Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Người đầu tiên em yêu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- À này Shina-san... - Hikari thấy bạn trai mình đang bị vây quanh bởi đồng nghiệp nãy giờ cũng hơi buồn, chẳng biết làm gì liền kiếm chuyện để nói với vị tiền bối Shina Ken ngồi cạnh mình. - Anh có thể kể cho em về chị gái em được không?

Shina Ken đang ăn một miếng sashimi thì bị chủ đề của Hikari làm cho thu hút, ngay lập tức có thể bày ra vẻ mặt hào hứng để kể chuyện:

- Kaori-senpai là một người rất tài giỏi, còn từng hot trên mạng xã hội một thời gian dài vì thành tích đáng nể của mình đấy. - Tưởng chừng như chủ đề này có thể khiến Ken thao thao bất tuyệt đến sáng. - Cô ấy từng được chiêu mộ về một đội nghiên cứu về kinh tế học trong Viện khi mới hai mươi tuổi, chính là độ tuổi trẻ nhất của phòng Kinh tế học từ trước đến nay. Nhưng cũng chỉ được một thời gian vì định hướng của Kaori-senpai là kinh doanh chứ không phải nghiên cứu phát triển.

Hikari như bị cuốn hút theo câu chuyện của Ken. Cô luôn ngưỡng mộ chị gái mình, trí tuệ của chị ấy vượt trội hơn bất kỳ ai trong gia đình cô, dù ở học viện Stars hay ở đây thì chị cô vẫn rất nổi tiếng và được mọi người tôn trọng.

Giáo sư Ito hóng được câu chuyện này cũng chêm thêm một câu:

- Nhưng báu vật Otaka Hoshi của nhóm chúng ta là nhờ Kaori giới thiệu đấy. - Ông ấy kể về quá khứ như hồi tưởng một chiến tích kỳ công nào đó. - Tuy khác lĩnh vực nghiên cứu cũng như thời gian làm việc chung chỉ vỏn vẹn vài tháng, Kaori lại đem cậu nhóc Otaka tới và bảo cậu ta sẽ tiến được rất xa nếu có tôi dẫn dắt.

Hikari có ngạc nhiên nhưng cũng không nhiều. Dù sao trong thời gian cô lớn lên ở Mỹ thì nhóm Kazumi, Hitoshi, Hoshi, Kirihito đã chơi rất thân, Kaori và Akako chắc lớn hơn nhiều tuổi nên không thân nhưng đương nhiên phải quen biết ít nhiều.

Chỉ là chuyện Hoshi vào đây nghiên cứu là do chị gái cô kết nối cũng là một điều đáng ngạc nhiên mà.

Hikari nhanh nhảu quay đầu về phía Hoshi, giật nhẹ gấu áo tay anh:

- Nè nè, sao anh không kể em chuyện Kaori giới thiệu anh?

Một giây, hai giây rồi ba giây, cô cũng không nhận được hồi đáp, ánh mắt cô mới thực sự để ý biểu cảm của anh. Một vẻ gì đó thẫn thờ và đờ đẫn biểu lộ rất rõ ràng trên những nét ngài điển trai đó.

- Hoshi?

- Hả? - Lúc này, Otaka Hoshi mới thoáng giật mình trở về hiện tại, chuyển hướng nhìn xuống cô và nhẹ nhàng. - Em bảo sao?

- Anh mệt sao? - Hikari lo lắng đưa tay lên sờ trán anh. - Có phải anh bận bịu quá không chịu nghỉ ngơi nên bệnh rồi không? Dạo này anh lạ lắm...

Hoshi cười ngượng nghịu, lắc đầu trấn an cô:

- Anh để em lo lắng rồi sao? Thật ngốc quá. - Bàn tay anh dịu dàng xoa đầu Hikari, tuy đã cố giấu đi nhưng ánh mắt vẫn ẩn hiện một chút phức tạp. - Anh không sao.

Hikari gật đầu rồi hơi nhướng người để đón trọn vẹn cái xoa đầu của anh. Cô thích cảm giác bản thân nhỏ nhắn và bé bỏng khi ở cạnh người đàn ông này.

Bữa tiệc thấm thoắt trôi qua, Hikari dành phần lớn thời gian cùng trò chuyện với Shina Ken. Có một số câu chuyện thú vị như cha mẹ của Shina và cha mẹ cô học cùng khoá thời cao trung và cũng có quen biết nhau, hay chuyện anh ta còn từng cảm nắng chị gái cô một thời gian dài.

- Em lớn lên ở Mỹ, không biết chị gái em lại được yêu thích đến vậy đấy.

