Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯA EDIT


Trong khi cô và Jinwoo trò chuyện, ở bên kia những người thợ săn đang bàn với nhau về việc phân chia số tiền họ sẽ kiếm được nếu đem bán những tinh thể mana.

"Nếu chúng ta có thể đưa hết ra ngoài, thì nó sẽ rơi vào khoảng 1 tỷ won. Rồi chia cho 9, thì mỗi người có thể mang về hơn 100 triệu won".

Một nụ cười tươi như hoa hướng dương mùa hạ xuất hiện trên gương mặt của các Hunter. Đột nhiên, Yoo Jinho huých cùi chỏ vào người Jinwoo:

"Anh, đưa em mượn bản hợp đồng của anh cái".

"Bản hợp đồng? Chi vậy?"

"Cứ đưa cho em đi mà, em khá là giỏi trong mấy khoản thương lượng đó".

[Tên bạn] nhìn theo hướng Jinho, thấy cậu đi đến chỗ nhóm Thợ săn kia và nói về sự việc nên chia 11 chứ không phải chia 9, vì trong bản hợp đồng của cô và Jinwoo không hề nhắc đến việc không được chia tinh thể mana.

'Cậu nhóc được đấy. Tuy là con của một nhà tài phiệt lớn nhưng lại không hề ích kỉ, ta đây. Cơ mà Yoo, hình như mình đã từng nghe đến cái họ đó ở đâu rồi thì phải.' 

Khuôn mặt của các Thợ săn lập tức thay đổi, nhưng Hwang Dongseok tiến tới trước bọn họ với một nụ cười.

"Tất nhiên là sẽ chia đều cho tất cả mọi người rồi. Tôi biết điều này mà. Nhưng mà có thứ chúng ta nên quan tâm trước".

Cô nhanh chóng ngước lên, chân vô thức lùi xuống trước con vật khổng lồ ở trên đỉnh đầu bọn họ, "C-Con boss!" 

Một con nhện khổng lồ đang nằm trên dống tơ từ phía xa. [Tên bạn] từ xưa đã chúa ghét côn trùng và những thứ nhiều chân rồi, mà lần này boss lại là một con nhện?! 

Có phải quá đáng quá không?! 

Jinwoo nhanh chóng nhận ra nỗi sợ của cô, bàn tay to lớn của cậu đặt sau lưng cô, để cô biết có cậu ở bên cạnh bảo vệ. 

Dù nãy giờ bọn họ nói chuyện như vậy nhưng có vẻ con nhện đang ngủ nên nó không nhận ra là có người đang ở gần, và có thể cũng chính vì thế mà cô mém nữa là không nhận ra sự hiện diện của nó, vì hiện tại nó không hề tỏa ra luồng khí lực nào cả. 

'Có vẻ nó mới vừa chén sạch lũ bọ kia nên đang no nê ngủ đây.' 

[Tên bạn] nghĩ tới mà muốn mắc ói, thật sự hầm ngục này không dành cho cô. Thật là quá xui xẻo, mới hầm ngục thứ hai thôi mà đã gặp trúng thiên địch rồi. 

Hwang Dongseok nhanh chóng tập trung tất cả Thợ săn, kể cả  [Tên bạn], Jinwoo và Yoo Jinho.

"Như tất cả đều đã biết, nếu con Boss chết thì Cánh cổng sẽ bắt đầu đóng lại. Nên là bây giờ chúng ta sẽ đào đống tinh thể này ra và chuyển ra ngoài, trước khi đấm cho con nhện này không trượt phát lào, được chứ?"

Tất cả đều gật đầu tán thành.

Hwang Dongseok quay sang hỏi ông Hunter có quả đầu hói thời thượng:

"Cheul-bin, dụng cụ cậu có mang theo chứ?" 

Lee Cheul-bin lắc đầu. 

"Có dụng cụ đâu mà chuẩn bị, đại ca. Ai mà biết được chúng ta sẽ tìm được tinh thể mana ở hầm ngục hạng C đâu cơ chứ. Em để hết dụng cụ ngoài xe rồi." 

"Đồ ngốc. Tôi bảo cậu là đi đâu cũng phải mang theo cơ mà?" 

"Em xin lỗi, em xin lỗi..."

Lee Cheul-bin cúi đầu với một nụ cười đểu cáng.

'Hai người đó đang lảm nhảm cái quái gì vậy, chẳng phải dụng cụ mà hai người đang nói đang được Jinwoo giữ sao?' 

[Tên bạn] đưa mắt nhìn Jinwoo, cậu ấy là người mang theo hành lý cơ mà, rõ ràng trong đó có dụng cụ đào luôn mà, tại sao những người này lại tỏ vẻ như họ thật sự để quên nó ở ngoài kia vậy. 

'Rốt cuộc những người này là có ý đồ gì?!'

[Tên bạn] vô thức níu tay áo của Jinwoo, cậu hiểu rõ tình hình bây giờ hơn ai hết vì vậy gương mặt bình tĩnh của cậu khiến cô cảm thấy có phần an tâm hơn. 

