Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


10/

Chỉ còn lại ba người ngồi tán gẫu với nhau, bọn họ nói từ chuyện bàn cổ khai thiên lập địa, đến chuyện đi đến đảo Hải Hoa hết mất trăm triệu, từ chuyện tại sao Nhĩ Khang lại chết, đến chuyện tại sao INTO1 lại không thể thay Rise giải tán, khí phách anh hùng của người Đông Bắc Trương Gia Nguyên càng vào về sau lại càng được thể hiện rõ trên bàn nhậu, cho dù đã mất sức vì phải chạy vào nhà vệ sinh ói mấy lần, nhưng em vẫn còn tâm trí ôm lấy Trương Đằng: "Em có bệnh, em có bệnh thật rồi..."

Trước khi Ngô Vũ Hằng tới, Phó Tư Siêu còn lặng lẽ kéo em sang một bên nói: "Gia Nguyên Nhi này, em hối hận vì đã tham gia Minh Nhật Chi Tử sao?"

Trương Gia Nguyên dựa vào người Phó Tư Siêu, không chút do dự mà trả lời: "Không hối hận."

"Vậy em hối hận vì đã tham gia Sáng Tạo Doanh sao?"

Trương Gia Nguyên cũng chẳng do dự mà đáp luôn: "Hối hận rồi."

Nếu như không đến Sáng Tạo Doanh, vĩnh viễn em sẽ không biết bản thân không bao giờ bằng được anh, cũng sẽ không có ai tàn nhẫn nói với em những lời đó.

Ngô Vũ Hằng đúng là một người tốt, Trương Đằng và Trương Gia Nguyên đều được đưa về tận chỗ ở của mình.

Trương Gia Nguyên ngồi xổm trước cửa ký túc xá, cầm điện thoại lên đánh hai ván đấu địa chủ, số nợ thì tăng lên gấp đôi, hạt đậu vui vẻ thì trộm hết sạch. đợi đến khi mùi rượu đã tản đi kha khá, em mới đi vào nhà. Trương Gia Nguyên vào phòng ngủ, bật đèn, đồng tử đã quen với bóng tối của em co rút lại, một lúc sau em mới ngã nhào xuống giường, mở Wechat ra, vào nhóm Quầng Thâm band báo bình an.

Ngày hôm sau Trương Gia Nguyên lười biếng nằm ì trên giường. Khó khăn lắm bật dậy được, vừa xuống lầu nhìn thấy Bá Viễn đang đeo tạp dề bận rộn bên bếp ăn thì lại chợt nhớ ra gì đó, rồi chạy lên lầu lấy sách tiếng Anh xuống, Bá Viễn nhìn em bằng ánh mắt quan tâm: "Gia Nguyên này, hôm qua em vẫn chưa thi xong sao?"

Trương Gia Nguyên ngốc nghếch đứng im tại chỗ, rồi lại chạy lên lầu vứt cuốn sách tiếng anh đi, hai lần chạy lên chạy xuống mới khiến em thực sự tỉnh táo lại.

Khi đầu óc em bắt đầu thanh tỉnh, thì Bá Viễn đã làm sandwich xong, rồi thản nhiên nói với em: "Ai nhỉ, à Kha Vũ, sáng này em ấy có sang tòa B, anh bảo em vẫn chưa dậy, thế là em ấy bảo cứ để em ngủ thêm một lát, còn em ấy cũng đi về ngủ tiếp rồi."

Trương Gia Nguyên 'Ồ' lên một tiếng, sau đó ngồi xếp bằng trên ghế cứ như là tiên đồng bên cạnh Bồ Tát vậy.

Bá Viễn nói đùa: "Hồi đầu em chính là người ngủ nướng nhiều nhất, thế mà sau này em lại thành người dậy sớm nhất rồi."

Trương Gia Nguyên cười gượng, khiêm tốn nói: "Mấy ngày nay em đã ngộ ra rồi, cổ nhân nói, biết sai biết sửa là tốt, em chẳng qua cũng chỉ là đang làm phần việc của mình thôi."

