Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần Thứ XIX - Quà Tặng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa sáng mĩ vị nhanh chóng qua đi, Đinh Hương đã lâu không được ăn đồ tươi cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Dọn dẹp bàn ăn xong xuôi, Phong đột ngột xuất hiện trong phòng bếp. Anh ta ném cho cô một miếng thịt lớn đã được sơ chế, lại hướng dẫn cô cách sử dụng tủ lạnh trong nhà.
Tự dưng bạn nữ nào đó cảm thấy tương lai phía trước tràn ngập màu hồng. Có đồ ăn là có tất cả, giờ này sở hữu đồ tươi sống, sau cô còn trồng thêm một vườn rau sạch, vậy là mĩ mãn!
Thế mới nói, nhân loại có đồ ăn ngon, cách nhìn đời tự dưng cũng thay đổi 180 độ!

"Tôi đưa Lâm Vũ vào rừng!" Phong không vội rời đi, anh đứng bên cạnh nhìn Đinh Hương thuần thục dùng dao xẻ thịt thành những miếng nhỏ. Phía ngoài phòng khách, Đông vừa nói chuyện gì đó với Lâm Vũ vừa đưa mắt nhìn về phía anh.
Khốn thật!
Người anh muốn theo chỉ có ngài Đông, vì cớ gì bỗng nhiên ngài ấy lại gán cho anh thêm một tên "đệ tử" chứ hả? Một thằng nhóc loài người mười tuổi, một chút sức lực cũng không có mà đòi đi theo anh? Thế cũng được đi, nhưng quá đáng hơn, tại sao ép anh nhận đồ đệ, còn bắt anh phải đi thông báo lịch trình với người nhà người ta?
"Chúng tôi sẽ đi săn đến sáng mai mới trở về!"

"Dạ?" Đinh Hương vốn đang tập trung hết sức, nghe thấy câu nói kia của Phong liền dừng tay lại "Xin lỗi, anh vừa nói gì ạ?"

"Tôi sẽ dẫn Lâm Vũ vào rừng rèn luyện!" Phong nhắc lại, sự mất kiên nhẫn đã thể hiện rõ ràng qua giọng nói "Cô không cần chuẩn bị cơm cho nó!"

"Tập võ thôi có cần vào rừng không ạ?" Đinh Hương hốt hoảng rửa tay, cô lau vội vào khăn lau cạnh đó. Rừng già nguy hiểm cỡ nào cô cũng được Tử Đông kể cho nghe vài lần rồi, nơi đó tồn tại của zombie không phải là đỉnh cao nữa đâu. Thú và thực vật biến dị đủ sức cắn nuốt tất cả, người thiếu năng lực lạc trong đó chỉ có đi chứ không có về! "Sân trước nhà chúng ta rất.."

"Cô vẫn nghĩ đây là thời bình à?" Lợi dụng lúc Đông lơ đãng, Phong vươn tay ép cằm Đinh Hương, khiến khuôn mặt nhỏ hoảng hốt của cô nhìn thẳng vào.. cặp kính đen của mình "Phụ nữ và trẻ em thuộc đối tượng được bảo vệ? Mơ đi! Không tự rèn luyện chỉ có nước làm mồi cho cá!"

"Tôi.." Đinh Hương bị nói trúng tim đen, trong lòng lạnh lẽo nhưng cũng không biết nên làm thế nào. Đúng vậy, tất cả những gì anh ta nói đều đúng! Nhưng cô chỉ lo cho Lâm Vũ, nó còn nhỏ như vậy đã vội vào rừng, sợ rằng..

"Bạch liên hoa!" Phong cười khẩy bỏ lại một câu "Tôi thông báo với cô chứ không phải hỏi ý kiến!"

"..." Đinh Hương trân trối nhìn bóng lưng cao lớn của Phong quay đi. Anh ta đi thẳng ra phòng khách, không để ý tới đôi mắt hoàng kim sắc bén của Đông mà kéo Lâm Vũ đứng dậy.

"Chị Hương! Em đi đây!" Lâm Vũ hào hứng vô cùng, không hề để tâm trước mắt là nguy hiểm dường nào "Sáng mai em sẽ về sớm!"

"Lâm Vũ!" Đinh Hương vội vã chạy ra ngoài nhưng Phong đã kịp điều dộng dị năng, một luồng gió mạnh cuốn qua, bóng dáng hai người đã không còn nữa "LÂM VŨ!"