- Một cô gái thông minh, xinh xắn, chững chạc lại luôn quan tâm đến người khác thì nổi tiếng là chuyện dễ hiểu mà. - Ken gật gù bồi thêm. - Tiếc là Kaori-senpai đã đính hôn với thiếu gia Fushigi, giấc mộng của bao người tan vỡ đấy. Nhưng hai người họ quả thật xứng đôi, thiếu gia Fushigi còn là người hướng dẫn cô ấy đi đến thành công như hiện tại nữa.

- Em biết mà, em gặp thiếu gia Fushigi Yagi mấy lần đều thấy rõ anh ấy là kiểu mà chị gái em yêu thích. - Hikari nhướng mày ngẫm nghĩ rồi lại trưng ra vẻ mặt có chút giận dỗi. - Em còn nghĩ em thắng Kaori ở khoản đào hoa, nếu như thế này thì em hoàn toàn thua chị ấy rồi.

Ken bật cười lớn, rồi anh ta xoa đầu cô, giọng nói ấy rất ấm áp:

- Sao lại thế? Nét thu hút của em rất khác cô ấy, em không nên so sánh như vậy. Anh thấy em rực rỡ như mặt trời, hệt như cái tên của em vậy.

Lời nói của Ken cũng có chút cảm động, nhưng cái xoa đầu của anh ấy không khiến cô thoải mái. Hikari vô thức ngoảnh đầu lại nhìn Hoshi mới biết anh cũng bắt gặp cái xoa đầu đó.

- A...

- Sao thế? - Hoshi nở một nụ cười dịu dàng như thường ngày. - Em ăn tempura không?

- À vâng... - Hikari nâng bát của mình lên, ngây ngô nhìn anh gắp miếng tempura vàng ươm vào bát cho cô. Cô cứ ngẩn người cắn từng miếng mà không hiểu nổi tại sao đầu óc cứ lơ đễnh một cách lạ kỳ.

Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc nhưng Hoshi đã xin phép mọi người để đưa Hikari về sớm. Hôm nay hai người họ không đi xe riêng mà sử dụng tàu điện nên cũng phải đi bộ một quãng để đến nhà ga.

Bàn tay Hoshi đan vào tay cô, vẫn dịu dàng và ấm áp như ngày nào. Anh ấy rất cao, thoạt nhìn thì gầy gò nhưng tấm lưng lại rất rộng lớn, sự chênh lệch này khiến cô cảm thấy rất an toàn.

- Nè Hoshi, anh định chọn trường đại học nào chưa? -  Hikari vẫn băn khoăn về câu chuyện đó từ suốt bữa tiệc đến giờ.

Lớn lên ở Mỹ, Hikari hiểu rõ chất lượng đào tạo của Đại học Stanford, sang đó thực sự là một cơ hội lớn để phát triển tiềm năng của Hoshi. Nhưng trong lòng cô cứ muốn tin tưởng rằng Đại học Quốc gia Tokyo cũng rất tuyệt vời, cứ muốn tin rằng Hoshi học ở Nhật Bản thì tương lai vẫn phát triển mà thôi.

- Anh chưa quyết, nhưng chắc là đang thiên về Đại học Stanford hơn. - Ánh mắt anh khá xa xăm, có một chút hỗn tạp. - Chuyên môn của anh sẽ hợp ở đó hơn là Nhật Bản. Anh muốn đến Mỹ, nếu có thể phát triển sự nghiệp ở đất nước đó cũng ổn mà.

Anh ngừng một chút, rồi bàn tay anh siết chặt tay Hikari, sự u buồn lại ẩn hiện trên nụ cười tưởng như nhẹ bẫng đó.

- Lý do duy nhất để anh muốn học ở Nhật Bản là em, vì em là bạn gái của anh. - Hoshi vươn tay lên vén một lọn tóc mai qua mang tai cho cô, dịu dàng. - Nếu anh để em ở lại, anh thật vô trách nhiệm với em đúng không?

Ánh mắt của Hikari ầng ậc nước, cô khẽ nuốt khan như để cho nước mắt chảy ngược vào trong, rất dõng dạc.

- Em lớn lên ở Mỹ, nên em sẽ rất vui nếu anh ghé thăm đất nước mà em từng gắn bó. - Gương mặt cô đỏ bừng, cơ thể hơi run lên mà không rõ lý do. - Một người bạn gái tốt sẽ không cản trở tương lai của bạn trai cô ấy chỉ vì sự ích kỷ cá nhân.

