Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi sử dụng skill của mình, cô đã thấy được ký ức của Jinwoo khi nhóm của cậu bước vào Cánh cổng, và cả cánh cửa kép kia nữa. Đền thơ Cartenon, điều răn, những bức tượng to lớn, và cả hình ảnh cuối cùng của Jinwoo trước khi cậu hoàn toàn mất đi ý thức.

"Phù." [Tên bạn] thở phào, cảm giác mồ hôi rơi trên trán, skill này cần sự tập trung cao độ, vì nếu thâm nhập quá sâu vào tâm trí của người bị xem ký ức, thì chắc chắn sẽ bị tổn thương đến tinh thần của chính mình.

"[Tên bạn], Jinah, mẹ...Tớ muốn gặp lại cậu một lần nữa..."

"Tớ không muốn chết đâu...Tôi không muốn chết."

"Tôi vẫn còn nhiều điều để nói với cô ấy!"

"Nếu như mình có thể, mình muốn có một cơ hội làm lại!"

Và đó là khi một màn hình màu xanh trong suốt giống như cô xuất hiện, thông báo Jinwoo đã hoàn thành nhiệm vụ bí mật "Lòng can đảm của kẻ yếu" và "Bạn có thể "Trở thành một người chơi thực thụ""

[Tên bạn] ngồi trong suy ngẫm, tại sao Hệ thống lại chọn cậu và cô trở thành người chơi? Rốt cuộc người chơi  là gì? Càng nghĩ càng nhức đau. Trước mắt, những gì cô biết về Hệ thống: Luôn đưa ra nhiệm vụ; Trạng thái người chơi; Có thể tăng sức mạnh cá nhân qua mỗi nhiệm vụ; Cửa hàng; Phần thưởng.

Nhưng quá trình trở thành người chơi của Jinwoo và của cô quá khác, cô thì bỗng một ngày sau khi thức tỉnh đã nhận được thông báo của Hệ thống, còn của Jinwoo thì lại phải qua một nhiệm vụ ẩn, mà lại là nhiệm vụ ảnh hưởng đến tính mạng như thế. Thì liệu quá trình phát triển và những chức năng Hệ thống của từng người chơi cũng khác nhau không?

Đợi khi nào cậu ấy dậy, mình phải hỏi mới được. Giờ thì ngủ thôi.

Và cứ thế, [Tên bạn] luôn đến chăm sóc cho Jinwoo mỗi lần làm xong công việc(nhiệm vụ hằng ngày) của mình. Hai ngày đã trôi qua, nhưng vẫn không có động thái gì khác từ Jinwoo, trừ việc người tên Woo Jinchul kia luôn tới để kiểm tra cậu ấy đã tỉnh dậy hay chưa.

Hôm nay là đêm thứ ba, cô lại nằm ngủ kế bên cậu như mọi khi, và hôm nay cô lại nằm mơ thấy khung cảnh tối om, xung quanh không có gì ngoài bóng đêm nhưng cơ thể cô lại đang lơ lửng và tỏa ra ánh sáng, thứ mà người ta hay gọi là linh hồn. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm hiểu xem đây là đâu, thì hôm nay lại phát hiện có một người(?) nào đó xuất hiện đằng sau.

"҉S҉ẽ҉ ҉s҉ớ҉m҉ ҉t҉h҉ô҉i҉.҉ ҉T҉a҉ ҉s҉ẽ҉ ҉g҉ặ҉p҉ ҉l҉ạ҉i҉ ҉đ҉ư҉ợ҉c҉ ҉e҉m҉.҉"҉

Khi cô xoay đầu muốn hỏi là ai thì cả người lẫn giọng và biến mất, và cô đột ngột tỉnh dậy, cảm giác trái tim đập rất nhanh như muốn nổ tung vậy, nhưng không phải cái kiểu lo sợ mà là kiểu cảm giác hồi hộp. Nói chung cảm giác rất kì lạ.

"Ah!" Sau đó cô bị tiếng la của người nằm trên giường ba ngày nay, thoát khỏi cơn mơ ngủ.

"Jinwoo!" [Tên bạn] mừng rỡ lao đến ôm chầm cậu, cô có thể cảm nhận được cơ thể cậu đang run rẩy và thở gấp nhưng sau đó cậu cũng lập tức vòng tay ôm lấy cô, cả hai yên lặng cảm nhận hơi ấm của nhau, không ai nói năng gì nhưng vậy là đủ rồi.

