Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4-Xem nhật ký của Trần Hề

Chuyện xảy ra sáng nay khi khoá đào đạo của trường Bát Trung nhận được báo cáo. Người hướng dẫn đào tạo cho phép học sinh nghỉ, các học sinh thông báo với cha mẹ về nhà sớm hơn, Trần Hề gọi điện cho ông chủ Phương nhưng không được, soạn một tin nhắn, báo với ông chủ Phương rằng tự cô có thể trở về được.
Đây là lần đầu tiên Trần Hề gửi tin nhắn, gửi xong còn kiểm tra lại hộp thư xem có gửi thành công hay không.
Chiếc điện thoại này cô được ông chủ Phương cho vào kỳ nghỉ Tết, ngày hôm đó sau khi thi xong, ông chủ Phương đến Bát Trung đón cô, cô nói cô muốn đến bệnh viện thăm bà nội Phương, ra khỏi phòng bệnh cô đề nghị muốn quay lại thị trấn Tân Lạc, trước đó, ông chủ Phương muốn để cô ở lại Hà Xuyên chơi một ngày.

Trần Hề chân thành nói: "Cháu muốn trở về xem sách càng sớm càng tốt, cháu muốn cố gắng hơn nữa vào kỳ thi cuối kỳ, vui chơi mà nói sau này lúc nào cũng có thể chơi ạ."

Ông chủ Phương rất xúc động, chưa từng thấy qua đứa trẻ nào nỗ lực như vậy, hiếm khi ông cẩn thận, nhớ tới Trần Hề không có điện thoại, nói vừa khéo trong nhà có điện thoại không dùng đến, bảo cô cầm lấy trước khi đi.
Kì thực Trần Hề không lo lắng về kỳ thi cuối kỳ.
Cô cũng biết Phương mẹ, hiện tại Phương mẹ không có nhà, Phương Mạt bỏ nhà đi, bà nội Phương lại bị chọc giận mà nhập viện, vừa rồi ông chủ Phương ở trước mặt bà nội Phương có chút dè dặt.

Trần Hề không muốn hỏi quá nhiều, nhưng cô biết tốt nhất là cô không nên nhúng tay vào việc nhà của người khác trong tình huống này.

Chiếc điện thoại ông chủ Phương cho cô có vỏ bên ngoài hơi trầy xước, nhưng vẫn hoạt động bình thường.

Nhà họ Phương mặc dù là nhà giàu mới nổi, nhưng có bà nội Phương trấn thủ, trong nhà vẫn quen tiết kiệm, thỉ dụ như điện thoại hay các đồ điện tử khác, nếu không hỏng hóc vẫn sẽ tiếp tục dùng, không chạy theo mốt.

Nhưng Phương mẹ cảm thấy cầm một chiếc điện thoại trầy xước là quá thấp kém, chiếc điện thoại này bị bà làm rơi sau đó thì đưa Phương Nhạc dùng.
Ông chủ Phương nói: "Mấy ngày trước dì cháu lại thay điện thoại, điện thoại cũ lại đưa cho Phương Nhạc, chiếc điện thoại này vừa khéo dư ra, cháu cứ lấy dùng đi, lát nữa chúng ta sẽ đi đăng ký sim điện thoại sau."