Chỉ trong chớp mắt, Hoshi ôm chầm lấy cô, siết chặt. Cơ thể của anh khom xuống, gục mặt xuống vai cô, bàn tay ôm trọn phần sau gáy cô, giọng Hoshi như nghẹn lại:

- Anh xin lỗi em.

Lời xin lỗi của anh đột ngột và mơ hồ, không rõ lý do.

Nhịp tim của Hikari đập liên hồi, thổn thức không nguôi. Mùi hương của anh ấy rất dễ chịu, những cái ôm thật ấm áp.

Cô đứng lùi ra một bước, giương mắt nhìn anh và dịu dàng:

- Người đầu tiên mà em thích là Oga Kirihito. Cậu ấy rất tuyệt đúng không, cứ như một bạch mã hoàng tử? Nhưng nó là một cơn cảm nắng, qua đi rất nhanh và giờ cậu ấy là một người bạn tốt của em.

Hoshi thoáng ngạc nhiên trước những lời có phần đường đột và không hợp hoàn cảnh như vậy, nhưng anh vẫn im lặng để lắng nghe những lời tiếp theo.

Hikari vươn tay ra nắm lấy tay anh, siết chặt ngón út vừa gầy vừa dài, ánh mắt cô sáng lên lấp lánh:

- Nhưng mà, người đầu tiên em yêu chính là anh, Otaka Hoshi. Mùa thu này em có anh là một điều mà em chưa từng tưởng tượng ra. - Hikari ngước đầu nhìn anh, nụ cười ấy thắp bừng cả màn đêm, rực rỡ hơn mặt trăng. - Cảm ơn anh vì đã là người mà em yêu.

Hoshi siết chặt lại tay cô, vẻ mặt của anh tưởng như rối bời và hỗn tạp. Cô gái ấy xinh xắn và thuần khiết, ngay cả lời tỏ tình đột ngột này cũng thật đơn thuần. Bóng dáng nhỏ nhắn này cứ như một viên ngọc lục bảo rực rỡ mà không một người nào được phép làm tổn thương.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:

- Anh là kẻ may mắn.

Bầu trời hôm đó thật cao, thật trong lành. Nó sáng rực lên như cả dải ngân hà đã chiếu sáng màn đêm. Không khí se lạnh của mùa thu như vờn quanh mang tai của họ, gió đêm như trêu đùa mái tóc dài có màu của nắng đó.

- Hikari, em có muốn sang Mỹ cùng anh không?

.

.

.

Sáng ngày cuối tuần, Kaori đã chỉn chu trong chiếc cardigan len màu nâu cùng chiếc chân váy dài xinh xắn. Chị vuốt nhẹ mái tóc màu nâu dài của mình ra sau, mím môi cho đều vệt son chưa khô hẳn.

- Hikari, đã xong chưa nào?

Chị mở tung cửa vào phòng em gái, giọng hí hửng. Giây sau, sự hưng phấn của Kaori vụt tắt khi thấy em gái vẫn đang nằm dài trên giường trong chiếc váy ngủ.

- Em quên hẹn với chị đấy à? - Kaori đứng chống nạnh thở dài, có vẻ không vui.

Hikari giật mình bật dậy, ngước nhìn đồng hồ rồi thảng thốt la lên:

- Hả? Đã giờ này rồi? - Thế rồi cô lao vội xuống giường, với lấy bộ quần áo đã được chọn sẵn từ tối qua, là phẳng phiu treo trên giá.

Kaori nhìn em gái mình vội vàng, đành thở dài ngồi xuống ghế, rút điện thoại ra lướt giết thời gian.

Hôm nay là cuối tuần, chị có hứa với Hikari sẽ đưa em gái đi chọn quần áo mới cho mùa đông, tất nhiên là chị sẽ quẹt thẻ. Em gái chị thích nhất là quần áo và phụ kiện mới, lại được dịp mua thoả thích bằng thẻ của chị, còn được hộ tống khắp thành phố, không lý nào lại hời hợt trước dịp này.

Mà nghĩ lại, từ ngày Hikari có bạn trai thì tâm trạng cũng nắng mưa thất thường, lại thêm thời gian gần đây có vẻ thơ thẩn nghĩ nhiều nên chị mới mềm lòng chiều chuộng, không ngờ hôm nay trông lại chán như thế.

Thế là trễ so với giờ hẹn chừng một tiếng, hai người họ mới đặt chân đến trung tâm thương mại, nhưng vẻ hào hứng vui vẻ của Hikari hôm nay có vẻ không được như mọi ngày.

- Em và Hoshi có chuyện gì à? - Kaori vừa sải bước vừa dò đoán nguyên nhân.

