Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 - Tất cả bắt đầu từ sự tò mò(1)

Trong bộ sưu tập của Trần Hề có một cuốn nhật ký trong tuần qua các năm. Sau năm hai trung học, giáo viên chủ nhiệm sẽ thu mỗi tháng một lần. Không yêu cầu nội dung nhiều hay ít, chỉ xem đút kết của bản thân.
Trần Hề tiết kiệm giấy, một cuốn sổ ghi trong hai năm, học kỳ thứ ba của tháng cuối cùng lên lớp, cô đã không nộp lên cuốn nhật ký hàng tuần này.
Phần cuối cuốn nhật ký hàng tuần, cô đã viết như thế này ở đoạn mở đầu:

[Ngày đầu tiên của năm 2011, khá hỗn loạn.]

Ngày đầu tiên của năm trùng với ngày thứ bảy, Trần Hề thu dọn cặp sách từ sớm, ngồi trong căn phòng thuê đợi ông chủ Phương.

Căn phòng thuê rất nhỏ, trước cửa vốn dĩ chất rất nhiều đồ, hiện tại chỉ giữ lại những thứ cần dùng.
Trong tủ quần áo còn sót lại mấy bộ quần áo bốn mùa, số lượng không nhiều, bình thường cô thường mặc đồng phục.
Có một chiếc bàn gấp vừa là bàn ăn vừa là bàn học, phòng nhỏ, bình thường khi không sử dụng đến sẽ được gấp sát vào tường.
Ngoài ra còn có một giường tầng, cô và em trai ngủ giường trên, bố mẹ ngủ giường dưới.

Buổi sáng Trần Hề nấu một ít cháo, ăn với dưa muối, sau đó ngồi giường dưới đợi người. Ngồi đến khi mặt trời lơ lửng trên cao vẫn không nhìn thấy ông chủ Phương ngọc thụ lâm phong.

Trần Hề nghịch nghịch ngón tay hồi lâu, lại xoa xoa bụng, đơn giản lấy sách vở ra làm bài tập, một mạch đến khi trời khuất dạng, cô cũng không bật đèn, khi mắt gần như dán vào trang giấy, cuối cùng cách cánh cửa nghe được tiếng gọi lớn: "Hề Hề à, cháu có ở trong không——" Trần Hề ngay lập tức nhặt lấy cặp sách, vui vẻ cùng với người rời đi.

Ông chủ Phương vừa bước sang bốn mươi, tóc được tạo kiểu, mặc một chiếc áo lông lớn, tay cầm túi da, giày da dưới chân lẽ ra phải sáng bóng lại phủ một lớp bụi bùn.

Ông chủ Phương mày rậm mắt to, đường nét hài hoà, trời sinh khí chất thư sinh, dễ dàng đè lại vẻ cao sang phú quý này.

Trên đường đi, ông giải thích với Trần Hề lí do đến muộn: "Bà nội Phương hôm nay nhập viện, trong nhà lại có chút chuyện, có phải đợi sốt ruột rồi? Cháu đã ăn chưa?"
"Cơm tối cháu vẫn chưa ăn, bà nội Phương bị bệnh gì ạ?" Trần Hề quan tâm.
"Chỉ là lớn tuổi, không sao, tĩnh dưỡng là tốt rồi." Ông chủ Phương hơi do dự, nhẹ nhàng đổi chủ đề, "Cha cháu đã trở về chưa? Mấy ngày nay có liên lạc không?"
"Đã trở về ạ, cháu với bác Tưởng đã gọi qua một lần." Sở dĩ gọi cùng với bác Tưởng gọi điện thoại là vì cha Trần Hề là người khiếm thính, không thể nghe, nói, cũng không biết chữ, nhà họ Trần chưa từng mua điện thoại, ngoài vấn đề tiền bạc, mua rồi cũng không dùng đến.

Cha Trần bị khiếm thính bẩm sinh, mẹ Trần sau này mới bị, nhà hai người đều nghèo khó và ít học, mù chữ dẫn đến thiếu hiểu biết nhiều thứ. Trong cuộc đời mình, bọn họ đã làm được ba điều tuyệt vời nhất.

Thứ nhất là bởi vì thiếu hiểu biết nên bạo dạn, sinh ra Trần Hề có thính giác.

Thứ hai là hơn mười năm trước theo bác Tưởng cùng thôn rời vùng núi nghèo khó đến thị trấn nhỏ phía Nam làm việc.

Thứ ba là khi bà nội Trần qua đời, đứa trẻ bảy tuổi bị bỏ lại là Trần Hề, được họ đưa khỏi núi.

