Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Chelsea

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Satake Akako bước lên, quan sát Hikari thật kĩ rồi nói.

– Manabu Hikari à? Thật sự rất giống Kaori...

– Chị... À không, dì biết chị gái tôi sao? – Hikari ấp úng.

Chị gái này so với cô chỉ hơn tầm bảy tám tuổi, xưng "dì" thế này thật sự ngượng nghịu không quen.

– Cứ gọi chị đi, sau này gả cho thằng quỷ Hitoshi rồi tính sau. – Akako cười lớn. – Sao không biết Manabu Kaori được? Chị là bạn thân của chị gái em đấy, chơi từ nhỏ vì hai đứa bằng tuổi. Có điều sau này chị sang Pháp định cư, ít gặp gỡ Kao-chan hơn nhưng bọn chị vẫn thân thiết lắm.

– A! Thế ra chị là chị Aka-chan! – Hikari ngạc nhiên kêu lên.

"Aka-chan" là cách gọi thân mật mà Kaori hay gọi chị, hóa ra Hikari vẫn biết. Akako tươi cười gật đầu.

– Nhưng mà gả cho Hanagato là sao cơ? – Hikari khẽ bĩu môi. – Chị Satake, nhất định đừng hiểu nhầm, giữa em và Hanagato không có quan hệ gì cả.

Satake Akako ném ánh mắt hiếu kì sang cô, đôi môi cong lên tà mị, gương mặt phút chốc hóa ranh mãnh khiến đối phương vô thức rùng mình. Chị đặt tay lên đấu cô, xoa nhẹ nhàng, đôi mắt sắc sảo cong lên.

– Chị biết mà.

"Nhìn gương mặt chị không giống như "biết" lắm..." Hikari thầm nghĩ.

Tức khắc, một cánh tay mạnh mẽ tóm lấy cổ áo Akako kéo ra sau.

– Đừng vớ vẩn nữa đi. – Hanagato Hitoshi càu nhàu. – Sao dì không nói thẳng mục đích dì xuất hiện ở đây đi?

Akako quắc mắt lườm, rồi thả phịch người xuống ghế, bắc chéo chân, điệu bộ vô cùng thoải mái.

– Cũng không có gì nhiều, đến xem mặt cháu dâu thôi.

– Nói nhanh. – Kazumi thẳng thừng cắt ngang.

Hikari cười trừ, mấy con người này không giống dì – cháu chút nào. Kazumi và Hitoshi đều giữ thái độ nói chuyện ngang hàng phải lứa, thậm chí còn giống như ra lệnh vậy.

– Được rồi, được rồi, tôi thua mấy đứa. – Akako phẩy tay, chỉ giây sau đã thay đổi hẳn thái độ. – Tôi nghe ngóng được chút tin tức từ Yui thôi.

– Mẹ tôi sao? Chuyện gì? – Kazumi nghiêng đầu.

– Dự án xây dựng khu công nghiệp đa ngành INF ở phía bắc Tokyo, hình như phía tập đoàn Wren rút vốn nên SYC đang gặp không ít khó khăn đấy. Vì Wren là tập đoàn xuyên quốc gia quy mô lớn nên ngay cả khi tập đoàn Hanagato và tập đoàn Oga có chen chân vào cũng khó mà cứu vãn tình hình. – Akako gãi đầu.

– Sao cơ? – Tất cả mọi người hoảng hốt kêu lên, chấn động nhất chắc chắn vẫn là Kazumi và Hitoshi.

Hikari có nắm sơ qua một chút tình hình. Tập đoàn SYC được thành lập từ một công ty phần mềm nhỏ bởi Hanagato Yui, cũng chính là mẹ của Kazumi và Hitoshi, tuổi đời chỉ mười mấy hai mươi năm nhưng sức ảnh hưởng thì không hề nhỏ chút nào. Tuy nhiên so với con sư tử là tập đoàn xuyên quốc gia lão làng như Wren thì SYC cũng chỉ là con mèo nhỏ.

Khu công nghiệp INF đã được mẹ cô chuẩn bị ba năm nay, được hy vọng là bước đột phá lớn nhất của SYC nhưng dường như mọi thứ bây giờ đang vô cùng nguy cấp.

.

.

.

Được sự cho phép của mẹ, Kazumi đẩy cửa bước vào. Cô nhẹ nhàng đặt cốc nước ép táo lên bàn cho mẹ mình.