Sau khi có điện thoại Trần Hề cũng không bận tâm lắm, bởi vì không quen dùng, cũng không có ai liên lạc, di động thường để trong cặp sách, thỉnh thoảng chỉ lấy ra xem có cần sạc pin hay không.
Điện thoại giữ pin lâu, cho đến khi quay lại nhà họ Phương sau kỳ thi học kỳ kết thúc Trần Hề mới sạc pin lần thứ hai.
Trong lúc sạc, cô nhàn rỗi nghiên cứu các chức năng của điện thoại, nhưng đột nhiên bị khựng lại.
Trần Hề không hiểu tại sao lại có một mẩu tin nhắn trong hộp thư đến, ngoại trừ tin nhắn rác, còn có một tin nhắn với nội dung khiến cô kinh ngạc——"A Nhạc, dì với cha cháu thật lòng yêu nhau, dì hi vọng cháu có thể hiểu cho chúng ta, dì cũng không mong cầu danh phận gì.
Nhưng nếu dì và cháu có thể trở thành người một nhà, cháu yên tâm, dì cùng với cha cháu nhất định sẽ thương yêu cháu, chăm sóc cháu, dì hứa với cháu, dì nhất định sẽ coi cháu như con ruột của mình."
Lời văn ngắn gọn rõ ràng, nhìn vào nghĩa đen và tình hình hiện tại của nhà họ Phương, hẳn là ông chủ Phương ngoại tình, bà nội Phương bị chọc giận nhập viện, Phương Nhạc đâm sau lưng mẹ ruột, vì vậy Phương Mạt mới mắng cậu ta—-"Mẹ sinh ra chó còn tốt hơn mày, mày chẳng là gì cả, nếu mày muốn sống cùng con chó cái đó như vậy thì cút đi!". Đêm đó sau khi xem được bí mật này, Trần Hề đã vô cùng sốc và choáng váng, choáng váng đến nửa đêm, bàng quang cấp báo phải đi vệ sinh, kết quả vừa mở cửa liền đụng phải Phương Nhạc đang chuẩn bị vào phòng vệ sinh sau khi đi đánh bóng về.
Âm thanh ti vi ở lầu một vọng lên lầu hai, cô không tự chủ được nín thở.
Từ lúc Trần Hề kiểm tra hộp thư, rồi vô tình nhìn thấy trong hộp thư đến đó , phần tin nhắn bên trong cô không xoá đi, điện thoại là cô mượn dùng, cô không chắc mình có quyền xoá hay không.

Trời có gió và tuyết, xe khách chạy rất nhanh, Trần Hề nhớ khu phố nhà họ Phương tên là Cẩm Duyên Hào Đình, nhưng xe sẽ không thả từng người đến cửa, chỉ có thể dừng ở từng trạm.
Trần Hề hỏi qua tài xế, chọn một trạm điểm gần khu nhất.
Cô không biết gì về đường xá Hà Xuyên, từ bé đến lớn chưa từng đi taxi, cũng chưa từng ngồi xe buýt một mình, nhưng cô tự nghĩ mình có miệng để hỏi, trí lực bình thường, không có gì phải lo lắng cả.
Lúc nhận được điện thoại của ông chủ Phương, Trần Hề vẫn còn đang ngồi trên xe khách.
Ông chủ Phương nói với cô: "Hề Hề à, hiện tại chú không ở Hà Xuyên, giờ cháu đang ở đâu?"
Trần Hề nói: "Cháu vẫn đang ở trên xe của trường."
"Như vậy đi, chú bảo anh Phương Nhạc đến đón cháu, cháu xuống xe đừng đi lung tung."
Trần Hề vội vàng từ chối: " Không cần, không cần đâu chú Phương, cháu biết ngồi xe buýt, cháu tự về là được."
Ông chủ Phương đe dọi cô: "Cháu xem qua [Thuyết Pháp Hôm Nay] chưa? Cháu có biết có bao nhiêu cô gái lớn nhỏ như cháu bị bắt cóc không? Cháu nghe lời, chú sẽ bảo anh Phương Nhạc bắt taxi đến đón cháu."
Trần Hề nghĩ như vậy không phải là phiền phức sao, không bằng tự cô bắt xe về.
Ông chủ Phương lại nói: " Cháu không được một mình bắt taxi đâu, ai biết được tài xế là người tốt hay kẻ xấu, nếu hắn bắt cóc cháu, chú biết tìm cháu ở đâu."
Trần Hề không phục: "Chú phải tin tưởng vào trí thông minh của cháu."
Ông chủ Phương cười: "Nhưng chú không tin vào thân hình nhỏ bé của cháu a, người ta bắt cháu rồi bỏ chạy, cháu nói phải làm sao!" ..... cái này làm Trần Hề có chút khó phản bác.
Có lẽ là do thiếu dinh dưỡng nên hai năm nay Trần Hề không cao lên được chút nào, chiếc áo khoác màu đen cô đang mặc được mua khi cô học lớp sáu, lúc đó Trần mẹ cố ý mua áo lớn hơn một cỡ, nghĩ rằng cô có thể mặc nó lâu hơn, nhưng theo tốc độ phát triển của cô bây giờ, Trần Hề hơi lo lắng, sợ rằng chiếc áo khoác này có thể mặc thêm vài năm nữa.