Từ đó mà Trần Hề cũng biết đến những sắc màu khác bên ngoài ngọn núi, cũng như người có đức hạnh là ông chủ Phương.
Những năm đầu tiên cha mẹ Trần Hề đến trấn Tân Lạc làm việc, chỉ có thể tìm những công việc lặt vặt để kiếm sống qua ngày.
Người khuyết tật vốn dĩ khó tìm việc hơn người bình thường, chưa kể bọn họ không thể dùng ngôn ngữ bình thường để giao tiếp với người khác, khó khăn chồng chất, sau này gặp được ông chủ Phương tốt bụng, cuộc sống họ trở nên thuận lợi, ổn định hơn một chút mới có can đảm đón Trần Hề đến bên mình.

Trần Hề hiểu ngôn ngữ ký hiệu của cha mẹ mình, trừ những lúc đi học, phần lớn thời gian cô luôn đến xưởng của nhà họ Phương làm người phiên dịch cho cha mẹ.
Con cái ông chủ Phương đều học tiểu học ở tỉnh, trong xưởng chỉ có mỗi cô là trẻ nhỏ, ông chủ Phương và bà nội Phương ngày ngày cho cô đồ ăn ngon, cùng cô trò chuyện, hi hữu hiếm gặp.
Cô còn nhỏ, không ai kiêng kị, mỗi ngày được nghe những câu chuyện bát quái của người làm trong xưởng, cô biết được ông chủ Phương anh tuấn soái khí là phú điền thế hệ thứ hai, thế hệ thứ nhất là mẹ ông. Công xưởng và tiền bạc đều nằm trong tay bà nội Phương, em gái, em trai ông đều muốn đoạt lấy.

Ông chủ Phương rất đào hoa, dễ mềm lòng, cho vay mượn luôn rộng rãi.
Ông chủ Phương số đào hoa, bà chủ Phương luôn chờ chực cơ hội.

Đáng tiếc sau hai ba năm nghe lời bát quái thì công xưởng nhà họ Phương đóng cửa, nhà họ Phương phá sản, bán nhà và xưởng để trả nợ.
Trần Hề đã không gặp lại bất cứ ai trong nhà họ Phương kể từ khi cô mười tuổi, lần gặp lại là nửa tháng trước. Tình cờ ông chủ Phương biết được mẹ Trần Hề qua đời vì bệnh, cha Trần Hề vì xoay xở chữa bệnh cho mẹ Trần mà mang một món nợ. Về sau cũng không tìm được công việc ổn định, không thể ở lại trấn Tân Lạc lâu hơn, cha Trần Hề chuẩn bị trở về núi làm nông.

Nhưng Trần Hề vẫn ở đây tiếp tục học, dù tương lai không rõ ràng nhưng vẫn sáng sủa.

Phương "đại thiện nhân" đã rớt nước mắt khi nhìn thấy Trần Hề gầy gò suy dinh dưỡng, vỗ ngực mình nói rằng ông sẽ tạm thời chăm sóc Trần Hề, chuyện của sau này sẽ nói sau.

Phương "đại thiện nhân" lại một lần làm việc thiện, sự việc đã quyết định, cha Trần không tiện ra ngoài một mình, vừa lúc chú Tưởng đồng hương cũng muốn trở về quê, không thể đợi kỳ học Trần Hề sắp kết thúc, mấy ngày trước cha Trần Hề đã đưa em trai năm tuổi về quê, ông chủ Phương cùng Trần Hề đã hẹn trước hôm nay sẽ đến đón cô.

Ông chủ Phương sớm đã cùng gia đình chuyển đến thành phố Hà Xuyên, Hà Xuyên cách Tân Lạc không xa, mất một tiếng rưỡi lái xe là tới rồi.

Hai người lớn nhỏ đều rất biết trò chuyện, đi được nửa đường, ông chủ Phương mua cho Trần Hề một phần burger thịt bò ba lớp cùng với nước cam. Lúc về đến nhà, ông chủ Phương vẫn đang trò chuyện vui vẻ, Trần Hề bước đi theo sau ông.

"Trong nhà có một chị gái, một anh trai, chị lớn hơn cháu một tuổi, học cao nhất* (lớp 10) rồi, anh trai lớn hơn cháu mấy tháng, cũng là sơ tam* (lớp 9)." Ông chủ Phương ở trong thang máy giới thiệu.