"Đừng lo!" Đông ngồi bên bàn, kéo tay cô lại an ủi "Phong sẽ bảo vệ tốt Lâm Vũ, em yên tâm đi!"

"Nhưng.."

"Sáng nay họ cũng đã cùng nhau đi săn.." Đông đứng dậy, kéo cô ra sân đón nắng sớm "Nếu thật sự có chuyện gì sáng nay đã xảy ra rồi!"

"Sáng nay.." Hơ, vậy là con thú biến dị siêu lớn đó cũng có công săn đuổi của Lâm Vũ?

"Ừ, thế nên em thoải mái đi!" Đông híp mắt cười ngọt ngào "Sợ rằng lúc em ngồi đây lo lắng, ngoài kia Phong đã luyện Lâm Vũ thành cao thủ võ lâm rồi!"

*

Dù không muốn Lâm Vũ dấn thân vào nguy hiểm nhưng Đinh Hương cũng không còn cách nào. Thằng bé thật sự thích mấy thứ đó nên cô cũng chỉ đành tin tưởng Phong mạnh mẽ. Và ở trong sự mạnh mẽ ấy bao hàm cả lòng khoan dung, để đến khi thấy Lâm Vũ gặp nguy hiểm anh ta sẽ đưa một tay ra cứu vớt.

Ngồi ngẩn ra lo lắng cũng không được gì, Đinh Hương dọn sạch chỗ thịt Phong bàn giao cho mình, cất hết vào tủ lạnh. Cô quét sạch hai tầng nhà, lại nhìn ánh nắng bên ngoài một chút sau đó quyết định lấy quần áo bẩn đem giặt.

Ngẩng đầu lên rồi mới ngạc nhiên nhận ra, trời nơi này xanh ngắt, mây nơi này trắng bông!

Đẹp quá đi mất!
Thoáng đãng kiểu này thế nào cũng nắng to cho xem!
Tốt quá! Vậy thì tiện thể có hồ nước lớn thanh lý toàn bộ quần áo bẩn đi cho rồi!

Đinh Hương mừng rỡ lôi mấy bộ đồ của mình ra ngoài, cũng lấy luôn quần áo của Lâm Vũ. Đông vẫn đứng phía sau cô, thấy Đinh Hương nhìn mình chằm chằm liền vô cùng tự giác giao nộp đồ bẩn. Còn của Phong ấy hả? Hừ, khi nãy mắng Đinh Hương như vậy, giờ này lại muốn cô ấy giúp anh ta giặt đồ? Mơ tưởng!
Xà phòng giặt có trong phòng tắm tầng một, Đinh Hương không dám dùng quá nhiều, vừa ngâm đồ cho ra sạch bụi bẩn vừa đi tìm kiếm chỗ phơi quần áo. Tầng hai có ban công lớn, nhưng chỗ này không có dây phơi, vùng nắng có thể chiếu tới cũng tương đối ít. Thôi thì xuống sân trước cửa nhà vậy, dù sao thời đại này cũng không ai quan tâm mỹ quan đâu!

"Để tôi giúp em làm dây phơi!" Đông lập tức hiểu ra nỗi lòng của Đinh Hương, nhanh chóng nhận trách nhiệm "Em cứ việc giặt đồ, tôi dựng khung một chút là xong!"

"Thật ạ?" Đinh Hương vui vẻ cười, nơi này cô không quen thuộc, còn tính nhờ Đông dẫn mình đi kiếm vài gốc cây thẳng về làm khung treo đồ. Ai ngờ anh ta tự muốn giúp thế này chứ, tốt quá rồi! "Vậy nhờ anh nhé! Tôi đi giặt đồ trước!"

Đông nhìn bóng dáng cô khuất sau hành lang, suy nghĩ một chút sau đó nhún chân nhanh chóng rời đi. Ngôi nhà này do đàn ông xây dựng, chung quy lại vẫn thiếu một số thứ, những thứ mà chỉ có người phụ nữ mới nhận ra..