"Haizz, thiệt tình thằng ngu này. Hai cậu có thể ở đây một lúc để chúng tôi đi lấy dụng cụ được không?"

Cô nhíu mày trước câu nói chỉ ám chỉ đến hai người là Jinwoo và Jinho ở lại, "Còn tôi thì sao?" Cô lên tiếng. 

"Đương nhiên một người con gái như cô phải đi theo chúng tôi ra ngoài chứ." Hwang Dongseok bình thản nói. 

"Nào, đi theo chúng tôi, cô không nên ở lại đây đâu, rất nguy hiểm." 

"Đúng vậy, đúng vậy." 

Những tên Thợ săn khác đồng loạt gật gù, ánh mắt hiện lên ý đồ không tốt khiến cô không khỏi rùng mình. 

"Xin cảm ơn lòng tốt của các anh nhưng Jinwoo ở đâu thì tôi sẽ ở đó." Muốn dụ cô một mình với bọn người đáng sợ này sao? Nằm mơ!

Cô lần đầu tiên thấy nụ cười thân thiện của hwang Dongseok dập tắt, ánh mắt trở nên lạnh đi, có lẽ đây mới là con người thật của hắn. 

"Vậy sao...Nếu vậy thì tùy cô em đây, thật đáng tiếc..." Hắn xoay người rời đi cùng với đồng bọn của hắn. 

Lúc này cô mới nghe Yoo Jinho lên tiếng hỏi với giọng đầy lo lắng: 

"Khoan đã, các anh thật sự để chúng tôi ở lại đây sao? Đây là phòng boss đó..." 

Giọng điệu của Hwang Dongseok đã bình thường lại như trước, như thể gương mặt lạnh băng khi nãy không phải thuộc về hắn: 

"Xời, nãy giờ ồn vậy mà nó còn chưa dậy, không sao đâu, các cậu sẽ ổn thôi. Chúng tôi phải ra ngoài lấy dụng cụ, tôi cũng tranh thủ hút điều thuốc luôn. Không sao đâu, chúng tôi sẽ quay lại ngay ấy mà." 

Jinwoo cười khẩy một cái, như cậu đã đoán đúng ra được điều gì. [Tên bạn] ngước nhìn, gương mặt cậu vừa đăm chiêu nhưng cũng vừa tỏ ra sự khinh bỉ trước những người đang quay lưng lại với bọn họ. 

"Jinwoo, cậu đang nghĩ--?!" Cô vừa lên tiếng thì ngay lúc đó, 

BANG! 

BÙM! 

Với một âm thanh tai hại, lối vào phòng Boss bị lấp lại.

"Huh? Hả? Chuyện gì vậy?!!!" Đó là giọng Yoo Jinho hốt hoảng kêu lên khi thấy lối vào đã bị mấy cục đá rơi xuống bít lối ra. 

Jinwoo nhanh chóng vòng tay ôm lấy cô vào lòng, che chắn những mảnh đá có nguy cơ văng vào người cô từ vụ nổ. 

Nhưng cậu quên mất [Tên bạn] có tấm khiên tự động bảo vệ mình, nhưng dù có hay không thì được ở trong lòng ngực rộng lớn của cậu như vậy, thì cô không ngại đâu. 

'Được cậu ấy ôm công nhận thích thật...' 

Cô vô thức ngước đầu lên nhìn thì thấy Jinwoo cũng đang cúi nhìn cô, mắt hai người chạm nhau, như có một luồn điện giật chạy tê rần khiến cơ thể cả hai không ai chịu di chuyển. 

Jinwoo nhìn gương mặt có phần hồng hào của cô, vô thức cậu nhìn xuống môi cô rồi chuyển lên nhìn mắt cô, nhưng lại thấy cô cũng đang  nhìn môi mình. 

Trong khi Yoo Jinho chạy đến chỗ đống đá đó, dùng hết sức đẩy, khi cậu xoay người định kêu hai người hỗ trợ thì bị cảnh tượng một nam một nữ ôm nhau, như có những cánh hoa hồng, trái tim bay lòng vòng họ, làm cậu không khỏi lên cơn đau tim. 

"Hai anh chị có thể đừng cho em ăn cơm chó ở đây được không! Cuộc đời em đủ khổ rồi!" 

Nhờ câu nói đó của Jinho, cô và Jinwoo mới buông nhau ra. 

"X-Xin lỗi." Cô không ngờ mình lại mém nữa có ý nghĩ muốn hôn cậu ấy, trước mặt người lạ! Thật muốn đào hố quá. 

Mà bên Jinwoo cũng không kém gì, cậu không ngờ mình lại mém nữa mất kiểm soát mà muốn hôn cô ngay tại nơi kinh khủng này. 

Cậu phải để dành nụ hôn đó ở một nơi đặc biệt, cậu đã ấp ủ giấc mộng đó từ lâu rồi không thể chỉ vì một phút bất đồng mà phá vỡ được. 

"Khụ." Cậu hắng giọng, dần bình tĩnh trở lại. Jinwoo bước lại gần chỗ tảng đá, đặt tay lên nó. 

