Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói về Trần Tự An. Đêm về hắn cứ trằn trọc không ngủ được, không lúc nào không nghĩ tới người con gái nhạy bén nhưng chua ngoa kia đã gặp ở miếu. "Âu cũng là duyên phận". Hắn tự nhủ, nhưng rồi hắn lại nhìn ra cửa sổ, lòng buồn man mác. "Cô ta chỉ thích An đại ca, không thích ta". Hắn chua chát nghĩ đến cái thân phận của hắn và của An Kiến Hải. Hai người gặp nhau tại đại hội võ lâm bốn năm về trước, lúc đó hắn chỉ là một thanh niên đầy nhiệt huyết, muốn một lòng san bằng giặc Mông, lấy lại giang sơn cho người Hán. An Kiến Hải lúc đó kỵ át quần hùng, trong một ngày đã định ra được hai kế hoạch lớn để khuấy đảo lực lượng của triều đình ở hai tỉnh Giang Nam, Sơn Đông. Con người An Kiến Hải võ công bình thường, nhưng lại đọc nhiều hiểu rộng, khi dự tính kế hoạch thì cẩn thận không ai sánh bằng, một khi đã tính đường tiến ắt sẽ có tính đường lui. Quần hào làm theo một kế hoạch ông ta đề nghị, trong một năm đã gây ra cho triều đình không biết bao nhiêu là tổn thất ở các tỉnh miền Nam.

Ngay lần gặp đầu tiên hắn đã ngầm khâm phục người anh hùng đỉnh thiên lập địa An Kiến Hải, vả lại hai người khi nói chuyện đều tâm đầu ý hợp, uống rượu thì An Kiến Hải còn có phần hơn Trần Tự An. Phục tài uống rượu, phục cả ý chí lãnh đạo quần hùng chống lại giặc ngoại xâm của họ An, Trần Tự An đề nghị kết nghĩa huynh đệ, và dĩ nhiên An Kiến Hải rất vui vẻ làm theo. Giờ thì hắn tự nhủ, "Chính mình còn ngưỡng mộ đại ca, huống hồ các cô gái mới lớn". Đã dự định ở lại kinh thành để dò la tin tức của các quan viên Nguyên triều, nhưng lần này Tự An cảm thấy mệt mỏi, hắn nghĩ nếu ở lại kinh thành thì thể nào cũng vương vấn cô gái kia nên sáng hôm sau đã khăn gói quay về quê.

Khi hắn về tới nơi, Tiểu Phương đang ngồi giặt đồ. Hôm nay nàng mặc bộ quần áo xanh màu da trời, khuôn mặt nàng rạng rỡ như đóa hoa nở rộ sáng mùa xuân. Tiểu Phương chạy tới ôm chầm lấy hắn: "Đại ca bảo hai tháng mới về mà, sao về sớm thế? Có phải thất tình cô nương kinh thành rồi không?". Mọi lần nàng hỏi thế, hắn đều cười rồi cốc lên đầu nàng, nhưng lần này nghe nàng đùa hắn lại thộn mặt ra, nhìn bâng khuâng về hướng kinh thành. Tiểu Phương thấy lạ nên cũng không hỏi thêm, đi theo hắn ríu rít kể những chuyện vui ở quê nhà trong những ngày hắn đi vắng, nào là chuyện mẹ nàng ra chợ bị người ta giựt tiền, nàng kêu người làng đuổi theo kẻ đó đánh cho hắn một trận, nào là nàng đã đảm đang hơn, biết phụ mẹ nấu nướng và chăm sóc em. Nhưng nàng thì vui như tết mà hắn thì mặt mày ủ rũ, nàng vốn thẳng thắn nên không chịu được nữa bèn lay hắn: "Đại ca, hôm nay sao huynh như bị ma ám thế? Không lẽ ... huynh thất tình người ta thật à?" Trần Tự An cười lấy lệ, "Phương muội đừng suy nghĩ nhảm nhí thế. Huynh không có hứng thú với đàn bà con gái đâu." Tiểu Phương nghe thế bèn giễu: "Không có hứng thú với bất kỳ cô gái nào sao? Như vậy là bất bình thường rồi đó!" Tự An bảo "Ờ, thật ra ... mà thôi, đàn bà con gái thật là khó hiểu, huynh cũng chẳng muốn biết thêm làm gì".

Tiểu Phương về nhà ngồi suy nghĩ một lúc, tự nhủ không biết có phải Tự An đang tương tư mình nhưng không dám nói không. Nàng cười một mình, khiến mẹ nàng phải ra nhắc nàng đi nấu cơm. Nàng tự nhủ "Nếu đại ca thật sự thích mình thì không còn gì sung sướng hơn nữa". Hôm sau nàng sang nhà của Trần Tự An chơi, đến nơi không thấy hắn đâu, nàng hốt hoảng đi tìm thì chỉ thấy một lá thư để lại. "Phương muội, huynh để quên một số đồ quan trọng ở kinh thành, đi vài hôm, khi nào xong chuyện huynh sẽ về". Tiểu Phương rươm rướm nước mắt, hôm nay nàng đã lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm, nhưng hắn lại đi mất rồi. Nàng ôm lá thư vào người rồi về nhà cất nó vào trong tủ. "Một, hai, ba, bốn, ... hai mươi lăm. Tổng cộng đã đi hai mươi lăm lần không từ biệt rồi, chỉ để lại có mỗi một lá thư ...".