"Rầm" một tiếng, có người mở cửa rồi, mà cửa này vẫn là cửa phòng tầng ba.

Ánh mắt Lâm Mắc vô cùng đáng sợ, sắc mặt của cậu u ám đến nỗi còn thể rơi xuống vài giọt mưa, trông cứ như là vừa chui ra khỏi cái bãi tha ma nào đó vậy. Mặc dù bên cạnh cậu còn có một con vịt, nhưng cậu lại chẳng có chút khí thế ăn được vịt quay như tối qua nữa. Yaya rất ngoan, túm lấy ống tay áo của Lâm Mặc, rồi chào hỏi hai người trong phòng ăn.

Lâm Mặc vừa nhìn thấy Trương Gia Nguyên, thì sát khí trong mắt lại càng tăng lên, cậu chạy đến bên em, kéo cái ghế 'rẹt' một tiếng, rồi hung ác nhéo tai em, hét lớn như la sát: "Trương Gia Nguyên, mà là cái đồ tiểu nhân, phản bội bạn bè!"

May mà những người khác chạy kịp đến nhà ăn, không thì Trương Gia Nguyên khó mà giữ mạng.

Trương Gia Nguyên cắn một miếng Sandwich, quả nhiên là người khác làm lúc nào cũng ngon hơn tự mình làm, dạ dày được lấp đầy thì trái tim cũng không thấy trống rỗng nữa. Châu Kha Vũ đến muộn, đầu còn chưa chải, quầng mắt thâm xanh, ăn cũng không thấy ngon miệng nữa, anh chỉ nhai qua loa vài miếng rồi chỉnh trang lại bản thân, chuẩn bị đi làm.

Wajijiwa ngoài việc cổ vũ nhân viên cố gắng làm việc như mọi khi ra thì lại có một kế hoạch mới rồi, bọn họ rất có hứng thú với việc mang INTO1 ra làm chuột bạch. Thì cũng chẳng có gì mới mẻ cả, bọn họ muốn làm một cái đoàn tống ngoài trời, đi vòng quanh thế giới để thể hiện hình mẫu của một nam đoàn quốc tế. Trong cuộc họp, người quản lý còn tuyên dương riêng Châu Kha Vũ, cụ thể là vì biểu hiện của anh trong hôm Trương Gia Nguyên đi thi đại học rất tốt, CP có thể tạo ra một đống nhiệt mới cho cả nhóm, còn bảo mọi người nên học hỏi anh. Hai đương sự là Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ vô cùng xấu hổ, không biết trả lời thế nào.

Cuộc họp kết thúc, Trương Gia Nguyên nhìn thấy Châu Kha Vũ thì lại thấy có gì đó không đúng lắm, thấy anh muốn nói nói nhưng lại thôi, em liền miệng nhanh hơn não, buột miệng nói: "Sao anh không đi chơi bóng rổ với Mika?"

Sau đó em thấy tiểu thái tử khẽ run lên, bên tai em như thể nghe thấy tiếng muỗi đập cánh vo ve, không còn nghe thấy Châu Kha Vũ nói gì nữa, mà chỉ thấy môi anh khẽ mấp máy, sau đó lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Tiêu rồi, không phải là em lại chọc giận Châu Kha Vũ rồi đấy chứ.

Em xin người quản lý cho mình nghỉ nửa ngày, rồi xách túi xách đi ra ngoài, cơ hội được quang minh chính đại nghỉ làm không nhiều, nên nhất định phải trân trọng. Em đi ra từ cửa sau, đón một chiếc taxi ở bên đường, rồi bảo bác tài đi đến bệnh viện.

Đoạn đường này rất tẻ nhạt, hai bên đường chạy dọc theo cửa kính ô tô là những tòa nhà cao vút, Trương Gia Nguyên mở điện thoại ra lướt, thì thấy trong nhóm chat của Sáng Tạo Doanh 2021 đã có một đống tin nhắn, em vừa thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy đã tắt thông báo để cuộc họp không bị làm phiền, vừa nhấn vào xem. Thứ đập vào mắt em chính là fanfic Nguyên Châu Luật mà ai đó vừa mới gửi vào, em thề là em chỉ ấn vào đọc vì tò mò không biết bản thân trong lòng fan là người thế nào thôi, nhưng sau khi đọc xong thì em bình tĩnh kéo xuống đọc tin nhắn, thì thấy những người khác đều gào lên là thật đẹp đôi, Trương Gia Nguyên mặt đầy vạch đen nghĩ, thế mà là đẹp đôi? Cái này mà đẹp đôi á?