Jinwoo như có rất nhiều điều muốn nói với cô, vì dù sao trước khi cậu bất tỉnh, người cậu nghĩ đến cuối cùng là cô. Và ngay giờ đây, khi cậu mở mắt thì đã thấy cô trước mặt, trong mấy năm qua từ khi làm Thợ săn, sự hiện diện của cô là thứ may mắn nhất trong đời cậu.

"[Tên bạn]...Tớ-" Tiếng cánh cửa phòng mở ra, và hai người từ Hội Thợ săn Hàn Quốc lại đến.

"Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh dậy." 

"Trưởng thanh tra Woo." [Tên bạn] tách khỏi Jinwoo nhưng vẫn ngồi trên giường bệnh bên cạnh cậu.

"Cô [Tên bạn]." Jinchul chào cô, ngồi xuống ghế sofa gần đó, cùng với một thanh tra viên khác.

"Bọn họ là...?" Jinwoo nhìn cô với ánh nhìn dò hỏi. Trong lòng có phần hụt hẫng và bực tức vì mất đi cơ hội để nói ra tấm lòng của cậu.

"Xin lỗi vì đã làm cậu giật mình." Jinchul đưa cho Jinwoo danh thiếp.

"Tại sao thanh tra viên thuộc Hội Thợ săn Hàn Quốc lại tìm đến tôi?" Jinwoo nhận danh thiếp và nhìn tên người vừa đưa cho cậu.

Jinchul đầu tiên nói với cậu ấy biết là Jinwoo đã hôn mê tận 3 ngày và kể lại tình hình từng người cho cậu nghe.

"Ông Song Chi-Yul suýt mất một cánh tay, nhưng nhờ có cô [Tên bạn] đây đã có thể hồi phục được nó, nhưng có vẻ ông ấy đã có sự lựa chọn về hưu của mình." [Tên bạn] có thể cảm nhận ánh nhìn ngạc nhiên của Jinwoo hướng thẳng về mình.

"Cô Juhee đang được điều trấn thương tâm lý sau chuyện đó. Cũng không chắc cô ấy có muốn trở về làm thợ săn không nữa."

"Và một thợ săn khác như Kim Sangshik..."

"Không, tôi biết, như vậy là đủ rồi." [Tên bạn] đảo mắt nhìn Jinwoo đang cùi gằm, không cần nhìn thấy biểu cảm, cô cũng có thể hiểu được cậu đang nghĩ gì.

"Số người sống sót ở hạng động kép là 6 người tất cả. Mặc dù các thợ săn thường xuyên phải đối mặt với nguy hiểm. Nhưng hiếm khi rơi vào trường hợp bị tàn sát như thế này."

[Tên bạn] ngồi một bên lắng nghe cũng gật gù đồng ý, nhưng cũng có thể hiểu vì đấy không phải một động kép bình thường, mà là nơi để Jinwoo có thể hoàn thành những điều kiện của mình trở thành một người chơi của Hệ thống.

Nghĩ đến nụ cười của bức tượng kia mà cô nổi da gà. Thật là ghê tởm, tên tạo ra Hệ thống đúng là biến thái không tưởng.

"Không thể nào?!" Jinwoo nói lớn làm cô giật mình khỏi cơn suy nghĩ.

Có vẻ như khi Hội thợ săn và Hội Cọp Trắng đến hiện trường thì đã không thấy những bức tượng đó nữa, ngoài trừ Jinwoo đang nằm bất tỉnh trên tế đàn.

"Chúng tôi có thể đã không tin chuyện này, nếu như không có những lời khai giống nhau của những người sống sót. Mặc dù nó có hơi khác nhau một chút."

"Đây chỉ là những phỏng đoán của chúng tôi, nhưng mà chúng tôi tin rằng cậu đã nhận được †hứς †ỉηh κép."

Một Thợ săn sẽ nhận được chỉ số cố định sau khi nhận được "Thức tỉnh" hoặc năng lực gì khác. Mặc dù vậy vẫn có một số Thợ săn khác nhận được thêm một lần thức tỉnh nữa.

Ban đầu họ có thể là C-Rank và phát triển lên A-Rank hoặc là từ B-Rank tiến thẳng một phát đến S-Rank.