– Cảm ơn con, Kaa-chan. – Bà nâng cốc lên uống một ngụm, đôi môi nhoẻn cười mỉm. Bà rõ ràng đã yêu cầu nhà bếp chuẩn bị cho bà một tách cà phê nóng để làm việc đêm, nhưng con gái bà chắc lại không muốn bà uống thứ đồ uống có chứa caffeine ảnh hưởng đến thần kinh và nhan sắc.

Kazumi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đối diện, chống cằm nhìn bà. Gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ nghiêm nghị và cả một chút áp lực nữa.

– Akako nói với con rồi à? – Hanagato Yui thở dài, ánh mắt không rời khỏi màn hình mà nhẹ nhàng nói.

– Dạ. – Kazumi thành thật. – Mẹ đã có biện pháp gì chưa?

– Cũng không hẳn là biện pháp, vì để tìm được chủ đầu tư lớn như tập đoàn Wren ngay cả tập đoàn Hanagato còn khó chứ đừng nói là SYC. – Bà vén lọn tóc màu đen óng qua mang tai. – Những gì ta có thể làm hiện giờ là đóng băng bất động sản cho tới khi tìm được chủ đầu tư mới thôi.

Kazumi dẩu môi thở dài, gương mặt đượm buồn.

Hanagato Yui để ý, đôn hậu mỉm cười, bà quay sang xoa đầu con gái.

– Con lại tự trách mình đấy ư?

– Không phải con quá vô dụng sao? Bằng tuổi con, mẹ đã giúp ông ngoại trong việc kinh doanh của tập đoàn, mà bây giờ con chẳng nghĩ ra cách gì giúp mẹ cả. SYC là tâm huyết bao nhiêu năm của mẹ... – Kazumi ngước nhìn mẹ, ánh mắt long lanh.

– Con ngốc, người doanh nhân lăn lộn trong thương giới bao nhiêu năm như ta còn không giải được bài toán này, huống gì một con nhóc nữ sinh trung học như con chứ? – Bà búng nhẹ trán con gái. – Con biết tại sao dù mẹ đã kết hôn với cha nhưng tập đoàn SYC vẫn hoạt động riêng biệt mà không sát nhập với tập đoàn Hanagato không?

Kazumi lắc nhẹ đầu.

– Đương nhiên vì cha mẹ có đến hai người con tài giỏi. Anh trai con Hitoshi sẽ trở thành người thừa kế tương lai của tập đoàn Hanagato, còn con thì được trao cho tập đoàn SYC của ta, vậy nên duy trì nó hoàn hảo đến lúc trao cho con là trách nhiệm của ta. Con đừng suy nghĩ nhiều, ta sẽ có cách giải quyết thôi.

Kazumi gật đầu, rồi sà vào lòng ôm chặt lấy mẹ mình.

...

Hitoshi nghe được cuộc hội thoại từ ngoài cửa thư phòng, sắc mặt hơi trầm xuống.

Bác sĩ vốn không cho anh xuất viện vì đống thương tích trên người, nhưng rốt cuộc anh cũng chỉ ở bệnh viện được ba ngày rồi đòi về nhà dưỡng bệnh tại nhà, dù sao gia đình anh cũng có bác sĩ riêng. Không ngờ nửa đêm rồi lại nghe được cuộc nói chuyện này.

Một bàn tay rắn chắc đặt lên vai anh, khiến anh giật mình, quay đầu lại liền bắt gặp gương mặt cương nghị của cha anh.

Chủ tịch Hanagato Shukasa mở rộng khóe miệng, trầm giọng:

– Sang phòng ta.

Hanagato Hitoshi ngoan ngoãn đi theo. Bóng lưng cha anh cao lớn, vững chãi, anh bây giờ cũng đã lớn gần bằng cha, nhưng cảm tưởng như sẽ không thể vững vàng như cha anh được.

Đóng cánh cửa phòng làm việc của Hanagato Shukasa lại, Hitoshi ngồi xuống sofa đối diện cha. Cha anh đi lại kệ rượu, lấy hai cái ly cùng một chai vang nho nhẹ.

– Yui không định nói cho hai đứa biết, nhưng ta nghĩ con đủ lớn, con cần biết mình phải làm gì. – Chất giọng ông ôm đồm, bàn tay to lớn với những nếp nhăn rót rượu ra ly rồi đưa cho anh.

– Cha nói đi.

Ông uống một ngụm, rồi cẩn trọng nói:

– Lần này tập đoàn Wren rút vốn, không chỉ ảnh hưởng đến một dự án INF của SYC, mà còn về mối quan hệ hợp tác lâu dài của cả SYC và Hanagato với Wren. Con biết đấy, tập đoàn Wren là con rồng của châu Á, một trong ba tập đoàn lớn nhất thế giới, hợp tác được với nó nhất định sẽ có lợi rất nhiều.

