Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Phương nghe nói đến ba chữ "An Kiến Hải" thì vừa giật mình vừa vui mừng.

- Thì ra An đại gia là huynh trưởng của huynh ư? Thật ra tôi đến kinh thành cũng nhờ huynh ấy giúp đỡ một chuyện.

- Vậy ra là người một nhà. Không biết cô nương tìm đại ca của tôi có việc gì?

Tiểu Phương chưa kịp kể cho An Thiệu Quang việc nàng đi tìm Trần Tự An thì An Kiến Hải đã ra đến nơi, vỗ vai An Thiệu Quang

- Lần này đệ bị ai đuổi đến đây nữa vậy? Còn vị cô nương này là ...

Tiểu Phương nhanh nhẹn đáp lại

- Tiểu nữ tên Quan Tiểu Phương, là ... là bạn của Trần Tự An đại ca, lần này ... lần này đến đây hỏi thăm tung tích của huynh ấy.

An Kiến Hải cười ra vẻ rất thú vị.

- Thì ra là Tiểu Phương cô nương. Tự An huynh đệ có nói với ta ở quê nhà có người rất trông anh ta về, hóa ra là cô nương. Ta và Tự An là huynh đệ kết nghĩa, vậy nếu cô không chê bai ta sẽ gọi cô là Tiểu Phương muội muội.

Tiểu Phương mừng rỡ gật đầu. Rồi ông nói tiếp

- Thiệu Quang, lần này đệ gây ra rắc rối gì nữa vậy? Tiểu Phương muội muội, tiểu đệ của ta rất chăm chỉ học hành mong thi đậu trạng nguyên lần này, ngặt nỗi mỗi lần muốn ra ngoài chơi cho thư thả đầu óc thì lại can thiệp vào chuyện bất bình, nhưng y không biết võ công nên khi người ta tức giận muốn gây sự thì y không đánh lại được. Vậy mà y được cái tài chạy nhanh lắm, cứ có chuyện gì là chạy vào đây.

Tiểu Phương cười rạng rỡ

- Có người huynh trưởng như An đại ca đây thì việc gì phải học võ nữa chứ?

An Kiến Hải cười xòa, biết rõ tâm ý của Tiểu Phương đối với Trần Tự An nên liền nói

- Tiểu Phương muội khéo ăn nói quá, Tự An huynh đệ thật là có phúc. Nhưng lần này ta thực sự không biết hắn đã đi đâu.

Rồi nhìn Tiểu Phương hỏi

- Tự An huynh đệ lúc nào hành tung cũng bí hiểm, đây không phải là lần đầu hắn đi mà không nói đi đâu, tiểu muội sao còn lo lắng thế?

Tiểu Phương nghe thế thì xịu mặt xuống, buồn rầu đáp

- Muội không dám dấu An đại ca, lần này muội giận đại ca vì hiểu lầm chút chút, nên huynh ấy đi mà không nói bao giờ sẽ về. Lần này đi đã hai tháng rồi. Những lần trước lần nào cũng dặn lúc nào sẽ về, nhưng lần này muội đã đọc kỹ thư của huynh ấy mà không thấy nói gì hết.

An Thiệu Quang nãy giờ nghe nàng kể về Trần Tự An rất chân thành, tha thiết thì vẻ mặt không vui. An Kiến Hải nhìn em mình, thấy y như người mất hồn bèn lay mạnh y

- Đệ đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?

An Thiệu Quang thấy huynh trưởng gọi thì giựt mình đáp

- À không, đệ đang suy nghĩ về đề thi của ba năm trước, ra đề quả là rất khó, rất khó ...

Nói rồi kể lại chuyện gặp Tiểu Phương ở chợ, giúp nàng không bị lừa lọc một phen thế nào, được An Kiến Hải nghen ngợi,

- Đệ thì rất giỏi làm những chuyện như thế.

An Thiệu Quang nghe được sự mỉa mai trong giọng của anh mình bèn đáp

- Đại ca mưu đại sự, tiểu đệ không có cái tài cán đó, chỉ đi lo những việc vặt vãnh như thế được thôi.

Tiểu Phương thấy y không vui bèn cười nói

- Nếu giúp tôi một phen lại gọi là chuyện vặt vãnh, vậy Thiệu Quang đại ca đã coi tôi là cô gái nhà quê không đáng giúp phải không?

Y nghe Tiểu Phương nói như thế luống cuống chối

- Đâu có, ý tôi là đại ca thì lo những việc của trăm họ, còn tôi làm không nổi, chỉ có thể giúp từng người thôi.

