Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ông xã ngốc manh mau yêu ta (3+4)

Thời điểm này là sau khi nguyên thân bị ép cưới Ôn Tử Luân, vào đúng lúc hôn lễ đã diễn ra, nguyên thân buồn bực về phòng trước.

"Vợ...?" Hẳn là vì thấy Hạ Y thật lâu không lên tiếng, bộ dáng còn nghiêm túc như đang nghĩ ngợi gì đó. Ôn Tử Luân bên cạnh có chút lo lắng, dè dặt giật giật cổ áo ren của cô.

Hạ Y vừa lúc tiếp thu cốt truyện xong, quay qua cười với anh một cái.

"Phải rồi, A Luân." Hạ Y nhẹ giọng nói, "Lần đầu chúng ta gặp nhau anh còn nhớ không?"

"Nhớ." Tử Luân gật đầu, "Lúc đó là ở trong một căn phòng rộng ơi là rộng đúng không vợ? Nhưng mà lúc đó vợ ngủ mất tiêu rồi, không nói gì được hết á...", nói tới đâu ngữ điệu nghe ra vài phần ủy khuất.

Hạ Y nghe lời này giật giật cánh môi: "... Vậy à... Vậy anh có nhớ trước đó mình vì sao bị đưa đến căn phòng đó không?"

"A?" Ôn Tử Luân làm mặt nghỉ ngợi một lúc, ngoan ngoãn trả lời: "Lúc đó là đệ đệ đưa anh đến đó mà. Anh thấy vợ còn nằm ngủ trong đó nữa cơ. Đệ đệ nói cái gì mà vợ là khách quý đến chơi nhưng lại hết phòng để vợ ở lại, nên để vợ ngủ cùng phòng với chồng đó!", nói xong còn cười hì hì nhìn cô, bộ dạng vẩy đuôi như cầu được thưởng.

Hạ Y khẽ nhíu mày, ai lại ác độc thế chứ? Đến một người đầu óc không bình thường cũng không buông tha. "Vợ, lúc đó vợ đẹp lắm." Ôn Tử Luân cười sáng lạn, khi nhìn thấy cô, tim anh phá lễ đập mạnh mẽ, mạnh đến mức người ngây ngô ngốc nghếch như anh vẫn không nhịn được để ý.

"... Được rồi, giỏi lắm!" Hạ Y đưa tay xoa xoa đầu Tử Luân cười tán thưởng, "Muộn rồi, anh mau đi ngủ đi."

"Nhưng mà... Không phải đệ đệ nói với anh đêm nay phải hôn hôn vợ sao? Sau đó còn nói cái gì mà để vợ có em bé... Là làm như thế nào vậy vợ?" Ôn Tử Luân mắt long lanh ngây thơ hỏi.

Hạ Y suýt chút nữa bị sặc nước bọt, thấp giọng ho khan: "Khụ khụ, cái kia... Nhưng mà hôm nay cơ thể em không được khỏe, e là..."

"Sao cơ! Vợ không khỏe á? Ở đâu vậy? Có cần đi bác sĩ không?" Ôn Tử Luân nghe Hạ Y nói sắc mặt liền hoang mang lo lắng, chồm chồm người lên rưng rưng nhìn cô.

"Không có việc gì. Ngủ là khỏe ngay thôi. Mau ngủ đi." Hạ Y cười trấn an Ôn Tử Luân, theo lời nói nằm xuống đắp chăn lên chuẩn vị nhắm mắt.

"Được được! Vợ nhanh ngủ!" Ôn Tử Luân hớt hải nói, nằm xuống theo. Hạ Y vươn tay tắt đèn, căn phòng bỗng chốc tối đen. Chợt, một bàn tay vươn ra kéo kéo áo cô, Hạ Y tinh ý nhận ra từng ngón tay đang run rẩy.

"Làm sao vậy?"

"Vợ... sợ..." Giọng Ôn Tử Luân the thé truyền tới, nghe đúng là có vấn đề.

Mục tiêu sợ bóng tối?

Hạ Y với lại bàn tính bật đèn ngủ, lại phát hiện, thế nhưng đèn không bật!

Nhà giàu chơi hàng dỏm?

Nếu bật đèn điện thì sáng quá cô không ngủ được, mà đèn ngủ lại không lên điện... khổ não a~

Ôn Tử Luân nằm bên cạnh cô thân thể càng run run đầy sợ hãi, càng ép sát vào người Hạ Y, hận không thể đem mình dính vào cô.

Hạ Y chợt nhớ trong cốt truyện đúng là có chuyện Ôn Tử Luân sợ bóng tối, lý do chính là hồi nhỏ anh bị cha mẹ phạt nhốt dưới tầng hầm không chút ánh sáng một ngày, dù có kêu khản cổ họng cũng sẽ không ai tới giúp. Sau đó khi người mở cửa tầng hầm liền thấy anh nằm ngất dưới sàn nhà sốt cao. Ôn Tử Luân sau đợt đó liền ngốc.

Hạ Y càng nhớ càng tức. Sao cha mẹ có thể đối xử với con mình như vậy! Hơn nữa Ôn Tử Luân khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, những thứ đáng sợ như thế rất dễ bị ám ảnh.