Cậu có thể cảm nhận được sức nặng của cục đá khi sờ tay vào. Nó nhẹ hơn dự đoán rất nhiều, dùng một ít sức là có thể di chuyển chúng, bọn họ có thể thoát ra. Nhưng cậu không có ý định đó. 

[Tên bạn] bây giờ cũng tịnh tâm, quan sát tình hình. 

"Jinwoo, có phải cậu biết bọn người đó không chỉ là những Thợ săn bình thường không?" 

"Không hẳn. Tớ chỉ nghi ngờ bọn chúng cách đây không lâu, và hành động vừa rồi đã thực sự chứng minh sự nghi ngờ của tớ." 

Jinho không theo được ý liền nói, "K-Khoan, ý hai anh chị là sao? Bọn họ không phải là Thợ săn thì họ là ai cơ chứ?" 

"Bọn chúng là "thằn lằn"." 

"T-Thằn lằn?" Jinho nghiêng đầu, không hiểu ý nghĩa cách gọi đó có ý nghĩa gì. 

Thì ra là vậy, cô đã hiểu ý của Jinwoo là gì khi gọi bọn người đó là "thằn lằn", đơn giản là họ sẽ bỏ bất kỳ ai phía sau để trốn thoát, kể cả là người quen, người lạ, kể cả là bạn thân đi nữa. Giống như là con thằn lằn tự cắt đưa đuôi của nó để trốn thoát khỏi sự nguy hiểm. 

 "Hèn gì bọn chúng lại muốn tớ đi theo bọn chúng. Vì nếu một healer hạng C như tớ ở đây thì thời gian để bọn chúng có thể vào và lấy những mảnh mana kia càng bị rút ngắn." 

Nhưng có lẽ bọn chúng đã từ bỏ việc đưa cô ra ngoài, vì nếu làm ổn thêm thì chúng sợ sẽ bị kéo vào cuộc đánh boss ngoài ý muốn. 

Jinwoo không nghĩ chỉ có như vậy, chúng muốn cô đi theo chúng có lẽ là vì một lí do đồi trụy khác mà khi nghĩ đến lại khiến cậu nóng máu. 

Yoo Jinho vẫn trong bóng tối không hiểu hai người đang nói gì nhưng cậu chưa kịp lên tiếng thì Jinwoo lại chen ngang.  

"Nhưng mà thứ bây giờ chúng ta cần để tâm đến là con boss trên kia kìa." 

Vụ nổ khi nãy đã đánh thức giấc ngủ của nó, chậm chạp di chuyển cái thân hình khổng lồ của nó.

Kích cỡ bằng ngôi nhà 1 trệt 2 lầu 3 phòng ngủ 4 toa lét.

Thêm mấy chục con mắt. 

Còn thêm cái hàm đáng sợ. 

Mấy cái chân dài và khẳng khiu, còn chân giữa thì chưa biết.

Đúng là kinh tởm, lí do cô không bao giờ thích những thứ nhiều chân là đây. 

"Thôi rồi..." 

Yoo Jinho bắt đầu chu kỳ hoảng loạn, cả cơ thể của cậu nhóc như đóng băng, đứng hình hơn 5 giây, sau đó cầm khiên và kiếm của mình đứng trước mặt cô và Jinwoo. 

"N-Nấp sau em! Em sẽ tìm cách..." Tuy có vẻ mạnh mẽ như thế nhưng ai nhìn vào cũng biết cậu nhóc Jinho đang run đến mức tái mặt tái mày. 

Nhưng cô khong khỏi khâm phục trước sự anh dũng của cậu nhóc, đã không chạy trốn mà còn đứng lên bảo vệ người yếu hơn. 

Tuy nhiên, Jinwoo mà cô biết không hề yếu đuối đến mức phải nhờ người khác bảo vệ. 

Cô thấy cậu đã rút ra vũ khí của mình và tiến về phía trước, cô cũng hành động, kéo Jinho ra sau và tạo khiên cho cậu. 

"Jinwoo, cậu đừng lo cho tớ và Jinho, cứ tập trung chén nó đi." 

"Ừ, nhờ cậu bảo vệ Jinho đó, [Tên bạn]." 

Kì lạ, rõ ràng level của cô hoàn toàn cao hơn cậu nhưng khi nghe Jinwoo nói như thế, cô cảm thấy mình mới thật sự đã mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức cậu có thể nhờ đến. 

"Được." Cô gật đầu. 

Jinho nhìn cô và Jinwoo như hai người điên, hốt hoảng nói: 

"Khoan đã, tại sao chị lại để anh ấy đánh boss cơ chứ! Làm sao anh ấy có thể?!" 

"Đừng lo, cứ nhìn đi Jinho à. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc thôi." Vừa dứt lời, những tiếng xoẹt xoẹt, đùng đùng vang lên. 

Giờ săn chính thức bắt đầu. 


_______________________________

Xin dừng những bình luận hối thúc tác giả ra chap như: Khi nào có chap mới?; Có còn viết nữa không?; Sao ra chap chậm vậy?;... 

Nếu mình thấy sẽ lập tức chặn. 

Thay vào đó hãy để những bình luận tích cực, ủng hộ mình có thêm động lực để viết. Xin cảm ơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top