Họ nghĩ như vậy thì cũng không sai. Nếu như mình không nhận được thông báo từ hệ thống, mình cũng sẽ nghĩ Jinwoo nhận được thức tỉnh kép. 

[Tên bạn] nhìn bọn họ lấy ra máy dò năng lượng và yêu cầu Jinwoo đặt tay lên đó.

Tuy nhiên, vì cậu ấy không phải thức tỉnh kép, nên chắc chắn chỉ số cậu ấy bây giờ vẫn sẽ tương tự như ban đầu mà thôi.

Không cần nhìn vào số trên máy đo lường, cũng có thể thấy rõ Jinwoo vẫn là hạng E như ban đầu, qua sắc mặt và giọng điều đầy khinh thường của người nhân viên bên cạnh Jinchul.

Jinwoo cũng có vẻ mặt hơi thất vọng nhưng nhanh chóng cậu hồi phục lại vẻ bình thường, và [Tên bạn] để ý ánh nhìn của cậu trên không trung. Chắc chắn cậu ấy đang nhìn vào bảng thông báo của Hệ thống.

"Cô [Tên bạn], chúng tôi có thể hỏi cô một vài điều được không? Riêng tư." Jinchul quay đầu nhìn cô. Không cần thấy ánh mắt của anh ta, cô cũng loáng thoáng thấu được đây là một chuyện quan trọng và mong cô sẽ đồng ý.

[Tên bạn] nhìn Jinwoo và có vẻ như cậu ấy cũng cần sự riêng tư với Hệ thống nên cô cũng gật đầu. "Jinwoo, tớ ra ngoài với vị thanh tra này một chút rồi tớ sẽ mua đồ ăn cho cậu luôn nhé."

"Ừm, cậu về sớm nhé, tớ sẽ nghỉ ngơi một chút." Jinwoo kiềm lại vẻ hụt hẫng của mình và vẫy tay chào cô sau khi cô khuất khỏi cánh cửa.

"Bây giờ thì, có vẻ bọn họ không nhìn thấy nó." Jinwoo ngước nhìn bảng thông báo màu xanh trong suốt từ hệ thống. 

Nhưng khi nãy, ánh mắt của [Tên bạn] có lẽ là đang nhìn cái này. Hay do mình nhầm?  Cậu nhớ lại hướng mắt của cô và rõ ràng cô đang nhìn phía trên cậu, nhưng cậu không chắc. 

"Mình có nên hỏi cô ấy không ta, rằng có nhìn thấy nó không." Cậu đưa tay chạm vào màn hình trong suốt trước mắt cậu, và cánh cửa phòng một lần nữa mở ra. 

"Anh hai, chị [Tên bạn] có đưa cho em...Anh đang làm gì vậy?" Jinah một tay cầm bịch đồ ăn do [Tên bạn] làm.

"Đầu của anh vẫn còn bị thương hả?" Jinah thở dài nhìn người anh của mình nằm trên giường bệnh và sau đó là một tràng những lời lo lắng và tức giận của cô. 

Jinwoo chỉ có thể nói xin lỗi và sau đó liền hỏi liệu cô có nhìn thấy cái màn hình xuất trước mắt anh, và cô đã nói không.

"Mà trước tiên anh ăn cái này đi, chị [Tên bạn] vừa mới mua khi nãy đấy." Jinah đặt đồ ăn xuống bàn và đưa cho Jinwoo. 

"Ồ, món anh thích luôn này." Jinwoo bất giác cười và bắt đầu ăn, đúng là chỉ có cô là hiểu anh nhất đang muốn gì. 

"Mà chị [Tên bạn] đi đâu vậy? Khi nãy em thấy chị ấy đi cùng với hai người mặc đồ vest, chắc sẽ không có chuyện gì chứ?" Jinah hỏi trong lo lắng, cô không muốn chuyện gì xấu xảy ra với chị dâu tương lai của mình đâu!

"Không sao đâu...Anh mong là vậy." 


Vị trí | Trụ sở Hội Thợ săn Hàn Quốc

Bọn họ dẫn cô đến văn phòng, ở đây không gian rộng lớn nhưng không một bóng người, chứng tỏ bọn họ đã chuẩn bị trước, và có lẽ đây là một cuộc trò chuyện quan trọng. 