Nhà bọn họ có cấu trúc song lập hai tầng bốn gia đình , lúc đầu đến Hà Xuyên mua nhà, bọn họ đã cân nhắc qua việc mua biệt thự.
Nhưng với ba anh em nhà họ Phương, sự thiên vị là điều nguy hiểm nhất. Bà nội Phương đã suy nghĩ thấu đáo, mặc dù tiền phá dỡ của bà là gió lớn kéo tới, nhưng bà lại sợ bị gió mạnh thổi bay, lão nông dân gian khổ chất phác mới là chánh đạo, vậy nên bà vung tay quyết định, vẫn là mỗi người một lầu bớt việc.

Cửa thang máy vừa mở ra thì nghe một tiếng "Ầm" lớn, Trần Hề vốn dĩ ít đi thang máy, còn tưởng rằng thang máy sắp rơi, tim đập trật một nhịp.
Ngay sau đó cô lại nghe tiếng một cô gái hét lên:"Phương Nhạc, mẹ sinh ra chó còn tốt hơn sinh mày, mày chẳng là gì cả, muốn sống với con chó cái đó thì cút ra ngoài!"
Ông chủ Phương hét lên "Có chuyện gì, có chuyện gì vậy?" Ông vội vàng vội vàng ra khỏi thang máy.
Trần Hề chân ngắn bước theo, nhìn thấy một cô gái lao ra khỏi cửa, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, giọng khàn khàn hét lên: "Tất cả điều cút hết đi—" cô hét lên bảo người khác cút đi nhưng người cút đi mất lại là cô ấy.
Đẩy ông chủ Phương đang cản đường, cô ấy thậm chí không đi thang máy, chạy theo lối thang bộ.
Ông chủ Phương không kịp nhiều lời, chỉ vào cánh cửa đang mở dặn dò Trần Hề: "Cháu vào nhà trước, chú sẽ nhanh trở lại!" Vừa nói vừa đuổi theo, tiếng vọng của hai bố con họ trong cầu thang vạch ra khung cảnh tàn sát khốc liệt.

Trần Hề do dự một lúc, nhưng vẫn nghe lời bước vào cánh cửa lớn, lúc này cô mới nhìn thấy "Phương Nhạc" được nhắc đến trong miệng cô gái.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng vàng trang trí làm cho căng phòng sáng sủa đến cực điểm, đứng dưới đèn pha lê lộng lẫy là một thiếu niên cao gầy.

Trong phòng có hệ thống sưởi, chàng trai mặc một chiếc áo phông tay dài sáng màu và quần dài, chiếc áo phông dường như bị ai đó kéo rách, cổ áo thõng quá mức, để lộ ra bờ vai rộng và thẳng, xương đòn cũng lộ ra rõ ràng.
Mái tóc hơi rũ xuống che lại một chút đuôi lông mày, trên khuôn mặt tuấn tú, một đôi mắt hờ hững nhìn về phía Trần Hề.

Trần Hề hơi sửng sốt, nhất thời không nói nên lời.

Liếc mắt một cái, cô phát hiện trên bàn tay Phương Nhạc đang đặt bên chân hình như có vệt đỏ, nhìn kỹ, Trần Hề phát hiện phần lưng bên phía tay có vệt đỏ của đối phương quả thật đang rỉ máu, dưới chân Phương Nhạc là một đống đồ sứ vỡ.

Trần Hề tiến về phía trước, vừa định mở miệng nói "Tay anh bị thương rồi" tiện thể giới thiệu bản thân mình một chút, chỉ là mới đi được hai bước liền thấy Phương Nhạc trừng mắt "Đừng lại đây!" Không phải âm giọng vịt đực, giọng nói của thiếu niên từ tính sạch sẽ.

Thì ra hắn không phải giống với vẻ mặt lãnh đạm như vậy, ngữ khí giận dữ nhưng không thêm lực, lộ ra vẻ ủ rũ, không biết có phải ảo giác hay không, Trần Hề thậm chí nghe được có mấy phần chán ghét.
Cô vừa mới tới đây, cũng không đắc tội ai phải không? Trần Hề sững người.

Phương Nhạc mặc kệ kẻ lạ mặt xuất hiện, tự mình đi tới bàn trà, cầm lấy thùng rác sau đó trở lại vị trí ban đầu, nửa quỳ xuống nhặt những mảnh vỡ lên, động tác không nhanh không chậm, suốt quá trình đều cuối đầu, tiếng va chạm của những mảnh vỡ là âm thanh duy nhất phát ra trong không gian rộng lớn.
Sau khi nhặt xong, Phương Nhạc đi đến phòng bếp gần đó rửa tay, sau khi trở lại phòng khách, từ ngăn kéo tủ ti vi lấy ra hộp y tế, tự mình sát trùng vết thương, cúi xuống cắn một đầu, thắt nút xong, chậm rãi thu dọn đồ đã sử dụng, đặt hộp y tế trở lại chỗ cũ.

