Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2


Một ngày sau khi đánh bật kẻ thù khỏi các điểm cao, Trung đoàn Mười hai tổ chức họp ngay tại sở chỉ huy dã chiến của trung đoàn, cách Tiểu đoàn Bảy vài cây số. Tám giờ sáng, các cấp chỉ huy của trung đoàn cơ bản đã tập trung đông đủ. Phòng họp với hai dãy bàn kê sẵn  đã được lấp đầy bởi các sĩ quan.

Mọi người bàn chuyện rôm rả, chủ yếu là xoay quanh chiến thắng vừa rồi dưới mái che dựng vội nơi giữa sân. Bên ngoài vòng rào, cái thời tiết bất thường chốn thảo nguyên như đang ra sức trêu ngươi tất cả. Hơi nóng từ mặt trời hầm hập chiếu xuống mái lều, mặc kệ cho trận mưa tầm tã vào đêm qua. Thực ra, độ ẩm trong không khí lại là thứ làm cho cái nóng thêm oi bức. Mọi người ai cũng tưởng như ở ngồi trong lò hơi.

Thanh ngồi ở bàn gần giữa phòng họp, đang cố kéo chiếc cổ áo như để cho hơi nóng thoát bớt ra. Có lẽ, anh là người có điệu bộ khổ sở nhất với một gương mặt đỏ ửng và bộ đồ ướt đẫm. Đã vậy, Thanh còn quên không đem theo khăn tay. Người ngồi kề bên anh thì ngược lại, nàng Thiếu úy mới đến thì có vẻ ung dung. Cô ta thậm chí không đổ lấy một giọt mồ hôi.

"Pháp sư tốt nghiệp học viện có khác." Thanh nghĩ thầm, anh nhớ các quả cầu lửa mà Linh tạo ra sáng hôm trước. Phải thú thật là cô nàng làm anh ấn tượng.  

Thanh biết, Linh ngồi đây không phải vì cô có cảm tình gì với anh cả. Mà vì anh là một trong hai người duy nhất cô quen mặt trong buổi họp đầu tiên với ban chỉ huy. Người còn lại là Thành Đông thì lại đang ở trên bục. Thanh vẫn chưa chắc cô nàng có quan hệ thế nào với ông chú già, song dựa trên cái họ Hoàng Thùy thì không khó đoán.

Chính ủy Phùng - người bạn thân của anh thì xung phong ở lại trông coi đơn vị. Đúng ra, anh ta đùn việc đi họp cho Thanh. Phần thằng Hà thì lại đang tung tăng với cậu Phong ở nhà ăn, anh chỉ lo nó lại bày trò nghịch ngợm gì. Ngồi giữa hai dãy bàn, Thanh cảm giác như đang trở lại thời học sinh, cái mong muốn bùng học trong anh dường như đang lớn dần. Giờ này mà được nằm dưới cái gốc cây nào đó mà đánh một giấc thì hết xẩy.

"Các đồng chí chú ý!" Thành Đông dõng dạc lên tiếng. Báo hiệu cho mọi người cuộc họp sắp bắt đầu. Thanh đành uể oải ngồi thẳng lưng lại. Anh vô tình bắt gặp đôi mắt hồng ngọc đang liếc anh, cái liếc rõ ràng là khó chịu.

Buổi họp kéo dài, các sĩ quan ngồi mãi trước tấm bản đồ căn trên bảng đen. Xung quanh Thanh, cán bộ tham mưu, chính trị, các tiểu đoàn trưởng, tất cả đều chờ đợi ý kiến của ban chỉ huy dưới cái nóng đổ lửa trưa hè. Chẳng là Bộ tư lệnh quyết định mở chiến dịch lớn, phối hợp với Trung đoàn Vạn Thành vừa vượt được sông.

Trung đoàn Mười hai được phân công thanh toán các đồn và lô cốt ngay dưới chân núi Vox, rồi vượt sông bảo vệ sườn cho bạn. Với chiến thắng sáng hôm trước, đơn vị của Thanh đã có bàn đạp để vượt sông. Song trung đoàn bạn tiến quá nhanh, khiến thời gian chuẩn bị của Trung đoàn mười hai bị rút ngắn. Bài toán về chiến thuật, hậu cần, hiệp đồng đang khiến cả phòng họp đau đầu.