"Trưởng thanh tra Woo, anh dẫn tôi đến đây là có chuyện gì hệ trọng cần hỏi sao? Những gì tôi biết về sự việc, tôi đã kể hết rồi mà." [Tên bạn] ngồi thoải mái trên chiếc ghế sofa và nhìn Jinchul ngồi đối diện cô.

"Không, vẫn chưa hết." Jinchul gỡ mắt kính, lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt của anh ta một cách hoàn chỉnh thế này. Thật sự thì trông anh ta khá bảnh bao đấy, trừ việc gương mặt có phần nghiêm túc.

"Theo như lời những người sống sót, khi bọn họ chạy thoát khỏi đó, đã cảm nhận được một nguồn ma lực nào đó bao quanh họ. Tuy nhiên trong số những người còn sống, ngoài cô Juhee là Healer ra thì còn lại bọn họ là lớp Fighter."

[Tên bạn] hiểu được anh ta sắp hỏi cô điều gì rồi. "Ý anh là?"

"Ý tôi là có một người khác đã giúp bọn họ trong lúc họ đang ở bên trong Cánh cổng. Và tôi nghi ngờ người đó là cô." Jinchul nhìn thẳng vào cô, như đang muốn chứng thực thông tin.

"Tại sao anh lại nghĩ đó là tôi? Tôi chỉ là một người thức tỉnh bình thường thôi." Nhưng [Tên bạn] vẫn muốn dò hỏi, Hội Thợ săn Hàn Quốc đáng tin cậy đến mức nào.

"Cô [Tên bạn], tôi nghĩ cô cũng biết tôi là một Thợ săn hạng A, tôi có thể thấy thứ mà một người hạng E như cậu Sung không thể thấy được." Jinchul khi nói điều đó hoàn toàn không có ác ý, và cô biết.

"Và còn nữa." Anh ta lấy ra một cái hộp và bên trong là sợi dây chuyền cô đã đưa cho Jinwoo. "Tôi đã lấy thứ này khi cậu Sung bất tỉnh, thật xin lỗi vì đã không có sự cho phép mà lấy nó."

Hèn chi khi trở về bệnh viện, cô không thấy bóng dáng nó đâu. "Không sao. Vậy ra anh đã kiểm định món đồ này?" Cô cầm sợi dây chuyền và xem xét nó.

"Đúng vậy, và người giám định đã khẳng định đây là một món đồ cấp S có khả năng hồi phục máu, tạo khiên chống phép và chống tác động vật lý bậc cao và có khả năng gia tăng kỹ năng của người đeo nó đến mức tối đa. Đây là một món mà trong kho dữ liệu về Items chưa xuất hiện bao giờ."

Dù vậy, Jinwoo trong ký ức cô xem được vẫn bị thương đến mức đáng sợ. Vậy có nghĩa bọn tượng đó có sức mạnh không thể nào đo lường được chỉ với cấp S.

Cô nhớ đến hình ảnh Jinwoo bị mất một đôi chân do một trong những bức tượng tạo ra, trong lòng cảm thấy vừa tức giận vừa bất lực vì ngay cả một món đồ cấp S cô tạo ra cũng không chống nổi một cú của thứ đó.

"Tuy nhiên theo dữ liệu chúng tôi có được, cậu Sung là người duy nhất thức tỉnh trở thành Thợ săn trong gia đình. Và món đồ Cấp S này ngoài việc kiếm từ các Cánh cổng cùng cấp thì chỉ còn ở các nơi đấu giá. Nhưng cậu ấy lại không thể mua được một thứ đắt tiền như vậy, trong khi có thể sử dụng số tiền đó để giúp mẹ mình."

"Vì vậy, anh liền nghĩ đến tôi, một người đã nói với anh là người thức tỉnh và có thể hồi phục cánh tay của ông Chi-Yul?"

[Tên bạn] đánh giá cao sự thẳng thắn trong suy nghĩ của Woo Jinchul, và trông anh ta cũng có vẻ là người chính trực. Cô có lẽ sẽ có thể đặt niềm tin vào người này được đây.

Jinchul gật đầu, anh tin rằng chỉ có cô, một người đã nói dối mình không phải Thợ săn và đã âm thầm làm công việc này để giúp sức cho Jinwoo. [Tên bạn] thấu được anh ta đang nghĩ gì qua đôi mắt của anh ta.

