Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 - Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng Huy nghe anh nói vậy thì thật sự muốn nhấc chân đi qua, trước khi đi còn giơ tay vỗ vỗ vai Dương Huyên nói: "Tôi đi đây, ông chúc tôi thành công đi."

Dương Huyên kẹp điếu thuốc rồi nhìn thằng Huy đi về phía Thang Quân Hách, sau đó cậu chàng cúi đầu nói gì đó với Thang Quân Hách. Ánh mắt của Thang Quân Hách từ trên người anh rời tới trên người thằng Huy.

Dương Huyên trông thấy em trai mình ngửa đầu lên, để lộ phần yết hầu hơi nhô ra, ánh mắt cậu nhìn về phía thằng Huy đầy cảnh giác và lạnh lùng, khác hẳn với ánh mắt khi nhìn về phía mình.

Anh hơi hối hận, có lẽ vừa xong không nên nói ra câu nói kia.

Thằng Huy ngồi xuống chiếc ghế nhựa bên phải Thang Quân Hách rồi quay đầu cười nói gì đó với cậu. Sự lạnh lẽo trên mặt Thang Quân Hách hình như cũng dịu đi một chút, thỉnh thoảng còn sẽ mở miệng mà nói mấy chữ.

Dương Huyên cảm thấy có lẽ mình đã xem thường thằng Huy rồi —— tên đấy lúc nào cũng đắm mình trong chốn ăn chơi, mánh khóe tán tỉnh cũng phải thuộc hàng đầu, muốn đối phó với một đứa bé trai chưa hiểu sự đời là chuyện dễ như trở bàn tay. Khuôn mặt anh toát ra sự chán ghét mà người khác khó có thể phát hiện, vẻ mặt trở nên hơi u ám.

Chỉ qua chốc lát sau, Thang Quân Hách đã đứng dậy đi trước, trước khi đi còn cố ý nhìn thoáng qua phía Dương Huyên. Thấy Dương Huyên đang nhìn mình chằm chằm thì hình như cũng không thấy bất ngờ, ngược lại còn hơi phồng má lên.

Thang Quân Hách đi rồi thì thằng Huy cũng đứng dậy đi về phía Dương Huyên, trên mặt mang theo sự uể oải. Sự cáu kỉnh của Dương Huyên cũng tan ra được một chút, dùng ngón tay búng búng một đoạn tàn thuốc rất dài, khuôn mặt vô cảm nhìn thằng Huy.

"Haiz, không thành công rồi." Thằng Huy đứng ở bên cạnh anh, cũng đốt một điếu thuốc: "Ông biết cậu ấy nói gì với tôi không?"

Dương Huyên cắn điếu thuốc, mập mờ mà "Hở?" một tiếng.

"Cậu ta bảo là trước cũng có người hỏi cậu ấy như thế rồi, còn suýt nữa bị cậu ấy giết chết." Thằng Huy cảm thấy cách nói này rất mới mẻ, dở khóc dở cười mà buồn bực nói: "Nói cứ như thật ấy, bây giờ trẻ con đều có cá tính thế hử?"

Khóe miệng Dương Huyên giật giật, như là cười cười, anh nói: "Cậu ấy nói thật đấy."

"Hả?" Thằng Huy quay đầu nhìn anh, nói với vẻ không tin: "Thật á? Sao ông biết được?"

Dương Huyên nói một cách thờ ơ: "Tôi có mặt ở đấy mà."

Thằng Huy sặc thuốc, ho khan vài tiếng: "Hai người quen biết nhau thật đấy à? Ông không phải anh trai cậu ta thật đấy chứ?" Cậu chàng nhìn chằm chằm vào mặt Dương Huyên, sau một lúc lâu mới ngơ ngác nói: "Thôi ông khỏi phải nói, công nhận là nhìn hai người giống nhau thật."

Dương Huyên không trả lời mà chỉ nhìn đám người đang đánh bida ở mấy bàn đằng trước.