Trần Hề đã chọn xuống ở một trạm xe buýt, tài xế chỉ cho cô nên ngồi xe buýt nào.
Sau khi xuống xe, Trần Hề đội mũ, quấn mình thật chặt, đứng trước bảng lộ trình xe buýt nghiên cứu lộ trình.
Ông chủ Phương để Phương Nhạc đến đón cô, Trần Hề cảm thấy chuyện này không mấy đáng tin, tốt hơn hết là dựa vào chính mình.
Lúc này điện thoại nhận được một cuộc gọi đến từ số lạ, Trần Hề có linh cảm, không hiểu sao trái tim cô đập lỡ một nhịp, bắt điện thoại quả nhiên nghe thấy giọng nói của Phương Nhạc.

"Ở đâu?" giọng nói thiếu niên sạch sẽ.
Trần Hề đang hứng gió Tây Bắc, lạnh run người, cô khẽ ho, báo tên điểm trạm xe buýt, rất tự giác nói: "Tôi tự ngồi xe buýt về là được."
"Xe buýt đã ngừng hoạt động."
......Trần Hề muốn nói hay để cô gọi xe?

"Đợi ở đó."
Được thôi.

Lần chờ đợi này cảm giác như đợi đến chân trời góc bể, xe buýt quả nhiên ngừng hoạt động rồi, mười mấy phút trôi qua cũng không thấy bóng dáng một chiếc xe buýt nào.
Bão tuyết thổi tới, trên đường có rất ít người đi bộ, tốc độ của chiếc xe thỉnh thoảng băng qua dường như còn chậm hơn so với việc cô đi bộ, các hàng quán trên vỉa hè hầu như đã đóng cửa.
Trần Hề đi tới đi lui trên bục của trạm xe buýt, vừa bật vừa nhảy, thỉnh thoáng loé lên ý nghĩ, Phương Nhạc có khi nào cố ý chơi khăm cô không.
Trước khi tê liệt sắp đóng băng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy trong gió tuyết một mảnh xuất chúng.
Trần Hề không biết Phương Nhạc có cao tới một mét tám hay không, trong số các bạn học cấp hai ở thị trấn của cô, hiếm thấy có ai cao hơn Phương Nhạc.
Thiếu niên mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, bên trong chỉ mặc một chiếc T-shirt, trước ngực đeo một chiếc túi chéo màu bạc, thân dưới mặc quần thể thao màu xanh lam nhạt, tay cầm một chiếc ô màu xanh nước biển, đi trong tuyết trắng, cảm giác có chút giống như đang tản bộ.

Nổi bật đến mức mọi người dễ dàng chú ý đến cậu.

Phương Nhạc cũng đã nhìn thấy Trần Hề, trên bục trạm xe buýt chỉ có một điểm đen nhảy nhót, người vừa nhỏ vừa gầy, cùng với hình ảnh đã ở trong tâm trí cậu hơn hai mươi ngày nay hoàn toàn giống nhau.
Ông chủ Phương lo lắng cô sẽ gặp phải bọn buôn người, Phương Nhạc cảm thấy chuyện xác suất nhỏ này cũng có thể xảy ra.
Trần Hề chạy vài bước về phía người đó, khi đến gần Phương Nhạc, cô dừng bước.
Phương Nhạc từ trong túi lấy ra một chiếc ô, vươn cánh tay thon dài trước mặt Trần Hề.
"Không gọi được xe, đi thôi." cậu nói.
"Ừm." Trần Hề đón lấy ô, lại thêm một câu "Cảm ơn."
Phương Nhạc bước chân dài rộng đi phía trước, Trần Hề một tay kéo vali hành lý, một tay cầm ô đi theo phía sau.
Chiếc vali được ông chủ Phương tìm được trong nhà, vào thời điểm đó trên chiếc vali xách tay 20inch có móc một thẻ nhựa bên trên tay cầm của vali, rất trùng hợp, chiếv vali này cũng thuộc về Phương Nhạc. Trên thẻ nhựa có tên latinh của Phương Nhạc, còn có thời gian xuất hành là [Ngày 6 tháng 8 năm 2010], Trần Hề không hiểu ý nghĩa của ký hiệu tiếng Anh còn lại trên bảng, sau khi tra cứu, cô mới biết được đây là tên của con tàu du lịch.