"Anh nghĩ đúng một phần là tôi đã đưa anh ấy cái này. Nhưng không phải tôi là nói dối anh về việc tôi không phải là Thợ săn đâu."

"T-Thế thì làm sao?" Jinchul lập tức nhảy số trong đầu, trừ khi cô mua nó từ những buổi đấu giá, nhưng một món đồ hạng S rất đắc tiền, mà nếu cô có nhiều tiền như thế Sung Jinwoo sẽ không phải trở thành Thợ săn nguy hiểm như vậy làm gì.

Không lẽ?! Jinchul mở to mắt khi một ý tưởng khác hiện lên.

"Đúng vậy, anh đã nghĩ đúng rồi đấy. Tôi là người đã tạo ra nó." [Tên bạn] thấy được sự ngỡ ngàng khó tin trong mắt Jinchul. "Nói đúng hơn, tôi đã yểm phép nó." Cô đưa tay chạm vào sợi dây chuyền.

"Chuyện này..." Jinchul vẫn khó tin nhìn vào sợi dây chuyền rồi nhìn cô, đây là một phát hiện mới. Vì bình thường những món đồ(Items) sẽ rơi ra từ boss, quái, hay được chế tạo bởi những người thợ rèn.

Nhưng đây lại là yểm phép? Cô là yểm phép vào những vật bình thường và biến chúng thành những món đồ có giá trị. Ngoài ra, cô còn có khả năng của một Healer hạng A, đây là một nhân tài khó tìm. Cô có thể thuộc lớp Mage với skill hồi phục vết thương cao.

Mình cần phải nói chuyện này với Chủ tịch mới được. Jinchul tự nhắc nhở mình.

"Trưởng thanh tra." [Tên bạn] đặt lại chiếc vòng vào trong hộp. "Anh có thể giúp tôi một việc, đổi lại tôi sẽ tặng Hội Thợ săn Hàn Quốc chiếc vòng này, có được không?" Cô để cái hộp xuống trên bàn.

Jinchul không phải người ham mê tiền bạc hay của cải riêng, nếu cô nói tặng cho anh, chắc chắn anh ta sẽ không chịu nhưng nếu nói tặng cho Hội Thợ săn Hàn Quốc, thì đấy sẽ là của cải chung, và chắc chắn anh ta sẽ không từ chối.

"Mời cô nói." Jinchul bắt đầu có thiện cảm với tác phong của cô.

"Xin hãy cho tôi giấy chứng nhận trở thành một Thợ săn." Cô nhìn về phía anh nhưng thực chất trước mắt cô đang xuất hiện một màn hình màu xanh trong suốt.

< 𝔑𝔥𝔦𝔪 𝔳𝔟𝔱 𝔫𝔤ờ >

Đượ𝚌 𝚌ấ𝚙 𝚐𝚒ấ𝚢 𝚌𝚑ứ𝚗𝚐 𝚗𝚑ậ𝚗 𝚃𝚑ợ 𝚜ă𝚗.

𝕹ế𝖚 𝖐𝖍ô𝖓𝖌 𝖍𝖔à𝖓 𝖙𝖍à𝖓𝖍 𝖙𝖗𝖔𝖓𝖌 𝖍𝖆𝖎 𝖓𝖌à𝖞 𝖘𝖓𝖍𝖓 𝖍ì𝖓𝖍 𝖕𝖍𝖙.

"Việc này cô có thể dễ dàng làm tại Trụ sợ Hội Thợ săn của chúng tôi cơ mà? Không nhất thiết phải cần tôi." Jinchul nói lên thắc mắc của mình, rõ ràng cô có thể đến trụ sở và đi đánh giá. Tại sao cô không làm thế?

"Chuyện này..." Cô không thể nào nói có một cái màn hình đột ngột xuất hiện và bắt cô thực hiện ngay lập tức được. "Tôi muốn đi đánh giá mà không có quá nhiều người để ý. Anh biết đó, sẽ phiền phức lắm."

Cô vẫn thường xem tin tức hằng ngày nên cô biết rõ những người được đánh giá hạng A hay S sẽ được nhiều guild từ nhỏ đến lớn chiêu mộ, và bọn họ bám dai như đĩa, là dai như đĩa đấy. Cô không muốn rước họa vào thân đâu.