Vốn dĩ định vào rừng tìm vài cây gỗ thẳng, vót cho mượt rồi về đóng thành khung. Nhưng trong quá trình làm việc Đông tự dưng nảy sinh một vài ý tưởng thú vị. Anh tính toán thời gian làm việc của Đinh Hương một chút rồi kiên quyết xoay người rời khỏi rừng. Dùng dị năng hệ gió phi hành siêu tốc khỏi kết giới, qua bìa rừng rậm, tiến sâu vào khu vực thành thị trước đây của loài người. Nơi này không có địa thế tốt nên bị con người rũ bỏ, lại nằm gần rừng rậm biên giới phía đông nên càng ít có đội dị năng tới thu hoạch chiến lợi phẩm. Nếu có đến thì thứ họ cần cũng chỉ là nhu yếu phẩm thông thường như quần áo, lương thực, xăng dầu.. mà thôi. Đồ anh muốn họ nhất định không thèm nhìn tới!

Trải qua thời gian dài không có người sinh sống, một thành thị phồn hoa biến hóa trở thành vùng phế tích. Những căn nhà cao tầng phủ lớp bụi thời gian thật dày, từng con đường lở loét vết thương do được sử dụng làm trận địa chiến tranh của con người và zombie. Vài vệt máu thâm đen khô kiệt đọng lại trên mặt đường, xe cộ và những mảnh thi thể con người toán loạn trên mặt đất..

Vài zombie cấp thấp đang liêu xiêu du đãng, thoáng thấy khí tức của Đông liền giống như gắn thêm tên lửa, vội vã chạy trốn.

Anh cũng là zombie nên việc giết đồng loại nhà mình không có hứng thú. Đông phi thân tìm một trung tâm nội thất, nơi này cũng từng bị đội dị năng giả loài người đào qua. Nhưng nói thật chỗ toàn đồ trang trí thế này có gì hấp dẫn đâu chứ? Vậy là ngoại trừ cửa bị đạp nát, đồ đạc bên trong hầu như không có gì suy suyển. Đông dạo quanh một lượt xung quanh, sau đó chọn vài chiếc giường xinh đẹp chuyển vào không gian của mình. Trong nhà không có tủ áo, bàn ghế cũng toàn đồ thô sơ, còn cả giá sách, kệ bếp, đồ trang trí bằng gỗ tinh xảo.. Được rồi! Lấy hết! Dù có để lại thì chúng cũng chỉ có thể nằm im cho bụi phủ mà thôi. Lãng phí tài nguyên vậy là không tốt!

Sau khi lấy đủ hết đồ đạc cần thiết, Đông hài lòng đi tìm nốt mục tiêu ban đầu của mình là giá phơi đồ bằng sắt không rỉ. Xong xuôi, anh vụt ra khỏi cửa hàng nội thất, di chuyển đến trung tâm mua sắm.

So sánh với chỗ bên kia thì nơi này phải gọi là siêu thảm.
Tầng một là khu siêu thị, nơi này bị người ta lật tung, đồ ăn thức uống gì đó một nửa gói cũng không còn thừa trên giá. Những đồ vật nho nhỏ như dao kéo, quần áo chuyên dụng rồi đồ nghề cắm trại.. đều bị quét sạch. Đông lắc đầu thở dài, cũng may anh không thèm mấy cái này, nếu không lại mất công tới khu thành của con người chiếm đoạt.
Anh di chuyển tới cầu thang bộ, nhanh chóng đi lên tầng thứ hai, thứ ba, thứ tư.. chỉ thấy sự tàn phá càng lúc càng ít ỏi. Thậm chí khi lên đến khu quần áo cao cấp ở tầng năm, anh còn cảm thấy lạ lùng vì nơi này hoàn toàn không bị động tới! Những tấm cửa kính dày bị phủ một lớp bụi mờ, phía trong cửa hàng vẫn thấp thoáng những ma nơ canh đứng thẳng. Đồ hiệu cao cấp đã từng là niềm mơ ước của bao người trong tận thế lại bị bỏ đi không thương tiếc!

Đông ôm một chút nghi vấn trong lòng, vừa đưa tinh thần lực trải rộng vừa đi thẳng vào kho cửa hàng. Vươn tay thu toàn bộ mọi thứ có ở đây lại, từ vest lịch lãm, áo sơ mi đắt giá cho đến quần áo mặc nhà, váy áo hoa lệ, giày dép tinh mĩ.. Ừ, các vị không cần mấy thứ khó vận động, vậy để chúng tôi dùng đi! Lấy hết!