An Kiến Hải nghe thế thì vỗ vai An Thiệu Quang

- Việc nào cũng là việc tốt, đệ không cần phải phân bì. Mai này khi đệ đậu trạng nguyên sẽ có cơ hội giúp đỡ cho trăm họ.

An Thiệu Quang cũng gật đầu cho có. Tiểu Phương nghe hai người bàn chuyện chính sự vốn không quan tâm nhưng nàng lại thắc mắc, nàng cứ tưởng người Hán không được tham gia thi trạng nguyên, lại nghĩ có lẽ gần đây để lấy lòng dân chúng điều lệ này đã thay đổi cũng nên, nàng nghĩ thế thì không hỏi nữa.

An Thiệu Quang nhìn nàng rồi nói

- Đại ca, Tiểu Phương mới đến Đại Đô lần đầu lạ nước lạ cái, ca có thể cho cô ấy ở lại đây không?

An Kiến Hải vốn là người rộng rãi, hơn nữa Tiểu Phương vừa là thanh mai trúc mã của nghĩa đệ, vừa quen biết với An Thiệu Quang, bèn đồng ý ngay lập tức.

- Tiểu Phương muội muội cứ yên tâm đi, có tin tức gì của Tự An huynh đệ thì ta sẽ cho muội biết.

Tiểu Phương thấy có người giúp đỡ mình rất vui mừng, định bụng sẽ chờ tin tức Trần Tự An một đỗi, nếu vẫn không thấy thì sẽ đi tìm hắn tiếp. Nàng vốn tưởng hắn đến kinh thành, nhưng bây giờ An Kiến Hải bảo hắn không có ở kinh thành, nàng cũng không biết đi đâu mà tìm, thiên hạ rộng lớn mênh mông, nàng đành nhận lời ở lại. Nàng nói nàng không giỏi thêu thùa may vá, nấu nướng cũng rất tệ, được cái quen việc trồng rau ở quê, nên nàng xin được ra vườn giúp các hạ nhân chăm nom vườn tược. An Kiến Hải biết nàng ngại nhận sự giúp đỡ mà không đáp trả nên đồng ý cho nàng trông coi vườn hoa của phân đà.

Đêm đó, Tiểu Phương lại ngồi ngắm trăng ở vườn hoa. Nàng nhớ những đêm nàng và Trần Tự An cùng nướng gà rừng và thưởng trăng, nàng lại ước gì nàng kiềm chế được cơn giận khi nghe hắn gọi tên A Kỳ. Nàng thở dài

- Đại ca ơi, bao giờ trăng mới tròn đây?

Rồi nàng nghe có tiếng nói nhỏ

- Tiểu Phương cô nương nhớ Trần đại ca phải không?

Nàng quay lại thì thấy đó là An Thiệu Quang. Nàng đứng dậy hỏi

- Sao khuya thế này mà Thiệu Quang đại ca còn ở lại đây? Huynh lo tôi lạ chỗ phải không?

Y mỉm cười, khi y cười trông thật dễ mến, khuôn mặt y có nét nhân hậu, hòa nhã, lại có phần hóm hỉnh. Tiểu Phương thấy y đã đoán được lòng mình từ buổi nói chuyện hôm nay, nàng lại chưa bao giờ che giấu tình cảm dành cho Trần Tự An nên đáp

- Tôi thật rất lo, không biết bây giờ đại ca ở đâu. Tôi chỉ sợ ... chỉ sợ ...

Giọng nàng run run

- Chỉ sợ đại ca giận tôi mà không trở về nữa thôi.

Rồi nàng nhìn về nơi xa xăm

- Đại ca từ nhỏ đã mồ côi, nương nhờ vào cha mẹ tôi mà sống, đến lúc lớn thì đi học võ công với ai tôi cũng không rõ, đã hành tẩu giang hồ được mười năm rồi. Ở thôn Vu Linh gia đình tôi là người thân duy nhất của đại ca, nếu giận tôi chắc đại ca không bao giờ trở về đâu.

An Thiệu Quang nhìn nàng chăm chú, hắn thấy nàng tuy không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại rất có duyên, ánh mắt nàng đặc biệt rất cuốn hút, giọng nói của nàng cũng vậy. Y nghĩ nếu nàng đã nhớ Trần đại ca của nàng như vậy, chi bằng y trò truyện với nàng một lúc cho nàng khuây khỏa.