Mãi đến khi tiếng còi trưa thổi vang lần thứ hai, trung đoàn mới thống nhất phương thức tác chiến. Về cơ bản, nó khác với lần đánh ba điểm cao 981, 982, 983. Lần này sẽ dùng đặc công thủy, chiếm các điểm vượt sông nhằm tạo bất ngờ, thu hút kẻ địch ở các đồn bảo vệ lui về tái chiếm. Cùng lúc đó, pháo kích ồ ạt dội các đồn rồi xung phong, dùng xung kích diệt gọn địch. Các tổ đặc công có nhiệm vụ cố thủ, chờ chi viện hoặc nếu nhận thấy tình hình khả quan thì vượt sông trước, đảm bảo chỗ đặt chân cho các đơn vị theo sau.

Đặc công sẽ lấy từ Tiểu đoàn Bảy và Sáu, hai tiểu đoàn có đơn vị giàu kinh nghiệm, đồng thời mượn các phong pháp sư của tiểu đoàn năm và bốn làm liên lạc giữa các tổ đặc công và ban chỉ huy. Tiểu đoàn Bảy sẽ chịu nhiệm vụ giám sát việc luyện tập cho các đặc công.

Buổi họp chỉ chịu kết thúc vào tận đầu giờ chiều khi mà mọi vấn đề được giải quyết ở mức cơ bản nhất. Mọi người bắt đầu ra về, kéo đẩy bàn ghế ầm ĩ, ai cũng như muốn thoát ngay khỏi chiếc lều nóng nực này. Thành Đông, người đã đứng trên bục gần bốn tiếng đồng hồ, bảo ông phải về đơn vị trước, lôi theo cả Linh và Hà lên chiếc xe do cậu Phong lái. Song, ông lại dặn Thanh ở lại chỗ trung đoàn, có người cần gặp. Thanh hơi lạ, anh cố cố đoán xem người muốn gặp là ai, song đành chịu thua. Trí óc anh như đang bị thiêu cháy.

"Thiếu tá!" Một giọng trầm, khỏe mạnh vọt tới từ sau lưng.

Thanh giật mình quay ngoắc ra thì trông thấy một người đàn ông. Dáng người hơi thấp nhưng vạm vỡ, tạo cảm giác ông còn thấp hơn chiều cao thật. Đại tá Long, Trung đoàn trưởng Trung đoàn Mười hai đang cười với anh bằng gương mặt phúc hậu, ngược hẳn với Trung tá Thành Đông. Nhận ra chỉ huy, Thanh vội vã đưa tay chào theo điều lệ.

"Chào Đại tá Trung đoàn trưởng!" Thanh nghiêm giọng.

Thanh nhìn Đại tá với tất cả sự kính phục, cái nhìn của kẻ học trò dành cho người thầy đáng kính. Ở tuổi ngoài năm mươi, Đại tá Long vẫn từ chối về Pares nhận quân hàm Tướng. Nhiều người ở Trung Ương bảo ông kiêu, có người cho rằng ông bị chầu rìa. Thanh biết tất cả những đồn đoán ấy, song anh chọn cách bỏ ngoài tai. Suy cho cùng, nếu không nhờ có ông, có lẽ cả trung đoàn đã nằm lại dưới đống tuyết phương Bắc từ mấy năm trước rồi.

Đại tá cũng đưa tay chào theo đáp lễ, nụ cười hiền hậu quen thuộc nở trên môi ông. Hỏi han nhau thêm vài câu, đại tá mời Thanh vào phòng làm việc ở gần ngay khoản sân mà mọi người vừa họp.

Thanh theo gót ông bước vào trong. Anh không lạ gì với phòng làm việc của trung đoàn trưởng. Vẫn là mấy chiếc ghế vải quân dụng cũ, thêm chiếc bàn con nhỏ với ngổn ngang các giấy tờ, giản dị như chính chủ nhân của chúng. Bỏ mũ khi ngồi xuống chiếc ghế vải xanh, ông để lộ ra mái đầu hói láng bóng. Anh chàng vệ sĩ kiêm thư ký của đại tá thì đứng ngay cửa.