Hitoshi gật đầu, chăm chú nghe lời cha mình nói.

– Vụ việc lần này ta nghĩ là mẹ con đã chọc giận tập đoàn Wren rồi. – Ông cười nhẹ nhàng, có chút bất lực nhưng cũng không giấu nổi sự yêu chiều. – Yui vẫn luôn thế, đặt nặng cảm xúc lên công việc nhiều hơn cần thiết.

– Là sao, cha? – Hitoshi gấp gáp hỏi lại. – Không lẽ là liên quan đến con sao?

Hanagato Shukasa không chần chừ, gật đầu.

– Đúng vậy. Bên tập đoàn Wren yêu cầu một cuộc liên hôn với con, tuy nhiên có vẻ như mẹ con lại nghĩ con có hôn ước với con gái nhà Manabu nên kiên quyết từ chối bên đó.

Bàn tay Hitoshi cuộn chặt lại.

– Đương nhiên ta nói chuyện này cho con không phải vì ta nghĩ con cần liên hôn với bên đó. Yui chắc cũng có suy nghĩ của riêng mình. Nhưng ta nghĩ, con có quyền quyết định, Hanagato Hitoshi. – Giọng của cha anh nghiêm khắc.

Hitoshi cúi gằm mặt, nuốt lời định nói vào trong họng, rồi điềm đạm:

– Con sẽ suy nghĩ, và nói quyết định của mình cho cha mẹ sau.

– Ừm. – Ông gật đầu. – Ta sẽ không hỏi con lí do cũng như khuyên nhủ con này nọ, vì vậy con cần chắc chắn mình sẽ không hối hận và phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cho quyết định của mình.

– Con biết rồi. – Anh đứng dậy, cúi đầu chào cha rồi lui ra ngoài.

Vừa đóng cửa phòng, Hitoshi bắt gặp em gái mình cũng vừa bước ra phòng làm việc của mẹ ở bên cạnh, gương mặt cô có chút căng thẳng không thoải mái.

– Anh chưa ngủ à? – Kazumi nhoẻn cười.

Hitoshi hạ tầm mắt, dịu dàng bước lại, xoa đầu cô.

– Anh sao thế? – Kazumi ngạc nhiên.

Anh nhận thấy khóe mắt cô giật giật, má hơi ửng lên, liền thở dài, xoa đầu mạnh hơn:

– Đừng có nghĩ nhiều đấy, ngủ sớm đi. Mắt như con gấu trúc, ngày mai Kirihito mà chê xấu thì đừng có khóc.

– Em biết rồi! – Kazumi phụng phịu nhìn anh trai mình bước xuống cầu thang trở về phòng.

.

.

.

Một tuần sau đó, Hanagato Hitoshi không tới trường.

Manabu Hikari nằm trượt dài trên bàn, nhìn màn hình điện thoại tối đen. Hitoshi không trả lời mail của cô, ngay cả Kazumi cũng nhắn tin hời hợt. Cô nhớ bác sĩ bảo Hitoshi chỉ cần dưỡng bệnh một tuần, nhưng đã sang ngày thứ mười rồi vẫn bặt vô âm tín. Cô hỏi Kazumi, cô ấy bảo anh trai cô đang bận chút việc gia đình.

"Việc gia đình gì tầm này nữa nhỉ? Chắc là việc dự án khu công nghiệp INF bị đình chỉ thi công do chủ đầu tư rút vốn ư?"

Hikari có đọc báo nên cũng có theo dõi thường xuyên, vụ này truyền thông đưa tin suốt thời gian qua, chứng tỏ mức độ nghiêm trọng của nó.

– Ơ này! – Yonehara Ume ngồi ở phía sau cầm điện thoại kêu ầm lên. – Tập đoàn Wren đầu tư lại cho tập đoàn SYC rồi, khu công nghiệp INF sẽ tiếp tục thi công vào ngày mai.

– Thật à? – Watari Aoi quay xuống hóng hớt.

– Ừ, báo đưa mười phút trước.

– Trời má, mấy ông lớn của kinh tế thế giới cứ như trẻ con, xoay liên tục. – Komori Kou nhún vai chán chường.

Hikari đập mạnh bàn, đứng dậy, vội vàng bỏ hết sách vở vào cặp sách rồi đeo lên vai.

– Hikari, cậu đi đâu đấy? – Aoi ngạc nhiên hỏi.