Bước chân ra khỏi kho hàng, một luồng sát khí mạnh mẽ đã vội vàng dâng lên. Đông theo bản năng nhảy lui về phía sau mấy bước, chỉ thấy chỗ vừa đến thình lình xuất hiện một cây đao thật dài, thô ráp cắm thẳng xuống nền đá hoa cương cứng rắn. Nhìn quanh lại hoàn toàn không thấy bất kì kẻ nào, tựa như đao thép kia được không khí sinh ra vậy!

"Ra ngoài!" Đông tiến tới cạnh cây đao lớn, anh nắm một tay vào chuôi đao, dễ dàng kéo nó ra từ nền gạch "Mới tiến hóa có chút đã dám trêu ngươi ta?"

Kẻ vừa đánh lén không đáp lời, nhưng đôi mắt đục ngầu ẩn trong bóng tối đã nhìn thấy hành động vừa rồi của Đông. Nó cũng đang gấp muốn chết đây, nhưng không thể trách nó ra tay như vậy! Tất cả là do vị này xâm nhập địa bàn của nó, còn lấy hết đồ hiệu mà nó yêu thích!
Nó đã từng là một cô gái xinh đẹp yêu thích quần áo đắt tiền. Ngày mạt thế xảy ra nó theo chúng bạn tới đây xem đồ, nào ngờ bị người ta cắn đến lây nhiễm. Làm một zombie lờ dờ đi lại bao năm, nó vẫn giữ nguyên chấp niệm với đồ hiệu quý giá. Canh giữ trên tầng năm, đánh đuổi tất cả những kẻ có ý định bước lên trên này. Ai ngờ canh đi canh lại, tới tận lúc này, khi nó đã là một zombie cấp SS bỗng dưng bị kẻ khác phá đám!
Tên có đôi mắt hoàng kim này một đường thẳng tiến không gặp sự cản trở của bất kì zombie cấp thấp nào. Lên đến tầng năm hắn liền rẽ luôn vào kho hàng, nó đứng nấp một bên chỉ cảm nhận được những món đồ quý lần lượt biến mất.
Cắn răng nấp sau khúc quanh cầu thang, nó lần nữa vung tay, hai đạo ánh sáng màu trắng lóe lên, bay vút về phía tên kia. Đâm chết ngươi luôn! Xem nhà ngươi có còn dám lấy đồ của ta nữa không!

Đông cảm nhận được hai luồng sáng lạnh phóng tới, anh nhấc thanh đao lớn lên ngang mặt. Chỉ nghe "keng, keng" hai tiếng thanh thúy, lập tức đao lớn đã đánh bay hai con dao sắc bén. Ngay phía sau lượt công kích đó là một loạt mưa tên nhọn rào rào bay tới, quyết tâm đâm Đông thành cái rổ! Anh xoay tròn thanh đao, múa thành một tấm khiêng chắn rắn chắc. Tất cả tên đều bị đánh bật ra hai phía, cắm đầy lên sàn, lên trần nhà, cửa kính xung quanh bị trúng tên cũng vỡ loảng xoảng.

Nó tận mắt thấy kẻ này một chiêu cũng không trúng, hơn nữa còn có khả năng lấy gậy nó đập nó. Biến tầng năm xinh đẹp này trở thành vùng đổ nát xấu xí nhất! Nghiến răng nuốt hận, liếc mắt nhìn qua, kẻ đó vừa cầm đao vừa đi tới giống như ác quỷ đòi mạng. Hừ, dám xâm nhập địa bàn của ta còn hống hách như vậy? Xem ta làm thế nào xử ngươi!

Nó bắt quyết đọc chú, lập tức đá hoa cương dưới chân Đông biến thành một vùng lởm chởm gai thép nhọn. Đông kịp thời nhảy lên cao tránh thoát nhưng lại không ngờ tới trên trần cũng đã đầy gai nhọn hoắt. Lưng của Đông bị đâm lỗ chỗ, máu tươi rơi rớt đầy sàn. Nó cười hả hê nhìn màu đỏ chói mắt nhuộm đẫm áo trắng của người nọ, sau đó tiếp tục vung tay, nhất thời cả vùng Đông đứng mọc ra một lồng giam gai nhọn bằng sắt thép cứng rắn. Đông rơi từ trên cao xuống lập tức bị cái lồng nuốt trọn, không thể rời đi!