"Trận vừa rồi cậu đánh tốt lắm, bác có đọc báo cáo của cậu Phùng và Thành Đông gửi lên." Đại tá Long nói sau khi người đối diện đã ngồi xuống.

"Cảm ơn Đại tá quá khen, song công lớn phải dành cho anh em binh sĩ." Thanh nhã nhặn đáp.

"Cậu suy nghĩ thế là tốt! Thôi, ta vào đề luôn, cậu xem cái này!" Ông đưa bàn tay về phía anh chàng vệ sĩ đang đứng ngay sau lưng Thanh. Anh ta chuyền cho ông một tập giấy màu ngà.

Ông nghía qua rồi đưa tận tay Thanh. Nhận lấy tập giấy, Thanh nhận ra đó là một tập tài liệu khá mỏng với một dấu mộc đỏ "Mật" ngay chính giữa bìa. Thái độ của ông hơi lạ, Thanh nhớ rõ Đại tá không phải kiểu người vào việc trực tiếp như thế này.

Thanh mở tập tài liệu ra. Bên trong, anh tìm thấy một tấm hình, nhìn như chụp trong một hầm ngầm tối. Các vách tường lầy nhầy những vệt đen đặc. Dưới sàn, vẽ một vòng tròn bằng phấn trắng với cái hình thù loằng ngoằng. Các kí hiệu kì lạ bên trong vòng bị nhòe đi bởi thứ chất lỏng đen. Bên cạnh vòng tròn là xác một tên Droog lông trắng trong cái áo rộng và những tràng hạt đen cột trên cả tay và chân. Cách nó ăn mặc giống như là một pháp sư.

Trong lúc Thanh đang "ngấu nghiến" bức ảnh thì Đại tá đã rầu rĩ.

"Tấm này chụp lúc Tiểu đoàn Sáu vừa chiếm được đồi 981. Các cậu ấy phát hiện một hầm ngầm. Cho người xuống xem thì phát hiện được những gì trong ảnh. Vừa chụp được một tấm thì cậu lính mới vô tình vướng mìn, làm nổ sập cả căn phòng. May mà không cậu nào hy sinh, song ta lại đứt đầu mối."

Đại tá Long dừng nói, ông lại ngoắc vệ sĩ. Lần này, anh ta lấy cho ông tấm bản đồ. Trải bản đồ xuống bàn, ông tiếp.

"Ngay lúc hầm phát nổ đè vỡ vòng phép, phong pháp sư của cậu Sáu vô tình cảm nhận được một luồn mana lạ. Một tọa độ, theo lời cậu pháp sư. Đánh dấu lên bản đồ, nó chỉ ngay chóc lên đồn số sáu của lũ Droog." Ông lấy bút, chỉ lên bàn.

"Đồn đó là một mục tiêu của Tiểu đoàn Bảy, tiểu đoàn của cậu. Tôi muốn giao riêng cho cậu nhiệm vụ này! Cậu chỉ huy con bé, cố gắng tìm cho ra nó là gì."  Đầu bút của ông vẫn để ngay trên ngọn đồi. Thanh xác nhận, đó đúng là một trong những mục tiêu của tiểu đoàn.

"Con bé?" Thanh hỏi lại trong sự bất ngờ sau khi nhận ra những từ ngữ lạ.

Đại tá Long cười nhẹ, như đã đoán trước được phản ứng của Thanh. "Cô nàng pháp sư vừa về đơn vị đấy! Từ nay, con bé sẽ là thư ký của cậu."

Thanh sửng sốt thật sự. "Chẳng phải thư ký phải do tôi chọn sao thưa Đại tá?"

"Vụ này ta không bàn! Lệnh trực tiếp từ Pares, có dính tới cả quý tộc. Cậu không cãi được đâu!" Đại tá Long đưa bàn tay mập mạp lên, cắt lời anh.