Trương Gia Nguyên còn chưa kịp vui vẻ vì những yếu tố khách quan cho rằng em và Châu Kha Vũ chính là một cặp trời sinh, thì đã bị một đống yếu tố không khách quan làm cho buồn rầu. Sau khi lượn đọc tin nhắn một vòng, em vẫn quyết định đập tan mộng tưởng tuyệt đẹp của mất người đàn ông không biết chút gì về tình yêu này, mặc dù khi còn ở trên đảo, bọn họ đã cùng nhau vượt qua những ngày tháng gian nan, nhưng mấy người đó thực sự không biết rằng mối quan hệ giữa em và Châu Kha Vũ vẫn luôn bị đóng băng.

Em theo thói quen ngồi trong taxi ho lên mấy tiếng, khiến cho tài xế cũng phải quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn em, thiếu chút nữa anh ta đã nói 'phiền cho xem mã sức khỏe' rồi.

Trương Gia Nguyên gõ vài chữ trên bàn phím, rồi gửi chúng đi.

Fanfic này viết rất tốt, chỉ có điều là, sự ooc lớn nhất không phải chính là chuyện em và Châu Kha Vũ yêu nhau sao?

Khi đến bệnh viện lấy số, thay vì đi thang máy em đã đi thang bộ. Khi mở cửa phòng khám ra, em còn tưởng người đang chờ em là vị bác sĩ đầu trọc lốc như mọi khi, nhưng lần này lại đổi thành một cậu con trai rất ưa nhìn.

Thân là hội viên của hiệp hội Nhan sắc, Trương Gia Nguyên lập tức cộng full điểm hảo cảm cho vị bác sĩ này,

"Ngồi đi." Giọng nói này rất dễ nghe, là kiểu phảng phất gió xuân ấy, nhưng bây giờ Trương Gia Nguyên đột nhiên lại nhớ đến khi còn ở Dinh Khẩu, em đã mặc chiếc quần đùi sao biển, tay cầm cái quạt phe phẩy như một ông già, lại còn cầm thêm nửa quả dưa hấu, vừa dùng thìa xúc, vừa luôn miệng kêu nóng, rồi lên vòng bạn bè đăng bài nói nhớ mùa hè của năm nào đó.

ADN của em có thể khắc ghi được những chuyện vui vẻ trong quá khứ, dù gì thì mấy chuyện đó cũng chỉ được đếm trên đầu ngón tay.

Sau đó em lại dễ dàng bị đánh thức bởi một giọng nói dịu dàng sau một giấc ngủ sâu.

Trương Gia Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, nói vào thẳng vấn đề: "Bác sĩ, gần đây hình như tai tôi hơi ù, trong tai cứ nghe thấy tiếng vi vu ấy, tôi muốn hỏi bác sĩ xem ngài có cách khắc phục nào không."

Hình như bác sĩ đã khẽ bật cười rồi lên tiếng: "Đừng gọi tôi là Ngài." Cậu ấy cúi đầu chỉ lên trước ngực mình: "Gọi tôi là Giang Dụ là được rồi."

Sau đó Trương Gia Nguyên mơ mơ hồ hồ được tiễn ra tận cửa, bác sĩ đứng dậy, nhìn cậu ấy còn cao hơn cả em, nhưng lại không cao hơn em nhiều như Châu Kha Vũ, không giống như anh mỗi khi đứng trước mặt em lại lên mặt nạt người, muốn đàn áp em.

Bác sĩ tháo khẩu trang ra cười nói với em: "Cái đó, add Wechat được không? Tôi sẽ nói rõ với cậu trên Wechat."





_________

Xin lỗi vì đã để các chị đợi quá lâu ~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top