Phương Nhạc trong lúc lên lầu cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn Trần Hề, cơn giận của anh dường như đã nguôi ngoai trong lúc sát trùng vết thương, nhưng vẫn sót lại một chút.
Phương Nhạc mở miệng nhắc nhở: "Sau này cách xa tôi một chút." Cảm xúc thăng trầm không nhiều lắm, nhưng Trần Hề lúc này xác định được Phương Nhạc không thích cô không phải là ảo giác, miệng nhanh hơn não, lập tức đáp: "Xa một chút là bao xa?" bóng dáng Phương Nhạc dừng lại trên cầu thang, anh chậm rãi xoay người, nhìn thẳng vào cô.
Nói đều đã nói ra rồi, Trần Hề chớp mắt, khiêm tốn hỏi ý kiến: "Có phạm vi cụ thể không?" cô học theo ngữ điệu của ai đó.
Phương Nhạc nghiêm túc nhìn cô một cái, nghiêm túc trả lời: "Bằng khoảng cách hiện tại."
Từ cầu thang đến chỗ Trần Hề đứng, Trần Hề ước chừng khoảng mười thước, cô gật gật đầu: "Được thôi!"
Phương Nhạc:"......".

Phòng khách có nóc nhà thiết kế rỗng, từ lầu hai có thể nhìn xuống dưới, Phương Nhạc đi đến lầu hai, từ lan can thuỷ tinh nhìn xuống dưới lầu, Trần Hề không đứng yên tại chỗ, cô nhìn xung quanh, lùi lại phía cửa chính phía xa.

Cánh cửa lớn vẫn luôn mở, cô mang cặp sách, dựa vào thành cửa.
Phương Nhạc dừng lại vài giây mới bước vào phòng ngủ của mình.

Không có âm thanh nào từ chỗ cầu thang phát ra, Trần Hề không biết ông chủ Phương đi đâu, bao lâu thì trở về, cô đứng dựa sát vào vách cửa lớn để có thể sưởi chút khí ấm từ căn phòng, một chút cũng không lạnh.
Nhưng cô không biết máy sưởi ấm mở như thế này sẽ lãng phí bao nhiêu tiền, xoa xoa một hồi, cô đẩy nhẹ cánh cửa, nhưng không khoá cửa lại, không ké được hơi ấm nữa rồi, Trần Hề thu tay vào trong ống tay áo.
Tay áo có độn bông mềm, đứng nhàm chán một hồi lâu, đến khi chân hơi mỏi lại ngồi xổm một lúc.
Cứ ngồi rồi đứng như vậy, Trần Hề ước tính khoảng một tiếng, cuối cùng cũng đợi được ông chủ Phương trở lại.

Ông chủ Phương trở về một mình, Phương Mạt phẫn nộ đến mức suýt nữa muốn giết cha mình bằng tay không, ông chủ Phương không dám mắng con gái, nhưng luôn cảm thấy lạnh sống lưng, Phương Mạt một mực muốn đến chỗ mẹ, mẹ cô hiện đang ở nhà cậu, ông chủ Phương chỉ có thể miễn cưỡng lái xe đưa Phương Mạt qua đó.

Cậu không có nhà, khi mợ xuống nhà đón người, nhìn thấy ông chủ Phương liền giận dữ nộ khí, ông chủ Phương không còn hơi sức trả lời, để cho mợ đắc ý lấn tới. Lại đến khi mở miệng nói ra một câu: "Phương Nhạc cũng thật không ra thể thống gì, một đứa trẻ ngoan lại bị cậu dạy hư, bây giờ lại hùa thao cha, đối với mẹ mình như vậy, cẩn thận bị trời đánh!" Ông chủ Phương nghe đến đây liền không vui, thật muốn chặn cổ người, Phương Mạt lại trước một bước: "Mợ!"
Mợ Phương Mạt đáp: "Mợ nói gì sai à? Cháu một đứa nhỏ không có lương tâm, không phải cháu mấy ngày nay đều gọi trời đạp đất mắng A Nhạc?" 
"Cháu mắng là chuyện của cháu, sao mợ có thể nguyền rủa nó!" 
"Vậy mợ chính là người ngoài, không có tư cách cùng cháu chung một kẻ thù phải không?"
"Ý cháu không phải vậy........"
Mợ Phương Mạt phớt lờ ông chủ Phương, vừa đi vừa chửi mắng vào trong toà nhà, ý chí tức giận muốn giết cha và em trai của Phương Mạt bị hai ba câu nói của mợ làm dịu đi ít chút.
Mợ Phương sau cùng còn quay đầu lại ném cho ông chủ Phương một cái nhìn khinh bỉ, ông chủ Phương xấu hổ, suốt quãng đường trở về đều không ngẩng cổ.