Jinchul nghe cô nói liền hiểu, nhưng nếu như vậy có nghĩa là cô tự giác được bản thân mình sẽ nằm ở một hạng cao? Có phải là quá tự cao? Chỉ có thể đi đánh giá thì ta mới biết được.

"Tôi hiểu rồi." Jinchul nhận cái hộp, đứng dậy. "Vậy thì mời cô đi theo tôi."

Chắc Jinwoo phải đợi mình hơi lâu rồi.

Họ đến một căn phòng rộng khác, ở đó có hai nhân viên khác đang đứng ở chỗ máy màn hình, và chính giữa là máy đo lường cấp bậc hình cầu có một cái trụ đỡ nó.

"Trưởng thanh tra Woo. Mọi thứ đã sẵn sàng rồi ạ." Một người nhân viên gần đó nói.

"Mời cô tiến lên phía trước, đặt tay lên viên pha lê đen và chờ một chút." [Tên bạn] làm theo những gì người nhân viên nói và đặt tay lên viên pha lê, cảm nhận được sức mạnh của mình đang bao bọc quanh viên pha lê.

Một người thức tỉnh với khả năng hồi phục cấp A, và có thể yểm phép lên đồ vật. Chắc chắn là một Thợ săn hạng A!

Và ngay sau đó, máy dò đã phát thông báo lỗi hay nói cách khác là không thể dò được.

"Đ-Đây là!" Jinchul không thể tin vào mắt mình, đã hai năm kể từ Cha Hae-In, đây là lần đầu tiên nó xuất hiện lần nữa.

Cô gái này là Thợ săn hạng S thứ 10 của Hàn Quốc!

Hạng S, sẽ phiền phức đây nếu nhiều người biết. [Tên bạn] cảm nhận được những ánh nhìn kinh ngạc về phía mình, và cả những sự phiền phức có thể xảy đến trong tương lai nếu những Guild lớn biết có sự tồn tại của một Thợ săn hạng S mới.

"Trưởng thanh tra Woo. Tôi mong rằng anh đừng thông báo sự việc này đến quá nhiều người, đương nhiên trừ Chủ tịch Hội Thợ săn Hàn Quốc."

"...Dù sao tôi cũng đã hứa sẽ giúp cô. Nên tôi sẽ làm theo cô vậy." Cái giá của chiếc vòng cổ dư sức để anh có thể làm những việc này.

"Cám ơn anh. Giờ thì tôi còn phải làm gì nữa?"

"Cô sẽ điền thông tin của mình vào giấy và chúng tôi đương nhiên sẽ cấp bằng cho cô sau đó. Tuy nhiên, theo trình tự, chúng tôi vẫn phải đánh giá lại năng lực của cô bằng một thiết bị chính xác hơn."

"Cô có thể quay lại vào ngày hôm sau?"

"Sáng ngày mai." [Tên bạn] nhanh chóng trả lời. "Tôi cần giấy chứng nhận Thợ săn trong ngày mai."

Jinchul tự thắc mắc trong lòng vì sao cô cần bằng cấp gấp như vậy nhưng anh ta không hỏi, chỉ có thể nghĩ chắc là liên quan đến Sung Jinwoo. "Được. Vậy tôi sẽ hẹn cô vào sáng mai lúc 9 giờ."


Vị trí | Bệnh viện
Thời gian| Tối cùng ngày

Cuối cùng, cô cũng đã có thể quay trở về bệnh viện để thăm Jinwoo, sau khi làm hết những việc cần làm, chăm sóc Jinah, hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày và đương nhiên là đem theo đồ ăn sáng hôm sau cho Jinwoo thì cũng đã nửa đêm.

Không biết bây giờ cậu ấy còn ngủ hay thức nữa. [Tên bạn] mở cửa phòng và thấy bên trong không một bóng người.

"Cậu ấy đâu rồi?!" Cô dáo dác nhìn xung quanh, trên giường và khu vực gần đó không có dấu hiệu gì đặc biệt, ngay cả cửa sổ cũng không mở, và cô cũng không cảm nhận sức mạnh của ai khác vào đây.

Khoan đã, Hệ thống! Thôi mình quên mất. Chắc chắn là Jinwoo đang bị phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày.

[Tên bạn] vò đầu trong cơn tức tối vì mình quên béng mất chuyện Hệ thống, đến mức mà tóc cô rối lên. "Nóng quá đi mất!"  Cô lấy mái tóc giả trên đầu, một màu đỏ hiện ra. Mái tóc màu đỏ óng ả xả dài xuống thắt lưng.