"Haiz, xin lỗi người anh em nhé," Thằng Huy giơ tay sờ sờ sau gáy, lại thấp giọng hỏi: "Thế chuyện lúc ấy là như thế nào, sao lúc sau lại không giết được vậy?"

"Sau đấy," Dương Huyên trầm giọng nói: "Tôi đánh cho thằng kia một trận, cho nên mới không giết được."

Thằng Huy gần như bị sốc, cổ họng mới vừa đỡ hơn một tí nhưng vừa mở miệng đã lại ho khù khụ: "Khụ khụ khụ... Người anh em này, ông đừng bày ra vẻ mặt như thế, tôi không có ý gì khác đâu... Đừng đánh tôi, tôi mới vừa trêu cậu ấy thôi, không muốn ngủ với cậu ấy thật đâu..." Cậu chàng nói xong lại vuốt tóc cười gượng: "Thằng kia nên cảm ơn ông mới đúng đấy, nếu không phải bị ông tẩn cho một trận thì có khi tạch rồi cũng nên."

Dương Huyên nói tiếp với một giọng điệu bình thản: "Sau khi bị tôi đánh thì chân cẳng gã không nhanh nhẹn lắm, lúc đi đến ngã tư đường thì bị xe đâm chết rồi."

Vẻ mặt thằng Huy như bị sét đánh, ngây ra như phỗng một lúc rồi mới lắp bắp nói: "Người anh em này, tôi còn bận tí việc, đi, đi trước nhé."

Dương Huyên hút xong một hơi thuốc cuối, nhìn thằng Huy đi xuống lầu, anh ấn đầu mẩu thuốc vào trên chiếc gạt tàn trên cửa sổ, vê tắt thuốc, một bên khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười mà người khác khó có thể phát hiện.

Việc tới tiệm bida để ngắm Dương Huyên đánh bida vào mỗi buổi chiều dường như đã trở thành hoạt động cố định trong đợt nghỉ hè của Thang Quân Hách.

Trước giờ cậu chưa từng thích một kỳ nghỉ hè nào như vậy, như thế mỗi một ngày đều trở nên đáng để mong chờ.

Mỗi ngày đều dạy thêm cho cô bé khai giảng xong sẽ lên lớp 8 kia rồi nhận được 100 tệ từ trong tay của mẹ cô bé. Cậu sẽ đi tới dưới lầu, ngâm nga dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây và rộn tiếng ve, đi ngang qua một dãy cửa hàng tràn đầy màu sắc, ngừng lại bên đường để mua một cây kem, sau đó đi tới cửa quán bar có tên "Quây Quần" kia, đi tới lầu hai là có thể nhìn thấy anh trai cậu – Dương Huyên.

Hơi lạnh của tầng hai mở rất vừa vặn, chiếc điều hòa trên đỉnh đầu phát ra tiếng o o của máy móc khi hoạt động, khiến cho mồ hôi trên trán cậu từng chút từng chút mà bốc hơi hết. Ngay cả cái mùi chướng khí mù mịt này cũng trở nên có thể chịu đựng được.

Ăn xong một que kem cũng là lúc cậu nên về nhà: Nếu mà về muộn thì Thang Tiểu Niên nhất định sẽ hỏi buổi chiều cậu đã đi đâu —— Nếu Thang Tiểu Niên biết rằng cậu không ở nhà làm bài tập mà là đi ra ngoài để làm thêm thì bà chắc chắn sẽ nghĩ cách để nhốt cậu ở trong nhà.

Tốc độ ăn kem của Thang Quân Hách càng ngày càng chậm, ban đầu thì có thể ăn xong trong vòng 10 phút, dần dần biến thành 20 phút mới ăn xong, sau nữa lại biến thành 30 phút mới ăn xong được.