"Bẫy đơn giản như vậy mà không biết tránh!" Nó cười khẩy truyền âm "Có gì mà ta không dám trêu ngươi? Khôn hồn trả lại hết đồ, nếu không đừng trách!"

"Thì ra núp ở đây!" Phía sau nó đột nhiên lạnh toát, một thanh đao lớn nặng nề đặt ngay bên cổ từ khi nào. Nó hốt hoảng nhìn về phía lồng giam, vẫn là hình ảnh kẻ kia bị đâm đến máu chảy thành sông.. vậy tên đứng phía sau nó.. là thế nào đây? "Dùng sắt thép xây kết giới chìm, đúng là thông minh thật! Bảo sao ta dò không ra ngươi!"

"Ngươi.." Nó sợ hãi muốn nhảy thoát khỏi tầm kiểm soát của người này. Thật đáng sợ, nó xây kết giới tận sâu trong lan can cầu thang, làm sao người này lại biết? Hơn thế, hắn còn dò ra được, vào được đây uy hiếp nó nữa!

"Đừng manh động!" Đông suỵt một tiếng, chỉ ngón tay về phía lồng giam bằng sắt của nó. Lập tức cái kẻ bị đâm máu me đầm đìa phía trong biến mất không thấy dấu vết!
Ảo ảnh!
Là ảo ảnh sao?
Thật đến như vậy..
"Nói cho ta một chuyện, ta sẽ tha cho ngươi!"

"Trả lại quần áo hàng hiệu cho ta!" Nó uất ức nhăn mũi, đôi mắt không sự sống đặc trưng của zombie cũng ầng ậng nước "Ngươi xâm phạm lãnh thổ bất hợp pháp!"

"Zombie cũng mê hàng hiệu?" Đông phá ra cười, sau đó rất nhanh lạnh mặt. Thanh đao lớn dí sát cứa vào cổ nó tạo ra một đường ngang xấu xí "Trung tâm này cũng không phải nhà của ngươi! Nào! Giờ muốn nói hay muốn chết?"

"..."

*

Đinh Hương giặt xong núi quần áo nhỏ mà vẫn chưa thấy Đông quay trở lại. Cô để mấy thau đồ ướt trên bậc tam cấp, chậm rãi đi đến vườn rau vừa mới gieo hạt của mình. Haha, dĩ nhiên lấy đâu ra chuyện sau một đêm rau mọc xanh vườn? Mảnh đất nhỏ này vẫn im lìm như thế mà thôi. Nhân lúc trời còn chưa hửng nắng, Đinh Hương múc nước tưới ẩm mặt đất, trong lòng thầm hi vọng cây mau mau lớn đi!
Quanh qua quanh lại thật lâu, làm đủ mọi chuyện cần làm vẫn chưa thấy mặt Đông đâu cả. Đừng nói anh ta vào rừng bị thú biến dị xực rồi đấy nhé! Người mạnh như vậy còn một đi không về, thế Lâm Vũ của cô tính là gì? Thằng bé theo Phong đi lâu như vậy, không khéo đến cái xương cũng không còn!

"Lại suy nghĩ gì mà mặt tái mét vậy?" Bàn tay bất ngờ đặt lên vai làm Đinh Hương giật nảy mình quay lại. Chỉ thấy Đông đã lặng yên đứng đó, nụ cười xinh đẹp vô cùng. Đinh Hương là người ôn hòa nên dĩ nhiên không để tâm chuyện bị dọa. Cô thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nhỏ vuốt vuốt ngực cho tim trở về chỗ cũ.

"Anh đi lâu quá!" Đinh Hương chủ động kéo giãn khoảnh cách "Tôi còn sợ anh gặp thú biến dị!"

"Gần đây có một thành phố bỏ hoang!" Ừm. Vài trăm km cũng nên tính là gần chứ nhỉ? "Tôi tới đó lấy một chút đồ!"

Phía bãi đất khi nãy trống trơn đột nhiên xuất hiện vài khung phơi quần áo bằng inox không rỉ. Đinh Hương ngạc nhiên nhìn qua lại mãi không thôi, sau đó vẫn rút nghi hoặc vào lòng, đem quần áo ra đón nắng.
Con người sống tập trung trong những ngôi thành được xây mới, tường thành cao vút và chắc chắn. Những ngôi thành ấy đều được xây dựng ở nơi có địa thế vững chãi để ngăn zombie. Thế nên rất nhiều thành phố trước đây xe ngựa phồn hoa bị bỏ hoang hóa.
Chỗ Đông vừa tới gần rừng rậm thế này có lẽ cũng chính là một trong những điểm bị bỏ hoang. Con người rời thành thị trong mạt thế, thứ làm họ nặng lòng nhất là đồ ăn, nước uống, quần áo chuyên dụng. Đồ đạc kiểu như khung phơi quần áo này đúng là chẳng ai thèm để ý thật.