Mùa hè năm ngoái, Phương Nhạc ra nước ngoài du lịch, Trần Hề nhớ lại, cũng thời điểm đó năm ngoái, mẹ cô phải nhập viện, cô phải tất bật chạy trong bệnh viện.
Sau đó ông chủ Phương tháo thẻ nhựa và tịch thu túi bạt của Trần Hề.
Con lăn vali hành lý im lặng, dường như việc di chuyển trên tuyết còn nhẹ hơn âm thanh của gió.
Không giống như các bạn cùng trang lứa buông thả tự do, Phương Nhạc bước đi cao lớn, thẳng tắp, cũng không có ý định đưa tay ra giúp đỡ.
Quân tử đoan trang, thiếu niên như tùng, Trần Hề kéo theo hành lý, hai má và mũi đỏ ửng vì lạnh, cô cảm thấy Phương Nhạc hẳn là một người tàn nhẫn, cho nên miêu tả trước đây có lẽ không thích hợp với cậu, nhưng miêu tả sau cũng có phần không phù hợp.
Phương Nhạc không quay đầu lại, không nhìn thấy người phía sau khó khăn bước đi, nhưng hơi thở dốc nặng nề phía sau chưa từng ngừng lại.
Đi được một đoạn, trên đường cuối cùng cũng xuất hiện một chiếc xe taxi trống, Phương Nhạc vẫy tay ra hiệu, tài xế taxi chạy qua cũng không thèm để ý.
Phương Nhạc cũng không hề tức giận hay phàn nàn, cậu chụp lại biển số xe rồi bấm số khiếu nại một cách gọn gàng.
Gọi xong điện thoại quay đầu, nhìn thấy một vóc dáng nhỏ bé đang đứng cách cậu một khoảng, ngẩng đầu lên nhìn cậu bằng đôi mắt sáng ngời.
Phương Nhạc dừng một chút, thu lại điện thoại nói: "Đi thôi."
Hai người một trước một sau tiếp tục chậm rãi đi trong tuyết, đi được một đoạn, Phương Nhạc cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi trống.

Phương Nhạc ngồi vào ghế phụ, Trần Hề đẩy vali vào cốp sau, sau đó cũng theo ngồi vào.
Trong xe không mở nhạc, cũng không có người nói chuyện, do vậy đột nhiên có người phát ra tiếng động nhỏ cũng trở nên rõ ràng.
Xe chạy được một đoạn, Phương Nhạc nghe thấy tiếng tự lẩm bẩm, cậu nhìn vào gương chiếu hậu, người trong gương gầy gò, chỉ có đôi tay nhỏ mũm mĩm, đối phương vừa xoa đôi bàn tay xưng đỏ của mình để giữ ấm vừa chăm chú nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, nhưng lời thì thầm trong miệng là biển báo đường hoặc tên các toà nhà.

Trần Hề đang học cách nhớ đường.

Tổng thời gian đi bộ mất 40 phút, nhưng lái xe thì không mất bao lâu.
Nhưng hiện tại việc di chuyển trong tuyết khó khăn, đoạn về sau tài chế lái xe rất thận trọng.
Đoạn đường này trở về đến nhà đã quá giờ ăn trưa.

Tất của Trần Hề đã bị ướt, cô đặt đôi giày thể thao ướt sang một bên, kéo vali trở về phòng ngủ ở tầng hai.
Phương Nhạc vẫn không ra tay giúp đỡ, cậu đặt túi và áo khoác xuống, vào bếp uống chút nước, lấy ra bánh mì, hai ba miếng đã ăn hết.
Phương Nhạc lấy tờ giấy đồ ăn ngoài ra gọi điện, cửa hàng phải đóng cửa trong trời tuyết, hồi lâu không có người bắt máy, đột nhiên trong tiếng tu tu vô hồn vang lên tiếng bước chân nhẹ, Phương Nhạc nhướng mi.
Trần Hề đang cởi áo khoác, mặc một chiếc áo len cổ lọ màu vàng có thuê một quả anh đào nhỏ màu đỏ trước ngực.
Cô ngó đầu nhìn vào mấy tờ rơi đồ ăn, sau khi bắt gặp ánh mắt Phương Nhạc, cô nhẹ giọng nói: "Nếu trong nhà có thức ăn, hay để tôi nấu nhé?"
Phương Nhạc: "......"
Cậu nhìn thấy ánh sáng háo hức từ trong đôi mắt tròn xoe của Trần Hề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top