Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: cổ đại thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc cộc...lộc cộc...tiếng chân ngựa nhịp nhàng vang lên trên đường vắng khiến Lăng Phong không ngừng đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Hắn không ngờ hiệu suất làm việc của hoàng đế cũng không tệ lắm. Chỉ ba ngày sau khi hắn tiến cung, cả hai đã bắt đầu lên đường hướng về Giang Nam.

Mặc dù vị diện này không phải là thế giới hắn sinh sống, nhưng địa danh cũng không khác là mấy, hắn cũng muốn tranh thủ đi xem thử xem, bởi hắn cũng không biết sau này có còn cơ hội như vậy nữa không.

Liếc mắt nhìn về phía người bên cạnh, một thân thanh y đơn giản, mái tóc đen dài được búi cao bằng một chiếc bạch ngọc trâm. Mặc dù ăn mặc bình thường nhưng vẫn nhìn ra một thân đầy quý khí hoàng đế. Lăng Phong không khỏi thở dài, phải làm sao để vị này nói không yêu nữ chủ đây?

Giang sơn và mỹ nhân, nếu là hắn tất nhiên là vế đầu, ngươi đã có giang sơn rồi còn sợ không có mỹ nhân ôm ấp sao? nhưng vị hoàng đế này trong nguyên tác lại chọn lựa mỹ nhân.

Theo hắn biết, hoàng đế có tam cung lục viện phi tần mỹ nữ vô số không phải chỉ để khai chi tán diệp mà còn là cách để cân bằng quyền lực trong triều chính. Nếu không tại sao chỉ có số ít trong số bọn họ là từ nhân gian tiến cung hoặc là cung nữ đâu?

Hắn cũng cảm thấy làm hoàng đế cũng không vui sướng gì, lúc nào cũng phải nghi thần nghi quỷ, hôn nhân chính trị, mạng sống lúc nào cũng có thể bị lấy, ngôi vị lúc nào cũng có thể mất, không được lựa chọn cho mình người yêu thương nhất. Nhất là tuyệt đối không thể tỏ ra quá yêu thương ai trừ khi hắn chính là muốn lấy mạng nàng hoặc gia tộc của nàng.

Hắn cũng hảo thắc mắc làm sao các vị nam chủ trong các vị diện chỉ cần cùng nữ chủ ngược ngược, sủng sủng ngươi nông ta nông mà công ty, quốc gia vẫn phát triển đều đều, thậm chí là trở thành thủ phủ ảnh hưởng kinh tế nước này nước kia, hay vẫn là minh quân được mọi người ca ngợi. Không hổ là người có số mệnh gia thân sao? Chẳng bù với hắn, trong ký ức còn nhớ mang máng cả ngày đều bận tối mắt tối mũi mà nhiều khi công việc cũng có thể có vấn đề lớn nhỏ bất ngờ xảy ra.

"Suy nghĩ cái gì mà lại nhìn ta như vậy?" Lăng Ngạo Thiên vẫn cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, hắn mở mắt ra nhìn thấy hoàng đệ của hắn vẫn muốn nói lại thôi dáng vẻ. Hắn thật hảo kỳ có việc gì lại khiến cho một người không quan tâm bất cứ việc gì lại có vẻ mặt như thế.

"Không có gì...thần...không là đệ đang nghĩ còn bao lâu nữa mới đến lữ quán đây." Lăng Phong hắn nhớ lúc xuất phát hai người đã nói hảo sẽ xưng huynh gọi đệ nên cũng kịp thời sửa miệng. Cổ đại chính là phiền phức, chỉ cách xưng hô cũng đã có năm bảy loại, hoàng tộc so với dân thường lại càng phải thêm chú ý.

Hắn kỳ thật không quen xưng hô như vậy. Trước giờ chỉ người khác gọi hắn ca, có bao giờ hắn phải thấp vế như bây giờ đâu. Nhìn thân mình ốm yếu lại nhìn về phía người đối diện dù ngồi vẫn cao lớn hơn hắn nửa cái đầu kia quả thật không cam lòng. Tại sao ở thế giới này ai cũng cao lớn, khỏe mạnh hơn hắn đâu? Lăng Phong âm u suy nghĩ.

"A Phong, như thế nào? Cảm thấy trong người chỗ nào không khỏe sao? Có cần ngự y xem một chút không?" Nghe Lăng Phong nhắc đến lữ quán, hắn chợt hoảng hốt, nhìn Lăng Phong mặc dù khí sắc đã đỡ hơn trước kia nhưng sắc mặt vẫn còn có một chút tái nhợt hắn không khỏi cảm thấy lo lắng. Lần này hắn ngoại trừ mang theo một đội ám vệ bên trong, còn bố trí thêm bên ngoài thị vệ và ngự y để phòng ngừa bất trắc.

Lăng Phong cảm thấy hắc tuyến. Mặc dù xác tử này đúng là quá yếu, nhưng từ khi hắn dung nhập vào cũng đã tốt hơn trước 5 phần, không đến nỗi phải khiến người lo lắng đến vậy đi? Hắn chỉ là nhất thời tìm một lý do mà thôi.