"Có cái này cho em!" Đông giúp cô phơi xong đống quần áo sau đó kéo Đinh Hương vào một căn phòng dưới lầu, thần bí nói "Hi vọng em sẽ thích!"

"Là thứ gì thế?" Đinh Hương nửa tò mò nửa nghi hoặc nhìn theo. Chỉ thấy Đông nháy mắt với cô, ngọt ngào cười.
Này!
Dừng ngay hành động mê hoặc người khác lại có được không?
Đinh Hương không nhịn được ngẩn ra nhìn kĩ Đông thêm một giây. Anh ta quá đẹp, quá hoàn mỹ.. nhưng tại sao lại đối xử với một kẻ như cô theo cách này?
Chẳng lẽ do bản tính anh ta vốn tốt như vậy, hay anh ta vẫn còn canh cánh chuyện trả ơn trong lòng?
Nhắc mới nhớ, cô còn chưa biết gì về con người này đâu! Rốt cuộc anh ta là ai vậy?

"Em xem.." Đông đẩy cánh cửa lớn, căn phòng hôm qua chỉ có mỗi vài món đồ đơn giản bỗng dưng bị lấp đầy bởi giá, kệ, sách vở và mấy túi đồ lớn.
Đinh Hương ngây người bước vào trong, mùi giấy thoang thoảng trong không khí làm cô cảm thấy dễ chịu vô cùng. Khi bố mẹ còn sống luôn hi vọng cô và Lâm Vũ biết chữ, hiểu đạo làm người. Vì vậy nên khi tận thế kéo tới, Đinh Hương vẫn không quên thói quen xem sách, Lâm Vũ không được ra ngoài học tập nhưng cũng được chính chị gái dạy chữ cho.
Đã bao lâu rồi Đinh Hương không được thấy nhiều sách thế này? Trước đây trong thành cô cũng chỉ có vài ba cuốn để đọc đi đọc lại mà thôi. Giờ tự dưng thấy cả một thư viện ngay trước mắt, cảm xúc trong lòng dâng tràn tựa thủy triều vậy!

"Nhiều sách quá!" Đinh Hương cầm một cuốn lên coi, những con chữ đen nhỏ xíu trên nền giấy trắng. Tưởng như bình thường mà lại xa xỉ biết bao! "Tôi ít học, sợ đọc cũng không hiểu!"

"Em thích là được rồi!" Đông hài lòng gật đầu "Chỗ nào không hiểu hỏi tôi là được!"

"Sao anh biết tôi thích những thứ này?" Chẳng lẽ Đông thật sự có thuật đọc tâm?

"Khi đó ở nhà em vô tình thấy.." Đông cười nhẹ, thừa cơ nắm lấy tay cô như muốn đòi công. Nếu người không yêu sách, thời đại này còn mang theo chúng vào thành sao? Hơn nữa mấy cuốn sách trên phòng ngủ của hai chị em cô đã cũ mèm rồi, vậy mà vẫn được nâng niu trân trọng đặt ở chỗ sạch sẽ nhất! "Tôi khớp khung cho giá sách, còn em giúp tôi phân loại rồi để chúng lên kệ nhé! Chúng ta sẽ biến chỗ này thành thư phòng!"

"Đây là chỗ của anh đúng không?" Đinh Hương vui vẻ gật đầu, sau đó không nhịn được thắc mắc "Nếu để nhiều sách thế này anh sẽ ngủ ở đâu?"

Đông xoay mặt lại, thần bí nháy mắt với cô một cái. Lần thứ N trong buổi sáng hôm nay anh nở nụ cười quyến rũ với Đinh Hương. Hài lòng nhìn cô bị mình mê hoặc đến ngẩn người, Đông nhếch môi nhỏ giọng: "Ở đâu.. Đợi đến tối em sẽ biết!"

*Mạt thế đó mấy chục chương mới chiến nhau một lần =))
Cầu com mừn gây động lực a a a a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top