Kem ăn không đủ cũng như việc có ngắm anh Dương Huyên của cậu bao nhiêu cũng không đủ vậy, Thang Quân Hách không biết thỏa mãn mà ăn kem, cũng không biết thỏa mãn mà nhìn Dương Huyên chằm chằm. Mỗi khi Dương Huyên đi xuống tầng thì cậu lại bắt đầu trở nên bồn chồn, không ngừng quay đầu nhìn về phía cửa cầu thang, sợ ăn hết kem rồi nhưng Dương Huyên vẫn chưa đi lên.

Thang Quân Hách cũng không dám nhìn chằm chằm Dương Huyên quá lâu, mỗi khi Dương Huyên nhìn về phía cậu thì cậu đều sẽ rời ánh mắt đi, làm bộ nhìn về phía khác để thể hiện ra việc mình rất có hứng thú với bida. Mà một khi Dương Huyên bị khách gọi đi đánh bida thì ánh mắt cậu lại trở nên trắng trợn, nhìn chằm chằm vào phần mặt nghiêng chăm chú khi đánh bida của Dương Huyên.

Chớp mắt đã tới Thất Tịch(*) rồi, Dương Thành Xuyên cầm hai tờ vé của buổi biểu diễn dương cầm rồi dắt Thang Tiểu Niên đi xem. Đây là lễ Thất Tịch đầu tiên mà Thang Tiểu Niên trải qua cùng Dương Thành Xuyên kể từ khi mình lấy gã, bà chuẩn bị xong cơm tối cho Thang Quân Hách, sau đó nhìn gương mà trang điểm tỉ mỉ một phen rồi đi theo Dương Thành Xuyên ra ngoài.

(*) Thất Tịch (Hán-Nôm: 七夕), theo văn hóa phương Đông, Châu Á, nhất là các nước Đông Á, là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là ngày Valentine Đông Á. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản.

Hiếm khi mới được ở nhà một mình vào buổi tối, Thang Quân Hách tắm rửa xong thì ở trong phòng mình nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, dằn lòng không được mà suy đoán xem Dương Huyên đang làm gì.

Ngày lễ Thất Tịch thì tiệm bida có náo nhiệt hơn không nhỉ? Có nữ sinh nào sẽ tỏ tình với Dương Huyên trong ngày này không? Thang Quân Hách đã nhìn ra việc anh Dương Huyên của cậu rất được nữ sinh yêu thích, nhiều khi rõ ràng có mấy trợ lý chuyên huấn luyện bida đứng ở bên cạnh nhưng các nữ sinh vẫn thích gọi Dương Huyên tới đánh cùng.

Thang Quân Hách đặt bút xuống, nhìn nhìn giờ trên chiếc đồng hồ báo thức trên bàn rồi đứng dậy đi tới cạnh giường để thay quần áo —— cậu quyết định sẽ tới tiệm bida kia để xem Dương Huyên. Mẹ cậu không có nhà nên đây là cơ hội ngàn vàng.

Thang Quân Hách cởi áo ngủ ra rồi thay sang một chiếc áo thun màu trắng thoải mái sạch sẽ cùng một chiếc quần jean màu xanh nhạt, mang theo mái tóc chưa khô hẳn mà ra ngoài. Khi xuống xe buýt rồi đi tới cửa quán bar đã hơn tám giờ, quán bar trong ngày Thất Tịch đã sôi động hẳn lên, vì phối hợp với party buổi tối mà đèn trong quán bar còn được đổi sang thành tông màu cam ám muội. Cả đám trai gái ăn mặc chăm chút từ đầu tới chân càng làm cho Thang Quân Hách không hòa hợp với bầu không khí của quán bar vào tối nay.

Người phục vụ ở cửa quán đã đổi sang người khác, thấy Thang Quân Hách muốn đi vào thì giơ tay cản cậu lại rồi quan sát cậu mà nói: "Cậu đã thành niên chưa vậy?"

"Tôi đến tìm Dương Huyên." Thang Quân Hách nhìn anh ta nói.