Im lặng một chút, ông nói thêm. "Cậu nên mừng vì cô nàng được điều về đơn vị đúng lúc, chúng ta thiếu pháp sư lắm rồi."

"Thôi, Thiếu tá về! Để bù lại, tôi sẽ ưu tiên quân trang cho tiểu đoàn của cậu." Ông cố rướn người, vỗ vai Thanh. Nụ cười hiền hậu vẫn nở trên môi.

"Cảm ơn Đại tá!" Thanh đành phải đứng lên chào, rồi anh quay bước chào thêm một lần, đáp lễ anh vệ sĩ. Bước ra khỏi phòng Đại tá Long, Trông thấy hàng dài sĩ quan ngồi chờ bên ngoài, Thanh đoán ông sẽ còn phải ngồi trong đó đến hết chiều.

Tối đó, Thanh, Phùng và Thành Đông ngồi quanh bàn trong phòng chỉ huy. Ba chiếc đèn bão rọi vừa đủ sáng các tập tài liệu và bản đồ trải đầy trên bàn. Gương mặt ba người đều lộ vẻ mệt mỏi, càng dễ nhận ra hơn dưới ánh đèn dầu. Gói thuốc mà Phùng đem theo chỉ còn vài điếu, chai rượu thì đã vơi gần nửa. Câu chuyện, đương nhiên là xoay quanh bức ảnh Thanh nhận được vào buổi trưa.

"Khó hiểu!" Phùng ném một câu nhận xét giữa bàn rượu trong lúc anh vẫn còn ngậm điếu thuốc chưa châm.

"Quá khó hiểu! Bọn nó đã cất công vẽ một vòng triệu hồi to cỡ một cái boong ke mà lúc bị dồn vào đường cùng bọn nó vẫn không kích hoạt." Phùng bổ sung thêm. Nói rồi, anh rít một hơi thuốc dài như để tập trung suy nghĩ.

"Tôi đồng tình với Phùng, phải có một lý do nào đó ngăn bọn nó kích hoạt vòng phép, bọn Droog nổi tiếng nhát cáy." Thành Đông tiếp lời.

Thanh nêu giả thuyết sau một hồi im lặng. "Có thể vòng phép vẫn chưa được vẽ xong lúc Tiểu đoàn Sáu vào tới. Chúng nó thấy không có đường lui nên giết thằng lông trắng để giữ bí mật."

Thành Đông rít thuốc, bàn tay ông hơi run "Mong là cậu Thanh nói đúng, chỉ một thứ liên quan đến nghi thức kiểu này đáng sợ đến độ lấn át được cái chết."

Không khí phòng họp bỗng nhiên trở nên nặng nề sau câu nói của vị chỉ huy.

"Quỷ" Mọi người không hẹn mà cũng suy nghĩ. Chỉ với một suy nghĩ, không khí trong căn lều tưởng như bị rút cạn. Để lại ba gương mặt tái xanh với những chấm mồ hôi lạnh trên trán và những tiếng nuốt khan.

"Tôi nghĩ không nên nêu giả thuyết bậy bạ lúc này, ảnh hưởng đến tinh thần anh em." Phùng nói cứng nhưng tay anh lẩy bẩy, đến mức suýt rơi cả điếu thuốc đang cầm.

"Ừ! Có lẽ mình mệt rồi. Công việc thì đã chia rõ ràng từ nãy, hai cậu cũng nên về lều sớm." Nói nốt câu, Thành Đông vứt điếu thuốc đang ngậm xuống sàn rồi dẫm lên. Ông đội mũ, cầm theo chiếc đèn bão rồi ra khỏi phòng chỉ huy.

Căn lều chỉ còn Phùng và Thanh. Chàng Chính ủy đã ngà ngà, anh là người uống nhiều nhất trong cả ba. Thanh rất ngại khi Phùng say, vì khi đó chẳng ai có thể theo kịp cái miệng của anh. Song nếu nó giúp cả hai dễ chịu hơn sau cái suy nghĩ vừa rồi thì cũng tốt.