Bây giờ thì hay rồi.

Hạ Y hít sâu, quyết định làm một hiền thê mẫu lương, vòng tay qua để Ôn Tử Luân thuận thế áp sát vào người cô, dịu giọng: "Đừng sợ. Em ôm anh ngủ."

Dường như việc làm của Hạ Y có hiệu quả, Ôn Tử Luân không có run kịch liệt như trước nữa.

"Ngoan. Nhắm mắt lại, anh có thể ngủ được." Hạ Y vỗ vỗ lưng Ôn Tử Luân, dỗ dành anh như dỗ một đứa nhóc lớn đầu.

Hạ Y ngay lúc này cảm nhận được Ôn Tử Luân hào phóng cho cô thêm 20 điểm hảo cảm.

Tiểu hài tử dễ dãi nha!

Thân nhiệt cô phá lệ ấm áp, làm nỗi sợ của Ôn Tử Luân trong chốc lát vơi đi mấy phần, giúp anh thật nhanh rơi vào giấc ngủ.

Người bên dưới không có động tĩnh gì nữa. Lát sau, Hạ Y nghe được tiếng hít thở đều đều.

Rốt cuộc cũng ngủ.

Hạ Y thở phào, mình nằm xuống, nghĩ một chút về vấn đề công lược, nhưng có lẽ vì phòng tối kích thích mắt cô đánh xuống, rất nhanh ngủ mất.

...

Hôm sau Hạ Y tỉnh giấc, đập vào mặt cô là gương mặt trắng trẻo non nớt lại xinh xắn của Ôn Tử Luân.

Nhưng điều làm cô chú ý là mắt anh bị báo phủ bởi tầng hơi nước, chính là bộ dạng sắp khóc.

Khóc?!

Khóc cái gì!

Hạ Y vỗ vỗ trán. Trẻ con thật dễ xúc động a...

"Lại làm sao?" Hạ Y lười nhác ngồi dậy, giọng điệu ngái ngủ, "Gặp ác mộng sao?"

Ôn Tử Luân cắn cắn môi dưới, gật gật đầu.

"Vợ... Anh mơ thấy anh bị vợ ghét bỏ, còn la mắng anh, bắt anh xuống đất ngủ, không có ôm ôm như tối qua nha... Còn có... còn có vợ kết bạn với anh gì đẹp trai lắm, sau đó mỗi ngày đều không có về đây nữa..." Ôn Tử Luân càng nói giọng mũi càng nặng.

Hạ Y: !!!

Hệ... Hệ thống! Mi nói hắn có phải có thần giao cách cảm với kiếp này trong nguyên truyện không!

Hệ thống nhíu mày: [Không có mà kí chủ. Tôi kiểm tra kĩ lắm, thế giới này vẫn là giống như cốt truyện!]

Hạ Y trong lòng hoảng một nhóm, ngoài mặt cười trừ: "Không phải chỉ là mơ thôi sao? Đây mới là hiện thực, vợ không có ghét bỏ anh. Hôm qua cũng vừa ôm còn gì."

Ôn Tử Luân nghe Hạ Y nói có chút thả lỏng, nhưng vẫn ngờ ngợ nhìn cô.

"Hay là anh không tin em?" Hạ Y híp mắt nói.

"Tin! Tin mà!" Tử Luân khịt mũi, hốt hoảng nói.

Hạ Y đứng dậy đi vào phòng tắm: "Ừm. Mau thấy đồ xuống dưới, em đói rồi."

"Được được!" Tử Luân vội vàng xuống giường theo.

Căn nhà Hạ Y đang ở là được Ôn Bác Lương - cha của Ôn Tử Luân mua tặng coi như quà tân hôn. Nhưng mục đích vẫn là để Ôn Tử Luân thuận tiện biến khỏi Ôn gia.

Hạ Y chậc một tiếng khó chịu, vệ sinh thay đồ xong dẫn Ôn Tử Luân xuống nhà dưới.

Trong nhà chỉ có một thím giúp việc đã có tuổi, mọi người vẫn thường gọi là thím Trương.

Thím Trương đã nấu sẵn đồ ăn dọn trên bàn, khi Hạ Y và Ôn Tử Luân xuống tới vừa vặn có thể đung bữa sáng.

Hạ Y gắp đồ ăn vào chén:"A Luân, cuối tuần này mình về nhà em nhé." Thứ cho cô không thể xưng hô vợ-chồng gì đó, nổi da gà chết đi được!

Ôn Tử Luân đang ăn nghe Hạ Y nói vội ngẩng đầu lên cười: "Được, đều nghe vợ!"

Hai người im lặng ăn hết bữa sáng, Hạ Y để ý Ôn Tử Luân chốc chốc lại lén ngước mắt nhìn cô, nhưng rất nhanh cụp xuống ăn tiếp, có vẻ như vẫn còn giữ khoảng cách với Hạ Y.

Dù sao cũng chỉ là một nam hài tử mà thôi, cô cũng không để ý. Độ hảo cảm 60 là được rồi, mọi chuyện cứ từ từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top