Nhíu nhíu mi tâm, Lăng Phong giơ tay lên ngăn lại Lăng Ngạo Thiên đang muốn gọi người tới. "Không có việc gì, chỉ là ngồi xe ngựa cả ngày có một chút tù túng mà thôi."

Nghe Lăng Phong lên tiếng, huyền tâm của hắn rốt cục buông xuống một chút. Mĩm cười vỗ nhẹ đầu của đệ đệ mình, hắn lên tiếng, nhưng lần này là cho người bên ngoài nghe, "nhanh tìm thành trấn nào gần nhất dừng chân nghỉ tạm, chú ý không cần chạy quá nhanh khiến xe xốc nảy." Âm thanh nhàn nhạt ra lệnh nhưng lại khiến người không dám không nghe theo.

Lăng Phong hắn cảm nhận được Lăng Ngạo Thiên quả thật quan tâm vị thân đệ này. Ánh mắt lo lắng ấy không phải là giả, cái này là vì nguyên thân không tranh giành trữ vị, lại càng không có thân tử có thể uy hiếp đến địa vị của hắn sao?

Phải biết, làm hoàng đế không lúc nào có thể thả lỏng cảnh giác, trừ khi ngươi muốn chết mà thôi. Thân tình trong chốn hoàng cung này nói đến cũng không phải là vững chắc lắm. Giết cha thí huynh còn thiếu hay sao?

"Hệ thống, hảo cảm độ của Lăng Ngạo Thiên hiện tại là bao nhiêu?" Lăng Phong chợt nhớ đến có một số quyển tiểu thuyết hắn từng xem có nói về hảo cảm độ này, nếu biết rõ sẽ dễ dàng cho hắn hoàn thành nhiệm vụ hơn.

"Ký chủ~tình cảm của con người làm sao có thể đo lường được đây? Ta tin ngài cũng biết được điều đó, tim người luôn đập, máu người là nóng, cho nên bất cứ điều gì cũng có thể ảnh hưởng đến cảm tình của một người. Con người là không bao giờ biết đủ và sẽ không bao giờ dừng lại tại một nơi. Nếu không làm gì có thuyết pháp lòng người là kim châm đáy bể đâu." Hệ thống bình tĩnh trả lời.

"Cứ nói thẳng là ngươi không có công năng đó là được rồi." Lăng Phong lạnh lùng nói.

"..." Hệ thống 囧

"Muốn ngươi có gì dùng?" Lăng Phong tiếp tục bổ đao.

...............ta là phân cách tuyến câm miệng của hệ thống a.............................

"Hôm nay hãy tạm nghỉ ngơi ở đây đi, nếu mệt hãy nói ta biết, chúng ta có thể ngừng lại vài ngày." Lăng Ngạo Thiên đưa Lăng Phong vào phòng vẫn chưa rời đi liền mà cẩn thận dặn dò. Mặc dù thành trấn này không phải rất lớn nhưng là vì gần kinh thành nên cũng không kém nhiều. Hắn chỉ lo thân thể của A Phong không chịu nổi đường xá xa xôi.

"Ca ca yên tâm, ta...đã đỡ hơn trước nhiều, không cần lo lắng." Hắn cũng không phải là búp bê thủy tinh cần phải lo lắng đến như vậy. Để ý thấy vị hoàng đế này cũng không tỏ vẻ khó chịu khi hắn xưng ta, hắn yên tâm. Phải nói gần vua như gần cọp, cho dù là máu mủ lại có quan hệ gì?

Lăng Ngạo Thiên mặc dù không mấy yên tâm nhưng quả thật khí sắc của A Phong đã tốt hơn trước rất nhiều.

Thấy hắn vẻ mặt cẩn thận thay đổi xưng hô hắn cũng không nói gì. Quả thật từ nhỏ vị đệ đệ này đều vẫn rất ngoan, có gì cũng là nghĩ đến hắn trước khiến hắn không khỏi cảm thấy mềm lòng.

Mà thôi, chuyến đi lần này hắn đã hạ quyết tâm làm một vị tốt huynh trưởng, xưng hô cái gì cũng không sao. Ngược lại, hắn cũng cảm thấy như vậy có vẻ càng thân thiết hơn.

"Vậy là tốt rồi, a Phong hãy nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta lại tiếp tục lên đường, nhanh nhất cũng phải ba đến năm ngày nữa mới đến thành trấn kế." Lăng Ngạo Thiên xoa nhẹ đầu Lăng Phong, mĩm cười mà nói.

Chờ hắn ra khỏi phòng, nghe tiếng bước chân dần đi xa Lăng Phong hắn mới nhẹ nhàng ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường mà lên tiếng, "Dạ, đi ra."

...........................

Tác giả quân nói nói: nga nga nga~A Phong gọi tiểu Dạ ra để làm gì đây~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top