Trong cơn mê, Phùng gợi chuyện. chủ yếu là các kỉ niệm của hai người bạn lâu năm. Như có lần anh ta lôi Thanh lên khỏi vách núi trong lần hành quân lên phía bắc hay lần Thanh phải cõng Phùng chạy trối chết về trạm xá khi chàng chính ủy mới tốt nghiệp ăn phải trái cây độc trong rừng. Cuộc trò chuyện kéo dài, khói thuốc dần lấp đầy căn lều.

Sợ bạn say, Thanh rón rén cầm lấy chai rượu, nút chặt lại. Phùng có vẻ không vừa lòng, rồi anh lại vui vẻ khi được Thanh đền cho điếu thuốc mới.

"Bạn thấy cô nàng mới về đơn vị thế nào?" Phùng hỏi, câu hỏi gần như lạc đề so với những gì đang cả hai đang bàn.

"Thế nào là thế nào?" Thanh hỏi vặn trong lúc với tay lấy chiếc giường xếp.

"Đừng hỏi đố nhau! Đực rựa trong tiểu đoàn đang nháo nhào lên kìa." Phùng trả lời, giọng anh hơi bực.

Thanh vẫn làm như không hiểu "Sao lại nháo nhào? Tiểu đoàn cũng có con gái mà?"

"Ừ! Nhưng mà quý tộc nó khác!" Phùng bắt đầu lè nhè. Có vẻ chất cồn đã thấm.

"Mình thấy cô nàng có vẻ để ý bạn lắm đó..." Phùng đổ gục xuống bàn, mắt nhắm nghiền.

Thanh chỉ thở dài mà không trả lời. Anh đỡ chàng chính ủy dậy, đặt lên giường xếp. Sau khi đắp cho bạn miếng vải dù, Thanh cũng bước ra khỏi lều. Anh muốn làm dịu cái đầu bằng sự dễ chịu của thảo nguyên đêm, khi mà cái không khí nóng ẩm ban trưa đã biến mất hoàn toàn.

Thanh vô tình trông thấy đoàn phụ nữ đang đi cùng nhau bên kia đường, ngay dưới chân đài quan sát. Nói cho đúng, anh chỉ quay ra nhìn sau khi nghe tiếng họ buôn chuyện. Đập vào mắt anh là mái tóc đỏ nổi bật, như đang lấp lánh dưới ánh sáng của những chiếc đèn bão. Cô nàng Thiếu úy đang cười nói vui vẻ với các chị nuôi, hai tay ôm sát giỏ khoai tây vào lòng.

Nụ cười của nàng thiếu úy trẻ làm sống lại trong lòng Thanh nhiều ký ức, ký ức về một dáng hình xưa cũ. Song cái khoảnh khắc đó không kéo dài lâu, nếu không nói là bị chính Thanh dập đi ngay lập tức. Anh rút thêm một điếu thuốc, lặng lẽ đi về lều nghỉ. Trong lều, thằng Hà đã ngáy vang tự lúc nào trên chiếc giường xếp của nó.

*

Cách xa căn lều của Thanh về phía Tây Nam, bầu trời hè Pares đang đầy mây đen do những cơn gió từ hồ Ladoge kéo vào. Theo sau, là trận mưa như trút nước xuống thành phố, tạo một chiếc màn trắng trùm lên các tòa nhà cao tầng, làm nhòe đi những ánh đèn điện đầy màu sắc. Các khách sạn, công viên và đặc biệt là tháp Afetiria lấp lánh trong mưa. Nhiều con đường ngập nước, những chiếc xe bất đắc dĩ trở thành tàu thủy. Làn nước bị chúng rẽ qua vô tình tạo thành các con xoáy tuôn ừng ực vào miệng cống hai bên đường.

Khu vực cạnh quảng trường trung tâm, trường trung học Thăng Long, đại học Vạn Thành thì ít ướt át hơn. Không khí nơi đây những chiều mưa yên ắng đến mức buồn tẻ, mất hẳn vẻ sôi động vốn có. Đường Louis, con đường nằm lệch về phía Đông lại càng im lìm.