Lúc bấy giờ nhìn thấy Trần Hề đứng trước cửa nhà, ông chủ Phương bước nhanh tới: "Sao cháu lại ở bên ngoài, không phải bảo cháu vào trong đợi sao?"
Trần Hề đáp: "Cháu đang nghĩ có nên đi tìm chú hay không."
Ông chủ Phương thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng con trai mình đuổi Trần Hề ra ngoài, ông nghĩ Phương Nhạc sẽ không lỗ mãng như vậy, thì ra là Trần Hề đợi đến sót ruột rồi.
"Chú đưa Phương Mạt đến nhà cậu rồi, người vừa rồi nhìn thấy chính là chị Phương Mạt của cháu."
Ông chủ Phương đẩy cửa đưa Trần Hề vào trong, không nhìn thấy Phương Nhạc, ông hỏi: "Anh Phương Nhạc của cháu đâu?"
Trần Hề đáp: "Anh ấy trước đó đã lên lầu rồi."
Nghe thấy giọng điệu của cô không hề xa lạ, ông chủ Phương tưởng rằng hai đứa trẻ đã sớm làm quen nhau, tâm trạng bị đả kích mới tốt lên một chút.

Trong nhà có đúng năm phòng ngủ, lầu dưới là phòng của vợ chồng ông chủ Phương cùng bà nội Phương, phòng ngủ chính có phòng tắm riêng ở lầu trên thuộc về Phương Mạt.
Hai phòng còn lại thức chất là một, ý đồ thiết kế ban đầu của chủ đầu tư chính là phòng người lớn và phòng em bé thông nhau, để người lớn có thể tiện chăm sóc em bé, hai phòng ngủ có cửa thông nhau, phòng tắm chung bên ngoài phòng ngủ.
Sau này phòng em bé được dùng làm phòng khách, người thân bạn bè có thể ở lại đây qua đêm, phòng bên cạnh Phương Nhạc là con trai nên không sợ bất tiện.
Bây giờ phòng em bé được dọn dẹp để Trần Hề ở, ông chủ Phương nói phòng có hơi nhỏ. Nhưng Trần Hề cảm thấy căn phòng này so với nhà cho thuê ở thị trấn Tân Lạc không khác biệt mấy, nhà thuê ở được bốn người, mà căn phòng ngủ này chỉ có một mình cô ở.
Ông chủ Phương chỉ vào cánh cửa nhỏ bên cạnh bàn học, thấp giọng nói: "Anh Phương Nhạc của cháu ở bên kia."
Trần Hề cũng học theo hạ thấp giọng nói: "Cách âm không tốt ạ?"
Ông chủ Phương chính là thích vẻ vừa đáng yêu vừa tinh quái của Trần Hề, vui vẻ đáp: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu cách âm quá tốt, ban đêm em bé khóc sẽ không nghe thấy." người chủ đầu tư ngôi nhà đã đưa ra một lí do như vậy.
Trần Hề muốn dậy sớm vào ngày mai, ông chủ Phương cũng không nói nhiều với cô nữa, sau khi giới thiệu phòng tắm, ông nhắc nhở cô ngủ sớm rồi xuống lầu.
Trần Hề tranh thủ thời gian tắm rửa một lát, trở lại phòng ngủ, cô ngồi trên giường nhìn xung quanh, không có nửa điểm muốn ngủ.
Ngẩn người một lúc, cô lấy cuốn nhật ký hàng tuần trong cặp sách ra để ghi chép.
Trong đêm khuya, dưới ngọn đèn bàn, lúc đầu chỉ có tiếng bút ma sát trên mặt giấy, sau đó hình như nghe thấy tiếng "cạch cạch", là âm thanh của vật gì đó được đặt lên bàn.
Trần Hề nhìn bức tường trước bàn học, có phải bức tường phía bên kia cũng đặt bàn học không? Trần Hề nhìn cánh cửa nhỏ, có một luồng ánh sáng từ khe hở bên dưới lọt ra.

Trần Hề lặng lẽ viết xong nhật ký hàng tuần, lúc thu dọn bút cũng là lúc ánh đèn dưới cửa biến mất. Đoạn mở đầu trong cuốn nhật ký hàng tuần vốn dĩ đã được viết xong nay có vết băng dính dán đè lên, có hai chữ bị che lấp, được điền vào những nét mới——-"Ngày đầu tiên của năm 2011, khá yên bình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top