa đêm dọn đồ của cậu xuống đây.]

Trong group chat lại hiện lên thông báo.

[Giờ phút này còn ích kỷ sống cho riêng mình thì sẽ không tồn tại được lâu. Chúng ta phải mạnh mẽ giúp đỡ lẫn nhau thì mới thoát khỏi thảm cảnh. Ai không làm theo, tới lúc chúng ta được giải cứu tôi sẽ báo lên chính quyền về hành vi tư lợi ích kỉ của mọi người.]

Bà Lưu ngọt nhẹ không được liền hăm doạ. Vậy mà thật sự có hiệu quả, vài căn hộ đã đồng ý giao nộp vật tư.

Tô Ngữ An tắt thông báo nhóm chat, không xem nữa.

Cô nhìn ra ban công. Cũng may toà nhà này để đảm bảo an toàn đã làm rào sắt che kín ban công, lối thoát hiểm ngoài cửa sổ vẫn đảm bảo. Tô Ngữ An nhìn đám cây cảnh ở ban công, trực tiếp nhổ bỏ. Sau đó liền đem 1 số loại rau có thể trồng được trong số rau ít ỏi còn lại kia, cùng với vài củ khoai tây trồng xuống. 

Tô Ngữ An không quá hi vọng về mấy thứ này, nhưng dù sao rau cũng dễ hỏng, chia một ít trồng nhân giống cũng còn hơn là vứt bỏ. Không biết có nên cơm cháo gì không, nhưng ít ra vẫn có chút hi vọng.

Bên ngoài đã nghe thấy tiếng súng nổ lẻ tẻ, có lẽ cảnh sát đang cố gắng trấn áp tình hình. Tô Ngữ An hé ra bên ngoài cửa sổ, zombie vẫn đông như kiến cỏ. Có lẽ với hoả lực như vậy cũng khó có thể kiểm soát được tình hình hiện tại. 

...

Tạm thời thực phẩm, nước uống, thuốc men vẫn đảm bảo. Tô Ngữ An kiểm tra bình ga vẫn còn đầy. Tô Ngữ An lục lọi một chút đồ dùng nhà bếp, tái chế lại con dao chặt thịt của mình trở thành vũ khí phòng thân, ngoài ra còn kiếm được một than sắt khá cứng cáp.

Rất nhanh chóng màn đêm đã buông xuống.

Tô Ngữ An không dám bật đèn, cô nhìn xuống từ cửa sổ. Khung cảnh hỗn loạn dưới đường giờ tĩnh mịch, đám zombie không phân biệt được phương hướng di chuyển chậm rãi lờ đờ, nhưng hiện tại dưới đường vẫn còn rất nhiều. 

Những toà nhà bên cạnh cũng không ai dám bật đèn. Có lẽ vì quá run sợ về thứ sinh vật ngoài tầm hiểu biết kia nên không ai dám làm càn.

Vậy là đám zombie trong bóng tối sẽ di chuyển chậm hơn.

Hiện tại điện và nước vẫn chưa bị cắt.

Tô Ngữ An và Tương Huyền lựa chọn không di chuyển đồ bằng thang bộ hay thang máy. Thời buổi loạn lạc, sợ rằng nếu di chuyển nhiều đồ sẽ gây đánh động tới người trong toà nhà, hiện tại điện chưa bị cắt thì rất có khả năng camera ngoài hành lang vẫn đang được bật.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top