Bên đường là tòa nhà hai tầng quét vôi nhạt mang biển số ba mươi. Bên trong lớp rào sắt, nó như khúm núm chìm vào màn mưa và các bóng cây xung quanh. Căn nhà tưởng chừng như trống vắng nhưng nếu ta bước theo con đường trải sỏi, sẽ thấy duy nhất phòng ngoài cùng tầng hai sáng đèn. Cái ánh sáng yếu ớt ấy không thể được nhìn thấy từ ngoài rào vì các hàng cây cao. Vào cửa, bỏ qua phòng khách rồi lên lầu ta sẽ thấy một người đàn ông đang ngồi.

Thân hình vạm vỡ của gã làm cho bộ quân phục như bó vào da, hai tay ôm ghì khẩu tiểu liên. Ông ta ngồi sát cửa sổ cuối hành lan, vừa tiện quan sát được dưới vườn, vừa kiểm soát được hoàn toàn lối đi duy nhất ra vào căn phòng bên tay trái. Trong phòng, Thượng tướng Phan Văn Dũng - Tư lệnh Phương Đông Lục quân Marcellus đang làm việc. Dù tuổi đã ngoài sáu mươi, ông vẫn chưa cần đeo kính để đọc. Cằm chẻ, không râu, mũi cao, chân mày dày, tạo cho gương mặt ông một nét quyến rũ đầy nam tính. Miệng ông ngậm tẩu, phì phò từng lọn thuốc thơm lừng.

Căn nhà tưởng như sẽ lại chìm vào một đêm êm đềm như mọi đêm khác thì trước cổng lại có tiếng còi xe. Dẫu vậy, người đàn ông vạm vỡ không tỏ vẻ bất ngờ mà ung dung choàng súng bước xuống lầu. Một lát sau ông ta mới trở lên.

"Báo cáo Thượng tướng! Người trong hẹn đã tới." Gã nói lễ phép sau khi mở cửa nhưng không bước vào, ngón tay chạm vào vành kêpi.

"Anh tiếp ông ta dưới phòng khách, tôi xuống ngay." Thượng tướng đứng lên, lúc này, ta mới thấy ông khá cao ráo trong bộ đồ ngủ trắng kẻ sọc dọc xanh.

Ông bước xuống lầu, không hề gấp gáp gì. Bên dưới, một Trung úy đang ngồi trên ghế sofa, nhâm nhi ly trà gừng do người vạm vỡ khi nãy đem ra. Thấy Thượng tướng, người đó chưa kịp đứng lên thì ông đã ấn anh ta ngồi lại xuống ghế.

"Edward, ở đây không cần câu nệ đâu! Cứ báo cáo đi!" Ông nhẹ nhàng nói sau khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

"Thưa Thượng tướng, có điện của bên An Ninh Quốc gia dành riêng cho ngài."

Nói xong, anh ta mở chiếc cặp để dưới chân. Đưa cho ông một tờ giấy.

Trên đó viết:

"Mouse gửi Inf.
Gấu vàng đã tìm được Mật Ong. Đồng ý với ý kiến của anh. STOP.
Cần nhanh chóng ngăn chặn Gấu vàng. STOP.
Người của tôi đã lên đường tối hôm đánh điện này. STOP.
Tôi và Nav đồng ý gặp anh theo thời giờ anh đề xuất. STOP FINAL."

Thượng tướng nở một nụ cười nửa miệng, nụ cười mà ông không tự chủ. Đặt tờ giấy xuống, ông nhìn thẳng Edward hỏi.

"Còn công việc tôi giao riêng cho anh?"

"Thưa, tôi đã tìm hiểu Thiếu tá Makarov Trương Bình Thanh như ngài yêu cầu." -  Edward lễ phép.

"Tốt, anh cứ báo cáo miệng, ở đây không sợ nghe lén." - Thượng tướng hồ hởi.