- Tiểu Phương cô nương, vậy cô nương kể cho tôi nghe về đại ca của cô đi.

Nàng thấy y nói thế thì mừng rỡ, nàng đến nơi này không thân không thích, được một người quan tâm như thế thì vui không tả xiết.

- Thiệu Quang đại ca đã chịu nghe tôi kể, khi nào tôi lại từ chối?

Tiểu Phương nhớ đến những ngày nàng và Trần Tự An còn ấu thơ, đôi mắt nàng sáng rực lên trong đêm tối, đôi mắt sáng như trăng vào ngày rằm, trong như nước hồ buổi sớm ban mai.

- Đại ca và tôi cùng lớn lên, huynh ấy lúc nào cũng che chở bảo vệ cho tôi. Năm tôi bảy tuổi, tôi cùng đại ca ra chợ mua đồ giúp mẹ, lại bị người ta nghi là ăn cắp tiền, họ định bắt tôi về tra cho ra. Số tiền quá lớn, cho dù lúc đó có về nhà xin cha mẹ cũng không có, chúng tôi van xin họ tha cho, đại ca đã giải thích hết lời là tôi không lấy nhưng họ không tin. Đại ca lúc đó mười bốn tuổi, chưa tập thành võ công, thấy tôi bị người ta bắt nạt cũng không đánh trả lại được. Đại ca bảo tôi hãy về, để đại ca ở lại làm công cho người ta trả nợ. Đại ca nói đại ca không cha không mẹ, sẽ không có ai lo lắng, còn tôi phải với nhà với mẹ cha tôi. Thấy tôi - một đứa bé mới bảy tuổi khóc lóc hoảng sợ, lại thấy đại ca nhỏ tuổi mà khẳng khái như vậy, họ nghĩ chúng tôi chắc không phải phường ăn cắp nên đã tha cho chúng tôi không bắt đền nữa.

Nàng ngừng lại một chút, trong giọng nàng nghe như có tiếng nấc

- Đại ca tính tình cao ngạo, xưa nay chưa cầu xin ai điều gì. Hôm đó vì tôi, đại ca đã quỳ xuống xin người ta thả cho tôi đi.

Nàng nhìn vầng trăng khuyết trên kia rồi tiếp: "Đại ca bảo, sống trên đời phải có võ công mới không bị người đời chà đạp. Cũng sau hôm đó đại ca đã quyết luyện thành võ công thượng thặng. Đại ca không muốn quỳ xuống van xin người ta một lần nữa".

An Thiệu Quang nghe nàng nói thì thầm cảm phục con người trọng tình trọng nghĩa Trần Tự An, mặc dù chỉ vài canh giờ trước đây y đã thầm ghen tị với Trần Tự An vì hắn có diễm phúc được Tiểu Phương quan hoài, lo lắng.

- Nếu tôi gặp đại ca của cô có lẽ chúng tôi sẽ trở thành bằng hữu cũng nên.

Tiểu Phương nhìn An Thiệu Quang, mục quang nàng chứa đầy sự cảm kích.

- Thiệu Quang đại ca, hai người đều rất giống nhau, thích hành hiệp trượng nghĩa. Hình như tôi còn chưa cảm tạ huynh đã giúp tôi rất nhiều, nếu không có huynh tôi lưu lạc chốn kinh thành không biết chút võ công không hiểu sẽ ra sao.

An Thiệu Quang nhìn nàng mỉm cười, nụ cười hết sức mãn nguyện. Hắn thấy nàng có hứng thú với trăng đến thế bèn đọc cho nàng nghe một vài bản Đường thi, Tiểu Phương tuy không hiểu nhiều nhưng sau khi nghe An Thiệu Quang giải thích thì nàng rất thích bài Khách Trung Nguyệt của Bạch Cư Dị. Nàng cảm thấy nàng cũng như lữ khách trong bài thơ, suốt chặng đường lên kinh thành chỉ có trăng bầu bạn. Nàng lại nói với An Thiệu Quang rằng nàng ít học, nhưng không hiểu sao lại luôn muốn tìm đọc những bài thơ về ánh nguyệt. Nàng cũng bảo với y rằng, nàng chỉ thích trăng tròn, không muốn trăng khuyết. Nàng kể cho y nghe, những đêm sáng trăng, nàng và đại ca của nàng hay vào rừng chơi.

Nàng còn bảo đại ca của nàng nướng gà rừng giỏi hơn tất cả những đầu bếp trứ danh trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top