"Đến tìm Dương Huyên?" Anh ta như vừa mới nhớ ra, nhìn cậu đầy nghi ngờ, như là đang không biết có nên để cho cậu đi vào hay không. Đang do dự thì người phục vụ lần trước đúng lúc bê theo rượu cocktail đi ngang qua cửa, anh ta mở miệng nói: "Không sao đâu, để cậu ấy vào đi, bạn học với Dương Huyên đấy."

"À, được, cậu vào đi." Lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi là em trai của Dương Huyên." Thang Quân Hách nhìn nhân viên phục vụ đã nói đỡ cho mình mà trả lời một cách nghiêm túc: "Cảm ơn anh."

"Là em trai à..." Anh ta cười nói: "Thảo nào tôi trông hai người lại hơi giống nhau."

Rẽ vào một hành lang dài, tiếng hát say lòng người cũng truyền tới, vì hôm nay là ngày Thất Tịch nên ca sĩ phòng trà(*) đang hát một bài tình ca da diết.

(*) 驻唱歌手. Hán Việt: trú xướng ca sĩ là những người hát tốt, có thể chơi cả nhạc cụ, thường hát cho phòng trà, quán bar, pub

Trước khi lên cầu thang, Thang Quân Hách tò mò mà nhìn thoáng qua quán bar chỗ tầng một, đàn ông và phụ nữ ngồi đối mặt với nhau không ngừng mắt đi mày lại. Thì ra việc có thích một người hay không là có thể nhìn thấy được thông qua ánh mắt, trong lòng cậu chợt nảy ra suy nghĩ này, sau đó không nhịn được mà cân nhắc về vẻ mặt khi mình nhìn về phía Dương Huyên.

Có giống với ánh mắt của những người đó không nhỉ? Lúc đi lên cầu thang, cậu hơi xoắn xuýt mà nghĩ. Vậy tình cảm của cậu đối với Dương Huyên là yêu thích à? Nhưng cậu và anh là người thân, là anh em cùng cha khác mẹ mà.

Tiệm bida tưng bừng hơn ngày thường rất nhiều, mỗi bàn bida đều có rất nhiều người quây quanh, Dương Huyên vẫn dựa vào trên cửa sổ —— Vào ngày lễ thế này mà người gọi anh tới đánh cùng lại không nhiều lắm, nhưng bù lại phải tốn công để ý những người uống nhiều xong sẽ gây gổ đánh nhau hơn.

Nhìn thấy Thang Quân Hách xuất hiện ở chỗ cửa cầu thang mà Dương Huyên không khỏi nhíu mày lại —— Sao giờ này cậu ấy lại tới đây? Sao mẹ cậu ta lại thả cậu ta ra ngoài vào buổi tối chứ?

Dãy ghế nhựa kia đã ngồi đầy người, Thang Quân Hách không tìm được chỗ để ngồi nên đi luôn về phía Dương Huyên. Dương Huyên nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt cảnh cáo.

Thang Quân Hách đến gần, thấy anh nhìn mình chằm chằm thì giải thích với một ánh mắt lấp lánh: "Em ở nhà một mình buồn lắm, nên, nên mới muốn đến xem."

Dương Huyên nói với giọng điệu lạnh lùng không cho phép cãi lại: "Đi về, chỗ này không phải chỗ mà cậu nên tới."

"Làm gì có quy định nào như thế đâu." Thang Quân Hách đứng ở cạnh anh, nhỏ giọng cãi.

Cậu ấy đứng cách anh rất gần, thấp hơn anh nửa cái đầu. Dương Huyên ngửi thấy hơi ẩm và mùi dầu gội trên mái tóc còn chưa khô hẳn của cậu, chúng trộn lẫn trong bầu không khí láo nháo ở đây, tươi mát đến mức dị thường. Anh lại lặp lại lần nữa, lần này còn hơi gằn giọng: "Tôi bảo là đi về."

Thang Quân Hách cũng bướng, nói chắc như đinh đóng cột: "Em không về đấy."

"Nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi mặc kệ cậu đấy." Dương Huyên nói mà gần như là uy hiếp.