– Xin thầy cho tớ về trước nhé, A-chan. Tớ đau bụng quá! – Hikari vội vã bỏ lại một câu rồi vội vàng chạy ra.

Bước chân cô rảo nhanh trên đường. Cô cũng không rõ tại sao cô lại cư xử như thế, chỉ biết mình đang phó mặc hoàn toàn cho cơ thể mặc sức. Nếu việc tập đoàn Wren giải quyết xong rồi, chắc là anh cũng không còn bận nữa đúng chứ?

Cuối cùng, đích đến của cô lại là tòa lâu đài ở ngoại ô của gia đình Hanagato.

Hikari đứng chần chừ, không dám bấm chuông. Tim cô đập mạnh đến nỗi cô không còn có thể nghe được bất kì các âm thanh khác nữa. "Không sao đâu, Manabu Hikari, mày chỉ là đến gặp Kazumi thôi, hoàn toàn không liên quan đến Hanagato Hitoshi đâu..."

Toan bấm chuông, đột ngột tay cô dừng lại.

Cô nhìn thấy phía trong sân, có một chiếc xe ô tô sang trọng cùng một vài vệ sĩ mặc vest đen. Quản gia Mina của nhà Hanagato đang cẩn thận đưa túi xách cho một cô gái. Hikari không nhìn rõ mặt cô ta, chỉ nhận thấy được mái tóc màu vàng óng cùng chiếc váy màu trắng rất thuần khiết. Cô ta cúi đầu cảm ơn.

"Có vẻ là khách quý..."

Giây sau, Hikari nhận thấy cả vợ chồng chủ tịch Hanagato cùng đứng trên bậc thềm chào hỏi cô ta. Bên cạnh họ còn có cả Hanagato Kazumi, và Oga Kirihito.

Và từ trong góc khuất phía sau xe, Hanagato Hitoshi bước ra, mở cửa xe, mời cô gái đó bước lên xe, và anh cũng bước lên cùng.

Quản gia đóng cửa xe lại.

Tim Hikari như rơi thịch một tiếng.

Cánh cổng lớn tự động mở, Hikari giật mình theo phản xạ trốn ra sau cột cổng. Giây sau, chiếc xe chầm chậm rời khỏi khuôn viên đi ra ngoài.

Cánh cửa sổ xe đen kịt làm Hikari không thể thấy được gì, nhưng cô lấp loáng thấy bóng của hai người một nam một nữ ngồi ở phía sau. Trái tim cô vẫn đập rất mạnh, mạnh tới khó thở.

Chiếc xe kia khuất bóng rồi, nhưng chẳng hiểu sao đôi chân của Hikari sớm không trụ vững được.

– Tiểu thư Minatozaki xinh thật đấy. – Hikari loáng thoáng nghe thấy giọng Kazumi.

– Đúng thật, quả nhiên là con lai, gương mặt sắc nét đẹp biết bao. – Kirihito hưởng ứng.

– Gì thế? Em khen không có nghĩa là anh cũng được khen đâu đấy. – Kazumi kí đầu anh, giọng làu bàu.

– Được rồi, trong mắt anh không ai bằng em cả. Em biết rõ rồi còn tị nạnh làm gì.

Giọng của họ khuất dần, cánh cổng đóng lại từ từ. Hikari lén thở phào, rồi leo lên chiếc xe riêng của mình đậu cách đó không xa.

Trên đường trở về, Hikari lên mạng, tay vô thức tìm kiếm từ khóa "Minatozaki". Quả nhiên, đứng đầu top search là Minatozaki Kaizaki, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn xuyên quốc gia Wren. Còn hạng hai, là một cô gái với mái tóc màu vàng sáng và đôi mắt xanh, sắc đẹp tuyệt vời được ca tụng, Minatozaki Yuhi, hay còn được gọi là Chelsea.

Hikari há hốc. Cô có biết qua về Chelsea, con gái của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Wren, người con gái này rất ít khi xuất hiện trước công chúng nhưng sớm đã được đồn đại là một trong những thiếu nữ xinh đẹp nhất châu Á.

Qua màu tóc và hình dáng lúc nãy, Hikari đã có thể chắc chắn người lên xe cùng Hitoshi lúc này là Chelsea này.

Tắt màn hình điện thoại, Hikari bâng quơ nhìn ra ngoài. "Chắc là đến bàn giao công việc rồi, dù gì thì tập đoàn Wren và tập đoàn SYC cũng đang có mối quan hệ làm ăn cơ mà."

Chỉ là, dù có nói thế, trong lòng Hikari cũng có những day dứt khó tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top