Trần Tự An cũng không hiểu tại sao mình lại quay về kinh thành, hắn nhớ nhung một cái gì đó ở nơi mà hắn lần đầu tiên mới đặt chân đến. Rồi không cố ý mà hắn cũng đi hỏi thăm, xem nhà họ Lục đan rổ ở phố nào, nhà nào. Hắn thất thần đi bộ đến đó, đứng từ xa đã thấy A Kỳ ở ngoài sân đan rổ. Bên cạnh có ai đó ngồi nói chuyện với nàng, thì ra một bên là ông nàng, một bên là An Kiến Hải. Chốc chốc nàng lại quay sang nhìn An Kiến Hải một cách tình tứ. Lòng hắn quặn đau, hắn tự chửi bản thân hắn hồ đồ, "Mới gặp cô ta có một lần thôi mà đã như bị ma ám thế này. Ta có còn là ta nữa không đây? Mà cũng có phải là loại tuyệt sắc giai nhân gì cho cam?"

Hắn tức giận bản thân, bèn chạy vào rừng luyện đao. Tự nhiên hắn nghe có tiếng bước chân của khoảng ba mươi người, hắn quát "Bằng hữu ở phương nào lộ mặt đi, tại hạ sẽ cung kính nghênh đón". Một đoàn người bước ra, cầm đầu là một vị sư phụ tuổi trạc tứ tuần, sắc mặt hiền lương. Sư phụ ôn tồn bảo hắn

- Từ lâu đã nghe danh Trần thiếu hiệp đao pháp hơn người, thiên hạ vô địch, nay được gặp, thật là hữu hạnh.

Hắn vốn biết bọn người này không có ý tốt, nếu không tại sao lại kéo đông người đến như thế. Hắn quay người định bỏ đi thì vị sư phụ kia đã cười nhạt, "Thiếu hiệp chưa đến tệ xá dùng trà mà đã bỏ đi như thế, e là không phải phép."

Vừa nghe xong câu đó hắn thấy ngột ngạt, cảm thấy như không thở được nữa.

Hắn bịt mũi không hít thở, nhưng hòa thượng cười nhạt mà nói: "Nãy giờ khi luyện đao thiếu hiệp đã hít phải khí độc. Khí này không màu, không mùi, dĩ nhiên thiếu hiệp không thể phát giác. Chúng tôi chờ chất độc phát tác mới dám ra đây, nếu không thì chỉ bọn lâu la tiểu tốt như chúng tôi đâu dám đối đầu với thiếu hiệp. Như vậy có phải là khinh thường thiếu hiệp quá không?"

Hòa thượng kia xông tới, dùng chuỗi hạt tụng kinh đánh vào chân hắn, quả nhiên không muốn giết hắn mà chỉ có ý muốn bắt hắn về. Bọn lâu la chung quanh cũng không nhảy vào, có lẽ đã biết chỉ cần hòa thượng kia cũng đủ thu thập hắn rồi. Trong lúc nguy ngập, Trần Tự An cố chống đỡ hơi độc xông vào óc mình, thò tay vào áo lấy ra pháo cứu viện. Hắn là người hành sự cô độc, không có môn hộ, nên cũng chỉ hy vọng có người xung quanh chú ý mà kéo đến, được lúc nào hay lúc đó.

Rồi hắn ngất đi không còn biết gì nữa.

Khi hắn còn đang mơ thấy khuôn mặt của A Kỳ thì có tiếng cô gái lanh lảnh gọi hắn, "Huynh dậy đi, tôi không kham nổi cái xác nặng ì ạch của huynh nữa rồi!" Mơ mà như tỉnh, rõ ràng khuôn mặt đó đang nhìn hắn. Hắn bật dậy, A Kỳ liếc hắn một cái rồi nói, "Võ công có cao đến đâu cũng không đề phòng nổi tiểu nhân mà, tôi bảo anh, lần sau thận trọng hơn một chút".

Giọng nàng đầy bực bội mệt mỏi, có lẽ nàng đang bận việc gì đó thì lại phải giúp hắn nên không mấy hào hứng.

Hắn nhìn nàng say đắm, muốn nói với nàng tại sao hắn quay lại kinh thành, nhưng bản tính hắn lạnh lùng, xưa nay lại không để ý đến phụ nữ, nên hắn đành im bặt. Hắn đa tạ nàng đã cứu hắn thì nàng cười đáp

- Tôi làm gì có bản lĩnh lớn đến thế! Chẳng qua là tôi và An ... An đà chủ vào rừng, vì tôi muốn tìm thêm nguyên liệu tốt để đan rổ, không ngờ thấy có tín hiệu cấp cứu bèn chạy đến hướng có khói, gặp bọn người kia đang khiêng huynh đi, An đà chủ đã đánh lạc hướng bọn chúng, bảo tôi bỏ huynh lên lưng ngựa đi thật xa. Nhưng tôi không biết cưỡi ngựa, cứ để mặc cho nó chạy, bây giờ cũng không biết chúng ta đã lạc tới đâu rồi!