- Cũng không hẳn là có chuyện... - Hikari thở dài, bình thường mấy chuyện này cô cũng hay chủ động kể cho chị gái hoặc Kazumi hay là hội Aoi, nhưng dạo gần đây chuyện nhiều quá nên cũng chẳng buồn kể. - Hoshi có dự định nhập học ở Stanford, em cũng có suy nghĩ liệu tốt nghiệp xong em có nên quay trở lại bên đấy không...

Kaori ngẩn người ra, đứng hình mất một lúc. Chị cứ nghĩ hai người họ có mâu thuẫn, rồi trái quan điểm hay thậm chí tệ hơn là sự xuất hiện của người thứ ba, thứ tư nào đấy. Bởi mới yêu đương vài tháng lại có thể khiến đứa em gái hồn nhiên của chị suy nghĩ đến cả chuyện như thế này.

- Em có nhớ tại sao em lại về Nhật Bản không?

- Có chứ, để em có thể hỗ trợ chị khi chị lên tiếp quản tập đoàn còn gì?

- Aiz, đừng nói hỗ trợ chị, là muốn em góp sức trước khi đảm nhận một phần công ty thôi. - Kaori gãi đầu thở dài. - Thế quan điểm của em với định hướng của cha mẹ là như nào?

- Em thấy hài lòng mà, em yêu thích kinh doanh nhưng để đứng độc lập thì hơi lười biếng với áp lực lớn như thế, nên làm cùng chị em thấy vui. - Hikari nhe răng cười tí tởn. - Cha muốn em học đại học ở Tokyo để em dễ làm quen với chuyện kinh doanh của tập đoàn  trong quá trình học.

Chị gật đầu, nhéo má em gái mình:

- Đúng vậy đấy. Lựa chọn đại học hay định hướng tương lai thì nên thuận theo mục tiêu của em, ước mơ của em, chứ cứ mải chạy theo người yêu của em thì thật không sáng suốt chút nào. Trừ phi ước mơ của em là trở thành người vợ đứng sau thành công của chồng em nhé.

- Còn lâu đi. - Hikari chau mày. - Đứng sau thì không thể giúp chồng thành công bằng việc hai người cùng đồng hành với nhau được.

Đôi môi Kaori khẽ nhoẻn cười. Đúng là dù xét ngoại hình hay tính cách, em gái chị đều rất ra dáng một nàng búp bê trong lồng kính được người ta nâng niu bao bọc, nhưng xét bản lĩnh lại cứng rắn kiên định, đôi khi còn mạnh hơn cả chị.

- Nhưng mà em thích Hoshi đến mức đấy à? - Bước đi thêm một chút, Kaori vu vơ cất thắc mắc của mình thành lời. - Chị phải công nhận Hoshi là một chàng trai vượt trội, ngay cả khi so với Kirihito hay Hitoshi thì vẫn hơn nhiều điểm. Nhưng em từng thích Kirihito nhiều lắm mà, rồi cũng từng kiên quyết muốn gả vào nhà Hanagato, tại sao bây giờ lại có thể đắn đo về việc sang Mỹ cùng Hoshi thế?

Nhắc đến những suy nghĩ và cảm xúc bồng bột của cô lúc trước, Hikari có chút ngượng ngùng. Nhưng rồi giây sau, cô gãi nhẹ má, đỏ bừng mặt thủ thỉ với chị gái cô:

- Chắc tại sự quan tâm của anh ấy khiến em lỡ thích nhiều rồi.

Nhìn nụ cười nhẹ bẫng giống như thời đã quá quen với việc được các chàng trai vây quanh tán tỉnh, Kaori cũng thấy nhẹ lòng thay.

Như một suy nghĩ vụt thoáng qua bất chợt, Kaori thuận theo mà kể:

- Chị và Hoshi từng khá thân đấy, tầm hai ba năm đổ về trước. Tại nhóc đó trưởng thành hơn so với đám Kazumi nên chị dễ nói chuyện, rồi cũng hướng dẫn cậu ta học hành, thi cử và nghiên cứu. Nhưng hình như từ khi chị đính hôn với Yagi, Hoshi có vẻ lạnh nhạt dần, cứ giữ khoảng cách với chị. Vậy nên bây giờ thấy em và Hoshi thân mật như thế, chị thật sự rất vui.

Đồng tử mắt của Hikari giãn nhẹ...

Câu chuyện của Kaori tưởng chừng như vu vơ và bộc phát, nhưng lại như một cơn gió từ đâu cuốn những gợn sóng trong lòng Hikari cuộn trào lên âm thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top