"Thưa..."- Người trung úy bắt đầu tóm tắt cuộc đời binh nghiệp của Thanh. Theo hồ sơ, Thanh học trung học ở Makev, năm cuối thì lên Pares học ôn Tú tài, đến khi đỗ trường sĩ quan thì chọn vào lục quân. Tốt nghiệp loại tốt, được phong Trung úy rồi đưa về Trung đoàn hậu cần Bảy lăm, ở đơn vị được một năm thì chuyển đi, nhảy đơn vị thêm vài lần. Cuối cùng, nằm lại Trung đoàn Mười hai. Được đánh giá là một sĩ quan gương mẫu, gan dạ, hiệu quả.

"Chỉ có bấy nhiêu?" - Thượng tướng hỏi tiếp, với vẻ thất vọng.

"Vâng!" - Viên Trung úy trả lời yếu xìu, anh ta sợ bị Thượng tướng khiển trách.

"Anh ta là người nhà Makarov, sao lại vào lục quân mà không phải hải quân quý tộc." - Cái tên của Thanh làm ông thắc mắc.

Anh chàng sĩ quan lại ấp úng, lật vội các trang giấy.  "Thưa, anh ta là con nuôi và có lẽ mối quan hệ giữa anh ta với tộc trưởng hiện giờ không được tốt."

Nói chuyện với Trung úy Edward, Thượng tướng vẫn ngậm chiếc tẩu, lâu lâu lại thả ra làn khói trắng. Edward không hút thuốc song anh ta không có vẻ gì là khó chịu.

"Anh có nói, anh ta nhảy nhiều đơn vị. Vậy cụ thể là đơn vị nào?" Ông hỏi như tra khảo.

"Thưa, anh ta khởi đầu ở Trung đoàn hậu cần Bảy lăm rồi chuyển qua Trung đoàn Một mười ba, làm cho bên An ninh Quốc gia, phòng phản gián một thời gian rồi cuối cùng về Trung đoàn Mười hai." Edward giở nhanh từng trang tài liệu.

"Từ từ, anh ta từng làm cho bên An ninh?" Thượng tướng có vẻ như vừa chộp được một cái gì đó.

Chàng Trung úy vẫn lắp bắp. "Vâng, nhưng chỉ ở đó vài tháng. Công tác không có gì nổi bật, theo dõi được một ổ Tứ Giáo nhưng chưa phá xong án."

"Anh ta xin hay bị điều đi?"  Thiếu tướng hít một hơi thuốc dài.

Edward lại lật từng trang giấy. "Thưa, trong báo cáo nói là đích thân Đại tá Trung đoàn trưởng Trung đoàn Mười hai xin anh ta về đơn vị, lúc anh ta còn là Đại úy."

Thượng tướng Dũng thích thú cười to, rõ ràng đó không phải việc một ông già hay làm. Ông khoái chí đến mức đích thân tiễn anh chàng Trung úy ra xe, không quên dúi vào túi anh ta một tờ phong bì, việc vốn là của gã to con.

Chiếc xe con rời sân biệt điện, lầm lũi hỏa vào con đường ngập nước dưới cơn mưa. Thượng tướng Dũng đứng chờ bên bậc thềm, đến mãi lúc chiếc xe chỉ còn là một chấm đỏ lờ mờ trong màn nước. Ông trở lên lầu, dặn gã kia cứ ngồi vào chỗ cũ. Bước vào phòng, ông không dùng chiếc điện thoại được tạo tác sang trọng màu hạt dẻ đang đặt trên bàn làm việc. Trong góc nhà, lại có một chiếc điện thoại khác, đơn điệu với chỉ duy nhất một màu đỏ được giấu đằng sau chân dung Hoàng Đế.

Những ngón tay chắc nịch lặng lẽ quay số rồi áp ống nghe lên tai ông. Từ đầu dây bên kia, một tiếng cạch nho nhỏ phát ra.

"Đánh điện gấp cho Ruby: Bỏ đối tượng cũ, theo sát số ba. Cho phép áp dụng biện pháp mạnh với số ba. Over!"

Lại một tiếng cạch phát ra, Thượng tướng gác máy. Cười ruồi sau những gì vừa xảy ra, ông ngồi lại vào bàn làm việc.

-

Upload: 26.02.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top