- Dù sao cũng phải cảm ơn cô, không có cô thì không biết tôi đã bị bọn chúng hành hạ những cách dã man gì rồi.

- Vậy anh có biết bọn người kia là phe đảng nào không?

- Tôi chắc chắn là bọn họ làm việc cho triều đình. Mấy năm nay tôi hoạt động bí mật, đi giết Hán gian vì bọn này còn đáng ghét hơn người Mông Cổ gấp trăm ngàn lần. Không hiểu tại sao lần này hành tung của tôi lại bị bọn chúng phát hiện. Có lẽ là do tôi không cẩn thận, lần trước chúng điều tra được vụ Trình Tam Nương bị tôi giết rồi cũng nên.

A Kỳ nhìn hắn thương hại, "Là một sát thủ như thế cũng có lúc cô đơn phải không?"

Hắn nhận ra sự thương hại của nàng, cái tự ái đàn ông lại dồn lên trí óc, hắn bảo "Không cần cô quan tâm" rồi đứng dậy.

Trời đã tối, hắn và cô đều không biết mình đang ở đâu, đành đi về phía gần nhất có ánh sáng. Đến một căn nhà tranh thì thấy bên trong có vẻ như có người ở. Trần Tự An đi trước dò la, lớn tiếng gọi "Có thể cho chúng tôi qua đêm được không?" Người trong nhà nói chậm chạp nhưng rõ ràng, nội lực chắc chắn rất hùng hậu, "Già đây chỉ ở một mình, để đề phòng kẻ cướp qua đường nên không tiện giữ ai lại qua đêm!".

Nhưng không ở đây thì đi đâu bây giờ, A Kỳ bèn năn nỉ "Xin bà cho chúng tôi ở lại, cứu một người hơn xây tháp bảy tầng, xin bà hãy làm việc thiện, sau này sẽ tích được nhiều ơn đức".

Người ở trong nhà nói vọng ra: "Ta nói không là không, đừng dai dẳng nữa!"

Chưa dứt lời, từ trong nhà có một ngân châm bay ra, nhưng Trần Tự An là ai, có thể không đỡ được cây ngân châm vốn chỉ muốn thử hắn kia sao? Người trong nhà cười lớn "Khá đấy. Tiếp chiêu đi".

Nói rồi bay vụt ra. Trong bóng đêm mờ mờ ảo ảo, A Kỳ không nhìn rõ, nhưng rõ ràng đó là một người đàn bà khoảng năm mươi tuổi, tóc đã ngả màu hoa râm, nhưng trông dáng bay lượn của bà ta, A Kỳ hình dung ra khi trẻ bà ta là một mỹ nữ.

Kiếm của bà ta dồn dập tấn công Trần Tự An, năm mươi chiêu đầu lúc nào hắn cũng đỡ trả được rất chắc chắn, nhưng càng về sau hắn càng đuối, bà kia càng hăng đánh, khiến hắn trở tay không kịp. A Kỳ thấy nguy ngập bèn la to "Tiền bối sao có thể chấp nhặt với bọn tiểu bối?!" A Kỳ thấy kiếm pháp của bà ta uyển chuyển rất đẹp, tuy cô không hề biết võ công nhưng chỉ đứng ngắm nhìn thôi cũng sinh lòng ngưỡng mộ.

Bà ta dừng tay lại nhìn A Kỳ, "Y là gì của ngươi?"

A Kỳ bối rối nhìn bà rồi nói: "Là ... là ... bằng hữu của ... của vị hôn phu của tiểu nữ"

Tự An nghe nàng nói như thế, khác nào mưa gió bão táp tạt vào mặt hắn. Hắn đứng lặng người, cũng chẳng còn nghĩ đến bà kia sẽ làm gì mình. "Hôn phu. Đã là hôn phu rồi sao? Mới chỉ có dăm ba bữa, thế mà ...".

Hắn đứng lặng thinh một hồi lâu, A Kỳ đã đến tạ tội với bà kia rằng cô quấy rầy bà, nhưng vì đang bị truy binh của triều đình theo sau rất gắt gao, nhờ bà cho ở nhờ một đêm. Càng nhìn A Kỳ, sắc mặt bà ta càng thay đổi, giống như bà ta đã nhận ra một điểm gì đó quen thuộc trên gương mặt này. Suy nghĩ một lúc, bà ta bảo A Kỳ, "Được, ta cho ngươi vào lần này, hãy bảo tên bạn khờ của ngươi vào luôn đi".

Thấy hắn vẫn còn ngẩn ngơ, A Kỳ vỗ vai hắn, "Trong khi Trần huynh bận suy nghĩ mông lung, tôi đã xin với tiền bối cho chúng ta ở lại, huynh mau vào nhà đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top