Thang Quân Hách lại tưởng câu nói này là ngầm đồng ý, như trút được gánh nặng mà gật đầu nói: "Dạ." Thậm chí trong giọng nói còn lộ ra chút vui vẻ.

Cái cảm giác cáu kỉnh quen thuộc này lại men dần lên theo dây thần kinh, Dương Huyên vô thức mà gõ gõ vào cửa sổ.

Lớn thế này rồi nhưng anh còn chưa gặp được chuyện khó giải quyết thế này bao giờ. Chuyện mà trước kia gặp phải thì dứt khoát đánh nhau một trận là giải quyết được, hoặc là lạnh mặt từ chối là xong.

Nhưng đứa em cùng cha khác mẹ này của anh lại không giống thế — lạnh giọng uy hiếp vô dụng, đối xử thờ ơ cũng vô dụng, tẩn cho nhừ đòn thì có tác dụng không nhỉ? Chắc là có, nhưng cứ hễ nhớ tới vết sẹo mờ nhạt trên đầu với hai hàng lông mi run rẩy của cậu, còn có nắm tay siết chặt cứng như băng kia là anh lại không thể thật sự xuống tay với cậu được.

—— Đó là đứa em trai cùng cha khác mẹ với anh mà.

Ý đồ của Thang Tiểu Niên hiểm độc thật đấy, Dương Huyên không nhịn được mà suy đoán, có lẽ năm đó mụ ta đã tính toán đâu ra đấy rồi, mụ đoán chắc là thứ máu mủ tình thâm giữa bọn họ sẽ không thể vứt bỏ một cách dễ dàng được, nên vào mười năm trước mới đưa Thang Quân Hách tới nhà mình để trải đường sẵn cho việc gả tới vào mười năm sau.

Cách đây không xa đột nhiên vang lên tiếng bình rượu vỡ "Choang", giọng điệu hổ báo cũng cất lên ngay sau đó, Dương Huyên nhíu nhíu mày rồi đi về phía bàn có mấy người đang hùng hổ kia.

Ngay lập tức có mấy người với khuôn mặt đỏ kè muốn đứng dậy để lao vào sống mái với nhau, tiếng chửi bậy cùng mùi rượu tuôn ra không ngừng từ trong miệng họ. Trong đó có một người cầm một chai rượu rỗng muốn đập vào đầu người khác, cánh tay vừa mới giơ lên đã bị Dương Huyên đè lại.

"Đm, đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác." Người nọ quay đầu chửi bới: "Thả ra! Không bố mày đánh cả mày luôn đấy."

"Ra ngoài mà đánh nhau." Dương Huyên nói.

"Mày nói cái đéo gì cơ?" Người nọ cau mày sốt ruột.

"Tôi bảo là ra ngoài mà đánh nhau. Tiệm bida không phải là chỗ để đánh nhau." Dương Huyên nhìn người nọ rồi nói một cách bình tĩnh.

"Đệt mẹ, phí lời với nó làm đéo gì!" Người đối diện vớ lấy cái bình rượu muốn đập vào đầu Dương Huyên.

Dương Huyên buông cánh tay của người nọ ra và quay đầu đi để né cái bình rượu đang đập mạnh tới. Anh vừa định giơ tay ra chắn thì một cây gậy bida đã thò qua rồi vụt mạnh vào cánh tay của kẻ nọ, gã ta không phòng bị kịp thời nên đau đến hơi rụt tay lại, bình rượu cũng theo tiếng mà rơi vỡ tan tành trên mặt đất.

"Mày là thằng đéo nào vậy!" Kẻ nọ thẹn quá hóa giận mà nhìn Thang Quân Hách không biết đã vớ cây gậy bida xáp qua đây từ bao giờ, gã muốn đấm vào mặt cậu. Thang Quân Hách nghiêng đầu né và cũng đồng thời bị Dương Huyên giơ tay túm ra đằng sau, nắm đấm kia mang theo một làn gió mạnh rồi vừa vặn sượt qua tai phải cậu, nó khiến tai cậu ù đi trong giây lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top