Đúng vậy, tóc đen chỉ là tóc giả để cô che đi mái tóc thật của mình. Ban đầu thực chất cô có mái tóc màu đen, tuy nhiên sau khi thức tỉnh, mái tóc cô đã biến thành một màu đỏ như vậy. Nếu để mái tóc này ra đường chắc chắn sẽ bị dòm ngó rất nhiều, nên mẹ của Jinwoo đã mua mái tóc giả này cho cô.

"Chắc là mái tóc này có liên quan đến skill của mình rồi..." Cô vân vê lọn tóc màu đỏ của mình. "Cũng không còn sớm gì, mình sẽ ngủ và đợi Jinwoo về."

Rồi cô đặt đồ ăn trên bàn, ngồi xuống ghế và ngủ một giấc.

Hôm nay, cô lại thấy mình trong khoảng không trống rỗng và tối mịt đó nữa, cô không thể thấy gì khác ngoài bóng tối, dù vậy không hiểu sao cô lại không thấy sợ hãi, mà ngược lại cảm giác rất quen thuộc, rất ấm áp.

H҉ã҉y҉ ҉đ҉ợ҉i҉ ҉t҉a҉,҉ ҉t҉a҉ ҉s҉ẽ҉ ҉t҉r҉ở҉ ҉v҉ề҉ ҉v҉ớ҉i҉ ҉e҉m҉

"Ai vậy?" Cô lại nghe giọng nói đó nữa, nhưng khi cô quay lại vẫn không thấy gì. Nhưng lần này có chút khác biệt, giọng nói ấy đã trả lời cô.

T҉a҉ ҉l҉à҉ ҉n҉g҉ư҉ờ҉i҉ ҉l҉u҉ô҉n҉ ҉b҉ê҉n҉ ҉c҉ạ҉n҉h҉ ҉v҉à҉ ҉b҉ả҉o҉ ҉v҉ệ҉ ҉e҉m҉

"Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy? "

H҉ã҉y҉ ҉đ҉ợ҉i҉  t҉a҉,҉ ҉n҉g҉ư҉ờ҉i҉ ҉c҉o҉n҉ ҉g҉á҉i҉ ҉b҉ị҉ ҉á҉n҉h҉ ҉s҉á҉n҉g҉ ҉l҉ã҉n҉g҉ ҉q҉u҉ê҉n҉

"Khoan đã!" Cô muốn hỏi thêm nhưng ngay sau đó cô đã tỉnh giấc, trước mắt cô không còn là bóng tối mà là phòng bệnh và Jinwoo vừa lao ra từ không gian nào đó trong hoảng hốt.

"Jinwoo!" [Tên bạn] nhanh chóng đến chỗ cậu, thấy gương mặt nhệch nhạt và tím tái của cậu làm cô không khỏi đau lòng. 

Cát? Cậu ấy bị trừng phạt ở sa mạc sao. 

Vậy đúng như cô đã nghĩ, tuy cùng là người chơi những quá trình phát triển của cô và Jinwoo lại hoàn toàn khác, và đây là một minh chứng khác, trong khi cô bị phát ở chốn rừng sâu, thì cậu bị phạt ở vùng đất sa mạc.

"[Tên bạn]?" Hai mắt cậu lờ đờ nhìn cô. "Cậu...có nhìn thấy màn hình trước mặt tớ không?"

[Tên bạn] đỡ cậu dậy và để cậu nằm lên giường. "Có." Rồi cô lấy chiếc khăn tay lau trán cậu. 

"Jinwoo, hãy nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ nói chuyện này sau." Nghe câu đó, Jinwoo liền thoải mái nghiêng về phía tay cô đang đặt lên trán cậu và nhắm mắt. 

"Ừm..." Và cậu như thế ngủ một giấc đến tận gần trưa hôm sau.


Thông tin ngoài lề:

- [Tên bạn] lấy họ Sung, vì cô không nhớ gì ngoài tên của mình. 

- Jinwoo rất thích mái tóc của [Tên bạn], nhưng khi hỏi vì sao thì anh chỉ im lặng và đỏ mặt.

- Jinah muốn anh mình nhanh chóng tỏ tình với [Tên bạn].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top